Edit:Châu Kha
Beta: Leticia
Sau một đêm triền miên, thể nào cũng dậy muộn.
Ngày thứ hai sau đại hôn, Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại thì đã là buổi trưa.
Nàng mở to mắt, tay vừa nhúc nhích, bên cạnh liền truyền đến giọng ôn nhu của Dung Cảnh, “Tỉnh?”
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu, nhìn Dung Cảnh đang ôm lấy mình, hai mắt ôn nhu như nước, khóe môi chợt nhếch lên vui vẻ. Nàng cũng không khỏi nhìn hắn cười cười, “Giờ nào rồi hả?”
“Còn kém hai khắc nữa là qua buổi trưa.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt lập tức ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên mặt trời đã cao quá đỉnh đầu, nàng nhìn Dung Cảnh, “Sao chàng không gọi ta dậy?”
Dung Cảnh nháy mắt mấy cái.
“Đã qua buổi trưa thì không thể dâng trà phải không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
Dung Cảnh gật gật đầu, “Tựa hồ là như vậy.”
Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đạp hắn một cái, ảo não nói: ” Hôm qua ta đã nói chàng đánh thức ta dậy, sao chàng lại không gọi hả? Có phải muốn ta bị người khác chê cười thì chàng mới hài lòng hả? Đã là buổi trưa rồi, ta làm sao đi dâng trà đây chứ?”
“Vậy thì ngày mai đi.” Dung Cảnh quả thực trúng một cước của Vân Thiển Nguyệt, không đếm xỉa tới nói.
“Đợi đến ngày mai chẳng phải là để người ta cười đến chết sao.” Vân Thiển Nguyệt liếc ngang qua hắn, chủ động mặc quần áo.
“Hôm qua không phải đã nói rồi sao? Gia gia muốn ôm tôn tử, tự nhiên sẽ thông cảm cho chúng ta mà.” Dung Cảnh vươn tay ôm lấy Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng khẽ nói, “Gia gia hận không thể để chúng ta ba ngày không xuống giường nổi ấy chứ.”
Vân Thiển Nguyệt mặc kệ hắn, “Nằm để mơ thiên thu đại mộng của chàng đi!”
Dung Cảnh ho nhẹ một tiếng, “Dù sao thì cũng đã trễ, vậy khỏi cần dậy luôn nha!”
Vân Thiển Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, âm hiểm nói: “Nếu như chàng có ý định chúng ta ở riêng ngay ngày đại hôn thứ hai thì ta không có ý kiến.”
Dung Cảnh lập tức buông tay ra, duỗi tay nâng trán, bất đắc dĩ nói: “Thế nhưng mà hôm nay không còn kịp rồi đây này!”
“Không phải chàng có bản lĩnh lớn lắm sao? Chàng làm cho thời gian dừng lại đi.” Vân Thiển Nguyệt lành lạnh nói.
Dung Cảnh lập tức trầm mặc.
Vân Thiển Nguyệt không hề nhìn hắn, động tác mặc quần áo lưu loát, trong nội tâm oán hận nghĩ, coi như hắn có lương tâm, biết sau khi giày vò nàng một đêm thì phải lau rửa để nàng có một thân nhẹ nhàng khoan khoái lại còn thư giãn gân cốt cho nàng, và còn để cho nàng ngủ thoải mái..
Mặc được một nửa y phục, Vân Thiển Nguyệt mới phát hiện không đúng, nàng như thế nào trong cơn tức giận lại cầm lấy hỉ phục hôm qua mặc vào. Liền thoát bộ hỉ phục ra, vươn tay chỉ nam nhân nào đó nãy giờ vẫn im lặng, “Lấy cho ta một bộ y phục.”
Dung Cảnh đứng dậy, đi đến tủ quần áo, lấy ra cho Vân Thiển Nguyệt một bộ đồ mới.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay lấy, động tác nhanh nhẹn mặc vào người.
Dung Cảnh ở bên cạnh nhìn, cũng không có ý định hỗ trợ.
Trong phòng truyền ra tiếng Vân Thiển Nguyệt mặc quần áo sột sột soạt soạt.
Sau một lúc lâu, Vân Thiển Nguyệt mặc y phục thỏa đáng, nhìn về phía Dung Cảnh, thấy hắn vẫn còn mặc một thân áo mỏng, nhìn hắn trừng mắt, “Dâng trà là chuyện một mình ta làm à? Chàng không đi sao?”
“Đi!” Dung Cảnh lắc đầu một cái, rồi lại gật đầu.
“Vậy còn không mau đi thay y phục.” Vân Thiển Nguyệt thúc giục hắn.
Dung Cảnh nhìn nàng, chậm rì rì nói: “Thế nhưng mà một canh giờ trước lúc nàng còn chưa dậy , ta đã truyền tin đến cho gia gia và mọi người trong phủ, nói nàng hôm nay không đến dâng trà rồi.”
Vân Thiển Nguyệt trừng mắt.
“Cho dù bây giờ nàng có đến thì trong đại sảnh cũng không có ai đâu.” Dung Cảnh nhìn nàng, “Trừ khi gia gia lại triệu tập người trong phủ lại. Nói như vậy… ừ, cũng không phải là không được, chỉ là… nàng không biết sao, chuyện cười càng huyên náo hơn sao?”
Mặt Vân Thiển Nguyệt tối sầm.
Dung Cảnh vươn tay ôm lấy nàng, cười nói: “Ngày đầu tiên không dâng trà thì nàng sợ cái gì? Chỉ là chậm mà thôi, gia gia nóng lòng ôm tôn tử, hôm qua nàng còn nói sinh thật nhiều con, sao ta có thể không cố gắng để nàng sinh? Ai dám chê cười nàng? Về sau ở Vinh vương phủ này nàng là lớn nhất. Nàng muốn người khác đi hướng đông, người khác không dám đi hướng tây, nàng nói một, ai dám nói hai. Nghe lời ta, không đi nhé!”
Vân Thiển Nguyệt đen mặt nhìn hắn.
Dung Cảnh cười xoa xoa đầu nàng, lại vỗ vỗ sau lưng nàng, giọng điệu ôn nhu đến mức có thể chảy nước, “Nàng sinh cho gia gia một tôn tử trắng mập, so ra còn cao hứng hơn là dâng cho gia gia mười chén trà. Về phần người khác , đám người chú bác thẩm thẩm, bọn họ còn chưa có tư cách uống trà nàng dâng. Hiện tại nàng chính là tỷ tỷ của thiên tử do chính thái hậu ủy thác mà.”
Trì hoãn nửa ngày, Vân Thiển Nguyệt nhìn đồng hồ cát đã là giữa buổi trưa, nàng chỉ có thể mặt đen lên thôi, ảo não nói: “Hôm qua chẳng phải ta đã nói nhiều lần với chàng là đánh thức ta dậy rồi, lỗ tai chàng có gió sao?”
Dung Cảnh cười nói: “Lỗ tai không có gió, nhưng thấy nàng ngủ ngon quá, ta không nỡ.”
Vân Thiển Nguyệt nghe ba chữ sau, tức giận nửa ngày cũng tản đi, người này đã sủng nàng đã đến trình độ như vậy, loại chuyện như dâng trà này chính là lễ lớn nhất trong đại hôn ngày thứ hai, vậy mà hắn cũng có thể qua loa ứng phó, nói không đi thì không đi, lại nói còn có thể thay đổi thời gian hay sao? Phục hắn luôn rồi. Trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: “Ta đói bụng.”
“Thanh Thường, thế tử phi đói bụng.” Dung Cảnh lập tức xoay mặt ra ngoài ấm giọng phân phó.
“Vâng, thế tử, đã sớm chuẩn bị tốt bữa trưa rồi, chỉ còn chờ thế tử phi tỉnh.” Hiển nhiên Thanh Thường vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, sợ là lời hai người nói nàng ta đều nghe hết đi, trong giọng nói ẩn ẩn hàm chứa một tia vui vẻ truyền đến.
Mặt Vân Thiển Nguyệt có chút hồng, giật tay ra khỏi tay Dung Cảnh , “Cầm tay chó của chàng đi chết đi.”
Dung Cảnh im lặng nhìn nàng, vừa bực mình vừa buồn cười, “Quả nhiên là nhà có bà chằn! Lúc này mới chỉ là đại hôn ngày thứ hai, Vân Thiển Nguyệt, nàng thật sự là từ trong ra ngoài đều ghét bỏ ta sao?”
Vân Thiển Nguyệt cũng bị hắn làm cho buồn cười, hừ một tiếng, “Dâng trà cho gia gia, gặp người trong Vinh vương phủ , ta mới đường hoàng trở thành người của Vinh vương phủ. Hôm qua ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chuyện này, cảm thấy nó rất quan trọng, ai bảo chàng không đánh thức ta dậy, tự chủ trương chứ? Hôm nay ai ai cũng đều sẽ cảm giác được chúng ta không hiểu biết lễ nghi, muốn làm gì thì làm hung hăng càn quấy , đến tình trạng coi trời bằng vung rồi.”
Dung Cảnh nghe vậy cúi đầu hôn hôn môi của nàng, cười nói: “Hôm nay không dâng trà cũng không có gì, ai quy định ngày thứ hai dâng trà thì không quan trọng? Nàng vốn đã muốn làm gì thì làm, hung hăng càn quấy coi trời bằng vung rồi. Thêm cái này nữa thì có sao? Lúc nàng còn ở Vân vương phủ là Vân Thiển Nguyệt, dù gả đến Vinh vương phủ cũng vẫn là Vân Thiển Nguyệt. Chỉ cần ta không ép buộc, ai dám đến quản tính tình của nàng chứ? Ta nhất định không tha cho hắn.”
Chút tức giận của Vân Thiển Nguyệt lập tức bởi vì những lời này mà tan thành mây khói, trong nội tâm ấm áp, giọng điệu mềm nhũn, “Nói cũng phải!”
“Cho nên, ngày mai dâng trà cũng không sao, hôm qua nàng mệt muốn chết rồi, hôm nay cũng nên nghỉ ngơi!” Dung Cảnh ôn nhu nói.
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, vừa bắt đầu có chút huyên náo, lúc này trầm tĩnh lại, không có chuyện gì, lập tức cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn ra, thân thể lười biếng, lại trở về nằm trên giường .
Dung Cảnh buồn cười nhìn nàng, ” Sao lại không có tinh thần rồi ?”
Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng.
Dung Cảnh cũng nghiêng người ngã xuống giường, ôm nàng nói: “Trước kia như thế nào, về sau cũng vậy. Vinh vương phủ cũng không phải vì nàng thay đổi mà đối xử với nàng khác, thế tử phi hay là Thiển Nguyệt tiểu thư , nói cho cùng cũng chỉ là thay đổi thân phận .”
Vân Thiển Nguyệt buồn cười, người này sao nhiệt tình dạy bảo nàng thế, xem ra cũng sợ nàng có áp lực. Đại khái là nàng lần đầu tiên làm dâu nhà người ta, trong lòng vẫn có một chút khẩn trương. Cho nên biểu hiện ra ngoài, khiến cho người nào đó tiếc chữ như vàng mới nói nhiều thế này . Gật đầu nói: “Ta hiểu, Dung công tử, không cần chàng xem ta là trẻ nhỏ mà dạy từng chút một đâu.”
Dung Cảnh nhìn nàng một cái, cười nói: “Người nào đó đêm hôm qua hoàn toàn giống như một tiểu hài tử, sợ dậy không nổi giường, dâng trà muộn, nói muốn trở thành con dâu gương mẫu, muốn ta đánh thức nàng…”
“Chàng còn nói!” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt.
Dung Cảnh cười khẽ, “Được rồi, ta không nói nữa!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, khẽ nói: “Chàng chờ đi, hôm nay ta nóng lòng dâng trà, bị chàng chê cười, đợi ba ngày sau lại mặt, xem chàng có nóng lòng không thì biết nhé.”
Dung Cảnh lắc đầu, “Ước chừng là không đâu.”
“Vậy cũng không đúng, người nào đó cũng lầm đầu làm con rể nhà người ta. Đến lúc đó một đống người ở Vân vương phủ sẽ đến xem mặt con rể mới.” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, giọng nói kéo dài: “Dung công tử là ai chứ? Da mặt dày như tường thành, ta không bì kịp, chàng nói không nôn nóng, cũng đúng.”
Dung Cảnh giơ tay búng trán nàng một cái, tức giận nói: “Vân Thiển Nguyệt, xem ra nàng hôm nay rất có tinh thần, chắc do hôm qua ta chưa đủ cố gắng rồi.” Dứt lời, hắn nhìn xem nàng, “hôm nay chúng ta cứ dứt khoát ở không xuống giường nhé?”
Vân Thiển Nguyệt lập tức câm nín.
“Ừ?” Dung Cảnh trương miệng ngậm chặt vành tai nàng.
Vân Thiển Nguyệt né tránh, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, lập tức nói: “Thanh Thường đến rồi.”
Dung Cảnh không để ý tới nàng, động tác nhẹ nhàng đè eo nàng xuống.
Nhìn hắn cử động nhẹ nhàng, nhưng hết lần này tới lần khác Vân Thiển Nguyệt vẫn không có sức tránh khỏi, nàng vội vàng nói: “Ta đang đói này.”
“Ta cũng đói.”Cánh môi của Dung Cảnh rơi xuống hôn triền miên.
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy dạ dày nàng rỗng tuếch, nhất định phải bổ sung năng lượng, nếu không đừng nói hôm nay không dâng trà được , ngày mai cũng không có sức mà dâng, biết rõ chính mình liên tục chọc nam nhân này tức giân, vội vàng xin tha, mềm nhũn mà nói: “Được rồi Dung Cảnh , thật sự ta rất đói bụng.”
“Hừ?” Dung Cảnh nhìn nàng, “Đây mà là lời xin tha thứ hả?”
Đây không tính là xin tha thứ thì là gì! Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
Dung Cảnh lắc đầu, cúi đầu tiếp tục hôn nàng, giọng có chút khàn, “Không tính…”
Vân Thiển Nguyệt nghe được tiếng Thanh Thường dừng bước, đứng tại cửa mà không dám đi vào, mùi thơm thức ăn từng đợt bay vào ra, nàng vội vàng xin khoan dung, giọng điệu mềm nhũn uyển chuyển,vô lực mềm yếu, “Phu quân…”
Một tiếng này nói ra, nàng cảm thấy như là cắt đất đền tiền, quá đau xót, quá không có tiền đồ, xưng hô thế này quá không thích ứng được.
Ai ngờ Dung Cảnh vẫn như cũ không hài lòng, ngoéo môi một cái, bắt bẻ nói: “Giọng nói quá nhỏ.”
Vân Thiển Nguyệt trừng mắt , thấy hắn bộ dạng thật sự rất đói, không ngại đem nàng ăn sạch trước khi cho nàng ăn, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lớn tiếng gọi thêm một lần nữa.
Dung Cảnh cũng biết không thể một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thoả mãn buông nàng ra, ôm nàng ôm xuống giường, đi đến trước bàn.
Hai người ngồi xuống, Thanh Thường mới dám bưng khay thức ăn đi vào, cười nói chúc mừng, đặt đồ ăn lên bàn, lặng lẽ lui ra.
Vân Thiển Nguyệt ngồi im, để cho Dung Cảnh xúc cho nàng, Dung Cảnh tất nhiên là không có ý kiến.
“Tử thư và ca ca bọn hắn đâu ?” Ăn được một nửa, Vân Thiển Nguyệt mới nhớ tới đám tám người náo động phòng hôm qua.”Ngọc thái tử đi Vân vương phủ, những người còn lại đều ngủ chưa dậy.” Dung Cảnh nói.
“Vậy qua mấy ngày mới có thể tỉnh?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mi. Hóa ra còn có người ngủ giỏi hơn nàng.
“Ngày mai !” Dung Cảnh nói.
“Chàng cũng thật đen, người ta lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây, chàng lại tính kế làm cho người ta ngủ say hai ngày tại nhà mình.” Vân Thiển Nguyệt khiển trách một câu.
“Chính bởi vì là ngàn dặm mà đến, bọn hắn không được nghỉ ngơi, ta mới bỏ dược nửa khắc say cho bọn hắn dùng, lại để cho bọn hắn nghỉ ngơi thật tốt hai ngày. Đối với khách quý, tất nhiên là phải dùng lễ mà đối đãi.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt im lặng, có thể nói như thế sao? Nhưng quả thật là bọn họ bôn ba ngàn dặm đến đây cũng có chút vất vả, để cho họ ngủ hai ngày cũng tốt.
Hai người không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt lười biếng nằm trong ngực Dung Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cái gốc hoa đào mà Dung Cảnh giữ ấm kia đã sớm qua kỳ nở hoa, hôm nay chỉ còn lại một thân cây, nhưng vẫn hưởng thụ đãi ngộ được sưởi ấm bằng bếp lò, thoạt nhìn có lẽ là chờ nó kết quả.
Tử Trúc Viện yên lặng khoan thai trước nay chưa từng có.
“Đại hôn chàng có mấy ngày nghỉ ?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến thời gian an tĩnh thư thái như vậy , không biết có thể có mấy ngày.
Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Dung Cảnh, “Khó nói.”
“Sao lại khó nói? Chẳng nhẽ đại hôn mà chàng không có thời gian nghỉ ngơi? Đại hôn của Hoàng đế còn có ba ngày nghỉ ngơi.” Vân Thiển Nguyệt nhướn mi.
Dung Cảnh ấm giọng nói: “Nếu không phải là người khác tự tìm tới phiền toái, ước chừng có thể nhiều thêm mấy ngày nghỉ, nếu có người tìm ta phiền toái, sau ngày hôm nay, nhiều lắm là nửa ngày mai thì khó có thể an bình rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thì nhớ tới Dạ Thiên Dật cùng Dạ Khinh Nhiễm, hôm qua nàng không nhìn thấy hai người kia, hỏi qua một lần, Dung Cảnh không có trả lời, nàng cũng không suy nghĩ gì thêm, hôm nay nhắc đến, nàng liền tò mò, “Rốt cuộc chàng đã làm gì thế? Sao hai người bọn họ không có động tĩnh gì hết.”
“Cũng không có gì, chỉ là ở bên ngoài ngự thư phòng sắp đặt thêm một trận pháp mà thôi.” Dung Cảnh hời hợt nói.
“Nói như vậy là chàng vây bọn họ trong trận rồi hả?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mi.
Dung Cảnh “ừ” một tiếng.
“Là trận gì?” Vân Thiển Nguyệt đang suy nghĩ trận gì mà có thể vây khốn Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm.
“Chính là ván cờ Linh Lung ngày ta và nàng chơi khi đi xem Quảng ngọc lan trên đỉnh Nam Sơn ở núi Thanh Tuyền, Linh Đài tự.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt giật mình, “Là ván cờ chàng nói không người có thể phá giải đươc, nhưng trời xui đất khiến ta không cẩn thận mà phá giải được đó hả?”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
“Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm không phá giải được? Bọn hắn cũng không phải ngu ngốc !” Vân Thiển Nguyệt hoài nghi nói.
Dung Cảnh không đếm xỉa tới: “Bọn họ không ngu ngốc, nhưng bọn hắn có chấp niệm trần tục quá sâu. Phá giải ván cờ kia, lúc ấy nàng là tùy ý, trong nội tâm trong suốt, không chứa một chút gì. Mà bọn hắn biết rõ ta và nàng đại hôn, nhập ma chướng, nóng lòng đi ra, há lại không bị vây khốn sao? Huống hồ nàng cho rằng ai cũng giống nàng sao? Mười năm trước, Linh Ẩn đại sư và ta tại Linh Đài tự cũng bị vây trong một ván giống như ván cờ Linh Lung. Linh Ẩn đại sư vàg ta cũng không thể khám phá ván cờ, về sau cùng chôn một vò Hoa lan nhưỡng, hẹn nhau mười năm sau có cơ duyên lại đến phá cờ, cùng nhau phá giải ván cờ Linh Lung. Nhưng mà mười năm sau ta và Linh Ẩn đại sư tụ họp lại, đại sư nói hắn vẫn không hiểu rõ ván cờ Linh Lung , cho nên, không hề lên đỉnh Nam Sơn…”
“Cho nên về sau chàng kéo ta đi?” Vân Thiển Nguyệt giật mình.
Dung Cảnh cười gật đầu, ánh mắt ôn nhu, “Ừ, nàng quả thật không phụ hi vọng của ta, có thể phá giải ván cờ.”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, “Đó là đánh bậy đánh bạ, mèo mù đụng phải chuột chết.”
“Tuy là nói như thế, nhưng đánh bậy đánh bạ không dễ dàng, để cho mèo mù đụng phải chuột chết lại càng không dễ dàng.” Dung Cảnh nói.
“Chàng nói cũng đúng.” Vân Thiển Nguyệt thừa nhận, vận khí của nàng tốt quả thực không phải là nửa lần hay một lần. Nàng nhướng mày: “Cho nên hai người kia từ hôm qua đến nay không có xuất hiện là do vẫn bị vây trong ván cờ Linh Lung kia?”
“Đại khái là vậy.” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến dùng một ván cờ Linh Lung, nàng cùng hắn có thể đại hôn viên mãn, quả thật là biện pháp có lợi nhất rồi. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, như thế nào cũng không nghĩ tới biên pháp này. Còn cho rằng Dung Cảnh sau lưng nàng vận dụng nhiều ẩn vệ đang đánh nhau với hai người họ khí thế ngất trời đây này. Hóa ra là không phải. Quả nhiên là Dung Cảnh, có biện pháp dùng binh mà không thấy máu thì đương nhiên hắn sẽ không dùng biện pháp đầy mùi thuốc súng rồi, nàng hỏi tiếp: “Chàng bày trận lúc nào? Trước khi chàng bày trận, bọn hắn không phát giác ra sao?”
“Hai ngày trước, sau khi hạ triều, bọn hắn phải đi Ngự thư phòng, ta cho người khởi động trận pháp. Bọn hắn phát giác ra cũng đã chậm.” Dung Cảnh thản nhiên nói.
“Nói như vậy là đến hôm nay bọn hắn đã bị nhốt hai ngày rồi. Chàng cảm thấy qua mấy ngày bọn hắn mới có thể đi ra?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, nghĩ đến Nhiếp chính vương và Nhiễm Tiểu vương gia cùng bị nhốt chung tại ngự thư phòng, Đức thân vương bên ngoài cùng một đám triều thần còn không phát giác ra?
“Chuyện này thì không thể nói chính xác, có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai, có lẽ là còn lâu hơn.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, “Nếu lỡ như không ra được luôn thì sao!”
Dung Cảnh lắc đầu, “Không có khả năng bọn hắn không ra được. Ván cờ Linh Lung ngoại trừ có thể tìm được cửa sinh phá trận ra bên ngoài, còn có một cách là có thể phá trận bằng sức mạnh. Bọn họ là Dạ Thiên Dật cùng Dạ Khinh Nhiễm, nếu không phải là Dạ Thiên Dật bị nội thương, không thể dùng võ công, bọn hắn hợp lực phá trận thì đã có thể sớm ra được rồi.”
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Dung Cảnh gối đầu lên trên vai Vân Thiển Nguyệt, ngửi nhuyễn ngọc ôn hương, không nói thêm gì nữa.
Một ngày này không có dâng trà, Vân Thiển Nguyệt ngủ nửa ngày, còn lại nửa ngày liền ở trong phòng cùng Dung Cảnh nhàn nhã.
Một ngày này muộn, Dung Cảnh cũng không có náo nàng, ôm Vân Thiển Nguyệt đi ngủ.
Lúc nửa đêm, bên ngoài truyền đến giọng nói của Thanh Ảnh, “Thế tử!”
Giọng nói dù rất nhỏ, nhưng Vân Thiển Nguyệt lập tức mở mắt, thấy Dung Cảnh đã tỉnh, nhìn nàng một cái, hướng mặt ra ngoài lên tiếng.
Thanh Ảnh nhẹ giọng bẩm báo nói: Ván cờ Linh Lung bên ngoài ngự thư phòng có dấu hiệu bị nhiếp chính vương và Nhiễm Tiểu vương gia hợp lực phá trận rồi. Thuộc hạ có đi ngăn cản không?”
Giọng nói của Dung Cảnh thanh đạm, “Không cần ngăn cản!”
“Vâng!” Thanh Ảnh lui xuống.
“Ngủ tiếp thôi!” Dung Cảnh vỗ nhẹ nhẹ Vân Thiển Nguyệt .
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua ra phía ngoài,vẫn đang là giữa khuya. Gật gật đầu, tìm chỗ thoái mái trong vòng tay Dung Cảnh mà nhắm mắt ngủ.
Tuy là nhắm mắt nhưng lại không ngủ. Ước chừng qua nửa canh giờ sau, của lớn Vinh vương phủ bỗng nhiên truyền đến tiếng hô to, “Nhiếp chính vương đến! Nhiễm Tiểu vương gia đến!”
Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, nghĩ đến quả nhiên vừa ra trận đã tới rồi, nàng mở to mắt nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh nằm không nhúc nhích, mắt nhắm lại cũng không có mở ra.
Phía trước lại truyền tới hai tiếng hô lớn, ẩn ẩn giống như có thiết kỵ đi đến, tiếng ma sát của binh khí khôi giáp, tựa như không khí cả bên ngoài lẫn trong đều lưu động một cỗ không khí lãnh liệt sát phạt. Nghe thấy tiếng nổ, sợ là hắc y kỵ mà ngày đó Dung Cảnh đi Vân vương phủ nạp hỉ cùng với Ngự lâm quân của hoàng thất, âm thanh này nghe ra còn khí phách hơn nhiều so với Ngự Lâm quân vây khốn Vân vương phủ nửa năm trước, chỉ sợ là đã xuất động một đống hắc y kỵ cùng một vạn Ngự Lâm quân.
Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm muốn làm gì, tối nay san bằng Vinh vương phủ sao? Lòng của nàng có chút lạnh.
“Thế tử, Nhiếp chính vương và Nhiễm Tiểu vương gia mang theo một ngàn hắc y kỵ cùng một vạn Ngự Lâm quân đến Vinh vương phủ.”. Giọng nói của Thanh Thường ở bên ngoài vang lên, quả nhiên không khác so với dự đoán của Vân Thiển Nguyệt.
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, cũng không biểu thị gì.
Thanh Thường không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt cảm thụ khí tức yên ổn bên người Dung Cảnh, tâm tư có chút táo bạo liền lập tức an tĩnh lại. Một ngàn hắc y kỵ cùng một vạn Ngự Lâm quân thì thế nào? Dung Cảnh đã dám dùng trận pháp ván cờ Linh Lung vây khốn bọn hắn, tất nhiên là đã dự liệu hành động của bọn hắn hôm nay.
Tất cả các phòng ở tiền viện Vinh vương phủ thắp đèn lên,truyền đến âm thanh nghênh giá.
Không bao lâu, có tiếng bước chân tiến vào Vinh vương phủ, tiếng bước chân kia nặng nề, khiến Vân Thiển Nguyệt nghe được cực kỳ rõ ràng.
Tiếng bước chân trực tiếp đi về hướng Tử Trúc Lâm.
Không bao lâu sau, đi vào bên ngoài Tử Trúc Lâm, truyền đến giọng nói của Dung Tích: “Nhiếp chính vương, nhiễm Tiểu vương gia, thế tử ca ca cùng thế tử phi tẩu tẩu đã đi nghỉ rồi …”
Không nghe thấy giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Dật, giọng nói của Dung Tích như có người bị chặn lại, nhất thời bốn phía im lặng.
Một lát sau, truyền đến giọng nói thanh lãnh của Dạ Thiên Dật , “Người tới, chém hết Tử Trúc lâm cho ta!”
Có người lập tức tiến lên, vung đại đao lên, tựa hồ cũng có thể nghe được tiếng gió phần phật. Ngay sau đó, “Két” một tiếng, một khỏa tử trúc bị chặt đứt, phát ra tiếng vang.
Vân Thiển Nguyệt đột nhiên ngồi dậy, vươn tay nắm lấy tay Dung Cảnh, “Người đâu sao chàng không cho người ngăn cản?”
Dung Cảnh ấm giọng nói: “Bọn hắn bị ta vây khốn hai ngày ba đêm, cũng nên để bọn hắn hạ hỏa một chút.”
“Vậy cũng không được, Tử Trúc Lâm trồng cũng được trăm năm rồi.” Vân Thiển Nguyệt lập tức nói.
“Chính vì trăm năm rồi, cũng nên bị hủy.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nó: “Ta thích một mảnh Tử Trúc Lâm này. Ngày ngày nhìn thôi cũng cảm thấy thư thái, chàng để cho bọn họ phá hủy hết Tử Trúc lâm đi rồi, ta nhìn cái gì đây? Trụi lủi đấy, có cái gì đẹp mắt đâu? Không được, chàng phải tranh thủ thời gian ngăn bọn hắn lại cho ta.”
“Chém hết thì trồng cái mới, dù sao những cây đó cũng đã già rồi.” Dung Cảnh nói.
“Trồng cây mới thì quá non, ta không thích, ta chỉ thích cảm giác tang thương của Tử Trúc lâm.” Vân Thiển Nguyệt vươn tay đẩy hắn, “Chàng nhanh ngăn cản đi. Nếu chàng không đi thì để ta đi.”
“Mới cũng có chỗ tốt của mới.” Dung Cảnh nói.
Chàng không phải đã nói để ta tới làm chim trong Tử Trúc lâm? Ta mới gả đến ngày thứ hai, cả Tử Trúc lâm liền bị hủy? Ta còn làm cái rắm gì!” Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh bất động, tức giận mặc quần áo rời giường.
Dung Cảnh nghe vậy cười khẽ một tiếng, vươn tay ngăn nàng lại, “Tốt rồi, nàng đừng có nóng.”
“Vậy chàng ngăn hay không ngăn?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, khi đang nói chuyện đã có hai ba tiếng vang “Ken két” , chính là hai ba gốc trúc tía bị hủy rồi. Nàng thật đau lòng.
“Thanh Thường, ngươi đi ra ngoài nói cho Nhiếp chính vương cùng Nhiễm Tiểu vương gia, nếu không muốn Dạ tiểu quận chúa cũng giống như Tử Trúc lâm bị bọn hắn chém đứt, bọn hắn cứ tùy ý hủy Tử Trúc Lâm.” Dung Cảnh nhàn nhạt phân phó.
“Vâng, thế tử!” Thanh Thường lập tức lên tiếng, hiển nhiên đã sớm đợi bên ngoài, đợi Dung Cảnh phân phó. Mấy năm nay bọn nàng đều ở Tử Trúc Lâm, bọn nàng còn có cảm tình hơn so với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, “Dạ Khinh Noãn ở trong tay chàng?”
“Ngọc thái tử nói cũng không thể để hắn vất vả bắt một con sâu tại núi Ngọc Long, huống chi lại là một con sâu hữu dụng như vậy, cũng nên sinh ra một chút giá trị, vậy nên để lại rồi.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Dạ Khinh Noãn là ám Phượng, âm thầm trợ thủ của Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm. Trong hoàng thất ám Long quan trọng bao nhiêu, thì ám Phượng cũng quan trọng bấy nhiêu . Bọn hắn không có khả năng để cho Dạ Khinh Noãn gặp chuyện không may đấy.
Thanh Thường ra Tử Trúc Lâm, truyền lại nguyên lời nói của Dung Cảnh.
Tiếng chém trúc liền lập tức dừng lại.
Vân Thiển Nguyệt thở dài một hơi, bọn hắn vừa ra trận, nổi giận đùng đùng đi tới, ước chừng không nghĩ tới Dạ Khinh Noãn lại bị Dung Cảnh khống chế . Hôm nay trở mình đến đây tìm Dung Cảnh tính sổ, quả thật là không có có bao nhiêu lý trí, nhưng một Dạ Khinh Noãn có thể kéo vài phần lý trí về.
Dạ Thiên Dật lãnh liệt cười cười, “Cảnh thế tử quả nhiên phòng ngừa chu đáo.”
Thanh Thường truyền lại lời nói xong, không nói thêm gì nữa.
“Cảnh thế tử thật bản lĩnh, đem chúng ta vây khốn trong ván cờ Linh Lung. Vinh vương phủ khi dễ hoàng thất, đã đến tình trạng coi trời bằng vung rồi sao?” Dạ Thiên Dật lại lần nữa lãnh liệt nói.
Dung Cảnh phảng phất không nghe thấy, ngoài Tử Trúc Lâm không ai nói chuyện.
“Thế nào? Cảnh thế tử dám làm không dám nhận? Lấy một nữ tử yếu ớt ra uy hiếp chúng ta?” Dạ Thiên Dật cười lạnh.
“Nữ tử yếu ớt sao? Nữ tử yếu ớt nào lại lên núi Ngọc Long cao vạn trượng ? Nhiếp chính vương, Nhiễm Tiểu vương gia, người sáng mắt không nói tiếng lóng? Hôm nay sắc trời đã tối, nếu hai vị vô sự, cũng đừng có quấy rầy nội tử nghỉ ngơi.” Giọng nói Dung Cảnh nhàn nhạt truyền ra ngoài.
Dạ Thiên Dật trầm mặc trong chớp mắt, cười lạnh nói: “Người trong thiên hạ người kính ngưỡng Cảnh thế tử như thế sao ngươi không tự tin chút nào vậy? Ngay cả lễ đại hôn cũng không dám để cho chúng ta tham gia sao? Dùng mưu kế thấp kém như thế vây chúng ta ở trong trận? Sợ chúng ta quấy rầy đại hôn của ngươi?”
“Ván cờ Linh Lung chính là kỳ trận, Linh Ẩn đại sư cũng không có thể phá. Trong mắt Nhiếp chính vương chính là mưu kế thấp kém ?” Dung Cảnh nhướng mày, giọng nói nhàn nhạt lộ ra một tia cảm giác mát lạnh, ” Hôn lễ của ta xác thực không dám để cho hai người các ngươi tham gia, sợ các ngươi quấy rối đại hôn của ta cũng hoàn toàn chính xác. Điều này có gì mà không dám nói với người khác? Vân Thiển Nguyệt, nàng là người của ta cả đời này.”
Câu nói sau cùng, trong cảm giác mát lạnh lộ ra ôn nhu tận xương cùng sức nặng ngàn cân.
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy ấm áp. Bao nhiêu người chờ xem đại hôn của bọn họ không thuận lợi, chờ xem Nhiếp chính vương và Nhiễm Tiểu vương gia ra tay quấy rối như thế nào, chờ xem Nhiếp chính vương và Nhiễm Tiểu vương gia, Cảnh thế tử ba người binh động đao thương. Thế nhưng mà đại hôn của bọn họ thuận lợi một cách thần kỳ. Thuận lợi đến không thể tưởng tượng nổi, nàng phảng phất như đang ở trong mộng, chỉ sợ tất cả mọi người trong kinh thành hôm qua đều cảm thấy đây là một giấc mộng.Mà hôm nay mới chính là thời gian tỉnh mộng.
“Dung Cảnh, ngươi tốt, rất tốt!” Dạ Khinh Nhiễm vẫn luôn không mở miệng bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu không lãnh liệt giống Dạ Thiên Dật, mà là giọng nói thanh tịch trầm tĩnh chưa từng có .
Dung Cảnh không nói chuyện.
“Nghe nói thế tử phi hôm nay không có dâng trà, lấy thân phận Nhiếp chính vương cùng bản Tiểu Vương, hẳn là vẫn có tư cách uống của nàng một ly trà chứ?” Giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm truyền đến, lại thanh tịch mà nói: “Chúng ta liền lưu lại uống một ly trà.”
Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, Vinh vương phủ là một trong bốn Đại Vương Tộc, là Vương tộc trong mắt mọi người. Nhiếp chính vương Dạ Thiên Dật cùng Nhiễm Tiểu vương gia Dạ Khinh Nhiễm, bối cảnh hai người trong hoàng tộc không nói, nhưng bằng vào thân phận hôm nay, muốn uống của nàng một ly trà, tuyệt đối là có tư cách. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh không lên tiếng, trong phòng ánh sáng lờ mờ, nhìn không rõ dung nhan của hắn.
“Nhược mỹ nhân, ngươi tốt nhất cho để thế tử phi của ngươi chuẩn bị thật tốt, để cho bản Tiểu Vương cùng Nhiếp chính vương nếm thử trà của nàng có phải dễ uống so với trà của người khác hay không.” Dạ Khinh Nhiễm ném ra một câu, ra lệnh cho Thanh Thường, “Mang bản Tiểu Vương cùng Nhiếp chính vương đi đại sảnh dâng trà .”
Thanh Thường nhìn về phía Tử Trúc Viện sau lưng, chờ đợi chỉ thị của Dung Cảnh .
Giọng nói nhàn nhạt mát lạnh của Dung Cảnh truyền ra, “Thanh Thường, mang Nhiếp chính vương và Nhiễm Tiểu vương gia đi trước.”
Thanh Thường lập tức lên tiếng, “Vâng!”