Trong những tuần kế tiếp phương thức đương đầu duy nhất của Julie chính lả: tránh tivi và radio càng xa càng tốt, nhấn chìm bản thân trong công việc và hàng tá hoạt động công cộng lẫn nhà thờ, cô giữ cho cơ thể luôn hoạt động cho tới khi đổ gục xuống giường vào ban đêm, kiệt sức. Cô đảm đương những bài dạy kèm, tình nguyện gây quỹ nhà thờ và nhận chủ trì lễ kỉ niệm hai năm một lần của Keaton, lễ hội sẽ được tổ chức vào tuần cuối tháng với những hoạt động chào mừng đa dạng từ pháo hoa đến nhảy múa giữa công viên như một ngày hội lớn. Không ai ở Keaton nghi ngờ gì về nguyên nhân có những công việc vô tận Julie nhận làm cho mùa hội đang nóng lên từng ngày, nhưng ngày qua ngày, những cái liếc mắt lén lút bắt đầu thưa thớt dần, và họ dường như chưa đủ ngốc nghếch hoặc đủ vô tâm để có thể chúc mừng cô vì đã dũng cảm giao nộp người đàn ông cô yêu say đắm.
Ngày tháng trôi qua hối hả với guồng máy công việc khổng lồ, nhưng chậm chạp, rất chậm chạp, Julie bắt đầu lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Đã có những ngày cô không dùng hoặc giờ đồng hồ để nghĩ về Zack, có những đêm cô không phải đọc lại bức thư duy nhất của anh trước khi buồn ngù, và có những lúc bình minh cô không phải sáng quắc mắt nhìn đau đáu lên trần nhà và nhớ nhung những chuyện ngớ ngẩn như trận đấu vật trong tuyết hoặc con quái vật tuyết xinh đẹp của anh hoặc những tiếng thì thầm khàn khàn anh tỉ tê những lúc làm tình.
Cứ cuối tuần Paul lại đến Keaton, lúc đầu là ở khách sạn dành cho khách ven đường, nhưng sau vì lời mời của cha mẹ cô anh dọn đến nhà của họ luôn, và cả thị trấn đã đồn đoán rằng anh chàng đặc vụ FBI được giao nhiệm vụ tới Keaton bắt cô đã đem lòng yêu cô mất rồi. Nhưng Julie từ chối nghĩ đến khả năng đó. Cô từ chối vì nếu cô đối mặt cô sẽ phải nói cho Paul biết anh chỉ đang phí thời gian mà thôi, trong khi cô vẫn muốn tiếp tục gặp anh. Cô phải tiếp tục gặp anh, bởi vì Paul có thể khiến cô cười. Và bởi vì anh ta gợi cô nhớ về Zack. Và vậy là họ đi chơi người cùng Ted và Katherine, và anh chở cô về nhà và hôn tạm biệt với vẻ nhiệt tình từ từ tăng lên. Khoảng tuần thứ anh ở Keaton thì sự kiên nhẫn và kiềm chế của anh bắt đầu bị sứt mẻ. Họ cùng đi xem phim với Katherine và Ted, và Julie đã mời cả ba về nhà cô uống cà phê. Sau khi Ted và Katherine rời khỏi, Paul nắm lấy tay cô và kéo cô đứng lại.
"Anh đã có một ngày cuối tuần tuyệt vời"anh nói rồi trêu cô thêm "cho dù em đã bắt anh chơi bóng với đám trẻ khuyết tật làm anh bị một phen tơi tả".
Cô mỉm cười và mặt anh dịu lại "Anh rất thích thấy em cười với anh" anh thì thầm"Anh đã mua cái này để chắc chắn em sẽ cười mỗi khi em nghĩ đến anh." Thọc tay vào túi và lấy ra một chiếc hộp phẳng bọc nhung, anh đặt nó vào tay cô, quan sát Julie mở hộp. Bên trong là một chú hề nhỏ xíu màu vàng với đôi mắt màu ngọc bích đang đính vào một dây chuyền dài và đẹp. Khi Julie cẩn thận gỡ bỏ dây chuyền cô nhận thấy tay và chân của chú hề khẽ lắc lắc, và cô cười lớn .
"Chú hề thật đáng yêu" cô nói "và buồn cười".
"Tốt. Hãy tháo sợi dây chuyền này ra và đeo nó thử xem" anh nói khi thấy có một sợi dây thanh mảnh bên dưới cổ áo Julie. Julie không chủ tâm che lại nhưng đã quá muộn. Paul đã kéo nó ra và nhìn thấy chiếc nhẫn cưới Zack đã giữ trong túi ở Mexico.
Lầm bầm chửi thề, anh tóm lấy vai cô.
"Tại sao?" Anh dò hỏi, cố gắng không lắc người cô "Tại sao em cứ tự tra tấn bản thân khi phải đeo cái này? Em đã làm đúng khi giao nộp anh ta!".
"Em biết" Julie nói.
"Vậy hãy để anh ta đi, khốn kiếp! Anh ta đang ở tù và sẽ ở trong đó cho đến hết đời. Em còn cuộc đời mình - một cuộc đời chỉ nên được lấp đầy với một người chồng và những đứa con. Điều em cần" anh nói, giọng anh đã bớt gay gắt trong lúc bàn tay anh lướt trên cánh tay cô "là một người đàn ông có thể mang em vào giường và làm cho em quên hết những chuyện em đã có với anh ta. Anh biết em đã làm gì, Julie" anh nói khi mắt cô tóe lửa "nhưng chuyện đó không phải là vấn đề".
Cô cúi đầu và nói với lòng tự trọng kín đáo .
"Khi nào chuyện đó không còn là vấn đề với em thì em sẽ sẵn sàng cho một người khác. Không phải lúc này".
Paul mắc kẹt giữa mệt mỏi và thích thú trong lúc chạm tay lên cằm cô.
"Chúa ơi, em bướng bỉnh quá. Em sẽ làm gì" anh nửa đừa nửa thật "nếu anh trở về Dallas và không bao giờ quay lại đây?"
"Em sẽ rất nhớ anh".
"Anh cho rằng em nghĩ anh sẽ chấp nhận tình trạng hiện giờ" anh cáu gắt vì đó là sự thật.
Câu trả lời của cô là nụ cười gan dạ và cái gật đầu.
"Anh đang điên lên vì tài nấu nướng của mẹ em".
Anh cười thầm và kéo cô vào vòng tay.
"Anh đang điên lên vì em. Anh sẽ gặp em vào cuối tuần tới".