Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nói đến đây, Liễu Long Đình phẫn nộ tột độ, không cho tôi nói chuyện mà túm áo tôi đẩy ngã xuống sofa, nắm chặt cằm tôi, hung ác kề sát mặt tôi, nói: “Lúc trước cô chê tôi bẩn không xứng với cô mà? Bây giờ tôi sẽ cho cô xem cảm giác sống không bằng chết vì bị thứ dơ bẩn quấn lấy là thế nào!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Áo khoác của tôi bị Liễu Long Đình cởi ra. Anh ta ôm tôi vào buồng vệ sinh, đặt lên bồn rửa tay trước chiếc gương lớn, bắt đầu hôn tôi, sau đó đè tôi trên bồn, ôm mặt tôi cho tôi nhìn anh ta qua gương...
"Sao? Nếu sau này cô nhớ tới cảnh tôi làm nhục cô như vậy, cô có băm tôi ra làm trăm mảnh không?" Liễu Long Đình cười nhìn tôi trong gương, hơn nữa bắt tôi cũng nhìn vào gương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thực ra tôi không hiểu Liễu Long Đình đang nói gì. Hình như nói anh ta thích tôi, nhưng tôi lại khinh thường anh ta, cho nên anh ta mới trả thù tôi. Nhưng hồi đầu tôi quen anh ta thì cũng mới tám tuổi, tôi còn chưa từng nói chuyện với Liễu Long Đình lần nào, sao có thể khinh thường anh ta? Vậy thì tôi cho rằng chỉ có một khả năng, anh ta đang nói về kiếp trước của tôi. Cập nhật nhanh nhất trên truyen.vip
Nếu là kiếp trước thì những gì Liễu Long Đình nói đều sẽ dễ hiểu hơn. Kiếp trước Liễu Long Đình thích tôi, nhưng tôi không thích anh ta, cho nên kiếp này anh ta muốn trả thù tôi. Nhưng tôi đoán chắc là Liễu Long Đình còn thích tôi, không thì anh ta cũng sẽ không đối xử với tôi lúc tốt lúc xấu như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi không muốn băm anh ra làm trăm mảnh.” Tôi trả lời. Tôi cũng chỉ tốt bụng mà thôi, cho dù Liễu Long Đình từng dây dưa với kiếp trước của tôi thì tôi cũng không nhớ được. Tôi chỉ biết bây giờ tôi rất thích anh ta, hơn nữa rất cạn lời vì sự biến thái của anh ta.
“Cái gì? Chẳng lẽ cô thậm chí không muốn giết tôi? Chẳng lẽ cô không thể nể tình tôi thích cô bao nhiêu năm mà không nhường cho tôi một vị trí trong lòng cô, cho dù chỉ nhỏ bằng hạt bụi thôi sao?!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi vừa định nói chuyện thì hình như Liễu Long Đình không muốn nghe tôi nói, bịt miệng tôi lại, đè tôi quay về phía mặt gương. Tôi cảm nhận được anh ta đang rất thương tâm, bởi vì có giọt nước lạnh lẽo nhỏ lên lưng tôi. Tôi muốn xem thử có phải Liễu Long Đình đang khóc hay không. Nhưng mỗi khi tôi muốn quay đầu lại, Liễu Long Đình lại đè đầu tôi không cho tôi xem anh ta, thậm chí đe dọa nếu tôi dám quay đầu thì anh ta sẽ làm chết tôi ở đây.
Khi mọi thứ trở về tĩnh lặng, Liễu Long Đình cũng hòa hoãn lại, không giải thích với tôi một lời nào mà kề tại bên bụng tôi lắng nghe một chút, sau đó lấy vòi hoa sen chỉnh sang nước ấm, nói với tôi nếu sau này anh ta thô lỗ thì tôi hãy ngăn cản anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bây giờ Liễu Long Đình còn có mặt mũi nói với tôi câu này à? Thái độ ngang ngược của anh ta, chín con trâu cũng không ngăn cản được ấy chứ. Nhưng không hiểu sao vừa rồi Liễu Long Đình đối xử với tôi như vậy, tôi lại rất vui vẻ, bởi vì anh ta nói yêu tôi.
"Anh thật sự thích kiếp trước của tôi sao?" Tôi hỏi. Cập nhật nhanh nhất trên truyen.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Liễu Long Đình ngẩn ra, sau đó mới bình thản nói: “Không phải."
"Anh thôi đi. Nếu anh không thích thì vừa rồi anh nói với tôi như thế làm gì? Anh giỏi thì bây giờ nói thích tôi đi!" Tôi ép Liễu Long Đình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Liễu Long Đình không muốn nói, xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng tôi lập tức chặn cửa không cho anh ta đi, nếu muốn đi thì phải nói thích tôi như lúc nãy!
Có lẽ Liễu Long Đình cho rằng tôi đang cố tình gây sự, anh ta cũng phiền lòng, thấy tôi cứ bám lấy anh ta, anh ta tức giận đè lên vai tôi, lại gần tôi thô lỗ nói: “Tôi yêu cô, tôi yêu cô, cô đã hài lòng chưa?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi cũng yêu anh." Tôi lập tức trả lời, sau đó nắm tay anh ta nói: “Chúng ta yêu đương đi. Tôi yêu anh, chuyện kiếp trước đã trôi qua rồi, bây giờ tôi đã bị anh thả thính đến mức yêu anh mất rồi. Kiếp này tôi chỉ muốn được ở bên anh thôi."
Nói đến đây, tôi muốn bắt chước kiểu hôn nồng nhiệt lãng mạn như trong TV, nhưng Liễu Long Đình cao hơn tôi nhiều, anh ta đứng thẳng lưng như vậy khiến tôi không hôn được. Anh ta lại không chịu cong lưng mà chỉ cúi đầu nhìn tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh không đồng ý thì thôi. Tôi bỏ hết sĩ diện để theo đuổi anh, cứ tỏ tình với anh suốt, anh còn thờ ơ như vậy. Nếu anh còn như thế thì tôi sẽ chuyển sang thích người khác!"
Nói xong, tôi không tiếp tục chặn đường Liễu Long Đình mà xoay người muốn đi. Đúng lúc này, bỗng một vòng tay luồn qua eo tôi, tôi bị Liễu Long Đình bế lên, đặt tôi lên giường cùng anh ta nằm trong chặn. Anh ta kề sát bên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng muốn nói với em như vậy, chẳng qua hôm nay tâm trạng tôi thay đổi quá nhanh, mong chờ mấy trăm năm, em đột nhiên chính thức nói như thế khiến tôi vui mừng không biết nên làm gì. Ngủ cùng tôi một giấc đi, để tôi ôm em."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói đến đây, Liễu Long Đình ôm chầm lấy tôi, vốn định hôn tôi, nhưng khi đôi môi đưa đến bên trán tôi, anh ta lại luyến tiếc hôn như vừa chiếm được bảo bối nào đó, cứ thế ôm tôi ngủ suốt đêm.
Cả đêm tôi đều bị Liễu Long Đình ôm nằm nghiêng nên sáng dậy eo tôi hơi mỏi. Thấy Liễu Long Đình đã tỉnh dậy, tôi đẩy anh ta ra, thoải mái nằm thắng người trên giường. Liễu Long Đình cũng không rời giường, chống mặt nhìn tôi. Mới sáng ra anh ta cứ nhìn chằm chằm như thế, tôi muốn ngủ cũng không được, cho nên vẫn nghiêng người về phía Liễu Long Đình, sờ mặt anh ta hỏi tại sao lại nhìn tôi như vậy? Cập nhật nhanh nhất trên truyen.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Làn da của Liễu Long Đình rất mịn màng. Cho dù sáng sớm thức dậy, da mặt vẫn bóng loáng như ngọc. Người đẹp như vậy, tại sao trước kia tôi lại không thích nhỉ?
"Muốn bổ sung hết những buổi sáng không được thấy em của trước kia” Liễu Long Đình nói chuyện tự nhiên hơn tối qua, xem ra cũng đã hòa hoãn lại rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tối hôm qua, tôi nghe Liễu Long Đình điên cuồng nói với tôi rất nhiều, cho nên tôi rất tò mò về kiếp trước của mình. Muôn loài trên thế gian đều có kiếp trước kiếp này, Liễu Long Đình từng gặp kiếp trước của tôi, lại ở bên cạnh kiếp này của tôi, tôi đương nhiên phải hỏi anh ta xem kiếp trước của mình là gì.
"Long Đình, anh nói anh thích kiếp trước của em, vậy thì nói cho em biết kiếp trước của em là ai được không?" Tôi làm nũng, trong lòng tràn đầy cảm khái. Đây là sự khác biệt giữa có bạn trai và FA. Mỗi buổi sáng FA ngủ dậy chỉ có một mình mình trên giường, không có lấy một người ủ ấm chăn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe tôi hỏi vậy, Liễu Long Đình chống tay đến gần tôi, lồng ngực càng gần sát người tôi, có lẽ cảm thấy không cần thiết lừa tôi nên anh ta nói: “Kiếp trước em là Ngân Hoa giáo chủ, một trong ba vị thần chính được chính thức phong thần ở Đông Bắc, phối hợp với hai vị giáo chủ khác thống trị tất cả tiên động vật trên thế gian. Bởi vì đắc tội người không nên đắc tội nên kiếp này em bị đày xuống trần gian."
Lưu đày, chẳng phải cũng giống Nhạc Thiên Hương sao? Chỉ cần kiếp này tôi chết thì linh hồn không thể trở về địa phủ, cũng không thể lên trời, chỉ có thể phiêu bạt trên trần gian! Tôi nhanh chóng hỏi Liễu Long Đình lại sao kiếp trước tôi đỉnh thế mà còn bị lưu đày? Đều là thần chính được sắc phong, còn thống trị tiên gia trên thiên hạ, tôi đắc tội ai, kẻ nào to gan lưu đày tôi?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Liễu Long Đình im lặng một lát rồi nằm xuống, nói: “Em đắc tội phu quân của em, chính phu quân của em đã lưu đày em."
Phu quân?! Kiếp trước tôi có chồng ư?! Mà nhìn vẻ mặt phiền muộn của Liễu Long Đình, tôi đoán chắc kiếp trước tôi đã gả chồng rồi, Liễu Long Đình mới coi trọng tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”