Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

chương 674: biến vũ khí thành tơ lụa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có thể bởi vì tôi hỏi câu đó khiến cho Liễu Long Đình cảm thấy bản thân anh ấy có có chút không thích hợp, thế là anh ấy buông tay đang nắm tay tôi ra nói với tôi anh ấy không sao, sau đó ngước mắt lên nhìn tôi và nói: “Có thể là bản thân của em đã trưởng thành rồi, càng ngày càng không cần tôi nữa.

Em khiến tôi không có cảm giác an toàn trong một khoảng thời gian, bắt đầu hoài nghi điều này điều kia, sợ em đến lúc nào đó vì những nhu cầu khác mà rời khỏi tôi, tôi không hề mong đợi những điều này, sau đó tôi không thể khống chế cảm xúc của mình nữa.”

Những lời Liễu Long Đình nói làm tôi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, trả lời anh ấy: “Tôi đã trưởng thành rồi không phải sẽ giúp đỡ được càng nhiều cho anh sao? Vì sao anh lại không còn cảm giác an toàn nữa chứ? So với trước đây cái gì cũng cần anh chăm sóc, bây giờ không phải sẽ nhẹ nhàng hơn sao!”

Dáng vẻ của tôi lúc trước đến tôi cũng chán ghét, càng đừng nói chi Đông Hoàng Liễu Long Đình, nhưng mà đến lúc tôi nói những lời đó, Liễu Long Đình cũng không nói nhiều với tôi nữa, nói với tôi là do anh ấy nghĩ nhiều rồi, nếu như tôi sống tốt, tôi muốn như thế anh ấy cũng đồng ý, chỉ là hy vọng sau này tôi đừng quên anh ấy.

Những lời nói của Liễu Long Đình tôi nghe vào cảm thấy có chút xót xa, dáng vẻ này của anh ấy giống hệt như khi trước tôi yêu anh ấy đến hèn mọn.

Chỉ cần anh ấy sống tốt, tôi như thế nào cũng được, bất chấp trả giá tất cả vì anh ấy.

Lúc nhớ anh ấy cho dù là ở xa đến đâu cũng phải trở về gặp anh ấy, chỉ là bây giờ tôi đã trưởng thành rồi còn anh ấy thì biến thành đứa trẻ.

“Đồ ngốc, chúng ta sau này sẽ đều luôn ở bên nhau, tôi làm sao có thể quên anh được cơ chứ, tôi lúc nào mà dám quên anh chứ.”

Suy cho cùng lúc trước Liễu Long Đình cũng nói với tôi rất nhiều lời ngọt ngào để dỗ tôi, cho nên bây giờ tôi hoàn toàn đem những lời này dỗ Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình nghe tôi dỗ anh ấy, biết những lời này là tôi học theo mình, anh ấy muốn cười nhưng lại có chút không cười nổi, chỉ đặt tay vỗ đầu tôi một lát: “Em đừng nói với tôi những lời tốt đẹp này, những lời này đều là lừa người ta.

Nếu như em không từng quên tôi, tôi làm sao lại lo lắng đến như vậy.”

Tôi từng quên Liễu Long Đình?

Tôi lập tức nói với anh ấy chắc là anh ấy nhầm lẫn rồi, tôi từ trước đến giờ đều nhớ rõ, từ mấy chục ngàn năm trước tôi đã bắt đầu là thuộc hạ của anh ấy, vì anh ấy mà làm việc, sau đó mới bắt đầu truy sát anh ấy làm sao có thể quên anh ấy được.

Nếu như tôi có thể quên được anh ấy, nói không chừng đối với anh ấy còn là chuyện tốt, anh ấy còn có thể làm thần tối cao của anh ấy, hiện tại làm gì đến lượt anh ấy phải hao tâm tổn trí tìm một cô gái để đối phó yêu quái chứ?

Thấy giọng điệu của tôi tốt hơn, tâm trạng của Liễu Long Đình cũng tốt lên theo.

Tôi đi đến trước mặt anh ấy, anh ấy lập tức đưa tay ra ôm eo tôi, vác thắng tôi lên vai, một tay vỗ quần áo trên mông nói với tôi rằng: “Tôi bây giờ đã biến thành một con yêu quái thấp kém đến tiên gia cũng không bằng, em ở bên cạnh tôi có cảm thấy tủi thân hay không?”

“Đương nhiên là thấy thiệt thòi, nhưng mà nếu như anh cầu xin tôi, nói không chừng tôi có thể cho anh một chức quan nhỏ ở trên trời cho anh làm, để xứng với tôi.”

Tôi không hề ngượng mà nói khoác với Liễu Long Đình, nói cho cùng nếu như không có Liễu Long Đình, chỉ dựa vào sức của tôi còn lâu mới có thể ngồi vững vị trí hiện tại.

Nếu như Liễu Long Đình thật sự muốn làm chủ của tam giới, chỉ cần anh ấy muốn thì vị trí này căn bản không tới lượt tôi ngồi.

“Vậy được thôi, vị trí khác thì tôi không muốn, tôi chỉ muốn em phong cho tôi vị trí nô lệ ấm giường, mỗi ngày chỉ cần làm một việc đó là ngủ cùng em, không để em cô đơn, tôi đối với việc này có hứng thú.”

Tôi thật sự không ngờ tới Liễu Long Đình lại không biết xấu hổ như vậy, một giây trước còn vô cùng bi thương, giây sau liền trở nên vô lại như vậy.

Tôi bây giờ đang bị Liễu Long Đình khiêng trên vai, tôi không tiện ở trước mặt anh ấy mà đánh anh ấy, vì vậy khi anh ấy đánh vào mông tôi, tôi lập tức đánh trả.

Không chỉ tôi mà ngay cả Liễu Long Đình cũng cảm thấy bản thân đặc biệt nhục nhã, anh ấy đường đường là một người đàn ông cao lớn mà lại bị một cô gái nhỏ bé như tôi đùa giỡn, đồng thời nói với tôi đừng lộn xộn nữa, xung quanh còn có tiên gia khác, nếu bị nhìn thấy thì sẽ trở thành truyện cười mất.

“Vậy anh thả tôi xuống tôi sẽ không lộn xộn nữa.”

“Tôi không thả.” Liễu Long Đình dứt khoát từ chối tôi, sau đó tiếp tục đánh tôi.

Có thể là do tôi nghe thấy tiếng cười trộm khanh khách của tiên gia từ bụi cỏ ven đường khiến tôi mỗi lần đánh Liễu Long Đình mặt đều đỏ lên, nói cho cùng cái tư thế đối với tôi và Liễu Long Đình không hề thích hợp nhưng bản thân Liễu Long Đình lại từ chối dừng lại trước.

Lúc tôi đánh anh ấy, anh ấy nói với tôi bây giờ mỗi cái mà tôi đánh anh ấy, tối nay ở trên giường anh ấy sẽ đòi lại tất cả.

Lúc đến cửa nhà nếu còn giỡn như vậy thì rất mất mặt, nhân lúc anh ấy thả tôi xuống tôi liền tranh thủ chiếm tiện nghi của anh ấy một chút rồi mới trở vào phòng.

Lúc chúng tôi bước vào phòng y tiên cũng đã xem xong thương tích của Liễu Liệt Vân, đang ở trong đại sảnh giải thích làm sao để chăm sóc Liễu Liệt Vân.

Có thể bởi vì tôi vừa đùa giỡn với Liễu Long Đình xong, phần lớn nguyên nhân là do Liễu Long Đình khiến cảm giác bài xích của tôi đối với Liễu Liệt Vân không còn mãnh liệt nữa, gọi Cô Hoạch Điểu và Hư nhớ kĩ.

Cô Hoạch Điểu còn tưởng tôi không thích Liễu Long Đình, thấy tôi tự nhiên chủ động quan tâm Liễu Liệt Vân lập tức quay đầu lại nhìn tôi, hỏi tôi có phải là đã uống lộn thuốc hay không?

Nhưng mà khi lúc quay đầu nhìn tôi và Liễu Long Đình, vẻ mặt của cậu ta đột nhiên thay đổi.

Cậu ta cười nói với chúng tôi có phải chúng tôi vừa làm xong chuyện tốt gì hay không, nhìn mặt Liễu Long Đình đều đỏ lên rồi, xem ra tôi còn phải nỗ lực nhiều!

“…”

Tôi trầm mặc một lúc lâu, lập tức đưa chân lên đá Cô Hoạch Điểu một cái, Liễu Long Đình thấy dáng vẻ tôi như vậy lập tức giúp tôi nói với Cô Hoạch Điểu: “Cậu tưởng Cửu Thiên nương nương là gấu bông chuyển thế sao, cậu là thần thú của cô ấy, làm sao mà lại có cách nghĩ kỳ lạ như vậy đối với cô ấy, chẳng trách lại bị đá.”

Liễu Long Đình nói những lời này càng làm tôi càng không còn gì để nói, nếu không phải còn người ngoài ở đây, tôi thật muốn mắng Liễu Long Đình anh mới là gấu bông, cả nhà anh đều là gấu bông.

Thấy tôi tức giận rồi, Cô Hoạch Điểu sợ tôi lại đánh cậu ta, vội nói được được được cậu ta không nói nữa.

Chỉ là hồi nãy y tiên đã chữa thương cho Liễu Liệt Vân xong rồi, tôi hỏi Cô Hoạch Điểu xem hiện tại Liễu Liệt Vân đã tỉnh chưa, nói chuyện được chưa?

“Vừa mới tỉnh, bây giờ Kiều Nhi và Long Đằng đang chăm sóc cô ta.” Hư trả lời tôi.

Từ lúc Liễu Liệt Vân trở lại, Kiều Nhi và Long Đằng đã khóc đến cạn nước mắt.

Trước đây chúng tôi chỉ nói với Kiều Nhi và Long Đằng là Liễu Liệt Vân đã đi cùng với anh rể của bọn họ, bây giờ Liễu Liệt Vân trở về người đầy thương tích khiến cho hai đứa nhỏ khóc đến mặt mũi tăm tối, khóc từ lúc Liễu Liệt Vân trở về cho đến bây giờ.

Tôi ra hiệu với Liễu Long Đình nói với anh ấy tôi đi thăm Liễu Liệt Vân.

Liễu Long Đình gật đầu với tôi, sau đó anh ấy hỏi y tiên về tình hình cụ thể.

Trên đường tôi đi đến phòng của Liễu Liệt Vân, tôi cứ luôn nghĩ, nếu như tinh thần Liễu Liệt Vân thật sự điên loạn và không bao giờ có thể khôi phục được nữa, việc này đối với chúng tôi, với tất cả mọi người mà nói đều là việc tốt.

Nhưng lúc tôi đẩy cửa phòng của Liễu Liệt Vân, tôi tình cờ nhìn thấy Liễu Liệt Vân đang nằm trên giường, ôm Kiêu Nhi và Long Đằng, hai mắt rưng rưng, cả ba người đều đang khóc rối rít.

Khi Liễu Liệt Vân nghe thấy tiếng đẩy cửa, thấy tôi bước vào, cô ta đang nắm tay của Kiều Nhi và Long Đằng, thả lỏng thu người vào trong giường, trong một lúc không biết nên dùng ánh mắt nào để nhìn tôi, sau đó cô ta từ từ nằm lại xuống giường.

Kiều Nhi và Long Đằng nhìn thấy tôi bước vào, từ phía đầu giường chạy lại bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, kéo tôi về phía giường của Liễu Liệt Vân, nói với Liễu Liệt Vân: “Chị hai, em nghe thầy và Cô Hoạch Điểu nói là chị Tiểu Bạch đã cứu chị về, lúc chị không ở đây, chị Tiểu Bạch đối xử với em và Long Đằng tốt lắm.

Đợi đến lúc chị về, chúng em sẽ để cho chị Tiểu Bạch và anh ba ở cùng nhau làm người nhà của chúng ta, mãi mãi ở bên cạnh chúng ta.”

Liễu Liệt Vân nghe những lời nói của Kiều Nhi lập tức quay đầu nhìn tôi một cái, trong mắt có áy náy, không thể chịu đựng được.

Cô ta nhìn tôi thêm một lần nữa, kêu Kiều Nhi và Long Đằng ra ngoài, cô ta muốn nói chuyện riêng với tôi.

Kiều Nhi và Long Đằng rất nghe lời, gật gật đầu xong rồi đi ra.

Tôi gặp riêng Liễu Liệt Vân, không biết là hai chúng tôi sẽ biến vũ khí thành tơ lụa hay lại là một màn gió tanh mưa máu khác đây.

“Con gái của cô được U Quân chăm sóc rất tốt, suốt hai năm cô lánh nạn, anh ta đã chăm sóc con gái cô như con gái ruột của anh ta vậy, cho dù điều kiện có khó khăn như thế nào cũng chưa từng khiến con gái cô chịu thiệt thòi.”

Liễu Liệt Vân chủ động nói chuyện với tôi.

“Vậy cô biết con gái tôi đang ở đâu không?” Tôi lại hỏi Liễu Liệt Vân.

“Biết.” Liễu Liệt Vân trả lời tôi rất nhanh, nhưng mà lúc cô ấy nói hết, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định: “Cô phải đồng ý với tôi một điều kiện, tôi sẽ dẫn cô đi tìm con gái cô.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio