Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Ngày hôm sau, Tân Đế đăng cơ, Cửu Trọng Cung khuyết và Kinh đô Hoàng thành nghênh đón niềm vui chân chính đầu tiên sau nửa năm từ khi Tiên hoàng gặp đại nạn.
Tân đế đăng cơ, không chỉ bá quan văn võ tham dự, mà chính bản thân mệnh phụ trong triều cũng không được vắng mặt.
Dung Cảnh về đến phủ đã là canh ba, sau một phen triền miên với Vân Thiển Nguyệt trong màn che khuê phòng thì đã là canh năm.
Vân Thiển Nguyệt biết hôm nay là ngày quan trọng, Dung Cảnh là Thừa tướng, nên đương nhiên vẫn phải tiến cung thêm một lần nữa, mà nàng…… Cho dù Mệnh phụ trong triều không được vắng mặt, nhưng nàng cũng không có ý định tham gia. Nàng không muốn gặp Dạ Khinh Nhiễm.
Tử Trúc Viện yên tĩnh, bóng đêm dày đặc, cây đào nằm trong màn sương mù nổi bật lên ánh sáng xanh rực rỡ, Đông noãn các đầy yên tĩnh.
Vân Thiển Nguyệt không mơ mơ màng màng ngủ mất sau kích tình như thường ngày, tối nay mặc dù hơi mỏi mệt nhưng lại không thấy buồn ngủ, nàng nhắm mắt yên lặng một lát, thấy Dung Cảnh cũng không buồn ngủ, liền khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng nâng tay xoa mặt của hắn, ôn nhu nói: “Hiện nay, từng chuyện càng kéo đến càng nhiều và nặng nhọc không đỡ nổi, chàng ngủ một lát đi!”
Dung Cảnh vươn tay cầm tay của nàng, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, dựa vào trong lòng hắn. Dạ Khinh Nhiễm lên ngôi, giang sơn Thiên Thánh hiện ra ánh sáng vinh quang mới, nhưng rốt cuộc là khúc dạo đầu của con đường trải đầy đao phong biển lửa và máu tươi sáng tạo ra một bầu trời trong xanh, hay một bước chôn vùi dưới vực sâu vạn kiếp bất phục, thì còn chưa thể biết được.
Bất tri bất giác, sắc trời đã sáng rõ.
Ngoài Tử Trúc Lâm vang lên tiếng của Dung Tích, “Thế tử ca ca, người trong cung đến truyền lời.”
Tiếng nói bình thản của Dung Cảnh bay ra khỏi cánh môi, mặc dù nhỏ, nhưng vẫn bay ra khỏiTử Trúc Lâm, “Nói!”
“Huynh phải mang Thế tử phi vào cung tham dự đại điển đăng cơ của Tân Đế, Hoàng Thượng có khẩu dụ, Thế tử phi phải tiến cung.” Dung Tích nhẹ giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt liền mở mắt.
Dung Cảnh vẫn nhắm mắt, trong tiếng nói bình thản lộ ra một tia lạnh lẽo, “Còn nói cái gì nữa?”
Dường như Dung Tích phải hít sâu một hơi, mới nhẹ giọng nói: “Còn nói, chẳng lẽ Thế tử phi đúng là chỉ biết ở trong khuê phòng thêu thùa giúp chồng như những nữ tử tầm thường sao? Hiện nay Vinh Vương phủ vắng lặng, bây giờ bên cạnh Thế tử chỉ có một mình Thế tử phi, Thế tử phi có muốn có thêm hai chị em vào Vinh Vương phủ để cùng hàn huyên giải buồn không?”
Vân Thiển Nguyệt ngồi bật dậy, một đôi mắt tích tụ đầy tức giận. Giỏi cho ngươi, Dạ Khinh Nhiễm!
Thật giỏi! Hắn ta còn chưa đăng cơ, đã gấp rút muốn cho bên cạnh Dung Cảnh thêm hai người mới sao? Nghĩ nàng thật sự là cô gái nhu nhược dễ ức hiếptrong khuê phòng, không dám đối mặt với lưỡi đao sắc bén của hắn ta sao?
Tay nàng nắm chặt đệm chăn, đầu ngón tay đâm thật sâu vào trong vải cẩm tú, khắc nên dấu vết thật sâu.
Dung Cảnh mở mắt, nhìn qua Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đang tức giận và ngón tay đang đâm sâu vài đệm chăn của nàng, hắn khẽ mỉm cười, “Hắn ta biết nàng không muốn đi, nên chỉ muốn chọc giận nàng thôi.”
Vân Thiển Nguyệt biết rất rõ ràng Dạ Khinh Nhiễm muốn kích thích nàng, nhưng đến cùng thì trong lòng cũng rất khó bình tĩnh, nàng oán hận nói: “Hắn ta muốn ta đi làm gì? Cũng không sợ ta hủy Đăng Long đài của hắn ta, đốt Quan Phượng lâu của hắn ta, khiến cho hắn ta không đăng cơ được ư?”
Dung Cảnh khẽ thở dài, ngồi dậy, ôm nàngvào lòng, “Dạ Khinh Nhiễm cũng hiểu rất rõ con người của nàng.”
Vân Thiển Nguyệt giận dữ mắng một tiếng, cười lạnh nói: “Hắn ta hiểu cái rắm!”
Ngón tay như ngọc của Dung Cảnh bắn nhẹ lên trán nàng một cái, “Không cho phép nói tục.”
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt bị đè nén, không phát một lời.
“Hắn ta không sợ nàng giận hắn ta, buồn bực với hắn ta, thậm chí ra tay với hắn ta, chỉ sợ hôm nay nàng phóng hỏa đốt hoàng cung, lầu gác trùng trùng điệp điệp thì cũng tốt hơn không để ý tới hắn ta.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Cơn tức giận và buồn bực trong lòng Vân Thiển Nguyệt liền cứng lại, đương nhiên nàng hiểu rõ! Dạ Khinh Nhiễm, cuối cùng nàng và hắn ta đều sẽ đao kiếm đối mặt nhau. Nàng không muốn đặt chân lên bậc thềm ngọc đi đến ngôi vị hoàng đế được đổi bằng vô số âm mưu trùng trùng điệp điệp và xương trắng máu tươi qua bao đời kia, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không cho nàng như ý nguyện. Hắn ta bắt buộc nàng phải xuất hiện, đối mặt với vận mệnh Hồng Hà đã được định từ khi mới ra đời.
Bởi vì đã thà làm ngọc vỡ, bởi vì đã hoàn toàn không còn đường để lui nữa. Cho nên, cho dù là lưỡi đao mưa tên, thì cũng ép nàng phải đối mặt.
Hắn ta cần gì phải chấp nhất đến vậy? Lại cần gì cầm trường kiếm Thương Lang đầy lãnh huyết đến phá vầng mây đen dày đặc đang bao phủ bầu trời bao la vạn dặm này?
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, trong lòng bỗng có một mảnh mờ mịt.
Dung Cảnh vươn tay vỗ vỗ nàng, ấm giọng nói: “Nếu Hoàng thượng đã có lệnh, vậy thì nàng cũng rửa mặt chải đầu rồi tiến cung với ta đi! Hôm nay mặc dù hoàng cung nhàm chán, nhưng có một số việc có thể quan sát được. Nếu không, lời này của hắn ta vừa truyền ra, thì nàng sẽ thật sự trở thành phụ nhân hiền thục trong khuê phòng trong mắt mọi người đó.”
Vân Thiển Nguyệt ngồi yên không nhúc nhích, như không nghe thấy lời của Dung Cảnh.
Dung Cảnh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai của nàng, ôn nhu nói: “Là lưỡi đao mưa tên hay phố dài êm ả, là trời sao trăng sáng hay sát phạt ác liệt, thì đều có ta ở bên nàng. Cho nên, nàng muốn giận cứ giận, nếu nàng thật sự bất mãn hắn ta, thì hôm nay cứ như ý của hắn ta, hủy Đăng Long đài của hắn ta, đốt Quan Phượng lâu của hắn ta thì sao chứ?”
Vân Thiển Nguyệt mở mắt, buồn bực nói: “Vốn ta chính là phụ nhân hiền thục trong khuê phòng, vậy thì thế nào?”
Ánh mắt Dung Cảnh hơi lóe, hiện lên ý cười loáng thoáng, “Ừ, nàng hiền thục nhất.”
Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái, tức giận nói, “Ta cứkhông như ý của hắn ta đó! Không hủy Đăng Long đài của hắn ta, không đốt Quan Phượng lâu của hắn ta, ta sẽ vui vẻ đến chúc mừng hắn ta.” Dung Cảnh bật cười, buông nàng ra, “Vậy thì rời giường rửa mặt mặc quần áo đi! Phủ Nội vụ đã đưa triều phục Mệnh phụ nhất đẳng của Thế tử phi tới Vinh Vương phủ từ lâu rồi, nàng còn chưa từng mặc đó!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng đã không phải là Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương phủ của ngày xưa nữa, mà là Cảnh Thế tử phi, nàng mặc trang phục thuộc về nàng, trên đầu mang họ Dung.
Dung Cảnh mặc áo bước xuống đất, quay mặt ra ngoài nói: “Đi vào hầu hạ Thế tử phi thay quần áo.”
Lăng Liên và Y Tuyết liền lên tiếng, cầm một hộp gấm đi vào.
Vân Thiển Nguyệt thấy hai người này xuất hiện đúng lúc như thế, hơn nữa Dung Cảnh vừa nói xong thì liền cầm phục sức Mệnh phụ của nàng đi vào, nàng nhìn qua Dung Cảnh, “Chàng đã đoán trước được ta sẽ tiến cung sao?”
“Ngày như hôm nay, sao hắn ta có thể không kêu nàng tiến cung chứ?” Gương mặtDung Cảnh bị nhuộm lên một tầng băng lạnh thấu xương, ngay cả giọng nói luôn ôn nhuận cũng mang theo tia lạnh băng, “Hôm nàng dâng trà, hắn ta đã dùng một khối ngọc bị vỡ nát thành phấn để nói rõ thái độ rồi.” Nói xong, hắn cười khẽ, giễu cợt: “Chính là thề không bỏ qua nàng.”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trầm xuống.
“Trong bữa tiệc mừng thọ bốn mươi lăm tuổi của Tiên hoàng, ta đã quyết định, làm cho nàng trở thành chim trong Tử Trúc Lâm của ta, nhưng khi đó lại không biết rằng có người cũng muốn vẽ ra một khu vực nhỏ để nhốt nàng vào, kêu ta đến Uyên Ương trì, không phải là Dạ Thiên Khuynh, không phải là Dạ Thiên Dật, cũng không phải là Dạ Thiên Dục, mà hết lần này tới lần khác lại là Dạ Khinh Nhiễm. Khi đó, ta đã hơi mơ hồ cảm thấy hắn ta chính là người được lão Hoàng đế chọn trúng, nhưng cuối cùng cảm thấy con nối dòng của Hoàng thượng sum xê, hắn ta là cháu, vốn cũng không tới phiên hắn ta. Nhưng không nghĩ tới, Hoàng thượng lại xem giang sơn Thiên Thánh này nặng hơn cả con nối dòng, ruột thịt cũng có thể cam lòng lấy làm quân cờ, chỉ nguyện giữ vững cái giang sơn đã đầy lỗ thủng này. Đế vương Dạ thị, điểm tàn nhẫn nàyđã từ trong xương, không thể không khiến cho người khác bội phục.” Dung Cảnh nói đầy thản nhiên.
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, nhớ tới năm đó nàng đi theo Dung Cảnh ra khỏi đại điện, đi đến Uyên Ương trì, sau đó Dạ Khinh Nhiễm cũng đi theo.
“Ngoại trừ Dạ Thiên Dật ra, nàng vẫn không muốn dây dưa nhiều với người trong hoàng thất. Dạ Thiên Khuynh thì nàng có thể dây dưa ngụy trang ở trước mặt hắn ta, Dạ Thiên Dục thì nàng có thể cười đùa nói chuyện với hắn ta, nhưng hết lần này tới lần khác, đến Dạ Khinh Nhiễm thì nàng lại vẫn luôn tránh xa hắn ta, tránh hắn ta như rắn rết. Có lẽ chính nàng không nhìn thấu, chỉ cảm thấy hận không thể tránh xa tất cả người Dạ thị, đối xử như nhau, nhưng sự tránh né theo bản năng nơi đáy lòng của mỗi người, hầu hết đều có thể phản ánh suy nghĩ đích thực của một người. Với ta, nàng là muốn gần mà không dám gần, còn với Dạ Khinh Nhiễm, nàng lại là không muốn gần.” Dung Cảnh ấm giọng nói: “Trong những năm này, hắn ta không có chỗ nào không nhúng tay vào. Không ngờ nàng khởi động Phượng Hoàng kiếp, cho ta có cơ hội, cũng để cho hắn có được cơ hội. Mấy năm qua, hắn ta vẫn luôn chú ý tất cả từng chi tiết nhỏ của nàng, cũng không phải không có thu hoạch. Cuối cùng cũng đã chiếm được một chỗ trong lòng của nàng.”
Vân Thiển Nguyệt nghe Dung Cảnh nói, nhớ tới hôm nàng khởi động Phượng Hoàng kiếp mất đi trí nhớ, thân là Thái tử,Dạ Thiên Khuynh vội vàng muốn đánh nàng vào đại lao, trong đao quang kiếm ảnh, nam tử đang đánh cờ với Vân Mộ Hàn phất nhẹ cẩm bào ra tay tương trợ, không tiếc chống lại Dạ Thiên Khuynh mà che chở nàng. Sau đó lại giục ngựa giơ roi, bọn họ trở thành bằng hữu. Linh Đài tự, cá nướng của hắn, mấy phiên bảo hộ lẫn nhau trước mặt lão Hoàng đế……
“Không cho phép nghĩ đến hắn ta!” Dung Cảnh bỗng tức giận che mắt nàng.
Vân Thiển Nguyệt lập tức ngừng suy nghĩ.
“Nếu nàng còn nghĩ đến hắn ta, thì hôm nay ta sẽ thật sự không cho nàng tiến cung! Sau này, nàng cứ ở yên trong phủ này may quần áo thêu hoa đi!” Giọng nói của Dung Cảnh gần như nén giận.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay bắt lấy tay của hắn, ão não nói: “Là chàng nói đến hắn ta, nên ta mới nghĩ thôi, những chuyện xưa lắc xưa lơ kia, ta đã quên mất từ lâu rồi, nhưng hôm nay, hết lần này tới lần khác, chàng lại nói ra với ta, khiến cho ta không tự chủ được mà nghĩ đến, sao lại trách ta chứ?”
Trên dung nhan như ngọc của Dung Cảnh hiện lên một tia ảo não, “Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, người này sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng yêu thương khoan dung với vạn vật thì không sao, nhưng với hắn ta, nàng phải độc ác cho ta.”
Vân Thiển Nguyệt không nhịn được cười, “Ta biết rồi, cái gì yêu thương khoan dung với vạn vật, ta không thấy vậy, mà trái lại lòng rất nhỏ, nên mới không muốn bên cạnh chàng bị người ta đưa thêm mấy phấn son phiêu hương. Ta cũng không muốn ở yên trong phủ này may quần áo thêu hoa cho chàng, mà lại muốn ở bên cạnh chàng, chàng đi tới đâu, ta đều theo tới đó.”
Lúc này Dung Cảnh mới hài lòng, chậm rãi thả tay xuống.
Vân Thiển Nguyệt bị hắn ồn ào một trận như vậy, cơn tức tích tụ trong lòng cũng vơi đi chút ít, kêu Lăng Liên và Y Tuyết ở bên cạnh giúp nàng sửa soạn.
Dung Cảnh xoay người sang chỗ khác, tự sửa soạn.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, làm vợ như nàng thật sự không đúng tiêu chuẩn, đáng ra mỗi ngày nên dậy thật sớm, mặc quần áo rửa mặt, sửa sang lại y quan cho phu quân, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không có tự giác đó, mà mỗi ngày, những chuyện này hắn đều tự mình làm. Nàng xấu hổ nhìn nàng có hai người hầu hạ, mà chính hắn lại tự sửa soạn, nhẹ giọng nói: “Có muốn Thanh Thường vào giúp chàng không?”
Dung Cảnh quay đầu lại nhìn nàng một cái, trong ánh mắt dường như lóe lên một tia vui mừng, “Đã cùng phòng với ta mấy ngày rồi, cuối cùng nàng cũng đã có giác ngộ làm vợ sao?”
Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên.
Dung Cảnh cười nói: “Từ lúc mới mấy tuổi, ta đã tự làm những chuyện này, không cần người khác ở bên cạnh.” Nói xong, hắn nhìn ánh mắt Vân Thiển Nguyệt, giọng nói ôn nhu, “Nếu nàng đã giác ngộ, vậy ngày mai, những thứ này đều để nàng làm, thế nào?”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt đáp ứng thống khoái, thật sự nàng nên có chút tự giác làm vợ.
Lăng Liên, Y Tuyết nghe vậy thì nhìn hai người cười trộm.
“Chúng ta cũng đã đại hôn rồi, hôn sự của người bên cạnh cũng nên nắm chắc đi!” Dung Cảnh đi rửa mặt, thờ ơ liếc Lăng Liên và Y Tuyết một cái.
Lăng Liên và Y Tuyết biến sắc, vừa muốn lắc đầu, thì Vân Thiển Nguyệt lại nháy nháy mắt, cười nói: “Đúng nha! Thanh Thường thích Huyền Ca, Huyền Ca cũng có ý với Thanh Thường, đây là xứng đôi. Về phần Lăng Liên và Y Tuyết nha……”
“Tiểu thư, chúng ta không lấy chồng!” Hai người đồng thời mở miệng.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, không để ý tới hai người, hỏi Dung Cảnh, “Chàng có đối tượng nào tốt không?”
Trái tim của Lăng Liên và Y Tuyết đều bị nhấc lên, hai khuôn mặt đỏ trắng đan xen.
Dung Cảnh cười nói: “Cũng có hai người, hôm nào hỏi thăm một chút, rồi quyết định.”
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Ừ!”
Lăng Liên và Y Tuyết thấy hai người tự bàn tự quyết, không chen vào lọt, lại không có cách nào từ chối, thiết chùy đánh vào trên bông, hơi vô lực.
Vân Thiển Nguyệt vỗ vỗ tay hai người, trong lòng rất là hả hận, mỗi ngày để cho hai tiểu nha đầu này xem phim chê cười nàng và Dung Cảnh, đương nhiên hôm nay phải trị các nàng. Nhưng mà tuổi của các nàng đúng là cũng không nhỏ, thời đại này, con gái đều gả sớm, nếu trễ, hôn nhân sẽ bị trở ngại không dễ gả. Chỉ có điều, các nàng xuất thân từ Hồng các, không thể gả cho người bình thường, công tử thanh lưu trong triều hoặc thế giadanh môn cũng không được, nếu như vậy chỉ sẽ trói buộc các nàng. Mặc các của Dung Cảnh là tốt nhất. Nàng và Dung Cảnh là vợ chồng nhất thể, cả đời này đã định sẽ mặn nồng với nhau, Hồng các và Mặc các cũng sẽ chẳng phân biệt cái nào của ai. Cho nên, Mặc các là sự lựa chọn tốt nhất. Chỉ là loại chuyện kiểu này cũng phải nhìn duyên phận. Không được hai người gật đầu đồng ý, tất nhiên nàng sẽ không điểm loạn uyên ương.
Dung Cảnh ăn mặc thỏa đáng, liền thấy Vân Thiển Nguyệt đang cúi đầu lẳng lặng trầm tư, tóc mây búi cao, chu sai rũ xuống, đuôi váy cung trang dài như sắc hoa sen tím, dải lụa tơ tằm mỏng dài phủ lên cánh tay rũ xuống, châu hoàn ngọc bội ở bên trong, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh như tuyết trắng của nàng, yên lặng xinh đẹp thanh lịch như thế. Hắn không khỏi thoáng thấy ngây dại.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được tầm mắt quấn quýt say mê khác thường đến từ Dung Cảnh, nàng chậm rãi ngẩng đầu, người này từng được Tiên hoàng cho phép dùng gấm Thiên Tàm Ti, cho dù vào triều thì cũng có thể không mặc triều phục. Hôm nay, nam tử như chi lan ngọc thụ, nho nhã thong dong, một bộ cẩm bào màu trắng nguyệt nha, tao nhã như ngọc, thiên hạ vô song. Nàng cho rằng việc tốt nhất mà lão Hoàng đế đã làm chính là ban gấm Thiên Tàm Ti cho hắn, nhìn khắp cả thiên hạ, trở thành đặc điểm riêng của hắn. Chỉ có hắn, mới có thể định nghĩa phong thái tôn vinh của câu “Cẩm y tuyết hoa khuynh thiên hạ” phong thái tôn vinh. Nàng cũng ngây dại.
Tầm mắt hai người cách nhau ba bước quấn lấy nhau.
“Thế tử ca ca, người trong cung đã thúc giục đến nóng nảy rồi, nói đừng để trễ giờ lành.” Ngoài Tử Trúc Lâm lại vang lên tiếng của Dung Tích.
Dung Cảnh lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên cười một tiếng, đưa tay đỡ trán, khẽ cúi đầu thở dài, “Đời này coi như đã té ngã trong tay nàng rồi!”
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, “Đời này, ta mới té ngã trong tay chàng!”
Dung Cảnh thả tay xuống, nụ cười thật sâu, đi tới, vươn tay dắt Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc nhìn nhau, cũng không dám cười trộm nữa.
Ra khỏi cửa phòng, bầu trời vạn dặm không mây, một màu xanh biếc bao la bát ngát. Bầu trời như vậy, chứng tỏ hôm nay là khí trời tốt.
Hai người ra khỏi Tử Trúc Viện, đi tới ngoài Tử Trúc Lâm, Dung Tích đã chờ tại đó, thấy hai người đi ra ngoài, vội vàng hành lễ, rồi thấp giọng nói: “Người tới từng là thư đồng bên cạnh Nhiễm Tiểu Vương gia.”
Dung Cảnh”Ừ” một tiếng, đi ra cửa đại môn.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, thường ngày đều là Văn Lai đến, hôm nay lại đổi thành thư đồng bên cạnh Dạ Khinh Nhiễm, chẳng lẽ trong hoàng cung đã bị hắn âm thầm tẩy rửa một nhóm người rồi sao? Dạ Khinh Nhiễm đến cùng vẫn là Dạ Khinh Nhiễm, chỉ dùng người mà hắn ta tín nhiệm thôi. Nàng thấp giọng hỏi, “Văn Lai đi đâu rồi?”
“An Vương quen dùng hắn ta, nên giữ lại hầu hạ bên cạnh An Vương rồi.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa.
Hai người tới cửa Vinh Vương phủ, một thiếu niên mặc trang phục thư đồng đang chờ ở cửa, bên hông của hắn ta có đeo một khối Cung bài, trên Cung bài có khắc biểu tượng thân binh của phủ Đức Thân Vương. Trong biểu tượng có khắc tên, Nghiên Mặc. Thư đồng này, đương nhiên nàng biết, năm ngoái, sau khi nàng mất trí nhớ, được Dung Cảnh bảo vệ thoát hiểm, Dạ Khinh Nhiễm đưa nàng về Vân Vương phủ, còn chưa vào trong phủ, thì đã bị tiểu thư đồng này lấy danh nghĩa lão Đức ThânVương gia muốn gặp cháu trai gọi về. Sau đó truyền tin ở Linh Đài tự, cũng là hắn ta. So với năm ngoái, thiếu niên này lại cao thêm chút ít, giữa lông mày có trầm ổn và cẩn thận như ông cụ non. Hắn ta vẫn đi theo Dạ Khinh Nhiễm ra kinh trải nghiệm, từ nhỏ đã ở bên cạnh hắn ta, hắn ta còn có kiến thức rộng rãi và lợi hại sắc bén hơn thiếu niên sống từ nhỏ đến lớn trong cửa phủ ở kinh thành như Dung Tích.
“Cảnh Thế tử, Cảnh Thế tử phi!” Nghiên Mặc hành lễ với hai người, không bị quầng sáng của hai người tác động, khẽ cúi đầu, không tự ti cũng không nói gì.
Vân Thiển Nguyệt đánh giá Nghiên Mặc thật tinh tế một cái, không nói lời nào cùng Dung Cảnh lên xe.
Xe ngựa rời khỏiđại môn Vinh Vương phủ, đi về hướng cửa cung.
Sáng sớm trên đường lớn đã có dòng người hối hả, đều đang trò chuyện với nhau về tin mừng hôm nay Tân hoàng đăng cơ. Mặc dù dân chúng bất ngờ với việc chính quyền lại đột nhiên thay đổi, nhưng lực thích ứng của bọn họ lại rất mạnh, nên rất nhanh đã hòa mình vào trong sự vui mừng khi Tân đế đăng cơ.
Bắt đầu từ ngày Nhiễm Tiểu Vương gia hồi kinh, trông coi Kinh Triệu doãn và binh mã quân cơ Tây Sơn, kinh thành vẫn thái bình, hắn ta không giống bảy năm trước, không phải như Ma Vương quần là áo lụa, mà là trị hạ nghiêm cẩn, không cho phép xuất hiện việc binh lính lấy mạnh ức hiếp dân chúng yếu đuối nữa, cho nên, dân chúng cũng rất yêu thích vị Tiểu Vương gia của phủ Đức Thân Vương này.
Hắn ta làm Hoàng đế, có Di chiếu của Tiên đế, danh chính ngôn thuận. Bách tính cũng cảm thấy vẫn tốt hơn do một đứa bé mới sinh được mấy ngày làm.
Vân Thiển Nguyệt tựa vào lòng Dung Cảnh, nghe tiếng bách tính đàm luận về Tân hoàng, đàm luận hai đạo thánh chỉ mà không kiêng kỵ gì ở phía ngoài, chắc là những chuyện lớn đã phát sinh trong thời gian dài như vậy từ khi lão Hoàng đế băng hà tới nay quá nhiều, nên ngay cả chuyện điên đảo càn khôn như vậy, mà bách tính cũng không bất ngờ.
Xe ngựa đi tới cửa cung, dừng lại vững vàng.
Cửa cung có mấy chục chiếc xe ngựa đang ngừng, kéo thành một đội ngũ thật dài. Một nửa là bá quan văn võ trong triều, một nửa là các mệnh phụ có phẩm cấp trong kinh.Bá quan văn võ, trừ Hoàng đế ra, lấyAn Vương và Cảnh Thế tử dẫn đầu. Mệnh phụ gia quyến của các phủ đệ trong kinh, lấy Đức Thân Vương phi, Hiếu Thân Vương phi, Vân Thiển Nguyệt dẫn đầu.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vừa xuống xe, mọi người liền rối rít đến hành lễ bắt chuyện.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh nhìn lướt qua, không thấy có Dạ Thiên Dật. Bình thường, nàng và những phu nhân trong triều này không qua lại, cũng không trao đổi, chỉ có Đức Thân Vương phi tiến lên cười khen Vân Thiển Nguyệt một phen, nói sau khi Thiển Nguyệt tiểu thư lập gia đình càng ngày càng đoan trang, khiến cho không dám nhận, giật mình tưởng như đang nhìn thấy Tiền Thái hậu đã quá cố.
Đức Thân Vương phi không có ỷ vào mình là mẫu phi của Dạ Khinh Nhiễm liền nâng thân phận của mình lên, để được đặc biệt đi vào cung trước, mà lại cùng chờ ở chỗ này. Bà ấy vừa nói như vậy, Hiếu Thân Vương phi và một đám nữ quyến đều rối rít phụ họa, nói khi Tiền Thái hậu mặc trang phục lộng lẫy thì chính là bộ dáng này, nhưng Cảnh Thế tử phi còn đoan chính thanh nhã hơn Tiền Thái hậu mấy phần.
“Tiền Thái hậu là cô cô của ta, ta giống cô một chút, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Hiện nay ngồi trong cung chính là Tân Thái hậu, chắc Minh Thái hậu sẽ không muốn nghe thấy nghị luận về tên húy của Tiền Thái hậu đâu. Đức Thân Vương phi, ngài nói có đúng không?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ, Đức Thân Vương phi có ý gì? So sánh nàng với Phượng Hoàng trong cung ư? Bà ta muốn biểu đạt ý gì?
Sắc mặt Đức Thân Vương phi cứng đờ, nhưng ngay sau đó liền cười một tiếng, “Minh Thái hậu trạch tâm nhân hậu, là chị em tốt với Tiền Thái hậu. Vào một ngày như hôm nay, thiếp thân thấy Cảnh Thế tử phi nhớ tới Tiền Thái hậu cũng bình thường, Minh Thái hậu sáng suốt hiểu lý lẽ, sẽ không trách tội.”
“A, ta đã quên, hôm nay, Tân hoàng là con trai của ngài, nên đương nhiên ngài không sợ rồi.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.
Đức Thân Vương phi liền lập tức tắt tiếng.
“Xe ngựa củaAn Vương đến!” Trong đám người có ai đó đã hóa giải khốn cảnh của Đức Thân Vương phi.
Vân Thiển Nguyệt chậm rãi xoay người, một chiếc xe ngựa bình thường đang đi tới, dừng lại vững vàng, màn che được vén lên, lộ ra dáng người của Dạ Thiên Dật. Hắn ta đã thay bộ cẩm bào màu tím nhạt thường ngày, hôm nay mặc trên người là áo mãng bào của Vương gia do phủ Nội Vụ may. Nàng nhìn hắn ta, giờ phút này mới hiểu được vì sao từ khi lão Hoàng đế băng hà đến nay, hắn ta ngồi trên vị trí Nhiếp Chính Vương cao quý mà vẫn không mặc Vương bào. Bởi vì biết chỗ đó không thuộc về hắn ta, mà nay, hắn ta mặc Vương bào của An Vương, đây là một sự biểu lộ thái độ. Cam nguyện ở vị trí này, làm việc này, phụ trợ Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Thiên Dật xuống xe, một đám người tiến lên hành lễ bắt chuyện.
Sắc mặt Dạ Thiên Dật trầm tĩnh, hời hợt nói với mọi người mấy câu, liền đi qua chỗ Dung Cảnh, không nhìn Vân Thiển Nguyệt, mà nói với Dung Cảnh: “Chào buổi sáng, Cảnh Thế tử!”
“Chào buổi sáng, An Vương!” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.
“Sắp đến giờ rồi! Các vị trong triều cùng đi đến ngoài Đế tẩm điện cung nghênh Tân hoàng ra cử hành Đại điển, các nội quyến thì đến cung Minh Dương cung nghênh Thái hậu.” Dạ Thiên Dật nói.
Dạ Thiên Dật vừa nói xong, thì Đức Thân Vương phi giống như đã quên Vân Thiển Nguyệt từng làm cho bà ta lúng túng, liền thân thiết nói với nàng: “Cảnh Thế tử phi, chúng ta cùng đi cung Minh Dương thôi!”
Dung Cảnh không đợi Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, đã ấm giọng nói: “Nàng ấy phụng mệnh Hoàng thượng đặc biệt đến xem lễ, nên sẽ cùng ta đi Đế tẩm điện.”
Đức Thân Vương phi nhìn sang Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật từ chối cho ý kiến, bước vào cửa cung trước, Dung Cảnh cũng nắm tay Vân Thiển Nguyệt xoay người đi vào cửa cung. Bá quan văn võ trong triều liếc nhìn lẫn nhau, lấy Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương dẫn đầu, cùng trầm mặc theo sát sau ba người bước vào cửa cung, sắc mặt Đức Thân Vương phi biến ảo một phen, dường như thở dài, lấy bà dẫn đầu cũng cùng nữ quyến bước vào cửa cung.
Sau khi bước vào cửa, đúng như lời Dạ Thiên Dật, một nhóm đi Đế tẩm điện cung nghênh Tân đế, một nhóm đi cung Minh Dương cung nghênh Thái hậu.
Đi tới ngoài Đế tẩm điện, quần thần dừng chân.
Một gã nội thị đi từ bên trong ra, nhìn lướt qua mọi người, cung kính nói với Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt tiểu thư, Hoàng thượng mời ngài vào!”
Vân Thiển Nguyệt nhổ cây trâm trên đầu xuống ném về phía tên kia nội thị, động tác của nàng quá nhanh, đâm thẳng về phía đôi mắt của nội thị. Dung Cảnh không ngăn cản, Dạ Thiên Dật phất tay áo, đánh chệch hướng cây trâm, cây trâm cắm thẳng vào cửa.
Lúc này nội thị đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhìn Vân Thiển Nguyệt không dám tin.
“Nàng làm gì vậy? Ngay ở cửa Đế tẩm điện, nàng muốn giết người sao?” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt đầy âm trầm.
“Mắt hắn ta mù, tâm cũng mù, ngay cả xưng hô cũng không biết đổi sao? Bên cạnh Hoàng thượng cần người vô dụng bực này làm gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật một cách lạnh lùng.
Lúc này nội thị vội vàng nói: “Nô tài oan uổng, là Hoàng thượng kêu nô tài xưng hô như thế.”
“Đó chính là mắt hắn ta bị mù.” Vân Thiển Nguyệt không khách khí lạnh lùng nói.
Lần này, sắc mặt nội thị đã xám như tro, không dám lên tiếng nữa.
“Vân Thiển Nguyệt! Nơi này là ngoài Đế tẩm điện, nhận rõ thân phận của nàng, đừng tin lời nói nhảm, Hoàng thượng là người mà nàng cũng có thể mắng sao?” Sắc mặt Dạ Thiên Dật phát lạnh, giọng nói sắc bén.
“Ta đương nhiên nhận rõ thân phận của ta, ta xuất giá tòng phu, hôm nay lấy danh nghĩa Cảnh Thế tử phi đứng ở đây. Không phải là cái gì Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương phủ. Sợ rằng không nhận rõ thân phận ta chính là Hoàng thượng bên trong đó?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói: “Hắn ta còn chưa đăng cơ, cũng đã bắt đầu già cả hoa mắt ù tai rồi sao?”
Trong nháy mắt quần thần ngừng thở, đây lời nói đại nghịch bất đạo. Nhưng do Vân Thiển Nguyệt nói ra, thì đã tập mãi thành thói quen, không thể lấy tiêu chuẩn người thường để nói về nàng ấy.
Mặc dù trên mặt Đức Thân Vương hiện lên bất mãn, nhưng cũng hiểu rõ tính tình Vân Thiển Nguyệt, cho tới bây giờ ở trước mặt nàng ta không đòi được chỗ tốt gì, nên liền nhịn không lên tiếng. Hiếu Thân Vương thì càng sẽ không nói chuyện.
Lúc này, cửa điện của Đế tẩm điện bỗng được mở rat ừ bên trong, Dạ Khinh Nhiễm mặc long bào đi ra.
“Ngô hoàng vạn tuế!” Quần thần liền lập tức quỳ xuống đất.
Ngoài đại điện, ngoại trừ Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt ra, bao gồm Dạ Thiên Dật, nội thị và nội vệ cung đình đều đồng loạt quỳ xuống.
Dạ Khinh Nhiễm lại như không nhìn thấy cácquần thần quỳ, cũng như không nhìn thấy Dung Cảnh, ánh mắt rơi vào người Vân Thiển Nguyệt, nhìn nàng ấy chằm chằm một lúc lâu, long bào dưới nắng sớm ánh lên hào quang, hết sức uy nghi tôn vinh, giây lát sau, hắn bỗng cười một tiếng, “Hay cho một Cảnh Thế tử phi! Gả vàoVinh Vương phủ, liền buông tha cho Vân Vương phủ sao? Đây chính là Vân Vương phủ sinh ra nàng nuôi nàng, nàng lại mong muốn ai cũng không được đề cập tới thân phận này? Vô tình như thế, chẳng phải đã làm lạnh tâm của những người trong Vân Vương phủ sao?” Nói xong, hắn không đợi Vân Thiển Nguyệt mở miệng, đã nhìn về phía Vân Ly trong đội ngũ, “Vân Thế tử, ngươi nói có phải không?”
Vân Ly quỳ gối giữa quần thần, nghe vậy cúi thấp đầu cung kính nói: “Hồi Hoàng thượng, hôm nay muội muội gả cho người, xuất giá tòng phu, đầu tiên là nhà chồng, sau đó mới là nhà mẹ đẻ, vốn chuyện này cũng không có sai.”
“A, cũng là trẫm không phân biệt rõ! Chân chính là hoa mắt ù tai rồi!” Dạ Khinh Nhiễm lười biếng cười cười.
Quần thần không ai lên tiếng.
Dạ Khinh Nhiễm đưa tay nhổ cây trâm cắm trên khung cửa của Vân Thiển Nguyệt xuống, cầm trong tay thưởng thức một chút, rồi cười nói: “Tiểu nha đầu, đây là lễ vật chúc mừng mà nàng tặng cho ta sao?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, hắn ta có được Di chiếu đăng cơ đúng theo luật, hắn ta mặc long bào đứng ở đây được quần thần quỳ lạy cũng đúng theo luật, hắn ta miễn cưỡng mỉm cười, tư thái thong dong, nhưng hết lần này tới lần khác đều rất hài hòa, cửu thiên hoa quang trải xuống, Đế vương trẻ tuổi có uy nghi chí tôn mà người làm Đế mới có. Cho dù là ai cũng không dám nhìn rõ, thậm chí cũng không nhìn thấu. Nàng “Hừ” lạnh một tiếng, “Ngươi muốn xem thành lễ vật chúc mừng cũng được, nhưng cẩn thận một chút, đừng để nó đâm mù đôi mắt tôn quý của ngài.”
Dạ Khinh Nhiễm cũng không giận, cười gật đầu, “Trẫm sẽ cẩn thận! Đều nói hoa hồng có gai, lại không biết mẫu đơn sắc nước hương trời cũng mang gai. Những thứ này trẫm đều biết.” Nói xong, hắn tinh tế thưởng thức cây trâm cài tóc này.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt tối sầm lại, giơ tay lên muốn phá hủy cây trâm ngọc kia.
Có người ra tay nhanh hơn nàng một bước, ống tay áo màu trắng Nguyệt Nha phất lên, im hơi lặng tiếng nhắm thẳng vào bàn tay tôn quý kia của Đế vương.
Dạ Khinh Nhiễm lui lại một bước, tay của hắn không bị thương, nhưng trâm ngọc trong tay đã biến thành phấn vụn. Hắn cười khẽ một tiếng, chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Dung Cảnh, “Thì ra người lạt thủ tồi hoa, thà làm ngọc vỡ là Cảnh Thế tử.”