Hoán Hồn - Uất Doãn

chương 19: c19: toà án tuyên bố, cậu được thả tự do

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm phút sau, Thẩm Cơ rụt rè từng bước đi tới trước cửa phòng Giang Thuỵ.

Cánh tay nâng lên rồi lại hạ xuống mấy lần, cậu gần như đã gom hết toàn bộ dũng khí suốt hai mươi năm qua để ép buộc bản thân mình gõ lên cánh cửa, tâm trạng lúc này vừa mâu thuẫn lại vừa áy náy.

Thẩm Cơ Uy vốn dĩ định dẹp chuyện mặt mũi sang một bên để tới đây tạ lỗi, thế mà cửa phòng đã đóng chặt hơn mười phút vẫn chưa hề có dấu hiệu mở ra.

Bản tính sỉ diện đang đứng trên bờ vực tan rã của cậu chợt sinh ra cảm xúc thẹn quá hoá giận, thật sự rất muốn đạp cửa một phát cho hả dạ rồi trở về ngủ, khỏi xin lỗi gì nữa hết.

Thẩm Cơ Uy nghĩ gì liền làm nấy, đang định giơ chân lên đá thì cửa phòng đột ngột mở ra. Thẩm Cơ Uy hoảng sợ trợn to mắt, cả người nhất thời mất thăng bằng nhào thẳng về phía trước. Giang Thuỵ theo bản năng ôm chầm lấy cậu, lực trụ không vững khiến phần đầu bị đập mạnh xuống nền nhà kêu lên một tiếng cốp vang dội.

Thẩm Cơ Uy sợ hết hồn ngồi dậy: "Anh có sao không?"

"Khi nãy cậu tính đạp cửa phòng tôi?" Giang Thuỵ một tay chống sàn nhà, tay còn lại sờ vào phần thịt u lên trên đầu mình.

"Đâu có." Thẩm Cơ Uy rụt cổ liếc đông liếc tây lảng tránh ánh mắt hắn, "Tại tôi gõ cửa mỏi cả tay mà anh không chịu mở, nên tôi phải đổi sang chân."

Giang Thuỵ không cảm xúc hỏi: "Tìm tôi làm gì?"

"Thì... có chút việc." Thẩm Cơ Uy mất tự nhiên quẹt mũi, "Câu tôi nói lúc nãy..."

"Câu nào?" Người đàn ông biết rõ còn cố ý hỏi.

Thẩm Cơ Uy hừ hừ trong bụng, nói huỵt toẹt ra: "Khi nãy vì tức giận mà bảo anh cút, tôi xin lỗi."

"Thật sự nghe hiểu rồi?" Giang Thuỵ cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn luôn cho rằng kiểu người ương bướng như Thẩm Cơ Uy chắc hẳn phải mất rất lâu để mài giũa mới có thể ngoan ngoãn tiếp thu ý kiến của người khác vào đầu. Thật không ngờ chỉ mới mấy phút mà đã chịu xuống nước chạy qua đây.

"Ừm." Thẩm Cơ Uy nhỏ giọng nói, "Không phải tôi cố ý cãi lời anh đâu, ai bảo anh ăn nói khó ưa thế làm gì?"

"Giận tôi?"

"Ai mà dám giận anh." Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng môi đã dẫu lên tận chín tầng mây.

"Được rồi, lần này tạm chấp nhận lời xin lỗi của cậu."

Tạm?

Bụng Thẩm Cơ Uy vì nóng máu mà sôi sùng sục, bất quá cậu không thể hiện ra ngoài: "Vậy giờ đến phiên anh xin lỗi tôi."

Giang Thuỵ nhướng mày: "Lí do?"

"Lúc nãy khi nói tới chuyện mua điện thoại, anh có dám thề là mình không ám chỉ điều gì khác?!"

"Tôi không ám chỉ, vấn đề là do cậu nghĩ thế nào thôi."

"Có phải anh thật sự tin lời Triệu Việt Nghiên nói không?!"

Giang Thuỵ thờ ơ hỏi ngược lại: "Cậu không giải thích, tôi dựa vào cái gì để tin cậu?"

Thẩm Cơ Uy nói: "Triệu Việt Nghiên có đưa đoạn ghi âm cho anh nghe chưa?"

"Không nghe nữa."

"Là ý gì?" Thẩm Cơ Uy ngẩn ra.

Giang Thuỵ nhỏm người đứng dậy ngồi xuống bên giường, thản nhiên đáp: "Bằng chứng cô ta lưu trong máy, tôi cho người xử lí hết rồi."

Nhịp tim Thẩm Cơ Uy tăng nhanh, khó tin nói: "Anh còn chưa biết rõ thật hay giả mà đã giúp tôi sao?"

"Tôi không quan tâm đáp án, tôi chỉ cần kết quả."

"Triệu Việt Nghiên dễ dàng để anh xoá hết như vậy?" Dựa theo sự hiểu biết của Thẩm Cơ Uy đối với Triệu Việt Nghiên, dù trời có sập xuống cũng phải lôi cậu chết chung một chỗ, làm gì có chuyện dễ dàng thoả thuận với Giang Thuỵ tới vậy, "Đừng nói là anh dùng vũ lực ép buộc cô ta đấy nhé?"

"Là cô ta chủ động xoá."

"Làm sao có thể?!"

"Nhân loại tuy mỗi người một tính nhưng đều có điểm chung chính là hướng đến lợi ích. Cậu có bí mật, lẽ nào cô ta không có? Cô ta có thể đe doạ cậu, lẽ nào tôi không thể?"

Nhìn thấy Thẩm Cơ Uy đang ngây ra như phỗng, Giang Thuỵ không nhịn được chế nhạo: "Không nỡ à?"

"Không nỡ cái rắm!" Thẩm Cơ Uy nghiến răng đấm đá loạn xạ xuống sàn nhà, "Tại sao lúc trước tôi không nghĩ ra chiêu này sớm hơn chứ?!"

Hai năm trời, hơn bốn kì thi. Cậu đã đánh mất toàn bộ tâm huyết vào tay Triệu Việt Nghiên, lại chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ được giải thoát.

Thế nhưng đêm nay, chính tay người đàn ông này đã tháo bỏ gông cùm xiềng xích trên cổ cậu xuống, mặc dù chưa hề tường tận cả đúng lẫn sai.

Tiếng chuông vang dội đỉnh lên vách trời.

Toà án tuyên bố, cậu được thả tự do.

Thẩm Cơ Uy vừa tức tối vừa kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, giây tiếp theo lại kìm lòng không đặng chạy tới bên giường ôm chặt lấy cánh tay Giang Thuỵ: "Anh đúng là người tốt bụng, đẹp trai, ngầu lòi nhất trên đời! Tôi yêu anh chết mất!"

"Cậu có thể đừng buồn nôn như vậy được không?" Giang Thuỵ ghét bỏ đẩy Thẩm Cơ Uy sang một bên, hạ lệnh đuổi khách, "Vui vẻ xong rồi thì về phòng ngủ đi."

"Không được, tôi quyết định hôm nay phải giải thích cặn kẽ với anh!"

Giang Thuỵ vốn dĩ định nói tôi không quan tâm, nhưng lời vừa đến bên miệng lại chuyển thành sự im lặng trầm mặc.

Sau vài giây, âm thanh từ tính vang lên.

"Anh biết không? Ông của tôi vốn không cho phép tôi học đại học." Đôi mắt Thẩm Cơ Uy hoá mông lung, chậm rãi hồi tưởng lại, "Hai năm trước vào ngày sinh nhật, chúng tôi đã cãi nhau rất kịch liệt về vấn đề này. Tôi không hiểu tại sao ông ấy lại muốn cuộc sống của tôi phải vĩnh viễn chôn vùi ở thị trấn, không cho phép ra khỏi nhà, không được tiếp xúc quá gần với người lạ, không được tuỳ tiện nói ra danh tính của mình với bất kì ai. Tất cả mọi chuyện tôi đều có thể nhẫn nhịn, bởi vì tôi biết cho dù thế nào ông vẫn luôn yêu thương tôi."

"Cho đến hôm nọ khi tình cờ nghe được ông ấy và dì Hoà nhắc tới tấm thẻ ngân hàng mà mẹ tôi lưu lại cho tôi trong két sắt, cùng với quyết tâm làm trái lời ông để trở thành nhà thiết kế, tôi đã kể chuyện này với bạn nối khố của mình, nhờ nó giúp tôi trộm tấm thẻ. Kết quả là cuộc đối thoại của chúng tôi bị Triệu Việt Nghiên nghe được, thậm chí còn lấy máy ra ghi âm lại. Trước giờ cô ta đối với những chuyện liên quan đến tôi đều hành xử nhanh nhạy như thế, tôi biết được sự thật cũng không quá bất ngờ."

"Còn về việc sao chép bản thiết kế?" Giang Thuỵ cất tiếng hỏi.

Thẩm Cơ Uy nở nụ cười nhạt, song đáy mắt lại tràn căm phẫn: "Trước khi quen biết Dung Bạch, tôi từng có một người bạn rất thân. Lần đầu tiên bước chân tới thành phố S, có rất nhiều thứ khiến tôi lạ lẫm, chính cậu ta là người đã chỉ dẫn cho tôi làm quen từng chút một. Tôi nảy sinh lòng cảm kích, thật sự coi cậu ta là bạn, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều chia sẻ với cậu ta, đến cả bản thiết kế tham dự cuộc thi của trường để lấy tư cách đi du học ở nước ngoài tôi cũng diễn giải với cậu ta tỉ mỉ từng chi tiết, không sót một chữ."

"Cho đến ngày diễn ra cuộc thi, số báo danh của cậu ta trước tôi chỉ có một lượt, chính là do cậu ta cố ý đổi lại với người khác. Triệu Việt Nghiên lớn lên bên cạnh tôi từ nhỏ, cô ta chỉ cần nhìn tác phẩm dự thi của cậu ta liền đoán được bản gốc là do ai làm ra. Triệu Việt Nghiên nói với tôi, nếu như không muốn đến cả tư cách học ở trường này cũng không giữ được, tốt nhất nên lập tức bỏ quyền đi."

Thẩm Cơ Uy vào lúc đó tức giận đến nghẹt thở, song thứ chiếm phần lớn trong tâm trí cậu vẫn luôn là niềm thất vọng đến tột cùng. Đầu óc không đủ tỉnh táo, cậu cũng chẳng còn muốn suy nghĩ gì thêm nữa, vì thế Thẩm Cơ Uy giữ yên lặng ngầm chấp thuận lời đề nghị của Triệu Việt Nghiên.

"Tôi biết mình vào thời điểm đó cực kì ngu ngốc, nhưng đợi đến lúc đủ bình tĩnh để suy xét được mọi chuyện, toàn bộ chứng cứ về tác phẩm của cả hai tương tự hơn chín phần đã được Triệu Việt Nghiên dùng thủ đoạn lưu lại hết trong máy."

"Cô ta không thể cùng theo tôi ra nước ngoài, nên cô ta không đời nào cho phép tôi rời đi. Cô ta không có năng khiếu về mảng thiết kế, cũng không thể mãi rớt môn, vì vậy cô ta đem tất cả nhược điểm ra bàn điều kiện với tôi. Tôi trở mặt với gia đình, tài sản duy nhất lưu lại chỉ còn niềm tin cùng mơ ước, vì không thể để vụt mất thêm nữa, cho nên tôi đồng ý giúp đỡ cô ta cho đến tận bây giờ."

Không khí một mảnh tĩnh mịch.

"Thẩm Cơ Uy." Giang Thuỵ nói, "Cậu khờ khạo thật đấy."

"Có phải tôi nhu nhược lắm không?"

"Cậu không nhu nhược, nhưng đầu óc cậu quá đơn thuần, nhẹ dạ cả tin. Bị hai người bọn họ xoay qua xoay lại như chong chóng, cuối cùng còn quay ngược trở về cống hiến công sức cho kẻ đã hại mình, thật sự là ngu xuẩn không còn thuốc chữa."

Thẩm Cơ Uy mím chặt môi, hiếm khi không còn lời nào để phản bác, chỉ biết ảo não cúi gằm mặt.

Chợt trên đỉnh đầu truyền đến xúc cảm ấm áp, ngón tay của người đàn ông khảy nhẹ lọn tóc rối của cậu: "Ông cậu nuôi ra một sinh vật đơn bào như cậu, bởi vì ông ấy chưa từng nghĩ sẽ để cậu rời khỏi mình. Cho nên có rất nhiều thứ cậu chưa thể thấu đáo được cũng rất dễ hiểu."

Ngưng vài giây, hắn nói tiếp: "Khi nãy tôi nói sai, ngu xuẩn hoàn toàn có thể chữa khỏi. Không phải hiện tại cậu đã chữa được phân nửa rồi sao?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio