Chương 637 Cô ấy biết ý của chị dâu là muốn cô ấy quay lại làm Hoắc Minh Châu trước kia, mà không phải cứ dè dặt coi mình là người ngoài. Cô ấy khóc nấc lên ngay tại quán cà phê đông đúc. Ôn Noãn ôm lấy cô ấy… Chín giờ tối, Ôn Noãn mới về biệt thự. Ánh đèn vàng nhạt từ trong phòng khách hắt ra, chỗ cửa ra vào phủ một vầng ánh sáng nhạt, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy ấm áp. Tiểu Hoắc Tây ngồi đánh đàn dương cầm, Hoắc Minh ở bên cạnh. Trên người anh mặc một bộ suit ba mảnh cổ điển, áo khoác đã được cởi ra, áo gi-lê sát người khiến dáng người thon dài của anh lộ rõ, nhìn thấy Ôn Noãn, anh nhẹ nhàng lắc ly rượu đỏ: “Đi dạo thế nào?” Ôn Noãn đặt túi xuống, ngồi trên sô pha xoa nhẹ đôi chân nhức mỏi. Tiểu Hoắc Tây muốn chạy tới… Lúc trước cô bé học đàn là vì tìm mẹ, nhưng lúc này… bỏ không được! Hoắc Minh nhẹ nhàng đè lại mái đầu xoăn màu trà kia, rất nghiêm túc nói: “Khúc nhạc này đàn thêm năm lần nữa!” Tiểu Hoắc Tây:… ‘Bố thật xấu xa, lúc bố muốn con giúp bố theo đuổi vợ đâu có nói như vậy!’ Tiểu Hoắc Tây tiếp tục đánh đàn, tay lướt như bay! Ôn Noãn vừa bực vừa buồn cười, nói với Hoắc Minh: “Con bé mới bốn năm tuổi, anh cần gì phải ép con bé như vậy!” Hoắc Minh ngồi xổm trước mặt cô, mát xa chân cho cô, giọng nói rất trầm rất dịu dàng: “Con bé có tài năng! Ôn Noãn… anh muốn xin lỗi em, nhưng dù cho có xin lỗi bao nhiêu lần thì chân của em cũng không thể hồi phục như trước, nên anh muốn để Hoắc Tây có thêm sự lựa chọn!” Ôn Noãn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Cô rất ít khi thấy anh như vậy, bởi vì trong quá khứ, cô vẫn tránh nảy sinh tình cảm như vậy đối với anh. Hồi lâu sau, cô nói nhỏ: “Mặc dù như vậy, nhưng không nên ép con bé quá! Tôi muốn Tiểu Hoắc Tây sống thoải mái một chút, hơn nữa… có anh ở đây, sau này con bé sẽ không kém.” Hoắc Minh cười yếu ớt: “Hiếm khi thấy cô giáo Ôn cảm thấy anh còn có chút ưu điểm.” Bọn họ đổi đề tài, nói chuyện về Hoắc Minh Châu một lát. Có lẽ ban ngày Hoắc Minh suy nghĩ rất nhiều, anh nắm mu bàn chân trắng như tuyết của cô, lẩm bẩm: “Anh sẽ không vì chuyện của Minh Châu mà ép buộc em, bắt em phải làm cái gì! Họ là họ, chúng ta là chúng ta!” Ôn Noãn nhìn anh dưới ánh đèn. Ánh mắt của cô có phần dịu dàng hơn bình thường, rất tự nhiên, không phải vì để cho anh bớt giận mà cố ý thể hiện. Hoắc Minh hơi xúc động. Giọng anh khàn khàn: “Ôn Noãn, có phải em hơi thích anh rồi không?” Ôn Noãn vươn tay, sờ nhẹ lên khuôn mặt đẹp trai của anh: “Hình như có một chút!” Hoắc Minh nhẹ nhàng nở nụ cười. Ngay lúc cả hai đều hơi động tình, Tiểu Hoắc Tây giận dỗi đàn xong năm lần, cô bé chạy tới, ầm ĩ đòi bố mát xa chân. Hoắc Minh thương cô bé nhất.