Hoàn Khố Đệ Tử

chương 189: bại lộ! (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tướng Quân, ngài muốn dẫn công chúa đi đâu?

Phong di thấy Lý Cáp kéo Thiên Tú ra ngoài, vội hỏi.

Lý Cáp nhàn nhạt đáp:

- Mang nàng đi gặp ít đồng hương.

- Đồng hương?

Phong di không giải thích được.

Lý Cáp cười cười, không nói gì nữa, kéo Thiên Tú đi ra khỏi phòng. Phong di cũng muốn đuổi theo, lại bị Hương Hương khoát tay ngăn trở:

- Chủ nhân không cho ngươi đi.

- Nhưng mà...

Phong di muốn nói điều gì, Hương Hương đã xoay người rời đi.

Lý Cáp kéo Thiên Tú đến một tiểu biệt viện canh phòng nghiêm ngặt trong phủ tổng đốc.

- Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?

Thiên Tú cố sức thoát khỏi tay Lý Cáp nói.

Lý Cáp nói với thủ vệ ngoài biệt viện:

- Các ngươi đi ra ngoài trước.

- Vâng, Nhị công tử.

Bọn thủ vệ vâng lời đi ra.

Lý Cáp chỉ vào một gian phòng nói với Thiên Tú:

- Vào xem một chút đi.

Thiên Tú hồ nghi nhìn hắn, do dự nói:

- Ngươi muốn làm cái gì?

- Nàng vào xem là biết liền.

Thiên Tú đi tới bên cửa, cau mày nói:

- Trên cửa có khóa.

Lý Cáp lười gọi thủ vệ quay lại mở cửa, nói với Hương Hương:

- Mở ra.

Tiểu hồ yêu lập tức vung khẽ tay, một đạo ánh sáng vụt qua, khóa cửa khẽ 'tách' một cái bung ra, dọa Thiên Tú nhảy dựng lên.

Thiên Tú đẩy cửa vào, sau khi thấy người trong căn phòng không khỏi ngây người:

- Tại sao là các ngươi?

Câu này nàng nói bằng Hồ ngữ.

Bên trong phòng là bốn nữ nhân, thấy Thiên Tú cũng dùng Hồ ngữ kinh hô:

- Công chúa?

Bốn người này cũng là quận chúa những bộ lạc trên thảo nguyên, có quan hệ thân thích với Thiên Tú. Các nàng cũng bị buộc đưa đi hiến tặng hoàng đế Đại Hạ, bốn cô nương dung mạo mặc dù thua xa không bằng Tịnh Cơ cùng Thiên Tú nhưng trong Hồ nữ cũng được tính là xuất chúng rồi.

Lý Cáp không có ý với các nàng nhưng không biết vì sao hắn lại giữ lại bốn người xinh đẹp nhất lại Hỗ Dương.

Lý Cáp đi tới phía sau Thiên Tú, vỗ vai nàng nói:

- Đồng hương gặp gỡ đồng hương, có phải hai mắt lưng tròng không?

Thiên Tú chợt quay đầu lại

- Ngươi muốn làm cái gì? Cho là người giận ta thì đổ lên đầu ta, đừng khi dễ các cô ấy.

Theo bản năng Thiên Tú cho là Lý Cáp đưa nàng đến đây để hành hạ tộc nhân trước mặt nàng.

Lý Cáp mỉm cười nói:

- Như nàng mong muốn, ta vốn không tính làm gì các nàng, là 'phần thưởng' của ta cho nàng.

Vừa nói bàn tay trên vai Thiên Tú dần hạ xuống ôm lấy eo thon của nàng kéo sát thân thể hai người lại.

Thiên Tú thét một tiếng kinh hãi, bốn cô gái trong phòng lập tức hô to muốn xông lên, Thiên Tú công chúa ở thảo nguyên là tồn tại như tiên nữ, người Hồ nhìn thấy công chúa của các nàng bị khi dễ. Sao có thể không phản ứng?

Bất quá Hương Hương khoát tay chặn lại, lập tức bốn cô gái mềm nhũn ra lăn xuống sàn. Tiếp theo vung tay lên lên lần nữa, thân thể bốn cô gái mất tự chủ bay lên ngồi lên ghế hoặc giường, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào Thiên Tú và Lý Cáp. Thiên Tú không khỏi thầm than, tay thị nữ này của Lý Cáp có phải là tiên thủ không mà sao muốn làm gì cũng chỉ cần vung tay lên là được vậy.

Bốn nàng bị Hương Hương làm như thế, kinh hãi sửng sốt một hồi lâu mới to tiếng quát bằng Hồ ngữ . Tựa hồ giận chủ tớLý Cáp.

Thiên Tú trợn mắt nhìn Lý Cáp:

- Ngươi muốn làm cái gì? Bệnh Tịnh Cơ chưa khỏi, ngươi đã đối xử với tộc nhân cô ấy...

Không đợi nàng nói xong, Lý Cáp che môi anh đào của nàng lại, hung hăng hôn lấy.

Thiên Tú đột nhiên bị tập kích ngẩn ra, đợi đến khi tai vang lên tiếng bốn vị Hồ nữ mắng chửi mới phản ứng lại, nàng liều mạng đẩy Lý Cáo ra nhưng cánh tay hắn như thép ôm chặt lấy, muốn xoay đầu đi thì môi bị hút chặt lấy không thể di chuyển.

Lý Cáp không thỏa mãn với nụ hôn, hai tay bắt đầu du tẩu trên thân thể Thiên Tú, từ lưng xuống mông, từ mông đến đùi, quành vào giữa bắp đùi rồi ngược lên vòng eo nhỏ nhắn bắt đầu xoa nắn hai trái tuyết lê.

Thiên Tú giãy dụa thân thể không ngừng, muốn tránh né nhưng không biết sao ngược lại thành phối hợp cho bàn tay to vuốt ve ma xát lên người nàng.

Mặc dù Thiên Tú và Lý Cáp đã sớm trải qua chuyện phòng the, nhưng trong phòng có bốn vị tộc nhân, làm nội tâm nàng xấu hổ và giận dữ vô cùng. Lúc này mới hiểu được, 'phần thưởng' Lý Cáp cấp cho nàng chính là làm nhục nàng trước mặt tộc nhân. Có thể nghĩ, Lý Cáp kế tiếp nhất định còn có thể tiến thêm một bước tiến hành xâm phạm nàng.

Nghĩ đến bị nam nhân xâm phạm trước mặt bốn tộc nhân, nước mắt Thiên Tú không kìm được chảy ra.

Bốn vị Hồ nữ thấy ngôi sao thảo nguyên mà Hồ tộc tôn kính Thiên Tú công chúa bị Hổ Uy tướng quân bắt về khi dễ như thế, cũng than thở khóc lóc, giận dữ mắng mỏ, nhưng mà không thể ra sức.

Hương Hương mặt không đổi đứng bên cạnh, với nàng chủ nhân làm gì cũng có lý do, còn đúng hay sai không phải chuyện nàng quan tâm.

Lý Cáp rốt cuộc cũng rời khỏi môi anh đào của Thiên Tú, nhẹ nhàng liếm nước mắt trên mắt nàng, không mặn chát như tưởng tượng mà còn chút ngọt, không lẽ nữ nhân uống nước Thiên Sơn lớn lên nước gì cũng ngọt sao? (Dịch & Biên: câu này có tính mở rất cao, dễ tưởng tượng những loại nước khác, bản thân ca cũng rất muốn thử)

- Van cầu ngươi, mang ta rời khỏi đây, ngươi muốn làm gì cũng được.

Thiên Tú cuối cùng vừa khóc vừa thấp giọng cầu xin.

- Ta nói rồi, đừng để ta tức giận, nàng luôn không nghe, luôn cho là mình thông minh.

Lý Cáp khẽ cắn vành tai nàng nói:

- Trước kia nàng là công chúa cao quý, nhưng giờ thì không phải, bây giờ nàng là nữ nhân của ta, hiểu chưa?

Vừa nói tay đã trượt vào trong quần áo, vuốt ve da thịt mềm mại rồi.

- Hiểu, hiểu mà, mang ta đi đi...

Thiên Tú thấp giọng thở gấp nói, mặt của nàng càng ngày càng hồng, thân thể đã là dần dần có chút phản ứng, thậm chí có chút phản ứng cọ xát theo bản năng làm nàng vừa giận dữ vừa xấu hổ.

- Không, nàng không hiểu.

Lý Cáp lắc đầu, phủ ở trên bộ ngực sữa tay vi vừa dùng lực.

- Hiểu! Ta hiểu mà.

Thiên Tú ngước mặt lên, không nhịn được nói to.

Lý Cáp dứt khoát ôm Thiên Tú đặt lên giường, trước mặt một Hồ nữ bắt đầu cởi đồ nàng ra.

- Không, không nên, van cầu ngươi...

Thiên Tú cầu khẩn.

- Nàng tất phải biết thân phận của nàng, biết ta là ai.

- Ta biết, biết rồi.

Thiên Tú nức nở nói.

Trên người Thiên Tú đã chỉ còn lại có nội y, bên trong nhà bốn vị quận chúa Hồ tộc đã nhắm chặt mắt thấp giọng hát một bài tiếng Hồ, bài này Thiên Tú đã nói cho Lý Cáp nghe - "Nữ thần khúc".

- Như vậy, nàng là ai?

Lý Cáp trầm thấp giọng hỏi.

- Thiên Tú công chúa sao?

Lý Cáp cười lạnh.

- A... A Dụ.

Thiên Tú thấp giọng nói.

- Vậy ta là ai?

- Ngươi là...

Thiên Tú cắn môi dưới do dự.

Lý Cáp khẽ nhíu mày, chuẩn bị giật cái yếm của nàng xuống thì ngoài cửa có tiếng hét:

- Chủ nhân, tỷ tỷ tìm ngài.

- Tìm ta?

Lý Cáp sửng sốt, tay dừng trên áo yếm của Thiên Tú.

- Tỷ tỷ đã chờ trong viện chúng ta lâu lắm rồi, có việc gấp nên mới bảo Thiên Thiên đi tìm chủ nhân.

- Ừ, biết rồi.

Lý Cáp nhẹ vuốt lên khuôn mặt đầy nước mắt của Thiên Tú nói:

- Hôm nay coi như xong, nhớ sau này phải ngoan, nếu không lần sau làm ta tức giận, 'phần thưởng' sẽ nhiều hơn nữa.

Lại nói với Hương Hương:

- Giúp ta đưa A Tú về, thuận tiện xem Tịnh Cơ có tỉnh hay không, tỉnh thì bảo Tử Nghiên làm chút cháo, nàng tự mình cho nàng uống một chén.

- Vâng, chủ nhân.

Hương Hương ôn nhu đáp, vung tay lên, quần áo Thiên Tú giống như có sinh mạng phủ lên thân thể của nàng, tự động điều chỉnh cho chỉnh tề.

Lý Cáp chạy về viện của mình, tỷ tỷ Vân Lâm đang ngồi trên ghế đá, đã đã lâu. Thấy nụ cười lạnh lùng là hắn biết, tỷ tỷ lúc này tức giận thật rồi.

Vì sao mà giận? Lý Cáp theo bản năng nghĩ tới chuyện ba người kia, tỷ tỷ tám phần là nghe được tiếng gió gì đó, đến đây hưng sư vấn tội rồi. Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao, tự nhiên là như nói chuyện cười vậy, đánh chết không nhận.

- Tỷ tỷ, nghe Thiên Thiên nói, tỷ tìm đệ có việc gấp?

Lý Cáp hỏi, ánh mắt đảo quanh, Liên Khanh, Tử Nghiên các nàng sao không đi theo tỷ tỷ?

Vân Lâm vừa nhìn ánh mắt đệ đệ cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói:

- Trừ Diễm Nhi và Linh Nhi trong phòng chiếu cố nàng ra, những người khác ta bảo đến chỗ Phi nhi.

Phi nhi chính là trăng sao cộng sinh, sau khi về Hỗ Dương , Lý Cáp an bài nàng ở cùng Hoa Tư , trên danh nghĩa là làm thị nữ của Hoa Tư, trên thực tế không cần phải làm gì, đều có thị nữ làm hết rồi.

Vân Lâm nhìn tiểu thị nữ phía sau Lý Cáp, nói:

- Thiên Thiên, muội cũng đi Linh Nhi trong phòng đi, Diễm Nhi đã trông cả ngày rồi, để cho nàng đi nghỉ ngơi một chút.

Thiên Thiên nhìn về phía Lý Cáp, thấy chủ nhân khẽ gật đầu, mới trả lời:

- Vâng, tỷ tỷ!

Xoay người đi vào phòng Linh nhi, đóng kĩ cửa lại.

Lý Cáp vẻ mặt nịnh nọt ngồi xuống bên cạnh Vân Lâm:

- Tỷ tỷ, tìm đệ có chuyện gì vậy? Sao mà thần thần bí bí thế?

Vân Lâm nhìn mặt đệ đệ, mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:

- Đệ không có chuyện gì muốn nói với tỷ sao?

Lý Cáp suy nghĩ một chút, nói:

- Ừ, quả thật có lời muốn nói cùng tỷ tỷ, đợi sau hôn lễ với Tư Tư đệ sẽ nói với phụ thân chuyện chúng ta rồi cùng đi Đàm Bình trấn...

Vân Lâm ngắt lời hắn:

- Đệ còn không chịu nói thật sao?

Lý Cáp sửng sốt:

- Nói thật cái gì?

- Tỷ hỏi đệ, ba người hôm qua bị bọn Ngưu Đại đánh chết là ai?

Vân Lâm nhìn thẳng vào mắt đệ đệ, không hề chớp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio