Edit: Yue Beta: Leticia Vân Thiển Nguyệt nhảy dựng lên, không dám tin nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhíu mày với Vân Thiển Nguyệt, để dĩa ăn xuống, cầm lấy chén trà trên bàn thưởng thức một ngụm trà, động tác ưu nhã.
“Sao ngươi có thể nghe được truyền âm nhập mật của ta và Phong Tẫn?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, nếu là trước kia nàng chưa khôi phục trí nhớ nàng không rõ hắn làm sao có thể biết được thì cũng không lạ. Nhưng hôm nay nàng đã khôi phục trí nhớ, có thể nói đã luyện truyền âm nhập mật vô cùng thuần thục, làm sao mà Dung Cảnh có thể nghe được?
“Đừng quên ta luyện chính là Thiên Địa chân kinh, cùng với Phượng Hoàng chân kinh của nàng là cùng một tông nguyên (cùng một tông, cùng một nguồn), trong vòng mười trượng, chỉ cần nàng sử dụng thuật truyền âm, ta có thể cách không thu nạp phù truyền tin của nàng, tự nhiên có thể nghe được, hơn nữa còn nghe được rất rõ ràng.” Dung Cảnh chống lại tầm mắt Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi mở miệng, dứt lời, hắn thờ ơ nói: “Nhiều năm như thế ta tự nhận là ta hiểu rất rõ nàng, không nghĩ tới vẫn còn có việc mà ta không biết. Có phải ngoại trừ bò bít tết và kem ly, còn có rất nhiều thứ ta không biết mà nàng lại biết?”
Vân Thiển Nguyệt lập tức im bặt, sao nàng có thể quên mất võ công nàng luyện lại cùng tông nguyên với võ công Thiên Địa chân kinh của hắn chứ. Lại còn có thể cách không đánh gãy âm phù truyền vào tai hắn, tự nhiên hắn có thể nghe được.
“Hử?” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt không nói nhướn mày.
“Ta bị đói đây này.” Vân Thiển Nguyệt vô lực ngồi xuống, bát mì Dương Xuân buổi sáng đã sớm bị tiêu hóa hết do nàng bôn ba mấy lần, hơn nữa lại còn trơ mắt nhìn tên gia hỏa lòng dạ hiểm độc này ăn hết hai khối bò bít tết lớn, nàng tích thủy không vào, hạt gạo chưa thấm. (một giọt nước chưa được uống, một hạt gạo chưa được ăn)
“Đúng lúc ta cũng ăn chưa no, nàng lại đi làm tiếp hai khối bò bít tết đi, tiện thể làm thêm hai phần kem ly mà nàng mới vừa nói đó.” Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt, tiếp tục thưởng thức trà.
“Không còn sức lực! Không làm!” Vân Thiển Nguyệt tức giận trợn mắt nhìn Dung Cảnh, ăn hai khối bò bít tết lớn mà còn đói? Hắn là thùng cơm sao?
“Ban nãy, thời điểm nàng làm cho Phong Tẫn không phải là rất có sức sao? Hơn nữa còn cùng hắn múa kiếm, sao bây giờ ta ngồi ở đây thì nàng lại buồn bã ỉu xìu?” Dung Cảnh nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên hướng ra phía ngoài hô to một tiếng, “Thải Liên!”
“Tiểu thư!” Thải Liên lập tức chạy vào.
“Đi, mang đến cho ta một vò dấm chua để uống!” Vân Thiển Nguyệt lớn tiếng phân phó Thải Liên.
Thải Liên ngẩn ra, “Tiểu thư? Ngài. . . . . . Muốn uống dấm?”
“Không phải là ta, là người nào đó.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Dung Cảnh, bộ dạng này của hắn không phải muốn ăn dấm thì là cái gì?
Thải Liên nhìn về phía Dung Cảnh.
“Tiểu thư nhà ngươi rất đói bụng! Còn không mau bưng thức ăn lên!” Dung Cảnh không nhìn Thải Liên, ấm giọng phân phó.
Lúc này Thải Liên mới biết thì ra là tiểu thư và Cảnh thế tử đang nói đùa, nàng thấy khay trước mặt Vân Thiển Nguyệt thì trống trơn, mà khay trước mặt Dung Cảnh chùy thủ, dĩa được đặt chỉnh tề, nàng cố nén cười vội vàng chạy ra, không cần nghĩ cũng biết bò bít tết kia tiểu thư một miếng cũng không được ăn.
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, giống như không xương gục ở trên bàn.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, tiếp tục uống trà, tựa hồ phẩm trà là một chuyện cực kỳ thú vị.
Không lâu lắm Thải Liên đã bưng một khay đi vào, bên trong có mấy đĩa đồ ăn, nàng tiểu tâm dực dực (cẩn thận từng li từng tí) dọn món ăn ra, nhỏ giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, Triệu ma ma đang làm bò bít tết, ngài có muốn ăn không? Nếu ăn thì lát nữa Triệu ma ma làm xong nô tỳ bưng tới cho ngài?”
“Không ăn!” Vân Thiển Nguyệt cầm lấy đôi đũa, gộp hai phần đồ ăn trong khay, gắp một đũa thức ăn lên nhét vào trong miệng.
Thải Liên nhìn Dung Cảnh, lặng lẽ lui xuống. Nàng vừa ra ngoài, Vân Thiển Nguyệt liền đem món ăn trước mặt tưởng tượng thành Dung Cảnh, ngụm lớn ngụm nhỏ mà nuốt. Cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy tên gia hỏa nào đáng hận như vậy, chẳng phải người ta thường nói khi yêu đều là nam nhân nhường cho nữ nhân, chăm sóc nữ nhân sao? Sao khi đến trên người hắn thì không phải như vậy? Hắn toàn lấy việc khi dễ nàng làm thú vui.
“Nàng ăn ít thôi, lát nữa nàng còn phải dùng bữa cùng Hoàng thượng đấy!” Dung Cảnh ấm giọng nhắc nhở.
“Không cần ngươi quan tâm!” Vân Thiển Nguyệt tức giận trả lời một câu.
“Kem ly là loại thức ăn gì?” Dung Cảnh đối với sự giận dỗi và tức giận của Vân Thiển Nguyệt thì hoàn toàn không để bụng, hỏi thăm.
Vân Thiển Nguyệt coi như không nghe thấy.
“Nghe tên hẳn là loại thức ăn giải nhiệt, mấy ngày nay thời tiết nắng nóng, thật thích hợp để ăn. Trưa mai ta muốn ăn kem ly.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt vẫn làm như không nghe thấy. Một mẩu vụn của bò bít tết cũng không chừa cho nàng, còn muốn ăn kem ly? Đừng mơ!
“Trưa mai ta làm cho nàng cá nướng Phù Dung, như thế nào?” Dung Cảnh nhướn mày.
Vân Thiển Nguyệt dừng đũa, hừ một tiếng, cá nướng Phù Dung nàng ăn chán rồi, không ăn cũng không sao.
“Nàng xác định ngày mai nàng không ăn cá nướng Phù Dung? Nếu ngày mai nàng không muốn ăn thì ta cảm thấy món này về sau ta không làm nữa cũng được. Dù sao nàng cũng biết làm rất nhiều món, ước chừng sẽ chướng mắt cá nướng Phù Dung của ta.” Dung Cảnh tựa hồ thở dài một tiếng, đứng lên, nhấc chân đi ra ngoài..
“Ai nói ta không ăn?” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.
“A! Thì ra là nàng muốn ăn!” Dung Cảnh dừng bước, không có chút tự giác là mình đang khi dễ người, nói: “Ta muốn ăn kem ly phối với cá nướng Phù Dung, nàng nghĩ sao?”
Vân Thiển Nguyệt giải thích, “Dung Cảnh, ta đã đáp ứng Phong Tẫn rồi! Làm người không thể nói chuyện không giữ lời được.”
“Hóa ra là về sau nàng đều không muốn ăn cá nướng Phù Dung rồi!” Dung Cảnh xoay người, tiếp tục đi ra ngoài cửa.
“Làm! Ta làm cho ngươi mười cái! Để cho ngươi ăn đủ!” Vân Thiển Nguyệt thỏa hiệp. Nàng từng đi qua vô số nơi trong thiên hạ, nhưng chỉ có cá nướng Phù Dung của Dung Cảnh là có mùi vị kia. Nàng cực kỳ yêu thích món này, thì có biện pháp nào chứ? Đều nói quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nàng cũng không phải là quân tử, nàng chỉ là nữ nhân mà thôi. Nói chuyện không giữ lời thì không giữ lời a. Chờ lúc Phong Tẫn trở lại nàng lại làm các món mới tới trấn an hắn vậy.
“Tốt!” Khóe miệng Dung Cảnh hơi cong lên, không quay đầu lại, ra khỏi cửa phòng.
“Này, ngươi muốn đi đâu?” Vân Thiển Nguyệt nhìn ra cửa, bức rèm che đung đưa, phản chiếu loáng thoáng thân ảnh cẩm bào trắng nguyệt nha đang đi ra ngoài.
“Trở về phủ!” Dung Cảnh nói.
“Ngươi vừa tới đã phải trở về phủ luôn sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đi lại nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, tức giận vừa nãy tiêu tan, có chút không nỡ.
“Làm sao? Nàng không nỡ xa ta à?” Dung Cảnh dừng bước quay đầu lại.
“Người nào không nỡ xa ngươi? Đi nhanh lên.” Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Dung Cảnh nhíu mày, xoay người tiếp tục đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn thật sự rời đi, bỗng nhiên ném đôi đũa xuống bàn đuổi theo, thấy thân ảnh Dung Cảnh đi tới cửa, nàng điểm nhẹ mũi chân, phi thân lên, trong nháy mắt đã đứng ở trước mặt Dung Cảnh, hắn dừng bước, chớp mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, nói với hắn: “Đưa Hồng Nhan Cẩm cho ta!”
“Không phải là nàng không muốn nữa sao?” Ánh mắt Dung Cảnh hơi lóe lên một chút.
“Ai nói ta không muốn rồi hả? Cho ta!” Vân Thiển Nguyệt duỗi tay đến trước mặt Dung Cảnh.
“Từ trước đến giờ, đồ của ta chỉ cho người một lần. Không có đạo lý cầm lại đồ đã tặng ra ngoài rồi tặng lại lần nữa . Cho nên, đã không có.” Dung Cảnh lắc đầu.
“Để đâu rồi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh. Nhớ tới hôm đó nàng nhất thời tức giận ném Hồng Nhan Cẩm lên thân ngựa, sau lại có chút hối hận, đánh nhau thì đánh nhau, nàng là kẻ ngu mới có thể không cần đồ của hắn.
“Ném rồi!” Dung Cảnh nói.
“Ngươi biết đó là Hồng Nhan Cẩm không? Thiên hạ này chỉ có một cái, ngươi nói ném liền ném?” Vân Thiển Nguyệt tức giận.
“Ta ngay cả mình cũng có thể không cần, huống chi là Hồng Nhan Cẩm?” Dung Cảnh không đếm xỉa đến Vân Thiển Nguyệt đang tức giận, nhướn mày.
Vân Thiển Nguyệt lập tức im lặng, cúi đầu, có chút ấm ức nói: “Được rồi, ném cũng đã ném rồi. Ngươi hồi phủ đi, ta trở về tiếp tục ăn cơm.” Dứt lời, nàng cúi thấp đầu đi về phía trong viện.
Dung Cảnh đứng bất động, nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng buồn bã ỉu xìu một đường đi thẳng vào trong viện, đầu cũng không ngẩng lên, cũng không quay lại nhìn hắn một cái. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, lúc nàng vừa muốn đưa tay đẩy rèm cửa để vào phòng, trong tay áo hắn hiện lên một đạo ngân quang, bay về phía Vân Thiển Nguyệt, trong giây lát, một dải lụa mềm mại bay bổng khoác lên đầu vai nàng.
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, chậm rãi quay người lại, chỉ thấy thân ảnh Dung Cảnh đã đi ra ngoài cửa, hắn cũng không nói một tiếng nào với nàng. Nàng đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy Hồng Nhan Cẩm. Hắn không nói: “Nếu lần sau nàng trả lại cho ta, thật sự có thể đã không còn rồi.”, cũng không nói “Nếu không cần thì trả lại cho ta.” , càng không nói “Giữ gìn cẩn thận.” , cứ như vậy mà nhẹ nàng khoác lên vai nàng, không nói tiếng nào, nhưng mà nàng hiểu rõ ý của hắn đấy. Tình cảm của hai người chính là một cây cầu, nếu nàng dỡ bỏ cây cầu đấy, hắn dùng hành động này nói cho nàng biết, hắn sẽ bắc lại cầu là được.
Tay Vân Thiển Nguyệt nắm chặt, bỗng nhiên cười, trong mắt là nụ cười thật sâu, cũng nổi lên một tầng nước mắt lấp lánh.
Dung Cảnh chính là một người như vậy, hắn ghen liền thể hiện rõ ra cho nàng biết là hắn ghen. Nhưng nếu hắn yêu ngươi thì lại ẩn giấu còn sâu hơn biển, mọi người chỉ thấy trên mặt biển sóng gợn cuồn cuộn, nhưng lại không nhìn thấy được bề dày cùng sự sục sôi mãnh liệt dưới đáy biển.
“Tiểu thư, ngài. . . . . .” Thải Liên từ phòng bếp nhỏ đi ra ngoài đã nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt đang cười mà lại có nước mắt.
“Không có chuyện gì!” Vân Thiển Nguyệt thu Hồng Nhan Cẩm vào trong tay áo, đẩy rèm ra, đi vào phòng, nhìn thoáng qua chỗ khay mà Dung Cảnh ăn sạch sẽ, nàng cười cười, ngồi xuống bắt đầu tiếp tục ăn cơm.
Thải Liên nhìn thoáng qua vào bên trong nhà, không thấy Dung Cảnh, thấy thần sắc của Vân Thiển Nguyệt không giống như là vừa cãi nhau với Dung Cảnh, liền yên tâm lại.
Không lâu lắm, nghe thấy bước chân vội vã của Vân Mạnh đi vào trong viện, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngoài tiền thính đã bày xong tiệc rượu. Hoàng thượng và lão Vương gia đã đến đó, sai lão nô đến mời tiểu thư và Phong công tử.”
Vân Thiển Nguyệt đã ăn được lửng dạ, để đũa xuống, đi ra khỏi gian phòng, ra ngoài viện, đi tới bên cạnh Vân Mạnh nói với hắn: “Ta nghe thấy phía trước rất náo nhiệt, có rất nhiều người sao?”
“Hồi bẩm tiểu thư, Hoàng thượng nói khó có dịp tới Vân Vương Phủ tụ họp một lần, càng đông người thì càng náo nhiệt. Cho nên phái người mời Hiếu thân vương và Đức thân vương tới.” Vân Mạnh nói. Dứt lời, hắn liền bổ sung thêm: “Đúng rồi, còn có Văn tướng quân.”
“Văn tướng quân?” Vân Thiển Nguyệt dừng bước lại.
“Dạ! Văn tướng quân là cậu của Thái tử trắc phi. Thái tử trắc phi là . . . . .” Vân Mạnh thấy Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, vội vàng giải thích.
“Ta biết Văn tướng quân!” Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời Vân Mạnh, bỗng nhiên xoay người đi trở về, nói với hắn: “Ngươi trở về nói, Phong công tử không nói một tiếng đã rời đi, bây giờ ta phải phái người đi tìm kiếm, không đi tiền thính dùng bữa được.”
“Tiểu thư?” Vân Mạnh cả kinh.
“Không có chuyện gì, cứ nói như vậy đi. Nếu Hoàng thượng phái người tìm đến, ta có biện pháp ứng phó, không phái người tới thì càng tốt.” Vân Thiển Nguyệt khoát tay. Lão Hoàng đế kêu Hiếu thân vương và Đức thân vương đến, còn có Văn tướng quân có quan hệ thông gia với phủ Phượng lão tướng quân, đây là muốn thúc đẩy quan hệ thông gia giữa hai phủ sao? Trước khi Tam công tử tới Vân vương phủ gửi thiếp mời Vân Hương Hà đi du ngoạn, chuyện này nói cái gì cũng không thể định ra được. Chỉ cần nàng không ở đấy, ông nội và phụ vương của nàng có thể đẩy trách nhiệm lên người nàng, chuyện này chỉ cần chưa được định ra, Tam công tử sẽ có biện pháp để cho Vân Hương Hà liều chết không lấy chồng.
“Dạ, lão nô đi ngay.” Vân Mạnh quay đầu vội vã rời đi Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt trở lại gian phòng để Thải Liên dọn đồ ăn thừa trên bàn đi, nhìn thoáng qua sắc trời, hỏi: “Có phải Phong công tử đã để một bao hành lý ở đây?”
“A..a..a, đúng rồi. Nếu tiểu thư không hỏi nô tỳ cũng đã quên không nói cho ngài! Phong công tử mới vừa vào phủ đã tới nơi này rồi, đưa bao hành lý cho nô tỳ, sau đó mới đi tới chỗ của lão Vương gia.” Thải Liên vội vàng dừng việc dọn đồ ăn trên bàn, mở hộc tủ, lấy ra một cái bao đưa cho Vân Thiển Nguyệt nói: “Tiểu thư, Phong công tử rời đi cũng quên mang theo hành lý rồi.”
“Không có chuyện gì! Chỉ là mấy bộ y phục mà thôi, nếu sau này hắn quay lại phủ thì cũng có cái mặc, trước cứ để ở nơi này đi!” Vân Thiển Nguyệt cầm qua bao hành lý ước lượng, khoát tay với Thái Liên, “Ngươi đi xuống đi. Ai đến cũng nói ta không có ở đây, các ngươi cũng coi như ta không có ở trong phòng.”
Thái Liên gật gật đầu, đóng cửa phòng lui ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt kéo rèm che, đặt bao hành lý lên trên bàn, mở ra, bên trong ngoài mấy bộ y phục của Phong Tẫn còn có hai quyển vở có bìa từ cỏ, vở bìa cỏ được dùng đồ dính bìa đặc chế, cho đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn, hiển nhiên chưa từng bị người mở ra, nàng lấy hai quyển vở bìa cỏ ra, buộc lại bọc đồ thật cẩn thận rồi để vào trong tủ, cầm quyển bìa cỏ đến ngồi trên giường êm, rồi mở ra đọc.
Trong hai tháng này, các chuyện xảy ra ở Phong Các đều được Phong Tẫn ghi chép rõ ràng rành mạch, tất cả các động thái của Thiên Thánh, Nam Cương, Nam Lương, Bắc Cương, Tây Diên, cùng với phiên vương các nơi đều được ghi chép rõ ràng, kể cả Dạ Khinh Nhiễm hồi kinh lúc nào, Diệp Thiến vào kinh lúc nào, Nam Lăng Duệ vào kinh khi nào, bên người có những ai, cùng với việc Dung Cảnh xuất phủ … vân vân. Trong đó có hai thì tin tức để cho nàng phải nheo mắt lại.
Thứ nhất là tin Nam Cương Vương bệnh nặng, thứ hai là tin hai tháng trước Thái tử trắc phi chết ở trong phủ Thái tử.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hai tin tức kia, ngày hôm nay vẫn chưa lan truyền ra tin đồn Nam Cương Vương bệnh nặng, mà từ trên mặt Diệp Thiến cũng không nhìn ra chút biểu hiện nào là Nam Cương Vương đang bị bệnh nặng, nhưng nàng chưa bao giờ hoài nghi năng lực của Phong Các, xem ra Nam Cương Vương đã phong tỏa tin tức không cho truyền ra ngoài. Ngoài ra. hai tháng trước nàng ở trong viện của ông nội trừng trị Phượng trắc phi, Thái tử trắc phi bởi vì nàng và Dạ Khinh Nhiễm liên thủ nói hai câu liền bị Dạ Thiên Khuynh đuổi ra khỏi Vân Vương Phủ trở về phủ bế môn tư quá, sau nàng ta vẫn luôn ở trong phủ tư quá, nghe nói bởi vì chuyện hôm đó đã bị Dạ Thiên Khuynh đuổi vào lãnh cung, sau lần đó nàng cũng chưa từng nhìn thấy Thái tử trắc phi, không nghĩ tới nàng ta đã chết, nhưng cũng không truyền ra chút tin tức nào, nói như vậy hẳn là Dạ Thiên Khuynh đã bí mật phong tỏa tin tức. Nếu chuyện tình ở phủ Thái tử hắn không quản nổi thì hắn làm Thái tử cũng quá phế vật đi. Dạ Thiên Khuynh cũng không phải người ngu.
Hai tháng trước đúng là thời điểm Dạ Thiên Khuynh đi qua Vọng Xuân Lâu, Tam công tử bởi vì hắn mới trúng phải độc Tử thảo, mà Phượng trắc phi là người thân cận với Dạ Thiên Khuynh, nếu như nàng cũng bị nhiễm độc Tử thảo, nhưng nàng không có võ công hộ thể như Tam công tử, vì vậy nguyên nhân nàng chết cũng có thể đoán được.
Nói như vậy có thể khẳng định Tam công tử nói đúng sự thật, hơn nữa cho tới bây giờ hắn cũng không cho ai đến gần hắn, ngày ấy chỉ có Dạ Thiên Khuynh tiếp xúc với hắn, hai chuyện này để cùng một chỗ suy xét thì có thể khẳng định chính là hôm đó trên người Dạ Thiên Khuynh đã bị nhiễm độc Tử thảo. Đoán chừng hẳn là ngay cả hắn cũng không biết dưới tình huống gì mà mình bị nhiễm độc Tử thảo, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không để cho Thái tử trắc phi chạm vào hắn, để nàng bị dính độc Tử thảo, dù sao Thái tử trắc phi cũng là cháu gái duy nhất của Phượng lão tướng quân, Phượng lão tướng quân phủ là thế lực để Dạ Thiên Khuynh dựa vào, Thái tử trắc phi chết đối với hắn không có lợi gì.
Ai có thể làm cho Dạ Thiên Khuynh bất tri bất giác nhiễm phải độc Tử thảo? Đặc biệt là không phải độc để giết hắn, mà là chuyên môn để giết Kiều Kiều? Hoặc là ngoài Kiều Kiều, người kia còn muốn giết người nào mà nàng không biết? Dạ Thiên Khuynh thân là Thái tử, những năm gần đây vẫn tiểu tâm dực dực (cẩn thận từng li từng tí), mặc dù không thể so với Dung Cảnh không để cho người đến gần trong vòng ba thước, nhưng không phải ai cũng có thể đến gần bên người hắn. Người hầu hạ bên cạnh hắn đều được ngàn chọn vạn tuyển(chọn lựa kỹ càng), đồ dùng mọi thứ đều được thử độc trước hắn mới dám dùng, tỷ lệ hạ độc với hắn ít càng thêm ít, như vậy trừ người hầu hạ bên cạnh hắn thì ai có thể đến gần hắn? Hơn nữa còn hạ độc trên người hắn.
Vân Thiển Nguyệt đóng hai quyển vở lại, cánh môi nhếch lên, bây giờ Dạ Thiên Khuynh đang ở phủ Thái tử bế môn tư quá, hắn làm Thái tử nhiều năm như vậy, lại nghe được cuộc nói chuyện kia của Dạ Thiên Dật và nàng, hắn sẽ cam tâm nhượng lại vị trí Thái tử? Đáp án đương nhiên là không thể nào! Cho nên, Dạ Thiên Khuynh nhất định sẽ không ngoan ngoãn ở phủ Thái tử bế môn tư quá, như vậy nàng có nên đi phủ Thái tử không? Nhưng nếu nàng không xuất ra một cái giá lớn, chỉ sợ mặc dù Dạ Thiên Khuynh biết là ai hạ độc Tử thảo với hắn, hắn cũng sẽ không nói.
Cái giá lớn mà Dạ Thiên Khuynh muốn là cái gì? Hắn nóng vội hành động, đơn giản là vì ngai vàng chí tôn kia. Mà giờ đây người có năng lực cùng hắn tranh đoạt cái ghế kia cũng chỉ có Dạ Thiên Dật và Dạ Thiên Dục, nhưng Dạ Thiên Dục chỉ có chút ít căn cơ trong triều cùng với sự ủng hộ bên ngoài của mẫu tộc Trần lão tướng quân, còn Dạ Thiên Dật có thế lực ngang bằng với Thái Tử. Nhưng nếu so với Dạ Thiên Dật về tâm kế, mưu trí, thủ đoạn cùng toàn bộ sự ủng hộ của Bắc Cương thì Thái tử kém xa, mà Dạ Thiên Dật lại có được sự ủng hộ của lão Hoàng đế, cho nên, người có thể chiếm được vị trí Thái tử của Dạ Thiên Khuynh, không thể nghi ngờ là chỉ có một mình Dạ Thiên Dật. Nếu nàng muốn biết tin tức về độc Tử thảo, chắc chắn là Dạ Thiên Khuynh sẽ yêu cầu nàng đối phó với Dạ Thiên Dật hoặc là từ trong miệng nàng muốn biết được những việc trong những năm gần đây của Dạ Thiên Dật, xem như giá lớn mà nàng phải trả.
Nghĩ đến Dạ Thiên Dật, Vân Thiển Nguyệt lập tức bỏ đi ý niệm này. Hiện tại mặc dù Dạ Thiên Dật đối với nàng không tốt, chấp nhất chưa từ bỏ ý định với nàng, làm cho nàng phiền muộn, mệt mỏi, nhưng hắn cũng là Dạ Thiên Dật, cũng là người mà nàng từng một lòng trợ giúp. Nàng không thể nào bán hắn mà đi trợ giúp Dạ Thiên Khuynh, càng sẽ không vì độc Tử thảo mà hợp tác với Dạ Thiên Khuynh.
Nghĩ đến chỗ này, nàng cất hai quyển vở đi, chuyện này gấp cũng không được, bây giờ đã có chút đầu mối từ Dạ Thiên Khuyên, sẽ không khó tìm ra chân tướng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Việc khẩn cấp trước mắt là tin tức về Nam Cương Vương. Nam Cương Vương bệnh nặng, Dung Cảnh có biết hay không? Nếu biết, như vậy bây giờ trong tay của hắn có Vạn chú vương cũng không phải là muốn đàm điều kiện với Nam Cương Vương, mà là muốn đàm điều kiện với Diệp Thiến. Nam Cương Vương bệnh nặng, sao Diệp Thiến có thể không biết?
Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa xoa cái trán, không nghĩ nữa đứng dậy đi tới trước giường, đá giầy, đổ ập người xuống giường, kéo chăn đắp lên, nhắm hai mắt lại. Hai ngày này không được ngủ, Vân Mạnh trở về nói lâu như vậy rồi mà không quay lại đây, chắc là lão Hoàng đế cũng không tức giận, cũng không truy cứu chuyện này rồi. Nàng nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ nữa, lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Người hầu ở Thiển Nguyệt chắc là cũng biết Vân Thiển Nguyệt đang ngủ nên làm việc việc gì cũng đều nhẹ chân nhẹ tay, không gây ra động tĩnh.
Vân Thiển Nguyệt ngủ say sưa.
Không biết đã qua bao lâu, từ tường phía Tây bỗng nhiên truyền đến tiếng tiêu, tiếng tiêu xuyên thấu qua cửa sổ truyền vào trong tai Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt liền mở ra, trong phòng một mảnh tối đen như mực, nàng xoay người nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy ngoài cửa sổ có ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi vào, tiếng tiêu thanh nhẹ mà réo rắt, âm thanh tựa hồ bị người dùng nội lực khống chế, chỉ truyền vào Thiển Nguyệt các. Nàng mấp máy môi, rồi nhắm mắt lại lần nữa. Nàng cực kỳ quen thuộc với tiếng tiêu này đấy, năm năm trước, mỗi đêm Dạ Thiên Dật đều thổi một khúc. Khi đó nàng cảm thấy mỗi đêm được ngắm sao, uống rượu, trò chuyện, rồi nghe hắn thổi một khúc tiêu là điều thú vị nhất trên đời. Nhưng nàng không ngờ một ngày kia những điều thú vị này sẽ bị nàng chôn giấu dưới đáy lòng, trở thành gánh nặng của nàng.
Sau khi kết thúc khúc tiêu này, từ Tây tường cũng không truyền đến âm thanh gì nữa, Vân Thiển Nguyệt tiếp tục ngủ.
Ngày thứ hai, trời vừa hửng sáng, Vân Thiển Nguyệt mở mắt ra, nhìn thoáng qua sắc trời, đẩy chăn ra, đứng dậy bước xuống giường, từ khi khôi phục trí nhớ thì thói quen dậy sớm của nàng cũng khôi phục theo. Đi đến chỗ chậu rửa mặt rửa sạch mặt, sau đó ngồi trước gương trang điểm, sau đó lại đi trở về giường lần nữa, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện công.
Khởi động chân khí chạy một vòng toàn thân, Vân Thiển Nguyệt thả tay xuống, bây giờ Phượng Hoàng kiếp đã được giải khai, nàng có thể luyện tầng công pháp cuối cùng của Phượng Hoàng chân kinh. Hai tháng nay, mặc dù mất trí nhớ nên nàng chưa từng luyện qua, nhưng bởi vì Dung Cảnh cho nàng dùng Thiên Sơn Tuyết Liên, trợ giúp nàng dung hợp một nửa công lực mà năm năm trước Tuyết Sơn lão nhân đã truyền vào thân thể nàng, giờ đây lại có chân khí của lão đạo và Phổ Thiện đại sư truyền vào trong cơ thể nàng lúc hai người giải khai Phượng Hoàng kiếp cho nàng, hơn nữa mỗi ngày nàng đều tập Thái Cực quyền cũng có chút tác dụng. Tuy công lực hiện tại không thể chống lại Dung Cảnh lúc hắn chưa hao tổn một nửa công lực, nhưng người bình thường cũng không làm gì được nàng .
Vân Thiển Nguyệt xuống giường lần nữa, mở cửa phòng, phân phó Thải Liên bưng đồ ăn sáng tới.
Thải Liên kinh ngạc khi thấy hôm nay Vân Thiển Nguyệt thức dậy sớm như thế, hơn nữa còn tự mình trang điểm xong rồi. Nàng lập tức bưng đồ ăn sáng tới, không đợi Vân Thiển Nguyệt hỏi, nàng bẩm báo luôn: “Hôm qua Mạnh thúc đi tiền thính bẩm báo y nguyên theo như lời tiểu thư cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nói Phong công tử quả nhiên có tác phong của Vân Vương Phi, không thích gò bó, đi cũng được.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Hôm qua Đức thân vương ở trên yến tiệc nói với lão Vương gia nhà chúng ta về chuyện làm mai mối cho Đại tiểu thư cùng Tam công tử của Hiếu thân vương phủ. Lão Vương gia và Vương gia đều nói tuy là tổ phụ và phụ thân của ngài, nhưng chuyện trong phủ đã sớm giao cho tiểu thư quản lý rồi, kể cả hôn sự của các vị tiểu thư trong phủ, cùng với hôn sự của những vị công tử, tiểu thư trong bàng chi của Vân Vương phủ.”. Thải Liên lại nói.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Đức thân vương nói chuyện này chỉ cần lão Vương gia cùng Vương gia đồng ý, mặc dù tiểu thư ngài chưởng gia nhưng sao có thể vượt qua được tổ phụ và phụ vương chứ? Lão Vương gia nói là tiểu thư không thể so sánh với người khác được, đã sớm nói rồi, nếu không chưởng gia thì thôi, chỉ cần chưởng gia, thì tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo tiểu thư đấy. Lão Vương gia và Vương gia đã đáp ứng ngài, tất cả chuyện trong phủ đều do ngài làm chủ. Nếu can thiệp vào thì chính là nói không giữ lời.” Thải liên nói tiếp.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu lần nữa.
“Lão Vương gia nói khiến Đức thân vương không nói được gì nữa, Hiếu thân vương cũng không nói gì. Hoàng thượng nói chuyện này không vội, về sau lại bàn bạc tiếp. Nói tính tình ngài cố chấp, giống . . . . . . giống con lừa, chỉ thích được vuốt lông(ý nói tỷ thích được nịnh hót).” Thải Liên cẩn thận liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy mặt nàng không biểu lộ gì, lại nói: “Bữa tiệc diễn ra được khoảng một canh giờ, sau đó Hoàng thượng nói để lão Vương gia điều dưỡng thân thể thật tốt rồi trở về cung.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng.
Thải Liên không nói thêm gì nữa, Vân Thiển Nguyệt ăn cơm, một lát sau tựa hồ nàng nhớ tới cái gì nữa, lại nói: “Đúng rồi, hình như Hoàng thượng có nhắc tới chuyện của Thanh Uyển công chúa và Thế tử nhà chúng ta. Nói không nghĩ tới trước kia lúc công chúa còn tốt, thế tử chúng ta không hòa nhã với công chúa, hai người cũng không có quan hệ tốt, không nghĩ tới hôm nay công chúa bị bệnh, đầu bị thương, tình cảm của nàng và thế tử chúng ta lại phát triển tốt lên. Hoàng thượng nói thấy đây là một nhân duyên tốt.”
Vân Thiển Nguyệt dừng đũa, nheo mắt lại, trước kia lão Hoàng đế nhắm một mắt mở một mắt đối với chuyện của Thanh Uyển công chúa và Vân Mộ Hàn, nhiều năm như thế, dù biết rất rõ Thanh Uyển công chúa ngưỡng mộ Vân Mộ Hàn, nhưng cũng không tỏ thái độ gì, mà giờ đây lại muốn ban Thanh Uyển công chúa cho Vân Mộ Hàn?
Thải Liên không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt để đũa xuống, bỗng nhiên nhấc chân đi ra ngoài cửa.
“Tiểu thư, ngài mới ăn được một ít mà, ngài muốn đi đâu?” Thải Liên sửng sốt, lập tức đuổi theo Vân Thiển Nguyệt. Hai ngày trước tiểu thư ở trong cung nàng không có cách nào để đi theo hầu hạ, hôm nay trở về phủ rồi, nàng là thiếp thân tỳ nữ thì đương nhiên phải đi theo bên cạnh Vân Thiển Nguyệt.
“Ta đi tới viện của ca ca xem một chút, ngươi không cần đi theo ta.” Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại, khoát tay nói.
Thải Liên dừng bước, nghĩ tới tiểu thư lại giống như trước đây, đi đâu cũng không cần nàng đi theo.
Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Thiển Nguyệt các, trực tiếp đi tới Tây Phong Uyển. Trên đường nha hoàn, gã sai vặt đều cung kính chào nàng. Trong Vân Vương phủ là một mảnh thanh bình, hiển nhiên là Lục Chi cùng Ngọc Trạc dùng phương án nàng đề ra đã quản lý Vân Vương phủ gọn gàng ngăn nắp. Đơn giản chỉ cần nhìn môi trường trong lành này là có thể nhìn ra vài phần.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, Thất hoàng tử tới đón ngài xuất phủ, bây giờ đang chờ ở tiền thính, nói là phụng ý chỉ của Hoàng thượng tới dạy ngài, Thất hoàng tử nói hắn đã cho ngài hai ngày thời gian, hôm nay không thể trì hoãn nữa. Tiểu thư cũng biết, nếu không hắn sẽ không tốt bàn giao lại với Hoàng thượng.” Dường như Vân Mạnh đang muốn đi Thiển Nguyệt các, đúng lúc gặp nàng từ Thiển Nguyệt các đi ra ngoài, vội vàng bẩm báo.
“Để cho hắn chờ một lát!” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, bước chân không ngừng, tiếp tục đi về phía Tây Phong Uyển.
“Dạ!” Vân Mạnh gật đầu, thấy Vân Thiển Nguyệt không dừng bước, chỉ có thể đuổi theo nàng, vừa đi vừa bẩm báo, “Tam công tử của Hiếu thân vương phủ vừa tới, nói đến mời Đại tiểu thư xuất phủ ngắm hoa. Hôm qua Đại tiểu thư tỉnh lại, náo loạn cả đêm muốn gặp lão Vương gia và Vương gia, lão nô phái người trông coi để nàng không chạy ra ngoài được. Hôm nay Tam công tử tới, thì có cho Đại tiểu thư gặp không ạ? Nếu ngài không muốn để đại tiểu thư gặp Tam công tử, lão nô liền mời Tam công tử trở về.”
“Mời hắn đến tiền thính, ngươi phái người truyền lời cho Đại tỷ. Nói ta để cho nàng tự mình làm chủ!” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay.
“Dạ, lão nô đi truyền lời ngay!” Vân Mạnh gật đầu, xoay người đi về, đi hai bước đột nhiên cảm giác được không đúng, quay người lại hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài đang muốn đi Tây Phong Uyển?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng, nghĩ tới từ ngày nàng bị tuyên chỉ tiến cung, lúc đưa nàng tiến cung Vân Mộ Hàn không nói một lời, đi được nửa đường đã rời đi, về sau nàng vẫn chưa gặp lại hắn. Giờ đây Nam Lăng Duệ không thể nào trở lại làm Thế tử Vân Vương phủ, Vân Mộ Hàn cũng không thể trở lại làm Nam Lương Thái tử. Đừng nghĩ mười năm trước có thể vô thanh vô thức đổi vị trí của nhau, nhưng giờ đây hai người có dung mạo khác nhau, một khi đổi lại thì sẽ khiến cho nghiêng trời lệch đất, không chỉ có Vân Vương Phủ, mà ngay cả triều đình Nam Lương mà triều đình Thiên Thánh cũng sẽ phong vân chấn động đấy. Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, so với việc nàng cùng Dung Cảnh xin chỉ tứ hôn ngày đó còn oanh động hơn mấy lần. Vân Mộ Hàn không thể nào không rõ, Thái tử một nước biến thành thế tử Vân Vương Phủ, bị phụ thân vứt bỏ, mà chọn Nam Lăng Duệ, hắn có cam lòng không?
“Tiểu thư, có phải là ngài muốn đi tìm Thế tử?” Vân Mạnh lại hỏi.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Lúc này Thế tử đang ở tiền thính.” Vân Mạnh vội vàng nói.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước nhìn Vân Mạnh, Vân Mộ Hàn ở tiền thính? Hắn tiếp đãi ai? Bình thường tiền thính đều dùng để tiếp khách đấy.
“Thất hoàng tử hạ triều đi nội cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, đúng lúc Thanh Uyển công chúa cũng ở đó, đang ầm ĩ muốn xuất cung tìm thế tử chúng ta, Thất hoàng tử thuận tiện mang Thanh Uyển công chúa đến Vân vương phủ. Thế tử vốn muốn xuất phủ, ở cửa phủ đụng phải Thanh Uyển công chúa và Thất hoàng tử đang đi vào phủ, vì vậy đều mời hai người đến tiền thính.” Vân Mạnh giải thích.
“Thế cũng tốt! Ta đi tiền thính luôn vậy.” Vân Thiển Nguyệt chuyển đường đi đến tiền thính.
Vân Mạnh thấy Vân Thiển Nguyệt đi về phía tiền thính, không nói thêm gì nữa, xoay người đi đại môn Vân Vương Phủ trả lời Tam công tử.
Đi tới tiền thính, xa xa đã nghe từ trong phòng truyền ra âm thanh năn nỉ của Thanh Uyển công chúa, nàng dừng bước lại một lúc, không nghe thấy âm thanh của Dạ Thiên Dật và Vân Mộ Hàn, đi thẳng về phía trước. Đi tới cửa, xuyên thấu qua bức rèm che, chỉ thấy ở trong phòng Dạ Thiên Dật và Vân Mộ Hàn đang ngồi ở trên ghế, Thanh Uyển công chúa đứng ở bên cạnh Vân Mộ Hàn, lôi kéo cánh tay của hắn, vẻ mặt cầu xin, tuy Vân Mộ Hàn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng không thấy tia chán ghét cùng tức giận nào, Dạ Thiên Dật cúi đầu phẩm trà, tựa hồ không thấy được hai người kia.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy bức rèm che ra, bức rèm che đung đưa, phát ra tiếng vang thanh thúy, cắt đứt âm thanh năn nỉ của Thanh Uyển, Thanh Uyển công chúa quay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt thì lập tức mở to hai mắt, Vân Mộ Hàn và Dạ Thiên Dật cũng đồng thời nhìn ra phía cửa.
Vân Thiển Nguyệt bất động thanh sắc nhìn Thanh Uyển công chúa một cái, đầu óc không dùng được còn tỉnh táo như vậy sao? Nhưng trên mặt nàng không để lại dấu vết gì, dời tầm mắt nhìn về phía Vân Mộ Hàn, thấy hắn nhìn nàng với thần sắc lãnh đạm, không còn âm trầm như ngày đó, hai đầu lông mày cũng không thấy vẻ mỏi mệt tối tăm phiền muộn, nàng lại nhìn về phía Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật ôn nhu cười với nàng, “Nghĩ là nàng sẽ để cho bọn ta chờ thật lâu, không nghĩ nhanh như vậy đã tới rồi!” Dứt lời, hắn đặt chén trà xuống đứng lên, đi về phía Vân Thiển Nguyệt, “Đi thôi! Hôm nay thừa dịp trời còn chưa nắng nóng, chúng ta cưỡi ngựa ra khỏi thành, lát nữa mặt trời lên cao rất dễ trúng nắng.”
“Ra khỏi thành?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.
“Phụ hoàng lệnh ta tra rõ chuyện kho lương thực ở quân cơ đại doanh Tây Sơn bị đốt hôm qua.” Dạ Thiên Dật giải thích.
Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, “Quân cơ đại doanh Tây Sơn không phải là không cho phép nữ nhân vào sao? Ngươi có thể mang theo ta đi?”
“Có thể! Ta đã xin chỉ của phụ hoàng rồi, phụ hoàng đã đồng ý! Ngài nói nên để cho nàng biết một chút về sự cực khổ của binh tướng, như vậy nàng mới không tiếp tục vô pháp vô thiên, ngang ngược càn rỡ nữa, có lòng thương dân chúng.” Dạ Thiên Dật cười nói.
Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến.
“Đi thôi!” Dạ Thiên Dật ra khỏi cửa phòng trước.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Mộ Hàn, hôm nay có Dạ Thiên Dật và Thanh Uyển công chúa ở đây, đương nhiên nàng không có cách nào nói chuyện nghiêm túc với hắn, chỉ có thể để hôm khác vậy. Nàng đi theo Dạ Thiên Dật ra khỏi cửa phòng.
Mới ra khỏi phòng, liền gặp Vân Mạnh đang dẫn một nam tử trẻ tuổi đi vào, nam tử mặc cẩm bào, thoạt nhìn yếu đuối, mỗi một bộ phận trong ngũ quan đều cực kỳ đoan chính, nhưng hợp chung trên khuôn mặt thì lại không hài hòa, trên má trái có thêm một chút mụn nhỏ khiến dung mạo vốn không hài hòa của hắn lại giảm thêm vài phần. Nhưng mà thoạt nhìn vẫn thấy vừa mắt, không đến nổi nhìn thấy là không nuốt trôi cơm.
Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào nam tử hồi lâu, khóe miệng co quắp một chút, thuật dịch dung như vậy thật sự là lô hỏa thuần thanh rồi. Nàng vừa nghĩ như thế, bỗng nhiên nghe thấy Dạ Thiên Dật dùng truyền âm nhập mật cười nói với nàng: “Dịch dung tinh xảo như vậy, hóa ra Tam công tử của Hiếu thân vương phủ này cũng là một người thú vị."