Anh cố đè giọng xuống thấp, nhưng từng câu từng lời rất rõ ràng, tiếng hát chạm vào lòng người vang vọng từng hồi.
Lúc này đã qua giờ ăn trưa, nhưng ngay cả bữa sáng Phùng Nhất Nhất cũng còn chưa ăn. Từ trong thang máy bước ra, đầu óc cô bỗng chếnh choáng. Thường ngày, cô có thói quen ăn đủ ba bữa đúng giờ, đây chính là triệu chứng của hạ đường huyết.
Cô vội vàng ngòi vào phòng nghỉ ở lầu một, mệt mỏi nhắm mắt lại, thò tay vào túi lục tìm đồ ăn.
Vừa lần được kẹo cao su trong túi thì ghế bên có người ngồi xuống. Tiếp đó cổ tay của cô bị người đó nắm lấy rút ra khỏi túi, một ly đồ uống ấm nóng được đặt vào tay cô.
Phùng Nhất Nhất đang nhễ nhại mồ hôi bỗng mở to mắt, quả nhiên là Thẩm Hiên.
Bên trong chiếc áo blouse trắng, bác sĩ Thẩm còn mặc áo blouse xanh nhạt, chiếc áo phẫu thuật hấp dẫn khiến đầu óc người ta trở nên mơ hồ. Ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh cầm ống hút rồi cắm vào hộp trà sữa, nâng tay cô lên, đưa đến miệng cô, “Mặt em trắng bệch ra rồi kìa. Đừng nói gì cả, từ từ uống đi”.
Trà sữa nóng vị ngọt rất thích hợp để xoa dịu những khó chịu do triệu chứng hạ đường huyết gây nên. Mắt thấy mọi thứ dần dần sáng rõ, Phùng Nhất Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Hiên bắt chéo chân, một tay đặt vào lưng ghế tựa cô đang ngồi, tư thế mờ ám nhưng lại vô cùng tự nhiên. Anh cũng không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý, nhưng nhiều hơn cả là sự dịu dàng.
Bạn bè đều thích trêu chọc tính cách nhát gan như thỏ đế của cô, nhưng Thẩm Hiên cảm thấy cô nhút nhát như vậy rất thú vị. Mỗi lần thấy không thoải mái, cô luôn nhìn anh bằng ánh mắt hoảng hốt, bất an lại vô cùng tin tưởng, tựa như lúc ấy, cô chỉ cần anh, chỉ tin tưởng anh, anh nói gì cô cũng sẽ làm theo. Những giây phút như thế luôn khiến Thẩm Hiên cảm thấy nghề nghiệp bác sĩ quả thật rất tuyệt vời.
Chẳng hạn như lúc này, cô ngoan ngoãn uống trà sữa, trầm lắng mà ngọt ngào. Anh vừa trải qua một ca phẫu thuật nguy hiểm, thể chất và tinh thần đều không được thoải mái cho lắm, nhưng trông thấy cô ngoan ngoãn như vậy, những mệt mỏi đó bỗng chốc không cánh mà bay.
Lòng bản tay Thẩm Hiên chợt ngứa ngáy, anh đưa tay lên vuôt ve mái tóc cô.
Uống được nửa cốc trà sữa, Phùng Nhất Nhất đã khỏe hơn nhiều, cô đưa tay gạt tay Thẩm Hiên xuống, chau mày liếc anh.
Thẩm Hiên cười, “Anh vẫn còn chút việc, em đợi anh nửa tiếng nữa được không?”.
“Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi”, Phùng Nhất Nhất từ chối ngay lập tức, “Em phải về công ty gấp, sáng nay còn chưa xin nghỉ. Lần tới gặp nhau rồi nói chuyện tiếp nhé! Em còn nợ anh một bữa cơm nữa”.
Nét mệt mỏi và lời từ chối của cô quá rõ ràng, còn Thẩm Hiên lại thực sự cóa việc quan trọng cần làm, mọi người đều là người trưởng thành, thông cảm với nhau chút chuyện cỏn con này là điều cần thiết, nên anh cũng không vồn vã nữa.
Tiễn cô ra đến cổng, Thẩm Hiên vỗ vỗ vai cô, “Em đừng lo lắng, bệnh viện này là của Thịnh Thừa Quang, viện trưởng là anh, chuyện lần này, Tạ Gia Thụ không làm gì được em đâu”.
Phùng Nhất Nhất nói lời cảm ơn rồi quay người rời khỏi. Biểu cảm của cô không có chút cảm động nào. Viện trưởng Thẩm đứng đó nhìn bóng hình càng lúc càng khuất lấp, trong lòng bắt đầu hoài nghi: Lẽ nào anh thật sự đã già, không còn đủ sức hấp dẫn nữa?
Vừa về đến công ty, Phùng Nhất Nhất đã gọi điện cho Tử Thời, kể toàn bộ cuộc hội thoại giữa cô và Tạ Gia Thụ trong phòng bệnh.
“Tó không có ý định lấy Thẩm Hiên ra làm lá chắn, nên cậu cầu xin Lão Đại giúp tớ, chỉ có anh ấy mới có thể buộc Tạ Gia Thụ đầu hàng được thôi!”.
“Cậu yên tâm đi, cứ giao hết cho Thịnh Thừa Quang!”, Tử Thời đảm bảo, rồi lại ngập ngừng, “Tạ Gia thụ làm như vậy … có phải là muốn tìm cớ để tái hợp với cậu không?”.
“Bọn tớ chưa từng bên nhau thì lấy đâu ra chuyện tái hợp?”, Phùng Nhất Nhất cất giọng chua chát, “Cậu không biết hôm nay tớ đã mất mặt thế nào đâu”.
Những tưởng rằng có đủ dũng khí để gặp lại tình yêu, bị anh hững hờ hai tiếng đồng hồ còn ngốc nghếch chưa chịu hiểu ra, phải để đến khi đứng trước mặt cô gái trẻ tuổi xinh đẹp Trịnh Phiên Phiên, Phùng Nhất Nhất mới như bị người ta giáng cho một cái bạt tai mà tỉnh táo lại. Phùng Nhất Nhất của năm hai mươi tuổi không xứng với Tạ Gia Thụ của năm hai mươi tuổi. Tám năm trôi qua, giờ đây anh còn có nhiều lựa chọn tốt hơn cả năm đó, mà tuổi xuân của cô, thứ duy nhất xứng với anh nay đã không còn nữa.
Khi đứng nhìn anh cười đùa nói chuyện với Trịnh Phiên Phiên đầy hào hứng, cô thật hy vọng mình có thể chết ngay tức khắc cho rồi.
Thế nào là xấu hổ giận dữ muốn chết, thế nào là mất hết can đảm, hôm nay cô đã được lĩnh giáo.
Sau một hồi an ủi Phùng Nhất Nhất, Tử Thời nói vài câu rồi cúp máy. Phùng Nhất Nhất xốc lại tinh thần, xử lý công việc còn tồn đọng của buổi sáng, lúc gọi điện cho tài vụ lại được thông báo là chi phiếu của Thịnh Thị còn chưa tới.
Phùng Nhất Nhất nhớ lại cảnh tượng lúc lấy chi phiếu tại Thịnh Thị ngày hôm qua, cảm thấy đau đầu, bò toài trên bàn làm việc.
Chuyện khiến cô đau đầu nhức óc hơn vẫn còn ở phía sau.
Người của phòng Tài vụ bên Thịnh Thị nhận được điện thoại thì ấp a ấp úng, ngày hôm sau lại đột nhiên nói với cô rằng tấm chi phiếu đó đã được Tạ Gia Thụ cho người đến mang đi rồi. Phùng Nhất Nhất há hốc miệng, còn chưa phản ứng kịp, đám người trong đoàn luật sư của Tạ Gia Thụ đã lần lượt kéo đến, làm ra vẻ khách sao đưa thư gửi của luật sư cho cô.
Lúc ở bệnh viện, Tạ Gia Thụ đã bỏ mất thời cơ quan trọng bị Thịnh Thừa Quang đưa đến chỗ Thẩm Hiên, không thể giở trò bịp bợm với tình trạng thương tích của mình được nên anh quyết không nói đến vấn đề thân thể bị thương, chỉ nói vụ tai nạn này đã làm cho anh bỏ lỡ một mối làm ăn lớn, nrrn người gây ra tai họa phải bồi thường chi phí tổn hại về tinh thần.
Chiêu này thật quá vô liêm sỉ! làm lỡ mất của anh bao nhiêu tiền? Dù sao thì cũng đã không kiếm được rồi! Đây chẳng phải là tùy ý cho con sư tử là anh ha miệng ngoạm hay sao? Có trời mới biết tổn hại tinh thần của anh là bao nhiêu!
Phùng Nhất Nhất nhận được thư của luật sư, tức tối đến mức toàn thân run rẩy, cô quay người, xông một mạch đến bệnh viện.
Lần này, không cần cô đợi hai tiếng đồng hồ, trợ lý điểm mười cho diễn xuất của Tạ Gia Thụ cũng vẫn phô trương thanh thế một hồi, nhưng không đưa tay ra ngăn cản nữa. Phùng Nhất Nhất thuận lợi hùng hổ xông vào.
Nghe ngóng được tình hình từ bảo vệ, Thẩm Hiên lập tức chạy đến. Khi anh đẩy cửa vào, hai người trong phòng đang cãi nhau ầm ĩ.
Từ trước tới giờ, Phùng Nhất Nhất chưa từng cãi nhau với ai, một là vì tức giận sẽ ảnh hưởng đến thân thể, hai là, sợ đối phương quá khích sẽ tổn thương tới mình. Đây là lần đầu tiên Thẩm Hiên thấy được bộ dạng giương nanh múa vuốt của cô.
Dáng vẻ ung dung thản nhiên cùng mấy lời không mặn không nhạt mà Tạ Gia Thụ tu luyện được trong mấy năm trở lại đây cũng mất hút, giọng anh rướn mỗi lúc một cao. Tiếng gào thét cách một giường bệnh ném về đối phương lớn đến độ sắp làm bay cả nóc nhà.
Thẩm Hiên khuyên can đôi bên vài câu, nhưng giờ phút này trong mắt hai người đó hoàn toàn không có anh. Phùng Nhất Nhất giận dữ trách mắng Tạ Gia Thụ ye thế hiếp người, tật cũ khó sửa, ấu trĩ nực cười, không biết tốt xấu. Tạ Gia Thụ xông lên rống lớn, “Tôi cứ ỷ thế hiếp người đấy! Em có thể làm gì được tôi? Tôi có thừa nhân lực , vật lực để đấu với em! Em cứ đợi đến luc khuynh gia bại sản đi, Phùng Nhất Nhất!”.
Phùng Nhất Nhất tức đến đỏ cả mắt, cô túm lấy gối trên giường hung hăng ném về phía anh. Tạ Gia Thụ vung tay hất bay cái gối, rồi lại nhặt cái gối khác ném vào mặt cô. Thẩm Hiên nhanh tay lẹ mắt, thuận thế kéo Phùng Nhất Nhất vào lòng mình.
Phùng Nhất Nhất đang trong cơn giận dữ bị người ta ôm chầm lấy, ra sức giãy giụa. Thẩm Hiên một tay vòng qua ôm eo cô, một tay ghì chặt gáy, ép cô sát vào ngực mình, áp vào má cố cười dịu dàng,”Suỵt… được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa… giao cho anh xử lý”.
ở trong lòng Thẩm Hiên, Phùng Nhất Nhất dần bình tâm lại. Vẻ hống hách trên mặt Tạ Gia Thụ bỗng biến thành tia lạnh băng, giận dữ, vằn cả lên khóe mắt đuôi mày.
“Tổng giám đốc Tạ vẫn đang nằm viện đấy, nóng nảy như vậy không tốt cho sức khỏe đâu”, Viện trưởng Thẩm ngoảnh đầu sang cười như gió xuân mười dặm thoáng qua với Tạ Gia Thụ.
Tạ Gia Thụ thật muốn đánh bay Thẩm Hiên, anh cố gắng dằn cơn giận xuống, “Anh! Quản được à!”.
“Quản được chứ”, Thẩm Hiên cười híp mắt, “Không phải cậu muốn cô ấy phải bồi thường cho đến lúc khuynh gia bại sản sao? Tôi ở đây đợi làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy! Cậu cần cô ấy bồi thường bao nhiêu tiền, tôi đưa! Cậu cứ việc nói giá cao vào, tốt nhất là khiến cả đời này cô ấy cũng không trả hết nợ cho tôi”.
Tạ Gia Thụ không bệnh cũng sắp tức đến phát bệnh rồi. Lúc này, hai bên ngực quả thật đau âm ỉ, hận không thể giẫm lên giường rồi nhảy qua đó, lôi Phùng Nhất Nhất từ trong lòng Thẩm Hiên ra, sau đó cưỡi lên người Thẩm Hiên, đánh cho một trận! Tốt nhất là đánh cho anh chàng đó thành đầu heo luôn!
Nhưng dù gì anh cũng không còn là Tạ Gia Thụ của ngyaf trước nữa.
Anh bình tĩnh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc, “Anh Thừa Quang, giờ anh đến bệnh viện một chuyến đi, em có chuyện muốn nói”, anh trừng mắt nhìn Thẩm Hiên, rồi nói với Thịnh Thừa Quang ở đầu dây bên kia.
Thẩm Hiên đưa Phùng Nhất Nhất, người đang dần bình tĩnh trở lại đến ngồi trên sô pha phía xa, rồi quay lại, đứng đối diện với Tạ Gia Thụ, giọng điệu ôn tồn, “ Quân cứu viện? Sao không gọi cho chị gái cậu ấy? Ngoài chị gái cậu ra, giữa tôi và cậu, rất ít người sẽ đứng về phía cậu, chẳng phải sao?”.
Thẩm Hiên có đôi chút tức giận, lúc này lời lẽ cũng trở nên cay độc.
Còn Tạ Gia Thụ lại cười lên thích thú, “Anh cảm thấy Thịnh Thừa Quang sẽ đứng về phía anh sao? Vậy, nếu Thịnh Thừa Quang biết năm đó anh từng thích vợ của anh ấy… anh nói xem, anh ấy sẽ giúp anh ư?”.
Ý cười trên mặt Thẩm Hiên thoắt cái liền vụt tắt, vẻ dịu dàng ung dung trong mắt cũng tan biến,. Phùng Nhất Nhất đang ngồi phía sau không dám tin, hét lớn, “Tạ Gia Thụ!”.
Tạ Gia Thụ không thèm để ý đến cô, cứ nhìn Thẩm Hiên chằm chằm, vẻ mặt châm chọc, cười vô cùng xấu xa.
Thịnh Thừa Quang đi cùng Tử Thời, lúc bọn họ tới nơi, phòng bệnh yên tĩnh đến dị thường. Tạ Gia Thụ và Thẩm Hiên như hai con dã thú đứng đối diện với nhau, ngăn cách bởi một chiếc giường, sắc mặt vẫn được coi là bình thường. Còn Phùng Nhất Nhất ở một bên, thần sắc lại u ám, hoảng loạn như sắp đến ngày tận thế.
Tử Thời vừa bước chân vào đã nhào tới hỏi, một câu hỏi thăm bình thường thôi nhưng suýt nữa khiến Phùng Nhất Nhất rơi nước mắt.
Tử Thời thấy bạn tốt của mình thành ra như vậy, vô cùng tức giận, dù tính cách có dịu dàng đến đâu cũng không kiềm chế được mà phát cáu, “Tạ Gia Thụ! Anh quá đáng rồi đấy!”.
Tạ Gia Thụ nhếch môi định mở miệng thì Phùng Nhất Nhất bỗng cướp lời, giọng điệu ớn lạnh, “Tạ Gia Thụ, anh có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, nếu anh làm tổn thương đến bạn của tôi… tôi sẽ hận anh cả đời!”.
Cô ngồi trên sô pha trong góc tối, đôi mắt lấp lánh nước như bệnh nhân sốt cao, dáng vẻ không được bình thường.
Tạ Gia Thụ thấy cô như vậy, cười lạnh một tiếng, “Ai thèm chứ!”.
Môi cô run run, có lẽ là không có gì để đấu lại bèn im lặng.
Trong lòng Tạ Gia Thụ thoải mái hơn một chút, anh quét mắt qua một vòng người trong phòng, chau mày nói với Thịnh Thừa Quang, “Anh Thừa Quang, anh nên nghiêm túc quản lý bệnh viện này của mình đi. Có người tự dưng xông đến phòng bệnh, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em, viện trưởng bệnh viện còn chạy tới nối giáo cho giặc nữa”.
Thẩm Hiên bỗng bật cười có vẻ như châm chọc, lại có vẻ như tự giễu, rồi quy người bỏ đi. Khi anh lướt qua Phùng Nhất Nhất, cô vội bước lên trên một bước, cuống cuồng, sợ sệt nhìn anh, dường như muốn giải thích gì đó. Nhưng lần này, Thẩm Hiên chẳng liếc cô lấy một cái, mặt không chút cảm xúc, đi thẳng ra ngoài.
Thịnh Thừa Quang ôm cô vợ bé nhỏ lòng đang vô cùng căm phẫn của mình, dịu dàng căn dặn, "Em đưa Phùng Nhất Nhất xuống lầu nghỉ ngơi trước đi, để anh nói chuyện với Gia Thụ. Yên tâm, không có chuyện gì đâu!”.
Tử Thời nhìn anh bằng ánh mắt tin tưởng, rồi lại hung hăng trừng mắt với Tạ Gia Thụ, sau đó mới dìu cô bạn thân ra ngoài.
Đối với Tạ Gia Vân, Thịnh Thừa Quang chẳng muốn dây vào, nhưng với Tạ Gia Thụ lại coi như em út trong nhà. Nhiều năm nhìn Tạ Gia Thụ trưởng thành, Thịnh Thừa Quang hiểu tính cách của anh. Thời gian mấy năm có thể biến một người trở thành bộ dạng khác, nhưng trái tim của con người không dễ dàng đổi thay như vậy. Phùng Nhất Nhất vừa ra khỏi phòng bệnh, những hối hận, căm giận phức tạp đan xen ánh lên trong mắt Tạ Gia Thụ khiến Thịnh Thừa Quang bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Khi không còn nghe rõ tiếng bước chân lờ mờ của người rời khỏi nữa. Tạ Gia Thụ nản lòng giận dữ đổ người trên chiếc giường bệnh lộn xộn, chống hai chân lên, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú chất đầy tức tối, buồn bã.
Thịnh Thừa Quang chê giường bừa bộn không ngồi xuống, bèn đứng nói với Tạ Gia Thụ bằng giọng hòa nhã, “Chi phiếu cậu khấu trừ anh đã cho người bổ sung rồi, lấy danh nghĩa của cậu đưa đến công ty Phùng Nhất Nhất. Chuyện này đến đây là chấm dứt. Gia Thụ, đừng làm loạn lên nữa”.
Tạ Gia Thụ lúc này sắc mặt đã dịu đi. Anh liếc nhìn Thịnh Thừa Quang, chậm rãi nói, “Anh Thừa Quang, em bị người ta đâm xe trên địa bàn của anh, anh không đòi lại công bằng cho em, còn muốn chèn ép em ư? Không phải chúng ta sắp trở thành đối tác của nhau sao? Chút thành ý này của Thịnh Thị thật quá thiếu sót rồi đấy”.
“Tạ Gia Thụ, cậu đúng là đã có bản lĩnh rồi, lại còn uy hiếp cả tôi nữa?”, Thịnh Thừa Quang bị Tạ Gia Thụ chọc tức phá lên cười, chau mày đưa mắt nhìn người đàn ông đang nằm ngang trên giường.
Tạ Gia Thụ đưa tay che mắt, giọng nói rầu rĩ, “…Em xin lỗi!”.
Tốc độ nhận lỗi vẫn nhanh như xưa, công lực làm nũng tỏ vẻ yếu đuối ngày càng tiến bộ! Thịnh Thừa Quang chẳng buồn so đo, nhưng cũng không khách sáo, “Phùng Nhất Nhất lái xe tốc độ chẳng khác gì xe đạp một trăm mét phía trước có xe cô ấy đã giảm tốc độ rồi. Nếu không phải cậu canh ở đó rồi lao ra đột ngột, cô ấy có thể tông vào đuôi xe cậu sao? Giờ đầu óc cô ấy đang rối rắm, cậu muốn đợi cô ấy định thần lại, tự mình nghĩ ra, hay là để tôi phải lấy camera giám sát ném vào mặt cậu, đến lúc đó cậu muốn làm thế nào? Chẳng lẽ cậu thực sự có ý định kết thù với cô ấy hay sao?”.
Tạ Gia Thụ lấy tay che mắt, không lên tiếng.
Thịnh Thừa Quang ngừng một lát, rồi lại càng lớn tiếng, “Thẩm Hiên đã mở rộng vòng tay với Phùng Nhất Nhất từ lâu rồi. Trước kia, Phùng Nhất Nhất còn do dự không quyết, bây giờ cậu làm vậy chẳng phải là càng đẩy cô ấy vào lòng Thẩm Hiên hay sao? Gia Thụ, nếu cậu thật sự không muốn dây dưa với cô ấy nữa, thì cứ tiếp tục làm loạn đi. Tôi không quản được cậu, nhưng tôi nói cho cậu biết, hễ là việc khiến Tử Thời không vui, tôi nhất định sẽ quản. Cậu và Thẩm Hiên, ai khiến Tử Thời không vui, người đó chính là kẻ thù của tôi”.
Thịnh Thừa Quang vừa đấm vừa xoa, có tình có lý. Tạ Gia Thụ bỏ tay che mắt ra, con ngươi đen ướt át chớp chớp vài cái, bỗng hỏi, “Do dự không quyết? Thật sao?”.
Câu nói chẳng đầu, chẳng đuôi, Thịnh Thừa Quang ngẫm nghĩ một lát mới hiểu được là anh đang nói đến chuyện gì, bỗng bật cười, “Trước mắt, hai người đó vẫn chưa thành đôi, nếu không phải Phùng Nhất Nhất do dự không quyết chẳng lẽ lại là Thẩm Hiên?”.
Đương nhiên không thể là tên quỷ già háo sắc thích động tay động chân Thẩm Hiên kia được! Tạ Gia Thụ bật phắt dậy.
Thịnh Thừa Quang thấy anh thả lỏng thần sắc, vội chớp ngay cơ hội, “Thế này đi, tối hôm Tết Nguyên tiêu đến nhà anh ăn bữa cơm! Anh bảo Tử Thời gọi cả Phùng Nhất Nhất đến, chúng ta tụ tập như trước kia. Lúc đó, hai người đã bình tĩnh lại, có việc gì thì nói cho rõ ràng ra là được rồi”.
Tạ Gia Thụ với tay lấy cái gối mà Phùng Nhất Nhất vừa đập vào anh hồi nãy, ôm bằng hai tay, vùi mặt vào gối, giọng điệu ỉu xìu, “Cô ấy chịu đến sao?’.
“Tôi sắt có cách”, Thịnh Thừa Quang vỗ vỗ vai anh, đứng dậy đi ra ngoài.
Phùng Nhất Nhất gọi Thịnh Thừa Quang là “Lão Đại”, cho thấy sự sùng bái và tin tưởng của cô đối với Thịnh Thừa Quang đã vượt xa những người khác, cho nên khi bị Tạ Gia Thụ trêu tức, cô không hề sợ hãi mà chỉ nổi giận lôi đình, nhất thời kích động muốn chạy đến phân bua với Lão Đại, nhưng không ngờ lại làm liên lụy đến Thẩm Hiên.
Cô gọi điện thoại xin lỗi Thẩm Hiên, nhưng gọi hai lần mà anh chỉ nói một cách điêm fnhieen mà vội vàng, “Sắp có ca phẫu thuật, rất bận”.
Anh giận, Phùng Nhất Nhất cảm thấy chắc chắn như vậy. Cô vô cùng áy náy, dù bị Thẩm Hiên phớt lờ cũng chẳng chùn chân, chỉ chăm chăm căn đồng hồ để gọi điện cho anh.
Dù sao thì Thẩm Hiên không phải là Tạ Gia Thụ, không dễ dỗ dành như vậy. Đến lần thứ ba, thái độ của anh mới như bình thường, “Em không cần phải áy náy như vậy, chuyện cậu ấy nói cũng không phải là bịa đặt, chuyện anh từng làm, anh thừa nhận”.
‘Không phải… là em từng hứa sẽ giữ bí mật cho anh, nhưng lại nuốt lời, thật lòng xin lỗi anh!”, Phùng Nhất Nhất càng cảm thấy hối hận, phiền muộn không thôi.
Người như Thẩm Hiên, bình thường đều chơi với những người có đẳng cấp như Thịnh Thừa Quang, mọi người nói chuyện chỉ cần tỏ chút ý tứ là trong lòng đối phương đã hiểu, ít khi gặp phải cách xin lỗi thật tâm thật ý thế này, giọng nói của anh bỗng trở nên dịu dàng hơn, “Được rồi, đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, Thịnh Thừa Quang có biết cũng chẳng sao, cùng lắm là chế giễu anh vài câu mà thôi”, ngược lại, anh lại phải dỗ dành cô, “Em yên tâm đi, trước mặt Tử Thời, chắc chắn anh sẽ phủ nhận, tình nguyện thừa nhận người anh thầm yêu là Thịnh Thừa Quang”.
Phùng Nhất Nhất bị anh chọc cho bật cười, trong lòng bỗng thở phào, nhưng một lát sau lại càng cảm thấy có lỗi, “Thật sự xin lỗi anh! Là em không tốt… em thật không ngờ anh ấy lại lấy chuyện này ra để uy hiếp anh”.