Chính trong lúc Vũ Tịnh hồi tưởng quá khứ, Nhất Phàm cũng đã nhớ đến những ngày tháng đó. Lúc đó, anh đã không khắc chế tình cảm mà mình dành cho Vũ Tịnh nữa, và sự cảm động nhỏ nhoi mà Vũ Tịnh mang đến cho anh đã cho anh cảm nhận được một sự giải thoát và nhẹ nhõm của tâm linh trong khoảng thời gian anh tưởng rằng sẽ bị công việc làm cho nghẹt thở.
- Em từng hỏi anh những mảnh giấy này đã đi đâu, anh không chịu nói cho em nghe. Em còn tưởng anh đã sớm vứt nó đi. Nhưng, hôm nay em mới biết anh vẫn luôn cất giữ nó, cất giữ rất cẩn thận.
- Làm sao mà anh nỡ vứt nó đi chứ? Đây là quà của Vũ Tịnh cho anh, rất quý giá. Cho dù Michael xuất hiện, cho dù Vũ Tịnh muốn ly hôn với anh, anh cũng không nghĩ đến phải vứt nó đi.
- Nhất Phàm,
- Vũ Tịnh, đối với anh, em không cần có cảm giác tội lỗi. Trước đây khi ở bên anh, em đích thật đã mất đi quá nhiều tự do. Anh yêu em, nhưng anh không thể cho em thứ mà em cần, cho nên anh đồng ý thả em đi. Nếu như bây giờ em hạnh phúc, anh nghĩ những gì anh làm vì em là xứng đáng. Được rồi, đừng xem nữa, hãy cho nó vào đây nào!
Nhất Phàm vừa nói vừa đưa chiếc hộp màu tím tới trước Vũ Tịnh, và Vũ Tịnh nhìn thấy chiếc nhẫn nằm yên ở đáy hộp, đó là chiếc mà Nhất Phàm đã mua cho cô.
- Tại sao chỉ có một chiếc vậy? Chiếc cũ đâu? Không phải đã tặng cho cô gái khác rồi chứ!
- Nếu như anh nói đã tặng cho người khác, anh nghĩ em cũng sẽ không giận đâu, em và anh đã không còn quan hệ gì nữa.
- Nhất Phàm, nếu như anh thật sự đã tặng chiếc nhẫn đó cho người khác, em nghĩ em sẽ rất vui, điều đó chứng tỏ được một việc, rằng anh đã bỏ em xuống, bắt đầu tìm kiếm hạnh phúc của mình. Nhất Phàm, đừng tiếp tục cố chấp vì cuộc hẹn ước năm đó nữa, đừng cố chấp vì em nữa, em không xứng đáng.
Nói xong câu đó, Vũ Tịnh rời khỏi nhà Nhất Phàm, căn nhà chỉ còn lại một mình Nhất Phàm. Vũ Tịnh, anh cũng không muốn cố chấp vì em nữa, anh cũng muốn tùy tiện cưới vợ, sinh con, nhưng anh không bỏ em xuống được, em không giống Tuệ Hân, Tuệ Hân vẫn luôn ở nơi đó, tuy cô ấy không thể nào xuất hiện ở trước mặt anh nữa, nhưng anh vẫn có thể đến đó thăm cô ấy. Nhưng, em rõ ràng ở trên thế giới này, nhưng khi anh nhớ em, lại không thể nhìn thấy em, tâm trạng đó em có hiểu không?
Tiếp đó, niên hội cũng kết thúc, ngày bế mạc, Nhất Phàm không nhìn thấy Vũ Tịnh, anh tưởng Vũ Tịnh đã trở về Mĩ, thế nhưng, sáng hôm sau, Vũ Tịnh lại xuất hiện trong phòng làm việc của Nhất Phàm. Nhìn thấy Vũ Tịnh, Nhất Phàm đích thật có hơi kinh ngạc, nhưng anh biết sự xuất hiện của cô không nói lên điều gì cả.
- Anh còn tưởng em đã về Mĩ rồi, sao tự nhiên hôm nay lại tới đây? Em đừng nói với anh là em muốn về Hoắc thị làm việc nha!
- Nếu như em muốn đến Hoắc thị làm việc, e là cũng không thể ngồi trong phòng của lúc trước rồi chăng! – Vũ Tịnh cười nói.
- Không đâu, phòng của em anh vẫn giữ lại, nhưng anh nghĩ phòng làm việc của em ở bên Mĩ sẽ đẹp hơn phòng lúc trước.
- Ừm. Lúc nãy chỉ là đùa với anh thôi. Hôm nay em tới đây là có một thứ muốn chính tay giao lại cho anh.
Vũ Tịnh nói xong thì đặt tờ chi phiếu lên bàn của Nhất Phàm, trên đó là số tiền triệu HKD. Nhìn thấy con số này, Nhất Phàm đã hiểu mục đích hôm nay Vũ Tịnh đến đây.
- Tại sao phải đưa cho anh tờ chi phiếu này? Em đang khoe hiện giờ em kiếm được rất nhiều tiền sao?
- Không phải em muốn khoe gì cả, em cũng biết triệu đối với anh mà nói là một con số rất nhỏ, nhưng đây là việc duy nhất chưa được nói rõ ràng giữa hai chúng ta. Hôm nay, em trả nó cho anh, từ nay về sau, em và anh không còn gì vướng bận nữa, anh có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình.
- Hiện giờ chúng ta có thật sự phải rõ ràng vậy sao?
- Phải.
- Giữa chúng ta phải tính toán vậy sao? Không ai nợ ai điều gì nữa sao?
- Nếu như còn có gì, em nghĩ em nợ anh hạnh phúc, nhưng kiếp này, em không thể nào trả món nợ này nữa, kiếp sau, em sẽ trả, nỗ lực mà trả, trả gấp bội. – Vũ Tịnh nhìn Nhất Phàm, hôm nay có thể sẽ là lần cuối cùng cô và Nhất Phàm gặp nhau.
- Đúng, kiếp sau, em phải trả cho anh gấp bội. Khi nào về Mĩ?
- Hôm sau, em cùng về với Martin.
- Như vậy rất tốt, thấy em có người chăm sóc, anh rất an tâm. Thượng lộ bình an.
- Cám ơn anh. Nhất Phàm tạm biệt.
Lại một lần nữa Nhất Phàm nhìn lưng của Vũ Tịnh, ở vũ hội cũng vậy, ở sân trượt băng cũng vậy, ở nhà Nhất Phàm cũng vậy, bây giờ cũng vẫn vậy.
Hôm sau, Martin chủ động đến tìm Nhất Phàm, hai người đã trò chuyện trong phòng cafe, trước mặt Nhất Phàm vẫn là Blue Moutain.
- Hôm qua, khi tôi đưa vé máy bay cho Michelle, cô ấy đã bật khóc, tôi nghĩ cô ấy không muốn rời khỏi nơi đây.
- Bất luận cô ấy có muốn rời khỏi đây hay không, cô ấy cũng sẽ rời khỏi. Hiện giờ có anh ở bên cạnh cô ấy, cô ấy không nên ở lại nơi đau lòng này nữa.
- Cậu Hoắc, tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Michelle rồi.
- Hiểu lầm?
- Tôi là học trưởng của Michelle, không phải bạn trai của cô ấy. Hơn nữa tháng sau tôi phải kết hôn rồi, kết hôn lần hai.
- Kết hôn lần hai?
- Người lúc trước tôi thích là người sắp kết hôn với tôi, nhưng, vì rất nhiều lý do nên lúc đó tôi đã không thể cưới cô ấy. Sau đó, tôi và vợ tôi ly hôn, tuy biết người tôi yêu vẫn còn đang đợi tôi, nhưng tôi cảm thấy mình không còn tư cách tiếp nhận cô ấy nữa, nhưng cô ấy vẫn cứ đợi tôi. Sau đó, là Michelle đã kể cho tôi nghe câu chuyện của hai người, nói cho tôi biết không phải ai cũng có thể có được hạnh phúc, cho tới lúc đó, tôi mới phát hiện thì ra tôi may mắn như vậy. Michelle giúp tôi, cho nên vốn dĩ lần này tôi không cần phải đến HK, nhưng tôi vẫn đã đến.Tôi cảm thấy cô ấy nên có được hạnh phúc. Những năm nay, cô ấy thật sự vui vẻ, nhưng tôi nghĩ cô ấy rất cô đơn, cô ấy không hề hạnh phúc. Bên cạnh cô ấy có rất nhiều bạn bè, nhưng không có một người cô ấy thật sự muốn dựa dẫm. Tôi nghĩ, tim của Michelle vẫn ở nơi đây. – Nghe được những lời này, Nhất Phàm có hơi không tin vào đôi tai của mình nữa.
- Martin, những gì anh nói đều là thật chứ?
- Là thật. Tiếp theo phải làm thế nào là việc mà cậu phải nghĩ.
- Martin, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc.
Buổi chiều, Martin lái xe đưa Vũ Tịnh đến mộ viên, băng ghế sau là một bó bách hợp.
- Martin, hình như anh đi sai hướng rồi. Đến mộ viên không phải đi đường này.
- Đường này đích thật không phải đến mộ viên.
- Vậy anh định đưa em đi đâu?
- Đến nơi em sẽ biết.
Tiếp đó, hai người lại tới bãi biển.
- Anh đưa em tới đây làm gì?
Martin không nói gì, chỉ xuống xe mở cửa cho Vũ Tịnh.
– Có một người sợ em không tới, nên đã nhờ anh đưa em tới đây. – Nghe câu này, Vũ Tịnh đã đoán ra người đó là ai.
– Đi đi, thăm anutie trễ một chút cũng không sao. Auntie không trách em đâu. Nhưng, có những việc, nếu như bỏ lỡ rồi thì thật sự sẽ không thể quay đầu lại nữa. Bất luận kết cục thế nào, anh cũng hy vọng em có thể không hối hận.
Tiếp đó, Vũ Tịnh đi ra bãi biển, quả nhiên Nhất Phàm đã ở đó.
- Em đến rồi à. – Thấy Vũ Tịnh đi tới, Nhất Phàm mới quay người qua.
- Anh tìm em đến đây làm gì? Không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao?
- Có thật sự đã nói rõ ràng chưa? Vũ Tịnh, em thật sự đã tìm được hạnh phúc của em rồi ư?
- Em đã tìm được hạnh phúc rồi.
- Em đừng nói với anh hạnh phúc của em là Martin nha!
- Người đó là ai, em nghĩ anh không cần biết.
- Là không muốn nói cho anh biết, hay là thật chất em không hề tìm được. Nếu không, tại sao Martin lại chạy đến nói với anh em rất cô đơn, nói em không tìm được người thật sự muốn dựa dẫm?
- Em, – Vũ Tịnh không ngờ Martin lại đi tìm Nhất Phàm.
- Vũ Tịnh, em vẫn không thay đổi, em vẫn thích gạt anh như vậy, gạt hết lần này đến lần khác. Ba năm trước, anh đồng ý ly hôn là vì anh nghĩ rằng rời khỏi anh, em sẽ càng vui hơn, không có anh, em vẫn sẽ tìm được người tiếp theo đến lắp đầy lỗ trống trong tim em. Nhưng, nếu như em cũng không thể bỏ anh xuống, anh cũng không thể bỏ em xuống, vậy bây giờ anh muốn thu lại lời nói lúc đó, đừng đi nữa, hãy ở lại, ở lại bên anh.
- Nhất Phàm, anh đừng ngây thơ nữa. Ba năm trước, khi em rời khỏi thì đã không nghĩ đến việc trở về với anh. Thư của em đã nói rất rõ, em không tin vào kỳ tích nữa. Không có em, ba năm nay không phải anh vẫn sống rất tốt sao? Tuy hiện giờ bên cạnh anh không có ai, nhưng em tin có một ngày, sẽ có một cô gái tốt ở bên cạnh anh, chiếc nhẫn của anh cũng sẽ đeo lên tay cô ấy.
- Sống rất tốt? Nếu như không phải tin vào kỳ tích, không phải ôm hy vọng em sẽ xuất hiện lần nữa, anh nghĩ ba năm nay, anh sẽ sống không nổi, em biến mất không một tung tích, anh không có bất kỳ tin tức nào của em. Và anh chỉ có thể cố gắng kinh doanh Hoắc thị, anh hy vọng, bất luận em đi tới đâu, em cũng có thể có tin tức của anh. Cuối cùng, ông trời cũng đã cho anh kỳ tích, em đích thật đã xuất hiện. Còn nữa, không phải lần trước em đã hỏi anh chiếc nhẫn cũ ở đâu sao? Nó ở đây.
Trước mặt Vũ Tịnh xuất hiện một sợi dây chuyền rất đẹp, mặt dây chuyền là một trái tim lập thể được làm từ bạch kim, trái “tim” này là rỗng, thông qua điêu khắc, có thể nhìn thấy bên trong còn có một viên kim cương hình trái tim.
- Returning Happiness?
- Phải, Returning Happiness, sợi duy nhất trên thế gian này.
- Tại sao lại là sợi duy nhất?