612 Tiểu Hoắc Tây cũng tỉnh dậy, cuộn người trong vòng tay cô, khẽ hét lên. Ôn Noãn ôm cô bé an ủi: “Đừng sợ!” Tiểu Hoắc Tây sợ hãi. Cô bé cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, nằm trong vòng tay Ôn Noãn, khẽ lên tiếng gọi đòi bố. Ôn Noãn muốn ôm cô bé qua đó… Nhưng bây giờ chỉ cần mở cửa ra thì bên ngoài sẽ vang lên tiếng sấm gầm đan xen những tia sét. Đúng lúc này, một cơn gió mạnh đột nhiên thổi tung cửa sổ. Gió lớn và mưa to lập tức tràn vào, khiến toàn bộ căn phòng ngủ ướt sạch trong nháy mắt, trên sàn gần cửa sổ thậm chí còn đọng nước nhiều đến nỗi có thể nuôi được cá! Ôn Noãn không quan tâm được nhiều nữa. Cô lập tức dùng một chiếc chăn nhỏ quấn cả người Hoắc Tây, định bế cô bé đến chỗ Hoắc Minh. Đúng lúc cô chuẩn bị rời đi thì cửa phòng ngủ mở ra. Hoắc Minh mặc áo choàng tắm, từ trong bóng tối đi về phía bên này, đón lấy Tiểu Hoắc Tây trong tay Ôn Noãn, nhỏ giọng nói: “Mất điện rồi! Nguồn điện dự phòng cũng bị hỏng! Đến ngủ ở phòng anh!” Ôn Noãn không thể cãi lại, cô cũng sợ hãi. Một tay Hoắc Minh ôm Tiểu Hoắc Tây, một tay ôm Ôn Noãn đi vào phòng ngủ chính. Chắc là vì có bố ở đây nên Tiểu Hoắc Tây không còn sợ hãi như trước, cô bé ôm chặt lấy cổ bố, đến trên giường cũng không chịu buông. Hoắc Minh nghiêng người nằm xuống, kiên nhẫn dỗ dành cô bé. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Tiểu Hoắc Tây dần dần bình tĩnh hơn dưới tiếng vỗ nhẹ nhàng, ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay anh. Bàn chân nhỏ đặt trên cơ bụng của anh. Hoắc Minh vẫn vỗ nhẹ lưng cô bé… Anh hơi ngước mắt lên nhìn Ôn Noãn ở phía đối diện. Trong thời tiết xấu như vậy, họ ngủ chung một giường, ở giữa cách nhau một đứa bé, là một sinh linh nhỏ mà họ đã cùng nhau sinh ra. Trong lòng Hoắc Minh mềm mại. Anh ôm Hoắc Tây, vươn một tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Ôn Noãn. “Đã ngủ chưa?” Đương nhiên Ôn Noãn vẫn chưa ngủ, cô cảm giác được anh chạm vào tay mình, còn khẽ nắm lấy. Rõ ràng chỉ có một chút hơi ấm từ đầu ngón tay anh, nhưng lại có cảm giác như đang đốt cháy trái tim cô. Cô bối rối nhắm mắt lại: “Tôi chuẩn bị đi ngủ đây!” Bên ngoài vẫn vang lên tiếng sấm sét ầm ầm. Hoắc Minh nói rất dịu dàng: “Nếu Hoắc Tây không có ở đây, nhất định anh sẽ để em dựa vào lòng anh!” Sau đó Ôn Noãn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Điều duy nhất có thể chắc chắn là anh vẫn nắm lấy tay cô không buông. … Sáng sớm. Khi tỉnh dậy, đập vào mắt cô là đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Minh, không biết anh đã nhìn cô bao lâu. Bởi vì vừa mới thức dậy, cả người Ôn Noãn mềm nhũn. Cô khẽ nói: “Tôi đi làm bữa sáng cho Hoắc Tây!” Cô vừa dứt lời, cổ tay thon nhỏ đã bị anh giữ lại, sau đó cô không biết anh làm cách nào mà nhích người đến bên cạnh cô, đợi cô bừng tỉnh lại thì đã nằm ở dưới người anh rồi… Hoắc Minh không nói gì. Anh giữ tay cô, ngăn cô cử động, rồi từ từ cúi đầu hôn cô. Nụ hôn nhẹ nhàng rồi sâu dần và triền miên rất lâu… Anh ghé vào tai cô nói: “Buổi tối mất điện không có điều hòa, em lại ăn mặc như thế này nằm trên giường của anh, Ôn Noãn… Chuyện này em không thể hoàn toàn trách anh được!” Ôn Noãn trừng mắt nhìn anh: Anh ăn nói thật ngang ngược! Anh thực sự muốn, nhưng Tiểu Hoắc Tây lại ở bên cạnh.