Tiệc mừng thọ của người đứng đầu nhà họ Hoắc được tổ chức vô cùng long trọng.
Khách sạn xa hoa, hàng loạt dãy xe bóng loáng trải dài từ sảnh lớn ra tới bãi đỗ đông nghẹt các nhãn hiệu đắc tiền. Người nào người nấy ăn mặc sang trọng bảnh bao, nam tây trang, nữ váy dạ hội lấp la lấp lánh cực kì chói mắt. Buổi tiệc mừng thọ này ít nhiều cũng có thể xưng danh Hoắc Khương trở thành một trong những đại gia chịu chơi nhất thành phố S.
Ông ta mặc dù đã có tuổi nhưng trông vẫn còn chí khí phương cương, thần trí minh mẫn, được người người vây quanh chúc mừng tâng bốc, mặt đã sớm vát được tám lớp vàng ròng trên đó.
Thẩm Cơ Uy một bên ăn bánh ngọt, một bên liên tục chậc lưỡi.
"Người giàu có khác, tôi sắp bị tiền loé mù mắt rồi."
Giang Thuỵ đang đứng khoanh tay trong một góc khuất ít người, nghe vậy đuôi mày hơi nâng lên: "Trong thẻ cậu không phải nhiều tiền lắm à? Nhìn còn chưa chán?"
"Tiền đó là tiền học, sau này tôi còn phải cưới vợ, lập nghiệp, mua nhà, đủ thứ việc phải làm. Sao có thể tiêu xài phung phí được?"
"Đôi giày lúc trước cậu mang không gọi là phung phí?"
"Đấy gọi là cần thiết." Thẩm Cơ Uy khịt mũi cãi lại, "Đôi giày đó là phiên bản giới hạn, sau này tôi mang chán rồi bán lại vẫn có tiền. Hơn nữa tôi chỉ mua mỗi giày, còn là tiền tôi tiết kiệm và làm thêm mấy năm qua. Về những khoản khác anh có bao giờ thấy tôi phung phí chưa?"
"Có khoản nào cậu không phung phí à?"
Thẩm Cơ Uy: "..."
Có ngon anh nói rõ ràng ra xem?
Tựa như nghe được tiếng lòng cậu, Giang Thuỵ chậm rãi liệt kê: "Laptop là hàng xịn, điện thoại cũng phải cùng hãng, ngoại trừ đôi giày kia trong tủ cậu còn cả chục đôi khác chưa bốc tem, chưa kể đến mấy đống đồ linh tinh ném trong phòng sách, hàng được giao vào sáng hôm qua. Còn muốn tôi kể ra nữa không?"
Khoé miệng Thẩm Cơ Uy không khỏi co rút: "Không ngờ anh để ý đến tôi nhiều thế đấy."
Giang Thuỵ đứng kề sát cạnh bàn, không lên tiếng.
Thực chất tủ giày của Thẩm Cơ Uy quá khoa trương, hắn muốn làm lơ cũng lơ không được. Loại laptop Giang Mễ sử dụng giá cực kì đắc, Thẩm Cơ Uy cơ hồ không thèm chớp mắt lấy một cái đã thẳng tay vung tiền. Trí nhớ của Giang Thuỵ xưa nay vẫn luôn ổn định, gọi là để ý kỹ đương nhiên không đúng, hắn căn bản là bị người ta bắt buộc phải để ý.
Sinh viên như Thẩm Cơ Uy, không thích khoe khoang, chỉ toàn chơi trội ngầm.
Tiền là của Thẩm Cơ Uy, Giang Thuỵ không hề hứng thú với việc Thẩm Cơ Uy sử dụng nó kiểu nào.
Điều khiến hắn lưu tâm duy nhất từ trước đến giờ chỉ có thân phận của người đã để lại số tiền này cho cậu.
Gọi theo cách khác, chính là một hố bạc không thấy đáy.
Giang Thuỵ từng nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng của Thẩm Cơ Uy. Không phải tấm thẻ hằng ngày cậu hay sử dụng để rút tiền, mà là một mảnh kim loại cứng đặc thù của ngân hàng quân đội thủ đô, chạm khắc bằng Rhodium () mã số .
Rhodium là một kim loại chuyển tiếp khá hiếm, có màu trắng bạc.
Thẩm Cơ Uy có thói quen rất lạ.
Cậu thích nhét thẻ ngân hàng dưới gối, buổi tối khi ngủ nắm tay thường cuộn rất chặt, gỡ thế nào cũng không chịu thả lỏng. Phải chung sống một thời gian, say giấc cạnh nhau mấy đêm Giang Thuỵ mới có thể hoàn toàn quan sát ra được những điểm nhỏ nhặt đó. Nghi hoặc càng tích luỹ dần, hắn cũng bất tri bất giác lưu ý mọi hành động của Thẩm Cơ Uy hơn lúc trước.
Mặc dù rất khó hiểu, song người đàn ông vẫn bình tĩnh nén toàn bộ nghi hoặc xuống đáy lòng. Chỉ cần một ngày vấn đề này không xảy ra biến động, hắn sẽ không bao giờ đề cập với Thẩm Cơ Uy.
Khách khứa đến ngày càng đông, không khí buổi tiệc dần dần được hâm nóng. Điểm chú ý của nhiều nhân vật có trọng lượng xung quanh cũng chiếu tới với tần suất dày đặc và náo nhiệt hơn hẳn.
Hai người tham dự buổi tiệc trong tình trạng này hoàn toàn là bởi vì nể mặt Hoắc Khương.
Tửu lượng Thẩm Cơ Uy vốn thấp, Giang Thuỵ sợ cậu uống say sẽ làm loạn nên đã cố tình chọn một góc thiếu sáng ít người nhất để giảm thiểu tối đa cảm giác tồn tại, vậy mà thỉnh thoảng vẫn bị người ta phát hiện ra, sau đó chen chúc đi tới mời rượu.
Cuối cùng Thẩm Cơ Uy vẫn phải chịu đựng bấm bụng uống cho bằng hết, sắc thái hồng hào trên khuôn mặt từng chút bị rút cạn, Giang Thuỵ lẳng lặng đứng bên cạnh giám sát, không nói một lời.
Liên tục cho đến ly thứ bảy, Thẩm Cơ Uy mặt mày xám xịt đang định giơ tay nhận thêm, bất chợt có một cánh tay thon dài duỗi tới chặn lại: "Được rồi."
Giang Thuỵ ngước mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, lịch sự nói: "Xin lỗi Tiết tổng, lát nữa giám đốc Giang còn có việc cần xử lí, ly này để tôi uống thay."
Dứt lời liền thẳng thắng nâng ly rượu của Thẩm Cơ Uy vừa uống qua, một hơi rót cạn.
Tiết tổng là người hiểu chuyện, nhận ra Giang Thuỵ đang cho mình thể diện liền không lằng nhằng nữa, cười sảng khoái ngửa cổ uống một ngụm lớn, trò chuyện xong đôi ba câu liền quay gót rời đi.
Mặt Thẩm Cơ Uy hơi hồng hồng, cậu vuốt ngực thở dài: "Ai mà lại đây nữa thì anh tự xử đi, tôi sắp nôn đến nơi luôn rồi."
"Chịu khó một chút, về sau xã giao dần sẽ quen."
"Tôi cảm thấy uống rượu trái cây với bác Thẩm vẫn là tốt nhất." Thẩm Cơ Uy bị chất cồn nồng đậm làm rệu rã hết cả người, vừa nói xong đã loạng choạng ngồi ịch xuống, "Anh muốn làm gì thì làm đi, tôi ngồi ở đây một mình cũng được."
Cứ ngỡ đã đuổi được hết phiền phức, đang định thở phào một hơi thì trước mặt bỗng xuất hiện một ly rượu vang đỏ, Thẩm Cơ Uy còn chưa kịp khước từ đã nghe thấy âm điệu có phần quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu: "Trùng hợp thật, lại gặp nhau."
"..."
"... Người quen của Tiểu Bạch?" Thẩm Cơ Uy phải mất hơn nửa ngày mới có thể tìm được hồi ức về tên này trong biển men ngập não, ngạc nhiên hỏi, "Sao anh lại ở đây?"
Phục Niệm nhún vai: "Lão già họ Hoắc kia gửi thiệp mời gần hết cái thành phố S, tôi ở đây thì có gì lạ?"
Thẩm Cơ Uy: "..."
Tên này ăn nói sao nghe gợi đòn thế nhỉ?
Giang Thuỵ: "Anh tìm đến đây có chuyện gì?"
Phục Niệm hứng thú chuyển tầm mắt.
"... Quả thật có một chuyện." Mục đích bị vạch trần, người đàn ông cười cười đặt mông ngồi đối diện Thẩm Cơ Uy, chống cằm nhìn Giang Thuỵ, "Bạn của cậu mấy ngày qua đi đâu, tại sao tôi gọi không thấy cậu ta bắt máy?"
Giang Thuỵ: "Cậu ta đi đâu làm sao tôi biết?"
"Chẳng phải hai người thân nhau lắm à?" Phục Niệm cau mày, giọng có vẻ cáu bẳn.
"Thân nhau thì làm gì cũng phải kể với người ngoài à?" Không đợi Giang Thuỵ đáp lời, Thẩm Cơ Uy đã khó chịu chen ngang, "Cậu ấy tắt máy thì chứng tỏ không muốn gặp anh, anh có hỏi chúng tôi cũng vô dụng."
"Tôi tìm cậu ta có việc quan trọng."
"Việc gì?"
"Việc riêng không liên quan đến người ngoài." Phục Niệm cố tình nhái lại Thẩm Cơ Uy, như cười như không bảo, "Hơn nữa bạn của Dung Bạch còn chưa thắc mắc, sao trông cậu còn gấp rút hơn cậu ta thế?"
Thẩm Cơ Uy đang tức mà sợ lộ tẩy, đành phải đánh trống lảng nói: "Dù gì anh cũng đừng mơ biết được Tiểu Bạch đang ở đâu."
Phục Niệm vốn đang định phản bác thêm gì đó, đúng lúc này, tiếng micro kéo dài đột nhiên rục rịch vang lên, Hoắc Khương dưới sự bảo vệ của ba bốn vệ sĩ đồng thời khoan thai tiến lên sân khấu.
Ánh đèn đại sảnh nhẹ nhàng dời đến vị trí đứng của chủ nhân buổi tiệc. Hôm nay Hoắc Khương mặc một bộ âu phục thắt nơ đen lịch lãm, khoác ngoài là áo lông hải ly màu rêu đậm toát ra hơi thở quyền lực, trên ngực còn cài thêm một ghim áo bằng phỉ thuý, mang biểu tượng chim ưng sải cánh trông cực kì bắt mắt.
Những đại gia có máu mặt ở đây nhìn vào không ai không biết, chiếc ghim cài áo Hoắc Khương đang đeo là do Ngọc Lam Phỉ Thuý sản xuất ra, trên thế giới chỉ có duy nhất một cái, vừa được đấu giá với con số trên trời lên đến chín số không vào tuần trước.
"Trước tiên phải gửi lời cảm ơn các vị khách quý đã nể mặt Hoắc Khương tôi đến tham dự buổi tiệc này. Nhân dịp ngày hôm nay, tôi muốn tuyên bố một quan trọng tin tức về người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Hoắc thị."
Lời Hoắc Khương vừa dứt, cả hội trường lập tức ồ ạt bùng nổ.
Thì ra mục đích chính của buổi tiệc mừng thọ hôm nay là để ra mắt người thừa kế tiếp theo?
Hoắc Khương dã tâm sâu nặng thế mà lại chịu ở thời điểm mấu chốt này trút xuống vượng miện, cam tâm tình nguyện lui về phía sau?
Nhà họ Hoắc có ba người con trai lần lượt là Hoắc Tôn, Hoắc Lâm, Hoắc Thương, ông ta sẽ chỉ định ai làm người thừa kế?
Trong đầu của toàn bộ người ở đây đều có chung một nghi vấn.
Hoắc Khương rất nhanh đã giải đáp tất cả thắc mắc đó.
"Chính thức tuyên bố, vị trí chủ tịch tiếp theo của tập đoàn Hoắc thị sẽ được giao lại cho con trai út của tôi, Hoắc Thương đảm nhiệm."
Không ai ngờ tới.
Quyết định điên rồ này của Hoắc Khương gần như chỉ trong nửa giờ đã lan truyền rầm rộ khắp thành phố S, khiến cả giới kinh doanh vừa kinh ngạc vừa chấn động.
Đến cả Phục Niệm chẳng mấy quan tâm đến chuyện thương trường cũng không khỏi ngờ vực: "Trong ba người con thì Hoắc Thương là tên cặn bã tệ hại nổi danh, tại sao lão lại để gã thừa kế sản nghiệp thay vì Hoắc Tôn?"
Giang Thuỵ nhàn nhạt nói: "Nội bộ đấu đá, ai thắng làm vua."
Thẩm Cơ Uy nghiêng đầu nhìn hắn.
Lỗ tai Phục Niệm khẽ nhúc nhích, ánh mắt dò xét chẳng thèm che giấu cũng nhắm thẳng về phía người đàn ông.
Anh trai bác sĩ Giang cùng bạn thân của Dung Bạch, hai người này có điều gì đó rất quái lạ. Từ lần trò chuyện ở căn hộ, trực giác đã liên tục mách bảo Phục Niệm như thế.
Thái độ của bọn họ quá mức không hợp lý, nhưng hắn lại không nghĩ ra được rốt cuộc là không hợp lý chỗ nào. Trong lòng chỉ bất giác hình thành sự hoài nghi mơ hồ.
Món chính đã được dọn sẵn lên bàn, lúc Giang Thuỵ xoay người, bỗng dưng cánh tay bị đụng mạnh bởi một nam phục vụ đang di chuyển gấp gáp, nước sốt sền sệt màu đỏ bắn hết lên áo.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi ngài." Nam phục vụ dáng vẻ hốt hoảng cúi đầu nhận lỗi liên tục, rút tấm khăn giấy trong túi định lau sạch vết bẩn trên áo Giang Thuỵ, lại bị hắn lách người né tránh.
"Không sao, làm việc tiếp đi."
Nam phục vụ như được đại xá, gập người xin lỗi một lần nữa rồi mới vội vàng rời đi.
Hương vị cay nồng trên người quá mức ghê tởm, Giang Thuỵ mặt đen hơn cả than ngoảnh lưng rời khỏi hội trường, nhanh chóng vào nhà vệ sinh để tẩy rửa.
Xong xuôi tất cả bước ra ngoài, vì đang chú tâm phủi sạch vết nước còn đọng lại trên quần áo nên Giang Thuỵ quên mất phải ngẩng đầu lên nhìn đường, kết quả dẫn đến đâm thẳng vào một người khác ngay tại ngã rẽ hành lang.
Giang Thuỵ theo phản xạ nói một tiếng xin lỗi.
"Không việc gì." Chất giọng mang theo âm điệu nghiêm cẩn vang lên.
Ánh đèn lay lắc ngoài hành lang từng chút chiếu rõ khuôn mặt người đàn ông, biểu tình trầm tĩnh đập vào mắt Giang Thuỵ làm cho cước bộ đang định di chuyển của hắn khựng lại vài giây.
Lông mày hắn nhăn lại, thoái khỏi trạng thái bần thần lẫn bất ngờ, trong đầu chậm rãi hiện lên một cái tên.
Hoắc Tôn.