Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Trong thư phòng không thắp đèn, lúc này đêm đã khuya, tối đen một mảnh.
Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa một lúc lâu, mới mơ hồ thấy rõ bóng người quen thuộc trên giường êm. Nàng cũng không đi tới ngay lập tức, mà là đi tới bên bàn, dùng cánh tay còn lành lặn cầm lấy cây mồi lửa trên bàn, đốt đèn lên.
Sau khi thắp đèn lên, trong nháy mắt, thư phòng liền sáng ngời.
Vân Thiển Nguyệt xoay người lại, chỉ thấy Dung Cảnh đang dựa nửa người vào giường êm, vẫn giữ quần áo mà nằm. Trước phần ngực của cẩm bào màu trắng Nguyệt Nha có một mảnh máu, nơi vạt áo có nếp uốn rất nhỏ, mặt mày thả lỏng, như đã ngủ thiếp đi, cả người yên tĩnh như một bức tranh trong thư phòng.
Trong lòng nàng đau nhói, Dung Cảnh là người sạch sẽ đến cỡ nào? Hắn chưa bao giờ để mình dính nửa vết dơ, cho dù trên áo bào vừa dính vết dơ, thì hắn cũng sẽ thay ngay lập tức. Cho tới bây giờ đều là ngọc chất tịnh khiết, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, chưa từng bắt gặp bộ dạng này của hắn.
Nàng vươn tay đặt lên ngực, chỉ cảm thấy ngực đau đến dữ dội, trong thời gian ngắn, cứ kinh ngạc mà nhìn hắn.
Cho tới bây giờ, nàng luôn tự nhận là làm bất cứ chuyện gì cũng đều không hối hận, chỉ cần tuân theo lương tâm, thì sẽ không cho phép mình hối hận, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nàng lại không biết là lòng nàng đang đau hay đang hối hận.
Giữa trưa hôm qua, đến khuya hôm nay, hắn chính là cứ ở trong thư phòng như vậy?
Cánh môi nàng mím chặt, hận mình sau khi uống thuốc lại bị dược hiệu làm cho ngủ mất, lại muốn cho hắn thời gian để hắn nguôi giận, vậy mà lại ném một mình hắn ở nơi này, mà không tới đây sớm một chút.
Bất tri bất giác, nước mắt đã rơi lã chã.
Trong lòng đau đớn khó nhịn, trong mắt chua xót khó nhịn, khóe mắt bị phủ đầy nước mắt như sương mù, chảy không ngừng, rơi xuống mặt đất.
Nền trong thư phòng được lót bằng ngọc thạch, nước mắt rơi lên trên, phát ra tiếng vang cực kỳ nhỏ.
Vân Thiển Nguyệt không tiến bước lên được, chỉ cảm thấy cho tới bây giờ chưa từng khó chịu như vậy, trong thời gian ngắn, tất cả tâm tình đều xông tới, nước mắt nàng, vô luận như thế nào cũng không thu lại được, hơn nữa lại càng không muốn dừng.
Dường như qua một lúc lâu, lại như chỉ mới trong chốc lát, trên giường êm vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng, giọng nói khàn khàn của Dung Cảnh vang lên, “Vân Thiển Nguyệt, ai cho phép nàng đến đây khóc?”
Vân Thiển Nguyệt nghe thấy hắn nói chuyện, cố gắng muốn nhìn rõ, nhưng trước mắt lại bị nước mắt che kín, vô luận như thế nào cũng không thấy rõ hắn.
“Tới đây!” Dung Cảnh vươn tay về phía nàng.
Vân Thiển Nguyệt muốn cất bước đi, nhưng dưới chân như có ngàn quân, giống như vô luận nàng dùng sức cỡ nào, cũng không nhấc nổi chân.
“Đừng nói với ta ngay cả đi đường mà nàng cũng không đi được.” Dung Cảnh chống tay lên trán nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay lên lau nước mắt, giờ khắc này, nàng đã sớm quên mình bị thương, không tự chủ được đã giơ cánh tay đang bị thương lên.
“Đừng động!” Dung Cảnh quát khẽ một câu.
Cánh tay Vân Thiển Nguyệt dừng lại, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn một cách mờ mịt.
Dung Cảnh chống người ngồi dậy, xuống giường êm, cất bước đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng chằm chằm một lát, giơ tay lên, lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, lại nhẹ nhàng kéo cánh tay mà nàng đang giơ lên xuống, sau đó, nói với nàng: “Đều nói mỹ nhân khóc như hoa lê đọng nước mưa, ta thấy có thể thương. Nhưng đến phiên nàng, thì thấy thật xấu.”
