.
Bác sĩ Delorik ra khỏi phòng ngủ của Julie mang theo chiếc túi đen của ông và mỉm cười trấn an với những khuôn mặt lo lắng trong gia đình cô và Katherine, lúc này họ đang ngồi trong phòng khách đợi chờ sự chẩn đoán của ông.
"Cô ấy là có thể chất rất tốt nên sẽ khỏe lại trong vòng h tới" ông hứa "Mọi người có thể vào và chúc cô ngủ ngon nếu thích. Cô ấy đã dùng thuốc an thần nên cô ấy không biết bây giờ đã sáng chứ không phải tối, có thể cô ấy sẽ không trả lời hay thậm chí không nhớ là mọi người đã ở đây, nhưng việc đó cũng giúp cô ấy dễ nghỉ ngơi hơn. Có lẽ phải mất vài hôm cô mới có thể quay lại làm việc".
"Chúng tôi sẽ gọi cho hiệu trưởng và giải thích việc đó" bà Mathison nói nhanh, đứng lên, nhìn đầy lo âu khi vào cánh cửa để mở trong phòng Julie.
"Bà không cần giải thích quá nhiều với ông ta hay người nào khác" bác sĩ Delorik nói thẳng "trong trường hợp mọi người chưa xem tivi thì cũng nên biết mọi chuyện xảy ra tối qua ở sân bay Mexico đã lên chương trình tin tức sáng nay, bao gồm đoạn phim ngắn được quay bởi du khách. Tin tốt là bên cạnh việc Benedict bị đánh đập bởi cảnh sát Mexico thì giới truyền thông đang tạo cho Julie hình tượng nữ anh hùng vì đã hợp tác với cảnh sát trong một kế hoạch khôn ngoan và bắt gọn được tên sát nhân".
Sáu gương mặt đưa mắt nhìn ông mà không có một chút dấu hiệu vui sướng nào với cái 'tin tốt' ông vừa kể. Vậy nên ông nhún vai mặc áo khoác "Nên có một người ở lại với cô ấy trong vòng h tới - để mắt đến Julie và đảm bảo có ai đó kề cận lúc cô ấy tỉnh lại".
"Chúng tôi sẽ ở lại" James Mathison nói, choàng tay qua vợ.
"Cả hai người phải về nhà và leo lên giường ngủ nếu hai người muốn một lời khuyên y tế." bác sĩ Delorik chắc nịch nói "hai người trông có vẻ kiệt sức cả rồi. Mary, tôi không muốn thấy bà trong bệnh viện với nhịp tim tăng đột biến vì căng thẳng như vậy".
"Ông ấy nói đúng" Ted nói như tuyên bố "Cha và mẹ hãy về nhà nghỉ ngơi. Carl, anh và Sara sẽ đi làm và đến trực buổi tối nếu hai người muốn. Em sẽ xin nghỉ phép hai ngày và ở lại đây".
"Không đời nào" Carl cãi "Từ hôm qua tới giờ em có chợp mắt được chút nào đâu, hơn nữa em ngủ say như chết. Nếu em mà ngủ rồi thì cũng không nghe Julie gọi".
Ted mở miệng bác bỏ nhưng chợt tìm ra giải pháp tốt hơn. "Katherine" anh quay sang cô và nói "em có thể ở đây với anh không? Nếu không Carl và Sara sẽ mất thêm nửa ngày làm việc chỉ để tranh cãi với anh mất thôi. Em có việc gì khác cần phải làm không?"
"Em muốn ở lại" Katherine nói ngắn gọn.
"Quyết định vậy đi" Mục sư Mathison nói và cả gia đình đi theo lối vào dẫn đến phòng ngủ của Julie trong lúc Katherine vào bếp làm một bữa sáng nhẹ cho Ted.
"Julie, con yêu, cha đây. Mẹ cũng đang ở đây"Sâu trong cơn mơ Julie cảm thấy có ai đó chạm vào trán cô và giọng nói thầm thì của cha cô thì xa tận đẩu đâu. "Mọi người yêu con. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Ngủ đi con" rồi đến lượt giọng mẹ cô vang lên, đẫm nước và êm ái "Con rất dũng cảm, con yêu. Con luôn rất dũng cảm. Ngủ ngoan đi con" Một cái gì đó lởm chởm chà xát lên má cô và khiến cô cảm thấy nhột nhạt và nghiêng đầu sang bên, giọng cười cộc cằn của Carl chạm vào tai cô. "Người anh em thích nhất ở đây, chỉ là tại anh chưa cạo râu thôi... yêu em nhiều" Rồi đến giọng điệu chọc ghẹo của Ted "Carl có nhiều rồi! Anh mới là anh trai được em thích nhất. Katherine và anh ở ngay đây. Nếu em tỉnh dậy thì chỉ cần gọi tụi anh thôi, tụi anh sẽ chạy tới hầu em ngay" Giọng nói dịu dàng của Sara vang lên "Chị cũng yêu thương em, Julie. Ngủ ngoan nhé".
Và rồi những giọng nói nhỏ dần và trôi tuột vào màn đêm hỗn độn với tất cả âm thanh lạ kì và hình ảnh khó chịu về những con người cứ chạy và la hét và rút súng, ánh sáng xoáy tít và đôi mắt lạnh lẽo như dao găm dán chặt lấy cô, và tiếng động cơ máy bay gầm rú, gầm rú và gầm rú.
.
.
Katherine nghe tiếng cửa trước đóng lại khi cô đặt bánh mì nướng, thịt nguội và một ly nước cam lên khay. Vì anh đã hứa vào ngày hôm qua nên Ted đã gọi cô ngay khi anh về đến nhà Julie, sáng nay, nhưng khi Katherine đến thì cả gia đình đã tề tựu đông đủ, thế là tất cả những gì cô biết về chuyện xảy ra ở Mexico City là một phiên bản ngắn gọn, được giảm nhẹ tình tiết mà Ted cung cấp cho hai bậc phụ huynh đang lo lắng đến mất ăn mất ngủ kia.
Katherine cầm khay thức ăn đi thằng vào phòng khách, rồi dừng lại ngay tầm nhìn của Ted, lúc này anh đang ngồi trên ghế sô pha, gục người về phía trước, hai tay chống lên đầu gối và ôm lấy đầu. Đó là cử chỉ đó tạo cho cô cảm giác anh đang thất vọng cùng cực nhiều hơn là kiệt sức.
"Chuyện ở Mexico City thật tệ phải không?" cô lặng lẽ hỏi.
"Tệ hơn cả tệ" anh nói, chà tay lên mặt khi cô đặt cái khay xuống bàn cà phê và ngồi vào ghế sô pha đối diện. Chống bàn tay lên chân, anh quay đầu nhìn cô và khàn khàn nói "Đúng là cơn ác mộng. Điều an ủi duy nhất là Julie đã quá kích động, quá căng thẳng, trước khi chuyện đó xảy ra anh biết con bé không dung nạp được phân nửa những gì sắp diễn ra. Cũng may Paul Richardson đã làm tầm nhìn của nó bị hạn chế vì sự hỗn loạn lúc đó nên Julie không thấy được nhiều. Tuy nhiên anh thì" anh chua xót "có vị trí rất tốt với một góc nhìn bao quát, và anh không kích động. Chúa ơi, nó còn tệ hơn những gì anh có thể tưởng tượng..."
Khi anh tỏ vè không biết giải thích ra sao thì Katherine nói .
"Ý anh là Benedict quá hung bạo hay sao? Có phải anh ta cố gắng tấn công Julie?"
"Hung bạo?" anh lặp lại bằng một giọng cay đắng "Tấn công Julie? Anh gần như cầu nguyện với Chúa để mong anh ta thử làm! Mọi chuyện sẽ tốt hơn, dễ chịu hơn rất nhiều với Julie".
"Em không hiểu".
