- Cậu Hoắc, lâu quá không gặp.
Vừa bước vào đại sảnh của khách sạn thì Nhất Phàm đã nghe được tiếng nói như vậy. Ngẩng đầu lên nhìn thì ra là công tử tập đoàn nhà hàng Ngũ thị, Ngũ Tả Cường. Những năm nay Ngũ thị là tập đoàn cạnh tranh gay gắt nhất với Hoắc thị, nhưng vì tài hoa và cách nhìn độc đáo của Hoắc Nhất Phàm nên Hoắc thị vẫn luôn chiếm thế thượng phong, và vì thế mà Nhất Phàm cũng biến thành cái gai trong mắt của Ngũ Tả Cường.
- Cậu Hoắc và bà xã thiệt là ân ái đó.
- Chân của vợ tôi bị thương, làm phiền tránh ra. – Nhất Phàm không muốn nói chuyện quá nhiều với người này, anh cảm thấy sẽ làm dơ miệng mình, anh cõng Vũ Tịnh đi nhanh về phía trước.
- Mày bảo tao tránh ra, tao sẽ kêu mày cút. – Trong mắt Ngũ Tả Cường hiện ra cái gì đó tà tà.
Sau khi đặt Vũ Tịnh ngồi lên giường, Nhất Phàm liền lấy nước cho cô ngâm chân.
- Người đó có phải là Ngũ Tả Cường không? – Vũ Tịnh cẩn trọng hỏi. Vì từ lúc trở về phòng thì Nhất Phàm không nói gì cả.
- Sao cô biết?
- Tôi về HK cũng được một khoảng thời gian rồi, cũng nghe được một số chuyện. Có thể nói cho tôi nghe không?
- Sau này tôi sẽ nói cho cô nghe, Michelle, bây giờ lo cho cái chân của cô trước đã. Thật không biết sao cô lại nhiều bệnh như vậy? Cô tự chăm sóc mình kiểu gì thế?
- Tôi.. – Đột nhiên Vũ Tịnh không biết nói gì.
Ban đêm, cả hai đáp máy bay về HK, bên ngoài khoang máy tối mịt mù, giống y như tương lai không thể biết trước của hai người.
Chiều ngày hôm sau thì hai người về đến nhà, ba mẹ của Nhất Phàm cũng đã chuẩn bị sẵn một bữa tối thịnh soạn.
- Hai con tuần trăng mật có vui không?
Tuy bà Hoắc nói như vậy nhưng mắt thì chỉ nhìn con trai mình, bà chẳng thèm ngó ngàng Vũ Tịnh đến một cái, dù sao thì Vũ Tịnh cũng không phải là con dâu chuẩn trong lòng của bà. Và lúc này, tuy Nhất Ninh không nói gì nhưng trong mắt vẫn nhìn Vũ Tịnh như kẻ thù.
- Vũ Tịnh, ngày mai là con phải đến khách sạn làm việc rồi, đã nghĩ ra làm gì chưa?
Xem ra cả nhà này cũng còn có Hoắc Cảnh Thiên là tỉnh táo nhất, ông không quên mục đích cuối cùng của hôn sự này, của cuộc giao dịch này — Lợi ích.
- Ba, con và Vũ Tịnh đã thương lượng qua rồi, cô ấy sẽ đến bộ phận khách phòng trước.
- Bộ phận khách phòng? Làm trợ lý riêng của Nhất Phàm không phải tốt hơn sao? – Hoắc Cảnh Thiên cười nói.
- Tuy khách sạn Hoắc thị rất có danh tiếng ở HK, nhưng năm qua con đều ở Mĩ, tin tức về Hoắc thị mà con được tiếp xúc rất có hạn, nên con muốn mỗi một bộ phận đều làm một thời gian, quen thuộc mọi thứ rồi mới trở về bên cạnh Nhất Phàm.
Nhất Phàm, lần đầu tiên gọi anh ấy như thế, lần đầu tiên cảm giác mình gọi anh ấy bằng thân phận của bà Hoắc, rất thân thiết, thậm chí có chút hạnh phúc.
Và đương nhiên Nhất Phàm cũng nghe thấy, lúc trước khi Tuệ Hân gọi anh như vậy, tiếng của cô có cảm giác nũng nịu, và sau khi anh nghe cô gọi xong thì cũng nũng nịu gọi lại một tiếng “bà xã”; còn tiếng gọi “Nhất Phàm” lúc nãy khiến anh cảm thấy rất ấm áp, rất chân thật.
- Nhất Phàm, vậy thì con làm theo ý của Vũ Tịnh đi. Phải rồi, Ninh Ninh, con về đây cũng lâu rồi, bạn bè cũng gặp hết rồi, có phải cũng đã đến lúc về khách sạn giúp đỡ không?
- Daddy, mọi việc do ba làm chủ là được. – Nhất Ninh nhìn ba cười nghịch ngợm, lúc này, cô chỉ là một cô gái ngây thơ.
- Phải rồi, Vũ Tịnh, dù sao bắt đầu ngày mai con cũng phải đến khách sạn làm việc, con phải giúp Ninh Ninh nhiều nha.
- Dạ, thưa ba. – Vũ Tịnh trả lời. Còn nét mặt của Nhất Ninh thì chẳng dễ nhìn tí nào.
- Được rồi, muốn bàn công việc đợi lát về phòng làm việc của ông rồi nói. Bây giờ là giờ ăn cơm. – Có lẽ là bà Hoắc cảm thấy hai đứa con của mình sẽ đều phải chịu sự khống chế của đứa con dâu này nên có chút không cam lòng.
Sau bữa tối, Vũ Tịnh và Nhất Phàm phát quà cho mọi người.
- Ba, con biết ba có thói quen sưu tầm tẩu thuốc lá nên lần này con đã mang một cái về cho ba, đây là do người địa phương làm tại chỗ đó.
- Uhm, cái tẩu thuốc này có vẻ như rất có ý nghĩa, Vũ Tịnh, con quá bận tâm rồi, tuần trăng mật vốn dĩ là thời gian cho thanh niên tụi con, con còn phải bận tâm vì lão già này, ta thật sự cảm thấy không hay. – Ngoài miệng thì Hoắc Cảnh Thiên nói vậy nhưng trong lòng thì đang khâm phục sự chu đáo và tỉ mỉ của Vũ Tịnh.
- Ba, ba bận bịu vì khách sạn đến ngày hôm nay, tụi con thì làm sao so với ba được chứ?
Nói xong Vũ Tịnh đi đến gần Hoắc Cảnh Thiên nói cho ông nghe chất liệu và kết cấu của tẩu thuốc. Nếu như không có sự tồn tại của lợi ích thương nghiệp, đây có lẽ sẽ là một cảnh tượng hài hoà, nhưng trong lòng Vũ Tịnh rất rõ, Hoắc Cảnh Thiên sẽ không dễ dàng tin tưởng cô, lại thêm vào bà Hoắc và Nhất Ninh cứ xem cô như kẻ thù, nếu như không điều hoà tốt quan hệ trong gia đình ngay từ đầu, năm ở đây sẽ rất khó trải qua.
Bà Hoắc thấy chồng mình và con dâu thân như vậy, trong lòng hơi ghen nên đã cố ý ho một tiếng tỏ ý nói có sự tồn tại của mình.
- Mẹ, đây là đôi tất Vũ Tịnh mua cho mẹ. – Nhất Phàm thấy mẹ có vẻ như hơi giận anh liền nói.
- Tất? Là cái gì vậy? – Có vẻ như bà khá là thích thú với đồ chơi mới này.
- Mẹ, con nghe Nhất Phàm nói chân của mẹ từng bị thương, thời tiết chuyển lạnh là lại đau, có đôi tất này thì khi trời lạnh chân sẽ dễ chịu hơn.
- Nể tình hiếu thảo của Nhất Phàm và con, ta sẽ thử. – Tuy trong lòng rất thích nhưng lão bà bà này vẫn ráng mà nói lời ngược.
- Ninh Ninh, đây là quà mà anh chị mua cho em, lắc vòng thuỷ tinh tím. – Nhất Phàm thấy mẹ có vẻ như khá hài lòng với món quà liền đưa quà cho Nhất Ninh.
- Anh hai, quà này là anh lựa hay là chỉ lựa? – Nhất Ninh nói cũng không quên dùng ánh mắt khinh thường lườm Vũ Tịnh một cái.
- Ninh Ninh, quà này của anh hai chọn hay của chị dâu chọn quan trọng sao? – Nhất Phàm có hơi giận, anh không thích cái kiểu kiêu ngạo của Nhất Ninh khi ở trước mặt Vũ Tịnh.
- Đúng vậy, nếu là anh hai mua, em sẽ nhận, còn nếu là chị dâu, em không lấy. – Nhất Ninh còn cố ý nói lớn ba chữ ‘em không lấy’ để khiến cho Vũ Tịnh ngượng, Nhất Phàm đành nói là của mình mua. Thật ra thì Nhất Ninh rất là thích chiếc vòng này, cô cũng biết là của Vũ Tịnh chọn, vì ánh mắt của Nhất Phàm đã bán đứng anh, nhưng nếu như đã chọc tức được Vũ Tịnh rồi, đương nhiên là cô vui vẻ nhận lấy thôi.
- Chị Dung, cái khăn choàng này là quà cho chị. – Vũ Tịnh cầm quà đặt vào tay của chị Dung, quản gia của Hoắc gia.
- Cô hai, tôi là hạ nhân, làm sao có thể nhận được?
- Chị Dung, chị đã phục vụ ở Hoắc gia bao nhiêu năm nay, món quà nhỏ này có gì mà không thể nhận chứ. Tôi nghe Nhất Phàm nói chị có một con gái sắp tốt nghiệp và ra xã hội làm việc, khăn choàng này cô ấy sẽ dùng đến.
- Cô hai, cô thật là chu đáo, tôi…. – Đột nhiên chị Dung lộ ra sắc mặt khó coi.
- Chị Dung, chị sao vậy? Lúc nãy còn đang bình thường mà.
- Cô hai, sau khi cô cậu đi, tôi định vào đem con thú bông mà cô đặt trên đầu giường đi giặc vì nó quá dơ, có lẽ là đồ hôm đó tôi phải giặc quá nhiều, nên sau đó tôi không tìm ra nó nữa. – Không biết sao, nói một hồi chị Dung muốn khóc.
- Chị Dung, không sao đâu, đó là món quà của một người bạn tặng tôi vào rất nhiều năm trước, nó cũng cũ và tôi cũng định bỏ rồi.
Vũ Tịnh an ủi chị Dung. Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Vũ Tịnh cũng rất đau, đây là vật duy nhất của cô và Quan Minh Kiệt, và lúc này thì Nhất Ninh cầm lấy chiếc vòng chạy nhanh lên phòng, nhìn vào là biết Nhất Ninh đã giở trò, nhưng Vũ Tịnh biết mình không thể truy cứu, nét mặt cô có chút chẳng biết phải làm thế nào. Và Nhất Phàm cũng nhìn thấy hết những điều này.
- Vũ Tịnh, Nhất Phàm, hai con về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai đúng giờ đến công ty. – Chắc là Hoắc Cảnh Thiên rất hài lòng với quà của Vũ Tịnh nên ngữ khí cũng dịu hẳn.
Trở về phòng, Vũ Tịnh thu dọn hành lý nhưng trên mặt có chút hụt hững.
Còn Nhất Phàm cầm một thao nước đến bên Vũ Tịnh.
- Raymond, anh làm gì vậy?
- Tôi giúp cô ngâm chân đó, mắc công lần sau cô lại phá hoại hứng chí của tôi vào lúc quan trọng.
- Phá hoại hứng chí của anh?
- Lần này đến Cali vốn định đạp nước để chuyển vận, kết quả bị chân của cô làm cho tôi mất cơ hội.
- À vậy thì thật là có lỗi quá, nhưng bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ là một nhân viên tốt, để anh cảm thấy tôi hoàn toàn đáng giá. – Vũ Tịnh nói một lúc cũng cười lên.
- Hy vọng vậy, phải rồi, ở khách sạn tốt nhất cô vẫn gọi tôi là Nhất Phàm đi, tuy chúng ta là giả nhưng tôi không hy vọng quan hệ của chúng ta bị người khác nghi ngờ hoặc nói gì đó.
- Còn tưởng anh đi du lịch về sẽ lãng mạn hơn chứ, không ngờ vẫn lý trí như vậy. Tôi biết rồi. Được rồi, anh đi tắm đi, tôi tự làm cho, nhìn công tử bột như anh chắc chắn không biết làm những chuyện này đâu.
- Ai nói thế, cô đừng có có thành kiến với tôi chứ, ngâm chân thế này đối với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi, tương lai cô sẽ là nhân viên có giá nhất của tôi, chút xíu hy sinh này tôi vẫn rất đồng ý làm.
Nhất Phàm vẫn chấp nhất đặt chân Vũ Tịnh vào chiếc khăn lông đã ngâm qua nước nóng, sau đó cẩn thận xoa bóp cho cô. Lúc này Vũ Tịnh đờ đẫn nhìn Nhất Phàm, và vết thương trong lòng cô dường như không quá đau nữa, tuy chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa với Nhất Phàm nhưng giây phút này cô lại có một tí xíu muốn biến tất cả thành sự thật. Trong một lúc, căn phòng im thinh thích.
- Michelle, sao tự nhiên không nói gì vậy?
Có lẽ là Nhất Phàm cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh nên mới hỏi, đồng thời anh cũng ngước đầu lên nhìn và bắt gặp đôi mắt trong vắt, đen láy của Vũ Tịnh, trong ánh mắt đó có cảm kích, có trông chờ, còn có chút đau buồn. Vũ Tịnh thấy Nhất Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mình thì vội vàng cúi đầu xuống, tự nhiên hai người cảm thấy có chút gì đó không tự nhiên. Vũ Tịnh đành cầm những món quà trên giường mà cô chuẩn bị tặng cho người nhà của mình.
- Michelle, có thể gần đây chúng ta sẽ hơi bận, đi thăm auntie và uncle chắc phải gác lại sau.
- Đây chính là cái giá mà tôi phải trả.
- Cái giá gì? – Nhất Phàm bị Vũ Tịnh làm cho ngớ người.
Vũ Tịnh chỉ chỉ chân của mình, sau đó hai người bật cười, hình như đó là sự hài hoà chưa từng có giữa họ.