- Đi đâu đấy con? - Đang loay hoay trong bếp, vô tình nhìn thấy dáng vẻ gắp gáp của Phương Anh, bà Phương hỏi vọng ra. Bà Phương càng ngày càng cảm thấy gu thời trang của con gái mình không ổn. Giữ tiết trời tháng chín có chút oi bức vậy mà Phương Anh từ trên xuống dưới đều che chắn không điểm hở. Đầu đội mũ đen, lại còn khẩu trang... phong cách thật giống thám tử cứ sợ bị người khác nhìn ra.
- Con đến trường. - Không đợi mẹ kịp lên tiếng, Phương Anh đã nhanh chân chạy biến. Nếu đứng lại cô tin mẹ cô nhất định sẽ hỏi nhiều chuyện khác.
Phương Anh như lời đã hẹn đến quán cà phê sách. Bây giờ đã hơn mười giờ trưa, khách đến quán không nhiều. Chỉ có cô và đôi bạn trẻ ngồi ở bàn đối diện hướng cửa ra vào.
Phương Anh đến đây đã nhiều lần rồi, bây giờ ngồi một mình mới có dịp quan sát không gian quán. Cách bày trí tao nhã, trên mỗi chiếc bàn gỗ đều đặc một lọ hoa được làm bằng giấy tỉ mĩ. Trên tường có viết một vài câu châm ngôn bằng tiếng Anh. Nhưng đặt biệt hơn hết vẫn là những kệ sách. Giữa phố thị đông người, khắp nơi đa phần đều là những quán cà phê, nhà hàng sang trọng được bày trí theo phong cách Tây Âu lại có một quán nhỏ, chứa đựng không gian yên tĩnh, tách bạch với thế giới ồn ào ngoài kia. Phương Anh không phải người quá yêu thích sự tĩnh lặng, càng không phải người cuồng nhiệt với sách nhưng vô cùng hứng thú với nơi này.
- Cô chờ tôi lâu không? - Ngọc Mĩ đặt sắp tài liệu vừa được giảng viên đưa cho xuống bàn, miệng cười nhã nhặn có chút ái ngại nhìn Phương Anh. Ngọc Mĩ có thế đến đây nhanh hơn một chút nhưng lại bị Minh Hải gặn hỏi. Cô trước giờ đều không giỏi nói dối, ấp a ấp úng một lúc mới nói hoàn câu. Thật mai Minh Hải không chú tâm đến biểu hiện của Ngọc Mĩ, cậu xoa đầu cô cười thuận ý lại bảo cô phải về sớm một chút.
- Không lâu. - Phương Anh đưa mắt nhìn quanh mắt cuốn sách trên giá, ngữ khí vui vẻ trả lời Ngọc Mĩ.
Hai người trao đổi với nhau một lúc, rồi từng người bước ra khỏi quán.
Ngọc Mĩ theo lời bắt xe trở về nhà Phương Anh. Ngồi trên xe không ngừng lo lắng, sợ vừa bước vào nhà, nói chuyện chưa quá ba câu đã bị người khác nhìn ra cô không phải Phương Anh.
Đấm chiềm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, không biết xe dừng từ lúc nào. Đợi đến khi bác tài xế taxi không kiên nhẫn, gọi lớn cô mới đưa vội tiền rồi bước xuống xe.
Ngọc Mĩ hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn tổng thể căn nhà. Quả thật nó rất to, to hơn cô nhi viện của Ngọc Mĩ rất nhiều. Nhẹ đẩy cánh cổng màu trắng, cô từng bước đi qua sân vườn trong lòng không khỏi cảm thán.
Đôi chân thon dài bước vào nhà, trong lòng liền xuất hiện cảm giác thân quen, cơ hồ cô đã từng sống ở đây. Ngọc Mĩ tự gõ vào đầu cố ý nhắc nhở bản thân, cô làm sao có thể đã từng sống ở đây? Nếu thực là vậy thì tại sao cô lại ở miền biển cách xa nơi này được.
Khẽ thở dài, chắc hẳn cách bày trí trong nhà đã khiến cô có cảm giác như thế. Nó thật sự quá ấm cúng!
Theo lời Phương Anh nói thì phòng cô nằm ở trên tầng bên tay phải, phòng đối diện là phòng của Phong còn căn bên phải là của ba mẹ Phương Anh. Ngọc Mĩ theo những gì mình ghi nhớ, đôi chân có chút lúng túng bước đi.
- Con về rồi đấy à! Đã ăn gì chưa? - Bà Phương có việc ra ngoài đúng lúc nhìn thấy con gái cứ như kẻ trộm từng bước cẩn thận đi trên bậc thang. Lại nhớ đến việc trưa nay Phương Anh ra ngoài vội vẫn chưa kịp ăn, chỉ sợ con gái bụng đói mà quan tâm.
Nghe thấy thanh âm mềm mại, Ngọc Mĩ khẽ ngẫn đầu đưa mắt nhìn người đối diện. Nếu nhớ không nhằm thì người phụ nữ có gương mặt hiền từ này là mẹ của Phương Anh. Chợt nhớ đến câu hỏi vừa rồi, Ngọc Mĩ vội đáp
- Con... con đã ăn rồi - Có chút không quen nhưng tâm lại ấm áp. Hoá ra có mẹ là thế này mặc dù người đối diện đây không thực là mẹ cô.
- Ba mẹ có việc phải đến nhà ngoại con một chuyến. Có thể ngày mai mới về, con ở nhà không được gây hoạ. - Bà Phương nở nụ cười, giọng nói có phần trêu đùa. Người lớn đi rồi ở nhà chỉ còn cô và Phong, bà Phương thực sự không yên tâm. Bà không sợ người trẻ không biết chừng mực mà vượt quá giới hạn chỉ sợ con gái bà lắm trò.
Ngọc Mĩ cười nhẹ, "không được gây hoạ" câu nói này giúp Ngọc Mĩ hiểu rõ hơn về tính cách của Phương Anh. Nếu suy luận không sai thì Phương Anh chính là người năng động rất hay gây hoạ... thật khác Ngọc Mĩ.
- Dạ con biết rồi ạ.
Bà Phương gật đầu ưng thuận rời khỏi nhà. Ngọc Mĩ một mình trong căn phòng xa lạ cảm thấy có chút buồn chán. Nhưng không dám bước ra khỏi phòng chỉ sợ đi nhằm sẽ không biết thế nào.
Trái với sự e ngại của Ngọc Mĩ, Phương Anh rất tự nhiên bước vào phòng trọ của Ngọc Mĩ. Do lần trước Ngọc Mĩ đã đưa Phương Anh đến đây một lần nên cô rất rõ. Đẩy cửa phòng bước vào, căn trọ chưa quá mười sáu mét vuông lại là nơi nương náo của bốn con người. Khẽ đánh mắt lướt nhẹ đến người con gái tóc buộc đuôi ngựa dáng vẻ chuyên tâm vào quyển sách trên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Ngọc Mĩ từng nói đến những người bạn cùng phòng của mình. Có lẽ cô gái mà Phương Anh nhìn thấy chính là Tố Quyên. Ngọc Mĩ từng nói qua tính cánh người này vốn hướng nội, rất ít mở lời chuyện trò cùng mọi người. Những khi thấy cô ấy đọc sách thì tốt nhất không nên làm phiền hãy cứ "việc ai nấy làm". Phương Anh lướt qua tiến đến tủ đồ, lục lội trong tủ đồ chung của bốn người mãi vẫn không tìm thấy bộ nào vừa ý. Bản thân tự hỏi "sao cô gái Ngọc Mĩ này có thể cả ngày mặt những bộ đồ bằng thun kín đáo thế này được?" Phương Anh tìm mãi không thấy được một chiếc quần đùi. Cả ngày phải ở trong căn trọ nhỏ hẹp không có máy điều hoà lại phải mặc đồ dài như thế rất khó chịu. Không nghĩ ngợi Phương Anh nhanh chóng đi đến cửa hàng, chọn cho mình một vài bộ vừa ý sao đó vui vẻ trở về phòng.
Nhắm mắt chưa được bao lâu đã bị người nào đó làm phiền
- Ngọc Mĩ mau dậy đi làm, chúng ta sắp trể rồi. - Hoá ra người con trai có mái tóc hoe màu nắng, khuôn mài rậm, đôi môi mỏng đang vẻ cong nụ cười kia chính là cậu bạn thân luôn ở bên giúp đỡ Ngọc Mĩ. Thật không ngờ, cậu ta quá khác với tưởng tượng của Phương Anh. Cậu ta tuy không tiêu soái như Phong, không chững chạc bằng Phong nhưng khiến người khác cảm thấy vô cùng thân thiện lại rất ấm áp.
- Tôi biết rồi, không cần cậu nói. - Bỏ lại câu nói cọc cằn, Phương Anh chọn bừa chiếc áo thun tím, quần jean dài trong tủ đồ của Ngọc Mĩ sao đó bước vào phòng tắm.
Minh Hải có chút bất ngờ trước phản ứng này. Ngọc Mĩ trước nay chưa bao giờ nổi cáu với cậu, cô ấy chưa một lần tỏ thái độ gai gắt như thế. Phải chăng hôm nay Ngọc Mĩ đang có chuyện không vui? Cậu không rõ chỉ biết Ngọc Mĩ rất khác lạ.
Trên suốt chặng đường đến nơi làm cả hai đều không nói với nhau câu nào. Im lặng đi bên cạnh nhau như thế.
Ngọc Mĩ ở trong phòng chuyên tâm xem tài liệu mà giảng viên vừa phát cho. Nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa liền nhanh nhẹn mở cửa phòng.
- Anh vào được không? - Phong nghiêng đầu hướng ánh nhìn vào bên trong. Ngọc Mĩ không nói chỉ gật đầu, thuận tay mở rộng cửa.
Phong lướt qua bàn học vô tình nhìn thấy sắp tài liệu về kinh tế có chút tò mò. Phương Anh trước nay không yêu thích học những thứ này, cô luôn miệng bảo nó vô vị. Mặc cho ba có bắt ép thế nào cũng nhất quyết không ngó ngàng đến. Vậy mà hôm nay lại có hứng với chúng thật khiến người khác kinh ngạc. Trong lòng muốn hỏi nhưng ngại đối phương không vừa ý Phong liền mang nổi tò mò của mình cất giấu, hắng giọng.
- Em có muốn ra ngoài ăn gì không?
Nhớ đến bản thân từ trưa đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng, cảm giác đói liền xâm chiếm. Nhưng rõ ràng không biết nên gật hay lắc đầu.
Phong đứng bên cạnh nhìn một loạt hành động của Ngọc Mĩ không khỏi bật cười.
- Em là muốn hay không muốn?
Ngọc Mĩ khẽ liếc nhìn nam nhân đối diện, ánh mắt lộ rõ sự ưng thuận. Môi nhỏ khẽ nói "muốn", Phong liền cười rộ bảo sẽ đợi cô dưới nhà.
Bước chân Phong xa dần, Ngọc Mĩ mới ngồi xuống giường thở hắt ra một hơi. Không rõ sao khi đứng trước người này cô lại thấy căng thẳng đến thế. Quả thật người làm chuyện bất chính cả đời sống không yên mà.
Tủ gỗ chứa quần áo được Ngọc Mĩ cẩn thận mở ra. Cô hoàn toàn choáng ngợp, thật sự rất nhiều quần áo. Không ngờ người nhà giàu lại phun phí đến thế, Ngọc Mĩ nhìn thấy trong tủ đồ có không ít những mẫu giống nhau chỉ là khác màu. Đôi tay thon dài tỉ mẫn lướt trên từng mốc đồ cuối cùng cô đã chọn được một bộ thuận mắt.
Hai tay đút túi quần jean, mắt đẹp khẽ động khi nhìn thấy Ngọc Mĩ đang cẩn thận bước trên từng bậc thang. Gương mặt thanh tú rạng ngời, hai bím tóc tết góp phần tôn lên sự đáng yêu. Còn cả bộ trang phục này nữa, từ khi về nước Phong chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này. Ngọc Mĩ dịu dàng thuần khiết trong chân váy công chúa phối cùng áo sơ mi trắng tao nhã lại có chút năng động khi chọn đi giày thể thao.
Anh không kiềm chế xoa đầu cưng chìu nhìn cô. Trong tâm đã nắm chắc sẽ bị cô mắng hoặc đánh. Thật không ngờ cô chỉ nhìn anh cười tít mắt.
Ngọc Mĩ bởi vì cái xoa đầu này của Phong mà cảm thấy anh có chút gần gủi.