Hoàn Khố Đệ Tử

chương 102: bắc cương chiến báo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm hôm sau, Lý Cáp rón rén chạy đến trước cửa phòng của Bạch Ngưng Sương dùng "Bách biến thần binh" nhanh chóng biến thành một thanh đao mỏng như cánh ve, muốn dùng thanh đao này đem khóa của đẩy ra, nhưng mà kỳ quái hăn phát hiện then cài cửa đã mất tiêu rồi.

Lý Cáp cười khổ, xem ra hắn tự tin tới mức tự sướng rồi, cứ nghĩ Bạch Ngưng Sương tâm ý đã thuộc về mình, chỉ còn chờ gặt trái mà thôi. Cứ tưởng nàng giả vờ nói đi để hù hắn mà thôi, không ngờ lại đi thiệt, tới một dòng thư cũng không để lại cho hắn.

Lý Cáp chán nản ngồi trên đầu giường của Bạch Ngưng Sương, trên giường vẫn còn lưu lại mùi thơm tự nhiên trên cơ thể nàng. Bất chợt hắn phát hiện trên giường có một miếng khăn lụa màu trắng cực tốt được xếp tỉ mỉ, không khỏi cẩm thấy kì quái nên cầm lên xem thử.

Là Sương nhi vô tình để lại sao? Không đúng, được gấp tỉ mỉ như vậy, lại cố tình phô ra như vậy, thì chắc chắn là cố tình rồi!

Ra đi không từ biệt, nhưng vẫn lưu lại chiêc khăn lụa mình dùng. Ý tứ như vậy có kẻ ngu mới không nhận ra rằng người mặc dù đi, nhưng tình vẫn còn…

Lý Cáp ban nãy còn có chút mất mát,nhưng ngay lập tức cảm thấy hưng phấn trở lại. Xem ra suy nghĩ của mình quả không sai, nàng đối với mình có chút cảm tình, nhưng mà tại sao lại không từ mà biệt vậy? Bất quá hòa thượng thì không thể sống xa miếu, nếu đã biết rõ thân phận của nàng, còn sợ tìm không ra à?

Nghĩ tới đó, rồi cầm khăn tay lên ngửi một hơi thật sâu, mỉm cười rồi để vào trong lòng ngực.

Ngoài thành Dư Châu, Bạch Ngưng Sương cưỡi ngựa chạy ào ào, nhưng trong lòng đang lại đang suy nghĩ lại phức tạp.

Mình tại sao lại để lại chiếc khăn lụa cho hắn chứ? Chẳng lẽ mình có chút thích hắn sao? Chẳng lẽ mình thực sự thích cái tên đại phôi đản, đại sắc lang ấy? Nhưng mà không phải mình muốn giét hắn sao? Nội tâm của nàng mâu thuẫn suy nghĩ.

Cuối cùng, thở dài một hơi, nàng vung roi thúc ngựa chạy nước đại, chỉ trong chốc lát bóng hình đã khuất phía xa…

- Quên đi, yêu là như thế nào? Hận là thế nào? Trở về Tuyết Hoa cung tất cả cũng còn lại là dĩ vãng. Sao mình phải kì vọng vào chuyện này?

Bạch Ngưng Sương quất ngựa, gió lạnh như đao nhận xé cắt hai bên đôi má mềm mại của nàng nhưng nàng không cảm giác được gì, để mặc cho hai ống tay áo cùng mái tóc dài tung bay trong gió.

Bên trong thành Dư Châu, đại đường Trâu phủ.

Anh Hùng hội hôm nây lại tiếp tục, mọi người vẫn là thảo luận kế hoạch đối phó Ma Môn. Đối với chuyện ngày hôm qua, tất cả mọi người không ai đề cập tới cả, cứ như chuyện đó chưa từng xảy ra vậy.

Lý Cáp hôm qua đã muốn xem thử Anh Hùng hội ra sao, đã không có lôi đài luận võ, cũng không có hục hặc đánh nhau, đả kích ngầm hay công khai, thực sự là nhàm chán không thú vị gì cả. Hôm nay cũng đã định không đến rồi, nhưng mà còn hi vọng không biết Bạch Ngưng Sương có đến không, hơn nữa lo lắng tỷ tỷ đi đến Anh Hùng hội một mình với tên Duẫn Tiếu kia nên hắn cũng đành lết cái xác cùng Hương Hương đi tới Trâu Phủ.

Vẫn y hệt hôm qua, Lý Cáp ngồi kế bên hôm nay không có Bạch Ngưng Sương nhưng mà Duẫn Tiếu vẫn không có cách nào ngồi biên cạnh Vân Lâm, vì Hương Hương đã ngồi kế bên nàng. Tiểu hồ yêu dùng ánh mắt băng lãnh nhìn người ngoài, cho nên Duẫn Tiếu chỉ còn biết thừa nhận, tức tối ngồi đối diện.

Nghe đám gia hỏa giả nhân giả nghĩa ngồi thảo luận về một tên về mặt mũi còn chưa thấy qua, bang phái có bao nhiêu người, thực lực mạnh cỡ nào, địa bàn ra sao, thực sự không có gì thú vị, không bao lâu thì Lý Cáp đã nằm gục vào lòng của tỷ tỷ mà ngủ. Nhưng hắn nào có biết rằng điều này làm cho không ít nhiều thiếu hiệp giang hồ tan nát cõi lòng…Ngày hôm qua thì nói chuyện rôm rả còn có chút động tay động chân, hôm nay thì trực tiếp dựa vào bộ ngực sữa mà ngủ, chẳng lẽ quan hệ của hai người này lại đại tăng tiến? Nói không chừng tối hôm qua đã…

Nhóm thiếu hiệp trong lòng tràn ngập sát khí, chỉ chờ Trâu Đại Đế nói một tiếng thì xông ra làm thịt.

Lúc tỉnh dậy, Anh Hùng hội đã đến gần hồi kết, chuẩn bị kết thúc để mọi người đi ăn uống, nghỉ ngơi.

Lý Cáp thấy đồ ăn của Trâu phủ rất là khó ăn, nên cùng với tỷ tỷ và Hương Hương đi ra tửu lâu bên ngoài ăn trưa. Tất nhiên, vẫn là có cái đuôi Duẫn Tiếu bám theo.

Cách Trâu phủ không xa có một tửu lâu, Lý Cáp kêu một bàn tiệc thật to, Vân Lâm vì ở Đông Hải tu hành hơn bảy năm, mỗi ngày chỉ toàn cơm rau dưa nên sớm cũng đã chán ói, nay có một bữa tiệc ngon lành nên cũng cố ăn cho đến no căng bụng. Còn Duẫn Tiếu thì khỏi nói, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ăn một bữa thịnh soạn như vậy. Cũng không phải Đông Hải Linh Uyên các không có đồ ăn, mà võ công của Linh Uyên các chủ yếu lấy việc tu thân dưỡng tính là chính, cho nên chú ý thanh tâm quả dục, nhưng mà ai cần quản nhiều làm gì, ăn cho nó sướng cái đã.

Thấy Hương Hương cẩn thận dè xương cá cho Lý Cáp, đem miếng thit cá bỏ vào trong chén của Lý Cáp, Thấy hắn khô miệng thì múc canh, trong chén của hắn không thiếu đồ ăn gì, được săn sóc tới cực điểm, Vân Lâm không khỏi hâm mộ nói:

- Tiểu đệ, thị nữ này của đệ thật hiểu cách chiều lòng người.

Lý Cáp cười cười, không nói gì cả nhưng mà bàn tay lại nhẹ nhàng ở bên dưới sờ đùi Hương Hương tán thưởng. Hương Hương tuy ở chung với chủ nhân chưa lâu nhưng mà đã biết rõu ý tứ của chủ nhân, cũng cười lại một cách ngọt ngào. Tuy rằng cách một cái mạng che mặt, nhưng mà Lý Cáp biết rằng nụ cười đó khiến cho biết bao nhiêu người si mê.

- Các người đang dùng ám hiệu gì thế?

Vân Lâm thấy hai người diễn cảm kì quái nên cười hỏi.

Lúc này bên ngoài tửu dồn dập tiếng vó ngựa, ngay sau đó một giọng khàn khàn vang lên:

-Bắc Cương chiến báo… Bắc Cương chiến báo… Bắc Cương chiến báo…!

Lý Cáp nhíu lông mày, Bắc Cương có chiến sự? Chẳng lẽ là người Hồ đã tiến hành xâm chiếm phía nam?

Vân Lâm cũng nhẹ chau đôi mi thanh tú, nói:

- Bắc Cương chiến báo? Chẳng lẽ là có chiến tranh sao?

Lý Cáp đứng lên, nói:

- Tỷ tỷ, chúng ta đi đến hiệu cầm đồ Phúc Phong nhìn xem.

-Ừ!

Vân Lâm cũng không ăn nữa, đứng dậy theo Lý Cáp ra khỏi tửu lâu, Duẫn Tiếu vẫn bám theo sát gót.

Tới tiệm cầm đồ Phúc Phong, gọi chưởng quầy hỏi, chưởng quầy lập tức phái người tới nha môn bản địa và trạm dịch để thăm dò tin tức. Chỉ trong chốc lát, đã mang về tin tức mà Lý Cáp muốn biết, quả thật người Hồ đã bắt đầu xâm chiếm phía nam. Lần này quy mô không nhỏ như những lần trước, âm mưu đã bị lộ là chiếm toàn bộ Đại Hạ Quốc lãnh thổ.

Ra khỏi tiệm cầm đồ Phúc Phong, Lý Cáp nói với Vân Lâm:

- Tỷ tỷ, với tình huống hiện tại đệ phải lập tức về nhà. Đây chính là lúc để đệ nhập quân lập công. Cha đã muốn đệ đi theo còn đường binh nghiệp, lúc này là một cơ hội cực tốt. Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng có nên ở đây nữa, theo đệ về nhà đi, cha mẹ bọn họ đểu rất nhớ tỷ.

Vân Lâm nói:

- Hồ Lỗ xăm phạm biên cương nước nhà, làm con dân của Đại Hạ Quốc ta cũng phải ra chiến trường bảo vệ tổ quốc. Tiểu đệ, tỷ muốn cùng đệ đi Bắc Cương một chuyến.

- Không được! Ở đó là để đánh giặc, nữ nhi đi làm cái gì? Huống hồ đệ còn phải về nhà trước để phụ quân cấp cho quân hàm lĩnh binh, rồi phải còn chờ triều đình chấp thuận, mới có thể mang binh đi bắc thượng!

- Cái gì? Không được! tỷ nghe nói Hồ quốc còn có nữ tướng nữa đó! Nữ nhi thì sao? Nữ nhi thì thua kém nam nhi chắc! Tỷ đây một thâm bổn sự, mấy chục cho đến một trăm tên đại hán còn chẳng làm gì được!

Vân Lâm quật cường nói.

Lý Cáp nói:

- Đây không phải chuyện có bổn sự hay không! Đệ hỏi tỷ, tỷ có thể cùng một đám lính cùng ăn cùng ngủ không? Tỷ có thể chịu đựng được một lần hành quân trên trăm ngày mà không tắm rửa không? Tỷ có thể bảo đảm rằng ở trên chiến trường chịu sự an bài của quan tướng hay không? Nguồn tại ệnFULL.vn

-Tỷ…

Vân Lâm cứng họng, nữ nhi ai cũng ham sạch sẽ nên vừa nghe nói mấy chục ngày không tắm rửa, còn cùng một đám binh lính ngủ chung, thì tất cả niềm phấn khởi đã bị đập tắt đi.

Lý Cáp lập tức nói:

- Tỷ tỷ cùng đệ về nhà đi, nếu cha mẹ đồng ý cho tỷ đi thì đi thôi. Được chứ?

-Nhưng mà sư tổ nói…

Vân Lâm do dự nói.

- Ai da! Ở đây là tình huống đặc biệt. Tướng ngoài biên cương có thể không cần nghe quân lệnh! Được rồi đi thôi!

- Sư muôi! Sư tổ nói trước phải đi rèn luyện trong giang hồ rồi mới được về nhà!

Duẫn Tiếu nói.

Lý Cáp trực tiếp nói:

- Chúng ta tỷ đệ nói chuyện. Ngươi nhiều chuyện quá đó! Đi qua chỗ khác ngồi đi!

-Ngươi!

Duẫn Tiếu phát cáu, nghĩ tới thân phận của Lý Cáp nên đành phải nén cơn giận qua một bên, trong lòng không khỏi nguyền rủa.

Lý Cáp nói tiếp với tỷ tỷ.:

- Tỷ tỷ, tỷ không biết, mẫu thân mấy năm nay rất nhớ tỷ, tóc đã bạc đi nhiều. Mấy năm nay bệnh càng ngày càng nặng, thiếu chút nữa… Nói chung là thân thể ngày càng suy yếu. Sao tỷ không về thăm một chút?

Đành phải lấy mẫu thân ra, nếu không thì sao lừa được tỷ tỷ về nhà.

-Cái gì?!

Vân Lâm cả kinh. Nghĩa mẫu luôn là người tuyệt vời nhất, cơ hồ đã xem Chân Thị trở thành mẫu thân thực sự. Chân Thị cũng sớm xem nàng như con gái ruột, cho nên khi nghe Chân thị bị bệnh nặng thì, không khỏi cuống lên:

- Mẫu thân không khỏe mà ngươi còn rong chơi bên ngoài. Ta đánh chết ngươi đứa con bất hiếu!

Nói xong nắm lỗ tai của Lý Cáp mà nhéo.

Lý Cáp không tránh né nói:

- Tỷ thì hiếu nữ chắc? Đi Đông Hải tu luyện biền biệt bảy năm, không về lần nào, thì hiếu thuận cái gì?

Vân Lâm dừng tay lại, sau đó bất lực buông xuống nói:

- Chúng ta vè nhà, về nhà…

Lý Cáp thấy tỷ tỷ rốt cục cũng đáp ứng về nhà, vội nói:

- Việc này không nên châm trễ. Chúng ta nên đi luôn đi.

Nói xong thì kéo tỷ tỷ về khách điếm, thấy Duẫn Tiếu đi theo, cau mày nói:

- Ta nói ngươi rốt cuộc muốn gì? Ngươi muốn đi du lãm? Vậy ngươi cứ đi du lãm đi! Nói không chừng còn gặp được vài hiệp nữ đó!

Duẫn Tiếu cười khan hai tiếng:

- Ta phải đi theo bảo vệ sư muội.

- Ngươi lo cho bản thân mình đi. Tỷ tỷ nhà ta đương nhiên là có ta bảo vệ, ai dám làm rụng nửa sợi tóc gáy của tỷ ấy, ta sẽ cho hắn biết mùi. Thôi được rồi đó! Ngươi đi đi, chúng ta không muốn làm phiền ngươi đâu.

- Chuyện đi trải nghiệm trên giang hồ, tổ sư đã dặn dò phải chiếu cố cho sư muội thật tốt. Sư muội nếu về nhà, thì ta đi một mình à? Chỉ còn cách về bẩm báo với sư tổ là sư muội đã về nhà.

Vân Lâm nghe như vậy, dừng ại nói:

- Tiểu đệ, ngươi cho sư huynh đi theo đi. Ta không muốn cho sư tổ biết chuyện.

Lý Cáp chỉ còn cách đồng ý, nhìn thấy tên Duẫn Tiếu hào hứng, trong lòng buồn bực:

- Tiểu từ chết bầm, đừng trách sao lão tử tâm ngoan thủ lạt!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio