Chương 704 Chắc là bởi vì Ôn Noãn lên tiếng nói, nên ông ấy chăm chú nhìn hơn, nhưng nhìn được một lúc thì ông ấy có chút kinh ngạc… Sau đó nhìn về phía người đàn ông anh tuấn bên cạnh, giữa hàng lông mày mơ hồ có một cỗ sát khí đã tích tụ nhiều năm! Thầy Thanh Thủy kinh ngạc tái mặt. Ông ấy chỉ vào Hoắc Minh: “Lúc trước thí chủ đã tích tụ quá nhiều nỗi oán hận! E là tình thân mỏng manh!” Vừa thốt ra những lời này, cả nhà họ Hoắc đều sửng sốt. Sắc mặt bà Hoắc hiện lên vẻ buồn bã và lo lắng, ngay cả sắc mặt của Ôn Noãn cũng khẽ đổi… Yết hầu của Hoắc Minh chuyển động. Anh kiềm chế sự xúc động trong giây lát rồi thấp giọng nói: “Tôi càng tin rằng ý chí con người có thể thắng được số phận của mình!” Vị sư thầy chắp hai tay lại: “Thí chủ có cá tính mạnh mẽ, ít nhiều sẽ gây nguy hiểm đến người xung quanh, sau này thí chủ sẽ luân hồi trong thế gian một lần nữa, chỉ khi giữ được mây tạnh nhìn thấy trăng sáng thì mới thực sự viên mãn!” Ông ấy đột nhiên nắm lấy tay Ôn Noãn, viết một chữ vào lòng bàn tay cô. Giữ! Đêm khuya. Ôn Noãn chăm sóc Hoắc Tây xong thì quay lại phòng ngủ chính, nhưng Hoắc Minh không có trong phòng. Cô tìm thấy anh trong phòng sách. Đêm đen như mực… Anh không bật đèn mà đứng một mình trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ hút thuốc, làn khói nhả ra bị gió đêm thổi bay đi. Làn khói trở nên nhẹ hơn, nhạt hơn. Ôn Noãn đóng cửa lại, bước tới ôm anh từ phía sau: “Hoắc Minh, vẫn còn đang suy nghĩ sao?” Kể từ lúc từ chùa trở về, anh vẫn luôn trầm tư chán nản. Rõ ràng là rất để tâm. Hoắc Minh vỗ lên cánh tay ôm ngang eo mình, dập tắt điếu thuốc, nhỏ giọng nói: “Không, em đừng suy nghĩ nhiều!” Ôn Noãn áp mặt vào lưng anh, dỗ dành: “Vậy anh hãy vui lên đi nhé? Vị sư thầy đó chưa hẳn đã đoán chuẩn, có lẽ chỉ nói bừa mà thôi.” Hoắc Minh quay người lại, mỉm cười nhẹ nhàng. Anh sờ bụng cô: “Ngoan chứ?” Ôn Noãn liếc anh: “Con mới có một tháng tuổi, sao mà ngoan hay không ngoan chứ?” Hoắc Minh ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô: “Ôn Noãn, anh sẽ bên cạnh em đến khi đứa bé này ra đời và nhìn nó lớn lên… Anh sẽ không bao giờ để em rời đi nữa.” Ôn Noãn tựa vào lòng anh, nghe anh nói. Cô đã ở bên anh rất lâu, sao có thể không nhận ra trong lòng anh vẫn đang căng thẳng chứ. Cô muốn khiến anh thoải mái. Cô ngẩng đầu hôn lên gò má của anh, rồi hôn xuống cổ anh… Hơi thở ấm áp của người phụ nữ cuối cùng cũng lay động anh, hơn nữa, hiếm khi cô chủ động như vậy.