Với một tiếng thở dài, anh ngồi sụp xuống ghế sô pha, nhìn đăm đăm lên trần nhà, và mỉm cười chua chát "Không, anh ta không có bất kì hành vi bạo lực nào. Ngay lúc Benedict biết chuyện gì đang diễn ra anh ta đã sững người và không cố di chuyển hay chạy trốn gì cả, chỉ đứng đó không thèm chống trả và nhìn Julie chăm chú rồi lắc đầu xua con bé nấp vào đâu đó. Anh ta đã không chùn bước hay thốt ra một lời nào, ngay cả khi họ còng tay và ném anh ta vào tường để tìm vũ khí. Cảnh sát liên bang - thuộc bên Mexico - không tỏ ra hối tiếc vì đã sử dụng cái mà đám người đó gọi là 'can thiệp không thích đáng', và bọn họ hạ đo ván Benedict dưới cái cớ rà soát vũ khí. Một trong số đó dùng dùi cui đánh vào thận Benedict, một tên khác lên gối từ đằng sau, và Benedict không hề chống trả hay gây ra một tiếng động nào. Chúa ơi, trong đời anh chưa từng gặp một người nào dám hành xử như thế khi anh ta bị bắt giữ, không phải là khi mọi thứ trở nên bạo lực. Chuyện đã xảy ra như thế là vì anh ta đang cố gắng giữ bình tĩnh đến mức không quan tâm đến những chuyện xảy ra xunh quanh. Julie không thể thấy hầu hết những gì bọn họ đã làm với anh ta, con bé còn mải la hét kêu bọn họ đừng làm Benedict bị thương".
"Uống cái này trước khi anh kể tiếp" Katherine nói và đưa anh một ly nước cam. Anh duỗi thẳng người và mỉm cười biết ơn, trông anh có vẻ như đã muốn có nó từ lâu nhưng không đủ sức mạnh để vươn tay lấy. "Vậy là hết chuyện phải không?" cô hỏi trong khi anh uống gần hết nước cam.
Anh lắc đầu và quay lại tư thế cũ, cánh tay choàng qua gối, khom vai về trước, và lăn lăn ly nước giữa hai bàn tay và nhìn nó trừng trừng "Không" anh thận trọng nói "Đó là phần còn tốt".
"Vậy phần tệ là gì?" Katherine hỏi, giọng cô lấp đầy nỗi kinh sợ.
"Vài phút sau khi họ kéo Benedict ra ngoài, Hadley, cai ngục của trại giam bang Amarillo, đã hiện nguyên hình là tên chó chết hung ác, dừng lại chúc mừng Julie ngay trước mũi Benedict".
"Tại sao hắn lại tàn ác như thế?"
"Em phải thấy cái nụ cười trên mặt hắn thì mới hiểu nổi. Benedict đứng ngay đó, Hadley đã hành động như thể Julie đã mường tượng toàn bộ kế hoạch đi chung với Benedict ngay từ đầu như là cái bẫy để họ bắt và nhốt anh ta lại".
Katherine đưa tay lên cổ họng và Ted gật đầu đồng ý với cử chỉ phòng vệ trong vô thức của cô "Em có thể thấy cảnh tượng đó rồi phải không, và Benedict cũng thấy vậy. Giê su, em phải thấy cái nhìn của anh ta. Anh ta trông giống như... muốn giết người, đó là cụm từ duy nhất anh có thể nghĩ ra, và nó cũng không hẳn là miêu tả được hết. Anh ta cố xông vào Julie hoặc có lẽ quay đi, anh không chắc, nhưng sao cũng được, cảnh sát Mexico đã lấy hành động đó là cái cớ để bắt đầu đánh đập anh ta thậm tệ ngay trước mặt Julie. Thế là Julie lên cơn điên loạn và chạy đến tấn công Hadley. Rồi nó ngất xỉu, cảm ơn Chúa".
"Tại sao Paul Richardson không làm gì đó để ngăn cản mọi chuyện lại ngay từ đầu?"
Ted cau mày nhìn chiếc ly, rồi anh đặt nó xuống .
"Paul không thể làm gì khác. Nếu chúng tôi còn trên đất Mexico thì chúng tôi phải làm việc bên dưới hệ thống của họ. Lý do duy nhất FBI có thể can dự vào chuyện này là vì họ có trát bắt Benedict về tội bắt cóc. Chính quyền Mexico tôn trọng trát tòa án đó và đồng ý hợp tác với tốc độ đáng ngạc nhiên ngay tại sân bay. Nhưng cảnh sát Mexico vẫn có quyền thực thi pháp luật với Benedict cho tới khi họ dẫn độ anh ta qua biên giới nước Mĩ".
"Sẽ mất bao lâu?"
"Không một giây nào trong trường hợp này. Thay vì phải lái xe đưa anh ta qua đường biên giới như cách thông thường, Paul đã nói họ chở anh ta trên một chiếc máy bay riêng. Chiếc máy bay đó cất cánh cùng lúc với chiếc của tụi anh. Trước khi tụi anh rời sân bay thì đám cảnh sát Mexico bắt đầu nhận thức được lương tâm xã hội dù có hơi muộn," anh mỉa mai "Họ đi lòng vòng và tịch thu tất cả phim ảnh từ bất kì người nào có máy quay phim. Paul đã nhanh tay giữ vài cuộn băng họ chưa thu kịp, không phải vì anh ta sợ bọn cảnh sát Mexico mà bởi vì Paul muốn Julie không thấy những đoạn băng đó. Anh đã thấy một đoạn bọn họ đã vuột mất trên một bàn tin trong sân bay, nhưng góc máy quay gần như chỉ tập trung vào một mình Benedict. Ít ra cũng có chút may mắn".
"Vì một vài lý do, em cho là Paul sẽ trở về cùng Julie".
Ted lắc đầu nói "Anh ta phải ở lại Texas để bàn giao Benedict từ cảnh sát Mexico, rồi anh ta sẽ trao Benedict lại cho Hadley".
Katherine nghiên cứu nét mặt của Ted trong giây lát .
"Mọi chuyện có vậy thôi sao?"
"Không hẳn" anh căng thẳng nói "còn một ít chi tiết, một cú đòn chết người với con bé mà anh đã bỏ qua".
"Là cái gì?"
"Cái này" anh nói và cho tay vào túi áo "Benedict mang theo cái này trong người, và Hadley đã thích thú đưa nó cho Julie" Ted mở lòng bàn tay và thả chiếc nhẫn không kiểu cọ vào bàn tay đang xòe ra của Katherine, quan sát đôi mắt cô mở to kinh ngạc rồi đong đầy nước mắt.
"Ôi, Chúa ơi" cô thì thầm, nhìn trân trối vào viên kim cương lấp lánh trong lòng bàn tay "chắc hẳn anh ta muốn Julie có được một thứ gì đó đặc biệt. Cái này cực kì tinh vi".
"Đừng đa cảm như thế" Ted cảnh báo, nhưng giọng nói của anh thì cộc cằn "gã đó bị thần kinh và là một tên sát nhân".
Cô chấp nhận sự thật rành rành và gật đầu "Em biết".
Anh liếc mắt từ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay cô với cái hòn đá to tướng cô đang đeo trên ngón tay "So với cái em đang đeo thì cái này còn nhỏ xíu".
Cô cười nghẹn ngào "Kích cỡ không quan trọng, bên cạnh đó, anh ta không thể để Julie mang một cái giống của em, vì nó sẽ gây sự chú ý ở bất cứ đâu. Vậy nên anh ta đã kiếm một chiếc thế này" cô êm ái suy xét.
"Chỉ là một chiếc nhẫn cưới tầm thường thôi mà".
Katherine lắc đầu phủ nhận.
"Không có gì là tầm thường với chiếc nhẫn này. Riêng nhẫn được làm từ bạch kim, không phải vàng, và kim cương được đính xung quanh".
"Thì sao, chúng đâu có lớn" Ted nói huỵch toẹt, nhưng anh cũng thấy nhẹ nhõm vì cô hoàn toàn lạc đề.
"Kích cỡ không quan trọng" cô lặp lại, ướm thử chiếc nhẫn vào tay "Những viên đá này đẹp cực kì, và chi phí cho việc gọt giũa sẽ rất cao".
"Chúng hình vuông".
"Hình chữ nhật. Cách chúng được cắt gọt gọi là 'bức xạ'" giọng nói cô chút nghẹn lại "anh ta thật là... có óc thẩm mĩ".
"Hắn bị điên và là tên giết người".
"Anh nói đúng" cô nói, đặt chiếc nhẫn lên bàn, rồi nhìn lên anh. Tia nhìn của Ted lướt qua gương mặt đã từng làm anh say đắm. Cô đã khác rất nhiều... già dặn hơn, dịu dàng hơn, ngọt ngào hơn...hấp dẫn hơn gấp lần. "Đừng đổ lỗi cho bản thân vì Julie bị tổn thương" cô ân cần nói "anh đã cứu cô ấy khỏi những chuyện còn tệ hơn nhiều. Julie biết như thế."
"Cảm ơn em" anh lặng lẽ nói, rồi duỗi tay ra sau ghế, ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại "Anh mệt mỏi quá rồi Kathy" Giống như cơ thể anh phản ừng theo trí nhớ chứ không phải theo phần lý trí kiệt sức của anh, tay anh từ từ vòng qua vai cô và kéo cô lại gần. Không đợi đến khi má cô chạm vào ngực anh và tay cô mở rộng trên cánh tay anh thì anh mới nhận ra anh đang làm gì, việc đó vẫn còn có vẻ vô hại.
"Chúng ta đã rất may mắn, anh và em" cô thì thầm "Chúng ta thấy được nhau, chúng ta yêu nhau và kết hôn. Và sau đó ném bỏ đi tất cả".
"Anh biết" sự hối hận dâng trào anh nghe được trong chính giọng anh làm hai mắt anh mở to khó chịu, anh hạ cằm xuống và nhìn cô chăm chú. Cô muốn anh hôn cô, điều đó ghi hết lên gương mặt ủ rũ của cô.
"Không" anh căng thẳng nói và nhắm mắt lại.
Cô xoa xoa má mình vào ngực anh, và anh cảm nhận được sức kháng cự của bản thân đang bắt đầu vỡ vụn "Ngừng lại" anh cảnh cáo "Nếu không anh sẽ đứng lên và tìm phòng khác để ngủ" cô dừng lại ngay tức thì, nhưng cô không giận dữ quay đi hay đốp chát lại anh, anh nín thở, ước rằng cô sẽ làm như thế. Một phút trước anh mất hết sinh khí vì kiệt sức, nhưng bây giờ tâm trí anh thì tê cóng còn cơ thể thì tự chuyển động và giọng của anh tự cất lên tiếng nói. "Đứng lên hoặc là" anh nói mà không mở mắt "tháo chiếc nhẫn em đang đeo ra".
"Tại sao?" cô thì thầm.
"Vì anh sẽ là thẳng khốn nếu anh làm tình với em trong lúc em còn đeo chiếc nhẫn của kẻ khác - ".
Viên kim cương tỉ năm tuổi đáng giá ngàn đô la rơi độp xuống bàn. Anh nửa cười nửa rên .
"Kathy, em là người phụ nữ duy nhất trên thế giới dám đối xử với kim cương như thế".
"Em là người phụ nữ duy nhất trên thế giới chỉ dành cho anh".
Ted ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lần nữa, cố phớt lờ sự thật đó, nhưng tay anh đã vòng ra sau gáy cô, ngón tay anh luồn vào tóc cô, và ngửa mặt cô lên. Anh mở mắt nhìn cô, nhớ lại những tháng chung sống như địa ngục của họ...và thời gian trống rỗng lạnh lẽo khi không có cô, anh thấy những giọt nước mắt đang chực chờ tuôn trào bên khóe mắt cô.
"Anh biết đó là em" anh thì thầm và cúi đầu chạm lưỡi vào giọt nước mắt mặn chát.
"Nếu anh cho em cơ hội, em sẽ cố chứng minh" cô mãnh liệt hứa hẹn.
"Anh biết em sẽ" anh thì thầm và gạt đi giọt thứ hai.
"Anh sẽ cho em thêm một cơ hội chứ?"
Anh nâng cằm và nhìn vào mắt cô, và anh lạc lối.
"Ừ"