Lúc Phùng Nhất Phàm ra khỏi công ty Phùng Nhất Nhất, vẻ mặt sầm sì. Mấy lãnh đạo cấp cao trong công ty tiễn cậu rời khỏi đều thấy kinh hoàng khiếp sợ, lúc giúp cậu mở cửa xe cũng không chú ý, có người đang ngồi ở ghế phía sau.
Nếu bọn họ chú ý, dám chắc là còn thấy kinh hãi hơn.
Phùng Nhất Phàm ngồi vào, xe chậm rãi chạy đi. Ánh mắt Tạ Gia Thụ chuyển từ tập văn kiện trên tay sang nhìn cậu, giọng nói ôn hòa, “Sao rồi? Điều kiện của công ty này không lý tưởng sao?”
“Không, rất tốt! Em còn thiếu mấy cái hẹn là có thể viết báo cáo rồi”, Phùng Nhất Phàm nói rồi nới lỏng cà vạt, hàng lông mày chau lại cũng dần giãn ra.
Cậu dựa vào ghế, một hồi lâu mới nói, “Chỉ là… hôm nay hình như em làm chị tức giận không nhẹ.”
Tạ Gia Thụ “ồ” một tiếng, “Thật trùng hợp!”.
Phùng Nhất Phàm ngẩn ngơ một lúc, mới nói, “Anh cũng chọc chị gái anh tức giận à?”
Chậc chậc… vậy thì Tạ Gia Vân còn đáng sợ hơn Phùng Nhất Nhất rất nhiều!
Phùng Nhất Phàm đột nhiên bình tĩnh trở lại, còn nhìn Tạ Gia Thụ bằng ánh mắt đồng cảm.
Những lúc hai chị em nhà này ngốc nghếch thật giống nhau. Tạ Gia Thụ không cầm nổi lòng mà mỉm cười, quay đầu tiếp tục xem văn kiện.
Tạ Gia Thụ không nói chuyện, nhưng Phùng Nhất Phàm vẫn có chuyện muốn hỏi. Cậu làm việc cho Tạ Gia Thụ lâu như vậy, có gì không hiểu liền hỏi thẳng, “Anh mua lại tiểu khu mà chị em ở rồi sao?”
Tạ Gia Thụ bình tĩnh lắc đầu.
Phùng Nhất Phàm vừa thở phào một hơi, đang định oán trách “Chị em đúng là nghi thần nghi quỷ!” thì nghe Tạ Gia Thụ nói tiếp, “Cả tiểu khu có nhiều hộ gia đình sống quá, trong một thời gian ngắn không thể đàm phán được, nên chỉ mua tầng lầu độc thân mà cô ấy đang sống thôi.”
“…” Phùng Nhất Phàm dùng biểu cảm “Anh đùa bỡn em đấy hả” để nhìn anh Gia Thụ nhà mình.
Tạ Gia Thụ không nhìn cậu, vẫn hết sức chuyên chú xem văn kiện trên tay. Một lát sau, anh bỗng cười, nói, “Không phải là cô ấy nghi thần nghi quỷ.”
Anh chính là Thần và Quỷ.
Phùng Nhất Phàm phục tấm lòng và sự bạo tay của anh, nhưng lòng cậu cũng có cảm giác áy náy với chị gái nhà mình. Cậu ngồi đó ngẫm nghĩ một hồi, lại nghiêm túc hỏi Tạ Gia Thụ, “Vậy em hỏi anh, Tổng giám đốc Tạ, xin hỏi anh là vì Phùng Nhất Nhất mới lựa chọn hai công ty này để thu mua hợp nhất sao?”
Tạ Gia Thụ lật một trang văn kiện, nhắc nhở, “Hai công ty này là cậu chọn”.
Bản đồ thu mua thành phố H là do Phùng Nhất Phàm khoanh vùng. Khoản tiền mà Tạ Gia Thụ nắm trong tay đủ để thay đổi hiện trạng của cả ngành nghề này trong nước. Cho đến nay, chỉ có công ty anh không thèm để mắt tới chứ không có công ty nào anh không thu mua được, cho nên lúc đầu anh đã để Phùng Nhất Phàm tùy ý lựa chọn.
Phùng Nhất Phàm sực nhớ ra, sau đó liền ngây người.
Bộ dạng ngơ ngác của chàng trai này rất giống chị gái cậu, Tạ Gia Thụ nhìn vài cái, ánh mắt lại trở về tập văn kiện, có điều một hồi lâu mà vẫn chưa lật sang trang khác.
Phùng Nhất Phàm nghĩ lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã hiểu ra, “Lúc anh bảo em lựa chọn, em vốn không hiểu biết gì, sự hiểu biết về thị trường chỉ dừng lại ở ấn tượng nông cạn nhất. Thành phố nào, công ty nào, đối với em mà nói đều mù mịt như nhau. Em chọn nơi này là vì chị gái em ở đây. Còn anh, rõ ràng biết em sẽ làm như vậy, cho nên mới cố ý giao quyền lựa chọn cho em, phải vậy không?”
Cuối cùng thì Tạ Gia Thụ đã lật sang trang khác, nhưng không trả lời câu hỏi của Phùng Nhất Phàm. Ánh sáng bên ngoài cửa xe chiếu lên khuôn mặt nghiêng của anh vẽ nên bóng mờ như ảo ảnh, mọi thứ đều trầm lặng.
“Quả nhiên là anh vì chị ấy nên mới chọn em!”, Phùng Nhất Phàm tự cảm thấy bản thân đã ngộ ra một chiêu nửa thức của Tạ Gia Thụ, sau đó vừa cảm thấy tự hào về tiến bộ của bản thân lại vừa cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ về sự chậm chạp của mình. Cậu không yên tâm, hỏi tiếp, “Vậy anh không sợ em làm xằng làm bậy sao? Chẳng may em khiến anh phải bồi thường tiền thì làm thế nào?”
Chàng trai trẻ lải nhải, hưng phấn vô cùng. Tạ Gia Thụ nghe đến mức lỗ tai bắt đầu thấy đau nhức, đưa tay ra vỗ vai cậu, bình tĩnh nói, “Nếu cậu không có tài cán gì, anh có coi trọng cậu cũng vô dụng. Đừng lải nhải nữa, chuyện thu mua hợp nhất tiếp theo sẽ có việc cho cậu. Nếu việc này anh đã giao cho cậu, thì anh sẽ không nhúng tay vào, cũng tránh việc có người hoài nghi anh”, anh nhớ lại biểu cảm như muốn nổi đóa của Phùng Nhất Nhất, thấp giọng nói, “Anh đã thề rồi!”
Phùng Nhất Phàm cảm thấy cơ hội này đến không dễ dàng, lòng dạt dào ý chí, trịnh trọng gật đầu đồng ý, “Em nhất định sẽ không làm hỏng chuyện! Em cũng xin thề!”
“Cậu thề cái khỉ gì hả?”, Tạ Gia Thụ lật giở văn kiện, miệng giáo huấn, “Lần này làm hỏng thì làm sao? Chẳng qua chỉ là bồi thường tiền. Hiện tại, cái chúng ta không thiếu nhất chính là tiền. Cái anh thiếu là con người, cái cậu thiếu là kinh nghiệm. Lần này, cậu cứ coi như rèn luyện một phen. Can đảm lên, mở to mắt, chỉ cần cậu có thể học được điều gì đó từ việc này, anh cam tâm tình nguyện nộp khoản học phí này cho cậu.”
Phùng Nhất Phàm cảm động vô cùng, nhưng anh Gia Thụ nhà cậu không cho cậu thề, cậu đành phải kiềm chế, kiên định. Chỉ là, một lát sau, cậu vẫn không nhịn được mà hỏi, “Vậy nếu em không phải là em trai của chị ấy, anh có bồi dưỡng em như thế này không?”
“Không!”, Tạ Gia Thụ đã xem đến trang cuối cùng, đang tập trung cao độ, trả lời ngắn gọn.
“Ồ…”, Phùng Nhất Phàm có hơi thất vọng, nhưng ngẫm nghĩ lại, cậu vẫn rất khâm phục anh Gia Thụ nhà mình, “Anh đây quả thực là ‘phong hỏa hí chư hầu []’! Theo đuổi bạn gái thôi mà, mặc dù là chị gái em thật, nhưng em cảm thấy anh phải trả giá cao quá rồi.”
[] Phong hỏa hí chư hầu: Thời Tây Chu, Chu U Vương là một hôn quân vô đạo, suốt ngày đắm mình trong tửu sắc, không trông coi việc triều chính, tâm hồn mê mẩn vì một người đẹp có tên là Bao Tự. Vì một nụ cười của Bao Tự, Chu U Vương đã cho đốt lửa hiệu lên, để các chư hầu đều kéo quân đến, bỡn cợt họ.
Tạ Gia Thụ xem xong văn kiện, đăng ký tên, ngòi bút vàng K sột soạt trên giấy, giọng điệu thản nhiên, “Nhất Phàm, anh lại dạy cậu thêm một chân lý nữa. Thứ cậu muốn mới là thứ quan trọng nhất. Đừng bao giờ nghe người khác nói cậu cần cái gì, bởi vì những người đó không phải là cậu. Bọn họ chính là người không biết cậu cần cái gì nhất!”
Phùng Nhất Phàm nghiền ngẫm câu nói đó, cuối cùng cảm động hỏi, “Ý của anh là, anh cảm thấy tiền bạc và sự nghiệp đều không phải là thứ quan trọng nhất đối với anh, mà là chị gái em?”
Tạ Gia Thụ lắc đầu, lắc rồi lại lắc, kiên định vô cùng, nhưng anh lại nở nụ cười.
Phùng Nhất Phàm đang định hỏi tiếp thì điện thoại đổ chuông, là mẹ Phùng tìm cậu, “Sao chị con lại nói con tới chỗ chị ấy rồi? Con đến thành phố H à? Còn đi thu mua công ty của chị ấy nữa?”
Phùng Nhất Phàm bất mãn “hừ” một tiếng, “Tốc độ mách lẻo của chị Phùng Nhất Nhất cũng nhanh thật đấy!”
Mẹ Phùng luôn quan tâm con trai như vậy, huống hồ lần này, con trai bà đi làm chuyện công, bà có lòng điện hỏi một câu cũng là muốn biết con trai mình đang ở đâu thôi. Thấy cậu nói vậy, bà lập tức bỏ qua dễ dàng, “… Con tìm cơ hội đi gặp cái cậu tên Đàm Tường mà chị con nói đi. Chị con bảo có lẽ Tết năm nay sẽ dẫn cậu ta về nhà. Con thẩm định trước đi đã, mẹ với cha con cũng có thời gian chuẩn bị tâm lý!”
“Dẫn ‘phân’ khỉ gì ạ? Trong đầu chị Phùng Nhất Nhất đều là ‘phân’ chứ gì!”, nhắc tới cái tên này, Phùng Nhất Phàm lại nổi cáu, nhưng thấy Tạ Gia Thụ ngước mắt lên, cậu lập tức kìm nén, thở phì phò nói với mẹ Phùng ở đầu bên kia, “Được rồi, con biết rồi! Con sẽ đi tìm chị ấy!”
Mẹ Phùng dặn dò mấy câu thời tiết lạnh chú ý giữ gìn sức khỏe rồi cúp máy. Sau khi ngắt điện thoại, Phùng Nhất Phàm bắt đầu cân nhắc, “Tên Đàm Tường kia ở công ty khác phải không ạ? Ngày mai em phải qua đó rồi.”
“Nhất Phàm, cậu đừng động đến hắn”, Tạ Gia Thụ nhìn ra ngoài cửa xe, giọng điệu khó kiềm chế.
Phùng Nhất Phàm “Vâng!” một tiếng, rồi nhìn anh bằng vẻ mặt đồng cảm.
Một lát sau, Tạ Gia Thụ bỗng quay mặt nói với cậu, “Hiện giờ, cậu ở trong khách sạn à? Chuyện thu mua lần này phải tiến hành một thời gian đấy. Anh cho cậu một phòng ở nhé!”
Phùng Nhất Phàm không kịp phản ứng, từ chối, “Không cần đâu ạ, em không có thời gian thu dọn phòng, ở khách sạn thuận tiện hơn.”
Tạ Gia Thụ nhẫn nại khuyên, “Khu nhà độc thân anh ở hiện giờ không tệ, mặc dù phòng hơi nhỏ chút nhưng liếc qua là biết, rất có phong cách. Lần này không phải anh mua cả tầng lầu rồi sao? Tặng cậu một căn, coi như quà mừng năm mới”.
Có quà tặng, Phùng Nhất Phàm đương nhiên không có ý kiến gì, hớn hở nói, “Được ạ!”
Tạ Gia Thụ khẽ cười, chậm rãi nói, “Đúng lúc hai gian bên cạnh phòng chị cậu còn trống đấy.”
“Em không thèm ở cạnh chị ấy đâu!”, Phùng Nhất Phàm quả quyết, nhưng bắt gặp ánh mắt của Tạ Gia Thụ, cậu khựng lại, cúi thấp đầu… Cuối cùng, cậu miễn cưỡng nói, “Vậy thì… em cũng sống ở phòng đối diện đi. Cạnh phòng anh còn phòng trống không?”