Hoàn Khố Đệ Tử

chương 166: một đêm ở hoàng cung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Cáp biết những người này nhất định đại nội cao thủ tuần tra lùng bắt thích khách. Phố Chu Tước là nơi ở của đại thần, vương tôn quý tộc nên bảo công tác bảo vệ cần nghiêm mật hơn nữa, dù gì thích khách đã lâu thế mà còn chưa biết trốn đâu mà.

Lý Cáp ho khan hai tiếng ngẩng đầu nhìn trời nói:

- Tối nay khí trời tốt a, các vị cực khổ, có muốn cùng đi ăn khuya hay không?

- Thích khách lớn mật, còn không thúc thủ chịu trói!

Đại hán râu quai nón lớn tiếng quát lên. Mấy cao thủ bên cạnh nghe hai chữ “thích khách” tinh thần nâng cao lên, nhìn chặt Lý Cáp, tùy thời động thủ.

Mười mấy Vũ lâm quân cũng đã vây quanh một vòng, trường thương chĩa vào trong

Lý Cáp ẩn thân trong bóng tối, cũng không giải thích nhiều, chợt nhìn về một hướng, vẻ mặt kinh ngạc, thất thanh nói:

- Là ngươi!

Một cách tự nhiên, mấy cao thủ lập tức nhìn về phía đó, phát hiện không có gì, Lý Cáp thì nhân cơ hội này chạy về hướng khác, cao thủ đứng ở hướng đó muốn cản hắn bị hắn đụng bay.

Đụng ngã bảy tám Vũ lâm quân rồi Lý Cáp chạy khỏi phố Chu Tước, chạy như bay rời đi.

Phố Chu Tước lập tức náo nhiệt lên, mười mấy đại nội cao thủ bên cạnh nghe thấy động tĩnh vội chạy đến, các đội Vũ lâm quân tuần tra cũng rối rít đuổi theo hướng Lý Cáp chạy.

Lý Cáp nhảy lên nóc nhà chạy trốn, nhưng hắn phát hiện như vậy không những không bỏ rơi được truy binh mà còn thu hút cao thủ tuần tra xung quanh đến.

Hắn liền vội vàng nhảy xuống lẩn vào những ngóc ngách, trên không trung những cao thủ khinh công cao cường còn có thể truy hắn không tha nhưng xuống mặt đất thì tốc độ thua xa hắn. Lợi dụng bóng đêm, Lý Cáp nhanh chóng biến mất trong những góc tối làm những cao thủ kia mất dấu, bất đắc dĩ phải thở dài.

Thật ra thì Lý Cáp chỉ cần để lộ thân phận của mình, những đại nội cao thủ kia dĩ nhiên sẽ phải cung kính không dám hỏi gì hắn. Bất quá Lý công tử của chúng ta tự nhiên hứng lên thích làm hắc hiệp, hưởng thụ cảm giác kích thích khi né tránh cao thủ truy đuổi.

Tốc độ chạy trốn trên mặt đất của Lý Cáp cực nhanh, đa phần đại nội cao thủ khinh công cao cường nhưng bị kiến trúc ngăn cản cộng thêm Lý Cáp chạy không có quy luật, đổi hướng liên tục nên không thể theo dấu hắn được. Bất quá hôm nay mới xảy ra ám sát, thích khách đang lẩn trốn nên cao thủ hoàng gia và các gia tộc phái ra nhiều như lông trâu, đâu đâu cũng có nên cho dù Lý Cáp bỏ rơi bao nhiêu người thì lập tức sẽ có nhiều người hơn đuổi theo hắn,

Lý Cáp buồn bực bắt đầu chạy loạn về phía bắc hoàng thành, nếu gặp cao thủ thì không nói hai lời vọt mạnh qua, những người kia dĩ nhiên không chịu cho hắn qua rồi, nhưng tốc độ hắn quá nhanh, lại thêm thân thể kim cương bất hoại, muốn cản cũng không cản được.

Chạy như vậy hồi lâu, Lý Cáp thầm than, kinh thành quả nhiên là kinh thành, khắp nơi đều cảnh giới như vậy, chỉ cần những thích khách kia dám thò đầu ra, môt khi bị phát hiện, khẳng định kết quả chính là sa lưới hoặc bị đánh chết.

Chạy một hồi, Lý Cáp đột nhiên cảm giác phía sau có hai người thủy chung không xa không gần theo sát hắn, có khi giống như đã bỏ rơi nhưng lại nhanh chóng theo kịp. Hắn mặc dù không quay đầu nhìn, cũng không có nội công cảm ứng, nhưng dựa vào thính giác biết rõ hai người này vẫn cách đó không xa, vô luận hắn chạy thế nào cũng không cắt đuôi được.

Lý Cáp cảm thấy kỳ quái, tốc độ hai người này cũng bình thường sao vẫn theo dấu được hắn?

Dựa vào thính giác, Lý Cáp căn tốc độ chạy của hai người kia rồi đột ngột rõ vào một khúc cua, xoay người dừng lại

Rất nhanh hai người kia xuất hiện trước mặt hắn, ngoài hai cái mặt nạ đỏ chót còn hai cây đao chữ thập sắc bén lóe u quang dưới ánh trăng.

- Là các ngươi?

Lý Cáp ngạc nhiên. Hai người này là cao thủ Lý phủ, hắn hôm nay mới biết tên của bọn họ là Mông Trùng, Mông Tiến.

Mông Trùng, Mông Tiến nghe giọng nói của hắn cũng ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Nhị công tử?

Lý Cáp thấy thân phận đã bị nhận ra, liền bước ra chỗ tối.

- Nhị công tử, sao lại là ngài?

Lý Cáp lúng túng sờ sờ mũi, nói:

- Cái này... Ta không ngủ được, đi ra ngoài tản bộ.

Ánh mắt của hai người Mông Trùng, Mông Tiến có chút quái dị

- Nhị công tử, vừa nãy là ngài?

Lý Cáp cũng đáp:

- Chớ nói các ngươi gặp ta, hiểu chưa?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, tự nhiên biết Lý Cáp muốn giấu chuyện “ra ngoài tản bộ”, tuy không hiểu hắn muốn làm gì nhưng hai người biết mình nên làm gì.

- Vâng, thuộc hạ hiểu được, tối nay thuộc hạ chưa từng gặp Nhị công tử.

Mông Trùng, Mông Tiến hai người vội vàng ôm quyền nói.

- Đúng rồi, các ngươi sao vẫn có thể đuổi theo ta?

Lý Cáp kỳ quái nhìn hai người:

- Những đại nội cao thủ kia thân thủ tốt hơn các ngươi còn bị ta bỏ rơi sao các ngươi vẫn bám theo được?

Mông Trùng nói:

- Là như vậy, huynh đệ chúng ta có một mật thuật, trong phạm vi nhất định có thể xác định vị trí người khác bằng phiêu hồn hương. Hôm nay xảy ra chuyện nên chúng ta thả phiêu hồn hương quanh phố Chu Tước.

- Phiêu hồn hương?

Lý Cáp nghi ngờ hít hít mũi, kết quả không thấy mùi gì đặc biệt, nghi hoặc hỏi:

-Sao ta không ngửi thấy?

Mông Trùng trả lời:

- Phiêu hồn hương này hai huynh đệ chúng ta dùng mật thuật mới ngửi thấy được.

- Nga, thì ra là như vậy.

Lý Cáp sờ sờ mũi, nói:

- Không được đi theo ta nữa.

Hai người vội trả lời:

- Vâng!

Phía sau mơ hồ lại truyền tới tiếng bước chân, Lý Cáp khẽ mỉm cười, gật đầu với hai người, biến mất khúc quanh đen tối.

- Huynh nói xem vì sao Nhị công tử không báo thân phận ngay từ đầu mà kéo theo cả đám người chúng ta chạy đông chạy tây vậy?

Mông Tiến nhìn phương hướng Lý Cáp biến mất thấp giọng nói.

- Không biết, bất quá Nhị công tử làm như vậy nhất định có thâm ý, nói không chừng là Thái sư đại nhân nhắn nhủ.

Mông Trùng nói.

Mông Tiến nói:

- Nhưng mà sao ta cảm thấy giống như Nhị công tử đùa giỡn những đại nội cao thủ kia quá vậy?

- Nói nhảm, Nhị công tử là Vũ Uy hầu, lại là đại tướng quân, thân phận ca quý vậy rảnh đi giỡn chơi người ta sao?

- Ừ, nói cũng đúng, xem ra Nhị công tử muốn làm chuyện gì bí mật rồi.

Mông Tiến gật đầu nói.

- Đừng nói nhảm, đi, lừa mấy tên đuổi theo Nhị công tử đi rồi nói.

Mông Trùng cùng Mông Tiến như hai tia chớp màu lúc nhảy lên mấy tòa nhà rồi biến mất.

Lý Cáp không nhanh không chậm đi tới hoàng thành. Sau sự kiến ám sát hôm nay kinh thành đã sạch bóng người đi đường, thỉnh thoảng chỉ có bóng đại nội cao thủ bay qua bay lại và binh lính Vũ lâm quân tuần tra.

Hắn đi một mình trên đường rất nhanh đã bị đại nội cao thủ tới hỏi thăm.

- Đứng lại!

Hai đại nội cao thủ từ trên nóc nhà bên cạnh bay xuống, ngăn Lý Cáp cả trước lẫn sau.

- Thanh phong tối nay thổi nơi nào!

Lý Cáp đột nhiên hỏi.

- gió tụ không qua Bắc Lâm môn.

Người phía trước sửng sốt một chút rồi trả lời theo bản năng.

- Nga, là người mình, cực khổ, cực khổ. Ta đến bên kia đi xem một chút, hình như bên đó có động tĩnh.

Lý Cáp cười đi tới bên cạnh vỗ vai người đó rồi rẽ vào một con hẻm bên cạnh.

Hai đại nội cao thủ sửng sốt một hồi lâu, một người nói:

- Là người mình?

- Hắn cùng đội?

Tên còn lại do dự một chút rồi nói.

- Nghe giọng nói ta không nhận ra!

- Hoặc là người Lý phủ, Chu phủ thì sao?

- Ừ, chắc vậy…

Từ đầu đến cuối, Lý Cáp đều ẩn thân trong bóng tối, đại nội cao thủ không nhận dạng được khuôn mặt hắn thế nào

Lý Cáp cũng lười chơi trò rượt bắt này nữa, cứ thế thì chắc đến sáng hắn cũng không đến được hoàng thành nên hắn cứ quang minh chính đại đi ra, gặp đại nội cao thủ thì lôi ám ngữ ra tụng, dù gì bọn họ cũng không quen thuộc tất cả nhau.

Không bao lâu, hắn đã đi tới ngoài hoàng thành. Bất quá Huyền Vũ môn đã đóng chặt lại, bên ngoài phòng vệ sâm nghiêm, tường thành thì đày bóng người tuần tra.

Nếu cứng rắn xông vào, coi như là quang minh chính đại giết hoàng hoàng cung tét đít hoàng đế Lý Cáp tự tự làm được, nhưng hắn không đi ám sát hoàng đế, chỉ muốn dạo quanh hoàng thành thôi, gây ra động tĩnh lớn như thế sao thu dọn được?

Cho nên Lý Cáp đành phải lén lén lút lút vòng quanh Hoàng thành, núp trong bóng tối hy vọng tìm được chỗ nào phòng thủ hơi kém một chút,

Nhưng lượn lờ hồi lâu Lý Cáp không tìm được chỗ nào để ra tay, Vũ lâm quân thì không có gì đáng sợ, dễ dàng né qua được nhưng mấy tên đại nội cao thủ như cú mèo, với tí khinh công có như không của Lý Cáp thì không có khả năng không kinh động ai mà vào được.

Lão tử không tin hôm nay ta không vào hoàng thành được, có cơ hội thì vào, không có thì phải tự tạo cơ hội! Lý Cáp thầm mắng mấy tên đại nội cao thủ quá tận trung, quá tận tâm tâm công tác, thầm tự hỏi cách xử lí vấn đề.

- Đúng rồi, chuyện xông vào hoang cung tiền nhân đã làm nhiều rồi!

Não Lý Cáp sáng ngời, nhớ những đại hiệp xông vào địch doanh trong tiểu thuyết kiếm hiệp, bọn họ khi đứng trước hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt gần như không có lỗ hổng sẽ làm sao đây?

Hắn tìm một hòn đá ném vào một binh lính tuần tra trên hoàng thành.

Hòn đá tựa như một viên đạn bắn ra, "loảng xoảng loảng xoảng!" một tiếng nện vào mũ giáp binh lính Vũ lâm quân.

Người lính kia ngất ngay tại chỗ, những người khác và đại nội cao thủ vội chạy tới góc viên đá bắn ra.

Lý Cáp sau khi ném hòn đá đi thì tăng tốc độ đến tận cùng chạy đến một góc khác, hai đại nội cao thủ tuần tra khu vực đó đã bị thu hút sự chú ý rời đi, hắn dễ dàng tạo ra cơ hội vào hoàng thành. Nhưng mà hoàng thành cực cao, bên cạnh lại không có chỗ nào để mượn lực, với sức lực hiện tại của hắn không thể nào nhảy qua.

Làm thế nào nhảy vào đây? Đó là một vấn đề.

Tiểu thuyết võ hiệp là giáo án cực kỳ tốt a, Lý Cáp nhớ đến tiểu thuyết Kim Dung có miêu tả các đại hiệp khi nhảy lên tường cao luôn dùng một chiêu kinh điển – chân trái đạp chân phải, chân phải dẫm chân trái. Không có chỗ mượn lực thì tự mượn lực bản thân, Kim Dung lão đại thực sự là thiên tài a!

Cho nên, nhắm trúng cơ hội Lý Cáp vọt lên, chân trái đạp chân phải…

Nhưng mà đời không như mơ, Lý Cáp không thể xài thế "Thế Vân Tung " trong truyền thuyết bay lên Hoàng thành, trái lại thiếu chút nữa chuột rút, hai chân xoắn lại rơi bộp xuống mặt đất.

"Lão Kim lừa gạt ta... " Lý Cáp khóc thét thầm trong lòng, vội vã bò dậy nép sát vào tường thành, may mắn không ai chú ý đến bên này.

Đúng lúc ánh trăng chiếu vào chiếc nhẫn lóe lên, Lý Cáp bừng tỉnh

"Bách biến vô địch" biến thành một cái móc bám vào trường thành, thêm một đoạn dây dài thả xuống.

Mượn lực Lý Cáp nhảy hai nhảy như con bọ chó vọt được lên tường thành rồi vọt vào trong.

Mấy người lính vô tình thấy được màn này, vẻ mặt khó tin. Theo bọn hắn thấy, Lý Cáp chính là trực tiếp nhảy từ dưới thành lên rồi vọt vào trong. Trên thế giới lại có khinh công lợi hại như thế? Dù là những đại nội cao thủ kia cũng không làm vậy được.

Bất quá bọn hắn còn chưa kịp hét lên, trên tường thành đã náo nhiệt, "Có thích khách! " vang lên liên tiếp, trên tường thành cao thủ cùng Vũ lâm quân rối rít phóng về hướng đó.

Lý Cáp vừa chạm chân lên trường thành đã nghe “Có thích khách!” rầm rầm, nội tâm nghĩ không lẽ số mình xui xẻo như vậy, vội thu hồi bách biến chân không ngừng bước chạy đi.

Chạy một đoạn, cảm thấy có chút kỳ quái, mấy tiếng ồn ào truy đuổi hình như càng ngày càng xa, quay đầu lại nhìn ánh đuốc tập trung về một chỗ cách chỗ hắn vừa nhảy lên rất xa, thậm chí cũng không phải chỗ hắn ném đá.

Chẳng lẽ còn có người cùng sở thích cũng tối nay tới dạo hoàng thành? Ách, không phải là thích khách thật sự tới đấy chứ? Con mịa nó hội này gan thật lớn, sáng mới xảy ra chuyện ám sát, giờ toàn thành giới nghiêm còn dám xông đến hoàng thành, bọn chúng cho là đại nội cao thủ là mèo bệnh sao? Lý Cáp thầm nghĩ, người đã qua vọt qua ba lớp tường thành lẩn vào những góc tối nhất.

Có lẽ là bên ngoài kinh thành lục soát được cho là đủ nghiêm mật rồi, cũng có lẽ là trên tường thành có nhiều cao thủ cùng Vũ lâm quân phòng giữ như vậy, cho là thích khách không có cách nào tiến vào cho nên trong hoàng thành cũng không có bao nhiêu đại nội cao thủ, ngay cả Vũ lâm quân tuần tra cũng không bằng phố Chu Tước, cho nên Lý Cáp có thể thoải mái đi dạo giữa các cung điện mà không có ai phát hiện.

Kinh nghiệm như vậy đối với Lý Cáp mà nói cũng khá là kích thích lại vui, lòng hắn không khỏi có chút hối hận, tới kinh thành lâu như vậy, sao không sớm nghĩ tới chuyện đêm đêm dạo quanh hoàng thành chơi? Nếu mà không có chuyện ám sát còn có thể đưa Hương Hương, Thanh Thanh và Hoa Tư đi dạo một chút…

Ai nói ngự hoa viên chỉ có hoàng đế cùng phi tần hoàng hậu mới được đi dạo?

Nhìn Uy Vũ điện ban ngày mới vào cách đó không xa, nhìn thấy trong điện mơ hồ sáng đèn, đại môn cũng không đóng, bất quá trước cửa rất đông thị vệ, ngoài cửa thì ba bước một tốp gác hai bước một tốp tuần tra, phía trước địa điện lại là một mảnh trống trải, không có chỗ ẩn thân, không thể nào lén tới gần được.

Lý Cáp nghĩ một lát, quyết định vòng ra phía sau, chỗ đó binh lính tuần tra đứng gác sẽ ít hơn.

Lặng yên không một tiếng động nhích gần về sau, Lý Cáp len lén đánh bất tỉnh hai thị vệ, để thân thể dựa vào hành lang như thể đứng gác rồi hắn nhún một phát nhảy lên đỉnh điện Uy Vũ, khi dẫm lên đỉnh điện phát ra tiếng ken két làm hắn sợ vội ép thân mình xuống, may mà mái ngói điện Uy Vũ đủ chắc chắn.

Lý Cáp nắm xuống, thấy binh lình xung quanh không chú ý mới như mèo rời đi, bách biến trên tay hóa thành dao găm gỡ từng viên ngói lưu ly ra.

Gỡ được hai mảnh, Lý Cáp quan sát tình hình trong điện, thấy hai thái giám đang quét dọn liền dừng tay, đợi hai người rời đi mới tiếp tục.

Công việc này thật sự là không đơn giản, phải chú ý sức mạnh để không làm sập đại điện, lại phải cẩn thận để tránh bị thị vệ phát hiện, lại phải cất kĩ ngói đã gỡ ra, thật là tốn sức phí lực, bất quá Lý Cáp làm rất có hứng, rất kích thích.

Khi tạo được một cái lỗ vừa người trên đỉnh điện, Lý Cáp sợ khi mình nhảy xuống tạo tiếng động lớn kinh động thị vệ nên hóa bách biến thành một cây móc thật dài móc vào đỉnh điện, hắn nhẹ nhàng tụt xuống không một tiếng động.

Đứng bên trong điện Uy Vũ rộng rãi, ngoại trừ hai bên long ỷ có hai ngọn đèn lồng ra những chỗ khác đều mờ mịt tạo cảm giác âm trầm, Lý Cáp trực tiếp bước lên thảm đỏ trên thềm ngọc, tiến tới trước ghế rồng, xoay xoay, sờ sờ, xem qua một chút rồi điều chỉnh tư thế mông rồi từ từ đặt xuống.

Ngồi ở trên ghế rồng nhìn điện Uy Vũ, tưởng tượng cảnh quần thần cúng bái, nội tâm Lý Cáp không khỏi dâng lên một cổ hào khí, vung tay lên, mở miệng nhép (mở miệng thôi chứ không phát ra tiếng): "Các khanh bình thân! ~ "

Vừa chỉ vào chỗ thái tử đứng buổi sáng, nhép miệng quát: "Người đâu, đưa người này ra Ngọ môn chém đầu!”

Lại chỉ vào chỗ Đằng Lăng vương đứng buổi sáng nói: "Người đâu, đưa tên này trảm luôn!”

"Ừ? Tên kia, ngươi có ý kiến gì không? À? Có a, người đâu, kéo ra ngoài đều chém luôn ~ "

"Ai có ý kiến nữa thì ra Ngọ môn xếp hàng luôn ~ "

"Ừ, kia là người nào... Hộ bộ thượng thư, ngươi đi bắt ít cá mập về đây, phải tươi sống đấy! Lớn vào! Cái gì? Không thuộc về ngươi quản hay sao? Không phải là ngươi quản người nào quản? Bắt không được trẫm sẽ ném ngươi đi nuôi cá mập! Không biết cá mập là cái gì á? Ngươi làm thượng thư cái mắm gì? Là thượng heo thì đúng hơn! Người đâu, kéo hắn xuống đánh năm mươi hèo rồi tính…”

"Lại bộ thượng thư, sáng mai ngươi đổi hết đám thái giám này đi! Đổi thành mỹ nữ hết, nếu có ai không đủ xinh đẹp trẫm sẽ thiến ngươi! Cái gì? Đây là việc của đại nội tổng quản hay sao? Hắn cũng đổi đi, tổng quản cũng phải là nữ, tuyệt thế mỹ nữ, hiểu chưa?"

"Công bộ thượng thư, ngươi làm cho trẫm một cái giường lớn, toàn bộ dùng bằng lông thiên nga! Đủ chỗ cho ba mươi người ngủ! Đông ấm hè mát! Đừng lộ vẻ sầu khổ thế, làm không được treo ngược ngươi lên!”

"Lễ bộ thượng thư, sửa hết những quy củ kia đi! Sửa sao à? Để ta nghĩ xem đã,… Mà thôi bây giờ lời ta nói là quy củ, ta là lễ, hiểu chưa?

Lý Cáp híp mắt ngồi ở trên ghế rồng ảo tưởng chính mình làm hoàng đế sẽ như thế nào, không thể không thừa nhận, nếu mình làm hoàng đế, nhất định là hôn quân, hơn nữa rất có thể lập kỉ lục hôn quân hoang đường nhất. Làm hoàng đế, uy phong lẫm lẫm đồng thời gánh chịu trách nhiệm với cả thiên hạ.

Lý Cáp từ trên ghế rồng đứng lên, quay đầu nhìn lại kim quang lóng lánh quanh long ỷ.

Hoàng đế không thích hợp để mình làm , gia gia, ca ca hoặc là phụ thân đến làm tốt hơn, mình cứ tiêu diêu tự tại làm tên hoàn khố là được rồi.

Lý Cáp xoay người chuẩn bị rời đi, chợt nhớ chính mình tới ngồi long ỷ này một lần, không thể không lưu chút gì nha. Khắc chữ? Quá quê mùa rồi, hơn nữa phá hư cái long ỷ này thì không tốt. Mấy ngàn năm sau nó sẽ là quốc bảo rồi, phải giữ gìn quốc vật, hắn thầm nghĩ vậy mà không nhớ ai mới đào một cái lỗ trên điện Uy Vũ.

Lý Cáp bỗng nhiên sáng mắt lên, quay đầu lại liếc nhìn ngoài điện Uy Vũ, quay đầu lại cười đểu nhìn long ỷ, lôi bảo bối của mình ra xả nước.

Thị vệ ngoài điện Uy Vũ sợ rằng không bao giờ ngờ rằng phía sau họ một người đang tè vào long ỷ.

Một lần tè bậy ướt sạch long ỷ, đệm cũng ướt sũng, mùi khai nhàn nhạt bốc lên.

Lý Cáp hài lòng mặc lại quần, nín cười lôi bách biến ra làm đồ nghề trèo ra khỏi điện.

Sau khi lén rời điện Uy Vũ, Lý Cáp dạo quanh vài tòa đại điện, khi đã dạo cơ bản hết hoàng thành hắn mới nhắm đến hang ổ của hoàng đế - cấm cung.

Cung nữ hầu hạ hoàng đế, phi tần, công chúa, một đám hoa tươi xinh đẹp chờ hái ở đó, đó mới là nơi hoàng đế hưởng thụ cuộc sống.

Hoàng thành chính là trung tâm của kinh thành, mà hoàng cung lại là nội thành của hoàng thành, được canh phòng nghiêm ngặt.

Từ hoàng thành muốn vào hoàng cung, còn phải bay qua một đoạn tường thành cao ngất ngưởng, bất quá lần này Lý Cáp không dùng lại phương pháp cũ rích kia, hắn biết trong hoàng cung canh phòng cẩn mật thủ vệ thành thì càng không phải nói khác hẳn với lính ngoài hoàng thành, mặc dù ăn may được vài lần, nhưng rất mau sẽ bị phát hiện, đến lúc đấy bị đám cún con đại nội cao thủ của toàn hoàng cung truy đuổi thì còn đâu thời gian đi dạo chơi trêu hoa ghẹo nguyệt ?

Lý Cáp len lén cải trang thành một binh lính Vũ Lâm quân, giáp trụ thương mâu chỉnh tề, sau đó lén lén lút lút đến chân thành leo tường trèo vào thành, đến nơi vừa hay gặp được một đội tuần thành liền mặt mày tỉnh bơ nhanh chóng lẫn vào cuối đội.

Đám Vũ lâm quân coi như không tệ, rất ra dáng quân tinh nhuệ, hàng ngũ thẳng tắp, đội ngũ đi đứng nện bước chỉnh tề, dáng đi thẳng tắp ngẩng đầu ưỡn ngực, đêm khuya đi tuần mà trên gương mặt không có chút mệt mỏi buồn ngủ nào.

Lý Cáp rón rén đi theo sau đội ngũ, bọn họ không phát hiện ra hắn, vẫn chăm chú đi tuần, một lúc đến cầu thang xuống thành, hắn mới lặng lẽ lui xuống.

Đen đủi thế nào vừa đến cuối cầu thang thì bị hai người lính chặn lại hỏi:

- Ngươi không theo đội ngũ tuần tra tường thành, đến đây làm gì?

Lý Cáp cúp đầu xuống, cười nói:

- Ta mót quá, sắp són ra rồi a.

- Nhà xí không ở chỗ này, ngươi đi hướng này làm gì?

- Sặc, ta nhầm hướng rồi….

Lý Cáp vừa nói vừa lui lại tính chạy cho nhanh, bỗng một binh lính bước lên nắm vai hắn hỏi.

- Đợi một chút, tại sao nhìn mặt ngươi lạ vậy?

Người binh lính kia hồ nghi nhìn kĩ Lý Cáp.

Người lính bên cạnh kinh ngạc nói:

- A, quân phục này, ngươi là lính Vũ Lâm quân tuần tra hoàng thành, làm sao đến được đây?

Lý Cáp lúc mặc không chú ý, nhìn qua trang phục quân hoàng thành và hoàng cung giống nhau nhưng thực ra nó lại có chỗ khác biệt nơi ống tay.

- Tên của ngươi là gì ? hiện đang trong quân doanh nào? Ngươi thuộc quyền chỉ huy của ai?

Người binh lính kia liên tục hỏi một lô vấn đề, tay kia vẫn nắm chắc vào vai Lý Cáp, người lính còn lại đã nắm chuôi đao, hiển nhiên đã nghi ngờ hắn.

Lý Cáp quay qua liếc thấy bên kia gần cửa điện có một cao thủ đại nội đang nhìn về phía mình, liền xoay người quàng lấy vai tên lính kéo qua gần bậc thang giống kiểu bằng hữu lâu ngày mới gặp, lúc này mới thấp giọng thì thầm vào tai hắn:

- Vị đại ca này thiên đường có cửa ngươi không vào, địa ngục không lối ngươi lại muốn lao đi, thôi thì để tiểu đệ tiễn huynh một đoạn vậy.

Lời này vừa thốt ra thì binh lính kia mềm nhũn người lăn quay ra đất.

Người lính kia thấy thế vừa muốn lên tiếng hô hoán, thì bị Lý Cáp tặng luôn quả đấm vào mặt, trong nháy mắt xụi lơ ra đất, miệng sùi bọt mép, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không ra được khỏi miệng.

Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, tường thành quá cao nên binh lính tuần tra trên thành không thể thấy chuyện gì mới xảy ra. Cao thủ đại nội lúc nãy vẫn chú ý đến Lý Cáp, lúc này chạy vội tới.

Bất quá khi hắn đến nơi, vừa bước lên bậc thang, đã bị Lý Cáp sớm phục sẵn đấm hai quyền như gió lốc tới mặt.

- Ách…

Lý Cáp tung quyền đấm một trận chán chê nhìn lại thấy tay mình đẫm máu có chút hối hận, vốn tưởng đại nội cao thủ lợi hại như những người truy tìm thích khách, cho nên hạ thủ quá mạng đấm nát đầu người ta.

Hết cách rồi, giết cũng đã giết rồi, cũng không thể cải tử hoàn sinh cho hắn, Lý Cáp đành phải mang thi thể đại nội cao thủ kia đặt bên cạnh hai anh lính đang bất tỉnh, chờ đội tuần thành khác phát hiện dị biến tới thu dọn.

Hoàng cung quả thật hoa lệ hơn hoàng thành nhiều. nếu như nói hoàng thành là bảo điện uy nghi hung vĩ đầy rẫy, thì hoàng cung chính là cung viên xinh đẹp rực rỡ không khác tiên cảnh là mấy a.

Lý Cáp mặc trang phục Vũ lâm quân đi dạo khắp nơi trong cung tận lực không để người khác chú ý tới mình, thỉnh thoảng có người thấy nghi ngờ tới hỏi hắn, hắn cũng nghĩ ra biện pháp rủ rê người đó đến nơi vắng rồi giải quyết gọn.

Hắn biết cái hố lớn trên đỉnh điện Uy Vũ, thi thể trên tường thành không bao lâu sẽ bị phát hiện, cho nên hắn du lãm bên trong hoàng cung phải đẩy nhanh tốc độ, nếu không đến lúc Vũ Lâm quân bao vây toàn bộ thì làm gì còn tâm tình ngắm cảnh.

Bất quá có lẽ vì đêm khuya, bên trong cung thành tại các hoa viên không có mở tiệc rượu, ca múa mừng thiên hạ thái bình bằng các điệu nghê thường phượng vũ như tưởng tượng a. Thâm cung đại viện, nhiều khi chỉ có một hai ngọn đèn chiếu cả đoạn đường dài hun hút, làm cho người ta cảm giác âm trầm lạnh lẽo.

Nghĩ đến cũng nữ, phi tần linh tinh hầu hết đã đi ngủ, trong hoàng cung trừ một hai vị công công ra cùng tuần tra thủ thành với Vũ Lâm quân ngoài kia, cũng không thấy một bóng dáng yểu điệu nào.

Nơi này rất yên tĩnh, tựa như chỉ cách nhau một bức tường thành mà cảm nhận hoàng cung và hoàng thành là hai thế giới hoàn toàn cách biệt nhau, ngay cả cái không khí cũng phảng phất tràn ngập mùi thơm thoang thoảng vô cũng cao quý.

Đáng tiếc tối nay nhiều mây, ánh trăng mờ ảo, nếu không có thể mượn ánh trăng thưởng thức cảnh sắc trong cung tối nay rồi. hiện tại chung quanh là một mảnh đen sì sì, tuy tạo điều kiện cho hắn ẩn thân hành động, nhưng lại cản trở kế hoạch tìm tòi thu hoạch một chút bí mật trong cung.

Nhìn những thứ bên trong cung điện, hắn mặc dù biết rõ bên trong là phòng ngủ của phi tần hoàng đế, nhưng không có hứng thú tò mò lần mò đi xem. Mới vừa bước ra gần tường thành thì nghe mấy tiếng: "Có thích khách!" khiến trong lòng hắn có chút bất an, cảm giác tối nay đại nội thâm cung sẽ phát sinh biến cố lớn, cũng lười ngoại tình với vợ hoàng đế, phi tần của lão có đẹp đến mấy thì hơn được Thanh Thanh, Hương Hương sao?

Ở trong hoàng cung chạy hết một con đường lớn, Lý Cáp phát hiện có một điện phòng canh giữ sâm nghiêm, bốn phía trên nóc nhà đều có đại nội cao thủ trấn thủ. Mặc dù hắn không có khí cơ cảm ứng, chỉ nhìn những thân ảnh kia dung nhập vào trong bóng đêm cũng biết thân thủ bọn hắn tuyệt đối cao hơn người cùng hắn giao thủ tại phố Chu Tước, thậm chí vượt qua huynh đệ Mông Trùng.

Mấy vị đại nội cao thủ đứng quanh bốn góc quan sát xung quanh, khiến Lý Cáp nhớ đến một loại thiết bị ở kiếp trước - quản chế khí.

Lý Cáp biết những người đó vì hôm nay có ám sát nên mới dành thời gian cả đêm đứng canh phòng xung quanh. Nếu không mỗi đêm đứng trên nóc nhà không chêt vì mất ngủ mới là lạ, cho dù là cao thủ thì cũng không thể chịu lâu được a. nghĩ lại lão hoàng đế cho bọn hắn thủ vệ ở đây hẳn là chổ ngủ của lão rồi.

Lý Cáp vốn định lặng lẽ rời đi, nhưng suy nghĩ một chút quyết định len lén quay lại chỗ thủ vệ sâm nghiêm, xem một chút chỗ ngủ của lão hoàng đế này.

Nhưng làm thế nào để đi vào? Lý Cáp đau khổ suy nghĩ cũng không ra phương pháp xử lí tốt đẹp gì để tới gần.

Bầu trời ánh trăng lúc ẩn lúc ẩn lúc hiện, Lý Cáp linh cơ vừa động, liền chờ cho ánh trăng biến mất lần nữa khoác áo choàng màu đen che kín mít thân thể và diện mạo, một lần nữa nhảy vào tầng mây ẩn trong bóng đêm tối đen như mực, thừa dịp gió lên Lý Cáp với tốc độ nhanh nhất, lặng lẽ không tiếng động chạm đất lướt vào tòa cung điện này.

Hắn mặc dù lao đi tốc độ rất nhanh, nhưng rất cẩn thận dựa sát vào tường để di chuyển, sợ bị mấy vị cao thủ kia phát hiện.

Rốt cuộc Lý Cáp cũng qua được tai mắt của mấy vị đại nội cao thủ kia, cũng thành công bỏ qua hàng dài đại nội thị vệ, vọt qua vòng bảo hộ dẫm lên đỉnh điện, phủ kín áo choàng lên mình, núp kín bên trên.

Không biết võ công Lý Cáp làm sao mà bỏ qua được vòng bảo vệ của những cao thủ nhất đẳng a, thật ra thì quy công trên người hắn không có nội kình, những cao thủ loại này phần lớn không phải nhìn qua ánh mắt mà dựa vào chân khí hùng hậu cùng linh cơ minh mẫn phụ trợ để cảm nhận khí dao động xung quanh. Đối với người thân mang võ công cao cường mà nói, sợ rằng chưa tới gần vài trăm mét, đã bị mấy vị cao thủ này phát hiện ra.

Nhưng Lý Cáp vừa vặn không có nội kình, chỉ là có sức lực mạnh mẽ, thêm nữa mấy vị đại nội cao thủ này tự phụ võ công thâm hậu và tin tưởng đồng bạn bên cạnh, chỉ chú trọng dùng chân khí bố phòng nhằm phát hiện cao thủ, mà không chú ý đến việc Lý Cáp lẻn vào.

Hiện tại, quanh thân Lý Cáp không có một chút chân khí nào ngồi trên nóc điện, áo choàng đen vẫn che kín bên ngoài, hai tay hết sức nhẹ nhàng đẩy mái ngói lưu ly không để phát ra tiếng động, mấy đại nội cao thủ cũng không thèm chú ý đỉnh điện đột nhiên nhiều hơn một khối đen lù lù.

Lý Cáp thân mình cử động khó khăn, thân ướt đãm mồ hôi, móc hai mảnh ngói vàng lên.

Lập tức một loạt thanh âm kiều mị từ dưới bay lên làm Lý Cáp nổi da gà

- Ưm hoàng thượng, thiếp thân nhớ ngài muốn chết.

Thanh âm của nữ nhân này quả thật cả kiếp trước nghiên cứu toàn bộ AV nhưng Lý Cáp cũng chưa từng nghe qua, tiếng nói phát ra có thể làm cả xương cũng phải mềm nhũn.

- Không phải chứ, cái lão hoàng đế kia ở cái tuổi thất thập cổ lai hy rồi, vậy mà còn làm được những chuyện này?

Lý Cáp không khỏi cảm thấy tò mò, từ từ nhấc ngói cao hơn chút đưa mắt nhìn xuống dưới, xem nữ nhân nào có thể làm lão hoàng đế như vậy.

Bất quá trong cung chỉ có một ngọn nến mờ mờ tỏa sáng màu vàng, mơ hồ thấy những tấm lụa che trước mắt, ở phía sau là hai thân thể đang triền miên ở chung một chỗ.

- Ha ha, tiểu bảo bối nàng lại muốn rồi hử?

Đích thực là thanh âm của lão hoàng đế, nghe có chút hơi dồn dập hổn hển, thật là người già sắc tâm không già a.

- Ứ ừ hoàng thượng, ngài nhanh dùng "thánh chỉ"vuốt ve thiếp a, thiếp chịu không được rồi.

Thanh âm nữ nhân càng tê dại mềm yếu.

Thánh chỉ? Không phải chứ, vợ chồng sinh hoạt cũng phải hạ chỉ trước sao? Lý Cáp thầm cảm thấy kì quái.

- Tốt, trẫm tối nay sẽ xả thân vì nghĩa chinh phạt nàng a.....haha! Hưởng thụ a!

Hoàng đế nở nụ cười dâm đãng leo lên người nữ nhân kia.

Lý Cáp căng mắt nhìn xyên qua màn lụa cũng không thể thấy rõ thân thế hoàng đế và nữ nhân kia, trái lại thấy tay của lão không ngừng đong đưa.

- Ah- ưm, hoàng thượng a, "thánh chỉ" của ngài thật sự quá thô, quá mạnh, thiếp thân thật thoải mái, thật khoái hoạt a!

- Haha, lên đỉnh a! Trẫm ban cho nàng vui vẻ!

- A, sảng khoái.

Ách, trên nóc nhà lý cáp được một phen đổ mồ hôi hột, thiếu chút nữa cười ra tiếng.. Hắn, lão già này dùng ngón tay để thỏa mãn phi tần, mấy vị phi tần kia thật xui xẻo, không có cách nào thỏa mãn đã không nói đằng này lại còn phải khen lấy khen để cái bàn tay gầy khô thô ráp khó ưa.

- Hoàng thượng ngài thật là lợi hại.

Phảng phất như vừa mới lên đỉnh, nữ nhân kia thanh âm yêu kiều vô lực, tỏa ra một cỗ phách lực hết sức hấp dẫn.

- Haha, đó là tự nhiên, ngón tay của trẫm là luyện từ nhất dương chỉ của Thiếu Lâm, sao có thể so sánh với mấy cái ngón bình thường được! Ta luyện từ năm ba mươi tuổi đến nay, đã mấy chục năm rồi.

Thanh âm hoàng đế phát ra còn mang thêm bộ dáng tự hào. (DG: quá choáng cho đội bất lực)

Lý Cáp bịt mồm nín cười đến mức run rẩy cả người. Ba mươi tuổi đã phải dùng ngón tay thay thế rồi, mấy chục năm nay ngươi khuấy đảo bao nhiêu là cung tần mĩ nữ rồi, sợ rằng chỉ cần vươn tay ra không cần đâm chọt ai người đấy cũng chết vì cái mùi dm thủy khai ngòm đó sao. So với Thiếu Lâm đại lực kim cương chỉ chắc còn hơn chục lần a.

Nghe rõ phía dưới người nũ nhân kia đang không ngừng ca tụng hoàng đế, như thế nào là hùng dũng mãnh liệt, thế nào là sảng khoái, hoàng đế nghe xong càng đắc chí, mèo khen mèo dài đuôi, Lý Cáp nghẹn cười đến đỏ cả mặt, thân hình lại càng rung động kịch liệt.

Ở bên ngoài một vị đại nội cao thủ lông mày nhíu lại liếc mắt nhìn qua đỉnh điện, càng nhìn càng thấy có điều không ổn, hắn dụi dụi mắt, nhìn lại chỗ cách đó không xa nói với người bên cạnh:

- Ngươi nhìn bên kia trên nóc nhà hình như có vật gì?

- Người bị hỏi quay lại, nhướng mày hồi lâu, nói:

- Hình như là một miếng vải đen ở phía trên đó?

- Một miếng vải đen tại sao lại xuất hiện trên đó được? Hơn nữa hình như phía dưới có vật gì đó.

Cao thủ lúc trước chăm chú nhìn vào mảnh màu đen trên nóc nhà nói.

Vừa lúc trăng sáng bị bóng mây che phủ lúc trước lộ ra một góc, ánh sáng đổ xuống chiếu rọi vạn vật.

Mượn ánh trăng kia, các đại nội cao thủ thấy rõ, kia xác thực là một miếng vải đen, mà miếng vải đen mơ hồ có hình dạng người, còn đang nhẹ nhàng rung động.

- Móa ơi, có thích khách!

Cao thủ kia kinh hãi, lập tức nhắm ngay đỉnh cung điện có bóng người bay tới.

Đang lúc này, miếng ngói lưu ly không chịu nổi sức nặng Lý Cáp liền ầm ầm sụp xuống, thanh âm loảng xoảng vang lên rõ to.

- A, oaaaaaaa!

Tiếng kêu bén nhọn của nữ nhân vang cùng một tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.

Lý Cáp từ trên nóc nhà rơi xuống vừa vặn đè người hoàng đế cùng vị phi tần đang nằm phía dưới. Coi như vận khí Lý Cáp tốt không thì rơi xuống đất cũng bể mông,vị nương nương kia cũng may không bị đè nhưng trên mặt vẫn còn nét hoảng sợ cực độ, nhưng lão hoàng đế có vẻ không may mắn như vậy, cực kì bi thảm, người già xương yếu lại bị Lý Cáp gần trăm cân rơi từ trên cao xuống đè lên, xương gãy mười mấy chỗ, nội tạng vỡ nát, miệng mũi tràn đầy máu tươi.

- Phất! Mái nhà làm từ bã đậu à!

Lý Cáp chật vật từ trên bò dậy, một phát trời giáng khiến lão hoàng đế mắt nổ đom đóm, lưỡi lè cả ra ngoài, nằm im giống như chết rồi.

Lý Cáp đứng lên nhìn trên mặt đất cái bộ dạng nửa sống nửa chết của lão hoàng đế, toàn thân dính đầy bụi bặm trên đầu còn hẳn viên ngói lưu ly bể.

“Thôi xong lần này toi rồi, đậu xanh cái mái ngói.” Lý Cáp trong tâm mắng to cái cung điện chất lượng kém quá.

- Không... không ...đừng có giết ta....

Nữ nhân kia sợ run lẩy bẩy, thấy Lý Cáp nhìn về phía mình liền vội vàng lui về sau.

Nhìn quá mảnh lụa, dưới ánh nền vàng còn sót lại, Lý Cáp mơ hồ thấy được dung nhan mỹ lệ của nàng ta, thân hình có lồi có lõm mặc dù dính không ít tro bụi nhưng vẫn không át đi được nét diễm lệ thùy mị kia. Dĩ nhiên cô gái này so với Thiên Thiên, Hương Hương cón kém xa, nhưng mê hoặc được cái lão hoàng đế bất lực kia không nghỉ như vậy hoàn toàn đủ xài rồi.

Lý Cáp không khỏi giật mình cả kinh, nghĩ mình có thể thấy rõ tướng mạo cô gái này, thế này chẳng phải cô ta cũng thấy rõ diện mạo của mình. Rõ là hoàng đế đau đến nhắm tít mắt đầu còn lơ mơ mê hoặc nhưng cô gái này lại trợn to hai mắt nhìn mình.

Đêm khuya xông vào hoàng cung giết đại nội cao thủ cùng đánh thị vệ thủ thành, lại leo nóc nhà rình coi hoàng thượng luyện nhất dương chỉ, nghiêm trọng hơn còn đè bẹp dí hoàng thượng khiến lão trọng thương, cả đống tội danh nay nếu bị phát giác thật thì Lý gia hai vị đại công thần, Vũ Uy hầu cũng không giữ được hắn..

- Có thích khách.

- Mau! Bao vây lại.

- Bảo vệ hoàng thượng.

- Hộ giá!

- Bắt lấy thích khách!

- Hoàng thượng!

Lúc này ngoài cung đã nghe thấy tiếng hoảng loạn hò hét khắp nơi, mấy đạo nhân ảnh đã bay vọt đến nơi nóc cung điện sụp xuống.

Lý Cáp hai con mắt hơi híp lại, vội vàng khoác áo choàng lại, che mặt lại lao thẳng ra ngoài, trước khi đi tiện chân đá vỡ sọ nữ nhân kia.

Thời điểm cần tàn nhẫn, hắn tuyệt sẽ không mềm lòng.

- Thích khách chớ có hại hoàng thượng!

Trên nóc nhà có mấy thân ảnh hung hăng nhảy xuống, khóe mắt mỗi người như muốn nứt ra.

Lý Cáp trực tiếp đạp tung cửa rồi chạy nhanh ra ngoài, mấy đạo bóng đen liền nhằm hắn đánh tới, tính ra mấy cỗ lực đạo nãy đủ để phá đá, đập gỗ nhưng lại đụng vào Lý Cáp, đối với hắn mà nói phảng phất như gió đêm thổi qua mà thôi, không mang đến cho hắn một chút lực cản nào.

Lý Cáp trực tiếp đụng bay mấy đại nội cao thủ cản đường, còn lại mấy người kim giáp hộ vệ lại càng không chịu nổi một kích, khống một người nào có thể kháng cự lại phong mang đều bị húc bay tứ phía.

Từ trong đám phế tích của cung điện có mấy cao thủ lao ra, nhưng chỉ thấy một bóng đen xa dần bèn hô to:

- Mau đuổi theo!

Cả hoàng cung nhanh chóng sôi trào lên, có thể thấy được rất nhiều đại nội cao thủ cùng Vũ Lâm quân kết thành hàng vây quanh. Cùng lúc đó tại hoàng thành cũng náo nhiệt không kém, khắp nơi đều hô to:

- Bắt thích khách!

Khắp nơi đều đều có thanh âm bẩm báo:

- Có thích khách!

Lý Cáp tận lực tránh xa khu vực có đại nội cao thủ và Vũ Lâm quân tập trung, cũng tận lực tránh giao thủ cùng bọn họ chỉ tận lực chạy nhanh ra bên ngoài.

Vật vã leo lên tường thành hoàng cung. Lý cáp cũng phải giật mình với cảnh tượng trước mắt hai bên tường thành từng đoàn binh lính Vũ Lâm quân hàng trăm hàng ngàn người như cự long đang chạy tới dưới sự chỉ dẫn của các đại nội cao thủ. Mà ở ngoài tường thành hoàng cung bên trong hoàng thành cảnh tượng càng kinh dị hơn, hàng lớp binh sĩ Vũ Lâm quân cầm thương chĩa thẳng về hướng hắn, phía sau trong các mái ngói hành lang cung điện các tiễn thủ đã kéo căng cung tư thế chuẩn bị xả tên.

- Móa cái gì thế này! Chiến tranh à?

Lý Cáp thầm mắng, không làm được gì hơn ngoài lăn lộn một vòng quay lại cung. Hắn nếu dựa vào lực lượng cậy mạnh mà xông vào, với khả năng đao thương bất nhập mở ra một con đường máu chạy thoát không khó, vấn đề làm vậy sẽ bại lô thân phận chân thật của hắn.

Ở cung thành mò mẫm nhảy loạn một hồi, hắn quyết định tìm chỗ trốn trước đã, nhiều người như vậy cung không có khả năng trâu bò lao ra như vậy, đành chờ đến khi ít người tìm cách lẻn ra ngoài vậy.

Nhìn thấy một tòa cung điện không chút ánh sáng, Lý Cáp liền tung mình vọt vào. Nghĩ lại đây chắc là một tòa thanh cung của vị nào bị phế chăng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio