Vân Thiển Nguyệt ngơ ngác nhìn xe ngựa Dung Cảnh rời đi, cái gì gọi là muốn dính hắn, liền mau chóng nghĩ biện pháp gả cho hắn?
Nước mưa đánh vào người, vào trên mặt, áo mỏng trong khoảnh khắc ướt đẫm, lạnh lạnh mát mát, nhưng lạnh lẽo này không ảnh hưởng tới đầu óc của nàng, đại não nàng một đoàn nóng bỏng, có chút mộng, vẫn thẫn thờ hồi lâu.
“Tiểu thư! Dù của ngài đâu? Sao ngài lại đứng ở chỗ này để mắc mưa?” Xe ngựa của Lăng Liên và Y Tuyết đi tới, khi thấy Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa đại môn mắc mưa, nhất tề cả kinh, vội vàng cầm lấy dù chạy tới.
Mưa trên đỉnh đầu bị ngăn trở, hai tiếng kinh hô ở trong mưa vang lên, lúc này Vân Thiển Nguyệt mới lấy lại tinh thần, nhìn hai người.
Vẻ mặt của hai người là mất hứng, Lăng Liên oán giận nói: “Tiểu thư, mặc dù mưa không lớn lắm, nhưng bây giờ đã là mùa thu, trời đã lạnh rồi, tại sao ngài có thể không thương tiếc chính mình mà để mắc mưa? Cảnh thế tử cũng thật là, làm sao lại quên không cho ngài cầm dù xuống xe chứ?”
Cái gì gọi là quên không cho nàng cầm dù xuống xe? Nàng căn bản là bị hắn ném ra khỏi xe đấy. Vân Thiển Nguyệt buông buông tay, vô tội nói: “Trở về tắm rửa thôi! Cần tắm nước nóng, uống canh gừng nóng.”
Hai người gật đầu, một trái một phải mở dù che mưa cho Vân Thiển Nguyệt, ba người đi vào bên trong phủ.
Vân Vương Phủ bị che phủ bởi một lớp mưa bụi lờ mờ, núi đá giả điêu khắc, đỉnh đài thủy tạ, Hồng Lam lục bản , khúc hành lang vòng qua vòng lại, khắp nơi đều bị mưa tẩy lễ, cọ rửa hết không sót hạt bụi nhỏ nào.
Hồng Lam lục bản:
– Hồng: màu đỏ
– Lam: màu xanh
– Lục bản: tấm bản đề tên của phủ, viện, các trong các tòa nhà lớn
Trở lại Thiển Nguyệt các, Lăng Liên và Y Tuyết một người bận rộn pha nước nóng, một người bận nấu canh gừng. Vân Thiển Nguyệt cởi áo ướt ra, sau khi tắm rửa xong, nằm ở trên giường uống canh gừng.
Sau khi Lăng Liên và Y Tuyết bận rộn một trận xong, ngồi ở trên ghế dùng cây quạt quạt gió.
“Hôm nay trời mưa, không làm được chuyện gì, cũng không cần làm cái gì. Các ngươi đi mang Tam công tử từ phòng cách vách dời qua đây, gọi đám người Triệu ma ma, Thính Tuyết, Thính Vũ đến đây, chúng ta kể chuyện xưa, nghe tiết mục ngắn, nói chuyện phiếm, tán dóc. Vui cười một trận.” Vân Thiển Nguyệt uống canh gừng, phân phó hai người.
“Tiểu thư, tại sao ngài có thể có tâm tư như thế? Thất công chúa còn đang ở đại lao Hình Bộ đây này!” Lăng Liên nhắc nhở.
“Sao lại không thể có tâm tư? Ngươi yên tâm, lão Hoàng đế không thể làm nàng thành cái gì? Mặc dù đại lao Hình bộ là do Đức Thân vương quản lý, nhưng bên trong có người của Dung Cảnh, cũng có người của Vân Vương Phủ chúng ta, bọn họ không dám làm gì nàng đâu. Cùng lắm chỉ giam mấy ngày mà thôi, qua hai ngày sẽ được thả ra ngoài.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Vậy còn Lục công chúa?” Y Tuyết lo lắng nói.
“Lục công chúa?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, cười cười: “Ta, phụ vương, ca ca ba người nhất trí hưu thê. Thất công chúa sắp không giữ được, nơi nào còn có thể nhét Lục công chúa vào? Đừng có nằm mộng!”
Hai người cảm thấy có đạo lý, gật đầu, xoay người đi xuống gọi người.
Không lâu lắm, Tam công tử được người đem vào trước, hắn đã đổi lại một thân nam trang, cũng khôi phục lại dung mạo của mình. Nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt làm ổ trên giường đang cầm canh gừng uống đến thích ý, bĩu môi, “Ta nghĩ ngươi đã quên ta, công thần thay thế ngươi bị thương rồi chứ. Để cho ta ở phòng cách vách tự sinh tự diệt.”
“Làm sao có thể chứ? Ta là loại người vong ân phụ nghĩa sao?” Vân Thiển Nguyệt cười đùa một tiếng, thân thể xê dịch vào bên trong giường, vẫy tay với tên sai vặt hầu hạ Tam công tử, “Đặt ở trên giường .”
Gã sai vặt kia đáp một tiếng, chuyển Tam công tử lên giường.
Vết thương của Tam công tử vẫn không thể xuống giường, nhưng có thể miễn cưỡng ngồi, Vân Thiển Nguyệt cầm một cái gối dựa, đặt vào một đầu khác của giường, để hắn cùng ngồi đối diện nàng, lại hảo tâm phân cho hắn một nửa chăn, làm xong tất cả, nàng khoát khoát tay với gã sai vặt, “Ngươi đi xuống đi!”
Gã sai vặt kia đi xuống.
Tam công tử cũng không cảm thấy thiếu tự nhiên, chỉ chỉ đầu của mình, “Buổi sáng hôm nay ta chưa chải đầu”
“Đừng có coi ta thành nha hoàn sai vặt!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay ra, chiếc lược ở chỗ gương trang điểm bị nàng cầm vào trong tay, đưa cho Tam công tử, “Tự mình chải.”
“Sẽ đụng vào vết thương!” Tam công tử nói.
“Vậy thì lôi thôi đi, dù sao ngươi rất đẹp, cũng không ảnh hưởng cái gì.” Vân Thiển Nguyệt cảm giác được người này cũng quá không khách khí với nàng rồi.
“Không được, ta là người chú trọng dung nhan.” Tam công tử lắc đầu, tự mình cầm lấy lược chải, dường như cực kỳ phí sức để chải đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn một lát, có chút không nhìn được, một tay giành lấy chiếc lược, tiến lên giúp hắn chải đầu.
Tam công tử khẽ cong khóe miệng lên, không nói lời nào, ngồi yên, rất phối hợp với Vân Thiển Nguyệt.
Động tác Vân Thiển Nguyệt cực nhanh, rất nhanh đã chải cho hắn một búi tóc nam tử đơn giản. Sau đó, để cây lược gỗ xuống, lui người về, đánh giá trên dưới hắn một lần, nói lầm bầm: “Một đại nam nhân, lớn lên đẹp như vậy để làm cái gì?”
“Bộ dáng của Dung Cảnh cũng rất đẹp .” Tam công tử nói.
“Bộ dáng hắn đẹp cũng chỉ gây tai họa cho một mình ta, ngươi không giống hắn, Kiều Kiều lúc trước thế nhưng gây họa cho cả đám người.” Vân Thiển Nguyệt vạch trần nội tình của Tam công tử.
Tam công tử khẽ hừ một tiếng, “Khi đó ngươi còn lén chạy đi nhìn ta! Không biết Cảnh thế tử có biết chuyện này hay không, nếu thật sự không biết, ta sẽ hảo tâm nói cho hắn biết.”
“Ngươi thật là. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi, “Lại để cho ta hận không được ném ngươi xuống!”
“Ném đi! Dù sao ta bị thương cũng là vì ngươi. Thời gian dài như vậy cũng không xuống giường được, đã sớm mốc meo rồi, để cho nước mưa tẩy rửa cũng tốt.” Tam công tử chậm rãi nói, dường như không lo lắng một chút nào.
Vân Thiển Nguyệt bị nghẹn, cảm thấy nam nhân đẹp mắt đều có một bệnh chung, chính là miệng độc tâm đen. Nàng bỗng nhiên vô cùng hoài niệm ngày hôm đó đi Hiếu thân vương phủ lần đầu tiên nhìn thấy Tam công tử, là một bộ dạng lạnh nhạt. Sao lại biến thành như bây giờ rồi? Nàng làm sao cũng nghĩ không thông, chẳng lẽ bị nàng làm cho thay đổi? Bỗng nhiên cảm giác rất đau đớn.
Tam công tử nhìn nàng, dường như như biết suy nghĩ trong nội tâm nàng, khoái trá nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì?” Vân Thiển nguyệt liếc hắn một cái.
“Ta đang cười. . . . . .” Tam công tử dừng lại một chút, ý cười trong mắt càng sâu, “Vân Thiển Nguyệt, ngươi có biết ưu điểm lớn nhất của ngươi là cái gì không?”
“Người ta đâu cũng là ưu điểm, đếm không hết, ta nào biết đâu rằng là cái gì.” Vân Thiển Nguyệt rất tự đại mà nói.
“Ngươi thật là không biết đỏ mặt!” Tam công tử căm phẫn nói nàng một tiếng, nói: “Ưu điểm của ngươi chính là thiện tâm, mềm lòng.”
Vân Thiển Nguyệt lặng yên, nếu là trước kia, nàng nghe được câu này, nhất định sẽ cười to, hoặc là cười lạnh khinh thường, hoặc cũng là cười nhạo, hơn nữa sẽ cảm thấy người này thật là kì lạ. Nàng thiện tâm mềm lòng? Nếu nàng mềm lòng, thì trên thế giới sẽ không có người mềm lòng rồi. Nhưng bây giờ nàng lại không phản bác được, chỉ khô khốc nói: “Đa tạ khích lệ .”
Tam công tử “xuy” cười một tiếng, “Ngươi biết khuyết điểm lớn nhất của người là cái gì không?”
“Ngươi đừng nói cho ta biết cũng là cái này đấy.” Vân Thiển Nguyệt liếc xéo hắn.
Tam công tử gật đầu, khó được khi đứng đắn nói: “Đúng vậy !”
Vân Thiển Nguyệt mở mí mắt ra, không tỏ thái độ.
Tam công tử từ từ nói: “Ngươi xem, ta muốn ngươi chải đầu cho ta, ngươi liền chải đầu cho ta, ta nói chuyện ngươi không thích nghe, rõ ràng muốn ném ta xuống, nhưng lại không hạ thủ. Chậc chậc, cho tới bây giờ chưa từng thấy một nữ nhân giống như ngươi vậy.”
“Ta là nữ nhân như vậy thì có cái gì không tốt? Khó có được ta không lãnh tâm máu lạnh, bất cận nhân tình, thật tâm giúp ngươi chải đầu? Đó là vì ta sợ ngươi làm vết thương rách ra lại tiếp tục ở chỗ này của ta ăn chùa uống chùa. Khó có được ta không ném ngươi xuống, ngã chết ngươi sao, quăng không chết mà lại thành nửa tàn phế?” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.
“Ngươi đối với ta còn như thế, như vậy đối với người khác thì sao đây? Như Dạ Khinh Nhiễm, như. . . . . . được rồi , ta nói với ngươi những thứ này làm gì? Ngươi nữ nhân này mới thật là tai họa của nhiều người.” Tam công tử bỗng nhiên ngừng nói, một bộ dạng không muốn nói nữa nhưng vẫn tiếp tục nói với nàng, cuối cùng tổng kết nói: “Cảnh thế tử thật là đáng thương.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Tam công tử, nghe vậy hận không được nhấc chân đạp cho hắn một cước, cả giận nói: “Ta so với hắn thì ta mới là người đáng thương ! Ngươi không thấy hắn độc mồm độc miệng với ta như thế nào đâu, ném ta xuống xe, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc. . . . . .”
“Ngươi là Hương là Ngọc sao? Nhiều lắm cũng chỉ là một khối tảng đá cứng rắn được phủ bên ngoài một lớp rêu xanh dài mà thôi.” Tam công tử chặn lại lời của nàng.
Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là nén không được tiến lên vươn tay hung hăng nhéo vào gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân nam sinh nữ tướng của Tam công tử, cho tới khi trên mặt hắn lưu lại cái dấu đỏ nàng mới hài lòng dừng tay, tức giận cảnh cáo nói: “Có tin ta thật ném ngươi xuống hay không! Cho chó ăn!”
Tam công tử dường như bị kinh sợ, ngậm miệng lại.
“Lăng Liên, Y Tuyết, Thính Tuyết, Thính Vũ, các ngươi đều đứng ở cửa làm gì? Đi vào kể tiết mục ngắn đồi trụy đi!” Vân Thiển Nguyệt không nén lửa giận, miệng hướng ra cửa rống lớn một câu.
Cửa truyền đến một trận kinh hô, mọi người chẳng những không vào, ngược lại đồng thời lui về phía sau. Mặt mọi người liền đỏ tươi như quả táo chín. Đỏ tươi, đỏ đến nỗi có thể nặn ra được nước.
“Thật là không có tiền đồ! Tiết mục ngắn đồi trụy thì có gì mà sợ?” Vân Thiển Nguyệt có chút nhụt chí, ánh mắt quét về phía Tam công tử tựa hồ như thấy hắn đang nhịn cười, nàng quay đầu, cười híp mắt nói với hắn: “Tỷ muội, hay ngươi tới kể đi.”
Trong nháy mắt mặt Tam công tử chuyển đen.
Vân Thiển Nguyệt hình như nghe đến tiếng nghiến răng nghiến lợi, lửa giận biến mất, coi như là hoàn toàn viên mãn. Ngoắc ngoắc tay với đám người ở cửa phòng, “Đi vào, đi vào, vẫn là để ta nói trước đi, đi vào kể chuyện xưa, nói chuyện phiếm.”
Người ở phía ngoài nghe nói không kể tiết mục ngắn đồi trụy nữa, dường như thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đi vào.
“Sao Cảnh thế tử có thể chịu được nữ nhân như ngươi. . . . . .” Tam công tử lầu bầu một câu.
Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, cảm thấy thật sự là nên để cho hắn ở phòng cách vách tự sinh tự diệt, trong mắt không hề có người chủ tử là nàng đây.
Không đến chốc lát, bên trong gian phòng liền tụ tập hơn mười người, cũng bao gồm Triệu ma ma ở bên trong, còn có các tỳ nữ sai vặt trong viện, trong lúc nhất thời mọi người đã xếp thành hàng dài, ngồi tràn đầy trên đất.
Chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên, cho nên mọi người cũng không câu nệ, thật là cũng có một khoảng thời gian dài không cùng Vân Thiển Nguyệt nói chuyện phiếm rồi, tất cả mọi người thật cao hứng, nhất là hai tiểu nha đầu Thính Tuyết, Thính Vũ, chít chít méo méo không ngừng, kể toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ lý thú phát sinh trong kinh thành mấy ngày nay.
Trong lúc nhất thời bên trong gian phòng hàn huyên khí thế ngất trời, tan đi vài phần lạnh lẽo cùng ưu sầu ngoài trời mưa thu.
Lúc bắt đầu hình như Tam công tử không quá thích ứng với không khí náo nhiệt và ấm áp như vậy, cũng kinh ngạc việc Vân Thiển Nguyệt lại cùng hạ nhân hoà thuận, hắn ở chỗ này mấy ngày, đám hạ nhân tại Thiển Nguyệt các rất hoà hợp êm thấm, cho tới bây giờ cũng không thấy phát sinh chuyện bọn họ sau lưng làm đấu đá người chết ta sống tranh giành công việc, lúc nàng không ở đây mỗi người đều làm công việc của mình, dĩ nhiên, lúc nàng ở đây mọi người sẽ rất cao hứng. Giống như là một gia đình nhỏ ấm áp, có thể nghe thấy bọn hạ nhân lúc làm việc cũng sẽ khoan khoái ngâm nga hát, so với tiểu viện lạnh lẽo của hắn tại Hiếu thân vương phủ, hắn biến mất mười ngày nửa tháng cũng không có người hỏi thăm, lấy ra so sánh với nhau thật sự là một trời một vực. Mặc dù mấy ngày nay dưỡng thương không xuống giường được, hắn được chiếu cố không có chút sai sót nào, người người đều đối đãi hắn như khách quý, buồn tẻ nằm ở trên giường nhưng một chút cũng không phiền muộn, ngược lại cảm thấy ấm áp. Loại cảm giác ấm áp này từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ được cảm nhận qua.
Nhất là từ trong miệng các nàng nói ra chuyện lý thú mới mẻ, hắn phát hiện thì ra là kinh thành này không chỉ có mỗi chuyện ngày ngày kiềm chế lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, mà cũng có thể có rất nhiều chuyện thú vị. Nghe được chỗ cao hứng hắn cũng ôm bụng cười to theo mọi người.
Thời gian theo mọi người vui vẻ mà cứ dần trôi qua.
Cho đến khi bên ngoài Thiển Nguyệt các có tiếng bước chân đến gần, Vân Thiển Nguyệt mới ngừng cười nhìn về phía ngoài cửa sổ, Lăng Liên và Y Tuyết đương nhiên cũng nghe được, cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, những người còn lại không có võ công, không phát hiện ra, vẫn tiếp tục nói cười.
Không lâu lắm, thân ảnh cầm dù của Lãnh Thiệu Trác xuất hiện ở cửa, Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.
Lăng Liên và Y Tuyết cũng kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn Tam công tử, thấy hắn vẫn nhìn mọi người, cười đến thật vui vẻ, các nàng đồng thời nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, Tam công tử ngồi ở giữa giường bên, đương nhiên không nhìn thấy được tình hình phía ngoài, nhưng nhạy cảm nhìn ra vẻ mặt Vân Thiển Nguyệt biến ảo, quay đầu nhìn về phía nàng.
Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, thấp giọng nói: “Là Lãnh Thiệu Trác tới, ngươi muốn tránh đi không?”
Sắc mặt Tam công tử trầm xuống.
“Bây giờ hắn đã cải tà quy chính.” Vân Thiển Nguyệt nhìn sắc mặt hắn, lại hạ giọng nói.
“Không gặp.” Giọng nói của Tam công tử lạnh lẽo tựa như băng, trong khoảnh khắc cả người tựa hồ được bao phủ một tầng sương lạnh.
“Được, vậy thì không gặp!” Vân Thiển Nguyệt biết những năm này Tam công tử ở Hiếu thân vương phủ thường xuyên bị Lãnh Thiệu Trác ức hiếp, về sau hắn oán hận, cải trang thành Kiều Kiều đi Yên Liễu Lâu dụ dỗ Lãnh Thiệu Trác khiến Lãnh Thiệu Trác si mê hắn, đây vốn là gút mắt giữa huynh đệ bọn họ, không phải là người trong cuộc, khó mà hiểu được. Nàng không có quyền khuyên hắn buông xuống gút mắt với Lãnh Thiệu Trác. Nàng cho Lăng Liên và Y Tuyết một sắc mặt..
Lăng Liên và Y Tuyết gật đầu đi ra ngoài.
Tất cả mọi người dừng nói chuyện, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Không có gì, mọi người tiếp tục!” Vân Thiển Nguyệt cười khoát khoát tay với mọi người.
Trong chớp mắt bầu không khí như đông lại, tất cả mọi người nhạy cảm cảm ứng được gian phòng có chút lạnh, mà lãnh ý kia xuất phát từ Tam công tử, nhưng cũng là người tinh ý, thấy Vân Thiển Nguyệt nói như vậy, liền nói tiếp theo chủ đề đang nói.
Sắc mặt Tam công tử có chút hòa hoãn, nhưng vẫn có chút không tốt.
Phía ngoài mơ hồ truyền đến giọng nói, Vân Thiển Nguyệt cũng không cẩn thận nghe ngóng, trong lòng suy nghĩ có phải Lãnh Thiệu Trác có chuyện gì hay không, nếu không sẽ không vào lúc trời mưa to mà chạy tới nơi này của nàng. Hôm nay nàng đi điện Kim Loan lúc tảo triều không thấy hắn và Dung Phong. Nói vậy là bọn họ không vào triều.
Không lâu sau, Lăng Liên đi trở về, nhìn Tam công tử, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, Lãnh tiểu Vương gia nói nhất định phải gặp ngài, hắn có chuyện quan trọng.”
Tất cả mọi người dừng nói chuyện.
“Chuyện quan trọng gì?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Hắn không nói, chỉ nói muốn gặp tiểu thư thì mới nói. Thoạt nhìn rất gấp.” Lăng Liên lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Tam công tử, thấy hắn không nói lời nào, nàng đưa tay kéo màn giường xuống, che hắn ở bên trong, khoát khoát tay với ba người Triệu ma ma, Thính Tuyết hiểu ý, mang theo mọi người như ong vỡ tổ thẳng bước đi đi ra ngoài, nàng nói với Lăng Liên: “Đi mời hắn tiến vào!”
Lăng Liên lên tiếng, đi ra ngoài.
Tam công tử không nói chuyện, cũng không hết sức ngăn cản, chỉ là hơi thở lại có chút lạnh.
Không bao lâu, Lãnh Thiệu Trác đi đến, trên người hắn mang theo chút khí lạnh từ nước mưa bên ngoài, nhưng không khí trong phòng vốn đã có chút lạnh, chứ đừng nói nhờ có hắn mà không khí sẽ bớt lạnh hơn. Hắn để dù xuống, vỗ vỗ ống tay áo, đi về phía Vân Thiển Nguyệt, sửng sốt khi thấy bên trong màn giường còn ngồi một bóng người, dừng bước lại.
“Chuyện quan trọng gì để cho ngươi phải tới đây vào lúc trời mưa to thế này?” Vân Thiển Nguyệt ôn hòa nói với Lãnh Thiệu Trác, cười chỉ vào cái ghế.
Lãnh Thiệu Trác giật mình nhìn người bên trong màn che, mông lung nhìn không ra nam hay nữ, hắn nghĩ tới tất nhiên là người tri kỷ cùng Vân Thiển Nguyệt, nếu không cũng không thể nửa nằm ở phía sau màn giường, nhưng nhìn lại không giống Dung Cảnh, mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng vẫn không dò xét, đi tới ghế gần cửa sổ ngồi xuống, nói với nàng: “Là chuyện rất quan trọng.”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày nhìn hắn.
Thần sắc Lãnh Thiệu Trác ngưng trọng, dường như như đang nghĩ tìm từ, hồi lâu mới nói: “Ta. . . . . . Đệ đệ hắn. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới lại mở đầu bằng vấn đề này liền sửng sốt. Trong nháy mắt Tam công tử ngừng thở, cách màn che nhìn về phía Lãnh Thiệu Trác.
“Không thấy đệ đệ của ta đâu.” Lãnh Thiệu Trác dường như rất phí sức nói ra hai chữ đệ đệ này để tạo thành một câu nói đầy đủ.
“Ngươi nói là Tam công tử của Hiếu thân vương phủ?” Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn Tam công tử, thấy hắn mím môi gắt gao, nàng tận lực làm cho giọng nói bình tĩnh. Thật là không nghĩ tới Lãnh Thiệu Trác vì chuyện này mà tìm đến nàng. Sợ là Tam công tử cũng không nghĩ ra.
“Phải, không thấy!” Lãnh Thiệu Trác gật đầu, không phát hiện hơi thở của hai người nơi màn che khẽ biến đổi, nói tiếp: “Trước kia ta đối xử với hắn không tốt, hôm nay tỉnh ngộ, muốn bù đắp, nhưng ta sợ hắn hận ta chán ghét ta, không nhận ta là ca ca, từ sau khi ta khỏi bệnh vẫn không dám đi tới viện của hắn. Mấy ngày nay ta nghĩ rất nhiều, vẫn quyết định đi tìm hắn xin hắn tha thứ ta, dù sao hắn cũng là đệ đệ của ta, trong thân thể chúng ta chảy huyết mạch giống nhau. Nhưng đi tới mới biết được không thấy người đâu. Người trong viện nói ta mới biết hắn đã biến mất nhiều ngày. Ta rất lo lắng.”
“Như vậy?” Vân Thiển Nguyệt nhướng nhướng mày, hỏi “Ngươi tìm đến ta . . . .”
“Ta không nghĩ ra được chủ ý gì, không biết có nên nói cho phụ vương biết không, hay là vẫn lặng lẽ đi tìm hắn. Ta sợ sau khi ta nói cho phụ vương, vạn nhất phụ vương làm ra chuyện tình gì không tốt đối với hắn, hắn sẽ càng oán hận ta.” Lãnh Thiệu Trác chau mày, biểu hiện nội tâm đặc biệt mâu thuẫn.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Tam công tử. Chỉ thấy Tam công tử thu hồi tầm mắt từ trên người Lãnh Thiệu Trác, sắc mặt lạnh như băng, không có chút cảm xúc nào. Nàng ngầm thở dài, nói với Lãnh Thiệu Trác: “Chuyện này không nên nói cho Hiếu thân vương biết, đúng như lời ngươi nói, nói cho ông biết cũng không phải là chuyện tốt gì. Dù sao Tam công tử cũng là công tử của Hiếu thân vương phủ, người không thấy nhiều ngày tất nhiên là chuyện lớn. Ta giúp ngươi lén tìm người thăm dò thăm một chút!”
“Thật sự? Ngươi giúp ta?” Ánh mắt Lãnh Thiệu Trác sáng lên.
“Ừ, ta giúp ngươi.” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.
“Vậy thì không còn gì tốt hơn. Ta hi vọng mau chóng tìm được hắn, cho dù hắn không thích Hiếu thân vương phủ, ta cũng muốn biết hắn ở đâu, ta muốn nói lời xin lỗi với hắn, xin hắn tha thứ, bất kể sau này hắn có xem ta là ca ca hay không, ta cũng sẽ coi hắn là đệ đệ của ta.” Lãnh Thiệu Trác nói.
“Ừ! Ta sai người truyền lệnh lén thăm dò, có tin tức sẽ lập tức nói cho ngươi biết, ” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Lãnh Thiệu Trác dường như thở phào nhẹ nhõm, vẻ mâu thuẫn trên mặt cũng tản đi, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Có ngươi giúp ta thì ta yên tâm rồi. Thương thế của ngươi tốt chưa? Hai ngày trước ta có sang đây thăm ngươi, đều bị chặn ngoài cửa. Vừa rồi thời điểm mới vừa vào phủ gặp được Vân Vương thúc, hắn dẫn ta tới đây, nếu không chính mình cũng không tiện thất lễ chạy vào trong sân ngươi tìm ngươi.”
“Đã tốt hơn rồi.” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, nghĩ tới không trách được Lãnh Thiệu Trác có thể tự mình đi vào, thì ra là công lao của cha nàng.
“Thân thể của ngươi không việc gì ta liền yên tâm, hôm nay ta không có việc gì khác chỉ mỗi chuyện này thôi. Ta trở về phủ chờ tin tức của ngươi.” Lãnh Thiệu Trác không biết là bởi vì ngại nơi này là khuê phòng của Vân Thiển Nguyệt nên không thể ở lâu, hay là ngại người đang ngồi trên giường phía sau màn che, đứng dậy cáo từ.
“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cũng không giữ hắn lại, hô ra phía ngoài, “Lăng Liên, Y Tuyết, tiễn Lãnh tiểu Vương gia!”
Lăng Liên, Y Tuyết ở bên ngoài đáp một tiếng, Lãnh Thiệu Trác không nhiều lời nữa, xoay người ra khỏi cửa phòng.
Cho đến khi thân ảnh hắn biến mất ở cửa Thiển Nguyệt các, Vân Thiển Nguyệt mới mở miệng vớiTam công tử: “Ngươi thật sự không muốn tha thứ cho hắn?”
“Không muốn!” Tam công tử không chút nghĩ ngợi nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Ta sẽ không khuyên giải ngươi. Chuyện không đặt tại trên người của ta, ta cũng không thể nhận thức những khổ đau mà ngươi từng chịu. Ta chỉ nói với ngươi một điều, thân nhân, trên thế giới này chỉ có mấy người mà thôi. Thân huynh đệ, đã ít lại càng ít. Vợ chồng tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới cùng chăn gối. Thân huynh đệ, duyên phận cũng sẽ không cạn như vậy.”
Tam công tử trầm mặc không nói.
“Ngươi cũng thấy đấy, hắn đã khác trước kia. Lãnh Thiệu Trác trước kia chính là cái bộ dạng so với súc sinh cũng không khác là bao, bây giờ trải qua một lần trọng sinh, cũng đã trở thành người. So với các công tử bên trong kinh thành thì càng giống người hơn. Ngươi cũng không cần vội vã trở về phủ, vẫn ở chỗ này của ta đợi đi, suy nghĩ thật kỹ vào. Ta đương nhiên tôn trọng sự lựa chọn của ngươi. Ngươi không tha thứ cho hắn, ta sẽ không nói cho hắn biết tin tức của ngươi. Đây là chuyện của ngươi, đương nhiên bản thân ngươi có quyền quyết định.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Tam công tử trầm mặc gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, biết hắn cần yên lặng một chút, liền sai người đi vào đưa hắn về gian phòng cách vách.
Kế tiếp Vân Thiển Nguyệt liền nằm ở trên giường ngủ, phía ngoài mưa triền triền miên miên, giống như là nỗi buồn của nữ nhi ngày thu.
Không biết qua bao lâu, Lăng Liên đứng ở bên giường khẽ đẩy Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư, Lục công chúa đến phủ chúng ta tìm thế tử, thế tử nói không gặp, Lục công chúa cường ngạnh xông vào, bây giờ đã chạy thẳng tới Tây Phong Uyển rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt không mở ra, trong lòng dâng lên tức giận, nói với Lăng Liên: “Ngăn nàng lại, đưa về cung”
“Dạ!” Lăng Liên đáp một tiếng, đi ra ngoài.
“Mặt khác truyền lời cho Minh phi nương nương, bảo nàng quản giáo tốt nữ nhi của mình” Vân Thiển Nguyệt lại bổ sung: “Nói cho phụ vương cùng ca ca, sáng sớm mai lần lượt đưa thêm cho lão Hoàng đế sổ con, để cho ca ca tiếp tục khẩn cầu hưu thê.”
“Dạ!” Lăng Liên lại đáp một tiếng, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, vội vàng ra khỏi cửa phòng.
Vân Thiển Nguyệt bị đánh thức, không còn tiếp tục buồn ngủ, nhìn chằm chằm nóc phòng trong chốc lát, liền gọi Y Tuyết vào, lệnh nàng phân phó Hoa Sênh đem tin tức Hồng các thăm dò được ở các nơi truyền tới một phần. Y Tuyết lên tiếng đi ra ngoài.
Không lâu lắm, Lăng Liên trở lại, nói đã phái người đưa Lục công chúa hồi cung.
Lại qua chốc lát, Y Tuyết mang đến đến hai mươi ba mươi quyển sổ màu đen cho Vân Thiển Nguyệt, từ lúc Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận Hồng các, vẫn không nhúng tay vào các hoạt động của Hồng Các, cũng không xem báo cáo tin tức mỗi ngày từ các nơi truyền đến Hồng Các. Đây là lần đầu tiên.
Hôm nay thời cuộc ngầm rõ ràng đã đến giai đoạn gay cấn, nếu không lão Hoàng đế cũng sẽ không đặt Đức thân vương phủ vốn trung lập ra ngoài trong chuyến đi Lam gia, để cho Dạ Khinh Nhiễm cùng đi theo Dạ Thiên Dật. Trước kia nàng vẫn không muốn đi làm cái gì, hôm nay không làm không được rồi. Muốn làm gì cũng không thể để tai mắt bế tắc, phải hiểu rõ tình hình thiên hạ trước tiên. Lần này Phong các tổn thất nặng nề, lại đang bị giám sát bởi ẩn vệ của Hoàng thượng, hôm nay đương nhiên cần dựa vào Hồng các.
Trên mật hàm Mặc các của Dung Cảnh đều viết một chữ “Mặc”, mà trên mỗi quyển sổ của Hồng các đều viết một chữ “Hồng”. Cách làm có chút khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Lăng Liên và Y Tuyết canh giữ ở cửa, Vân Thiển Nguyệt bắt đầu lật tới lật lui mật hàm.
Hai mươi ba mươi quyển sổ này cơ hồ bao gồm tin tức các nơi trong thiên hạ. Bên trong mỗi trang không phải là dùng chữ viết ghi chép, mà là các giấy truyền tin từ các nơi được dán vào trên mỗi trang. Lời ít mà ý nhiều, vừa xem hiểu ngay.
Hôm nay bên ngoài có truyền ba tin tức lớn, truyền rất sôi nỗi.
Thứ nhất là, Sở gia chủ thần bí của thập đại thế gia đã lấy vợ, thê tử là tiểu chủ càng thêm thần bí của Hồng các, vợ chồng phu thê tình thâm, làm tan nát vô số tâm hồn thiếu nữ ngưỡng mộ Sở gia chủ.
Thứ hai là, thái tử Nam Lương mang theo tỳ nữ mỹ nhân chịu đòn nhận tội với Lam gia, dũng cảm xông vào đầm rồng hang hổ trận bình yên vô sự, đầm rồng hang hổ trận của Lam gia chỉ thường thôi, thái tử Nam Lương vô lễ với Lam gia chủ khiến nàng mang thai, Lam gia chủ chính miệng chứng thật chỉ là lời nói dối, Duệ thái tử vứt bỏ Lam gia chủ mà không cưới, mang theo tỳ nữ mỹ nhân về.
Thứ ba là, mỹ nhân bên cạnh Nam Lương Duệ thái tử tại thập đại thế gia có lộ mặt, liền có người yêu thích mà vẽ thành bức họa truyền ra ngoài, người trong thiên hạ đều khen ngợi, còn đem ra so sánh với đệ nhất mỹ nhân Thiên thánh Tần tiểu thư Tần Ngọc Ngưng của phủ Thừa Tướng, cùng Thiển Nguyệt tiểu thư Vân vương phủ, thấy nàng thậm chí còn hơn một bậc. Bức họa mỹ nhân kia bị truyền đến huyện Hà Cốc, dân chúng huyện Hà Cốc đồng thời chứng thật, chính là Lạc Dao công chúa Đông Hải quốc. Tin tức này vừa ra, trong nháy mắt liền nhấc lên sóng to gió lớn.
Ba tin tức lớn, một so với một càng oanh động hơn càng làm người ta phấn chấn hơn, có người biết chuyện lấy chuyện hôn ước của Đông Hải quốc Lạc Dao công chúa và Vinh vương phủ Cảnh thế tử ra nói, so sánh đặt Lạc Dao công chúa và Thiển Nguyệt tiểu thư ở cùng nhau, lại lôi chuyện hôn ước giữa Thất hoàng tử Dạ Thiên Dật cùng Thiển Nguyệt tiểu thư Thiên thánh ra nói, lần nữa dẫn phát sinh tranh luận, sau khiến cho hai bên phản ứng, lại đem chuyện dây dưa đã phủ đầy bụi của thái tử Nam Lương Duệ cùng Nam Cương Diệp công chúa nói ra, rối rít phỏng đoán quan hệ giữa Duệ thái tử và Lạc Dao công chúa. . . . . .
Từ xưa tới nay, chuyện anh hùng luôn luôn được dân chúng sùng bái, nhưng vì dân chúng cũng yêu thích đàm luận các nhân vật phong hoa tuyết nguyệt, nhi nữ tình trường. Nhất là Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt, Dạ Thiên Dật, Nam Lăng Duệ, Diệp Thiến, Lam Y, Lạc Dao ai ai cũng biết, họ đều là nhân vật nhi nữ tình trường nổi tiếng, nên càng bị người chú ý.
Trong lúc nhất thời thiên hạ bị làm cho sôi sùng sục.
So sánh với sự sôi nổi trong dân chúng, sau lưng các quốc gia sóng ngầm bắt đầu khởi động lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Giống như là biển rộng bị một trận gió lớn thổi qua, nhấp nhô chẳng qua là phía trên mặt biển mà thôi, còn đáy nước thì hoàn toàn yên tĩnh không có sóng.
Nam Lăng Duệ mang theo mỹ nữ hồi Nam Lương, cũng không công bố thân phận của nàng, chỉ nói là thiếp thân tỳ nữ, cảm động và nhớ ân cứu mạng của Duệ thái tử, cam nguyện cả đời đi theo. Nam Lương vương rất tán dương biểu hiện của Nam Lăng Duệ ở Lam gia, mặc dù không chiếu cáo thiên hạ, nhưng hắn nói một câu”Trẫm có thái tử, xã tắc Nam Lương đều không lo.” Bị người khác truyền ra ngoài, đủ để thấy Nam Lương vương vô cùng hài lòng với chiến công lần này của thái tử, sự kính yêu của dân chúng Nam Lương đối với Nam Lăng Duệ nâng cao một bước. Mà Nam Lương vương cực kỳ yêu mến mỹ nhân Duệ thái tử mang về, ban thưởng hậu lễ.
Nam Cương từ sau khi Diệp Thiến mang theo phò mã Vân Mộ Hàn về, triều thần Nam Cương hoảng loạn, lòng quân ổn định, hôm nay Nam Cương Vương vẫn bệnh triền miên trên giường bệnh, công chúa Diệp Thiến giám quốc, phò mã phụ trợ. Hai vợ chồng cực kỳ hòa thuận, triều cục Nam Cương vững vàng. Đối với chuyện gút mắt giữa Lam gia chủ Lam Y cùng Nam Lăng Duệ, Nam Cương thật giống như không hề hay biết, từ đầu đến cuối, chưa từng bình phán đôi câu vài lời.
So sánh với Nam Cương thái bình, Tây Duyên phải náo nhiệt hồi lâu. Tây Duyên truyền ra tin tức hộ quốc thần nữ bị bệnh, Tây Duyên Vương khẩn trương, sai người đi khắp thiên hạ tìm danh y, rất nhiều người sau khi chẩn mạch cho hộ quốc thần nữ, đều nói thần nữ bị bệnh bất trị, thúc thủ vô sách, Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, chém giết mấy tên thầy thuốc, trong lúc nhất thời toàn bộ thầy thuốc tại Tây Duyên đều cảm thấy bất an.
Bắc Cương cùng Nam Cương cũng không sai biệt lắm, bây giờ là mùa thu, năm nay Bắc Cương bởi vì có các biện pháp phòng hộ đê vô cùng tốt, nên không dẫn đến nạn lụt, bây giờ chính là vụ thu hoạch mùa thu, dân chúng vô cùng chờ mong mùa thu hoạch năm sau. So với các nơi khác thì thái bình vui sướng hơn nhiều. Coi như là nơi hòa thuận vui vẻ nhất trong thiên hạ.
Những tin tức này không khác lắm với suy đoán của Vân Thiển Nguyệt nên nàng cũng không thèm để ý, nhưng trong đó có một tin tức đưa tới sự chú ý của nàng, đó là một cái tin tức cực kỳ tầm thường, trong tin tức nói, một ngày trước quan binh trông coi Thiên Thủy nhai tại Phượng Hoàng quan bệnh chết, tổng binh Phượng Hoàng quan lập tức bổ khuyết vị trí này..
Vân Thiển Nguyệt nhìn cái tin tức kia bất động hồi lâu, Phượng Hoàng quan là trạm kiểm soát giữ Nam Lương cùng Thiên Thánh, Thiên Thủy nhai là một khe suối thiên nhiên đường thủy, có thể coi như là một miệng cống. Cách Phượng Hoàng quan vài chục dặm. Một khi mở cổng dẫn thủy, như vậy nước sẽ chảy thẳng xuống dưới, bao phủ bên dưới chính là cả Phượng Hoàng quan. Bởi vì địa thế hiểm yếu, Thiên Thủy nhai được coi là trọng hiểm, Nam Lương vẫn xem nơi đó là trọng yếu, thậm chí còn phái ẩn vệ hoàng thất Nam Lương tới gác. Có thể nói cực kỳ thận trọng, những năm này cũng không gặp qua chuyện không may.
Hôm nay bệnh chết một quan trông coi cũng không có gì lạ, nhưng nếu là người nọ không phải là bệnh chết, sẽ cần phải nghiên cứu lại.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến chỗ này, để mật hàm xuống, kêu ra phía ngoài, “Lăng Liên, ngươi nhanh đi tìm phụ vương, để cho ông tới chỗ của ta một chuyến, nói ta có chuyện quan trọng muốn nói cho ông biết.”
“Dạ, tiểu thư!” Lăng Liên nghe ra sự ngưng trọng trong tiếng nói của Vân Thiển Nguyệt, vội vàng đi.
“Y Tuyết, Ma Thiên nhai cách Phượng Hoàng quan gần nhất, bây giờ ngươi liền truyền tin tức cho Hoa Sênh, lệnh cho nàng dùng chim bồ câu truyền tin tới người của Ma Thiên nhai , đi trước Thiên Thủy nhai dò thăm tin tức, nghiêm mật tra rõ phải chăng Thiên Thủy nhai có dị thường hay không?” Vân Thiển Nguyệt hướng ra phía ngoài phân phó.
“Dạ!” Y Tuyết nghe vậy lập tức lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt phân phó xong hai người, khép mật hàm lại, nghĩ tới không biết Dung Cảnh có từ trong Mặc Các phát hiện tin tức này hay không. Nàng ở cục Quốc an mấy năm, tự mình đã trải qua vô số đại án, mỗi một vật đại án cùng đại sự phát sinh, thời điểm ban đầu cũng không phải là chi tiết vang trời chấn địa gì, mà chỉ là một ngọn lửa nhỏ, thậm chí còn không được tính là ngọn lửa, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động xảy ra, nhưng khi ngọn lửa lan tràn, mượn một trận gió đông, khi biết chuyện thì chính là lửa đã cháy lan ra đồng cỏ trở thành đại hỏa, diệt cũng diệt không được. Giống như bảy tám năm trước một hồi đại hỏa ở Đông Bắc Hưng Yên lĩnh, bắt đầu là ngọn lửa nhỏ, về sau cháy ra ngàn dặm, hai mươi năm sau đất đai không có sức sống.