Hoàn Em Hạnh Phúc

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhất Phàm hiểu được hàm ý trong câu nói của Vũ Tịnh, anh biết đứa con này có hai hàm ý đối với Vũ Tịnh.

- Vũ Tịnh, anh biết, anh biết đứa con này có ý nghĩa rất quan trọng với em. Sau này, em không còn là một mình nữa, hiện giờ chúng ta cũng không chỉ là hai người nữa, bây giờ chúng ta là ba người, là một gia đình. Tin anh, chúng ta sẽ là daddy mummy giỏi nhất thế giới này. – Vũ Tịnh nghe xong cũng gật đầu theo anh.

Trên đường về nhà, đôi tay Vũ Tịnh đặt trên bụng, hôm nay cô thật sự rất phấn khởi, nhất thời đã trở nên rất con gái.

- Ông xã, anh thích con trai hay con gái?

- Còn em?

- Em thích con gái, con gái không phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, sẽ có nhiều tự do để làm việc mà mình thích hơn.

- Anh hiểu ý của em, em cảm thấy nếu như BB là con trai thì sẽ lại đi con đường cũ của anh. Nhưng anh sẽ là một daddy rất sáng suốt, con thích làm gì thì anh sẽ cho nó làm đó.

- Thiệt hay giả đây, đến lúc đó thì anh sẽ không nói vậy nữa đâu.

- Vũ Tịnh, thật ra con trai hay con gái đối với anh không quá quan trọng, điều quan trọng là con là con của chúng ta, cuộc đời của chúng ta sẽ vì cuộc đời của con mà hoàn chỉnh, có con rồi, chúng ta mới thật sự có được cảm giác của gia đình.

– Ngày mai em đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.

- Không cần phải nghỉ sớm vậy chứ, em muốn làm thêm một tháng nữa, chí ít cũng phải giao lại công việc trong tay cho người khác chứ.

- Em đó, đúng là có phúc mà không biết hưởng, những cô gái khác hễ biết mình có thai là ngay lập tức đòi nghỉ làm về nhà dưỡng thai rồi, còn em thì lại tích cực đi làm, thiệt hết cách với em. – Nhất Phàm nhìn Vũ Tịnh anh cũng lắc đầu không hết cách với cô.

- Ông xã, anh chở em đi đâu vậy? Đường này đâu phải đường về nhà đâu. – Nãy giờ lo nói chuyện nên đến bây giờ Vũ Tịnh mới phát hiện ra đường này không phải là con đường quen thuộc với mình.

- Đúng là đường này không phải đường về nhà, trước khi về nhà anh muốn đưa em đến một nơi trước. – Nhất Phàm lại ra vẻ bí mật.

- Đi đâu?

- Lát nữa em sẽ biết.

Thì ra Nhất Phàm chở Vũ Tịnh đến shop giày.

- Sao tự nhiên lại mua giày mới?

- Bây giờ em đang mang thai mà, làm sao mang giày cao gót được nữa? – Nghe Nhất Phàm nói vậy, Vũ Tịnh có hơi cảm động.

Vào trong shop, Nhất Phàm cởi giày và mang giày cho Vũ Tịnh, nhân viên ở đây đều ngưỡng mộ chết đi được, tim của Vũ Tịnh cũng ngọt đến không tả nổi, cô hiểu, Nhất Phàm rất thích có con mặc dù anh đã vì con mà mất đi Tuệ Hân. Nhưng, toàn bộ vết thương đó cũng sẽ vì sự ra đời của đứa con này mà bù đắp lại hết.

Trở về nhà, mẹ của Nhất Phàm khác hẳn ngày thường, bà hỏi thăm Vũ Tịnh đủ điều, Vũ Tịnh có chút cảm giác được chuộng bất ngờ mà sợ hãi, xem ra tình tiết trong phim truyền hình không phải giả mà là đến từ hiện thực, nghệ thuật vốn xuất phát từ cuộc sống, cao hơn cuộc sống. Gương mặt không hề có tình cảm của Hoắc Cảnh Thiên hôm nay cũng dịu hơn, và người phấn khởi nhất vẫn là Nhất Ninh, vì cô sắp có một thân phận mới: cô cô.

Về đến phòng, Vũ Tịnh uống tổ yến do chị Dung nấu, còn Nhất Phàm thì chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô, hôm nay anh không chỉ là đang nhìn vợ mình, mà còn đang nhìn mẹ của con, cảm giác đó thật sự rất tuyệt. Tiếp đó, Daddy và dì Cầm gọi qua chúc mừng Vũ Tịnh, daddy đã bắt đầu giở từ điển ra nghĩ tên cho cháu ngoại vẫn chưa ra đời của mình, còn dì Cầm thì dặn dò Vũ Tịnh phải chú ý những gì, Nhất Phàm thì chăm chú ghi chú lại làm note, nói chung là cả nhà đều đang được bao trùm trong niềm vui chào đón sinh mạng nhỏ. Đêm nay, Vũ Tịnh còn được hưởng thụ một đãi ngộ đặc biệt từ Nhất Phàm, Nhất Phàm đã ẵm Vũ Tịnh lên giường, vì anh muốn cảm nhận cái cảm giác cùng lúc ẵm hai người.

Hiện giờ, cả hai đang nằm trên giường, nhưng thế nào cũng không ngủ được, có lẽ là vì họ đều đã quá vui mừng.

- Nhất Phàm, anh ngủ chưa? – Vũ Tịnh nằm trên tay của Nhất Phàm, cô khẽ vỗ vào vai anh, cô thật sự đã quá vui rồi, khó mà ngủ được.

- Chưa, giống em vậy, chắc tối nay anh sẽ mất ngủ thôi.

- Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải là đang nghĩ gương mặt của BB sau này sẽ thế nào không?

- Phải đó, bất luận là con trai hay con gái, anh nghĩ cũng sẽ rất đẹp. Không phải người ta vẫn nói con trai giống mẹ còn con gái thì giống ba sao? Anh đẹp trai như vậy, em lại xinh đẹp như vậy, con của chúng ta chắc chắn sẽ không lỗ đâu.

- Xem ra chúng ta đúng thật là tâm linh tương thông nhỉ, em cũng đang nghĩ như vậy.

- À phải, có phải là ngày mai mình nên đi mua áo cho BB rồi không?

- Có sớm quá không? Còn chưa biết là con trai hay con gái, đến đó rồi cũng không biết nên mua màu gì.

- Vậy thì mua cả đồ của nam lẫn nữ vậy, đợi khi con ra đời thì chúng ta sẽ tính sau. À, không phải quần áo em bé bây giờ đều thích làm màu hồng hoặc xanh lam sao? Nếu như em sợ phí thì mình mua màu xanh lam được rồi, con trai con gái đều mặc được. Chịu không?

Nhất Phàm nói xong quay qua nhìn Vũ Tịnh chờ cô trả lời, nhưng không nghe thấy tiếng gì cả, thì ra Vũ Tịnh đã ngủ. Ôm Vũ Tịnh trong lòng, Nhất Phàm rất mãn nguyện. Trước đây khi Tuệ Hân mang thai, lúc đó thật ra anh không hiểu rõ ba mẹ phải có trách nhiệm gì, thật ra ba mẹ phải có một tác dụng gì trong cuộc đời của con cái, phải vào một vai diễn như thế nào, lúc đó anh thật sự chỉ đơn thuần là vui sướng, hơn nữa, khi Tuệ Hân mang thai, anh đã không rất quan tâm Tuệ Hân, vì lúc đó Tuệ Hân do mẹ chăm sóc. Nhưng hôm nay, Nhất Phàm muốn mỗi một phút mỗi một giây đều ở cạnh Vũ Tịnh, anh muốn làm những việc lúc trước anh đã không làm cho Tuệ Hân mà làm hết với Vũ Tịnh. Hiện giờ anh không có quá nhiều lo lắng, lúc xưa Tuệ Hân bị bệnh tim, nhưng hiện giờ Vũ Tịnh rất khỏe, việc anh phải làm bây giờ là chăm sóc Vũ Tịnh thật tốt, đợi con ra đời, cùng Vũ Tịnh nuôi dạy con nên người, cảm nhận niềm vui và nỗi gian truân của bậc làm cha mẹ, như vậy, khi phải rời khỏi thế giới này, anh và Vũ Tịnh cũng sẽ không có gì hối tiếc nữa.

Sáng hôm sau, Nhất Phàm đã chia sẻ tin vui này với Gia Đống. Tối đó, Doanh Doanh cố tình đóng cửa quán, làm một bữa ăn gia đình cùng Gia Đống ăn mừng với Vũ Tịnh và Nhất Phàm, từ thức uống trong ly được để trên bàn hôm nay đã có thể thấy sự khác nhau của Vũ Tịnh và Doanh Doanh, vì ly của Vũ Tịnh là cam ép, còn của Nhất Phàm, Doanh Doanh và Gia Đống là rượu.

- Hoắc Nhất Phàm, cậu và Vũ Tịnh lợi hại thật đó, đi trước cả tôi và Doanh Doanh nữa. Bà xã, có phải chúng ta cũng nên cố lên rồi không? – Hiện giờ Gia Đống cũng đang ôm vợ mình, lúc trước anh và Doan Doanh hễ gặp nhau là sẽ cương, gần đây có lẽ vì chịu ảnh hưởng của Vũ Tịnh và Nhất Phàm, họ cũng bắt đầu làm đôi vợ chồng ân ái, bắt đầu học cách nói những lời ngọt ngào.

- Ông xã, chúng ta đừng lấy con sớm quá được không? Em muốn sống cuộc sống hai người với anh thêm một thời gian nữa. – Khẩu khí của Doanh Doanh giống y đúc của Vũ Tịnh trên máy bay hôm đó.

- Có BB rồi, anh vẫn là ông xã của em mà, đâu có biến thành người khác đâu. Em nhìn kìa, bây giờ họ hạnh phúc biết mấy.

- Không phải đâu ông xã, có con là có thêm nhiều việc lắm đó. Michelle, không phải mình dọa bạn đâu, mình nghe chị dâu nói, BB đã tra tấn chị ấy từ lúc mang thai cho đến bây giờ đó. Khi mới bắt đầu thì nôn mữa, tiếp đó chân sẽ sưng như giò heo, tiếp đó vóc dáng sẽ biến dạng, lúc sinh con lại đau đứt ruột, sinh con xong, ban đêm con khóc, người lớn lại không thể ngủ và phải dậy dỗ con. Michelle, mình không biết bạn có sợ không, nhưng mình thì chưa chuẩn bị đủ tâm lý đâu.

- Bà xã, em có sợ không? – Nhất Phàm sợ những lời diễn tả sinh động của Doanh Doanh sẽ dọa phải Vũ Tịnh.

- Không sợ. – Vũ Tịnh đã cho anh một câu trả lời rất kiên định, con đối với họ mà nói, thế nào cũng sẽ là một gánh nặng ngọt ngào.

Thế nhưng, buổi tối khi về đến nhà thì Vũ Tịnh đã nếm được sự lợi hại của đứa nhóc, vừa vào phòng Vũ Tịnh đã chạy ngay vào phòng vệ sinh nôn mữa, một lúc sau mới đỡ hơn, còn Nhất Phàm đứng bên cạnh cũng không giúp được gì, chỉ có thể lo lắng. Thấy Vũ Tịnh đỡ hơn tí, Nhất Phàm liền đỡ cô về giường, cho cô uống nước đường, lúc đó sự lo lắng trên mặt anh mới dần tan đi.

- Bà xã, có phải em rất cực không? – Nhất Phàm nắm tay Vũ Tịnh, đau lòng mà nói.

- Đâu có, cho dù là cực, trong lòng cũng rất hạnh phúc. Anh đừng lo lắng cho em nữa.

- Xem ra, Doanh Doanh không có nói quá rồi. Làm mẹ thật không dễ dàng.

- Cho nên mới nói mẹ rất vĩ đại, BB phải dày vò mẹ đã đời mới chịu ra. Bây giờ anh đã lo lắng đến vậy rồi, đợi tới khi sinh con, chắc anh không sống nổi nữa. – Nghe câu nói của Vũ Tịnh, Nhất Phàm bật cười, Vũ Tịnh luôn mang đến cho anh rất nhiều bất ngờ, rất nhiều an ủi, cho dù là việc khó khăn cỡ nào, chỉ vì có Vũ Tịnh, việc đó cũng dường như trở nên dễ dàng.

Có BB rồi, Vũ Tịnh làm việc trong khách sạn càng có lòng tin hơn, bởi vì hiện giờ cô không phải là một người nữa, mà là hai người. Cô muốn cho BB biết cô là một người mẹ xuất sắc. Hôm nay, Nhất Phàm gọi điện qua bảo Vũ Tịnh qua phòng làm việc của anh, Vũ Tịnh nghe điện thoại xong, đột nhiên bụng đau một cái, nhưng Vũ Tịnh không quá để tâm, cô tưởng em bé trong bụng đang kháng nghị, kháng nghị công việc của mẹ quá nhiều, đối với điều này, Vũ Tịnh cũng chỉ cười cho qua.

Thế nhưng, buổi tối sau khi tắm xong, bụng của Vũ Tịnh lại xuất hiện hiện trạng này lần nữa. Những ngày tiếp theo, bụng của Vũ Tịnh không đau nữa, nhưng sau đó lại đau lần nữa. Vũ Tịnh không dám nói ngay cho người nhà biết, cô sợ họ lo lắng. Ngày mai là thứ bảy, cô phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, lúc đó hỏi bác sĩ vậy! Vốn dĩ sắp xếp thời gian kiểm tra thai nhi định kỳ vào thứ bảy là để tiện cho mình và Nhất Phàm cùng đi, kết quả là Nhất Phàm lại vì công việc quá nhiều mà không đi được. Vốn dĩ Nhất Phàm muốn hủy giờ tăng ca, nhưng bị Vũ Tịnh ngăn cản, Vũ Tịnh không hy vọng BB làm trễ nãi công việc của Nhất Phàm. Đi kiểm tra một mình cũng không phải là việc khó khăn gì. Và hiện giờ, Vũ Tịnh đã đang ở trong bệnh viện rồi.

- Bà Hoắc, BB rất khỏe, chỉ cần cô chú ý ăn uống điều độ và chú ý nghỉ ngơi là được, đương nhiên, cũng đừng bổ dữ quá. Tuy nói nghỉ ngơi rất quan trọng, nhưng phụ nữ mang thai nên có những vận động thích hợp, thuốc dưỡng thai thì vẫn tiếp tục uống. – Bác sĩ giúp Vũ Tịnh kiểm tra xong, vừa viết đơn vừa dặn dò.

- Cám ơn bác sĩ Lâm. À phải, gần đây bụng tôi có đau vài lần, thời gian đau rất ngắn, nhưng cơn đau cứ lặp đi lặp lại, tôi muốn hỏi bác sĩ, hiện giờ tôi còn đang đi làm, khi mới bắt đầu tôi tưởng vì làm việc mệt quá cơ thể không chịu đựng được, nhưng gần đây công việc của tôi đã giảm lại rất nhiều, nhưng hiện tượng này vẫn còn diễn ra.

- Đau, lặp đi lặp lại, thời gian rất ngắn. – Nghe những triệu chứng này, mặt của bác sĩ Lâm xẹt qua một chút bất an, bác sĩ Lâm là một bác sĩ lâm sàng khoa phụ sản đã có kinh nghiệm hơn hai mươi năm, ở HK, bà cũng có thể được xem là chuyên gia về phương diện này, nghe những triệu chứng Vũ Tịnh nói, trong lòng bà ít nhiều cũng đã có câu trả lời.

- Bác sĩ Lâm, sức khỏe của tôi có vấn đề gì?

- Chỉ nghe triệu chứng thôi thì tôi không thể lập tức nói cho cô biết vấn đề ở đâu được. Vậy đi, nếu như hôm nay cô có thời gian, tôi giúp cô làm một cuộc kiểm tra tường tận, tôi nghĩ có lẽ không có vấn đề gì lớn đâu, nhưng vì hiện giờ cô mới có thai, vấn đề nhỏ không chữa trị sẽ biến thành vấn đề lớn. – Bác sĩ Lâm sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Vũ Tịnh nên cố ý nói thế, nhưng bà biết chắc chắn không phải là vấn đề nhỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio