Hoàn Khố Đệ Tử

chương 201: trở lại vạn lâm tông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở Đông Hải, Linh Uyên các là thế lực lớn nhất và có lực ảnh hưởng rộng nhất tới võ lâm bang phái. Vài thập niên trước, Linh Uyên các từng thống lĩnh chính đạo chư hùng trong một thời gian dài, nó thậm chí sánh vai với Ngũ môn phái như Thiếu Lâm, Võ Đang có uy tín lâu năm, đối đầu với hắc đạo Ma Môn là kẻ thù truyền kiếp của chính đạo. Nhưng năm mươi năm trước, Linh Uyên các cùng Ma Môn xảy ra một cuộc đại chiến, song phương dồn hết cao thủ chiến đấu, cuối cùng Ma Môn đại thắng, Linh Uyên các thảm bại.

Từ đó, Ma Môn uy danh đại chấn, mà Linh Uyên các thì nguyên khí tổn thương nặng nề co đầu rút cổ về Đông Hải, mấy thập niên không xuất hiện trực hệ truyền nhân hành tẩu giang hồ, cho đến tỷ tỷ Lý Cáp Vân Lâm cùng sư huynh của nàng Doãn Tiếu một năm trước xuất hiện tại đại hội anh hùng.

Giang hồ đồn đại rằng, Vân Lâm cùng Doãn Tiếu xuất hiện, chính là sự báo trước Linh Uyên các trở lại giang hồ. Mà Vân Lâm cùng Doãn Tiếu cũng là kỳ tài hiếm thấy, võ công bất phàm, dáng vẻ đường hoàng, khiến những lão nhân không nhịn được mà nhớ lại mấy đời truyền nhân Linh Uyên các mười năm trước, đều là nam tuấn nữ tú, thân thủ cùng nhân phẩm không tồi ở trên đỉnh cao của giang hồ.

Nhưng mà không ai ngờ lão các chủ cho Vân Lâm cùng Doãn Tiêu thay mặt Linh Uyên Các tái xuất giang hồ là đúng nhưng hắn hiển nhiên không nghĩ tới hai đồ đệ vừa ra khỏi tông môn lại cắm đầu đâm vào Đại ma vương Lý Cáp. Doãn Tiêu thì bị thiến rồi biến thành đạo cụ đưa cho Ma Môn làm bia đỡ đạn cho chính đạo vung tay chém giết, kết cục là chết không toàn thây, hoá thành huyết thuỷ. Còn đại tiểu thư Vân Lâm về nhà ở Hỗ Dương Lý gia thì chả buồn đặt chân vào giang hồ nữa.

Hiển nhiên, sự việc bất thành nhưng lão các chủ thì vẫn hi vọng sẽ đưa tông môn trở lại thời kỳ huy hoàng của nó khi lão vẫn còn sống. Lão tin tưởng, mấy thập niên nằm yên, Linh Uyên Các vẫn có thừa thực lực để vùng lên để đứng trên giang hồ

……….

- Ma Môn quân chủ sau khi biến mất mấy tháng lại xuất hiện giang hồ, có lẽ chính là cơ hội tốt nhất.

Lão các chủ nghĩ thầm. Nhưng hiện tại, Ma Môn không như lúc trước, bởi Ma Môn quân chủ đổi tên thành Đông Phương Bất Bại, Ma Môn mới chính xác là Ma Môn. Mà cũng chỉ có vậy, Ma Môn chẳng thay đổi gì.

Nhưng sự thật thì chả phải thế, triều đình bởi vì tà giáo phía tây nam vây khốn mà khốn khổ khốn nạn, Ma Môn mới này lại làm cho giang hồ Đại Hạ một lần chấn động.

Lần kế tiếp chính là Đông Hải!

Lý Cáp vừa tới bến tàu vào đúng lúc nắng đến đỉnh đầu. Thấy thành trấn, bến tàu, người chèo thuyền, người đi đường, Lý Cáp có chút hoảng hốt, chuyện ở U Minh đảo phảng phất như là một giấc mộng đêm qua, đã có chút ít mơ hồ, hiện tại để cho hắn nhớ lại bộ dáng U hậu, hắn không nhớ rõ nổi. Chỉ nhờ vào bóng dáng mặc váy đen bên cạnh , hắn có thể xác định, mình quả thật đã đi qua U Minh thiên cung, mọi chuyện đã xảy ra là thực .

Phúc Phong đương phô đã sớm an bài một cỗ xe xa hoa đến bến tàu để chở đám Lý Cáp về thành. Trên xe, ông chủ Trương không khỏi nhìn qua cửa xe rồi hỏi đánh xe:

- Chúng ta không có ở đây những ngày qua, trong thành có chuyện gì xảy ra không? Sao ta thấy không khí có gì không đúng.

Nghe những lời ấy, Lý Cáp nhận ra rằng nguyên vốn bến tàu cùng đường phố vốn rất náo nhiệt, lúc này nhìn lại hơi có chút tiêu điều, người đi đường thần sắc khá khủng hoảng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy kỷ đội tuần tra, nha dịch đeo đao đi qua. Xa cung kính trả lời:

- Chưởng quỹ , ngày hôm trước Đông Hải thật là xảy ra đại sự Đông Hải địa đầu xà, võ lâm đại phái Linh uyên tiên các, một đêm bị người diệt mấy trăm người, bị đốt thành tro tàn! Thật là thảm!

Lý Cáp nghe vậy động tâm, trên mặt bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi:

- Có biết ai làm không?

Xa phu cũng chẳng biết vị công tử trẻ tuổi ấy là ai nhưng từ thái độ của Trương chưởng quỹ thì hắn cũng đoán ra được phần nào nên cung kính nói:

- Đêm khuya hôm trước, ở Linh Uyên các vang lên tiếng hét vang trời, cả Đông Hải đều có thể nghe thấy tiếng kêu thảm ấy. Tiểu nhân không phải người lương thiện nhưng cũng biết đó là những nhân vật giết người không chớp mắt. Ngày hôm qua nha môn đã nói là nhiều bộ khoái ở gần Linh Uyên các tuần tra cũng bốc hơi, chả biết sống hay đã chết. Đoán chừng là dữ nhiều lành ít rồi. Ta nghĩ, chắc hẳn là do Ma Môn làm.

- Ma Môn á? Chúng làm gì có bản lãnh ấy! Linh Uyên các toàn cao thủ nhất đẳng a, một Ma Môn sao mà giết sạch Linh Uyên các?

Trương chưởng quỹ vẻ mặt khó tin nói.

Xa phu lắc đầu:

- Cái này tiểu nhân không biết nhưng mà Linh Uyên Các bị đốt thành phế tích là sự thật. Tiểu nhân cũng đi xem qua, nha môn phái người đi nhặt xác, giờ đến chắc cũng chưa xong đâu. Híc, quá thảm!

Trương chưởng quỹ vẫn nửa tin nửa ngờ, Lý Cáp cũng âm thầm kinh ngạc. Gây chiến giữa Linh Uyên Các và Ma Môn thủ phạm là hắn. Nhưng hắn nghĩ chúng hẳn nên lưỡng bại câu thương, không nghĩ rằng Ma Môn cùng Đông Phương Bất Bại lợi hại tới vậy, có thể một đêm diệt sạch sẽ Linh Uyên các. Xem ra, cần phải xem xét lại thực lực Đông phương Bất Bại rồi.

Trương chưởng quỹ quan sát thấy Lý Cáp có chút quan tâm đến vấn đề này, liền nói:

- Nhị công tử có tính ở lại Đông Hải một hai ngày hay không?

Lý gia Đại tiểu thư Vân Lâm từng ở Linh Uyên các học võ, chuyện này ngoại nhân không biết nhưng mà người phụ trách Lý gia ở Đông Hải như hắn thì rõ như ban ngày. Lý Cáp lắc đầu:

- Ta còn có chuyện khác muốn làm, hôm nay phải đi.

Vừa nói nhìn Trương chưởng quỹ một cái, thản nhiên nói:

- Bên này chuyện Linh Uyên các nếu có tin tức gì mới, nhớ báo cho ta.

- Vâng!

Xe ngựa chạy thẳng tới cửa thành phía bắc, Lý Cáp cũng chẳng buồn dừng lại ở đây dẫn mà Hương Hương cùng Tiêu Lan ngồi trên hoả kỳ lân rời Đông Hải.

Trên đường…

- Hương Hương, trên người nàng có bản đồ không?

- Chủ nhân, không có!

- Đệt, bản đồ đâu rồi?

Lý Cáp tìm khắp trên người mình mà không tìm được bản đồ, dự là rơi ở U Minh cung, nóng nảy:

- Đệt, không có bản đồ chúng ta làm sao trở về Vạn Lâm tông a! Hương Hương, nàng có nhớ đường không?

Hương Hương nhìn xung quanhcười nói:

- Không nhớ lắm!

Lý Cáp gãi gãi đầu, nhìn về Tiêu Lan xinh đẹp đang ngồi đằng sau, nói:

- Cái này… Lan Tiêu yêu quý của ta, nàng biết đường đến Vạn Lâm tông không?

Đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, khó chịu nói:

- Ta là Tiêu Lan, không phải Lan Tiêu!

- Aizz, giống nhau mà. Lan Tiêu cũng dễ nghe.

Cái thói chọc ghẹo mỹ nữ của hắn đúng là chả bao giờ thay đổi.

- Ta là Tiêu Lan, không phải là Lan Tiêu.

Nàng nhất quyết.

Lý Cáp bất đắc dĩ nói :

- ừ, thế cũng đc, Lan Tiêu… Nhầm, Tiêu Lan, được chưa ! Mau nói cho ta biết, Vạn Lâm tông đi như thế nào, ta đang vội.

Nàng nhìn hai bên đường rồi nói:

- Ta chưa từng nghe đến Vạn Lâm tông a.

Lý Cáp đập trán, đúng là mình ngu mà. Chuyện Phong Hỏa Tiêu Lan ở U Minh thiên cung mười mấy năm cũng quên mất.

Hương Hương bỗng nhiên nói:

- Chủ nhân, nói không chừng nó nhận ra đường đi.

Lý Cáp nhìn về phía hỏa kỳ lân. Nó gật đầu, thầm nhủ: “ tưởng mấy người thế nào. Hoả kỳ lân ta đây sống mấy trăm ngàn năm, mấy người đem ta so sánh với ngựa..” đang nói bị ăn đạp của lão đại:

- ĐKM! Thế mày có nhớ đường đến Vạn Lâm tông không? Đừng nói là quên rồi nhá.

Hoả kỳ lân vẻ mặt ai oán ô ô, đi chậm dần. Lý Cáp lại đạp:

- Giả vờ cái rắm, ta biết ngươi nghe hiểu nên là nhanh một chút, về Vạn Lâm tông!

“Xoạt” hoả kỳ lân đứng trước một chỗ rẽ, trái nhìn nhìn phải. Tựa hồ do dự mà không biết muốn đi đường nào.

Lý Cáp và Hương Hương nhìn nhau:

- Ặc, dân mù đường đi với nhau sao?

- Đi mau! Nếu không đến Vạn Lâm Tông thì xem ta chỉnh ngươi như thế nào!

Lý Cáp gào lên với hoả kỳ lân.

Phía sau Phong Hỏa Tiêu Lan thấy vậy trợn mắt hốc mồm:

- Này thật là Thiên Sơn hỏa kỳ lân sao?

Ở Thiên Sơn làm thần thú được người cúng bái, nhưng trước mặt Lý Cáp thì ngoan ngoãn làm thú cưỡi, hơi một tí là ăn đòn của Lý Cáp, thực sự so sánh với con ngựa còn nghe lời hơn.

Lý Cáp quay đầu lại nhìn nàng nói:

- Đây không phải là Thiên Sơn hỏa kỳ lân, chẳng lẽ là băng kỳ lân à?

- Băng kỳ lân? Hình như chỉ có thủy kỳ lân mà không có băng kỳ lân đâu?

- Ta nói, Lan Tiêu hỏi ngươi cái này nha?

- Ta gọi Tiêu Lan, không phải là Lan Tiêu.

Tiêu Lan cải chính.

- ờ ờ, là Tiêu Lan. Ngươi cũng ở U Minh Cung rất lâu a?

Nàng nhìn hắn, gật đầu.

- Ngươi có biết giữa Y Tiên cùng U hậu có vấn đề gì không?

- Không biết!

- U hậu có người trong lòng không?

- Không biết!

- U hậu bình thường hay ăn kiêng sao?

- Không biết!

- U hậu chưa bao giờ ra khỏi cung?

- Không biết!

- Sao cái gì cũng không biết hả?

Bực mình, Lý Cáp nói:

- U hậu nói ngươi đều phải nghe lời ta mà giờ hỏi cái gì cũng nói không biết, thế thì về U Minh đảo đi.

- Ta quả thật không biết, thế thì trả lời như thế nào?

Nàng nhìn hắn nói.

- Vậy thì bỏ khăn che mặt đi, sau này không có người ngoài thì không cần phải đeo đâu.

Nhưng mà nàng không động.

- Hoặc là tháo khăn ra, hoặc về U Minh đảo.

- Là ngươi nói…

Nàng nhảy khỏi lưng hoả kỳ lân, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

- Ơ..

Lý Cáp lên tiếng, bảo hoả kỳ lân quay đầu trở lại

- Ngươi làm gì vậy?

Lý Cáp ở trên lưng hỏa kỳ lân nhìn xuống hỏi.

- Trở về U Minh đảo.

Tiêu Lan trả lời.

- Ngươi thật sự trở về à? U hậu hỏi ngươi, ngươi trả lời thế nào?

- Là ngươi bảo ta trở về.

Tiêu Lan thản nhiên nói.

- A, ngươi thật đúng là bướng bỉnh mà? Không phải là tháo cái khăn che mặt ư, có gì mà không được.

Nàng đứng yên, không nói gì.

Lý Cáp ngẩng đầu nhìn sắc trời nói:

- Tốt lắm, không cho giằng co nữa, lên đây đi, còn phải lên đường.

Nàng liếc nhìn Lý Cáp, do dự.

- U hậu không phải bảo ngươi nghe ta phân phó đấy sao?

Tiêu Lan lúc này mới nhảy lên rồi lưng kỳ lân. Nhưng nàng đâu có ngờ, vừa nhảy lên thì bị hắn giật lấy mạng che mặt.

Một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đầy sự kinh ngạc xuất hiện, mũi ngọc xinh xắn, môi anh đào tinh xảo, gương mặt trắng noãn, chiếc cằm xinh đẹp. Lý Cáp sờ cằm nói:

- Không tệ, không tệ, tiểu cô nương lớn lên xinh đẹp như thế này. Tại sao không chịu bỏ cái khăn che mặt xuống chứ!

Đôi mắt xinh đẹp từ kinh ngạc trở thành tức giận. Hai tay nắm chặt run run, bộ dạng muốn ăn thịt Lý Cáp.

Lý Cáp coi như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu nhìn trời:

- Ai nha, sắc trời đúng là không còn sớm, nên lên đường thôi.

Vừa nói vừa vỗ lên đầu Nhị Phi:

- Đi mau đi mau, đường ta chọn là đúng a.

Nhìn Tiêu Lan đằng sau vẫn nghiến răng nghiến lợi nhìn mình chằm chằm hắn cười hì hì rồi lại nói:

- Vẫn nên đeo cái khăn che mặt lại, cảm lạnh sẽ không tốt.

Vừa nói liền muốn thay Tiêu Lan đeo lại cái khăn che mặt.

Tiêu Lan hung hăng đẩy tay Lý Cáp ra, tay hóa trảo nhanh chóng chộp tới cổ họng hắn, Hương Hương sớm chú ý đã lâu nhanh chóng giơ tay lên chặn xuống. Tiêu Lan liên tục xuất ba chiêu, kình phong vù vù, Lý Cáp híp mắt mỉm cười. Bên cạnh tiểu hồ yêu đỡ thoải mái, chẳng có tí sợ hãi.

- Ta nói ngươi cần gấp cái gì? Cần gì khổ như thế chứ, không phải là bỏ khăn ra thì gương mặt ngươi sẽ xuất hiện sao? Có phải lột xiêm y ra đâu mà như có thâm cừu đại hận với ta vậy. Hương Hương, đừng cản, cứ cho cô ta tới xem cô nàng Hỏa Phong này có bản lĩnh gì.

Lý Cáp khoát tay chặn lại nói.

Tiêu Lan nhìn chằm chằm Lý Cáp thật lâu, mới oán hận nói một câu:

- Ta họ Phong Hỏa, không phải là Hỏa Phong!

Dứt lời đoạt lấy diện sa, tự mình đeo lên , quay đầu nhìn về phía một bên.

- Hỏa Phong... Hình như là cái danh ca gì gì đó cũng...

Lý Cáp sờ sờ đầu mũi, thấp giọng thầm nói.

Hỏa kỳ lân vù vù chạy gấp, nhưng lại như là con ruồi không đầu, chạỵ đông chạy tây, chạy vội hai ngày cũng không thấy Vạn Lâm tông đâu. Lý Cáp giận đến mức cứ đè đầu nó cốc mạnh, đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng hết chạy loạn vì đã đến ngoại vi Vạn Lâm tông.

- Cuối cùng cũng tìm được rồi.

Lý Cáp thở phào một cái.

Hỏa kỳ lân hướng về phía tối sâu trong rừng huýt sáo một cái, tiếng huýt gió như lôi, uy phong lẫm lẫm, kinh thiên động địa, làm cho chim chóc động vật trong rừng gà bay chó nhảy, chạy loạn lên. Lúc này, Tiêu Lan mới thật sâu cảm nhận được, thứ mĩnh cưỡi đúng Thiên Sơn thần thú hỏa kỳ lân, mà không phải quái vật chỉ có bề ngoài dọa người.

Lúc này Lý Cáp lại cho nó một đạp, tiếng huýt sáo thành tiến “áy ôi” vang vọng núi rừng

- Hù doạ những con côn trùng là đc rồi, kêu lên ầm ỹ làm gì? Thô thiển, chả có tí khiếu âm nhạc nào cả.

Tiêu Lan không nhịn được xoa trán, âm thầm lắc đầu cảm thán, Thiên Sơn thần thú sao lại nằm trong tay người này... Thật là hổ lạc đồng bằng a!

Lý Cáp quát tiếng, hoả kỳ lân liền nhảy phắt lên, lao vào rừng tùng. Lý Cáp liền nhảy xuống, vào thẳng phòng Linh Nhi. Nhưng ở trong lại chỉ có bà Tần đang quét dọn mà không thấy ai.

Tần bà ngẩn ra nhìn hắn, khuôn mặt biến đổi mấy lần, không rõ là cao hứng hay lo sợ.

- Linh Nhi các nàng đâu?

Lý Cáp đối lão thái bà này không có cảm tình gì, hiện tại đến Vạn Lâm tông lại không có thể nhìn thấy Linh Nhi, Nhu Cơ các nàng, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng.

Tần bà rung giọng nói:

- Ngươi... Ngươi từ U Minh thiên cung trở lại?

- Dĩ nhiên!

Lý Cáp gật đầu:

- Ta hỏi ngươi Linh Nhi các nàng đi đâu rồi?

- Ngươi không cần phải lo lắng, Tiểu Vũ mang các nàng đi tắm rửa.

Một thanh âm khàn khàn từ phía sau lưng truyền đến, dọa Lý Cáp nhảy dựng , xoay người lại nhìn, hoá ra là Y Tiên không biết lúc nào đã tới rồi phía sau hắn. Khoảng cách gần nhìn Y Tiên mặc áo bào tro , Lý Cáp trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, hắn có loại trực giác, lão bà này tương đối đáng sợ.

- Ta đã cầm giải dược đến, bệnh tình Linh Nhi các nàng thế nào?

Lý Cáp móc cái bình nhỏ tinh xảo cổ xưa nói.

Lúc này Hương Hương cùng Tiêu Lan tất cả cũng đi theo vào, thấy đồ trong tay Lý Cáp, tiểu hồ yêu không khỏi hé miệng cười thầm.

Y Tiên không để ý đến tay Lý Cáp cầm bình nhỏ, trái lại nhìn hắn hồi lâu mới khàn khàn nói:

- Ngươi là hậu nhân Lý đại ca?

Lý Cáp buồn bực trừng mắt nhìn, không hiểu nói:

- Ta họ Lý, nhưng Lý đại ca ngươi nói là ai?

- Lý Tiêu!

- Là gia gia của ta.

- À, hoá ra là cháu hắn

Y Tiên thấp giọng rù rì, thấy vậy Lý Cáp cùng Hương Hương cùng tỏ thái độ nghi ngờ.

Không cần kỳ quái như thế nha. Không quan tâm đến giải dược, chỉ quan tâm tới thân thế hắn, lần trước không hỏi, sao giờ lại hỏi?

- Gia gia ngươi... Hắn vẫn khỏe chứ?

Y Tiên đột nhiên hỏi.

- Ách... Cái này, vẫn khỏe, thân thể vẫn cường tráng.

Lý Cáp trả lời.

- Hắn. . . Có tái giá không?

- Gia gia vẫn nhớ nãi nãi, mấy chục năm không chịu tái giá.

Vừa nói không khỏi nheo mắt lại hỏi:

- Tiền bối... Ngài biết gia gia ta?

Y Tiên cúi đầu, khẽ lắc đầu:

- Mấy chục năm... Hắn không quên được tỷ tỷ... Không quên được tỷ tỷ...

- Tỷ tỷ? Tiền bối, ngài đang nói cái gì?

Lý Cáp nghi ngờ nói.

Y Tiên nói với Tần bà và Hương Hương nói:

- Các ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời nói với Lý công tử.

- Chủ nhân...

Hương Hương cùng Tần bà đồng thời mở miệng, dĩ nhiên chủ nhân họ gọi không phải là cùng một người.

- Đi ra ngoài đi!

Y Tiên khoát tay chặn lại nói.

Lý Cáp không giải thích được, cũng nói với Hương Hương:

- Nàng cùng Lan Tiêu đi ra bên ngoài trước đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio