Hừ, nói cho cùng, hôm nay tất cả những thứ này! Nhìn cứ như là một cuộc ám sát bất ngờ, nhưng có một số người lại vô tình mà đem nàng cuốn vào bên trong cuộc chơi này. Nàng là người không thiện lương, nên nàng cũng sẽ không dễ dàng gì quên đi như thế!
Nàng là người có cừu tất báo, nhưng vẫn thuộc loại “quân tử báo thù, mười năm không muộn!”
A, Có điều nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận có đôi lúc nàng quả thực cũng là một tiểu nhân. Giống như, nàng đã cố ý quên đi con tôm nhỏ nha hoàn Thúy nhi ở một xó nào đó rồi...
Thiên Diệu đế kinh, Phủ Tả tướng!
Lúc này, trong chính sảnh của Phủ Tả tướng, có hai người đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chủ vị, một người trong đó mặc một bộ triều phục, bên cạnh đặt cái mũ quan, mang theo một hơi thở phong trần mệt mỏi, rất dể nhận ra đó chắc chắn là Tả tướng đại nhân mới vừa trở về phủ.
“Cha, muội muội hôm nay nhất định không phải cố ý. Muội ấy biết rõ người kia rất lợi hại ở Thiên Diệu hoàng triều, thì tại sao lại không có lý gì mà đi trêu chọc Dạ hộ vệ? Cha, ngài nhất định không thể trách cứ muội muội, nói không chừng vạn nhất việc này thật sự có cái gì đó ẩn tình nha?” Diệp Thanh Vãn nói ra lời này, lông mày xinh đẹp nhíu lại, dường như là đang kiêng kị cái gì đó, bỗng sững sờ làm cho nàng nói đến đó lại chần chừ, muốn nói lại thôi. Thâm ý trong đó, làm cho người khác không khỏi phải suy đoán nhiều hơn.
Có điều, nhìn dáng vẻ này của nàng ta lại không thể dẫn đến sự nghi ngờ của những người có mặt tại đây. Ai kêu nàng mang bộ dáng là một tỷ tỷ tốt như thế, còn Quân Khanh lại là một cái hoa si ngu ngốc, hoàn khố đáng vứt đi,từ lâu đã thâm vào nhập vào lòng mọi người.
“Xoảng” ly trà trên bàn đột nhiên bị đập vở, Diệp thừa tướng sắc mặt khó coi đến cực điểm, có thể so với màu đen của giẻ lau.
“Hoang đường! Đồ nghiệt súc... Hừ, không biết Phủ tả tướng ta đã tạo nghiệt gì, mới dưỡng ra cái đồ bỏ đi không biết tiến thủ như thế! Đem mặt mũi Phủ Tả tướng chà đạp dưới chân còn chưa đủ, lần này còn dám...”
Phía sau còn đang định nói gì đó? Diệp thừa tướng có lẽ là kiêng kỵ người bên cạnh, sắc mặt khẽ biến lạnh, cũng không nói tiếp. Nhưng nếu nhìn kỹ người bên cạnh Diệp thừa tướng, bên dưới khuôn mặt tuấn dật kia, trong nháy mắt xẹt qua một vệt ám trầm nhanh đến mức làm người ta tưởng lầm là ảo giác.
“Diệp thừa tướng, Vãn Vãn...” Bắc Thần mặc ôn hòa, khẽ nhếch miệng tạo nên một độ công đẹp mắt, ngón tay thon dài dường như không hề để ý gõ nhẹ lên trên bàn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thanh Vãn, trong mắt tự nhiên dâng lên một tia sủng nịch.
“Chỉ là đồ bỏ đi, mà dám to gan không để bản vương vào mắt! Hừ, nếu khi Nhiếp chính vương hồi kinh thật sự nghe được việc này, đừng nói là hắn động động ngón tay, mà chỉ cần một ánh mắt thôi chắc chắn sẽ làm cho cái phế vật kia chết không có chỗ chôn. Bản vương thì làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng ta? Huống chi, trong lòng Bản vương đã ngưỡng mộ Vãn Vãn, thì làm sao cam lòng để nhạc phụ đại nhân tương lai cùng Vãn Vãn phải chịu ủy khuất?”
Nghe Bắc Thần Mặc nói, lần thứ hai khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Diệp Thanh Vãn không nhịn được đỏ lên, hơi mấp máy môi muốn nói gì đó, khi nhìn lên thấy cái người phong hoa tuấn dật đang ngồi ngay ngắn ở chủ vị kia, thì cái gì cũng không nói ra được, nghiễm nhiên là bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng, mơ mộng như rạng mây hồng.
Diệp thừa tướng nhìn nữ nhi mà mình thương yêu nhất mang theo dáng vẻ tiểu nữ nhân thẹn thùng, lập tức vờ như nghiêm túc liếc nhìn Bắc Thần mặc, giả vờ ho khan một tiếng, nhìn một màn như thế tâm trạng thật sự rất là vừa lòng.
Lại nghĩ tới câu nói vừa nãy của Diệp Thanh Vãn cùng Bắc Thần Mặc, Diệp thừa tướng dù sao cũng là lão hồ ly lăn lộn trong triều đình nhiều năm, thì không thể nào tin được bên trong không có một chút vấn đề gì.
Hừ, có điều vừa nhắc tới nghiệt súc kia, chuyện này quả thật là vứt đi khuôn mặt già nua này của hắn, lại còn cả ngày lẫn đêm bị nó đặt ở dưới bàn chân mà dẫm đạp. Mỗi khi vào triều, lần nào hắn cũng gặp được các loại ánh mắt của mấy người đồng liêu hoặc là đồng tình hoặc là bất đắc dĩ?
Làm sao hắn không nhìn ra được ý nghĩa của những ánh mắt đó? Ánh mắt kia đơn giản là ném đá giấu tay trào phúng bộ xương già này của hắn, mặc kệ Diệp Thừa Viễn hắn ngồi ở vị trí cao, quan hàm tả tướng thì lại đã làm sao? Còn không phải có được một đứa con gái vô dụng, giờ nào khắc nào cũng khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn?
Đứa con gái này một mực không có được bộ dạng của một tiểu thư khuê tú, lại còn là một hoàn khố tùy hứng làm cho người ta giận sôi gan! Hắn đi trên đường, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng điều lắng có thể hay không bị người đâm ngang cột sống. Nghiệt súc này từ lúc vừa sinh ra, tính tình không có một chút nào giống hắn, lại cùng với người mẹ đã chết của nó đúng là chung một bộ dạng, đều chưa từngđể hắn vào trong mắt.
Nhưng cũng còn may, hắn thương yêu nhất là nữ nhi Diệp Thanh Vãn này. Đại tiểu thư Diệp gia, đương nhiên phải có trọng trách đem mặt mũi Diệp gia nâng lên cao. Nữ nhi này từ nhỏ đến lớn đúng là chưa từng làm hắn thất vọng.
Nhưng thật đáng tiếc, đáng tiết là nếu không phải lão phu nhân di nguyện lại phải là nữ nhi kia, thì hắn làm sao có thể nhẫn tâm để cho Thanh Vãn chỉ có thể làm con thứ? Vì lẽ đó, từ trước đến nay hắn luôn hổ hổ thẹn đối với nữ nhi này.
Bởi vì vậy, ở trong phủ những việc liên quan đến nhị phòng, nhị phu nhân thì hắn đều dung túng nhiều hơn mấy phần. Bây giờ, nữ nhi hắn thương yêu nhất, xuất sắc nhất này đã muốn có lang quân như ý, hơn nữa lang quân như ý này thân phận địa vị còn không thấp, thì càng phải cưng chiều Diệp Thanh Vãn thêm mấy phần, tâm tình Diệp Thừa Viễn lại càng thêm xác định.
Lần này, không cần biết sự thực thế nào, chỉ cần việc quan hệ với Vãn nhi, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho nàng bị thiệt thòi!
Cái nghiệt súc kia, chỉ cần hắn còn bảo vệ được phủ Tả tướng này, hắn chắc chắn dạy dỗ nó thật tốt!
Sau khi đàm luận vài câu, Diệp thừa tướng sai người tiễn Bắc Thần Mặc ra về. Mà lúc này, ở ngoại thành kinh thành Thiên Diệu, nhưng lại xảy ra một màn không muốn để cho người khác biết.
“Ào ào” tiếng nước chảy khiến người ta suy nghĩ xa xôi, đánh vở sự tĩnh lặng của biệt viện ở ngoại thành này.
“Ô oa!” cùng với tiếng nước chảy, là một đạo thán phục hèn mọn sắp ức chế không được vang lên. Quân Khanh thực sự không nhịn được, trong miệng thì luôn lải nhải phi lễ chớ nhìn, mà một tay thì cầm một cái đùi gà há to mồm cắn xé. Nàng không hề chú ý chút nào, nếu người đang ngồi ở đó mà quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, nàng xin thề, nàng tuyệt đối sẽ đem hắn xem như đùi gà mà đem hắn gặm, gặm đến khi không còn sót lại một chút mảnh vụn nào.
“Trời ơi, ta xin thề cái này tuyệt đối là làm cho người ta mạch máu phun trào mà! Chà chà, chỉ cần là nhìn dáng người này của hắn, chưa cần nhìn đến chính diện, thì tuyệt đối những người được gọi là cái gì siêu sao Thiên Vương ở kiếp trước thật là chỉ đáng vứt đi thật xa!”
“hazz ——” Quân Khanh không tự chủ mà cảm khái, nhưng nhìn thấy động tác của tiều mỹ nhân ngoài cửa sổ cảm giác hình như dừng lại một chút.
“Phù phù phù phù” trái tim nhỏ bé của nàng hiện tại đang bay bỗng, cái này có được tính là trời cao tặng kèm đại phúc lợi cho nàng khi xuyên qua hay không? Cũng không uổng công hôm nay nàng ròng rã cả một ngày, giài vò cái mạng già này của nàng, sớm biết có được phúc lợi như vậy, dù có cho nàng chết thêm một lần nữa thì vẫn đáng giá nha!