Hoàn Khố Thế Tử Phi

quyển 3 chương 59: không phụ ý khanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiên hạ này có thể so với thế lực Dung Cảnh, làm việc mà giấu diếm được đến giọt nước cũng không lọt, không bị hắn phát hiện có thể có mấy người? Lại còn nhằm vào Vân Vương phủ mà đến, còn có thế lực ẩn nấp khổng lồ làm lá chắn phía sau muốn mượn việc lần này diệt môn Vân Vương phủ có thể có mấy người? Hơn nữa không nói đến có thể biết được bí mật Vân Vương phủ để lợi dụng có thể có mấy người?

Có thể nói lác đác chẳng có bao nhiêu.

Sau đó loại bỏ từng người, cũng chỉ còn một người mà thôi.

Nàng từng nghĩ tới có một ngày có lẽ nàng cùng hắn cầu đi đằng cầu, đường đi đằng đường, nhưng không nghĩ tới có một ngày lợi kiếm của hắn sẽ đâm về phía nàng. Cuối cùng là bởi vì Thiên Thánh đối với hắn mà nói chính là vật trong túi, sớm muộn gì có một ngày hắn cũng chấp chưởng giang sơn Thiên Thánh hoàng triều, cho nên xuất thủ làm tan rã Vân Vương phủ mà không chút lưu tình, hay là nên nói nàng hoàn toàn làm rét lạnh tim hắn, nên hắn dùng phương pháp cực đoan như vậy đưa nàng và Vân Vương phủ vào chỗ chết trong lòng mới có thể thoải mái?

Vô luận như thế nào, tóm lại hắn chính là người xuất thủ. Thường ngày nếu nói là làm chút chuyện ngăn trở nhưng không chân chính tổn hại đến Vân Vương phủ, như vậy chuyện hôm nay chính là hắn hoàn toàn xuất thủ với nàng và Vân Vương Phủ, suýt nữa rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc), một kích giết chết.

Như vậy nàng còn có lý do gì lùi bước?

Không có!

Từ nay về sau, thật sự không có rồi!

Vân Thiển Nguyệt cười cười, trong lòng liền dâng lên cảm giác nồng đậm thê lương. Năm năm nói chuyện ban đêm đầu tường, hai đứa nhỏ vô tư, năm năm đồng hội đồng thuyền, âm thầm tương trợ, hiện tại mười năm đã qua, hóa ra không phải mọi chuyện đều tốt đẹp. Đáng tiếc nàng thất bại đến bực nào chứ?

“Vân Thiển Nguyệt, nàng cười so với khóc còn khó nhìn hơn! Không cho phép cười nữa!” Dung Cảnh vòng tay qua thân thể Vân Thiển Nguyệt, ôm nàng vào trong ngực, thoạt nhìn lực đạo rất mạnh, nhưng khi hạ thủ lại nhẹ vô cùng “Nàng nữ nhân này là người mềm lòng nhất! Ta sợ một ngày kia nàng mềm lòng không có cốt khí, hôm nay chuyện này cũng không có gì không tốt, không phải sao? Ít nhất khí phách của nàng bị người khác mượn đi mười năm hôm nay đã trở về rồi! Có biết mười năm này chúng ta không dễ dàng như thế nào.”

Vân Thiển Nguyệt thu nụ cười, mềm nhũn gục ở trong ngực Dung Cảnh, giọng nói có chút buồn bực “Trong lòng thật sự không thoải mái!”

“Không thoải mái là thường tình, thế gian làm gì có phương pháp lưỡng toàn, có thể không phụ Như Lai không phụ khanh?” Dung Cảnh cười nhướng mày “Mặc dù từ Ma Thiên nhai trở lại, ta biết nàng nản lòng thoái chí, nhưng trong lòng vẫn không muốn đối lập với hắn, cho nên mọi chuyện đều cam nguyện lùi về sau một bước, không muốn đi tranh giành, không muốn đi mưu cầu, thậm chí không muốn đi nhìn, thật ra thì sao trong lòng nàng không rõ chứ, chỉ cần nàng và ta ở chung một chỗ, tóm lại đó là chuyện sớm muộn. Chẳng lẽ nàng có thể nói không phải là nàng đang đợi một ngày này?”

“Đúng vậy! Là chờ một ngày này. Nhưng chân chính chờ đến, một chút cũng không cao hứng.” Vân Thiển Nguyệt buồn bực nói.

“Nha đầu ngốc, vốn đây cũng không phải là chuyện làm người ta cao hứng, thì sao cao hứng được?” Dung Cảnh cười xoa xoa đầu Vân Thiển Nguyệt, tiếng nói vừa chuyển, cười dài nói: “Nhưng đối với ta cũng là chuyện cao hứng, ít nhất sau này không lo lắng nàng mềm lòng trở thành lợi kiếm để người khác đối phó ta, từ nay về sau ta sẽ thu lại cốt khí của nàng, đặt ở trong ngực ta, người khác sẽ không đoạt đi được nữa.”

Vân Thiển Nguyệt “Xì” cười một tiếng, ngẩng đầu lên “Thì ra chuyện này chàng là người thắng lớn nhất!”

“Ừ, có thể nói như vậy!” Dung Cảnh cười gật đầu.

“Có mưu tính kiên nhẫn thật tốt a!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, giả bộ tức giận “Đợi lâu như vậy mới đợi được ta quay đầu lại, Dung công tử, chàng rất không dễ dàng đi?”

“Ta mấy phiên cực khổ, đi theo làm tùy tùng, hao hết tâm tư, kiên nhẫn chịu đựng, đợi chờ đúng là một ngày này. Nàng nói ta nếu không phải người thắng lớn nhất, chẳng phải là rất thiệt thòi?” Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra, nâng trán thở dài “Đúng là rất không dễ dàng!”

Vân Thiển Nguyệt lui tức giận, véo hắn một cái, duỗi tay bắt lấy tay trên trán hắn đưa trước người nàng, đặt tại mạch tượng của hắn, tinh tế bắt mạch, ánh mắt Dung Cảnh ấm áp thanh nhuận nhìn nàng, không nói thêm gì nữa. Sau một lúc lâu, Vân Thiển Nguyệt buông tay hắn ra, khen ngợi nói “Khôi phục cũng không tệ lắm!”

“Vốn là không được tốt như vậy, nhưng sau khi cùng Duyên thúc thúc gặp mặt, ông biết ta bị thương, liền vận công giúp ta trị thương, thân thể mới tốt như vậy!” Dung Cảnh cười cười.

“Ông ấy đối xử với chàng thật đúng là vô cùng tốt!” Giọng nói Vân Thiển Nguyệt có chút chua.

“Bởi vì ta là người trong lòng nàng, tại sao ông ấy có thể không tốt với ta? Người như vậy, muốn ông đối với người nào tốt, cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nói “Ta nghĩ đi hoàng cung một chuyến, chàng ở chỗ này nghỉ ngơi, hay là đi hoàng cung với ta?”

“Vì Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, tức giận nói “Lão hoàng đế không để cho Dạ Thiên Khuynh hoàn thành chuyện nhân duyên này, ta cố ý thúc đẩy nó.”

“Sợ rằng lúc này Tần tiểu thư không có trong hoàng cung rồi! Thất hoàng tử trở lại, nàng nghĩ hắn sẽ không ra tay?” Dung Cảnh thản nhiên nói “Tần tiểu thư Phủ Thừa Tướng có chỗ trọng dụng, nàng không chỉ là Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng, mà còn là một chi dòng chính của hoàng thất Nam Cương trăm năm trước tách ra đi mai danh ẩn tích. Thất hoàng tử sẽ không buông tay! Hiện giờ nàng đã đi rồi, muộn rồi!”

Vân Thiển Nguyệt cau mày, như có điều suy nghĩ, chốc lát rồi nói: “Bởi vì Nam Cương ngọc tỷ và chàng cứu Nam Cương Vương, còn nữa trong tay chàng có vạn chú vương của Nam Cương, mặc dù chưa định minh ước với Diệp Thiến, nhưng cái này nặng hơn minh ước, nàng đã không còn tác dụng với Dạ Thiên Dật. Như vậy Dạ Thiên Dật muốn ngăn được Nam Cương, tất nhiên muốn hạ thủ từ Tần Thừa tướng và Tần Ngọc Ngưng!”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu “Trăm năm trước Nam Cương đại loạn, dòng chính nhất mạch có người phản bội quy hàng hoàng thất Thiên Thánh, khiến Nam Cương sụp đổ, thần phục Thiên Thánh. Sau đó phản bội đổi lại họ tên, chính là một tộc Tần thị hiện nay. Trăm năm qua mặc dù lịch đại Nam Cương Vương biết sự tình, nhưng có hoàng thất Thiên Thánh che chở, bọn họ không có biện pháp diệt trừ kẻ phản bội, tất nhiên trong lòng oán giận. Hôm đó ngoài Ngọ môn trên đài Giám trảm, Diệp Thiến thi chú, nàng biết vì sao Diệp Thiến và Tần Ngọc Ngưng song song bị thương, hiểm hiểm cửu tử nhất sinh? Tất nhiên là hai người mượn cơ hội này nội đấu. Tần Ngọc Ngưng có tử thảo, chiếm được tiên cơ, đối phó vạn chú vương, bị thương nhẹ hơn Diệp Thiến. Điều này cũng nói rõ một chút, Tần Ngọc Ngưng cũng tinh thông chú thuật của Nam Cương, dù sao cũng là Nam Cương dòng chính nhất mạch, cũng học giống Diệp Thiến.”

Ánh mắt tinh tế của Vân Thiển Nguyệt nheo lại “Chẳng lẽ Dạ Thiên Dật muốn mượn Tần Thừa tướng và Tần Ngọc Ngưng chiếm Nam Cương phải không?”

“Đây cũng không phải là chuyện không thể nào! Dù sao đều là dòng chính nhất mạch, cùng nắm giữ bất truyền thuật của Nam Cương. Nếu không nàng cho rằng vì sao Diệp Thiến bỏ qua Nam Lăng Duệ mà lựa chọn Vân Mộ Hàn. Nam Lăng Duệ là Thái tử một nước, tất nhiên không có biện pháp bỏ qua Nam Lương cùng nàng đi Nam Cương, mà Vân Mộ Hàn thì có thể cùng nàng đi Nam Cương, còn có một chút Vân Mộ Hàn là Thái tử Nam Lương thật, có được hắn, không chỉ có hắn một người, đồng thời có được sự ủng hộ của nàng và Vân Vương phủ, còn có sự ủng hộ của Nam Lương. Nàng nghĩ Nam Lương vương thật sẽ mặc kệ con của mình?” Dung Cảnh nói.

“Ta sớm biết Diệp Thiến có tâm cơ thâm trầm, biện pháp một công ba việc như vậy, thật đúng là vô cùng tốt.” Vân Thiển Nguyệt tựa như thán tựa như khen “Bỏ qua Nam Lăng Duệ, bảo vệ gia quốc. Đổi lại ta, sợ rằng ta không làm được.”

“Hả? Nếu nàng là Diệp Thiến, ta là Nam Lăng Duệ, mặc dù làm không được như Diệp Thiến, nhưng nàng cũng sẽ không tùy ý để tiêu diệt Nam Cương, nàng sẽ như thế nào?” Dung Cảnh cười hỏi.

“Ta à. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt lấy tay nâng cằm, cười nhìn Dung Cảnh “Nếu là ta bỏ qua chàng, chàng sẽ làm sao?”

“Nàng dám!” Dung Cảnh phun ra một chữ “Ta đây diệt Nam Cương trước!”

Vân Thiển Nguyệt chợt cười to “Thật là thủ đoạn bá đạo! May là Nam Lăng Duệ không phải là chàng, kỳ thật ca ca rất thiện tâm.”

Dung Cảnh hừ nhẹ một tiếng “Thiện tâm không bằng nói yêu không đủ sâu.”

“Không phải là yêu không đủ sâu, mà là Diệp Thiến đuổi theo ở phía sau Dạ Khinh Nhiễm mấy năm này, sợ là đã mài hết tình cảm của ca ca rồi!” Vân Thiển Nguyệt thu nụ cười nhẹ nhàng thở dài: “Ca ca là nguội tâm, lãnh tâm mà thôi.”

“Chẳng lẽ thời gian ta đuổi theo phía sau nàng ngắn hơn so với hắn?” Dung Cảnh không đồng ý, chấp nhất hỏi: “Nói, nàng làm sao bây giờ?”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nghiêm nghị nói “Ta sẽ đem Nam Cương gộp vào cùng Nam Lương. Dù sao cho tới nay Nam Cương phụ thuộc vào Nam Lương, thân như một nhà. Nam Lăng Duệ ngồi vị trí thái tử Nam Lương, tương lai là đế vương, như vậy Nam Cương chỉ có Diệp Thiến một người thừa kế, tương lai hai người thừa kế hợp hai làm một, hai nước hợp hai làm một, có cái gì không tốt? Tóm lại là không đánh mà thắng, giữ được Nam Cương. Để cho lê dân bách tính Nam Cương không bị chịu khổ. Hôm nay Nam Lương sẽ không còn là nước lớn thứ hai sau Thiên Thánh nữa, chỉ có Tần Thừa tướng và Tần Ngọc Ngưng nho nhỏ, mặc dù có Thiên Thánh làm hậu thuẫn, nhưng sao có thể chống lại hai nước xác nhập?”

“Vân Thiển Nguyệt, quả nhiên là chỉ có nàng mới nghĩ đến phương pháp xử lý này!” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, buồn bực cười “Phương pháp của nàng chỉ là bảo trụ Nam Cương, nhưng Nam Cương gộp vào Nam Lương, thật ra thì Nam Cương sẽ mất quốc hiệu.”

“Điều này chính là bất đồng giữa ta và Diệp Thiến. Thay đổi thiên hạ, sóng to gió lớn, Nam Cương là tiểu quốc sớm muộn gì cũng bị lật đổ, chẳng lẽ chàng còn trông cậy vào nó lấy đất nhỏ để hùng bá thiên hạ? Sử dụng chú thuật là có thể nắm thiên hạ trong tay? Hoàn toàn không thể nào. Nếu sớm muộn gì cũng sẽ bị lật đổ, Nam Cương sớm muộn gì cũng bị lật đổ. Thì sao lại không thành toàn cho mình?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Dung Cảnh vui vẻ thật sâu “Nàng nói không sai! Nói như vậy, ta gặp được chính nàng, quả nhiên là phúc khí. Nam Lăng Duệ gặp phải Diệp Thiến, thật đúng không có phúc khí.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cúi đầu, có chút âm u: “Ta ở kiếp trước, cũng là một Diệp Thiến.”

“Hả?” Dung Cảnh thu nụ cười.

“Ở kiếp trước, ta lấy quốc gia làm đầu, tín niệm có thể áp đảo hết thảy. Kể cả thân nhân hảo hữu, tình cảm chân thành cả đời, cũng có thể bỏ qua, không chỗ nào không bỏ, thậm chí bao gồm tính mạng của ta.” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nói “Tiểu Thất chính là bị ta buông tha. Chàng nói, sao ta có thể không phải là một Diệp Thiến chứ?”

Dung Cảnh trầm mặc, trong nháy mắt không khí đông lạnh.

“Cho nên, ta mới đồng ý để cho Diệp Thiến mang Vân Mộ Hàn đi, ta nguyện ý thành toàn Diệp Thiến duy trì tín niệm Nam Cương của nàng. Nhưng ta không muốn trong lòng ca ca khổ sở, cho nên nhìn thấy hắn có hứng thú với Lam Y, mới dung túng hành vi của hắn.” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Dung Cảnh, nhẹ giọng nói “Ta có thể được trọng sinh lần nữa, cũng không dễ gì, cho nên, cả đời này, ta muốn sống vì mình, cầm giữ thứ mình muốn. Vô luận là tình cảm chân thành, hay là thân nhân, còn có bằng hữu. Cho nên, nếu là ta lựa chọn, tất nhiên sẽ lựa chọn cùng chàng cùng nhau ở đây, cho dù quốc gia sụp đổ, sẽ không tiếc.”

“Thì ra ta thật là may mắn, đáng thương Ngọc Tử Thư.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên cười khẽ, giọng nói ôn nhu trịnh trọng “Chắc chắn không phụ tình cảm của khanh.”

Vân Thiển Nguyệt khó được thấy Dung Cảnh trịnh trọng như vậy, trong nháy mắt tâm tình u ám nhẹ nhõm, buồn cười nói “Chàng thật sự là may mắn, ta cũng may mắn. Gặp được chàng, vận mệnh bất hạnh cũng không còn.”

Dung Cảnh nở nụ cười, dùng sức xoa đầu Vân Thiển Nguyệt, không phải là cái loại mềm nhẹ vuốt ve, mà là làm rối loạn sợi tóc của nàng, nhẹ nhàng nói “Nàng hiểu được cái này là tốt rồi!”

Vân Thiển Nguyệt im lặng, gạt tay Dung Cảnh,cười trừng mắt liếc hắn một cái: “Nói đến Nam Lăng Duệ, còn có ba ngày nữa là tròn một tháng đi? Đến lúc đó ca ca đến Lam gia chịu đòn nhận tội. Ta tất nhiên muốn đi. Có mỗi một ca ca như vậy, cũng không thể để cho hắn vào đầm rồng hang hổ chịu chết.”

“Ta đi cùng nàng!” Dung Cảnh cười gật đầu “Chẳng những không thể để cho hắn vào đầm rồng hang hổ chịu chết, còn muốn thú tẩu tử cho hắn!”

“Đó là tốt nhất!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới hôm nay Dung Cảnh nghỉ một đêm, ngày mai lên đường, ba ngày đủ đến Lam gia. Thời gian vừa lúc.

Lúc này, có tiếng bước chân đi tới Thiển Nguyệt các, từ xa đến gần, đi lại vội vàng.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, không lâu sau, thấy Văn Lai vội vã chạy tới, ánh mắt nàng chợt lóe lên, nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh: “Chắc là lão hoàng đế vẫn chờ chàng để uống ba chén rượu kia! Phái người tới mời.”

“Ừ!” Dung Cảnh thu nụ cười, giọng điệu nhàn nhạt.

“Có muốn đi hay không? Hay cứ nói chàng quá mệt mỏi, đã ngủ.” Vân Thiển Nguyệt hỏi thăm.

“Đi! Hôm nay thánh thượng không hạ được đài, không cho hoàng thượng mặt mũi có một mình nàng là đủ rồi. Nhiều hơn nữa không phải là chuyện tốt.” Dung Cảnh thản nhiên nói “Huống chi ta cũng nên tìm Thất hoàng tử uống một chén, không phải sao? Thuận tiện thay nàng để ý Duyên thúc thúc, đừng để cho ông ấy chạy nữa.”

“Vậy thì đi đi!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới lúc này chính ông đưa tới cửa, nàng cũng không thể để ông đi trở về, bóc lột đủ rồi rồi hãy nói.

“Thiển Nguyệt tiểu thư ở đây? Cảnh thế tử ở đây?” Văn Lai đi tới trong viện, quy củ dừng bước, không tới gần cửa phòng.

“Chuyện gì?” Vân Thiển Nguyệt chỉ chỉ vào đầu mình, nhìn Dung Cảnh, ý tứ không cần nói cũng biết.

Dung Cảnh bất đắc dĩ đưa tay búi tóc cài lại trâm cho nàng, vuốt tóc tán loạn vuốt lại cho thuận.

“Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư! Hoàng thượng để cho nô tài tới hỏi Cảnh thế tử nghỉ ngơi hồi lâu, phải chăng đã đỡ mệt rồi? Nếu đỡ mệt rồi, xin mời Cảnh thế tử đi tiền thính, hoàng thượng nói tiền thính náo nhiệt, văn võ bá quan đều ở đó, Thất hoàng tử cũng vừa về tới, tại sao có thể không có Cảnh thế tử? Hoàng thượng cũng nói muốn kính Cảnh thế tử ba chén rượu.” Văn Lai cung kính nói.

Dung Cảnh búi tóc cho Vân Thiển Nguyệt xong, thả tay xuống, ấm giọng nói với bên ngoài: “Được! Ta đi đây!”

“Vậy nô tài ở bên ngoài chờ ngài!” Văn Lai thấy Dung Cảnh đáp ứng, xoay người ra khỏi Thiển Nguyệt các.

“Nàng tất nhiên không thích hỉ yến phía trước, chắc cũng không muốn nhìn thấy những người đó. Vậy thì nàng không nên đi! Dù sao Hoàng thượng cũng không điểm danh muốn nàng đi.” Dung Cảnh chậm rãi đứng lên, vuốt lại nếp nhăn trên cẩm bào nguyệt nha màu trắng bị Vân Thiển Nguyệt đè xuống, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng phủi phủi cẩm bào căn bản không có hạt bụi nào, nói với Vân Thiển Nguyệt.

“Ừ! Hỉ yến ta là không muốn đi, nếu Tần Ngọc Ngưng không có ở trong hoàng cung, ta cũng không cần thiết phải đi, nhưng ta có thể đi một chỗ.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút nói.

“Phủ Nhị hoàng tử?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Cũng tốt! Mặc dù hắn không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng bị thương cũng rất nặng. y thuật của Thái y Thái y viện không tốt bằng nàng, nàng có thể đi xem cho hắn một chút. Thuận tiện trị tâm bệnh cho hắn, Nhị hoàng tử có tâm tư vốn so với Nhị hoàng tử hết hi vọng thì tốt hơn.” Dung Cảnh gật đầu, dứt lời, chậm rãi cất bước đi ra ngoài, đi tới cửa, ấm giọng nói “Nhưng không nên lưu lại quá lâu, sớm trở lại.”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt cười đáp ứng.

Dung Cảnh ra khỏi cửa phòng, không nhanh không chậm ra khỏi Thiển Nguyệt các, Văn Lai đang chờ ở cửa, thấy hắn đi ra ngoài, vội vàng làm lễ ra mắt, cũng không hỏi Vân Thiển Nguyệt vì sao không đi, liền phụng bồi hắn cùng đi hỉ đường ở tiền thính.

Sau khi Dung Cảnh đi, Vân Thiển Nguyệt đi tới trước gương nhìn thoáng qua, thấy còn có thể đi ra ngoài gặp người, liền cất bước ra khỏi cửa phòng. Vừa muốn phi thân rời đi, thì thấy Lăng Liên và Y Tuyết trở lại, nàng nhìn hai người.

“Tiểu thư, ngài phải ra khỏi phủ?” Lăng Liên nhẹ giọng hỏi thăm, nàng mới vừa thấy động tác của Vân Thiển Nguyệt.

“Ừ, ta đi phủ Nhị hoàng tử một chuyến! Các ngươi đưa ca ca ta đi Tây Phong uyển rồi? Tây Phong uyển không có chuyện gì phát sinh đi?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Không có!” Lăng Liên lắc đầu, thấp giọng nói “Trừ ẩn vệ trong phủ, còn có tám người tiểu thư an bài hầu hạ cho thế tử, còn có Hoa Sênh tỷ tỷ mang theo Phượng Nhan và Thương Lan tự mình thủ hộ Tây Phong uyển. Không xảy ra chuyện gì.”

“Vậy thì tốt! Hôm nay gặp chuyện không may, Tây Phong uyển cũng phải phòng thủ kiên cố, không thể phạm sai lầm.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhắc tới Thương Lan, nàng thấp giọng hỏi “Thương Lan biết Thương Đình sao?”

Lăng Liên gật đầu “Biết! Nhưng tiểu thư yên tâm, bảy người chúng ta từ nhỏ đã rời khỏi thất đại thế gia, sinh tử đều là người của Hồng các. Nếu Thương Thiếu chủ đối phó Thiếu chủ, mặc dù Thương Lan chảy chung một dòng máu với hắn, cũng sẽ không mềm lòng với hắn.”

“Ừ, chuyện này ta không lo lắng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, lại hỏi “Bọn họ thiêu hủy thi thể Vân Vũ rồi?”

“Tuân theo Cảnh thế tử phân phó, bị ẩn vệ của ngài thiêu hủy rồi!” Lăng Liên gật đầu.

“Tốt lắm, các ngươi đi tiền thính lo liệu, cho đến khi bữa tiệc kết thúc, không được qua loa. Nhưng chuyện đại sự hôm nay này đã qua, chắc người sau lưng cũng sẽ không hạ thủ nữa. Nhưng cũng phải cẩn thận.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay với hai người.

“Tiểu thư, ngài muốn đi phủ Nhị hoàng tử, chúng ta đi theo đi! Dù sao Cảnh thế tử trở lại, ngài ấy ở tiền thính, sẽ không xảy ra chuyện gì.” Vẫn không nói chuyện Y Tuyết lập tức nói.

“Ta đã khôi phục võ công! Sẽ không ra chuyện gì! Các ngươi không cần phải để ý đến, chiếu cố trong phủ thật tốt là được!” Vân Thiển Nguyệt không muốn nói nữa, điểm nhẹ mũi chân, người nhẹ nhàng rời đi Thiển Nguyệt các. Lăng Liên và Y Tuyết thấy Vân Thiển Nguyệt cố ý không cho các nàng đi cùng, bất đắc dĩ đành phải đi về phía tiền sảnh lần nữa.

Ra khỏi Vân Vương phủ, đường phố hai bên toàn bộ là tiệc cơ động Vân Vương phủ bài trí, nhân dân bách tính đang ăn uống vui thích. Vân Thiển Nguyệt đại khái nhìn thoáng qua, liền vô tâm xem xét, đi về hướng phủ Thái tử lúc trước, bây giờ là phủ Nhị hoàng tử.

Một đường không trở ngại, đi tới phủ Nhị hoàng tử, Vân Thiển Nguyệt cũng không che dấu thân hình, người nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài chính điện. Thời gian mười năm nàng cơ hồ đều đạp phá cánh cửa phủ đệ này, hôm nay tìm được chính điện của Dạ Thiên Khuynh tất nhiên là quen việc dễ làm.

“Người nào!” Nàng vừa mới rơi xuống, trong bóng tối liền có hơn mười đạo thân ảnh hiện thân, trong khoảnh cầm đao kiếm chỉa về phía nàng.

“Là ta! Nghe nói Nhị hoàng tử bị ám sát, ta tới xem thương thế của hắn.” Vân Thiển Nguyệt bình tĩnh nói.

Hơn mười người đao kiếm lập tức dừng lại, một người trong đó hiển nhiên là thủ lĩnh ẩn vệ, cao thấp đánh giá Vân Thiển Nguyệt, rồi thu kiếm, bẩm báo vào trong điện: “Nhị hoàng tử, Vân Vương phủ Thiển Nguyệt tiểu thư. . . . . .”

“Nguyệt muội muội vào đi!” Lời người kia còn chưa nói xong, đã truyền ra giọng nói của Dạ Thiên Khuynh, có chút khàn khàn.

Thủ lĩnh ẩn vệ kia vung tay lên, trong khoảnh khắc hơn mười người thu kiếm lại, nhất tề lui xuống.

Lúc này có hai tỳ nữ từ bên trong đi ra, thi lễ với Vân Thiển Nguyệt, chia ra đứng ở hai bên, vén rèm. Vân Thiển Nguyệt cất bước đến gần Chủ điện. Theo hai tỳ nữ nhấc màn che lên, chỉ thấy đại điện trống rỗng, không có cái gọi là đại hồng cùng chữ hỉ. Ngoại trừ hai tỳ nữ không có người nào, trong điện tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm,trong phòng rèm cửa sổ đóng chặt, tầm mắt mờ mờ, Dạ Thiên Khuynh nằm ở trên giường, rèm mành che lấp, mặc dù ở trong bóng đen mờ ảo sắc mặt hắn cũng lộ ra vẻ tái nhợt không có chút máu.

Vân Thiển Nguyệt rảo bước tiến lên ngưỡng cửa, không tới gần Dạ Thiên Khuynh, mà là đi tới trước giường, đưa tay mở cửa sổ ra. Một trận gió ấm áp thổi tới, mùi hoa trong viện bay vào phòng, xua tan vài phần máu tanh, nàng mới xoay người đi về phía giường lớn, đi tới trước giường, vén rèm lên, nhìn Dạ Thiên Khuynh hỏi “Cần ta bắt mạch cho huynh không?”

Dạ Thiên Khuynh lắc đầu, dung nhan thảm đạm, ánh mắt không có thần sắc “Thái y nhìn rồi!”

“Bị đả kích tinh thần sa sút rồi?” Vân Thiển Nguyệt phất tay, một cái ghế vuông vững vàng từ trước bàn rơi vào trước giường khoảng một thước, nàng vén váy ngồi xuống, nhướng mày hỏi thăm.

Dạ Thiên Khuynh trầm mặc giây lát, nhẹ giọng nói “Ta không nghĩ tới muội có thể đến nhìn ta! Còn có thể bước vào gian phòng này.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, cười nói “Theo huynh nói thì ta không được tới?”

Dạ Thiên Khuynh lắc đầu, thần sắc mờ mờ, giọng nói tối tăm “Không phải, từ khi ta biết rõ những năm này muội chỉ diễn trò với ta, còn người chân chính trong lòng ngươi là Cảnh thế tử, ta không nghĩ tới muội còn có thể tới chỗ ta, trước kia muội rất vui vẻ làm tổ trên nhuyễn tháp đọc sách, ta hận không thể đá văng muội xuống. Đó là chuyện ta chán ghét nhất, hôm nay nghĩ đến đúng như giấc mộng xa vời không thể chạm tới. Nhưng lại chính là chuyện mấy ngày này ta hồi tưởng nhiều nhất. Có đôi khi lại hận không được trở lại quá khứ, như vậy ta nhất định không hề ghét muội, đối với muội tốt hơn một chút.”

“Ta tới cũng không phải là để ôn chuyện !” Vân Thiển Nguyệt cười cười.

“Ta biết.” Ánh sáng vừa tụ lên trong mắt Dạ Thiên Khuynh liền biến mất, nhắm mắt lại: “Nguyệt muội muội, ta đã từng cho là mình cao cao tại thượng, chẳng thèm ngó tới muội, hôm nay mình lại trở thành bộ dáng như vậy, muội là đến cười nhạo?”

“Nếu là cười nhạo thì ta đã không tới!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Cũng đúng, người muội không thích, từ trước đến giờ một ánh mắt ngươi đều tiếc nhìn.” Dạ Thiên Khuynh thê lương cười.

“Ta xem bên trong nội điện không có chút dấu vết nào của đại hôn, là không chuẩn bị, hay là đều bỏ đi rồi?” Vân Thiển Nguyệt không muốn cùng hắn nhớ lại những điều vô nghĩa. Nếu nói sâu xa thì những năm này giữa nàng và Dạ Thiên Khuynh là nàng lợi dụng Dạ Thiên Khuynh để ngụy trang mà thôi.

“Hắn hủy hài tử trong bụng Tần Ngọc Ngưng rồi, muội cho rằng hắn sẽ để cho ta đại hôn? U mê một lần cũng thôi đi, không thể có lần thứ hai.” Giọng nói của Dạ Thiên Khuynh mơ hồ có tức giận “Ta biết đại hôn không được, sao phải bố trí cho phiền hà?”

Vân Thiển Nguyệt biết hắn nói đến ai, hiện tại ngay cả phụ hoàng cũng không gọi rồi, có thể thấy được là hoàn toàn lạnh tâm. Nàng cười cười “Huynh hiểu rõ Tần tiểu thư bao nhiêu?”

Ánh mắt Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên híp híp “Nguyệt muội muội, hôm nay là muội tới thăm ta? Hay là muốn đến để cho ta biết cái gì hoặc là từ trong miệng ta muốn biết cái gì?”

“Huynh cho là như vậy cũng được! Tóm lại là ta đã tới!” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

“Ta biết tạm thời không nên so đo với muội, nếu không muội cho rằng ta không chọn đích nữ của Vân Vương phủ, mà muốn chọn Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng? A. . . . . . Nguyệt muội muội, trước kia ta làm thái tử chính là sự thực. Nếu lại có một lần nữa, ta cũng sẽ chọn Tần Ngọc Ngưng, sẽ đi con đường này.” Dạ Thiên Khuynh cười cười, nụ cười này làm cho sắc mặt của hắn lộ vẻ tái nhợt hơn.

“Về việc Thanh Uyển công chúa tặng ta cái hộp bánh ngọt kia, để cho ta trúng Thôi tình dẫn, sau thu mua Thải Liên, dẫn ta đi cây Cầu phúc cầu nguyện, sau lại nhân cơ hội mở cơ quan Phật đường dưới đất của Linh Đài tự ra, tính toán theo ta cùng nhau té xuống thừa cơ giết ta, hoặc là không giết được ta, có lẽ sẽ làm cho huynh vì Thôi Tình dẫn của ta mà ván đã đóng thuyền. Đến lúc đó ta bị phá hủy danh tiếng, huynh không thể không cưới ta, nàng ta cho là có thể đạt được Dung Cảnh. Mà ta và Dung Cảnh ở Phật đường dưới đất thoát hiểm, nàng liền an bài trăm tên ẩn vệ tử thi ám sát ta và Dung Cảnh, thật ra thì chủ yếu là giết ta. Những chuyện này là do nàng làm, có đúng không?” Vân Thiển Nguyệt khí định thần nhàn cười hỏi.

Dạ Thiên Khuynh ngẩn ra: “Hóa ra Nguyệt muội muội đã sớm biết là nàng gây nên?”

“Cũng không sớm! Từ lần trước huynh bị Diệp Thiến mang đến Vân Vương phủ đánh tráo đi ca ca Vân Mộ Hàn của ta, thông qua cùng huynh trao đổi vài câu điều kiện, ta đã đoán được là nàng. Sau đó Diệp Thiến mang theo ca ca trở về Nam Cương, ta có việc rời đi kinh thành ở Vân Thành gặp đội ngũ Nam Cương trở về thành, cùng Diệp Thiến dùng ngọc tỷ Nam Cương trao đổi điều kiện, biết được hóa ra là Tần Thừa tướng chính là dòng chính nhất mạch của hoàng thất Nam Cương phân ra đầu nhập vào người hoàng thất Thiên Thánh. Ta đã nghĩ thông suốt những chuyện này. Nhưng cảm giác đoán được là một chuyện, tìm người tới nghiệm chứng thật giả lại là một chuyện khác.”

“Thì ra là Nguyệt muội muội là tới thăm ta để chứng thật những chuyện này!” Dạ Thiên Khuynh chợt hiểu ra.

“Cũng không hoàn toàn. Một, tới thăm ngươi, nếu ngươi bị thương nặng, sẽ cứu ngươi, xem ra bây giờ không cần. Hai, đương nhiên là nghiệm chứng những chuyện này. Ba, chính là tâm muốn chết của huynh sống lại .” Vân Thiển Nguyệt thẳng thắn.

“Hả? Bây giờ Nguyệt muội muội có ý định giúp ta rồi? Ta biết Tứ đệ từng đi tìm muội, muội đã cự tuyệt, nói sẽ không giúp hắn đối phó Thất đệ. Làm sao? Hôm nay chuyện gì xảy ra? Để cho Thất đệ làm lạnh tâm muội rồi? Cho nên mới giúp ta? Tính toán lôi kéo đứa con bị phụ hoàng phế làm người hợp tác? Hoặc là lợi dụng?” Dạ Thiên Khuynh nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt rũ mắt xuống: ” Hắn làm ta lãnh tâm! Nhưng ta sẽ không cùng huynh hợp tác, chỉ có thể nói là cùng có lợi.”

“Không biết Nguyệt muội muội làm sao để chúng ta cùng có lợi? Hiện tại trên người ta còn có thứ khiến muội thấy có lợi sao?” Dạ Thiên Khuynh tự giễu giương khóe miệng lên.

“Huynh sống chính là đối với ta chính là cùng có lợi.” Vân Thiển Nguyệt nói “Huynh kiềm chế hắn, ta mới có thể từ đó có lợi!”

“Nguyệt muội muội nói thật thẳng thắn. Ta đây có năng lực gì?” Dạ Thiên Khuynh nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Đem không cam lòng hóa thành lợi kiếm. Mặc dù không hoàn toàn hợp tác, nhưng ta sẽ âm thầm giúp huynh một chút. Huynh hẳn là có thể tưởng tượng đến, một chút của ta, có lẽ đối với hắn chính là nhược điểm trí mạng.” Vân Thiển Nguyệt thờ nói.

“Xem ra rốt cuộc hắn khiến tim muội lạnh lẽo rồi!” Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Ta nghĩ muội vĩnh viễn sẽ không xuất thủ với hắn. Dù sao từ nhỏ muội đã đối tốt với hắn, ta biết những năm này muội vẫn trợ giúp hắn, muội không biết ta có bao nhiêu ghen tị với hắn. Hận không được người bị trục xuất đến Bắc Cương sinh sống là ta.”

“Đổi lại là huynh, có lẽ huynh đã không sống được đến Bắc Cương.” Vân Thiển Nguyệt không nhịn được đả kích hắn.

“Đúng! Nếu Thất đệ là thái tử, ta là Thất đệ năm đó. Có lẽ thật không sống được đến Bắc Cương.” Dạ Thiên Khuynh gật đầu, cũng không bởi vì những lời này của Vân Thiển Nguyệt mà tức giận.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, mục đích hôm nay tới chính là như thế, những điều nên nói đã nói.

“Dù sao Thất đệ không có ở trong kinh, ta làm Thái tử nhiều năm như vậy, có một số việc phụ hoàng có dặn dò ta, người Thái tử này đi làm. Cho nên ta cũng hiểu rõ một số việc, mặc dù không biết, cũng có thể thấy được một chút. Muội nói không sai, chuyện ở Linh Đài tự đích xác là Tần Ngọc Ngưng gây nên, trăm năm trước, tổ phụ Tần Thừa tướng cũng chính là dòng chính nhất mạch của hoàng thất Nam Cương, huynh trưởng của Nam Cương Vương đầu nhập vào hoàng thất Thiên Thánh, kiến tạo Phật đường dưới đất Linh Đài tự, hắn là người xuất lực, tất nhiên biết ám đạo và cơ quan của Phật đường dưới mặt đất, Tần Ngọc Ngưng có thể từ tổ tiên Tần thị biết được tin tức và cơ quan của Linh Đài tự dưới mặt đất cũng không kỳ quái. Hôm đó trừ ta ra chính là nàng, ta đoán ra là nàng ta muốn động thủ với muội, nguyên nhân đúng như lời muội nói, không phải là để cho ta hủy danh tiết của muội, chính là giết muội. Nhưng sau lại bị Cảnh thế tử đoán được, đẩy nàng ta và ta lên, rơi xuống cùng muội.” Dạ Thiên Khuynh từ từ nói.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, lẳng lặng nghe.

“Hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu cùng nàng cũng không thoát khỏi quan hệ. Muội còn nhớ rõ Cảnh thế tử lấy ra căn cứ chính xác về việc hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu, phụ hoàng long nhan giận dữ sao? Hắn chỉ giả bộ giận dữ mà thôi, cuối cùng còn không phải là không giải quyết được gì? Bởi vì chính hắn sai Tần Thừa tướng gây nên, tất nhiên sẽ không đi điều tra. Hắn muốn lợi dụng tử thảo lây dính trên người của ta trừ bỏ Kiều Kiều, tất nhiên hắn sẽ không tự mình hạ trên người ta. Bởi vì lúc ta gặp hắn đều là mặc triều phục, sau khi hạ triều sẽ thay quần áo. Ngày đó ngoại trừ hắn ra, còn có Vân Vương thúc, Minh phi và Tần Ngọc Ngưng tới gần ta. Vân Vương thúc tất nhiên sẽ không, như vậy còn lại Minh phi và Tần Ngọc Ngưng. Minh phi là thân phận mẫu phi, tất nhiên sẽ không đến quá gần ta, huống chi ta đối với phi tử của phụ hoàng đều là kính nhi viễn chi. Chắc chắn cũng không phải là nàng, hôm đó sau khi trở về phủ, ta đổi y phục đi ra ngoài đụng phải Tần Ngọc Ngưng cũng xuất phủ, nàng không cẩn thận trượt chân, ta đỡ nàng, cho nên, trên y phục của ta dính tử thảo không thể nghi ngờ chính là nàng hạ.” Dạ Thiên Khuynh lại nói “Nếu Tần Thừa tướng là người của phụ hoàng, như vậy Tần Ngọc Ngưng bị Tần Thừa tướng sai, cũng không có gì đáng trách. Phụ hoàng trừ đi Kiều Kiều mục đích là để cho Lãnh Thiệu Trác và muội hoàn toàn bất hòa, cũng mượn lần này lợi dụng ta hạ ngục muội, dùng để thăm dò phản ứng của Vân lão Vương gia và mẫu hậu. Không ngờ dẫn đến Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm bảo vệ muội. Nhưng vẫn đạt được một chút hiệu quả, để cho Lãnh Thiệu Trác vì Kiều Kiều chết đi mà hận muội thấu xương.”

Vân Thiển Nguyệt mở trừng hai mắt, nghĩ tới sợ là hiện tại Lãnh Thiệu Trác vẫn không biết Kiều Kiều thật ra là đệ đệ của hắn đi?

“Sau khi ta trở về phủ còn chưa kịp thay quần áo, Thái tử trắc phi đã bưng bát súp ở Chủ Điện chờ ta. Lúc ấy ta vẫn không rõ mục đích của phụ hoàng, cũng không biết trên người mình dính tử thảo, để cho nàng gần người. Đây cũng chính là lí do khi nàng chết rồi, ta mới hiểu được.” Dạ Thiên Khuynh nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không nói, tiếp tục nói “Cảnh thế tử dạy thế hôm đó, các ngươi ra khỏi hoàng cung liền gặp phải trăm tên ẩn vệ ám sát, cái này ta nói không chắc là có phải phụ hoàng gây nên, hay là Tần Thừa tướng tự mình gây nên, mục đích tất nhiên là mượn chú thuật Nam Cương làm loạn đế đô dẫn Nam Cương Vương tới kinh hỏi tội, nhân cơ hội giết Nam Cương Vương, để Tần thị trở về Nam Cương giành lại địa vị, không nghĩ người tới là Diệp Thiến. Bởi vì Diệp Thiến vẫn được Dạ Khinh Nhiễm âm thầm phái người bảo vệ, đồng thời người bảo vệ nàng còn có Dung Cảnh. Cho nên Tần thị cũng không đắc thủ.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh này làm Thái tử hơn hai mươi năm dù sao không phải là làm không, hôm nay quả nhiên không làm cho nàng tới một chuyến không công. Những chuyện này mặc dù nàng có suy đoán, nhưng cụ thể như thế nào thì cũng không biết rõ được, hắn là người trong cuộc, vừa nói như vậy, liền thông suốt.

“Ta chỉ biết những điều này !” Dạ Thiên Khuynh dứt lời, nghiêm túc nhìn Vân Thiển Nguyệt “Nguyệt muội muội, những điều muội vừa nói muội có làm được không?”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày “Huynh cứ nói đi?”

“Muội nói rất đúng, thật sự ta không cam lòng. Phụ hoàng lợi dụng ta nhiều năm như vậy, vì hắn nhi tử hắn hợp ý nhất mà để ta coi chừng ngôi vị thái tử. Đổi lấy kết quả là hắn lợi dụng ta hầu như không còn gì sau đó đuổi tận giết tuyệt. Không để cho ta một chút cơ hội cùng Thất đệ quang minh chính đại tranh đoạt. Trong lòng ta tất nhiên có ôm hận.” Dạ Thiên Khuynh dùng giọng nói bình tĩnh trần thuật: ” Ta muốn không cam lòng hóa thành lợi kiếm, không cầu muội cùng ta toàn bộ hợp tác, bởi vì ta biết, nếu muội toàn tâm toàn ý giúp ta, ta và Thất đệ chân chính ai chết vào tay ai thật sự không biết, nhưng ta biết muội không thể. Muội có thể âm thầm giúp ta một hai, ta đã thỏa mãn rồi. Cho dù là tiết hận, ta cũng không thể cứ như vậy để cho phụ hoàng dễ dàng vứt bỏ ta như giày cũ.”

“Âm thầm giúp huynh một hai không thành vấn đề! Ta nói là đôi bên cùng có lợi.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói. Dạ Thiên Khuynh có thể nói ra lời này, đã nói lên hắn còn có ý chí chiến đấu, tâm không chết, có thể dùng.

“Cứ quyết định như vậy đi!” Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên cười, khó khăn vươn tay với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn vươn ngón tay ra nhướng mày.

“Chúng ta cũng không cần khế ước giấy trắng mực đen. Ngoéo tay đi!” Trong mắt Dạ Thiên Khuynh có một tia hi vọng.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt có chút dao động, đưa ngón tay ra ngoéo tay với hắn.

Dạ Thiên Khuynh nắm lấy ngón tay Vân Thiển Nguyệt thật chặt, rồi buông ra, cười cười với nàng, nụ cười này tựa hồ như mở ra mây mù “Nguyệt muội muội, cám ơn muội hôm nay có thể tới thăm ta. Ta thật cao hứng.”

“Không cần! Huynh dưỡng thương cho tốt đi! Ta đi.” Đạt được mục đích, Vân Thiển Nguyệt tất nhiên không lưu lại nữa. Đứng lên, cất bước đi ra ngoài. Đi hai bước, bỗng nhiên sờ tay vào ngực móc ra một cái bình nhỏ ném cho Dạ Thiên Khuynh “Đây là Ngưng chi lộ.”

Mặc dù không quay đầu lại, nhưng ngưng chi lộ chính xác ném vào trong lòng bàn tay Dạ Thiên Khuynh. Dạ Thiên Khuynh cúi đầu nhìn thoáng qua, ngẩng đầu, Vân Thiển Nguyệt đã ra khỏi cửa phòng, ánh mắt hắn lộ ra vẻ không nỡ, một lát sau, nắm ngưng chi lộ thật chặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio