Chương 576 Tiểu Hoắc Tây của cô vẫn còn sống! Cô bé đáng yêu như vậy, hiện tại Ôn Noãn chỉ muốn ôm cô bé vào trong ngực, yêu thương thật nhiều. Ôn Noãn gọi điện thoại cho Tiểu Hoắc Tây. Tiểu Hoắc Tây vẫn chưa ngủ, cô bé nhẹ nhàng tỏ vẻ tức giận, không chịu mở lời trước. Giọng nói của Ôn Noãn khẽ run: “Tây Tây, ngày mai cô Ôn đón con tan học được không?” Tiểu Hoắc Tây có lòng không có sức: “Không họp phụ huynh nữa mà!… Ồ… Cô không sợ người bố bi3n thái của con nữa à?” Ôn Noãn: Cái giọng điệu quen thuộc này! Hoắc Minh dạy dỗ con bé như thế nào đấy? Bây giờ trong lòng Ôn Noãn tràn ngập tình thương của mẹ, sao mà nỡ sửa đúng sửa sai con bé, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Sau này mỗi lần họp phụ huynh cô Ôn đều sẽ cho con tham gia, được không?” Tiểu Hoắc Tây giật mình một cái đứng bật dậy. Nhưng trong giọng nói của con bé có vẻ vô cùng khó xử: “Có phải cô Ôn thích ba của con không? Nếu cô Ôn mà thích ba của con, có khả năng phải xếp hàng lâu lắm…” Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Cô thích Hoắc Tây!” Tiểu Hoắc Tây:… Sau đó cô bé đột nhiên cảm thấy thẹn thùng ghê, dù sao ở đầu bên kia cũng là mẹ mà, mẹ biết Hoắc Tây là con gái cưng của mẹ rồi. Tiểu Hoắc Tây nửa ngày không nói gì. Trong bóng đêm, giọng nói của Ôn Noãn càng thêm phần dịu dàng: “Con biết mẹ là mẹ của con, đúng không?” Tiểu Hoắc Tây không nói gì, mang chút phần cứng rắn. Điều này làm cho Ôn Noãn đau lòng khôn xiết. Lúc này, cửa xe bị mở ra, ánh mắt của Lục Khiêm đúng lúc đối diện với cô. Ôn Noãn thấp giọng nói: “Cậu, con muốn qua đó!” Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên sâu thăm thẳm, không nói gì thêm, trực tiếp kêu tài xế lái xe đưa Ôn Noãn qua đó… Ở trên đường đi, ông ấy gọi điện thoại cho Hoắc Minh, nói cho anh biết Ôn Noãn đang qua bên đó. Bé con còn nhỏ lại phải dùng hết trăm phương nghìn kế mới có thể giữ lại. Tất cả mọi người cảm thấy không nên có phản ứng quá lớn, sợ khiến Tiểu Hoắc Tây sợ. Lục Khiêm đưa Ôn Noãn qua đó, bản thân ông ấy lại rời đi. Trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy cái bóng đèn mờ được bật lên. Dường như người hầu đã nhận được chỉ thị, nhìn thấy Ôn Noãn thì cung kính gọi cô là bà chủ, tâm trạng của Ôn Noãn đang rất phức tạp nên cũng lười sửa lại cho đúng, cô bước nhanh lên lầu nhưng càng lên cao lại càng có cảm giác. Hoắc Minh đứng cầu thang. Anh vẫn mặc sơ mi trắng, quần tây màu đen trên người, chỉ là đầu tóc hơi rối loạn một chút. Ôn Noãn đi lướt qua người anh. Anh duỗi tay ra bắt lấy cô, nói nhỏ: “Con bé náo loạn một thời gian, bây giờ đã ngủ rồi, trước đừng đánh thức con bé, chúng ta nói chuyện…” Ôn Noãn hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện. Hơn nữa trong lòng cô biết rõ anh muốn nói chuyện gì, chỉ là muốn hợp lại với cô thôi.