Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

chương 733: kinh ngạc như âm thanh của trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe giọng điệu nói của Liễu Kiều Nhi, tôi không khỏi bật cười, cảm thấy Liễu Kiều Nhi muốn xem đàn, vì vậy tôi cố ý nói với Ánh Nguyệt về đàn Phục Hi, dù sao thì cây đàn này cũng là một trong mười những cổ vật tuyệt vời của thời cổ đại, tôi đương nhiên sẽ không đặt nó ở một nơi ngẫu nhiên.

Vào ngày thường, Liễu Kiều Nhi biết rằng cô ấy thích nghịch ngợm.

Ngay cả khi xin phép tôi, tôi có thể cũng không đồng ý cho cô bé xem.

Bây giờ là muốn lợi dụng Ánh Nguyệt hỏi tôi.

Nhà họ Liễu đúng thật là, ai cũng không phải kẻ tầm thường.

Khi Ánh Nguyệt nghe Liễu Kiều Nhi nói rằng đàn Phục Hi lợi hại hơn, cô bé nhìn Liễu Kiều Nhi với một đôi mắt to tròn vô cùng đáng yêu, như thể cô bé có chút bối rối về những lời của Liễu Kiều Nhi nói, có chút tin có chút không tin.

Liều Kiều Nhi nhìn thấy ánh mắt của Ánh Nguyệt như vậy, cô bé ngay lập tức đến ôm tay tôi và nói với tôi: “Chị Tiểu Bạch, chị thấy đó, Ánh Nguyệt vừa trở lại, và bây giờ tâm trạng cô bé không vui.

Chị có thể cho em và Ánh Nguyệt xem một chút đi, xem như là cho em và Ánh Nguyệt mở rộng tầm mắt.”

Tôi dừng hành động mở gói hàng trên tay, nhìn Liễu Kiều Nhi làm nũng với tôi, cô bé nhỏ này cầm lấy la bàn rồi nhưng vẫn đang nghĩ về cây đàn của tôi.

Nhưng mà nói, dù cây đàn này là cổ vật do Phục Hi làm ra, dù sao cây vĩ cầm này là của tôi, tôi không thể chơi một chút nào, cho dù là bảo bối thần kỳ, tôi cũng không thể dùng nó một cách vô ích.

Nhìn Ánh Nguyệt, tôi nói với Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, con có muốn xem đàn không?”

Sự tò mò của Ánh Nguyệt về đàn Phục Hi không lớn lắm.

Khi theo U Quân, cô bé biết rằng những gì người khác muốn cho cô bé xem thì sẽ tự nhiên cho cô bé thấy.

Nếu không cho cô bé xem thì cũng sẽ không làm phiền người khác, vì vậy cô bé quay đầu lại liếc nhìn Liễu Kiều Nhi, sau đó viết lên bảng vẽ nhỏ nói với tôi: “Nếu thuận tiện cho mẹ, chị Liễu Kiều Nhi muốn xem, con cũng muốn xem.”

Khi thấy Ánh Nguyệt phải suy nghĩ về ý tứ của Liễu Kiều Nhi và tôi đối với cây đàn rồi mới tự đặt ý muốn của mình vào cuối cùng, tôi cảm thấy rất đau lòng và cảm mến Ánh Nguyệt từ tận trong trái tim mình.

Tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô bé và nói cô bé: “Tất nhiên là được.

Có điều gì mà mẹ của con không thể cho con chứ?”

Nói rồi tôi đặt những thứ trong tay xuống, một tay nắm lấy tay Liễu Kiều Nhi, tay kia cầm tay Ánh Nguyệt, bảo Long Đằng đi tới trước mặt tôi, và chúng tôi cùng nhau bước vào phòng của tôi.

Khi tôi bước vào phòng, Liễu Long Đình đang thu dọn một số cuộn giấy và sách trên giá sách trong phòng, mặt trời lốm đốm qua những kẽ lá tre bên ngoài nhà và rắc lên khuôn mặt đẹp như một bức tranh vẽ của Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình thấy tôi dẫn mấy đứa nhỏ vào nên hỏi tôi hôm nay có chuyện gì vậy? Tại sao tất cả chúng tôi lại chạy vào phòng mà chúng tôi không ra ngoài chơi?

Thấy Liễu Long Đình đang chăm sóc những cuốn sách này và hỏi chúng tôi câu hỏi, Kiều Nhi liền chạy về phía Liễu Long Đình, ôm lấy đôi chân thon thả của Liễu Long Đình và nói với Liễu Long Đình một cách nũng nịu: “Anh ơi, em và Ánh Nguyệt muốn xem đàn Phục Hi của anh và chị Tiểu Bạch.

Chị Tiểu Bạch đã hứa sẽ cho chúng em xem, để anh lấy ra cho chúng em mở mang tầm mắt!”

Liễu Kiều Nhi hiện tại và những người khác thực sự hạnh phúc, khi tôi vẫn còn đang tu luyện đến độ tuổi của cô bé, ở đâu sẽ có những thứ quý giá như vậy mà nhìn, huống chi là có người chăm sóc cho cuộc sống của họ.

Liễu Long Đinh liếc mắt nhìn tôi, lắc đầu và mỉm cười, đặt cuộn giấy trong tay về phía giá sách, và trong khi đi về phía phòng bên, anh ấy nói với Liễu Kiều Nhi rằng cô bé làm cho tôi hư rồi, là một người lớn nhưng ở cùng với mấy đứa nhỏ nên giờ giống các nàng như đúc.

Liễu Long Đình có ý gì khi anh ấy nói điều này? Đây có phải là đang bảo tôi trông giống như một đứa trẻ? Trái tim tôi cảm thấy hơi khó chịu một chút, và tôi giận dữ nói với Liễu Long Đình rằng anh ấy nghĩ mình có thể tốt hơn chỗ nào? Anh thật sự không phải là người đàn ông tốt, khi theo đuổi con gái thì nói đủ thứ ngọt ngào, ngây ngô đều cho là dễ thương, nếu sau này theo đuổi được rồi thì đáng yêu chính là ấu trĩ.

Khi Liễu Kiều Nhi nhìn thấy tôi mắng Liễu Long Đình, cô ấy cũng bắt đầu hùa theo, chỉ có Ánh Nguyệt và Liễu Long Đằng đứng bên cạnh tôi nắm tay nhau, cẩn thận nhìn Liễu Long Đình di chuyển một chiếc hộp từ trên kệ, sau đó mở hộp ra, ánh sáng màu xanh lục lập tức tràn ra từ chiếc hộp này.

Khi một đám người chúng tôi nhìn vào chiếc hộp này, đàn Phục Hi đã được đặt trong chiếc hộp này.

Những ánh sáng màu ngọc lam này phát ra từ cây đàn này.

Mặc dù Liễu Kiều Nhi đã từng nhìn thấy cây đàn này khi tôi mang về đàn Phục Hi trước đây, nhưng bây giờ khi cây đàn này lại xuất hiện trước mặt chúng tôi, một số người trong chúng tôi không khỏi kinh ngạc trước cây đàn này.

Âm thanh giống như ngọc bích, và các hoa văn chạm khắc trên đàn dường như là tự nhiên, không có bất kỳ dấu vết nhân tạo nào cả.

Liễu Long Đình thấy bốn người chúng tôi bao vây bởi chiếc hộp giống như một vài kẻ ngu ngốc, vì vậy anh ấy lấy cây đàn ra khỏi hộp, và mấy người chúng tôi đi theo sau lưng anh ấy, như cái đuôi của anh ấy, chờ Liễu Long Đình đánh đàn.

Đặt nó lên bàn, chính anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và nói với chúng tôi: “Nhìn đi, xem điều ly kỳ này”.

Vừa nói, Liễu Long Đình vừa đưa tay sờ sờ mặt của ba đứa nhỏ, sau đó nhìn tôi, vươn tay muốn sờ sờ mặt của tôi.

Tôi lườm anh ấy một cái, và bảo anh ấy bỏ tay xuống, đừng coi tôi như một đứa trẻ.

Và bây giờ Liễu Kiều Nhi, Ánh Nguyệt và Liễu Long Đằng đang tụ tập quanh bàn, nhìn chằm chằm vào cây đàn với sáu con mắt.

Tôi đã cho Liễu Kiều Nhi một cây đàn trước đây, Hư và Liễu Long Đình đều dạy Liễu Kiều Nhi chơi đàn, mặc dù bây giờ tôi không thể nói rằng Liễu Kiều Nhĩ rất tinh thông chơi đàn, nhưng ít nhất thì có thể biết làm thế nào để chơi đàn?

“Chị Tiểu Bạch, em nghe nói từ thầy của em rằng cây đàn này nhận ra chủ nhân của nó, và chỉ những người có tình yêu và lòng tốt trong trái tim của họ mới có thể gảy đàn, đúng không?”

Liễu Kiều Nhi nhìn cây đàn, đôi mắt cô bé phát sáng, cô bé nhìn vào màu xanh lục của đàn Phục Hi, chẳng trách muốn xem nó, có lẽ đó là sự tò mò của đứa trẻ, cô bé muốn xem cây đàn này có nhận cô ấy làm chủ nhân hay không.

“Có vẻ như vậy.” Tôi trả lời Liễu Kiều Nhi.

“Chị Tiểu Bạch, chị có thể chơi đàn Phục Hi này được không?”

“Không thể.’’ Tôi trả lời Liễu Kiều Nhi.

Liễu Kiều Nhi đột nhiên bụm miệng và sau đó hỏi tôi một lần nữa: “Vậy thì anh ba của em có thể gảy được không?”

Hỏi đến chuyện đó tôi chỉ muốn cười, tôi không gảy lên được, huống chi Liễu Long Đình, trước đây anh ấy đã từng làm chuyện xấu, nhưng gần đây anh ấy đã kiềm chế rất nhiều.

Vậy là tôi trêu chọc Liễu Kiều Nhi, bảo cô bé có thể nhờ anh ba của cô bé thử xem?

Kiều Nhi nghe tôi nói vậy, đột nhiên bật cười, trước khi Liễu Long Đình đồng ý, cô bé đã nắm lấy tay của Liễu Long Đình và ấn lên dây đàn, khi cô bé gảy dây bằng ngón tay của Liễu Long Đình, dây đàn chuyển động, nhưng không có âm thanh nào phát ra, đó là giống như lần trước của tôi thử nghiệm.

“Anh ba thật là vô dụng.”

Thấy Liễu Long Đình không thể chơi đàn, Kiều Nhi buông xuống bàn tay trắng nõn thon dài của Liễu Long Đình, sau đó nhìn về phía Long Đằng: “Long Đằng, em cũng thử xem.”

Trong mắt của Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng, Liễu Long Đình luôn giống như người toàn năng, bây giờ nhìn thấy Liễu Long Đình bị Liễu Kiều Nhi chán ghét, tôi đột nhiên bật cười, nhìn Liễu Long Đình, học giọng điệu của Liễu Kiều Nhi và mắng Liễu Long Đình là thật vô dụng!

Liễu Long Đình đã rất uất ức trước những lời nói của Liễu Kiều Nhi, thêm vào đó, tôi lại cười nhạo anh ấy, anh ấy đã kéo tôi vào trong vòng tay của mình, vừa định vươn tay đánh vào mông tôi, tôi đã nhanh chóng nắm lấy tay Liễu Long Đình, thì thầm với anh ấy rằng tôi không nên nói đùa với anh ấy.

Rồi tôi liếc nhìn Liễu Kiều Nhi và thì thầm rằng Ánh Nguyệt vẫn ở đó, yêu cầu anh ấy chú ý đến hình tượng của mình.

Liễu Long Đình nhìn cũng cảm thấy không tiện, bèn ngẩng mặt lên trước mặt tôi lẩm bẩm: “Vậy thì cho em nợ trước, đêm nay trả lại cho anh.”

“Thật sự là không biết xấu hổ.

Tôi thầm mắng Liễu Long Đình, sau đó nhìn Long Đằng, theo yêu cầu của Liễu Kiều Nhi, đang vươn tay lên đàn gảy nhẹ, đàn vẫn không phát ra tiếng động.

“Long Đằng cũng vô dụng như anh ba, nhìn tôi này?” Liễu Kiều Nhi nói, ngay lập tức gảy tay lên dây đàn, nhưng khi đầu ngón tay Liễu Kiều Nhi siết chặt dây đàn, cây đàn không hề nhúc nhích.

Điều này hơi xấu hổ!

Liễu Kiều Nhi cố gắng thêm hai lần nữa, nhưng vẫn không dao động dây đàn, lúc nãy Liễu Long Đình nhìn thấy Liễu Kiều Nhi đang cười nhạo mình, nên bây giờ anh ấy cười nhạo lại Liễu Kiều Nhi, nói rằng anh ấy nghĩ rằng Liễu Kiều Nhi có rất nhiều năng lực.

Hóa ra đánh rắm cũng chẳng có ích lợi gì.

Thấy Liễu Long Đình cãi nhau với Liễu Kiều Nhi, tôi thực sự là phục anh ấy rồi, nhưng Liễu Kiều Nhi đã không gảy ra tiếng thì thôi, ngay cả dây dàn cũng không đi chuyển được.

Liễu Long Đình mắng cô bé và cô bé cũng không thể nói lại.

Cô bé tức giận, và sau đó lại nhìn Ánh Nguyệt và nói với chúng tôi: “Ánh Nguyệt vẫn chưa thử, Ánh Nguyệt thật tốt bụng, cô bé chắc chắn sẽ có thể chơi đàn Phục Hi này.”

Khi Liễu Kiều Nhi nói, cô bé vươn tay ra và nắm lấy tay Ánh Nguyệt, gảy nó về phía sợi dây đàn!

Khi đầu ngón tay của Ánh Nguyệt hướng về phía cây đàn…

Đột ngột…

Một chùm ánh sáng xanh lục bảo ngay lập tức mang theo âm thanh trong trẻo từ đàn Phục Hi, tản ra xung quanh chúng tôi, lan nhanh giống như sóng nước!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio