Hoắc Tổng Truy Thê

chương 77 chân này, chơi được cả một năm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoắc Minh dựa vào xe, lười biết khế cười: “Nhìn ngốc rồi?” Ôn Noãn vẫn không dời mắt. Anh chói mắt thu hút như vậy, tùy ý đứng đây cũng có thể tạo thành ảnh chụp tạp chí. Hoắc Minh đứng thẳng người, đi về phía cô, lúc cách cô chừng hai bước, anh từ trên cao nhìn cô chăm chú. “Tối qua có thất vọng không?” Giọng điệu anh nghiêm túc đến kỳ lạ, Ôn Noãn hiểu được ý anh mặt cũng đỏ ửng, cô cố gắng che giấu… Hoắc Minh ôm lấy eo cô, kéo cô đến bên cạnh mình. Thân thể va chạm, cả hai dễ dàng cảm nhận được lẫn nhau. Hoặc Minh nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Eo em nhỏ quát! Bộ đồ cũng rất đẹp.” Nói rồi, ánh mắt anh khẽ lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn của cô. Lúc ngồi vào xe, Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh. Bình thường anh đã đủ đẹp rồi, nhưng hôm nay trông lại càng xuất chúng. Hoắc Minh nhận ra ánh mắt cô, nghiêng người nhìn cô, khóe miệng anh ngậm ý cười nhưng lại đứng đắn nói: “Cô giáo Ôn, kiềm chế chút đi!” Ôn Noãn bị anh nói đến đỏ mặt. Hoắc Minh lại nghiêng người, kề sát bên tai cô nói thầm: “Đừng làm váy bị bẩn, hửm?” Anh thật vô lại! Ôn Noãn quay mặt nhìn bên ngoài: “Anh lái xe đi.” Hoắc Minh khế cười, đạp nhẹ chân ga… Hai mươi phút sau, chiếc xe thể thao màu đen chạy đến khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố B. Nhân viên gác cổng nhận ra Hoắc Minh, kính cẩn chào hỏi: “Luật sư Hoắc, đến dùng cơm sao?” Hoắc Minh nghiêm túc gật đầu. Chiếc xe chầm chậm đi vào, anh dừng xe trước cửa khách sạn, rồi cởi dây an toàn cho Ôn Noãn: “Xuống bãi đậu xe còn phải đi bộ một đoạn nữa, em ở đây đợi tôi!” Ôn Noãn nhìn giày cao gót trên chân mình… Luật sư Hoắc quan tâm, phụ nữ đều không chịu nổi. Cô hơi rung động, chủ động nghiêng qua hôn anh. Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, giọng trầm thấp: “Vội vậy sao? Đây là trước cửa khách sạn đấy.” Ôn Noãn có chút xấu hổ. Cô xuống xe vứt lại một câu: “Tôi đi trước, lát nữa anh cứ vào thẳng sảnh tiệc tìm tôi.” Hoắc Minh khẽ cười, cũng chẳng nói được hay không. Ôn Noãn xuống xe nhìn anh lái xe đi, cô mới hơi hối hận, nhỡ đâu Hoắc Minh chạy đi thì phải làm sao? Đang nghĩ thì Bạch Vi đi đến. Bạch Vi không dẫn theo chồng mình đến, thấy có mỗi Ôn Noãn thì không kiềm được, thấp giọng nói: “Ôn Noãn à, đôi chân này của cậu, luật sư Hoắc có mất nửa cái mạng cũng sẽ chết trên người cậu!” Ôn Noãn mới bị Hoắc Minh trêu chọc. Bạch Vi trêu cô cũng ngại nói, trước mắt thì cô và luật sư Hoắc vẫn rất “đơn thuần”. Mấy chuyện riêng tư này Bạch Vi không biết, cô ấy chỉ quan tâm một chuyện. “Hoắc Minh đâu rồi?” Ôn Noãn vén nhẹ mái tóc màu nâu của mình, hơi mất tự nhiên nói: “Đi đậu xe rồi, chúng ta lên trước đi.” Bạch Vi trêu ghẹo: “Được đấy! Cũng ra vẻ vợ chồng nhỉ?” Cô ấy nóng lòng muốn thấy Đinh Tranh bị vả mặt, bèn kéo Ôn Noãn vào thang máy. Trong thang máy không có người khác. Bạch Vi không nhịn được muốn nhân cơ hội sờ cô: “Chân này đúng là không tệ đấy!” Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập nhanh liếc nhìn cô ấy. Bạch Vi cười nheo mắt. Thang máy dừng ở tầng sảnh tiệc, cửa mở ra thì thấy Đỉnh Tranh đang đứng trước cửa sảnh tiệc. Tối nay cô ta mặc một bộ lễ phục màu đỏ bó sát, có chút long trọng. Bạch Vi cười nói: “Cũng khá vui đấy!” Cô liếc mắt đã thấy Cố Trường Khanh. Hắn ngồi ở vị trí tốt nhất trong sảnh tiệc, rõ ràng hắn cũng nhìn thấy cô rồi. Ánh mắt Cố Trường Khanh có chút kinh ngạc. Trước giờ hắn vẫn biết Ôn Noãn rất xinh, nhưng tối nay cô không giống như trước, cả người đầy hương vị phụ nữ, là kiểu phong thái khiến đàn ông rất muốn ôm ấp, rất muốn “làm” chuyện kia với cô. Bạch Vi kề tai nói nhỏ với Ôn Noãn: “Tớ đoán, Đinh Tranh chắc chắn đã sắp xếp bọn mình ngồi cạnh Cố Trường Khanh rồi! Cô ta không chết tâm nhỉ? Cứ muốn so với cậu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio