Edit: Thanh Vân Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt “a” một tiếng, nở nụ cười. Quả nhiên là thú vị!
Dung Cảnh trở tay kéo Vân Thiển Nguyệt, “Thời gian còn sớm, chúng ta đi Hương Tuyền sơn nướng cá đi?”
Vân Thiển Nguyệt ngạc nhiên, “Ngươi vẫn không quên chuyện cá nướng?”
“Ừ!” Dung Cảnh lắc đầu, rất thành tâm thành ý nói: “Huống chi thời gian vẫn còn sớm! Hoàn toàn có thể đi.”
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn thoáng qua sắc trời, có chút im lặng, “Ngươi còn có tâm tình để ăn?”
“Tâm tình vô cùng tốt!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được tâm tình của nàng cũng vô cùng tốt. Bất kể ngày mai là gió hay là mưa, tóm lại hôm nay đã đánh thắng một trận, đúng là đáng giá để ăn mừng, nhưng đi Hương Tuyền sơn có phải là quá xa hay không? Nàng nhìn Dung Cảnh, “Chọn một chỗ gần hơn chút đi.”
“Nơi đó thanh tịnh!” Dung Cảnh lắc đầu, thấy Vân Thiển Nguyệt không đồng ý, ấm giọng dụ dỗ, “Hôm nay những nơi gần chỗ nào cũng có người, Hương Tuyền sơn vô cùng thanh tịnh, hơn nữa cá ở Hương Tuyền sơn có vị ngon nhất, dùng làm bữa ăn khuya thật là tốt, ta và nàng từ Linh Đài tự trở về còn không được ăn cá ở Hương Tuyền sơn, chẳng lẽ nàng thật không muốn đi?”
Vân Thiển Nguyệt tiến hành giằng co trong lòng, nhìn Dung Cảnh do dự, “Nhưng ta rất mệt!”
“Ta đem những tuợng phật bằng vàng của nàng giấu ở Hương Tuyền sơn, vẫn chưa dời đi đâu. Chẳng lẽ nàng không muốn đi xem?” Dung Cảnh lại thấp giọng nói: “Còn nữa, ngân lượng từ việc lấy của cải trong kim khố đem bán chắc chắn là không ít.”
“Đi, ta sẽ đi ngay bây giờ!” Vân Thiển Nguyệt lập tức gật đầu, lôi kéo Dung Cảnh.
Dung Cảnh cười khẽ, đuổi theo Vân Thiển Nguyệt. Khóe miệng chứa nụ cười thật sâu.
Vân Thiển Nguyệt vừa đi mắt vừa trợn trắng, nàng không phải thật sự yêu quý mấy thứ vàng bạc đó, chủ yếu là muốn nhìn một chút người này chuẩn bị cho nàng niềm vui bất ngờ gì ở Hương Tuyền sơn, xem bộ dạng này là không đi không được rồi. Nếu không đi xem thì thật sự rất đáng tiếc. Chủ yếu là vì hắn a!
Hai người tới trước xe, Huyền Ca không đẩy màn xe ra như ngày thường, mà nhìn hai người, “Thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, các ngươi. . . . . . như thế nào? Có thành công hay không?”
Hôm nay ở cửa cung thủ vệ nghiêm ngặt, lại không cho tùy tùng theo vào cung. Hắn tự nhiên là không biết tình hình trong cung, vẫn lo lắng, lúc này thấy hai người đi ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng khẩn trương hỏi. Nghĩ tới sắc mặt của hai người đều vô cùng tốt, ước chừng là thành công rồi.
“Không có!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, tự mình đẩy rèm cửa lên xe ngựa trước Dung Cảnh.
Huyền Ca ngẩn ra, không thành công vậy sao hai người lại cao hứng như thế? Thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt.
“Đúng là không thành công! Nhưng sớm hay muộn gì cũng đều giống nhau.” Dung Cảnh cười một tiếng, sau đó cũng lên xe, phân phó nói, “Đi Hương Tuyền sơn!”
Huyền Ca sững sờ nhìn màn che rơi xuống, sửng sốt chốc lát mới ngồi lên xe, vung roi ngựa lên, xe ngựa rời đi cửa cung hướng phía ngoài thành mà đi. Trong lòng nghĩ tới mặc dù không thành công, nhưng ước chừng cũng có thu hoạch , nếu không thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư sẽ không có tâm tình tốt như thế.
Xe ngựa của Dung Cảnh vừa rời đi, Dạ Thiên Khuynh và Tần Ngọc Ngưng đã đi tới cửa cung.
Cửa cung đang đóng, thủ lĩnh ngự lâm quân ngăn trở giống như trước. Dạ Thiên Khuynh không dám xông ra, Thái tử như hắn hôm nay đã không thể so với lúc trước, vẫn nên tuân theo quy củ mới tốt. Chỉ có thể cùng Tần Ngọc Ngưng đợi ở chỗ này.
Không lâu lắm, Dạ Thiên Dục đi tới, cũng không dám làm gì khác, cũng đợi ở chỗ này.
Ngay sau đó Vân Vương gia cùng một đám đại thần trong triều lần lượt đến, mọi người liếc mắt lẫn nhau, cũng chỉ có thể chờ ở chỗ này.
Vân Vương gia mặc dù lo lắng, nhưng là bất đắc dĩ. Vốn là hắn cảm thấy hôm nay hoàng cung đề phòng sâm nghiêm là bởi vì dòng người đông đảo rối ren, Hoàng thượng vì phòng ngừa thích khách mà bố trí thêm ngự lâm quân cùng ẩn vệ, bây giờ xem ra hoàn toàn không phải vậy. Hiển nhiên Hoàng thượng là có âm mưu gì đó. Hắn đem việc Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh bỗng nhiên xin chỉ ban hôn, cùng việc Hoàng thượng không nói một lời, cuối cùng phất tay bỏ đi nhớ lại một lần trong đầu, vẫn không phát hiện có chỗ nào không đúng. Nhưng khi thấy Tố Tố mang theo lụa mỏng đi ra thì chợt hiểu.
Tố Tố đi tới, cũng quy củ đứng ở phía sau cùng, không nói một tiếng, cúi đầu, cực kỳ an tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn về phía Tố Tố, Tố Tố là người đứng đầu bảng của Yên Liễu lâu, nhưng từ khi nàng hành nghề tới nay cũng chưa từng tháo khăn che mặt ra, không người nào biết được dung mạo thật của nàng. Chỉ biết nàng bán nghệ không bán thân, gặp nàng một mặt trăm lượng, nghe nàng hát một khúc ngàn lượng, kỳ thật mỗi người đều cảm thấy tò mò không dứt đối với nàng. Nhưng cho tới bây giờ không người nào có thể đến gần người nàng. Nghe nói trên người nàng có một loại độc được gọi là tương tư độc, nếu không được nàng cho phép mà dám đụng vào nàng sẽ bị trúng độc chết ngay lập tức. Cho nên đây cũng là nguyên nhân mặc dù trong kinh thành của Thiên Thánh quan lớn rất nhiều, người có tiền cũng nhiều nhưng đến nay nàng vẫn bình yên vô sự, vẫn còn là tấm thân xử nữ.
Mặc dù thế, người tìm đến nàng càng ngày càng nhiều hơn.Có thể nói hàng người xếp dài từ cửa thành Đông đến cửa thành Tây, từ cửa thành Nam đến cửa thành Bắc. Bởi vì đại đa số nam nhân đều không có tự trọng, thứ không có được mới là thứ tốt nhất. Cho dù tốn vạn bạc chỉ để nghe một khúc cũng cam tâm tình nguyện. Đáng tiếc từ khi Nam Lương Thái tử tới kinh thành liền bao trọn Tố Tố, nên Tố Tố không còn tiếp khách.
Hôm nay không cần vạn bạc lại có thể chứng kiến được tư thái phong tình khi nàng mặc áo lụa mỏng như ẩn như hiện, chẳng phải là rất vui vẻ sao?
Cho nên Tố Tố vừa đến, các vị đại thần trong triều đang chờ tại cửa cung thấy cách giết thời gian này rất thú vị, thậm chí có ít người còn cảm thấy chờ ở chỗ này đến nửa đêm cũng đáng.
Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục cũng nhìn Tố Tố, đồng thời nhớ tới lúc nãy hai người bọn họ nhận được tin tức, phụ hoàng muốn mượn nữ nhân này để phế Hoàng hậu, bọn họ chính là do một tay Hoàng hậu nuôi dạy, thân phận vô cùng tôn quý, mặc dù Hoàng hậu bình thường đối với hai người bọn họ cũng không quan tâm lắm, nhưng bàng chi Vân Vương Phủ quá lớn, chung quy mà nói bọn họ cũng có dính dấp với Vân Vương Phủ, được Vân Vương Phủ che chở. Đương nhiên là không muốn Hoàng hậu có chuyện. Hoàng hậu nếu có chuyện, ảnh hưởng mà bọn họ phải chịu đương nhiên là không thể đo lường được.
Tố Tố phảng phất không nhìn thấy ánh mắt hàm chứa dục vọng hoặc là tìm tòi nghiên cứu kỹ của hầu hết mọi người ở đây, giống như ở đây không có người khác.
Không lâu sau, Diệp Thiến đi tới, thấy Tố Tố, thân hình nàng dừng lại một chút, hừ lạnh một tiếng, bay vọt ra khỏi tường cung.
Nam Lăng Duệ theo sát sau Diệp Thiến đi tới, nhìn thấy Tố Tố thì hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó tay nhẹ nhàng vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn của Tố Tố, phong lưu vô cùng nói: “Ở chỗ này đợi làm gì? Mỹ nhân đáng thương, bổn Thái tử dẫn ngươi rời đi!”
Lời còn chưa dứt, Nam Lăng Duệ mang theo Tố Tố cũng bay vọt qua tường cung rời đi.
Thống lĩnh ngự lâm quân không nghĩ tới còn có người noi theo Cảnh thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư, nhưng mà hắn biết hai người này một người là Nam Lương Thái tử, một người là Nam Cương công chúa, đều là nhân vật không thể đắc tội được, cho nên chỉ có thể nhìn hai người rời đi, không có động tác cản trở, im lặng cam chịu.
Mọi người thấy Nam Lăng Duệ mang Tố Tố rời đi, cũng không biết làm thế nào. Dạ Thiên Khuynh cau mày, Dạ Thiên Dục không nói chuyện. Dù sao Nam Lương Thái tử và Nam Cương công chúa là khách quý, cho dù không nghe ý chỉ của Hoàng thượng cũng không sao.
Sau đó không lâu, Dạ Thiên Dật chậm rãi đi tới, liếc nhìn cửa cung đóng chặt cùng mọi người đang chờ, sau đó mũi chân điểm nhẹ, cẩm bào màu tím nhạt chợt lóe, cũng bay ra khỏi tường cung rời đi.
Thống lĩnh ngự lâm quân cả kinh, muốn ngăn nhưng đã không nhìn thấy bóng người cho nên cũng chỉ có thể đứng im không hành động gì.
“Thật to gan!” Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh trầm xuống.
“Lá gan của Thất đệ luôn luôn rất lớn, Thái tử hoàng huynh, ngươi cũng nên cẩn thận, hôm nay phụ hoàng rất coi trọng Thất đệ .” Dạ Thiên Dục nhìn Dạ Thiên Dật phi thân rời đi, nói với Dạ Thiên Khuynh.
Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên buông tay Tần Ngọc Ngưng, xoay người đi về phía ngự thư phòng.
Tần Ngọc Ngưng nhìn Dạ Thiên Khuynh không nói một lời bỏ lại nàng rời đi, cánh môi nhếch lên, cũng không nói chuyện.
Dạ Thiên Dục nhìn Dạ Thiên Khuynh đi về phía ngự thư phòng, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên không muốn đợi thêm nữa, mủi chân điểm nhẹ, cũng bay vọt qua tường cung. Khinh công của hắn mặc dù không bằng mấy người trước nhưng miễn cưỡng cũng có thể vượt qua tường.
Ngự lâm quân giống như trước không dám cản Tứ hoàng tử, cũng chỉ có thể cam chịu.
Còn lại Vân Vương gia cùng các đại thần trong triều đều chỉ có thể theo quy củ chờ ở cửa cung. Cũng không còn người nào lớn mật và dĩ nhiên cũng không còn ai có khinh công tuyệt đỉnh có thể phi thân bay ra khỏi tường cung. Chỉ đáng thương cho Tần Ngọc Ngưng lại phải ở đây chờ cùng một đám tiểu thư đại gia khuê tú của các đại thần, hôm nay vốn là lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, các nàng vào cung kỳ vọng ngóng trông ở trên yến tiệc trổ tài nghệ, không nghĩ lại bị sợ quá mức đến như vậy, lúc này lại chỉ có thể đứng giữa trời gió lạnh đến nửa đêm để chờ cửa cung mở ra mới có thể rời khỏi đây.
Huyền Ca đánh xe ngựa một đường không trở ngại rất nhanh liền ra cửa thành, chạy nhanh về hướng Hương Tuyền sơn.
Bên trong xe ngựa, Vân Thiển Nguyệt lười biếng tựa vào trên người Dung Cảnh, vừa nghĩ tối hôm nay khiến lão hoàng đế tức giận đến tựa hồ muốn hộc máu, nàng rất thoải mái nhàn nhã ăn điểm tâm, ăn từng khối từng khối, vui bất diệc nhạc hồ(quên cả trời đất).
Khi nàng ăn xong một hộp lại lấy thêm một hộp khác, lúc này Dung Cảnh đưa tay ngăn trở nàng, buồn cười nói: “Chừa chút khẩu vị đi. Nếu không lát nữa nàng không ăn được cá nướng đâu”
Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ thấycũng đúng nên không ăn tiếp. Bắt đầu hát.
Giọng hát của nàng vô cùng tốt, ca khúc được yêu thích ở trong miệng nàng từ từ vang vọng khắp sơn đạo yên tĩnh cũng là một phen tình thú.
“Làn điệu này thật là mới lạ!” Vân Thiển Nguyệt vừa ngừng hát, Dung Cảnh cười nói.
“Đó là đương nhiên, cổ. . . . . . Ngươi sẽ không hiểu để thưởng thức đâu.” Vân Thiển Nguyệt suýt nữa thốt lên hai chữ cổ nhân, may là kịp thời dừng lại. Trước kia mặc dù việc học của nàng rất nhiều, học văn hóa cũng nhiều, mỗi ngày đều loay hoay chân không chạm đất, nhưng không ảnh hưởng tới sở thích của nàng. Rãnh rỗi không làm gì, lại tới các chỗ vui chơi để giết thời gian. Đua xe, đua ngựa, leo núi, nhảy cầu, nhảy disco… Thay đổi một thân quần áo thì nhìn nàng cũng không ai biết nàng chính là Thượng tướng mạnh mẽ xử sự nghiêm khắc cẩn thận tỉ mỉ ngồi ở trong tòa nhà cao chọc trời kia của Cục quốc an. “Ta hiểu đấy, nàng hát một khúc nữa đi.” Dung Cảnh cười nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Hiểu?” Vân Thiển Nguyệt khiêu mi.
“Hiểu!” Dung Cảnh nói.
“Thần a!” Vân Thiển Nguyệt thở dài. Nàng vẫn cảm thấy cổ nhân là không thể thưởng thức được âm nhạc của người hiện đại, huống chi còn là cổ nhân cách một thời không. Nhưng nhìn bộ dạng Dung Cảnh khi nghe rất thú vị, năng lực tiếp thu của hắn thật mạnh nha. Ánh mắt của nàng chớp chớp, bỗng nhiên dâng lên vẻ tà ác thú vị, hỏi: “Này, trên xe ngươi có đàn không?”
“Có!” Dung Cảnh thò tay vào thùng xe phía sau, nhẹ nhàng nhấn một cái, lộ ra một hốc tối dài mấy xích, hắn lấy một cây đàn cổ đưa cho Vân Thiển Nguyệt, cười nói với nàng: “Nàng vừa hát lại còn có thể tấu nhạc sao?”
“Đương nhiên!” Vân Thiển Nguyệt nhận lấy cầm, tán thưởng nhìn thoáng qua đàn của Dung Cảnh. Đàn cổ thường lấy gỗ làm chất liệu, còn đàn này lấy ngọc làm chất liệu. Chất ngọc thanh nhuận đọng lại khi khảy, dây đàn thì dùng thiên tàm ti rất nhỏ mềm nhẹ vô cùng. Cầm này cầm trong tay chỗ nặng nên nặng, chỗ nhẹ nên nhẹ, cho dù là người không biết nhìn cũng sẽ phải hô to đàn tốt. Chỉ sợ là trong thiên hạ khó tìm ra chiếc thứ hai. Giá trị lại càng không phải nói. Đâu chỉ giá trị liên thành? Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh một cái, “Cho dù ngươi không làm Vinh Vương, có cây đàn này cũng được, cả đời không lo cái ăn cái mặc rồi”
“Ừ!” Dung Cảnh cười gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, so sánh tiền bạc cùng Dung Cảnh, đoán chừng có thể chọc tức chết cả quỷ. Nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy huyền cầm. Âm cao thanh thúy, âm trung hùng hậu, âm thấp thì nhỏ như không có tiếng động, nàng hài lòng thu tay lại, nhìn Dung Cảnh một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, “Hôm nay ngươi biểu hiện không tệ, ta đàn cho ngươi một khúc, xem như là lễ vật đêm thất tịch, tặng quân thưởng thức, như thế nào?”
“Tốt!” Dung Cảnh thấy tia giảo hoạt trong mắt Vân Thiển Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Ngoài xe Huyền Ca lập tức vểnh tai. Cho tới bây giờ ngoại trừ võ công hắn chưa từng thấy Thiển Nguyệt tiểu thư lộ ra tài nghệ gì, hôm nay tự nhiên thấy nàng tự động đàn hát, dĩ nhiên rất mong đợi.
Vân Thiển Nguyệt ngồi thẳng, khoanh chân, đem cầm để đặt ở trên đùi, nhìn Dung Cảnh một cái, cúi đầu, ngón tay vỗ về chơi đùa dây đàn. Một khúc “thập diện mai phục” được đánh lên vang ra ngoài.
Một trận âm thanh chói tai vang lên, long trời lở đất, kinh đào vỡ bờ, cuồng phong cuồn cuộn, vạn kiếm phá không, lôi minh điện thiểm. . . . . . Một khúc “thập diện mai phục” vốn là trong tràng diện chiến tranh, hết lần này tới lần khác bị nàng hát thành trong phim kinh dị. Mà còn đánh ra âm thanh khiến con người không thể chịu được.
Tiếng đàn vang lên, trong chớp mắt tuấn mã kéo xe chạy như điên.
Huyền Ca đang ngưng thần thưởng thức, nghe tiếng nhạc thẳng tắp từ trong xe phát ra.
Thân thể Dung Cảnh run lên, không biết là do xe ngựa xóc nảy hay là do tiếng đàn của Viên Thiển Nguyệt làm cho chấn động, nhưng cũng chỉ là run lên mà thôi, sau đó hắn cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, ngồi lù lù bất động.
Vân Thiển Nguyệt liếc Dung Cảnh một cái, nghĩ tới người này quả nhiên là đạt tới cảnh giới của thần. Nhớ tới lúc trước ở khóa học âm nhạc, nàngbị mắc lừa nên đàn khúc “thập diện mai phục”, lúc nàng đánh, không chỉ là học sinh mà cả lão sư cũng ngất đi. Trong tiết học ước chừng hơn một trăm người lại toàn bộ được xe cứu thương đưa tới bệnh viện, vì chuyện này mà nàng bị khai trừ khỏi khóa học âm nhạc, đây cũng là khóa học duy nhất mà nàng không đạt được học vị. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn, cười gật đầu, “Khúc nhạc hay”
“Vậy ngươi căng tai ra cho tốt mà nghe đấy, đừng có té xỉu đó!” Vân Thiển Nguyệt ném ra một câu, bắt đầu không ngừng biến hóa thủ pháp.
“Tốt!” Dung cảnh gật đầu, quả nhiên nghe rất thật tình!
Vân Thiển Nguyệt không nói, bắt đầu hết sức chuyên chú. Tuấn mã càng chạy càng nhanh hơn, chạy như điên, hứng thú của nàng cũng nhiều hơn, động tác tay càng nhanh hơn, như gió to mưa lớn, một luồng sóng âm bắn ra. Từ khi mất đi trí nhớ tới nay, trong lòng nàng tích góp nhiều hờn dỗi và kinh hãi, lúc này được phát tiết ra ngoài, trong lúc nhất thời cảm giác thật là sung sướng.
Dung Cảnh vẫn nhìn Vân Thiển Nguyệt, trên mặt chứa nụ cười ôn nhu, tựa hồ thật là thưởng thức.
Đánh được nửa khúc thì giọng nói của Huyền Ca truyền đến, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài. . . . . . ngài mau dừng tay lại!”
Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy.
“Tiếp tục đàn nữa thì xe sẽ rơi xuống vách đá mất.” Huyền Ca cố gắng chịu đựng, thi triển khinh công đuổi theo xe ngựa, nhưng là hắn khinh công có giỏi thế nào thì cũng không thể bì được với bảo mã đang nổi điên chạy. hắn bị bỏ rơi thật xa, lớn tiếng thét lên.
Rơi xuống vách đá? Bọn họ từ ngoài thành đi ra ngoài mới chưa được bao lâu, tựa hồ không có nhanh như vậy đã đến vách đá a. Vân Thiển Nguyệt vẫn không dừng tay.
“Con ngựa kéo xe này của thế tử mặc dù không phải là Ngọc Tuyết Phi Long, nhưng cũng bảo mã vạn dặm mới tìm được, ngày đi nghìn dặm, nếu ngài còn đàn nữa sẽ hành hạ chết nó đó.” Huyền Ca thật sự chịu không được rồi, hắn bị bỏ lại thật xa nhưng âm thanh kia vẫn ở bên tai hắn, nghe một lần nữa hắn không thể không bị té xỉu rồi. Hắn biết rõ nếu hắn không mở miệng, thế tử tuyệt đối không để cho Thiển Nguyệt tiểu thư dừng lại, thời gian dài ở cạnh hai người hắn đã hiểu rõ việc này, hắn cũng biết Vân Thiển Nguyệt thích ngựa. Huống chi phía trước thật sự là vách đá. . . . . .
Lời nói của Huyền Ca còn chưa dứt, quả nhiên tiếng đàn liền ngừng.
Âm thanh như long trời lở đất, kinh đào vỡ bờ, cuồng phong cuồn cuộn, vạn kiếm phá không, lôi minh điện thiểm. . . . . hết thảy đều biết mất, yên lặng
Huyền Ca chán nản ngã ngồi trên mặt đất, nghĩ tới sau này thật không muốn nghe Thiển Nguyệt tiểu thư đánh đàn. Thật sự là. . . . . để cho hắn muốn chết! Nếu không dừng lại tâm tự sát hắn cũng đã có rồi.
Tuấn mã vẫn chạy như điên, không có ý muốn dừng lại.
Vân Thiển Nguyệt ném cầm, đẩy màn che ra nhìn về phía sau , thấy Huyền Ca là một thân ảnh màu đen nhỏ co quắp nằm trên mặt đất như con tôm luộc, nàng nhất thời khoan khoái cười lên ha hả. Cảm thấy hôm nay mới xem như là báo được thù. Tên thiếp thân thị vệ này mỗi lần nàng cáu kỉnh với Dung Cảnh đều tỏ thái độ mặt lạnh với nàng, xem hắn sau này còn dám nữa không?
“Nếu không ghìm chặt cương ngựa, thì chúng ta thật sự sẽ rơi xuống vách đá đấy.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt đang cười dương dương tự đắc, buồn cười nhắc nhở.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn về phía phía trước, khi thấy phía trước cách ước chừng năm trượng quả nhiên là vách đá, nàng cả kinh, vội vàng ghìm chặt cương ngựa, tuấn mã đang điên cuồng, nàng vừa dùng lực, cương ngựa két một tiếng gãy lìa, tuấn mã vẫn chạy về phía trước, sắc mặt nàng biến đổi, trong nháy mắt phi thân lên, thẳng tắp rơi xuống trước mặt ngựa, xuất ra một chưởng, chưởng phong như bài sơn hải đảo, tuấn mã đang chạy như điên bị đẩy lùi về sau mấy bước khó khăn lắm dừng lại được.
Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, chỉ thấy phía sau nàng chừng nửa bước chính là vách đá vạn trượng, nhất thời kinh hãi đổ ra một thân mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nguy hiểm thật! Nàng quay đầu trở lại nhìn về phía xe ngựa. Chỉ thấy Dung Cảnh đang đẩy màn xe ra cười nhìn nàng. Tuấn mã mặc dù dừng bước, nhưng đầu cũng không ngừng dao động sau đó thân thể trùng xuống, trực tiếp lôi cả xe ngựa đổ trên mặt đất.
Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn Dung Cảnh, nàng bị kinh hãi mà ra một thân mồ hôi lạnh mà hắn thoạt nhìn bình yên vô sự, cái này gọi là chuyện gì! Nàng có chút phẫn uất, “Quả nhiên không phải là người!”
Dung Cảnh cười khẽ, nhìn khuôn mặt phẫn uất nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt, lại nhìn về phía vách đá phía sau nàng, thở dài nói: “Hoàng thượng nói ta có thể chống đỡ mười vạn hùng binh thật ra thì sai lầm rồi. Nàng mới là người có thể chống đỡ được mười vạn hùng binh.”
Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, “Xì” cười ra tiếng, giơ chân đi về phía xe ngựa, đứng ở trước xe, nhìn Dung Cảnh, nghiêng đầu hỏi, “Ngươi nói, lễ vật này có được hay không?”
“Tốt!” Dung Cảnh cười gật đầu, “Chỉ đáng thương cho Huyền Ca cùng bảo mã thôi!”
Vân Thiển Nguyệt cười “ha ha” một tiếng, đưa tay sờ đầu ngựa, thân thể con ngựa kia run lên, ngẩng đầu u oán nhìn nàng, nàng cười nói: “Lần sau không hù dọa ngươi nữa!” Dứt lời, chỉ thấy Huyền Ca đã đuổi theo, tuấn nhan trắng bệch tựa như sương tuyết, nàng buồn cười nhìn Huyền Ca, hỏi: “Kích thích không?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài sau này cũng đừng đánh đàn trước mặt thuộc hạ. Chỉ cần ngài nói đánh đàn, ta sẽ bịt lỗ tai đầu tiên.” Huyền Ca có chút sợ hãi nhìn Vân Thiển Nguyệt. Nghĩ tới người có thể đem một thanh cầm thượng hạng gảy ra âm thanh thanh tuyền như nước chảy, gió xuân mưa nhẹ, núi cao bích hồ đàn thành âm thanh gào khóc thảm thiết như vậy, thiên hạ này e rằng cũng chỉ Thiển Nguyệt tiểu thư mà thôi. Tiếng đàn của nàng vừa ra, vạn quỷ đều trốn.
“Ừ, chỉ cần ngươi sau này không đắc tội ta, mọi chuyện đều tốt!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu nói.
Huyền Ca lập tức bày ra khuôn mặt khổ sở, có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đắc tội Thiển Nguyệt tiểu thư nữa. Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, có chút buồn bực nói: “Rõ ràng thế tử cùng ngài muốn đi nướng cá tại Hương Tuyền sơn, bây giờ ngựa đã bị ngài làm cho hoảng sợ mất phương hướng, nơi này cách Bắc Sơn một khe núi, đối diện mới là Hương Tuyền sơn, xe này làm sao đi qua a!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía đối diện, hai núi cách xa nhau, ước chừng có một khe núi dài chục trượng. Nàng dời đi tầm mắt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đường xuống núi chạy dài, muốn đi vòng qua ước chừng cũng phải nửa canh giờ, mà lên núi thì dễ xuống núi thì khó khăn, khóe miệng nàng giật giật, “Vậy cũng chỉ có thể đi vòng qua thôi, nếu không làm sao đi qua!”
Huyền Ca thở dài, nghĩ tới lại bị Thiển Nguyệt tiểu thư hành hạ hắn không biết có thể sống thêm mười năm nữa không. Chỉ có thể lôi kéo con ngựa, nhưng hắn lôi hồi lâu, ngựa vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm con ngựa, con ngựa kia lắc đầu với hắn, một đôi mắt ngựa thoạt nhìn nước mắt lưng tròng, tựa hồ là nói gì cũng không muốn đi.(Leti: ngựa cổ đại khôn dữ vậy =]])
Vân Thiển Nguyệt không đành lòng nhìn lại con ngựa kia, vừa bị kinh hãi lại sợ sệt, bị dọa khiến mệt quá, một phen giày vò như thế không dậy nổi cũng là rất bình thường, nàng thu hồi tầm mắt, có ý tứ mà nhìn Dung Cảnh: “Làm sao bây giờ? Ngươi không có cá nướng ăn rồi.
“Không cần kéo nó, ngưoi cùng nó ở chỗ này nghỉ ngơi đi!” Dung Cảnh cười một tiếng, nói với Huyền Ca. Dứt lời, hắn chậm rãi thò người ra, xuống xe ngựa, nhìn thoáng qua khe núi đối diện, nói với Vân Thiển Nguyệt nói: “Nàng thi triển khinh công mang theo ta đi qua không được sao!”
“Ngươi cho ta là người không gì không làm được?” Vân Thiển Nguyệt lập tức lắc đầu, đầu tiên là trong Bách Hoa viên, sau đó là bay vọt qua tường ở cửa cung, lúc này lại muốn nàng bay qua khe núi , nếu không cẩn thận té xuống sẽ chết không toàn thây, hắn gan lớn không sợ chết, nàng còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Còn nữa, sao nam nhân này một chút cũng không đỏ mặt, võ công của hắn mất hết, lại coi nàng như một công cụ? Hơn nữa còn dùng rất đương nhiên. Thật là không có thiên lý.
“Nàng có thể!” Dung Cảnh cười nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Có thể cái rắm, không thể!” Vân Thiển Nguyệt không nhịn được nói tục.
“Có cái này, nàng có thể làm được!” Dung Cảnh nhẹ nhàng vung ống tay áo, một đạo ngân quang(ánh sáng bạc) xuất hiện, một mảnh lụa tuyết trắng vô cùng mềm nhẹ từ ống tay áo của hắn bay ra, ước chừng khoảng mười trượng. Theo động tác nhẹ nhàng vung vẩy của hắn, mảnh lụa trắng bay lên phía chân trời, tựa hồ trên bầu trời rơi xuống ngân hà.
Vân Thiển Nguyệt vui mừng, “Đây là cái gì?” nàng thấy nó giống như là tơ lụa, nhưng lại không phải là tơ lụa bình thường.
“Là Hồng nhan cẩm” Dung Cảnh thu hồi lại, cười nói.
Thì ra là Hồng nhan cẩm. Trách không được a. Vân Thiển Nguyệt tự nhiên là biết đến Hồng nhan cẩm. Thiên hạ lưu truyền thất bảo ngũ độc còn thiếu ba thứ. Hồng nhan cẩm thuộc về ba thứ này. Nghe nói đao chém không đứt, lửa đốt không cháy. Là binh khí chí bảo. Nàng nghĩ tới nếu có Hồng nhan cẩm, như vậy việc bay qua khe núi chục trượng này sẽ không thành vấn đề, nói “Thứ tốt đều vào trong tay ngươi rồi!”
“Từ nay về sau thứ tốt này thuộc về nàng đấy.” Dung Cảnh đưa Hồng nhan cẩm cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt khiêu mi, “Cho ta?”
“Ừ!” Dung cảnh gật đầu, “Hôm nay nàng đã khôi phục võ công, nhưng không thể lấy tay không làm binh khí. Cái này vừa vặn cho nàng làm binh khí. Kiếm là lợi khí, mang ở trên người sẽ làm tổn thương tinh khí. Hồng nhan cẩm này mới xứng với nàng.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Hồng nhan cẩm trong tay, xúc tua ấm áp trơn trượt, vải gấm nõn nà, để ở gần sát da thì phảng phất như làn da thật, hóa thành một bộ phận của thân thể, quả thật là đồ tốt. Trong nội tâm nàng nói không ra lời là tư vị gì, Hồng nhan cẩm nhẹ vô cùng mềm nhẹ, nhưng nàng nâng lại cảm thấy tâm ý rất nặng ở trong đó. Hôm nay là đêm thất tịch, trên trời hỉ thước bắc cầu qua sông Ngân Hà, mà Dung Cảnh tặng nàng một dải ngân hà, muốn nàng mang hắn qua nhảy khe núi. Giống như tương lai của bọn họ, hắn không e ngại cố kỵ bụi gai khe núi, chủ yếu nhìn nàng là có phải thật tâm muốn nhảy qua khe núi không, Dung Cảnh hiểu nàng đến mức nào rồi? Làm cho nàng muốn tránh cũng không tránh được, tránh không thể tránh khỏi. Nàng trầm mặc nhìn Hồng nhan cẩm, hồi lâu cũng không nói gì.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, ánh mắt ôn nhuận nhìn nàng.
Hồi lâu, Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói: “Dung Cảnh, sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Huyền Ca xoay người nhìn nàng, cảm thấy Thiển Nguyệt tiểu thư hỏi đúng là ngu ngốc! Thế tử không đối tốt với nàng thì đối tốt với ai chứ. Tựa hồ so với chính mình còn tốt hơn.
“Nàng biết ta đối với nàng tốt là được rồi. Cho nên, sau này nàng có thứ gì tốt cũng phải đưa cho ta.” Dung Cảnh cười khẽ.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt. Nàng mỗi lần cảm động hoặc là những lúc nổi lên cảm xúc đều có thể bị một câu nói của hắn mà mất hết. Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, bỗng nhiên tiến lên một bước đưa tay ôm lấy hắn, lớn tiếng nói: “Dung Cảnh, ta phát hiện ta lại thích ngươi nhiều hơn một một chút!”
“Ừ.” Dung Cảnh cười gật đầu, vươn tay cánh tay tiếp được thân thể mềm mại của Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng hôn xuống cánh môi mềm của nàng, ôn nhu nói: “Ta phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ để lòng yêu thích của nàng đạt đến mức nồng nàn không đổi.”
“Lòng tham không đáy!” Vân Thiển Nguyệt cười, mắng một câu, đưa tay đẩy hắn ra, vẫy Hồng nhan cẩm bằng cổ tay, nhìn thoáng qua để ước lượng khe núi đối diện, nhìn về chỗ cự thạch đứng sừng sững phía đối diện, cười hỏi, “Ngươi cứ tin tưởng ta như vậy? Vạn nhất té xuống ngã chết làm sao bây giờ?”
“Vậy thì cùng chết! Sinh không cùng thời, chết chôn cùng huyệt, cũng là phúc khí.” Dung Cảnh cũng nhìn về phía cự thạch kia, cười nói.
“Yên tâm, ngươi có nhiều tiền như vậy, cho dù ngã chết, thành quỷ ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi.” Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, bỗng nhiên đưa tay vòng qua eo Dung Cảnh, đề lực bay về phía khe núi đối diện.
“Ngoan!” Dung Cảnh nghiêng đầu, hôn vào má của Vân Thiển Nguyệt.
Thân hình của Vân Thiển Nguyệt dừng lại, suýt nữa mất thăng bằng rớt xuống dưới, nàng nhất thời giận dữ nói: “Đàng hoàng một chút, đây cũng không phải là đùa giỡn. Thật có thể ngã chết đấy! Ngươi muốn chết nhưng ta vẫn muốn sống!”
Dung Cảnh cười đáp một tiếng, không hề lộn xộn nữa.
Vân Thiển Nguyệt không dám phân tâm nữa, hướng phía vách núi đối diện bay tới. Đi được một nửa, bỗng nhiên một mảng lớn mây mù dâng lên, trong nháy mắt bao phủ cả hai người, trước mắt một mảnh trắng xoá. Nàng thầm kêu một tiếng, căn cứ vào vị trí vừa mới nhìn được lúc trước, rồi chỉ có thể dựa vào cảm giác ném Hồng nhan cẩm. Hồng nhan cẩm đột phá mây mù, thẳng tắp bay về phía cự thạch đối diện. Đụng phải cự thạch, trong nội tâm nàng vui mừng, nhưng sắc mặt vui mừng chỉ mới nhiễm tới đuôi lông mày thì liền biến mất, bởi vì Hồng nhan cẩm quá trơn, cự thạch kia cũng tựa hồ cực kỳ trơn bóng, Hồng nhan cẩm vừa đụng phải cự thạch, bởi vì không có chỗ bám liền trượt ra, nàng cùng Dung Cảnh đều rơi xuống phía dưới.
“Ngươi đúng là cái mỏ quạ, lúc này thật là ngã chết rồi! Không có chuyện gì chơi lại đòi chơi cái cái trò kích thích này” Vân Thiển Nguyệt mắng Dung Cảnh một câu.
Dung Cảnh cười nhẹ, “Nàng nói thành quỷ cũng sẽ không buông tha ta mà!”
“Ta hóa thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi!” Vân Thiển Nguyệt oán hận căm phẫn nói một câu.
“Ta đây miễn cưỡng sẽ hóa thành lệ quỷ giống nàng vậy.” Dung Cảnh cười nói.
“Còn có tâm tư nói giỡn? Bây giờ phải làm sao đây?” Vân Thiển Nguyệt cảm giác tốc độ rơi ngày càng nhanh, nàng và Dung Cảnh mặc dù gầy, nhưng nói như thế nào cũng là sức nặng của hai người, bây giờ trước mặt một mảnh sương mù, nàng không nhìn thấy bất cứ cái gì. Không dám tùy tiện ném Hồng nhan cẩm, nàng muốn tiết kiệm khí lực, nếu một lát nữa nàng không còn khí lực, bọn họ chỉ có thể chờ ngã chết .
“Bên trái phía trước hai mét có một gốc cây khô” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức ném Hồng nhan cẩm dựa theo phương hướng Dung Cảnh nói, lúc này nàng phải chuyển cổ tay mới đem Hồng nhan cẩm ném ra ngoài. Quả nhiên Hồng nhan cẩm quấn lấy thân cây, đưa bọn họ hạ xuống gần thác nước, nàng mạnh mẽ đề lực, theo Hồng nhan cẩm đi về hướng đối diện. Trong khoảnh khắc đã đột phá mây mù đứng trên thân cành cây khô.
Gốc cây khô này hiển nhiên đã sinh trưởng trăm năm, thân cành tráng kiện, khẽ rung động liền tiếp được hai người.
“Nguy hiểm thật!” Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua sương mù dày đặc phía dưới vách núi, lại ngẩng đầu nhìn núi cao ở phía trên một cái, nàng trợn mắt nhìn Dung Cảnh, “Có phải ngươi đã biết cự thạch này căn bản là không dùng được? Hồng nhan cẩm không bám được đúng không?”
“Ừ! Ta từng thử bay qua, sau lại bị rớt xuống cây khô này” Dung Cảnh cười gật đầu.
“Ngươi còn cười! Ta làm sao không đem ngươi ném xuống cho ngã chết đi?” Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn Dung Cảnh, thì ra là hắn đã thử qua.
“Sao nàng có thể bỏ được?” Dung Cảnh cúi đầu, trở tay đem Vân Thiển Nguyệt ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống cánh môi nàng vẫn đang thở hổn hển, ngực nàng đập như trống, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trong mây mù thoạt nhìn cực đẹp, khiến tâm thần hắn rung động.
“Cút ngay! Ta đem ngươi quăng xuống dưới bây giờ.” Vân Thiển Nguyệt đẩy Dung Cảnh.
“Mười năm tương tư khổ, hôm nay mới được hàn huyên an ủi. Lòng ta cực kỳ vui vẻ.” Dung Cảnh thấp giọng nỉ non một câu.
Tay Vân Thiển Nguyệt đang đẩy hắn dừng lại.
Dung Cảnh hôn chính xác lên môi của nàng.
Gốc cây già, mây mù mưa lất phất, bao phủ thân ảnh của hai người. Chỉ có thể nhìn thấy lẫn nhau, không nhìn thấy bất kỳ vật gì khác. Mọi âm thanh đều tựa như không có, phảng phất trên thế gian chỉ có hai người. Tất cả giác quan hội tụ vào một điểm, tất cả tinh thần đã sớm bay xa.
Đây là một loại cảm giác chưa từng có, trong khoảnh khắc thân thể của Vân Thiển Nguyệt liền mềm nhũn.
Môi của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt gắn bó lưu luyến, hắn tựa hồ muốn trút hết tất cả tình cảm cùng nhu tình cho nàng, thân thể của Vân Thiển Nguyệt không tự chủ ngã trên cành cây khô, cảm giác như bị hắn hòa tan.
“Thật muốn hôm nay chính là đêm động phòng hoa chúc” Dung Cảnh hơi rời môi ra, bỗng nhiên cúi đầu lầm bầm nói vào bên tai Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt giờ khắc này cảm thấy trời đất vắng lặng, vạn vật ở trước mắt, nàng ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy được một mình Dung Cảnh. Tựa hồ hắn chính là trời của nàng. Nàng nhẹ nhàng thở hổn hển, nghĩ tới nếu là hôm nay, lúc này, giờ phút này, nàng. . . . . . rất nguyện ý.