Dung Cảnh nhìn qua Lý Vân đang nghiêng đầu tựa vào bàn, hơi thở phát ra đều đều, khóe miệng hắn nhướng lên, nhưng vẫn chưa vạch trần.
Vân lão vương gia đang nói hăng say, đương nhiên không phát hiện Lý Vân đang ngủ. Nói nửa ngày mới thấy khát nước, đưa tay lấy nước trà trên bàn, bất luận là ấm trà hay chén trà đều trống không. Lúc này hắn mới phát hiện Lý Vân cư nhiên ghé vào trên bàn nằm ngủ. Nhất thời giận dữ: “Xú nha đầu! Đứng lên cho ta! Có khách nhân ở đây ngươi lại nằm ngủ, thật sự là không có quy củ!”
Lý Vân giật mình, lập tức đứng dậy, cơn buồn ngủ bị vơi đi một nửa.
“Vốn nghĩ tới ngươi bị giáo huấn lần này sẽ có tiến bộ, không nghĩ tới càng ngày càng kỳ cục. Nhìn khắp cả kinh thành này có tiểu thư khuê các nào giống như ngươi không? Nương ngươi năm đó rất dịu dàng đoan trang, tại sao lại sinh được một xú nha đầu như ngươi vậy? Trách lão nhân ta không biết thành thiện tích đức, cho nên đời này mới có một đứa cháu gái tối ngày gây cho ta rắc rối như ngươi vậy.” Vân lão vương gia trừng mắt nhìn Lý Vân, tiếp tục răn dạy.
Lý Vân cũng có chút áy náy, đang có trưởng bối, khách nhân ở đây, nàng không nên nằm ngủ, thật không có lễ phép. Không nói lời nào, chăm chú nghe dạy.
Vân lão vương gia thấy nàng chăm chú nghe dạy sắc mặt dịu đi một chút, quay đầu đối với Dung Cảnh thở dài: “Khiến cho Cảnh thế tử chê cười. Cả đời lão nhân ta không thể tốt được so với Dung lão đầu tử của nhà ngươi kia, chỉ có một đứa cháu gái quần áo lụa là không bao giờ thay đổi, nếu có một tôn tử như ngươi, lão nhân ta chết cũng sáng mắt.”
Lý Vân xấu hổ.
“Vân gia gia khách khí, tiểu thư khuê các mặc dù tốt, nhưng không bằng chân thật.” Dung Cảnh ôn nhu nói.
Vân lão vương gia gật đầu, thần sắc giận dữ lui đi, vẻ mặt đắc ý nói: “Xú nha đầu không có gì tốt, chỉ có điểm này là được. Không hổ là cháu gái lão nhân ta.”
Lý Vân trợn trắng mắt.
Vân lão vương gia còn muốn tiếp tục nói, ngoài viện truyền đến một trận hương thơm cùng với tiếng cười nói của nữ tử. Hắn nhất thờ nhíu mày, vẻ mặt cứng rắn, đối với phía ngoài hỏi: “Ngọc Trạc, người nào ở bên ngoài ồn ào?”
“Bẩm lão vương gia, là chư vị tiểu thư tới thỉnh an ngài.” Ngọc Trạc vội vàng đáp.
“Cho các nàng trở về đi! Đừng cho là ta không biết tâm tư các nàng, ngươi nói cho các nàng đều an phận một chút cho ta. Nếu không đều đuổi ra Vân vương phủ đi. Đỡ phải nhìn thấy chướng mắt.” Sắc mặt Vân lão vương gia mới vừa dịu đi lại nghiêm túc trở lại.
“Dạ!” Ngọc Trạc lên tiếng trả lời đi xuống.
Lý Vân nhìn thoáng qua bên ngoài thấy sắc trời bắt đầu tối, lại liếc mắt nhìn Dung Cảnh một cái, lúc này đến thỉnh an, hiển nhiên có ý khác. Nàng không khỏi nói thầm trong lòng: “ Nói hắn phạm hoa đào hắn còn không phục, vốn chính là như vậy.” Nhưng vốn đã bị thua thiệt một lần, lời này nàng không thể nói ra được, gặp Dung Cảnh tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, dường như biết trong lòng nàng nghĩ gì, thí chỉ có thể gục đầu xuống, khóe miệng co rút.
“Các vị tiểu thư, lão vương gia đang bận chiêu đãi khách quý. Nói không cần thỉnh an, các ngươi về trước đi.” Thanh âm Ngọc Trạc từ bên ngoài truyền đến, giọng nói không chút hèn mọn.
“Ông nội, chúng ta cũng là tôn nữ của ngài, ngài như thế nào nặng bên này nhẹ bên kia. Chúng ta biết Nguyệt muội muội ở đây, tại sao chúng ta lại không thể vào thỉnh an, chẳng lẽ nàng là con vợ cả, chúng ta là thứ xuất nên không xứng làm tôn nữ của nàng sao?” Ngọc Trạc vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một giọng nói khó chịu của nữ tử trẻ tuổi.
“Đúng vậy! Ông nội ngài như vậy là quá bất công” Một giọng nữ tử khác cũng không chịu thua phụ họa theo.
Ngay sau đó bên ngoài nhao nhao một đống âm thanh vang lên.
Lý Vân nghĩ trong Vân vương phủ này rốt cuộc ngoại trừ nàng thì còn có bao nhiêu nữ nhi nữa? Xem ra Vân lão vương gia này có không ít cháu gái? Nàng thật sự bội phục khả năng sinh dục của cổ đại.
“Đều cút xuống đi! Lại ầm ĩ thêm một câu thì đưa toàn bộ ra ngoài biệt viện, đời này đừng nghĩ quay về Vân vương phủ!” Vân lão vương gia giận tái mặt, hướng bên ngoài quát một tiếng.
Bên ngoài vốn nhao nhao ồn ào nhất thời lặng ngắt như tờ.
“ Các vị tiểu thư quay về đi! Tẫn hiếu cũng không thể vào giờ này. Lão vương gia đang bị bệnh, nếu chọc lão vương gia tức giận đưa đến biệt viện thì mất nhiều hơn được.” Ngọc Trạn bình tĩnh khuyên nhủ, câu cuối cùng mất nhiều hơn được tăng thêm chút ngữ khí.
Các tiểu thư này vốn không cam lòng. Cánh thế tử mười năm không ra phủ, hiện giờ thật vất vả mới gặp mặt một lần, không nghĩ tới gần ngay trước mắt lại gặp không được, thật là khiến cho người ta tức giận. Vân Thiển Nguyệt dựa vào cái gì có thể nhìn thấy? Lại được Cảnh thế tử tương trợ? Nàng không phải nhờ vào thân phận đích nữ sao? Ngoại trừ đích nữ nàng có cái gì? Cầm kỳ thư họa, nữ hồng lễ nghi mọi thứ đều không? Các nàng mặc dù thứ xuất nhưng so với nàng giỏi hơn nhiều lần? Không biết lão đầu tử này tại sao lại thích che chở nàng. Nhưng cứ việc không cam tâm, các nàng cũng không thể làm gì. So với việc bị đuổi ra khỏi Vân vương phủ, gặp Cảnh thế tử còn nhiều thời gian.
Vừa nghĩ như thế, các nữ tử liếc mắt nhìn nhau, hừ một tiếng, từ từ rời khỏi sân.
Lý Vân nghĩ không biết là do thế giới này phân biệt trưởng thứ nghiêm trọng, hay là Vân lão gia tử cưng chiều Vân Thiển Nguyệt cho nên không đặt người khác vào trong mắt. Xem ra nàng ở thân thể này trong Vân vương phủ có Vân lão vương gia che chở. Như vậy nghĩ tới, bị vài ba câu mắng cũng không thiệt thòi.
“Thật sự là tức chết ta, một đám không tiền đồ!” Vân lão vương gia tức giận lầm bầm nói.
“Ông nội đừng tức giận, tức giận không tốt cho bệnh. Đến cười một cái!” Lý Vân cảm thấy Vân lão vương gia như tiểu hài tử, cần phải dụ dỗ, giơ tay nắm lấy râu hắn, thỉnh cầu làm cho hắn nhếch miệng.
“Ngươi cái xú nha đầu này. Ngươi là mong ta bị bệnh thật để không ai quản ngươi có phải không?” Vân lão vương gia lại trừng mắt, lấy tay đẩy tay Lý Vân ra.
“Sao có thể chứ! Ha ha…….”Lý Vân cười hắc hắc thu hồi tay. Nghĩ hắn cứ trừng mắt, cũng không sợ mỏi mắt à.
Dung Cảnh nhìn hai người mỉm cười, hắn giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài một cái, đứng lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phủi đi dấu vết trên Nguyệt Nha cẩm bào, đối với Vân lão vương gia thi lễ “Sắc trời đã tối, Dung Cảnh cáo từ. Hoàng thượng dặn Thiển Nguyệt hầu hạ ngài, mấy ngày tới ngài vẫn là tiếp tục bệnh đi.”
Thiển Nguyệt? Lý Vân nghĩ nàng cùng hắn cũng đâu có thân thiết chứ? Vân lão vương gia tiếp tục giả bộ bệnh? Vẻ mặt nàng lại hắc tuyến.
“Ừ, tiểu tử ngươi thật hiểu rõ ta.Ha ha…….”Vân lão vương gia gật đầu, cười ha ha, phất tay “Ừ, ngươi trở về đi! Nếu không Dung lão gia tử nhà ngươi tới tìm ta đòi người. Tiếp tục bệnh cũng không tồi.”
“Dung Cảnh cáo lui, Vân gia gia nên sớm nghỉ ngơi.” Dung Cảnh cười xoay người đi ra ngoài.
“Xú nha đầu người còn đứng đó làm gì? Còn không tiễn Cảnh thế tử ra phủ? Thật sự không hiểu đạo đãi khách!” Vân lão vương gia phất tay đuổi người.
“Dạ!” Lý Vân chầm chậm từ trên ghế đứng dậy, nâng bước đi ra ngoài. Nghĩ rốt cuộc tôn Đại Phật cũng cất bước, có thể trở về ngủ rồi. Mệt muốn chết.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi sân Vân lão vương gia, Lý Vân dựa theo trí nhớ hướng cửa đi ra ngoài.
Dung Cảnh vẫn bình tĩnh như trước, đi lại chậm rãi mà tao nhã. Tựa hồ trên trời có sét đánh mưa đá rơi cũng không làm hắn sốt ruột.
Đi một đoạn đường, Lý Vân nhìn xem bốn phía vắng lặng, quay đầu hướng Dung Cảnh nói: “Ngươi không phải biết đường sao? Tự mình đi đi.”
“Được!” Dung Cảnh gật đầu, vòng qua nàng đi về phía trước.
Lý Vân không nghĩ tới người này dễ nói chuyện như vậy, thật không cần nàng tiễn hắn đi sao. Nàng nhìn bóng dáng hắn do dự một chút, ngáp một cái, thật sự không chịu nổi buồn ngủ, xoay người trở về không đi tiễn nữa.
Thải Liên vẫn chờ ở ngoài sân Vân lão vương gia, thấy Lý Vân đưa Dung Cảnh ra phủ liền đi theo phía sau, nhìn đến tiểu thư cư nhiên ném Cảnh thế tử đi một mình, vội vàng chạy đến phía trườc, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, ngài làm sao có thể để Cảnh thế tử tự mình ra phủ còn ngài lại trở về?”
“Hắn nói không cần ta tiễn, tự mình biết đường.” Lý Vân lại ngáp thêm một cái, đối với khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng của Thải Liên lơ đễnh phất tay “Không có việc gì đâu, đi, trở về ngủ, ta mệt chết rồi.”
Thải Liên nhìn Lý Vân, nghĩ tiểu thư cũng quá thành thực. Cảnh thế tử nói không cần đưa tiễn nàng liền không tiễn. Nhìn nàng ngáp liên tục, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, tiểu thư từ tối hôm qua hỏa thiêu Vọng Xuân lâu sau vẫn chưa được ngủ ngon giấc, hôm nay lại giằng co nguyên ngày đúng là chịu không nổi. Vội vàng đỡ lấy tay nàng, kéo nàng một cái: “Tiểu thư nếu mệt mỏi, vậy trở về đi! Nô tỳ hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu đi ngủ.”