Hoàn Khố Thế Tử Phi

quyển 3 chương 68: long đằng hổ khiếu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới ánh mắt của mọi người Nam Lăng Duệ chậm rãi xuất hiện ở cửa lớn Lam gia.

Cẩm bào ngọc đái, phong lưu tuấn mỹ, trên lưng của hắn đeo một bụi gai, nhưng không hề làm giảm phong nghi của hắn chút nào.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ, vốn nghĩ ca ca này sẽ không tự ép buộc mình quá, nhưng hôm nay xem ra bụi gai kia dán chặt lấy lưng của hắn, một chút nới lỏng cũng không, mặc dù là khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể rõ ràng thấy bụi gai dán sát vào lưng khiến máu tươi từ thân thể của hắn chảy xuống, đầu tiên là lây ra áo bào, rồi nhỏ giọt trên mặt đất, theo bước chân đi tới của hắn, máu tươi tí tách nhiễm đỏ gạch màu xanh trên mặt đất, hội tụ thành một đạo tơ máu.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn, nhưng hắn vẫn thản nhiên đi.

Vân Thiển Nguyệt nghe được bốn phía có tiếng âm thanh hút không khí của tiểu cô nương, khóe miệng nàng khẽ cong lên một chút. Nam Lăng Duệ cũng không làm bẩn Lam Y, nhưng cam nguyện nhận tội danh này, hôm nay vì nàng chịu đòn nhận tội, vì nàng xông đầm rồng hang hổ trận, lửa giận của Lam Y do bị trêu chọc làm sao cũng không bù được thái tử một nước vì nàng mà phải hạ mình chịu tội ở đây đi! Lòng của nữ nhân mềm mại nhất, kế tiếp để xem tim Lam Y có thể cứng rắn đến trình độ nào, lại mềm tới trình độ nào.

“Đây chính là Duệ thái tử sao? Trông khác với lời đồn đãi a!” Một tiểu cô nương thấp giọng nói.

“Đúng vậy! Không nghĩ tới lại tuấn mỹ như vậy.” Lại một tiểu cô nương đỏ mặt có chút si ngốc nói.

“Nếu hôm nay hắn phải chết, thì rất đáng tiếc.” Lại một tiểu cô nương nói.

“Thật là đáng tiếc. . . . . .”

“. . . . . .”

Kế tiếp ngươi một lời ta một câu, từ lúc bắt đầu một đám tiểu cô nương rất tức giận chán ghét Nam Lăng Duệ, nghiêng về Lam Y, cho tới bây giờ ngược lại đều lo lắng hắn không xông qua được đầm rồng hang hổ trận.

“Thoạt nhìn ca ca thật thích Lam Y.” Vân Thiển Nguyệt hạ giọng rỉ tai với Dung Cảnh.

Cánh môi của Dung Cảnh khẽ cong lên, giọng nói hàm chứa nụ cười “Cưới vợ cũng nên bỏ ra một cái giá lớn, chờ lấy về nhà, lại chấn phu cương cũng không muộn. Hôm nay nếm chút khổ sở, so sánh với mười mấy năm phu cương sau này, nàng cảm thấy ai có lời?”

Vân Thiển Nguyệt im lặng, quay đầu trở lại, trong lòng tức giận, cái tên hồ ly lòng dạ hiểm độc này!

“Ồ? Nữ tử kia là ai?” Một tiểu cô nương bỗng nhiên nghi ngờ thở nhẹ một tiếng.

“Nha, nàng ta đẹp quá!” Lại một cái tiểu cô nương cũng thở nhẹ một tiếng.

“Là nữ tử Duệ thái tử mang đến? Nàng ta đi phía sau Duệ thái tử.” Một tiểu cô nương khác cũng nói.

“Hẳn là. . . . . .” Một tiểu cô nương trả lời.

“. . . . . .” Đề tài từ Nam Lăng Duệ chuyển hướng sang nữ tử đi phía sau hắn.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn thấy cô gái kia, suýt nữa cả kinh đứng lên, nàng không dám tin nhìn mặt cô gái kia, mặc dù Quan Tinh Lâu cách cửa đại môn khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng, mặc dù đã cách một tháng, nhưng nàng cũng không thể quên được nữ nhân này! Huống chi nàng có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được.

Sao Lạc Dao lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa còn đi theo phía sau Nam Lăng Duệ?

Trong lòng vẽ ra nghi vấn thật lớn, Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh tựa hồ cũng kinh ngạc một chút, nhưng hắn kinh ngạc thoáng qua rồi biến mất, bình tĩnh thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu hạ giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nhìn kỹ hẵng nói!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, trấn định lại. Nhớ tới hôm qua Nam Lăng Duệ nói trên nửa đường nhặt được một thiên tiên mỹ nhân, lúc ấy nàng còn chê cười hắn một phen, nhưng hôm nay lại không cười nổi. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nam Lăng Duệ không biết nàng ta là Lạc Dao công chúa Đông Hải quốc có hôn ước với Dung Cảnh sao?

Phía sau Lăng Liên và Y Tuyết hít vào một hơi, lúc ấy các nàng theo Vân Thiển Nguyệt đi huyện Hà Cốc, tất nhiên cũng biết Lạc Dao.

“Quả nhiên không hổ là Nam Lương Duệ thái tử phong lưu vô cùng, chịu đòn nhận tội còn mang theo một mỹ nhân!” Dạ Thiên Dật cười cười, tiếng cười của hắn réo rắt, mơ hồ mang theo một tia cảm xúc sâu thẳm.

Hắn vừa dứt lời, chúng tiểu cô nương vốn đang ríu rít với nhau đều ngưng lại, không người nào phát ra âm thanh.

“Mặc dù Duệ thái tử xông qua đầm rồng hang hổ trận, cũng không đáng tin a! Bên cạnh mang theo một mỹ nhân như vậy, chẳng phải là để cho Lam Y muội muội thua thiệt?” Thương Đình cũng cười một tiếng.

Hai người dứt lời, không người nào nói chuyện, đều suy đoán thân phận của cô gái kia.

“Lam gia chủ đến!” Lúc này cách đó không xa truyền đến một tiếng hô to.

Mọi người theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Lam Y do đám người vây quanh từ trong viện chậm rãi đi tới. Nàng mặc một thân y phục hoa lệ, quần áo có chút rộng rãi, không phải là loại trang phục có thắt lưng, tựa hồ cố ý rộng thùng thình, nhìn không ra bụng nàng biến hóa, nhưng không thể nghi ngờ nàng ta là mỹ nhân, vô luận là mặt mày, hay là tướng mạo, nhưng trong vô số nữ tử xinh đẹp như hoa của thập đại thế gia, nàng thuộc nhân vật xuất chúng nhất.

Nàng đi lại cực kỳ thận trọng, dung mạo xinh đẹp thoạt nhìn bình tĩnh. Đi lại chậm chạp ưu nhã, lại có một phen hàm súc thú vị khác.

Hoa Trà và Lam Huệ đi theo sau lưng nàng, phía sau còn có mấy nữ tử trẻ tuổi hoặc lớn tuổi hoặc nhỏ tuổi hơn, hiển nhiên cũng là người Lam gia.

Không lâu sau, Lam Y đã tới dưới Quan Tinh lâu, bước lên cầu thang.

“Lam Y mỹ nhân!” Lúc này Nam Lăng Duệ cũng đi qua tiền viện, thấy Lam Y, cười chào hỏi.

Lam Y dừng chân lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nam Lăng Duệ, khi thấy phần lớn cẩm bào của hắn đã nhiễm máu tươi, sắc mặt nàng đang bình tĩnh dường như khẽ động, giây lát sau thấy được Lạc Dao đi theo phía sau hắn, sắc mặt có chút lạnh nhạt. Quay đầu trở lại, không hề nhìn Nam Lăng Duệ nữa, tiếp tục đi lên cầu thang.

“Lam Y mỹ nhân thật vô tình!” Nam Lăng Duệ sâu kín nói.

Lam Y phảng phất không nghe thấy, dường như đám người Hoa Trà và Lam Huệ đi theo phía sau nàng thấy máu đỏ tươi trên người Nam Lăng Duệ từ vạt áo nhỏ xuống thì có chút kinh ngạc, chấn kinh đồng thời lại thấy dù vậy cũng không tổn hại đến phong nghi tuấn mỹ của hắn, chuyện trò vui vẻ mà say mê trong chốc lát, sau lại thấy Lạc Dao nhắm mắt theo đuôi hắn, trên mặt các tiểu cô nương nhất tề chuyển qua tức giận, nhưng rốt cuộc không nói ra những lời khó nghe với hắn như ở trên Quan Tinh lâu lúc trước. Nam Lăng Duệ như vậy, hiển nhiên các nàng cũng không nói ra được.

“Hôm nay mọi người đều vội tới cổ vũ cho bản Thái tử, bản thái tử vạn phần vinh hạnh!” Ánh mắt Nam Lăng Duệ nhìn hướng Quan Tinh lâu, bỗng nhiên giương môi cười một tiếng, chào hỏi nói “Thất hoàng tử, Nhiễm Tiểu vương gia, lại gặp mặt!”

“Duệ thái tử thật thích ý!” Dạ Thiên Dật nở nụ cười, nhìn về phía sau hắn, ý tứ hàm xúc sâu thẳm.

“Nam Lăng Duệ, ta còn tưởng rằng tật xấu chó ăn cứt đã được sửa lại rồi. Hóa ra là chưa sửa!” Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn Lạc Dao phía sau hắn, lười biếng chê cười một tiếng, “Mang theo mỹ nữ mà đến còn muốn mang theo mỹ nữ mà về? Hay là muốn lấy một đổi lại một? Một mang đi, một để lại? Theo bổn Tiểu Vương thấy, mỹ nhân phía sau ngươi còn đẹp hơn so với Lam gia chủ nha!”

“Ai, ai kêu bản thái tử phong lưu tuấn mỹ đây? Mối tình nồng nàn của thiên tiên mỹ nhân đối với ta, ta thật sự không thể chối từ. Đả thương tâm mỹ nhân là chuyện ta không làm được.” Nam Lăng Duệ thở dài lắc đầu.

“Duệ thái tử nói những lời này không khỏi kỳ quái, ngươi không đả thương tâm mỹ nhân, sao lại đả thương tâm Lam gia chủ? Nếu không làm sao có chuyện chịu đòn nhận tội hôm nay?” Dạ Thiên Dật cười hỏi.

“Vậy làm sao có thể giống nhau? Bản thái tử đối xử với Lam Y mỹ nhân như người trong nhà! Mỹ nhân khác nha, như hoa trong đám mây mà thôi.” Nam Lăng Duệ tiêu sái cười một tiếng, thấy Lam Y trực tiếp đi lên Quan Tinh lâu, không thèm quan tâm để ý tới hắn, hắn thu hồi nụ cười, mặt lộ vẻ ai oán: “Lam Y mỹ nhân, hôm nay ta chịu đòn nhận tội nàng có hài lòng không? Bản thái tử tính toán, từ khi lưng đeo bụi gai đến bây giờ, đã đâm bị thương da thịt không biết bao nhiêu vết thương đấy. Máu chảy ước chừng một cân có thừa.”

“Nếu ta nói không hài lòng thì sao?” Lam Y bỗng nhiên xoay người lại, thẳng tắp nhìn Nam Lăng Duệ.

“Không hài lòng?” Nam Lăng Duệ chớp chớp mắt.

“Ta muốn ngươi từ cửa đại môn đi vào một lần nữa.” Lam Y từng chữ từng câu nói.

“Lam Y mỹ nhân, nàng thật là không đau lòng ta một chút nào cả.” Nam Lăng Duệ sâu kín mở miệng.

“Ngươi không muốn?” Lam Y nhướng mày.

“Nguyện ý! Làm sao có thể không nguyện ý? Nàng chờ, ta đây sẽ đi lại một lần. Mới vừa rồi nàng không thấy được, lúc này cần phải nhìn cẩn thận.” Nam Lăng Duệ đáp ứng thống khoái, nụ cười không giảm, dứt lời, hắn đeo cành mận gai chậm rãi xoay người.

Lạc Dao thấy Nam Lăng Duệ xoay người, nhìn Lam Y, cũng xoay người đi theo hắn. Mặc dù trên người mặc quần áo trang nhã, không phải là công chúa hoa lệ đoan trang hôm đó Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy, nhưng khí chất tôn quý, uyển chuyển hàm xúc trên người nàng vẫn không giảm, đó là điều kiện bẩm sinh dưỡng thành, mặc dù thập đại thế gia là mấy trăm năm thế gia, danh môn vọng tộc, đối với nữ tử yêu cầu rất cao, hàm dưỡng cao, nhưng cũng không thể so sánh với nàng. Lam Y so sánh với nàng thì vẫn thiếu khí chất tôn hoa từ trong xương.

Tất cả mọi người đều thoáng kinh ngạc trước hành động gây khó dễ của Lam Y. Dù sao chi chít cành mận gai buộc chặt ở trên lưng, mặc dù người hắn mặc cẩm bào, nhưng gai quá nhiều lại nhọn hoắt, rất dễ dàng đâm xuyên cẩm bào, nhìn đoạn đường đầy máu tươi này có thể biết được lúc này lưng hắn tất nhiên đều là vết thương. Hơn nữa mỗi một bước đi cũng sẽ bị gai ra ra vào vào đâm nhói da thịt. Từ Phong gia đi tới cửa đại môn Lam gia rồi đến dưới Quan Tinh lâu đúng là không dễ, giờ quay trở lại đi một qua lần nữa mà nói, có thể nghĩ, càng thêm không dễ.

Nhất là phía sau hắn còn có đầm rồng hang hổ trận muốn xông vào.

Giờ khắc này, tất cả mọi người trên Quan Tinh lâu nhìn Nam Lăng Duệ và Lạc Dao quay trở lại, không người nào lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt rõ ràng thấy hình như Lam Y kinh ngạc một chút, nàng hiển nhiên không ngờ tới gây khó khăn như thế, mà Nam Lăng Duệ không nói hai lời đã đáp ứng thống khoái rồi, nhưng chẳng qua là kinh ngạc trong thoáng chốc, rồi lại bình tĩnh xoay người, tiếp tục bước lên cầu thang, không tới chốc lát, đã lên Quan Tinh Lâu.

“Lam gia chủ quả nhiên có quyết đoán!” Dạ Khinh Nhiễm đi đầu tán dương một câu.

“Nhiễm Tiểu vương gia quá khen!” Lam Y nhìn Dạ Khinh Nhiễm, giọng nói nhẹ nhàng trả lời một câu.

“Người này, nên trị hắn như vậy, trị rất tốt! Bản Tiểu Vương đã sớm muốn thu thập hắn, đáng tiếc không có cơ hội. Hôm nay Lam gia chủ trị hắn như vậy, để cho trong lòng bản Tiểu Vương đại khoái a!” Dạ Khinh Nhiễm vui vẻ thật sâu, vô luận là lời nói, hay là vẻ mặt, đều biểu hiện hắn rất vui vẻ.

“Ta chỉ đòi lại một hai chuyện hắn làm ở trên người ta mà thôi. Chưa nói tới trị hay không trị.” Lam Y lắc đầu.

“Đây là đương nhiên, dù sao trong bụng Lam gia chủ mang cốt nhục của hắn!” Dạ Khinh Nhiễm cười gật đầu, hoà hợp êm thấm.

Sắc mặt Lam Y khẽ thay đổi trong một cái chớp mắt, cúi đầu, giọng nói bỗng nhiên thấp vài phần: “Để cho người trong thiên hạ chế giễu! Nhiễm Tiểu vương gia nói như thế, thật sự là làm cho Lam Y không đất dung thân.”

“Ngươi không đất dung thân cái gì? Chuyện này cũng không trách ngươi, nên không đất dung thân chính là Nam Lăng Duệ.” Dạ Khinh Nhiễm khoát khoát tay, bỗng nhiên chuyển sang Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói chuyện: “Đúng không? Sở phu nhân?”

Vân Thiển Nguyệt cảm giác được những lời này của Dạ Khinh Nhiễm rất có ý tứ, hiển nhiên hắn biết Lam Y chưa từng bị Nam Lăng Duệ làm bẩn. Lời này rõ ràng là bôi đen Nam Lăng Duệ, nhưng ý tứ cụ thể khắc sâu chỉ có Lam Y người trong cuộc mới biết được. Nàng cười cười, giọng nói mát lạnh: “Đúng vậy, Nhiễm Tiểu vương gia nói đúng, không đất dung thân phải là Thái tử Nam Lương mới đúng. Lam gia chủ là người bị hại, hắn tiếp nhận yêu cầu quá đáng, Thái tử Nam Lương muốn chịu tội mà hắn đã gây ra.”

Nàng vô tình cố ý nhấn mạnh hai chữ quá đáng, quả nhiên thấy lông mi của Lam Y khẽ run một chút.

“Quả nhiên là kiến giải của Sở phu nhân! Bổn Tiểu Vương vừa thấy Sở phu nhân suýt nữa cho rằng ngươi là cố nhân, hiện tại càng cảm giác nhất kiến như cố với Sở phu nhân.” Dạ Khinh Nhiễm cười nói.

Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, cũng không nói tiếp.

Trong nháy mắt không khí của Quan Tinh Lâu có sự yên lặng kỳ dị.

“Vị này chính là Sở phu nhân sao? Lam Y hữu lễ!” Lam Y nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, cẩn thận đánh giá nàng.

Vân Thiển Nguyệt chống lại ánh mắt Lam Y, ánh mắt như hồ nước, mát mẻ trong suốt “Lam gia chủ hữu lễ!”

“Từ ngày Sở gia ca ca tiếp nhận Sở gia, trở về Sở gia không nhiều. Một năm cơ hồ không thấy được mặt Sở gia ca ca. Hôm nay Sở ca ca trở lại mang theo thê tử quay về, thật là khiến người ta ngoài ý muốn.” Lam Y chuyển hướng sang Dung Cảnh.

Dung Cảnh nhướng nhướng mày, giọng nói nhạt nhẽo “Nội tử không thích phô trương, ta cũng theo ý nàng.”

“Sở ca ca thật thương phu nhân!” Lam Y giống như cười giỡn nhìn lướt qua đám người Hoa Trà và Làm Huệ phía sau, nói: “Hôm nay thật đúng là làm tan nát trái tim của nhiều muội muội rồi!”

Những lời này nàng vừa nói ra, đám người Hoa Trà và Lam Huệ nhất tề lộ ra thần sắc thương tâm.

“Thái tử Nam Lương lãng tử hồi đầu, thiên kim khó đổi. Hôm nay cam nguyện vì Lam gia chủ chịu đòn nhận tội, xông đầm rồng hang hổ trận. Hiển nhiên thương yêu Lam gia chủ không thua phu quân ta. Lam gia chủ đừng chỉ thấy hạnh phúc của người khác, không thấy hạnh phúc của mình.” Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt quét những nữ tử phía sau Lam Y kia một cái, ánh mắt của nàng không lãnh liệt, nhưng để cho những nữ tử kia cảm giác trong lòng nhất tề chợt lạnh, nàng rời ánh mắt, nhìn về phía Nam Lăng Duệ đang đi về phía cửa nói: “Hắn chảy máu cũng không phải là giả dối!”

Thần sắc Lam Y khẽ chấn động, nhưng thoáng qua rồi biến mất, nhìn thẳng vào mắt Vân Thiển Nguyệt nói: “Nam Lương Duệ thái tử làm sao có thể đánh đồng với Sở gia ca ca?”

“Vì sao không thể đánh đồng?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Thái tử Nam Lương phong lưu thành tính, Sở gia ca ca giữ mình trong sạch.” Lam Y nói “Sở phu nhân chưa từng bị đối xử khi nhục, tất nhiên sẽ nói như thế! Ta không tin nếu ngươi bị khi nhục mà còn có thể nói hắn là hạnh phúc của ta.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, giọng nói bình tĩnh kiềm chế: “Lam gia chủ biết Thái tử Nam Lương được bao nhiêu? Rồi biết phu quân ta được bao nhiêu? Cái gì gọi là khi nhục? Lam gia chủ đối với hai chữ này có cảm thụ sâu sắc sao? Nếu không hiểu rõ, ta khuyên Lam gia chủ hãy cẩn thận khi dùng từ.”

“Tất nhiên ta hiểu! Chẳng lẽ Sở phu nhân cảm thấy ngay cả hai chữ này ta cũng không hiểu sao?” Lam Y mấp máy môi, giọng nói hơi trầm xuống.

“Nếu Lam gia chủ hiểu, cần gì phải nhiều lời? Thời gian vạn sự, thị phi đúng sai, luôn có nhân quả.” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng cười cười, giọng nói thoáng lạnh: “Một khối tình si mà thôi, biết sai có thể thay đổi cũng không quá đáng. Bao nhiêu người có khí khái này? Ta dùng góc độ của những người đứng xem tới khuyên Lam gia chủ một câu, có hoa có thể do chiết có thể do gãy, chớ đợi đến lúc không hoa không có cả cành hoa. Có người thích là một chuyện hạnh phúc. Chớ quá mức hà khắc, bị mất hạnh phúc. Đến lúc đó mặc dù vạn lượng hoàng kim, ngàn khoảnh ruộng tốt, thì cũng gương vỡ khó lành.”

Lam Y nhất thời khẽ giật mình, há miệng, chống lại ánh mắt lạnh lùng của Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên không nói gì.

Vân Thiển Nguyệt tin lời này nàng ta sẽ hiểu, hơn nữa rất hiểu. Dù sao Nam Lăng Duệ không thật sự thương tổn đến nàng, nhưng cam nguyện lưng đeo tội danh đến chịu đòn nhận tội.

“Quả nhiên không hổ là Thiếu chủ Hồng các, phen ngôn luận này của Sở phu nhân thật khiến người bội phục! Nhưng có phải Sở phu nhân đã quên đạo lý mạnh mẽ làm việc ác rồi hay không? Thái tử Nam Lương hoa tâm thiên hạ đều biết, người Sở phu nhân gặp là Sở gia chủ, mà không phải thái tử Nam Lương. Không khỏi đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng. Không nên áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác.” Bỗng nhiên vang lên giọng nói của Thương Đình.

“Lãng tử hồi đầu còn quý hơn vàng. Thì ra trong học thức của Thương Thiếu chủ, ngay cả cho người ta cơ hội hối cải để làm người mới cũng không có?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn Thương Đình.

“Hối cải để làm người mới? Sở phu nhân hiểu rõ thái tử Nam Lương bao nhiêu?” Thương Đình xùy một tiếng “Thái tử Nam Lương phong lưu thiên hạ đều biết, mặc dù phân phát ba nghìn hậu cung, nhưng ác tính không thay đổi, hôm nay chịu đòn nhận tội bực này lại còn mang theo mỹ nữ mà đến. Nếu tin tưởng hắn có thể đổi, không bằng cam nguyện tin tưởng mùa hè còn có tuyết rơi.”

“Hắn là huynh trưởng ta. Thương Thiếu chủ cảm thấy ta hiểu rõ hắn bao nhiêu?” Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt nhướng mày.

Một câu nói bình thản như thế, nhưng như một viên kinh lôi, trong nháy mắt nổ vang trong lòng mọi người, tất cả mọi người trên Quan Tinh Lâu nghe được đều không dám tin nhìn nàng. Kinh dị này không thua gì hôm qua đột nhiên nghe tin Thiếu chủ Hồng các là thê tử của Sơ gia chủ.

Dường như mọi người sợ ngây người, Sở phu nhân nói là huynh trưởng của nàng? Vậy nói rõ cái gì? Thiếu chủ Hồng các là người Nam Lương.

“Sở phu nhân nói đùa cũng rất lớn!” Thương Đình bỗng nhiên cười cười: “Mặc dù Nam Lương có nhiều công chúa, nhưng tại hạ chưa từng nghe nói có một vị công chúa như Sở phu nhân vậy.”

“Thương Thiếu chủ hẳn là ù tai? Huynh trưởng nhất định phải là cùng cha sao? Sư huynh cũng có thể xưng là huynh trưởng. Kết nghĩa kim lan cũng có thể xưng là huynh trưởng. Huynh bên ngoại cũng có thể là huynh trưởng.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

Thương Đình ngẩn ra.

Thần trí mọi người sợ ngây người được lôi trở lại mấy phần, nhưng vẫn vì quan hệ của nàng với Thái tử Nam Lương mà kinh dị.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn về phương hướng Nam Lăng Duệ, chỉ thấy hắn chạy tới cửa đại môn, đang chậm rãi xoay người trở về. Mà Lạc Dao nhắm mắt theo đuôi phía sau hắn, cũng không có động tác gì, nhưng thân ảnh của hai người hài hòa khó hiểu. Nàng lại thấy được hài hòa. . . . . . Trong lòng có chút buồn cười.

“Bổn hoàng tử thấy tò mò rồi, Sở phu nhân nói như thế, như vậy Nam Lương Duệ thái tử là sư huynh của Sở phu nhân? Hay là kết nghĩa kim lan? Hay là biểu huynh trưởng?” Ánh mắt Dạ Thiên Dật có chút lãnh liệt, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

“Thật xin lỗi, đây là chuyện riêng của bản chủ.” Vân Thiển Nguyệt không nhìn Dạ Thiên Dật, nhàn nhạt bác bỏ.

“Như vậy là năm nay lại có thêm một chuyện lạ!” Dạ Thiên Dật cũng không gút mắt, ánh mắt rơi vào trên người Dung Cảnh, giương môi cười một tiếng “Thê tử Sở gia chủ là Thiếu chủ Hồng các, mà Thiếu chủ Hồng các và Nam Lương Duệ thái tử là huynh muội. Nói như vậy, Sở gia và Hồng các thành phụ tá đắc lực của Duệ thái tử rồi?”

“Thất hoàng tử thật thông minh!” Dung Cảnh nhàn nhạt khen một câu, nhưng lời khen này có chút ý tứ hàm xúc thật sâu.

Sắc mặt Dạ Thiên Dật lạnh lẽo “Duệ thái tử thật có phúc khí! Có Sở gia chủ và Thiếu chủ Hồng các lợi hại như vậy, có muội tế (em rể) và muội muội ở đây, có thể giúp hắn một hai, xem ra hôm nay đầm rồng hang hổ trận này tất nhiên có thể bình yên vô sự xông qua rồi?”

“Khả năng của huynh trưởng, còn không cần giúp đỡ!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng tiếp lời, dứt lời, nàng chuyển lời, nhìn Lam Y, bỗng nhiên cười nói: “Nếu không phải ca ca thích Lam gia chủ, thật ra thì bản thân ta không hy vọng Lam gia chủ làm tẩu tẩu (chị dâu) của ta.”

Lam Y vốn khẽ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, lúc này chợt ngẩng đầu nhìn hướng Vân Thiển Nguyệt.

“Lam gia chủ để ý những lời ta nói sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Lam Y, ánh mắt trầm tĩnh lý trí “Huynh trưởng trời sinh tính tiêu sái, thích tùy tâm sở dục. Bản thân ta hi vọng hắn tìm một nữ tử có tính tình hợp với hắn, mặc dù tính tình không hợp, nhưng không phải không chút nào hiểu về con người của hắn.” Dứt lời, nàng lắc đầu với Lam Y: “Lam gia chủ thật sự không phù hợp với tẩu tẩu trong lòng ta.”

Lam Y mím chặt môi: “Sở phu nhân có kế sách công tâm thật tốt.”

“Lam gia chủ ngàn vạn không nên thông minh quá sẽ bị thông minh hại là tốt rồi.” Vân Thiển Nguyệt nói đến đây, cảm thấy một phen ngôn luận của nàng đã nổi lên tác dụng trong lòng Lam Y, nên có ý định im lặng.

“Sở phu nhân quả nhiên lợi hại! Không chỉ có võ công lợi hại, miệng lưỡi cũng lợi hại. Khiến cho bổn thiếu chủ nhớ tới một người.” Lúc này Thương Đình tiếp nhận lời nói, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, hắn thẳng tắp nhìn nàng: “Sở phu nhân biết Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương phủ đi?”

“Thương Thiếu chủ nói như vậy, bổn hoàng tử cũng cảm thấy giống như đã từng quen biết. Đúng là Sở phu nhân và Nguyệt Nhi rất giống nhau.” Dạ Thiên Dật cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt thâm thúy.

Tâm thần Vân Thiển Nguyệt rùng mình, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ? Ta tất nhiên cửu ngưỡng đại danh. Đâu chỉ cữu ngưởng đại danh, quả thực là như sấm bên tai. Nói nhận thức cũng không phải, nhưng chuyện của nàng ấy bổn chủ lại nhất thanh nhị sở.”

“Nha? Sở phu nhân nhất thanh nhị sở chuyện của Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương phủ?” Thương Đình nhướng mày.

Tất cả mọi người cũng nhìn về phía nàng.

“Đương nhiên, không chỉ là chuyện của nàng ấy, chuyện tình chư vị đang ngồi ở đây ta cũng rất rõ ràng.” Vân Thiển Nguyệt cười cười: “Hồng các của ta vốn không phải là bày biện cho đẹp mắt!”

Trong lòng mọi người nhất tề chợt lạnh, nhưng lập tức thoải mái. Thế lực Hồng các trải rộng thiên hạ, bí ẩn đến giọt nước không lọt. Nghe nói Hồng các thu nhận bí mật thiên hạ, tất cả chuyện thiên hạ đều không thoát khỏi tay Hồng các. Nhưng từ trước đến giờ Hồng các không tiết lộ bí mật ra ngoài, có rất nhiều người muốn tìm Hồng các mua bí mật, nhưng khổ nổi không tìm được phương pháp. Thậm chí tới lúc đương kim hoàng thượng lên ngôi muốn diệt trừ Hồng các, nhưng không đường hạ thủ, cho nên, Hồng các vẫn kéo dài đến nay. Mặc dù không trong phạm vi tầm mắt của ngưởi đời, nhưng cũng không bị người đời quên lãng. Cũng giống như Mặc các vậy.

Trên dưới Quan Tinh lâu không có người tiếp tục nói chuyện, không khí có chút quỷ dị.

Vân Thiển Nguyệt nói rất tự nhiên, nếu hôm nay bại lộ Hồng các trước mặt thế nhân, tất nhiên sẽ không che che dấu dấu. Cho thấy quan hệ với Nam Lăng Duệ, cũng là mượn cơ hội nói cho những người muốn nhân chuyện này trừ đi Nam Lăng Duệ thì phải suy nghĩ thật kỹ. Hôm nay mặc dù nàng không ngăn cản, nhưng nếu gặp chuyện không may, nàng tất nhiên sẽ không đứng nhìn bàng quan .

“Lam Y mỹ nhân, như thế là được đi?” Giọng nói của Nam Lăng Duệ từ phía dưới truyền lại. Chịu tội hai lần đi về, lúc này máu tươi đã nhuộm đầy cẩm bào, nhưng sắc mặt hắn mỉm cười, không thấy suy yếu chút nào.

“Duệ thái tử thật thoải mái, chẳng lẽ máu này là giả?” Thương Đình nhìn Nam Lăng Duệ, hoài nghi hỏi.

“Thương Thiếu chủ muốn xuống kiểm tra một phen sao? Xem máu này của bản thái tử đến cùng có phải là giả hay không?” Nam Lăng Duệ nhướng mày, tuy nói với Thương Đình, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lam Y “Lam Y mỹ nhân, nếu không nàng xuống kiểm tra một chút, xem ta chảy máu có phải giả hay không? So với để cho Thương Thiếu chủ kiểm tra, ta càng hy vọng nàng kiểm tra hơn.”

“Không cần!” Lam Y khoát tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn Nam Lăng Du: “Phía dưới chính là đầm rồng hang hổ trận, bây giờ ngươi muốn lùi bước vẫn còn kịp.”

“Quân tử nhất ngôn khoái mã nan truy. Bản thái tử đã mở miệng vàng, làm sao có thể tính coi như xong?” Nam Lăng Duệ lắc đầu.

“Xông vào đầm rồng hang hổ trận, sinh tử do mệnh. Duệ thái tử cần phải suy nghĩ kỹ!” Lam Y lại nói.

“Đã sớm nghĩ kỹ. Lam Y mỹ nhân, bộ dáng nàng như vậy, có phải lo lắng cho ta hay không? Nàng yên tâm, sở trường khác thì bản thái tử không có, chỉ có mệnh cứng rắn.” Nam Lăng Duệ bày ra bộ dáng cõi lòng đầy cảm động nhìn Lam Y, thâm tình nói: “Ta sẽ không để hài tử trong bụng nàng không có phụ thân!”

Lam Y giận tái mặt, nhìn chằm chằm Nam Lăng Duệ.

Nam Lăng Duệ mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt ngượng nghịu. Mặc dù một thân là máu, mặc dù trên đài Quan Tinh có nhiều nam tử tuấn mỹ không thua gì hắn. Nhưng giờ này khắc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn. Giờ khắc này, mọi người mới hoàn toàn biết được bề ngoài Thái tử Nam Lương mỉm cười phong lưu nhưng thật ra không hề đơn giản. Tình hình như thế, còn có thể chuyện trò vui vẻ, thiên hạ có thể có mấy người?

“Người đâu! Nghe ta phân phó, mở đầm rồng hang hổ trận!” Lam Y quát to.

“Dạ, gia chủ!” Dưới đài Quan Tinh lâu có người lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt theo ánh mắt nhìn đi, thấy ước chừng có hơn một trăm tên nam tử trẻ tuổi mặc y phục giống nhau nhất tề nhảy ra, chỉnh tề nhất trí, dựa theo bản đồ bố trí trận hôm qua nàng lấy được từ chỗ Sở lão gia chủ. Hiển nhiên cái trận này đã trải qua một phen biến ảo, xem ra không quá giống bản đồ bố trí, nhưng đại thể là vẫn giống nhau, không quá khác nhau.

Hơn trăm người rất nhanh đã bố trí tốt trận hình.

“Mười hai rồng! Ở giữa cửa bên trái, thu đuôi lại.” Lam Y lại hô một tiếng.

“Dạ, gia chủ!” Có mười hai tên nam tử trẻ tuổi nhảy ra, phân bộ chính giữa bên trái.

“Mười hai hổ, giữa cửa bên phải. Trước thu đuôi lại.” Lam Y lại hô một tiếng

“Dạ, gia chủ!” Lại có mười hai tên nam tử trẻ tuổi nhảy ra, phân bộ chính giữa bên phải.

“Lam Linh! Phòng thủ cửa trung tâm.” Lam Y lại kêu.

“Dạ!” Một thân ảnh màu đen trong khoảnh khắc nhảy vào trong trận, tay áo không tiếng động, hiển nhiên là cao thủ có võ công cực cao.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp híp, cửa trung tâm là cửa sống, nhưng có cao thủ võ công như thế khống chế, như vậy xem ra, cái đầm rồng hang hổ trận này so sánh với bản đồ bố trí hôm qua bọn họ nhìn còn muốn lợi hại hơn vài phần. Nàng thu hồi tầm mắt nhìn Nam Lăng Duệ, thấy Nam Lăng Duệ căn bản cũng không nhìn đầm rồng hang hổ trận, ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn Lam Y, một bộ trong mắt chỉ có hình dáng Lam Y. Nàng thu liễm ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh khẽ quay đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, hạ giọng nói “Đừng lo lắng! Chính hắn cũng nói mệnh mình cứng rắn? Không chết được.”

Vân Thiển Nguyệt nhịn cười không được, gật đầu. Nàng ở chỗ này, tất nhiên không thể để cho ca ca của nàng chết được!

“Huống chi, cho dù ‘chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.’ không phải sao?” Giọng nói của Dung Cảnh mang chút ý cười.

Vân Thiển Nguyệt khẽ hừ một tiếng.

“Duệ thái tử, xin vào trận đi!” Lam Y chuyển hướng Nam Lăng Duệ, chống lại ánh mắt thẳng tắp của hắn, dường như nhíu nhíu mày.

“Tốt!” Nam Lăng Duệ mỉm cười xoay người, đi về phía đầm rồng hang hổ trận đã được bố trí xong rồi.

“Huynh trưởng, gỡ bụi gai ra đi! Tránh cho huynh tiến vào trong trận không cẩn thận ghim lên người Lam gia!” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.

“Cũng đúng! Vẫn là tiểu muội nhớ thương ta!” Nam Lăng Duệ đưa tay gỡ bụi gai, nhưng dù sao khi hắn sau lưng đeo buộc, hơn nữa còn trói rất chắc, hắn với không tới, chỉ có thể ngoắc tay với người phía sau: “Thiên tiên mỹ nhân, tới đây hỗ trợ!”

Trước mắt bao người, Lạc Dao tiến lên, giúp Nam Lăng Duệ thoải mái cởi bụi gai xuống, không nói gì.

Nam Lăng Duệ cũng không nhiều lời, tiếp tục đi vào trong trận. Lạc Dao vẫn đi theo phía sau hắn.

“Vị cô nương này, đầm rồng hang hổ trận cũng không phải là người nào cũng có thể tiến vào?” Lúc này Thương Đình gọi Lạc Dao.

Lạc Dao giống như không nghe thấy, nhắm mắt theo đuôi theo sát phía sau Nam Lăng Duệ.

“Duệ thái tử, tiến vào đầm rồng hang hổ trận còn mang theo một cô nương? Sợ rằng không quá thích hợp đi?” Dạ Thiên Dật nhìn Lạc Dao, đuôi lông mày giơ lên, đúng lúc mở miệng.

“Vậy thì có biện pháp gì? Từ lúc bản thái tử cứu nàng, nàng thề sống chết cũng muốn đi theo ta, cam nguyện làm nô tỳ cho ta, ta đi tới chỗ nào, nàng sẽ cùng tới chỗ đó, muốn ngăn cũng không ngăn được.” Nam Lăng Duệ bất đắc dĩ buông buông tay: “Tính tình nàng rất bướng bỉnh, nếu Thất hoàng tử và Thương Thiếu chủ có biện pháp ngăn nàng ở phía ngoài. Tại hạ cũng bớt lo, tránh cho đến bên trong còn phải phân tâm chiếu cố nàng.”

“Vị cô nương này, đầm rồng hang hổ trận cũng không phải là nói giỡn. Ngươi không cố kỵ tính mạng rồi?” Thương Đình còn chưa dứt lời, người đã phi thân xuống, ngăn ở trước mặt Lạc Dao, đưa tay giữ cổ tay nàng: “Đi, lên Quan Tinh lâu uống một chén trà, từ từ chờ thái tử nhà ngươi đi ra ngoài.”

“Không!” Lạc Dao nhìn Thương Đình lắc đầu.

“Ngươi không có võ công, một mình Duệ thái tử ứng phó đầm rồng hang hổ trận, thêm ngươi vào, chẳng phải là chịu chết?” Thương Đình nhướng mày.

“Vậy cũng nguyện ý!” Lạc Dao dùng sức phất cánh tay Thương Đình, nhưng giãy không ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

“Từ khi nào thì Thương Thiếu chủ biết thương hương tiếc ngọc rồi?” Giọng nói của Dung Cảnh trầm thấp trong trẻo lạnh lùng: “Nếu ta nhớ không lầm, lúc ấy điều kiện Lam gia đưa ra không nói không cho người khác đi theo Duệ thái tử vào đầm rồng hang hổ trận đi? Huống chi lại là một nữ tử không biết võ công? Thương Thiếu chủ sợ cái gì? Còn sợ nàng có thể giở trò quỷ, sẽ không thăm dò ra bãn lĩnh đích thực của Duệ thái tử phải không?”

“Thương ca ca, buông nàng ra, để cho nàng đi vào!” Lúc này Lam Y mở miệng, giọng nói có chút lạnh nhạt.

“Đúng là bổn thiếu chủ nghĩ thương hương tiếc ngọc, xem ra không ai lĩnh tình. Vậy cũng tốt!” Thương Đình cũng không dây dưa, thả Lạc Dao ra.

Lạc Dao vẫy vẫy cổ tay, theo sau Nam Lăng Duệ đi thẳng về phía trước.

Thương Đình cũng không trở lại Quan Tinh Lâu, mà cười nói: “Ta ở chỗ này nhìn, chắc là nhìn càng thêm rõ ràng hơn một chút.”

Không người nào nói nữa.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ thật ra chủ yếu là Thương Đình muốn thử dò xét võ công của Lạc Dao. Mới vừa vị trí chế trụ cổ tay nàng chính là nơi mạch đập của nàng, nhìn ra nàng không có võ công, hơn trăm người đầm rồng hang hổ trận, bên trong ngàn vạn Long đàm và hổ khẩu. Người có võ công còn không chống cự nổi, chứ đừng nói là không có người có võ công. Hiện tại hắn mới thả tay. Trong lòng nàng cười nhạt một chút, nếu nữ nhân này thật là Lạc Dao. . . . . .

Không tới một lát, Nam Lăng Duệ và Lạc Dao đã tiến vào đầm rồng hang hổ trận.

Hai người vừa tiến vào, đầm rồng hang hổ trận chuyển động. Như rồng bay cao, lại dũng mãnh như hổ, trong khoảnh khắc bên trong sương mù cuồn cuộn. Ngay sau đó, sương mù vây quanh trăm người trong đại trận, người phía ngoài nhìn không thấy tình hình, chỉ thấy một đoàn sương mù lớn, càng không ngừng quay cuồng quấn quanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio