Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

chương 844: chuẩn bị di ngôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi ngước nhìn Liễu Long Đình, thấy anh ấy đang mang khuôn mặt của chính tôi, tôi nhận ra rằng bây giờ tôi mới chính là Liễu Long Đình.

Thế là tôi đứng dậy, ra khỏi giường, không thèm mặc áo khoác, mệt mỏi lê bước đi ra mở cửa cho Hoàng Tam Nương.

Hoàng Tam Nương thấy quần áo tôi xộc xệch, tinh thần lại không được tốt thì liền hỏi tôi đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao hôm nay lại thành ra như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm của Hoàng Tam Nương dành cho mình, tôi lại nghĩ đến việc có lẽ cô ấy đã yêu Liễu Long Đình mất rồi.

Tôi không có ác ý với Hoàng Tam Nương, thậm chí còn rất biết ơn cô ấy, nhưng nếu cô ấy thực sự quan tâm đến Liễu Long Đình, thì tôi chắc chắn sẽ không được vui cho lắm.

Vậy nên tôi cố ý nói với Hoàng Tam Nương: “Thận của tôi càng ngày càng kém, bị Bạch Tô quấn lấy cả đêm, tôi thật sự không chịu nổi cô ấy.”

Tôi cho rằng không có người phụ nữ nào thích một người đàn ông không tốt “chuyện đó” cả, đặc biệt là một phụ nữ trưởng thành như Hoàng Tam Nương.

Nghe được những lời này, vẻ mặt của Hoàng Tam Nương đột nhiên có chút xấu hổ, nhưng hình như cũng có hơi tức giận.

Cô ấy nói nhỏ với tôi: “Vậy tam gia không biết bồi bổ sao?”

Tôi quay người, bảo Hoàng Tam Nương vào phòng cùng với mình rồi nói: “Không bồi bổ nữa, cứ như vậy đi, sau này bỏ đi dục vọng, cũng chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.”

Nói xong, tôi đưa Hoàng Tam Nương đến phòng của Phượng Tố Thiên để xem xét bệnh tình của anh ta.

Hiện tại, tình trạng của Phượng Tố Thiên đã tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua.

Sau khi Hoàng Tam Nương bắt mạch cho Phượng Tố Thiên xong thì nói muốn vào bếp sắc thuốc.

Nghĩ đến việc sắc thuốc cho Phượng Tố Thiên mà cũng phải nhờ Hoàng Tam Nương làm, tôi thấy hơi có lỗi, bèn cầm lấy thuốc trong tay Hoàng Tam Nương, nói với cô ấy rằng tôi sẽ tự mình làm.

Nhưng khi cầm lấy túi thuốc trong tay Hoàng Tam Nương, tay tôi lại vô tình chạm vào tay cô ấy.

Hoàng Tam Nương giật mình, vội vàng rút tay ra, nói rằng tôi là chủ nhân, làm sao có thể vào bếp sắc thuốc được, cô ấy sẽ làm cho tôi, xong rồi vội vã rời đi.

Nhìn bộ dạng thẹn thùng của Hoàng Tam Nương, tôi thầm nghĩ Liễu Long Đình thực sự không thể so sánh được.

Hoàng Tam Nương là một người phụ nữ tốt, còn người phụ nữ mà Liễu Long Đình biến thành chính xác là một xà tinh, vừa phóng túng vừa thô tục.

Tôi cất bước vào phòng, hy vọng có được một giấc ngủ ngon.

Liễu Long Đình thấy tôi yếu ớt trở lại thì ngồi trên ghế mỉm cười.

Tinh thần của anh ấy rất tốt, tươi tắn rạng rỡ, giống như vừa trải qua một chuyện vui vẻ.

Tôi nằm vật trên giường y như một xác chết, một lúc lâu sau mới có sức nói với Liễu Long Đình: “Liễu Long Đình, nếu lần sau anh còn bám dính lấy em như vậy thì em sẽ trở mặt với anh.”

Thấy tôi lúc này không khác gì một cái xác khô, Liễu Long Đình đi về phía tôi, dựa vào người tôi.

Hiện tại, chỉ cần thấy anh ấy dựa vào mình là tôi đã sợ hãi, vô thức nhích sang một bên.

Liễu Long Đình nhìn thấy tôi sợ đến vậy thì đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng nói: “Em không cần phải vậy, anh có ăn em đâu mà sợ?”

“Được rồi, em muốn nghỉ ngơi rồi, đừng quấy rầy em nữa, nếu không lần sau em sẽ không đối tốt với anh như vậy nữa đâu.”

Lúc nói ra những lời này, tôi đã mệt mỏi nhắm mắt lại.

May mà chỉ có tôi và Liễu Long Đình biết về việc hoán đổi thân phận giữa chúng tôi.

Nếu để ai đó nhìn thấy tôi như thế này, chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi sắp tới Tây Thiên rồi cũng nên, đến việc nam nữ yêu đương mà cũng làm không xong.

Mặc dù Liễu Long Đình vô cùng ham muốn tôi, nhưng anh ấy cũng rất quan tâm đến tôi.

Thấy tôi thực sự buồn ngủ, anh ấy cởi giày và dìu tôi lên giường, sau đó khiêng cả người tôi nằm lên.

Còn anh ấy thì dựa vào người tôi, nép vào lồng ngực tôi, cứ vậy mà ôm lấy tôi, rất lâu rất lâu sau cũng không chịu rời đi.

Tôi trông thì có vẻ thờ ơ, nhưng sau một giây lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Chuyện mà tôi luôn trăn trở là vấn đề ôn dịch trong nhân gian, giờ đã chấm dứt.

Hiện tại, tôi và Liễu Long Đình đã hiện thân, cũng chính là mục tiêu chính mà U Quân và Bàn Cổ Oán Linh phải giải quyết.

Nhưng tới nay chúng tôi vẫn chưa tìm ra bọn chúng, chỉ có thể đợi chúng tìm đến cửa.

Tôi muốn xem xem, chúng còn màn kịch nào muốn diễn nữa hay không.

Tôi cứ như vậy mà thiếp đi.

Không biết đã ngủ được bao lâu, khi tỉnh dậy, tôi thấy Hoàng Tam Nương đang ngồi bên giường, trên tay còn cầm một bát thuốc nóng hổi.

Nhìn thấy tôi tỉnh dậy, cô ấy cầm bát thuốc tiến lại gần rồi nói: “Tam gia, tôi đã sắc một ít thuốc đặc biệt cho ngài rồi đây, mau dậy uống đi.”

Giờ đây, khi nhìn Hoàng Tam Nương, tôi lại nghĩ dù cho cô ấy thích Liễu Long Đình cũng không sao.

Nhưng nhìn loại thuốc cô ấy đưa cho, tôi bèn hỏi: “Đây là thuốc gì?”

“Đây là thuốc bổ thận tráng dương, tránh việc thân thể Tam gia suy nhược, nếu để lâu sẽ không tốt cho cơ thể.”

Hoàng Tam Nương nói vậy khiến tôi lập tức nhớ ra, buổi sáng tôi vừa nói với Hoàng Tam Nương rằng tôi bị yếu thận, không ngờ cô ấy lại mang cho tôi một bát thuốc bổ.

Nhưng mà tôi là phụ nữ, uống thuốc tráng dương để làm gì.

Tôi không muốn cứ mãi thay đổi thân xác với Liễu Long Đình, như vậy tôi sẽ bị anh ấy làm cho phát điên.

Vậy nên tôi nói với Hoàng Tam Nương rằng mình không uống, không phải vì tôi vô dụng, mà là nhu cầu của Liễu Long Đình quá lớn, khiến tôi lực bất tòng tâm.

“Không uống cũng phải uống, ngài và Bạch Tô sẽ còn ở với nhau lâu dài, đến lúc thân thể suy nhược thì ngài tính làm thế nào?”

Hoàng Tam Nương nói với tôi như thể mẹ của Liễu Long Đình vậy.

Giọng điệu của cô ấy nghe vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, khiến tôi dù đã biết nhưng vẫn cố hỏi: “Tam Nương, tại sao cô lại tốt với tôi như vậy?”

Hoàng Tam Nương khẽ giật mình, nhưng cô ấy ngay lập tức phản ứng lại, nói với tôi: “Tam gia là ân nhân của cả nhà họ Hoàng chúng tôi, cũng là ân nhân cứu mạng tôi.

Tam Nương tôi đối tốt với người cứu mạng mình, không phải rất bình thường sao?”

“Nhưng cũng vì tôi mà gia tộc họ Hoàng của các cô bị hủy hoại, tôi có lỗi với cô.”

Nói đến đây, tôi hơi im lặng.

Ngay khi tôi đang muốn hỏi Hoàng Tam Nương có cần tôi bồi thường gì không, thì Hoàng Tam Nương đột nhiên đưa tay lên bịt miệng tôi lại, không cho tôi nói tiếp.

Nhìn hành động có chút mập mờ của Hoàng Tam Nương, tôi chợt cảm thấy Liễu Long Đình thực sự rất giỏi, già trẻ đều ăn.

Anh ấy không hiểu được tình cảm của Hoàng Tam Nương dành cho mình, vậy thì tôi sẽ giúp anh ấy hiểu.

“Sao vậy?” Tôi cố ý hạ thấp giọng của Liễu Long Đình, cổ họng khẽ phát ra một ít từ tính.

Hoàng Tam Nương nghe giọng điệu của tôi hạ thấp thì lập tức thu bàn tay đang che miệng tôi lại, lắp bắp nói: “Tôi, tôi…”

“Có chuyện gì thì cô nói đi, bây giờ chỉ có hai chúng ta ở đây thôi.”

Tôi đang ngầm ra tín hiệu cho Hoàng Tam Nương.

Có một số chuyện, nếu tích tụ trong lòng sẽ ngày càng khắc sâu, tốt hơn hết hãy để Hoàng Tam Nương nói ra.

Nếu tôi sau này tôi có chết thật, thì cũng có một người luôn đối tốt với Liễu Long Đình, giúp tôi chăm sóc Liễu Long Đình, trong lòng tôi cũng cảm thấy thanh thản hơn.

Suy cho cùng, tôi là người tin vào vận mệnh.

Tất cả những gì tôi đã nói với Liễu Long Đình rằng tương lai chúng tôi sẽ tốt đẹp không gì khác ngoài một tia hy vọng cho bản thân và anh ấy.

Khi sắp chết, người ta thường muốn viết một bức di thư.

Tôi cũng muốn nhân lúc mình còn khỏe mạnh, có thể thu xếp một cuộc sống tốt cho Liễu Long Đình.

Hoàng Tam Nương là người thông minh, cô ấy cũng nghe ra trong lời nói của tôi có ẩn ý gì đó, nhưng mãi một lúc lâu mà vẫn không thể nói ra.

Thấy cô ấy có vẻ không muốn nói, tôi bèn học theo chiêu bài quen thuộc của Liễu Long Đình, nói với Hoàng Tam Nương: “Nếu cô không muốn nói gì thì đi xuống đi.”

Nói xong, tôi bèn đứng dậy.

Hoàng Tam Nương thấy tôi đột nhiên cất lời thì bất chợt lo lắng.

Lúc tôi đứng lên, cô ấy ôm chầm lấy tôi, nói: “Tam gia, tôi vẫn luôn tỏ tường tới ngài, tam gia là người đàn ông mà tôi ngưỡng mộ nhất.

Tôi không yêu cầu tam gia phải cho tôi bất cứ thứ gì, chỉ mong tam gia sẽ để tôi hy sinh cho ngài, làm bất cứ điều gì cho ngài.”

Bởi vì Liễu Long Đình không thích Hoàng Tam Nương, nên yêu cầu của Hoàng Tam Nương đối với Liễu Long Đình cũng vô cùng đơn giản.

“Vậy nếu tôi muốn ở bên cô thì sao?” Tôi hỏi Hoàng Tam Nương.

Hoàng Tam Nương nghe được lời này thì ngạc nhiên nhìn tôi, như thể không tin nổi lời đó lại từ chính miệng tôi nói ra, đột nhiên im lặng không đáp lời.

“Nếu Bạch Tô chết, cô hãy chăm sóc tôi thật tốt.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio