Nguyên nhân đụng phải Triệu Việt Nghiên khiến cho tâm trạng của Thẩm Cơ Uy triệt để tuột dốc không phanh. Cậu im lặng ngồi ở hàng ghế sau, suốt quá trình chỉ trầm mặc chống tay lên cửa sổ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, thần sắc suy tư chẳng rõ đang mơ tưởng đến chuyện gì.
Đoạn đường này vốn nổi danh vắng vẻ, từ khi xe lăn bánh cho đến hiện giờ cũng đã hơn hai mươi phút, vậy mà thỉnh thoảng Thẩm Cơ Uy cũng chỉ trông thấy được vài ba chiếc ô tô lác đác vụt ngang tầm mắt.
Đại não bí bách, không khí trong xe cũng dần trở nên choáng ngợp, Thẩm Cơ Uy vươn tay định mở cửa sổ ra. Đúng lúc đó Thẩm Hoàng Sư ở phía trước đột nhiên bẻ tay lái gấp làm cơ thể cậu theo quán tính nghiêng ngả sang một bên, đầu đập lên tấm kính, nhăn mặt nói: "Chuyện gì vậy bác? Cháu sắp bị đập đầu tới ngu người luôn rồi."
"Đừng mở cửa, quan sát xem có người đang bám theo chúng ta đúng không?"
Tim Thẩm Cơ Uy giật thót, chậm chạp xoay cổ thử nhìn ra phía sau, quả nhiên thấy được hai chiếc xe SUV màu đen đang dí sát nút xe của bọn họ, thậm chí còn có dấu hiệu tăng tốc dần để nhanh chóng đuổi kịp.
Thẩm Hoàng Sư hỏi: "Kiếm nhóc à?"
"Cháu đâu có biết." Thẩm Cơ Uy ngưng trọng sờ cằm nói, "Chúng ta có ra đường lớn kịp không bác?"
"Phải chạy cỡ mười phút nữa, nhưng bọn chúng đợi không kịp đâu."
Quả đúng như suy đoán, lời vừa dứt thì từ phía sau đã lập tức truyền đến âm thanh va chạm chói tai, một trong hai chiếc xe đó cố tình dùng toàn lực đâm thẳng vào đuôi xe của hai người làm cho bánh xe ma sát nặng nề xuống mặt đường tóe ra lửa điện.
Thẩm Hoàng Sư híp mắt đầy bình tĩnh, gạt cần thắng xe lại, hạ giọng hỏi: "Nhóc định thế nào?"
"Hay là bác chạy trước đi, cháu sẽ hi sinh tính mạng cản bọn chúng?"
"Người như bác còn cần mấy tên miệng còn hôi sữa như nhóc bảo vệ à?" Thẩm Hoàng Sư bật cười thành tiếng, "Giờ bác hỏi nhóc một câu, nếu thật sự phải đánh thì nhóc có sợ không?"
"Bác còn không sợ vậy cháu sợ cái gì?" Thẩm Cơ Uy quẹt mũi, "Mà trước tiên bác cho cháu mượn điện thoại trước."
Thẩm Hoàng Sư đưa máy cho cậu: "Gọi cho chàng trai hồi nãy?"
"Vâng."
Thẩm Cơ Uy kết nối cuộc gọi với Giang Thuỵ
Chuông reo chưa tới hai hồi người đàn ông bắt đã nhanh chóng bắt máy: "Chuyện gì?"
Thẩm Cơ Uy: "Giang Thuỵ ơi, tôi gặp xui xẻo rồi."
"Làm sao thế?" Ngữ điệu của Giang Thuỵ hơi biến đổi.
"Có người muốn gây chuyện, tôi gọi báo anh trước một tiếng." Cậu nghiêng đầu nhìn sang cột mốc ngoài cửa sổ, "Quốc lộ L."
Thẩm Cơ Uy nghe thấy tiếng xê dịch bàn ghế rất lớn từ đầu dây bên kia, vài giây sau giọng nói mang theo khí lạnh của Giang Thuỵ một lần nữa nghiêm túc truyền đến: "Gửi địa chỉ qua, ngồi yên trong xe."
"Anh tranh thủ đi, tôi ngồi yên không nổi rồi."
Sau khi cúp máy, Thẩm Hoàng Sư lôi từ trong hộc tủ bên cạnh ra hai cây côn nhị khúc, một tay ấn đầu côn lên vô lăng, một tay ném đoạn côn còn lại cho Thẩm Cơ Uy: "Chuẩn bị tinh thần xong chưa?"
"Rồi ạ." Thẩm Cơ Uy căng thẳng gật đầu.
"Không cần lo lắng, theo sát bác." Thẩm Hoàng Sư chỉnh lại vị trí nón flat cap, tay vỗ vai Thẩm Cơ Uy sau đó luồn người phóng ra hàng ghế sau, "Gắng trụ cho đến lúc người nhà của nhóc tới cứu."
Một cây gậy bóng chày đập vỡ nát cửa kính trước khi hai người họ xông ra ngoài, Thẩm Hoàng Sư nhếch mép đạp mạnh vào cửa xe khiến tên đầu đinh đang đứng đối diện ngã xổ xoàng ra đất.
Thẩm Cơ Uy từ bên hướng khác tông cửa nhào ra, ba bốn tên cao to lực lưỡng đang núp trong chiếc xe còn lại cũng lần lượt lộ diện nhanh chóng bao vây cậu.
Thẩm Hoàng Sư rất nhanh đã sáp lá cà với bọn chúng, động tác của ông cực kì lão luyện, nắm đấm cứng như sắt thép liên tục nhắm vào quai hàm của tên đầu đinh trước mặt. Có hai tên đứng xung quanh nhân lúc ông không phòng bị định tiến lên đánh úp từ hướng khác, nhưng nào ngờ lưng của Thẩm Hoàng Sư tựa hồ mọc thêm một con mắt, đầu ưỡn ra sau đập mạnh vào sóng mũi của tên áo đen, côn nhị khúc trên tay lượn một vòng trên không trung sau đó được ông chính xác chụp lấy dùng sức thục vào bụng của tên còn lại, cước bộ vồ vập ghim chặt gã lên cửa xe.
Bên phía Thẩm Cơ Uy đương nhiên sẽ không được thuận lợi như thế. Cậu vừa bị trúng một gậy, xương sườn đau như muốn nứt ra, song một gậy đó đồng thời cũng đã châm lên cột máu nóng trong người cậu. Lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi siết chặt côn nhị khúc, Thẩm Cơ Uy cúi người né một cú đấm đang bay tới, thừa cơ hội nhào lên ôm cứng ngắc bụng của đối phương rồi đẩy mạnh về phía trước. Ngay khi lúc bước chân gã còn loạng choạng, cậu nâng gối thúc mạnh lên, tên kia ăn đau liền liên tục nện cù chỏ xuống vai cậu.
Thẩm Cơ Uy nghiến răng nghiến lợi, vòng cánh tay cầm côn toàn lực dọng lên sóng lưng của gã. Sau khi được thả lỏng, cậu đứng thẳng người thuận chớn giáng thêm một đòn chí mạng vào đầu gối khiến đối phương ngã khuỵ xuống đất. Đang định nâng chân đạp thêm một phát để gã chấn thương sọ não luôn thì vòng eo bất ngờ bị người ta giữ chặt.
Thẩm Cơ Uy hung hăng thục cù chỏ về phía sau nhưng đều bị người kia nghiêng mình né được, cánh tay vạm vỡ tựa gọng kìm siết chặt cổ Thẩm Cơ Uy như thể muốn bóp chết cậu.
Quai hàm Thẩm Cơ Uy căng cứng, lỗ mũi thít chặt, ngay tại khoảnh khắc cậu cho rằng bản thân sắp bị thiếu dưỡng khí mà ngất đi thì chợt nghe thấy tên đằng sau gào thét một tiếng đầy đau đớn. Thẩm Hoàng Sư không biết đã xuất hiện từ khi nào, tung cước đạp mạnh vào cẳng chân gã ta làm kêu lên một tiếng rắc đầy giòn giã, cánh tay đang siết lấy cổ Thẩm Cơ Uy buông lỏng ra, cậu nhân cơ hội thoát khỏi khống chế sau đó bưng mặt mũi đỏ bừng cúi đầu ho sặc sụa.
Thẩm Hoàng Sư tiến đến vỗ lưng cậu, lúc này Thẩm Cơ Uy mới chú ý đến hiện trường đã có năm sáu tên bị Thẩm Hoàng Sư đánh cho nằm la liệt rên rỉ trên đất. Lại nhìn đến người đàn ông trung niên ngoại trừ bên khoé môi đọng lại chút máu bầm, cánh tay trầy xước vài chỗ thì cơ thể hoàn toàn chẳng có chỗ nào bị tổn hại, nét mặt Thẩm Cơ Uy tức khắc hiện lên sự sùng bái mãnh liệt, đối với sự mạnh mẽ thành thạo này hâm mộ không sao tả xiết.
Chưa bao giờ mà Thẩm Cơ Uy hiểu thấu nỗi lòng lo trước lo sau của Giang Thuỵ như lúc này. Cơn đau nhứt lan toả khắp toàn thân khiến cậu không nhịn được âm thầm tự hỏi, nếu như hôm nay cậu một thân một mình hoặc người ngồi chung xe với cậu không phải Thẩm Hoàng Sư mà là một người khác, thì kết quả sẽ thành ra thế nào?
"Còn chưa xong đâu." Thẩm Hoàng Sư kéo Thẩm Cơ Uy ra sau thân xe, hạ giọng nói nhỏ, "Trong chiếc SUV còn người."
Tựa hồ chứng thực lời nói của Thẩm Hoàng Sư, tiếng mở cửa xe cũng đồng thời vang lên rất rõ, xuyên qua khe hở của kính chiếu hậu Thẩm Cơ Uy thấy được đám người lần này không chỉ đơn giản chỉ cầm theo gậy sắt và baton nữa, toàn bộ đều đổi thành dao găm cùng súng ống.
Thẩm Cơ Uy cuối cùng cũng không thể giấu nổi biểu tình kinh ngạc, từng tế bào trên cơ thể đều phập phồng căng trướng: "Chẳng lẽ bọn chúng định dồn chúng ta vào chỗ chết thật sao?"
Thẩm Hoàng Sư thu lại vẻ ung dung trên mặt, hai hàng lông mày cau chặt, đáy mắt chứa đầy u ám tựa hồ đầm lầy trầm đục: "Nhóc có chắc là bọn họ nhắm vào một mình mình?"
"Nếu không thì sao?!" Con ngươi Thẩm Cơ Uy toé ra lửa, "Chẳng lẽ bác cũng có người muốn đuổi giết thế này à?"
Tiếng bước chân ngày càng gần, ngày càng dồn dập, Thẩm Hoàng Sư cứng rắn giữ chặt vai Thẩm Cơ Uy: "Ngồi yên ở chỗ này, không được chạy loạn có biết chưa?"
"Bác định làm gì!?" Thẩm Cơ Uy hoảng hốt nắm chặt tay ông, "Không được, bác không thể ra ngoài, rất nguy hiểm!"
"Không còn cách nào khác, lẽ nào để nhóc đi mạo hiểm à?" Thẩm Hoàng Sư nheo mắt quan sát bên ngoài, nói một cách gấp gáp, "Người nhà nhóc chắc cũng sắp tới rồi, bác có thể trụ được."
Nói xong cũng chẳng đợi Thẩm Cơ Uy phản ứng Thẩm Hoàng Sư đã dứt khoát gạt mạnh tay cậu, lột bỏ chiếc mũ flat cap lấy ra khẩu súng KAHR ARMS P kích thước cực kì nhỏ được giấu khéo léo bên trong, tiếp theo lăn một vòng trên đất chuẩn xác nhắm bắn hai phát liên lục vào vị trí mắt cá chân của hai tên đứng gần đó, máu văng tung toé.
Ý thức được người mình đang đối mặt thân thủ linh hoạt không hề tầm thường, thậm chí còn giữ cả súng bên người, đám người mặc đồ đen lập tức trở nên cẩn trọng đề phòng, chia nhau tản ra từ bốn phía sau đó liên tục nổ súng vào vị trí của Thẩm Hoàng Sư song đều được ông nhanh nhẹn tránh được, hơi thở gấp gáp vừa né đường đạn vừa chạy trốn vào gốc cây gần chỗ mình nhất.
Thẩm Cơ Uy sốt ruột cắn nát môi dưới, đã nhiều lần muốn xông ra ngoài nhưng đều bị tiếng súng dồn dập kinh hãi trấn áp cho tỉnh táo trở lại. Nếu lúc này cậu tuỳ tiện xuất hiện, chỉ cần bất cẩn va trúng đường đạn bắn, chắc chắn sẽ gây thêm phiền phức cho Thẩm Hoàng Sư.
Thẩm Cơ Uy tập trung cao độ quan sát tình hình thêm một lúc, bỗng nhiên lốp xe bên cạnh cậu bất thình lình nổ tung, đầu óc Thẩm Cơ Uy chưa kịp tiêu hoá thì viên đạn thứ hai đã bắn tới, ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, cậu nghe thấy âm thanh khản đặc của Thẩm Hoàng Sư mạnh mẽ vọng tới: "Lăn nhanh về hướng tây nam sau đó chui xuồng gầm xe!"
Vừa dứt lời, bên vai Thẩm Hoàng Sư đã bị người ta tranh thủ giây phút sơ hở bắn thủng một lỗ lớn, cơn đau tê tái ập tới khiến sắc mặt ông trở nên tái xanh, dù vậy Thẩm Hoàng Sư vẫn không hề mất đi sự bình tĩnh, trở người vòng từ hướng khác trả lại cho gã đó một viên đạn ghim sâu vào hỏm eo.
Mặc dù kịp thời nghe thấy lời chỉ dẫn của Thẩm Hoàng Sư, song Thẩm Cơ Uy cũng chỉ có thể tận lực né được một phát súng để bảo toàn tính mạng, chứ không thể nào thuận lợi bò vào gầm xe dưới cái nhìn chăm chú sát sao của kẻ thù được.
Ánh mắt của tên đó loé lên tia hung hiểm sắc bén, chĩa súng từng bước nhích tới gần Thẩm Cơ Uy.
Kỹ năng công kích của Thẩm Cơ Uy căn bản chưa từng được trải qua huấn luyện bài bản như Thẩm Hoàng Sư, trận đánh nhau khi nãy đã làm cho cậu bị thương rất nhiều chỗ. Chứng kiến họng súng đen ngòm đang ngay ngắn nằm giữa ấn đường mình, Thẩm Cơ Uy rất nhanh đã chấp nhận sự thật rằng bản thân hôm nay sẽ lành ít dữ nhiều, đành phải phó thác cho số phận mà nhắm nghiền hai mắt lại.
Đoàng!
Giây kế tiếp cứ ngỡ sẽ nhận được nỗi đau đớn khoét thịt, nào ngờ Thẩm Cơ Uy ngoài ý muốn chỉ cảm giác khuôn mặt mình đột nhiên trở nên nóng bừng, một chất lỏng sền sệt phun ra văng đầy tóc tai Thẩm Cơ Uy. Hàng mi cậu run rẩy, phải mất một lúc lâu mới có thể lấy đủ dũng khí chậm chạp mở mắt ra.
Cơ thể cao to của kẻ có ý định giết cậu cứng đờ nghiêng đổ sang một bên, để lộ thân ảnh trắng toát quen thuộc chếch choáng phía xa. Từng đốt xương được bao bọc bởi lớp găng tay đen tuyền đang nâng súng của Giang Thuỵ, sắc thái lạnh lẽo thấu xương, nhấc chân kéo gần khoảng cách với Thẩm Cơ Uy.
Khoảnh khắc được người đàn ông nâng người tựa vào khuỷu tay, cảm xúc sợ hãi bỗng dưng ùa về khiến cậu tự nhiên nhận ra bản thân có chút uất ức: "Sao anh đến trễ thế?"
"Xin lỗi." Giang Thuỵ xoa nhẹ lên cần cổ in hằng dấu vết tím tái của Thẩm Cơ Uy, hít sâu một hơi đè nén bản năng hung ác đang muốn trỗi dậy của mình, thấp giọng nói, "Nhắm mắt nghỉ ngơi đi, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
"Khoan đã." Thẩm Cơ Uy dáo dác tìm kiếm xung quanh, "Bác Thẩm đâu?"
"Ông ấy bị trúng đạn, đã được Ngôn Dực đưa đi chữa thương rồi."
Thần sắc Thẩm Cơ Uy tái nhợt: "Đỡ tôi dậy, tôi muốn tự mình hỏi bọn chúng."
Giang Thuỵ tận mắt chứng khiến hôm nay Thẩm Cơ Uy bởi vì bản thân hắn mà chịu thiệt thòi rất nhiều, xúc động muốn bù đắp cho cậu lúc này có thể khiến cho hắn bằng lòng chấp nhận tất thảy mọi yêu cầu từ hợp lí đến vô lí, thế nên hắn im lặng ngầm đồng ý, động tác cẩn thận đỡ Thẩm Cơ Uy đứng dậy.
Từ trên cao nhìn xuống mấy tên vẫn còn tỉnh táo đã bị thuộc hạ của Giang Thuỵ chế ngự, giọng điệu Thẩm Cơ Uy gợn ngợp âm lãnh: "Ai là người sai khiến bọn mày?"
Từ khi hoán đổi linh hồn với Giang Thuỵ, thông qua thái độ thù địch từ bốn phương tám hướng, Thẩm Cơ Uy luôn tự hiểu rõ bản thân mình đang phải đương đầu với nhiều loại âm mưu biến hoá chập chùng thế nào. Nhưng đây mới là lần đầu tiên cậu thật sự bị đẩy vào hiểm cảnh, đối diện với súng thật đạn thật chân chính, nếu nói không hoảng sợ thì tất nhiên là nói dối.
Lúc to tiếng lớn giọng tra hỏi thủ phạm, có "người nhà" đứng bên cạnh bảo kê thì hùng hổ thế thôi, chứ khi về bệnh viện băng bó dùng biểu cảm tê tái trần thuật lại tình hình đặc sắc vào mấy tiếng trước, nhớ tới họng súng đen ngòm suýt tí nữa đã bắn nát sọ mình, trái tim sắt thép của Thẩm Cơ Uy vẫn bị doạ đến run rẩy.
Cậu ngồi trên giường bệnh trắng xoá, tay nhận lấy ly ước ấm Giang Thuỵ đưa tới, rì rì nhấp từng ngụm: "Anh phải trả phí bù đắp tổn thương tinh thần cho tôi."
Giang Thụy nhướng mày hỏi Thẩm Cơ Uy: "Muốn thứ gì?"
"Ừm..." Thẩm Cơ Uy cắn nhẹ vành ly, "Tim còn đập nhanh quá nên tạm thời chưa nghĩ ra, đợi khi nào nghĩ xong sẽ nói cho anh biết."
Giang Thuỵ ừ một tiếng: "Ngày mai dẫn cậu đi mua điện thoại mới, sau này phải bật định vị mọi lúc mọi nơi."
Nguyên nhân chủ yếu khiến Giang Thuỵ trễ nải thời gian là bởi vì Thẩm Cơ Uy chỉ nói địa điểm ở quốc lộ L, hoàn toàn không gửi vị trí cụ thể qua cho hắn. Giang Thuỵ có thể đến kịp thời trước khi cậu bị ăn vài phát súng đã là may mắn lắm rồi.
Đương nhiên điều quan trọng nhất vẫn nhờ có Thẩm Hoàng Sư hi sinh bản thân để bảo vệ Thẩm Cơ Uy, lần này Giang Thuỵ thực sự cảm thấy vô cùng biết ơn ông ấy.
"Tôi muốn mua loại điện thoại cùng hãng với laptop của Giang Mễ." Thẩm Cơ Uy đặt ly nước đã trống rỗng sang một bên, chống cằm ưu tư nói: "Anh nói xem, nếu như có một ngày tôi xui xẻo mất mạng, linh hồn anh liệu có thể nguyên vẹn trở về không? Nếu như không thể, vậy anh định làm thế nào?"
Giang Thuỵ khoanh tay ngồi xuống bên cạnh giường, nghiêm túc nói: "Không có nếu như. Có tôi ở đây, sẽ không bao giờ để cậu gặp nguy hiểm."
"Anh nói thì hay lắm." Thẩm Cơ Uy bĩu bĩu môi, "Hôm nay không phải suýt nữa tôi đã toi mạng rồi đấy à?"
"Rút kinh nghiệm, sau này phải học cách thận trọng. Điện thoại nhất định không được rời khỏi người tôi mới có thể tìm thấy cậu nhanh nhất có thể, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi. Nhưng anh phải hứa là không được lợi dụng định vị để kiểm soát hành tung của tôi!"
"Tôi không rảnh rỗi như thế." Giang Thuỵ híp mắt nói, "Còn gì nữa không?"
Thẩm Cơ Uy ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: "Chuyện tôi bị thương đừng nói cho Tiểu Bạch hay Giang Mễ biết, mắc công bọn họ lại làm ầm ĩ lên."
"Liên quan gì đến Giang Mễ?" Giang Thuỵ nhíu mày hỏi.
"Chẳng lẽ anh không nhận ra mức độ cuồng anh trai level max của cậu ta sao?!" Thẩm Cơ Uy chậc lưỡi buôn chuyện, "Kể cho anh nghe, hôm ấy tôi chỉ dùng thân phận của anh tuỳ tiện gọi cậu ta là husky một tiếng, cậu ta liền trở về đổi tên game của mình thành chú chó trung thành, anh nói xem có phải ngốc nghếch khủng khiếp không?"
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc là Giang Thuỵ lại nhớ đến cái tính cách cả tin Nhà thiết kế nhỏ trong game, không nhịn được giở giọng dạy dỗ: "Trên mạng chẳng biết được ai tốt ai xấu, đừng nên giao lưu quá sâu với người khác."
"Vì sao chứ? Bạn bè trên mạng cũng có nhiều người tốt lắm mà?" Thẩm Cơ Uy dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người đàn ông, "Chắc tại anh suốt ngày cứ bày ra dáng vẻ khuôn khổ quy tắc gì gì đó, lạnh lùng kiểu ấy làm sao hiểu được lạc thú kết giao giữa người với người như chúng tôi?"
"Các cậu?"
"Tôi có quen một người bạn, ông ấy đáng yêu lắm."
Giang Thuỵ: "..."
Đáng yêu?
Thẩm Cơ Uy nói hắn... đáng yêu?
Khoé môi Giang Thuỵ âm thầm co rút.
"Còn rất tốt bụng nữa."
"Tốt bụng?"
Thẩm Cơ Uy gật đầu cái rụp: "Kiên nhẫn nghe tôi tâm sự nè. Đưa ra ý kiến hữu ích nè. Còn rất quan tâm tôi nè."
"Người ta làm gì mà quan tâm cậu?"
"Sợ tôi tuyệt thực nên đồng ý chơi game với tôi."
Giang Thuỵ triệt để cạn lời.
Hắn rất muốn nói.
Thưa đồng chí Thẩm Cơ Uy, nguyên nhân tôi đồng ý tải game chẳng phải vì cái lí do tuyệt thực nhảm nhí gì đó đâu, mà là vì...
Là vì thế nào?
Là vì sự năng động, chính nghĩa, xen lẫn kiên nhẫn cùng trẻ con của cậu ấy?
Hàng vạn kí ức cơ hồ đều mờ nhạt, chỉ riêng cảm xúc hứng thú trỗi dậy vào thời khắc ấy vẫn luôn hiện hữu rõ ràng nơi tiềm thức.
Cho dù là Nhà thiết kế nhỏ hay Thẩm Cơ Uy, đều mang trên người một chất xúc tác kì diệu nào đó.
Loại xúc tác này, siêng suốt hai mươi năm trời Giang Thuỵ chưa từng cảm nhận được ở bất kì ai khác.
Chỉ duy nhất cậu ấy.
Cho đến thời điểm này, là độc nhất vô nhị.