.
Ngồi trong phòng tắm nắng, Zack cẩn thận tra cứu dữ liệu về tài sản hiện có của anh vừa được Matt chuyển qua. Phía bên ngoài, những bức tường bằng kính được nhuộm màu để người bên ngoài không thể nhìn vào, có ai đó đang gọi tên anh, anh ngẩng lên nhưng không trả lời, chỉ đơn giản là đắm mình trong căn nhà ngày xưa và thưởng thức cảnh quan quen thuộc. Bên kia tấm kính là bãi cỏ xanh rì thoai thoải đến tận hồ bơi với những cột trụ thời La Mã và những tượng đá bằng cẩm thạch. Phía rìa hồ bơi là sảnh lớn dành cho khách được thiết kế theo giống phong cách La mã của toàn bộ tòa nhà - mọi nơi đều đang đầy người. Những người thuê nhà vẫn giữ người làm vườn trong lúc anh vắng mặt, và thành quả của của ông lão là những khóm hoa rực rỡ sắc màu đan xen giữa những bụi cây cắt tỉa gọn gàng và hàng cây rợp bóng.
Lớp kính dày đã chắn hết những âm thanh ồn ào của buổi tiệc chỉ cách đó vài mét, nơi có hàng trăm con người đang nô đùa trong hồ bơi của anh, sử dụng sân quần vợt hoặc đang tắm nắng. Khoảng khách khác sẽ quay lại vào tối nay cho đêm hội thứ hai, và những người cung cấp thực phẩm đã sẵn sàng bên dưới dãy lều nằm ở mạn đông bãi cỏ.
"Zachary Benedict đâu rồi?" một phụ nữ mặc bộ bikini màu xanh vằn vện hỏi những người bạn của cô mà không hay biết Zack có thể nhìn và nghe thấy cô ta. "Tôi đã ở đây cả ngày và vẫn chưa thấy bóng dáng anh ta. Tôi bắt đầu nghĩ anh ta là một huyền thoại không tồn tại rồi đó." Không có gì bất ngờ vì cô ta không thể thấy anh, bởi vì dãy nhà này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi của họ ngoại trừ Matt và Meredith Farrell. Họ là những vị khách thật sự của Zack, những người duy nhất được phép bước chân vào phòng riêng của anh. Chính vì lý do đó nên anh quắc mắt giận dữ khi có một phụ nữ khác lên tiếng ngay lối đi phía trước phòng tắm nắng, "Này, có thấy Zack Benedict ở đây không?" anh đã xuất hiện ở ngoài đó, nhưng mấy giai điệu giống vậy đã leo thang suốt một giờ qua và sẽ không yếu đi cho đến lúc có ai đó gặp được anh.
Sau lưng anh, giọng nói êm ái khách sáo của Meredith vang lên rộn rã .
"Anh có thấy Zack Benedict không?"
"Không, tôi e là không" Zack đùa và lịch sự đứng lên.
"Có vẻ như mọi người đều đang tìm kiếm anh ta" cô trêu và đặt tay lên lòng bàn tay mở rộng của anh.
Zack bước tới trước và hôn lên má cô, hơi ngạc nhiên vì ảnh hưởng tức thời anh cảm nhận từ vợ Matt. Trước khi anh gặp được Meredith cách đây hai ngày, anh luôn cho rằng những lời khen của Matt dành cho vợ chẳng qua chỉ là sự mê đắm không có gì đặc biệt, nhưng khi anh gặp cô thì anh hoàn toàn bị ấn tượng. Meredith Bancroft Farrell có vẻ tự tin và xinh đẹp đúng như những bài báo đã ca ngợi, và không có chút kiêu căng phách lối như những gì Zack từng nghĩ. Thay vào đó là sự dịu dàng quý phái, một thái độ ấm áp khiến anh nguôi giận và rung động.
"Tôi có nghe" anh giãi bày "Zack Benedict là một gã khó gần không thích tiệc tùng linh đình quá mức".
Cô nghiêm trang quan sát anh.
"Thật sao? Anh tin như vậy à?"
Anh cười và nhún vai "Tôi đoán bây giờ tôi không có tâm trạng".
Meredith cân nhắc đến chuyện Julie Mathison, cô đã suy nghĩ trong hai ngày qua, nhưng Matt đã không chỉ yêu cầu, anh còn chỉ đạo cô không được đề cập đến tên của Julie.
"Tôi có phiền anh làm việc không?" thay vào đó cô nói, liếc mắt qua tập hồ sơ dày cộm trên chiếc bàn cạnh ghế anh đang ngồi.
"Không hề gì, tôi rất thích có người ở cùng" Zack đảo mắt tìm cô con gái hai tuổi đáng yêu của Matt và thầm mong cô bé sẽ lại chạy ào vào phòng và đòi được anh ôm "Marissa đâu rồi?"
"Con bé đang uống trà với Joe trước khi ngủ trưa".
"Cô nhóc chuyên tán tỉnh" anh nói, liếc mắt về ấm trà anh vừa kêu người làm châm nước vài phút trước "đã hứa uống trà với tôi".
"Đừng nghĩ đến chuyện" Meredith cảnh báo "để Marissa chạm vào mấy cái tách tinh tế đó. Dạo gần đây con bé bắt đầu nghĩ người ta phải đánh rơi tách trà xuống sàn sau khi uống xong".
Matt hòa vào cuộc chuyện trò với dáng vẻ thư thả, nhẹ nhõm và thích thú.
"Marissa làm thế vì anh đã nói con bé là công chúa. Joe đâu rồi" anh hỏi thêm "Anh cần gửi anh ta - ".
Như thể người tài xế bẩm sinh có năng lực ảo thuật, vì sau khi nghe thấy có tiếng kêu mình Joe O'Hara đã bước vào phòng tắm nắng nhưng anh ta không cười.
"Zack" anh nói "quản gia của anh vừa ngăn tôi lại ở hành lang. Có vẻ như anh có một vị khách đeo phù hiệu và làm cô ta nhặng xị cả lên. Một gã FBI. Tên là Paul Richardson. Anh ta đang ở trong phòng sách".
Lầm bầm chửi thề vì phải nói chuyện với FBI, Zack rảo bước khỏi phòng.
"Zack" Matt gọi phía sau. Khi anh quay lại, Matt hỏi "Một mình? Hay có nhân chứng?"
Zack do dự "Với những nhân chứng, nếu hai người không phiền".
"Em có muốn đi theo không?" Matt hỏi Meredith.
Cô gật đầu và cả hai bắt kịp Zack, ba người cùng đi dọc hành lang và bước vào phòng sách làm từ gỗ cây gụ.
Thô lỗ phớt lờ người đàn ông cao lớn ngăm đen đang nghiên cứu kệ sách, anh đợi đến khi Matt và Meredith yên vị rồi anh ngồi xuống và quát lên.
"Cho tôi xem thẻ hành nghề của anh" Tay đặc vụ FBI mà Zack còn nhớ đã gặp ở Mexico City lôi phù hiệu trong túi áo khoác bằng da và chìa ra cho Zack xem. Zack liếc qua nó rồi nhìn sang Paul "Một bức ảnh xấu òm, nhưng nó trông giống anh".
"Bỏ qua mấy phần chơi đố được rồi" Paul phản kích với một vẻ ngoài bất lịch sự tương đương, lòng thầm ước lượng phương thức hay nhất để đối đầu với kẻ địch. "Anh biết ngay tôi là ai ngay từ lúc anh nhìn thấy tôi. Anh nhận ra tôi ở Mexico City".
Benedict nhún vai xua đuổi .
"Sao cũng được, nhưng tôi không có ý định nói chuyện với anh mà không có sự hiện diện của luật sư của tôi".
"Đây không phải cuộc gặp chính thức, lần này mang tính cá nhân. Hơn nữa anh không cần phải nói gì hết. Tự mình tôi nói thôi".
Thay vì mời Paul ngồi xuống, Zack hất đầu về phía chiếc ghế ngay trước bàn làm việc. Dẫm lên sự bực bội sẵn có trong giọng điệu từ lúc cuộc gặp bắt đầu, Paul ngồi xuống, và mở túi xách.
"Thật ra tôi muốn thảo luận việc này một cách riêng tư ..." anh nói và liếc về phía hai người đang ngồi trên ghế sô pha, anh nhận ra họ ngay tức thì " mà không có ông bà Farrell".
"Anh thích gì tôi cóc cần quan tâm" Benedict nói. Ngả người ra chiếc ghế da, anh cầm lấy cây bút vàng đang nằm trên bàn và lăn nó trong những ngón tay. "Để tôi nghe thử anh muốn nói gì".
Giấu cơn giận đang leo thang sau vẻ ngoài lạnh như tiền, Paul nói .
"Tôi sẽ bắt đầu bằng việc nhắc cho anh nhớ anh đang trong một vị thế hết sức khó khăn với tội danh bắt cóc Julie Mathison. Nếu cô ấy quyết định làm đơn kiện anh thì anh có hy vọng ngồi sau song sắt lần nữa. Nhưng vì những lý do rất riêng tư" anh dễ chịu nói "tôi rất muốn được lo vụ đó".
Anh quan sát gương mặt vô cảm của Benedict, và khi không thấy bất cứ phản ứng nào, Paul chuyển sang một giọng điệu chân thành.
"Nghe này, để đáp lại sự đảm bảo là cô ấy sẽ không kiện anh, anh có thể cho tôi phút và lắng nghe tất cả những chuyện tôi kể có được không vậy?"
"Có phải đó là một lời đề nghị lịch sự của anh mà tôi vừa được nghe?"
Paul nuốt nghẹn mong muốn được đập vào mặt Zack.
Benedict liếc nhìn đồng hồ "vậy anh còn phút và giây".
"Anh có hứa sẽ để tôi nói hết?"
"Nếu anh có thể nói hết trong phút và giây." Cây bút vàng bắt đầu được gõ gõ trên bàn làm việc báo hiệu sự thiếu kiên nhẫn. Và Paul nói cộc lốc.
"Để anh không nghi ngở về tính xác thực trong lời nói của tôi, tôi phải báo cho anh biết là tôi đảm trách vụ án của anh. Tôi đã ở Keaton lúc cô ấy ở Colorado với anh, tôi vẫn ở đó khi cô ấy trở về, và tôi là người đặt vòng giám sát khi chúng tôi rời Keaton vì tôi có linh cảm anh sẽ tìm cô ấy hoặc ngược lại. Tôi cũng là người cô ấy gọi đến vào buổi tối chuẩn bị đi Mexico City. Và bây giờ" Paul nhấn mạnh ý chủ chốt "bất chấp anh nghĩ gì hay giới truyền thông đã phát đi những tin tức gì, tôi không có nghi ngờ gì về chuyện Julie đã muốn bẫy anh ở Mexico City. Sự thật là văn phòng của tôi không hề hay biết bất cứ cái gì trong kế hoạch của cô ấy đến trước buổi tối cô ấy gọi. Julie hoàn toàn kinh hãi và gọi cho tôi vì hai lý do: Ba ngày trước khi đi cô ấy đã đến gặp bà nội anh, bà Margaret Stanhope, vì một vài lý do nông nổi muốn hằn gắn vết thương gia đình cho anh. Thay vì đạt được mục đích, bà ta đã đưa ra chứng cứ cho thấy anh thừa nhận đã giết anh trai anh, và bà anh còn thông báo cho cô ấy biết anh đã suy tính giết chàng trai kia và sau đó là vợ anh".
.
Paul mong đợi có vài phản ứng từ Zack, nhưng ngoại trừ vài nhóm cơ trên mặt Zack nhăn nhúm khi nghe nhắc đến tên người thân thì không còn gì khác, và Paul gan lì tiếp tục "cô ấy rời Ridgemont, và tối đó cô hay tin toàn bộ diễn viên và nhân viên đoàn phim nhận được những cuộc gọi đe dọa, nhưng cô ấy vẫn không giao nộp anh. Cho đến cái đêm cô chuẩn bị ra đi, Tony Austin bị thương đến chết, và cô ấy thông báo cho chúng tôi biết anh sẽ gặp cô ấy ngày mai ở Mexico City." Anh chờ đợi lần nữa, nhưng Benedict vẫn ngồi đó, nhìn anh trừng trừng, và anh nổi điên lên .
"Mày có nghe tao nói không vậy thằng khốn. Lúc đầu nó không phải là một cái bẫy. Mày có biết chưa?"
Mặt Benedict rắn lại, nhưng giọng anh vẫn êm ái một cách đáng ngại.
"Nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó thêm một lần nữa là tôi ném anh ra khỏi nhà tôi ngay, cho dù tôi có hứa sẽ không ngắt lời" anh mỉa mai thêm "anh có biết chưa?"
Tự ép buộc mình phải nhớ anh đang ở đây vì lợi ích của Julie, Paul ngắn gọn.
"Cho qua mấy chuyện vớ vẩn vị thành niên đó đi. Chúng ta không thích nhau, nên đừng chấp nhất làm gì. Vấn đề là, tôi không đến đây để gây chiến với anh, tôi đến là để đưa anh xem bằng chứng rằng Julie không cố tình gài bẫy bắt anh ở Mexico City. Sự thật là những gì cô ấy đã thấy cộng với việc anh từ chối nghe cô giải thích đã làm tổn thương cô ấy nhiều hơn những gì anh biết hay tưởng tượng ra. Gia đình cô ấy lo lắng, và tôi cũng vậy".
"Anh ư?" Zack lặp lại với vẻ xấc láo thích thú "Tôi tự hỏi tại sao vậy kìa?"
"Vì tôi không giống anh, tôi tự thấy mình phải có trách nhiệm vì những thương tổn đã gây ra cho cô ấy ở Mexico City." Paul lấy ra một xấp hồ sơ, đóng túi xách lại và đứng lên. Nhạt nhẽo ném hồ sơ đó lên bàn làm việc của đối thủ, anh nói "Và bởi vì tôi yêu cô ấy".
Benedict không thèm liếc mắt "Vậy tại sao" anh chế nhạo "Cái tin đó không làm tôi ngạc nhiên gì hết vậy ta?"
"Có lẽ anh là người sáng suốt" Paul nạt "Sao cũng được, chứng cớ nằm trong này - hai cuộn băng và một lá thư. Khỏi cần tin tôi, Benedict, tự mà xem lấy. Và nếu anh còn chút ích tốt đẹp nào thì hãy làm giảm bớt những gì cô ấy đang gánh chịu".
"Anh nghĩ nó đáng bao nhiêu" Zack khinh miệt hỏi "cái 'những gì cô ấy đang gánh chịu' ấy. Một triệu đô. Hai triệu. Hay nhiều gấp đôi, anh có tính chia sẻ tiền thưởng với cô ta không?"
Đấm tay xuống bàn làm việc. Paul nhoài người tới trước và hung tợn nói.
"Đáng ra tao phải để cảnh sát Mexico đánh cho mày ói mật trong lúc áp giải qua biên giới mới đúng".
"Thật hả? Sao mày không làm?"
Đứng thẳng lên và cào nát Zack bằng cái nhìn khinh khi .
"Vì Julie đã bắt tao hứa trước khi cô ấy giao nộp mày là sẽ phải không được để ai tổn thương mày cả. Điều duy nhất cô ấy dối mày là về cái thai. Cô ấy làm vậy để mày cho cô ấy đi theo. Hẳn là Julie bị điên nên mới nghĩ cô ấy yêu mày, thằng khốn kiêu ngạo vô tâm".
Benedict đứng lên và đi vòng qua bàn .
"Thử đi" Paul dang tay chào mời "Cứ tự nhiên, quý ngài ngôi sao điện ảnh. Chỉ cần đánh một cú thôi rồi tao sẽ kết thúc hộ mày".
"Đủ rồi" Matt gầm lên và giữ chặt tay Zack "Richardson, anh đã có phút. O'Hara" anh la lên "Chỉ cho ngài Richardson lối ra".
Joe O'Hara xuất hiện ngay cửa nơi anh ta đang nghe trộm câu chuyện.
"Chán, vừa mới vào phần hay." Anh nói. Liếc qua Richardson với chút ít kính nể, anh lịch sự chỉ tay vào lối ra và nói "Tôi chưa từng gặp người thi hành công vụ nào lại mặc vét, sẵn lòng dẹp cái phù hiệu và giờ nắm đấm ra cả. Cho phép tôi đưa anh ra xe".
Trò hài hước của Joe không làm không khí căng thẳng trong phòng nguôi ngoai chút nào.
"Anh nghĩ chúng ta nên đi" Matt nói.
"Và em nghĩ" Meredith tranh cãi và ngỡ ngàng nhìn hai người đàn ông "Chúng ta nên đợi Zack xem xét chứng cứ trong tập hồ sơ kia" cô quay sang Zack "Tôi nghĩ đây là lúc tôi nói cho anh biết tôi cũng tin Julie yêu anh rất nhiều. Tôi cũng tin những điều Richardson nói hoàn toàn là sự thật".
"Nếu cô tin" Zack thô lỗ độp lại "thì cứ lấy mấy cái chứng cớ này rồi tự đi mà xem xét, Meredith. Cô đốt nó cũng được".
Mặt Matt trắng bệch vì giận dữ "Tôi cho cậu giây để xin lỗi vợ tôi".
"Tôi chỉ cần hai" Zack cộc lốc, và Meredith mỉm cười trước khi anh nói. Đưa tay cho cô và cười dứt khoát "tôi xin lỗi vì giọng điệu của mình. Tôi đã thô lỗ một cách không thể tha thứ".
"Không phải không thể tha thứ" cô nói, tìm kiếm một điều gì đó trong mắt anh "Tôi sẽ làm theo lời đề nghị của anh là mang theo phong bì này".
"Vì chồng cô vẫn đang cân nhắc có nên đấm tôi một cú hay không, và vì tôi vừa mới có nó" Zack nói ráo hoảnh "Tôi không nghĩ mình nên làm cô thất vọng" .
"Rất khôn ngoan" cô nói và chuyển nụ cười sang chồng. Nhặt lấy phong bì, Meredith choàng tay qua người Matt "Đã từng có lúc chỉ cần nghe đến tên cô ấy là đủ làm anh phát điên" cô dịu dàng nhắc, cố gắng xóa hết những căng thẳng còn vướng víu giữa hai người đàn ông.
Nét mặt cau có giãn ra thành nụ cười khiên cưỡng.
"Anh cũng là một gã đại ngốc như Zack hay sao?"
Cô cười "Đây là câu hỏi sẽ đưa em vào cuộc chiến với một trong hai người các anh".
Matt âm yếm vò tóc cô và kéo cô sát lại.
"Chúng tôi sẽ gặp lại anh ở buổi tiệc" cô nói với ra sau lưng khi họ ra khỏi phòng.
.
"Tốt thôi" Zack nói, quan sát họ rời đi, ngưỡng mộ cách họ sẻ chia cuộc sống, và thay đổi con người Matt. Đã từng có lúc anh tưởng tượng đó sẽ là Julie và anh - giận dữ vì để cô xâm nhập tâm trí, anh bước đến khung cửa sổ và mở màn che. Anh không chắc anh khinh miệt điều gì nhiều hơn - sự bội bạc của cô hay tội lỗi của anh. Ở tuổi cô quyến rũ anh trút hết tấm lòng vào những lá thư ngớ ngẩn và nhìn chằm chằm vào bức ảnh của cô, đó là chưa kể phải mạo hiểm đi mua nhẫn cưới cho cô ở một trong những tiệm kim hoàn nổi tiếng nhất Nam Mĩ. Sự xấu hổ và căm ghét bản thân anh cảm thấy gần như vượt qua sự nhục nhã vì bị đánh trước nửa thế giới. Cô phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó. Và bất cứ ai có tivi đều biết - họ biết anh đã mù quáng, bị mụ người một cách điên cuồng bởi một giáo viên thị trấn nhỏ đến mức sẵn sàng mạo hiểm để có được cô.
Cố gắng loại bỏ cô ra khỏi tâm trí, Zack quan sát đám đông đã quay trở lại cho sự kiện buổi chiều. Glenn Close đang trò chuyện với Julia Roberts. Cô ngẩng lên thấy anh bên cửa sổ và vẫy vẫy tay.
Zack đưa tay chào đón. Trên bãi cỏ nhà anh, hầu hết bọn họ đều có thể sẵn sàng cho anh chỉ với cái ngoắc tay, và vài người trong số đó là những phụ nữ đẹp nhất thế giới. Nắm chặt tay chắn cửa sổ, Zack nghiên cứu họ, tìm kiếm một ai đó đặc biệt và phù hợp với anh - ai đó có đôi mắt đẹp, cái miệng gợi cảm, mời gọi, mái tóc khỏe khoắn... ai đó ấm áp, hóm hỉnh, đầy mục tiêu và lý tưởng... ai đó có thể làm tan chảy lớp băng trong trái tim anh.Anh rời khung cửa và đi thay đồ quần áo. Không hề có một ngọn đuốc rực sáng nào có thể làm anh tan chảy giống như những gì anh đã cảm nhận ở Colorado, và nếu có, anh cũng sẽ không để việc đó xảy ra lần nữa. Hành xử như một gã si tình không phải phong cách của anh. Chắc là lúc ở Colorado anh bị loạn trí. Rõ ràng là vì sự kết hợp giữa thời gian và địa điểm. Trong những trường hợp bình thường anh không đời nào cảm thấy giống vậy với một phụ nữ còn sống.
Anh sẽ tỏ ra quan tâm đến khách khứa nhiều hơn nữa, anh thề. Anh không biết tại sao, chỉ sau tuần, những thích thú của anh đối với sự nghiệp khởi sắc bắt đầu nhạt đi. Anh đã kiệt sức, anh tự nhủ, rồi cởi nút áo. Trong sáu tuần, anh đã gặp nhà sản xuất phim, công ty chế tác, vô số hợp đồng mời hợp tác kinh doanh, anh cũng đã đọc hàng tá kịch bản, xoay xở thương lượng với những người đang thuê nhà anh, tuyển dụng những nhân viên mới và thuê lại người cũ, mua hai chiếc xe, đặt mua một chiếc máy bay. Anh cần phải thư giãn và tận hưởng hương vị thành công đã quay trở lại, anh tự nhủ và ném áo sơ mi xuống giường. Sau lưng anh cánh cửa bật mở, anh quay người lại, tay anh đang tháo dây nịt.
"Em tìm anh khắp nơi, Zack" cô nàng tóc đỏ nở nụ cười mời mọc và cố tình bước vào phòng, bầu ngực của ả đung đưa khiêu khích, cặp mông thì lắc lưa qua lớp lụa mỏng manh, trang sức thì đeo đầy trên tay và cổ "Và em tìm ra anh đúng lúc anh đang cởi quần áo. Thật là trùng hợp".
"Ngạc nhiên thật" anh nói dối, cố gắng nhớ xem cô ả là ai "nhưng phòng ngủ được tạo ra là để làm chuyện đó đúng không?"
"Không chỉ có vậy" cô ta thì thầm và trượt tay lên ngực anh.
Anh dịu dàng kéo tay cô ta ra. "Để sau đi" anh đẩy cô ta ra cửa "Tôi cần đi tắm, rồi ra ngoài kia làm chủ trì buổi tiệc".