Khóe mắt Vân Thiển Nguyệt nhìn gương mặt Dung Cảnh gần trong gang tấc đầy chua xót.
Dung Cảnh nhìn nàng đầy ghét bỏ, cau mày, “Không ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy tới đây làm gì?”
Nước mắt Vân Thiển Nguyệt lại lăn xuống lần nữa.
Dung Cảnh nhìn nước mắt nàng nói đến là đến, liền bất đắc dĩ vươn tay che mắt của nàng, “Đừng khóc! Ta lại không làm gì nàng.”
Vân Thiển Nguyệt cũng không nhịn được nữa, vươn tay ôm thắt lưng hắn.
Dung Cảnh vội ngăn cản cánh tay đang bị thương của nàng, tức giận nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng xem lời nói của ta là gió thoảng bên tai phải không? Ta không phải đã kêu nàng không được động sao?”
Vân Thiển Nguyệt dùng cánh tay còn lành lặn kia ôm lấy thắt lưng của hắn, nước mắt không tiếng động lúc nãy đã khóc thành tiếng, vừa khóc vừa nói: “Dung Cảnh, chàng khốn kiếp……”
Dung Cảnh ngơ ngác một chút.
“Chàng cảm thấy ta làm sai, thì chàng có thể đánh ta, có thể mắng ta, có thể phân phòng với ta, có thể làm gì ta đều được, nhưng tại sao chàng lại phải tự mình hành hạ mình chứ?” Vân Thiển Nguyệt vừa khóc, vừa vươn tay đánh cánh tay hắn, dĩ nhiên, xuống tay nhẹ vô cùng.
Nước mắt làm ướt cẩm bào, hôm nay đã đầu mùa xuân, quần áo mùa xuân mỏng hơn mùa đông một chút, rất nhanh liền thấm qua quần áo, da thịt cảm giác thấy một mảnh ẩm ướt. Trái tim Dung Cảnh bỗng đau nhói.
“Ta không có làm sai, chẳng lẽ thật sự để cho hắn ta thành nỗi ám ảnh của ta cả đời sao? Ta mới không cần, cứu hắn ta thì cứu hắn ta, ta bị thương thì bị thương. Chàng hành hạ mình làm gì? Bất mãn, tức giận, chàng cứ trút vào ta này, chàng phát giận với ta thì sao chứ? Tại sao chàng phải tự hành hạ mình?” Vân Thiển Nguyệt vừa nói liền tức, trong lòng dâng lên một cỗ ngang bướng, lực đạo xuống tay cũng dùng sức hơn một chút.
Cho tới bây giờ, Dung Cảnh chưa từng nhìn thấy nàng khóc bù lu bù loa ở trước mặt mình như vậy, bộ dáng tiểu nữ nhi này, trong nháy mắt hắn đau lòng không dứt, trong thời gian ngắn chân tay luống cuống, ngữ khí cũng không khỏi mềm nhẹ hơn, còn hơi sợ, “Nàng đừng khóc nữa, là lỗi của ta……”
“Chính là lỗi của chàng!” Toàn bộ nước mắt của Vân Thiển Nguyệt đều không hề cố kỵ mà lau hết lên người hắn, dù sao bộ cẩm bào nàng cũng đã hỏng rồi, nàng cũng không cần để ý mà làm hỏng nó triệt để luôn.
“Ừ, là lỗi của ta. Đừng khóc!” Dung Cảnh vươn tay vỗ nhẹ nàng.
“Tại sao chàng không nói là lỗi của ta?” Vân Thiển Nguyệt thấy hắn mềm giọng, nhường cho nàng, thì trong lòng lại càng đau hơn.
“Nàng không có lỗi, là lỗi của ta.” Dung Cảnh lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không nên quá tự tin, không nên cho rằng nàng ở trước mặt ta, có ta che chở cho nàng, thì chuyện gì cũng sẽ không phát sinh, thế cho nên mới trơ mắt nhìn nàng bị thương.”
“Lúc ấy chàng cách ta xa như vậy, sao có thể trách chàng được?” Vân Thiển Nguyệt hít mũi nói.
“Trách ta, ta đề phòng Dạ Khinh Nhiễm, nhưng vẫn đánh giá thấp Dạ Khinh Nhiễm.” Sắc mặt Dung Cảnh khẽ biến thành tối sầm.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nàng không phải không đánh giá thấp Dạ Khinh Nhiễm, nhưng nơi nào ngờ tới Dạ Khinh Nhiễm sẽ hỏi nàng sống hay chết do nàng quyết định.
“Đừng khóc! Khóc bị thương thân thể, ta phải dùng bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tốt thuốc mới có thể bồi bổ lại cho nàng.” Dung Cảnh vươn tay đẩy nàng ra.
Vân Thiển Nguyệt cố chấp làm ổ trong lòng hắn không ra, khóc quá dữ, nên trong thời gian ngắn liền không chịu nổi, nghẹn ngào lầm bầm, “Ta cứ khóc đó. Là chàng chọc ta khóc, vết thương đau như vậy mà ta cũng không khóc, lúc này liền trách chàng.”
“Được, trách ta! Ta xin lỗi nàng, đừng khóc nữa.” Dung Cảnh bất đắc dĩ thở dài.
Qua một lúc, Vân Thiển Nguyệt mới ngừng khóc, nhưng vẫn chôn trong lòng Dung Cảnh không ra.
Dung Cảnh thấy rốt cuộc nàng cũng nín khóc, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, cảm khái: “Vân Thiển Nguyệt, sau này nếu nàng muốn ai chết, thì cũng không cần đao kiếm, nàng cứ khóc trước mặt hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽ không nhịn được mà đi tự sát.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đánh hắn một cái, đẩy hắn ra, tức giận nói: “Xem ra chàng rất khỏe mạnh, còn có tâm tư nói giỡn với ta.”
Dung Cảnh cười khẽ, phối hợp nàng lui ra sau một bước, “Chỉ cần nàng không khóc, ta liền rất khỏe.”
Mắt Vân Thiển Nguyệt đỏ hồng nhìn hắn chằm chằm, “Lúc ta không khóc, chàng ném ta ở trong phòng, một mình chàng ở chỗ này cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, tự hành hạ mình, khỏe chỗ nào?”
Dung Cảnh vươn tay xoa bóp trán, thấp giọng nói: “Mỗi lần Huyền Ca và Ẩn vệ phạm lỗi, ta đều bắt bọn họ tự nhốt mình vào Tư Quá đường suy nghĩ mấy ngày. Hôm nay ta chỉ mới ở trong thư phòng trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi, nơi nào gọi là hành hạ?”
“Phải không? Tại sao ta nhìn vào lại thấy chàng giống như đang tự hành hạ mình?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, “Chàng lại không phạm lỗi.”
Dung Cảnh cúi đầu nhìn thoáng qua trên người của mình, nhíu nhíu mày, lắc đầu, bật cười nói: “Ta như vậy thì coi là hành hạ gì, không tính.” Nói xong, hắn lại nói: “Ta biết rõ Diệp Thiến sắp xếp, nhưng lại đánh giá thấp Dạ Khinh Nhiễm, chính là phạm lỗi. Để nàng bị thương, chính là nên phạt.”
Vân Thiển Nguyệt khó chịu nhìn hắn, “Sao chuyện này lại liền quan đến chàng chứ? Là ta……”
Dung Cảnh vươn tay che miệng của nàng, thấp giọng nói: “Nàng không có làm sai, ta chỉ tự trách mình mà thôi, ta coi thường hắn ta, mới để cho nàng bị thương. Ta không hy vọng nàng bởi vì ta, mà cảm thấy mình đã làm sai, nàng không có làm sai, dưới tình huống như vậy, ta thà để cho nàng cứu hắn ta, chứ cũng không muốn nàng vì vậy mà cả đời không thể quên được hắn ta. Ta không hy vọng nữ nhân của ta sau khi gả cho ta, lại vì cố kỵ ta, mà trở nên không phải là chính nàng. Ta nói rồi, ta sẽ kiến tạo cho nàng một bầu trời, nàng muốn như thế nào, liền làm như thế đó, cứ tùy ý mà sống.”
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp ánh mắt hơi cay, lấy tay Dung Cảnh ra, thấp giọng nói: “Dung Cảnh, chàng cần gì tối với ta như vậy?”
Dung Cảnh nhìn nàng, ôn nhu nói: “Đừng nữa khóc, ta không chịu nổi.”
“Chàng tốt như vậy, nhưng trái lại ta lại tệ như thế……” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
Dung Cảnh lại che miệng của nàng lần nữa, sắc mặt nghiêm túc nói: “Không cho phép nói mình như vậy, nàng rất tốt.”
Vân Thiển Nguyệt lại kéo tay Dung Cảnh xuống, “Diệp Thiến nói ta……”
“Nữ nhân kia, nàng nghe nàng ta nói nhảm làm gì?” Dung Cảnh bất mãn nhìn nàng, “Không phải trước kia nàng luôn không thèm để ý đến cách nhìn của người khác sao? Sao hôm nay lại nghe lời của nàng ta?” Nói xong, hắn ôm lấy Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu nói: “Vân Thiển Nguyệt, ta không cầu nàng thay đổi, chỉ cầu nàng luôn bên cạnh ta, trong mắt ta, cái gì của nàng cũng tốt, nàng không được nói mình không tốt, ai cũng không thể nói nàng không tốt. Nữ nhân của ta, nữ nhân mà ta đã chọn trúng từ nhỏ, nữ nhân mà ta hao hết tâm tư mưu tính mười năm mới cưới vào cửa, thì sao có thể không tốt chứ?”
Vân Thiển Nguyệt nghe lời của hắn, nín khóc mà cười, “Ta nào có được như chàng khen chứ? Vốn ta có một đống lớn khuyết điểm.”
“Nàng sinh động, có tình có nghĩa, có linh có tính. Trong số tất cả các cô gái trong thiên hạ cũng không tìm được một Vân Thiển Nguyệt khác, thì sao nàng lại không tốt được được?” Dung Cảnh vuốt tóc của nàng, cảm giác sự mềm mại trong lòng, thấp giọng ôn nhu nói: “Là ta không tốt, bao nhiêu người tranh đoạt nàng với ta, ta cần thật tốt mới có thể bảo vệ nàng không bị người khác cướp đi.”
“Chàng đã rất tốt rồi.” Vân Thiển Nguyệt cảm nhận được tình cảm nồng đậm của hắn, trái tim lại thấy đau.
Dung Cảnh cười nhìn nàng, “Ta viết đơn thuốc cho nàng, trong đó có kèm theo một loại thuốc ngủ, vốn đã tính toán liều thuốc đủ ngủ một đêm, chắc chắn là Thanh Thường giảm bớt liều nên mới để cho nàng tỉnh lại vào nửa đêm.”
Vân Thiển Nguyệt đẩy hắn ra, “Ta đã nói sao lại ngủ say như vậy chứ, vừa uống thuốc vào là mí mắt liền không chống đỡ nổi mà cứ ngủ thiếp đi.”
“Nàng ấy chọc nàng khóc, phải bắt nàng ấy đi Tư Quá đường.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt trừng hắn một cái, “Không cho phép! Ở đây trách nàng ấy, vậy sao chàng lại để cho ta ngủ mà ở đây tự hành hạ mình?” Nói xong, nàng lại nói: “Nàng ấy không giảm liều thuốc, thì Diệp Thiến, Vân Mộ Hàn với Tây Duyên Nguyệt tới cáo từ, ta cũng sẽ không tỉnh.”
Dung Cảnh nghe vậy thì sắc mặt liền ảo não, “Mấy người kia…… Lần này mới thật sự để cho bọn họ xem kịch vui……”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay kéo tay của hắn, “Đi thôi! Trở về tắm rửa thay quần áo, xem xem bộ dáng của chàng này, lại ở đây tiếp nữa, mọi người trong Vinh Vương phủ cũng không nhận ra chàng nữa.”
Dung Cảnh vươn tay xoa bóp trán, cau mày nói: “Cho tới bây giờ còn chưa từng lôi thôi như thế……”
“Thì ra chàng cũng biết mình lôi thôi à!” Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn một cái, quyết định, sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì, hắn đen mặt cũng tốt, mặt trắng cũng thế, nàng đề phải ôm lấy hắn trước, dán chặt bên cạnh hắn, không cho hắn tự hành hạ mình nữa.
Con người luôn phải học trưởng thành, nàng không biết yêu người khác, thì phải học từ từ. Luôn luôn sẽ có một ngày, nàng có thể làm được một người vợ tốt.
Cửa thư phòng mở ra, hai người nắm tay đi ra ngoài. Sắc mặt Huyền Ca kích động, ngay cả thanh kiếm bên hông cũng phát ra tiếng động vui mừng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Huyền Ca một cái, thần sắc vui mừng kia rõ ràng như thế, làm cho nàng cảm thấy thật sâu sắc rằng, Dung Cảnh không phải tự hành hạ mình, mà là đang hành hạ nàng và người bên cạnh hắn. Lại càng quyết định, sau này, vô luận như thế nào, cũng không thể để cho hắn tự hành hạ mình kiểu này nữa.
Dung Cảnh nhìn Huyền Ca một cái, không nói chuyện.
Vân Thiển Nguyệt nói với Huyền Ca: “Ngươi trông chừng chàng ấy nửa ngày nửa đêm rồi, nhanh đi ăn một chút, rồi nghỉ ngơi đi!”
“Dạ, Thế tử phi!” Huyền Ca đáp thoải mái, nói sảng khoái giòn tan. Chỉ cần Thế tử tốt, thì kêu hắn làm cái gì đều được.
Hai người trở về phòng, Phong Tẫn đã không thấy nữa. Vân Thiển Nguyệt hỏi Thanh Thường, “Phong Tẫn đâu?”
Thanh Thường cũng vui mừng, cười nói: “Phong gia chủ đi rồi!”
“Về Phong gia rồi? Trước khi đi, hắn ta có nói gì không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Thanh Thường nhìn Dung Cảnh một cái, cúi đầu nói: “Nô tỳ cũng không biết Phong gia chủ có về Phong gia hay không. Lúc Phong gia chủ rời đi chỉ nói một câu, quả nhiên nữ nhân gả ra ngoài đều là kẻ phản bội.”
Vân Thiển Nguyệt buồn cười, Phong Tẫn đây là biết nàng không có biện pháp gì với Dung Cảnh, vươn tay đẩy hắn, “Nhanh đi tắm thay quần.”
Dung Cảnh gật gật đầu, đi vào ôn tuyền.
Vân Thiển Nguyệt kêu Thanh Thường đi chuẩn bị thức ăn cho Dung Cảnh, Thanh Thường lập tức chạy xuống.
Mặc dù là đêm khuya, nhưng mọi nơi trong Vinh Vương phủ đều sáng đèn, trước kia tĩnh lặng như chốn không người, ngay cả gió thổi qua lá cây cũng không có tiếng vang, chỉ mới một chốc lát như vậy thôi, mà các nơi đều có tiếng động. Tiếng nói cười của Thanh Thường, Lăng Liên, Y Tuyết, tiếng nói chuyện của Huyền Ca, Thanh Tuyền, Dược Lão, tiếng động của Dung Tích, Dung Linh Yên và đám hạ nhân trong Vinh Vương phủ cũng vang lên ở phía trước.
Vinh Vương phủ thay đổi mây đen bao phủ nửa ngày một đêm, mặc dù là đêm khuya, thì không khí cũng là sau cơn mưa trời lại sáng, trời trong nắng ấm.
Vân Thiển Nguyệt đứng trước cửa sổ, cười nhìn ra ngoài cửa sổ, Dung Cảnh chính là linh hồn của Vinh Vương phủ, cũng là linh hồn của nàng.
Sau nửa canh giờ, Thanh Thường bưng thức ăn mang lên bàn, Dung Cảnh cũng đi ra khỏi phòng tắm.
Vân Thiển Nguyệt quay người lại, chỉ thấy hắn đã tắm rửa xong, thay một bộ cẩm bào sạch sẽ, dưới ánh nến, lông mày như vẽ, như ánh trăng tinh khiết phủ xuống mặt đất, nàng đứng trước giường nhìn hắn, nụ cười ấm áp như nước hồ mùa xuân.
Dung Cảnh đi lên trước, vươn tay ôm lấy nàng, ôn nhu nói: “Thanh Thường cho nàng ăn cơm chưa?”
Thanh Thường đang đi tới cửa, nghe vậy thì vẻ mặt lập tức đau khổ nói: “Thế tử, nô tỳ nào dám bỏ đói Thế tử phi chứ!”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, coi như hài lòng, hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Vậy còn ăn nữa không?”
Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn một cái, lắc đầu, “Không ăn nữa!”
“Nếu không ăn, liền lên giường nằm đi!” Dung Cảnh nhìn thoáng qua cánh tay của nàng, “Miệng vết thương dược băng bó kịp thời, nhưng vẫn phải duõng một hai tháng.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua cánh tay của mình, nhẹ giọng nói: “Sẽ không để lại sẹo chứ?”
“Nàng không muốn để lại sẹo?” Dung Cảnh nhìn nàng.
“Rất xấu.” Vân Thiển Nguyệt không muốn sau này Dung Cảnh cũng nhớ đến chuyện hôm qua, nàng cũng không muốn nhớ tới.
“Nghe nói trong hoàng cung Đông Hải quốc có một bình thuốc mỡ được làm bằng Thánh Tuyết Kim Liên hái trên Tiên Sơn của Đông Hải.” Dung Cảnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu có nó, thì sẽ không để lại sẹo.”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, “Rất trân quý ư?”
“Ừ, nghe nói chỉ có một lọ.” Dung Cảnh nói, “Thánh Tuyết Kim Liên là loại thuốc còn trân quý hơn cả Thiên Sơn Tuyết Liên, nghe nói mấy ngàn năm mới nở hoa một lần, trên Tiên Sơn ở Đông Hải chỉ mọc có một cây, bị hoàng thất Đông Hải hái được, qua nhiều thế hệ truyền xuống, đến nay vẫn chưa từng có ai dùng.”
“Quá quý!” Vân Thiển Nguyệt thổn thức một chút, nhẹ giọng hỏi, “Ngọc lộ cao của chàng cũng không xóa hết vết sẹo này sao?”
Dung Cảnh lắc đầu, “Sẽ không, ít nhiều thì vẫn sẽ có một chút dấu vết.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Ta chưa từng gặp Đông Hải Vương, vật quý trọng như vậy thì sao có thể cho chứ, cho dù cho, nhưng người ta đã truyền mấy đời, nhân tình này cũng quá lớn rồi.”
Dung Cảnh cười cười, “Người khác muốn thì có thể không cho, nhưng nàng muốn, thì không chừng Đông Hải Vương sẽ cho. Nghe nói mấy năm gần đây ông ấy vẫn luôn muốn gặp hai đứa con trái và con gái của nương, ngày nhớ đêm mong. Nàng cứ nói đòi lễ ra mắt trước, mặc dù lễ này lớn một chút, nhưng có tác dụng với nàng, cũng có giá trị hơn cứ để truyền từ đời này sang đời khác.”
“Mặc dù nói như vậy, nhưng sao lại không biết xấu hổ được chứ?” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh cười khẽ, “Ngày mai ta viết một lá thư cho Đông Hải Vương, cúi chào ông ngoại. Ông ấy vui mừng, có lẽ sẽ cho.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh nháy nháy mắt với nàng, nàng “Phì” cười một tiếng, “Được, chàng viết thư đi.”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt không lên giường, mà ngồi xuống bên cạnh hắn, “Ta ăn với chàng.”
Dung Cảnh biết có kêu nàng lên giường thì cũng không chịu ngủ, nên liền gật đầu, tự mình gắp món ăn, ăn hai miếng, lại đút Vân Thiển Nguyệt một miếng. Không khí trong phòng đã không còn sự lạnh lẽo trống trải trước kia, mà thay vào đó là cực kỳ ấm áp.
Sau khi ăn xong, Dung Cảnh lập tức viết một lá thư, kêu Thanh Ảnh, đưa thư đến Đông Hải.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, thuốc mỡ Thánh Tuyết Kim Liên vừa đi vừa về, có như thế nào thì cũng tới một tháng mới có thể đến. Nàng nhìn vết thương của mình, thở dài, lại nhìn thoáng qua sắc trời, hỏi: “Bây giờ Dạ Khinh Nhiễm bị thương, có miễn triều không?”
“Sẽ không!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt thử nghĩ thì cũng thấy sẽ không, hắn ta có thể chịu đựng một mũi tên cắm vào suốt hai canh giờ để hoàn thành đại điển đăng cơ, thì sợ gì một buổi lâm triều nho nhỏ. Nàng đau lòng nói với Dung Cảnh: “Vậy buổi sáng chàng còn phải lên triều sao?”
Dung Cảnh gật đầu, “Hắn ta bị thương cũng không miễn triều, ta lại có lý do gì mà không lên triều?”
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa.
Dung Cảnh tránh cánh tay bị thương của nàng, khom người ôm lấy nàng, đi tới bên giường lớn, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, hắn nằm xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, ôn nhu nói: “Ngủ đi! Còn có hai canh giờ, ta có thể ngủ với nàng một lát.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, ngửi hơi thở quen thuộc của hắn, nhắm hai mắt lại.
Dung Cảnh tắt đèn, cũng nhắm hai mắt lại.
Vân Thiển Nguyệt mở mắt lần nữa, thì trời đã sáng tỏ. Nàng mở mắt, bên cạnh đã không còn ai, liền biết Dung Cảnh đã vào triều. Nàng ngồi dậy, hướng ra ngoài kêu một tiếng, Lăng Liên và Y Tuyết lập tức đi vào.
Sau khi hai người đi vào, liền giúp Vân Thiển Nguyệt rửa mặt, mặc quần áo.
Vừa ăn sáng xong, bên ngoài Tử Trúc Lâm vang lên tiếng của Dung Tích, “Thế tử phi tẩu tẩu!”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt ra hiệu nói tiếp.
Dường như Dung Tích do dự một chút rồi nói: “Người của Vân Vương phủ đến truyền lời, kêu ngài về phủ một chuyến.”
“Chuyện gì?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Dung Tích ấp a ấp úng: “Người tới nói bị lão Vương gia ra lệnh, nói…… Ừm…… Nói xem xem thương thế của tẩu, ừm…… Không sao……”
Vân Thiển Nguyệt nghe thấy câu nói ấp a ấp úng của Dung Tích, thì liền biết chắc rằng không phải nói như thế, lời nói nguyên bản tất nhiên cũng không phải lời có ích gì. Không chừng lão già họm hẹm kia đã nói rằng là xem xem nàng đã tàn phế hay chưa. Nàng nói vọng ra ngoài: “Đệ nói lại cho người đến, kêu hắn ta nói cho cái lão già họm hẹm kia rằng, tẩu còn chưa tàn phế được, ông ấy liếc mắt nhìn cũng không lành lại được, tẩu không về.”
Dung Tích nghe vậy thì khẽ ho một tiếng, giống như bị sặc nước vậy, hiển nhiên Vân Thiển Nguyệt đã đoán đúng, nghẹn lời, nói: “Tẩu thật sự không về?”
“Không về!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Vậy đệ đi nói cho người ta.” Dung Tích đáp một tiếng, rồi xoay người đi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua cánh tay của mình, hiển nhiên sáng nay trước khi Dung Cảnh đi đã thay băng cho nàng. Nàng nhớ tới sắc mặt của Thanh Thường lúc thay băng cho nàng, đương nhiên Dung Cảnh thì không cần phải nói rồi. Nàng vươn tay xoa bóp trán, lười biếng nằm cuộn mình trên ghế phơi nắng.
Mặc dù là phơi nắng, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.
Dạ Khinh Nhiễm……
Mặc dù cứu hắn ta, nhưng món nợ này cũng không thể cứ bỏ qua như vậy được, lần này, hắn ta thật sự đã chạm vào giới hạn của nàng!
Nàng đang suy nghĩ, thì bên ngoài vang lên tiếng nói nghẹn ngào của Thanh Thường, “Thế tử phi!”
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nghe tiếng của Thanh Thường là lạ, vội hỏi: “Sao vậy?”
“Đứa bé kia đã tắt thở rồi!” Thanh Thường thấp giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhớ tới đêm qua nàng kêu Thanh Thường ngừng thuốc cho nó, lúc này mới chỉ giữa trưa, đã tắt thở rồi. Mặc dù biết Thiên tật của nó có thuốc giữ thì cũng chỉ sống không được tới hai ngày, nhưng hôm nay vừa ngừng thuốc thì đã tắt thở, thật sự khiến cho trong lòng nàng hơi khó chịu. Nàng trầm mặc một lát, mới mở miệng, “Ôm vào đây.”
Thanh Thường lên tiếng đáp, ôm đứa bé thay thế Dạ Thiên Tứ vào.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay ôm lấy nó, Thanh Thường vội tránh, “Thế tử phi, ngài đang bị thương đó!”
“Ta dùng tay này, không sao, một đứa bé vẫn ôm vững được, đưa cho ta.” Vân Thiển Nguyệt vươn cánh tay không bị thương ra kia.
Thanh Thường nghe vậy thì đưa đứa bé cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay nhận lấy, ôm vào lòng, cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, bộ dáng nho nhỏ, tái nhợt như tờ giấy vậy, nàng lẳng lặng nhìn một lát, rồi bỗng nhiên vươn tay thi triển ra Định thuật của Vân tộc mà nàng vẫn chưa học được thuần thục.
Thanh Thường cả kinh, “Thế tử phi, ngài trăm triệu không thể, ngài đang bị thương!”
Vân Thiển Nguyệt mím môi không nói lời nào, Thanh Thường thấy sắc mặt ngài ấy trầm tĩnh, thì cũng chỉ có thể ngậm miệng.
Một lát sau, mặt mũi của đứa bé được huyễn dung thành gương mặt của Dạ Thiên Tứ.
“Dùng một chút thôi, không sao.” Lúc này, Vân Thiển Nguyệt mới giải thích cho Thanh Thường, “Định thuật của ta còn chưa được thuần thục, không thể huyễn dung giữ được đến mười ngày nửa tháng như cha đã làm cho các ngươi lúc đi đến rừng hoa đào mười dặm, năng lực của ta chỉ có thể duy trì được bảy ngày thôi, nhưng cũng đủ rồi.”
Thanh Thường gật đầu, lúc này, đột nhiên hỏi ra một nghi vấn trong lòng, “Thế tử phi, hôm qua ngài ở Quan Phượng lâu, vì sao không sử dụng Linh thuật, chỉ cần ngài sử dụng Linh thuật, thì liền sẽ không bị thương.”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Trước kia ở rừng hoa đào mười dặm, Sở phu nhân sử dụng Linh thuật, thiên hạ đều biết. Mà Sở phu nhân cứu Nam Cương, cứu Nam Lương Vương, giúp đỡ Tây Duyên ngăn trở phản loạn. Hiện nay ba nước đã tự lập, uy hiếp Thiên Thánh, văn võ bá quan hận Sở phu nhân thấu xương. Tuy trong hội Hoa đăng Tết Nguyên Tiêu, ta cũng đã vận dụng Linh lực, nhưng bởi vì Đèn Thần quá thần kỳ, cho nên, đã che giấu Linh lực của ta. Cho dù là đám người Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Dật, Thương Đình đã nhìn ra, nhưng cũng không sao, văn võ bá quan vẫn không biết. Nhưng nếu hôm đó ta để lộ ra trước văn võ bá quan trên Quan Phượng lâu, cộng thêm mấy vạn dân chúng dưới tường thành nữa, thì thiên hạ sẽ đều biết Vân Thiển Nguyệt là Sở phu nhân, thông tặc bán nước, ăn cây táo, rào cây sung. Hậu quả so với bị một mũi tên bắn bị thương này, thậm chí so với không cứu Dạ Khinh Nhiễm, đều nghiêm trọng hơn nhiều. Danh nhơ, mặc dù ta không sợ, nhưng Thế tử nhà ngươi sẽ bị ta ảnh hưởng mà mất đi lòng dân.”
Thanh Thường gật đầu, lúc trước không hiểu, bây giờ đã hiểu.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay ôm chặt đứa bé trong lòng, nói với Thanh Thường: “Đi chuẩn bị xe, chúng ta tiến cung.”
Thanh Thường sửng sốt, “Thế tử phi, ngài muốn vào cung? Ngài đang bị thương đó!”
“Ta sẽ không đụng đến vết thương.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt kiên định, “Đã tặng lễ mà không đáp lễ lại thì quá vô lễ, tiến cung tặng cho Dạ Khinh Nhiễm đưa một phần đại lễ. Nếu không, hắn ta sẽ thật sự cảm thấy ta không ra tay, không gây chuyện, thì ta chính là dễ ức hiếp!”
Thanh Thường gật đầu, mặc dù không biết Vân Thiển Nguyệt muốn làm gì, nhưng vẫn vội vàng đi chuẩn bị xe trước.
Vân Thiển Nguyệt ôm Dạ Thiên Tứ trong lòng, ra khỏi cửa phòng. Lăng Liên và Y Tuyết lập tức bắt kịp nàng.
Ra khỏi Tử Trúc Viện, đi tới cửa Vinh Vương phủ, Thanh Thường đã kêu Dung Tích chuẩn bị xe xong, chờ ở đó. Thấy Vân Thiển Nguyệt đi tới, liền vội vàng vén màn che lên, Vân Thiển Nguyệt ôm Dạ Thiên Tứ lên xe.
Thanh Thường, Lăng Liên, Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, cũng đồng loạt nhảy lên xe ngựa.
Phu xe vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi cửa Vinh Vương phủ, đi đến hoàng cung.
Tân Đế đăng cơ, mặc dù qua một ngày, nhưng trên đường lớn vẫn hết sức náo nhiệt, mọi người ba người một tốp, năm người một nhóm, rối rít tụ tập cùng nhau, đàm luận Tân Đế như thế này như thế kia, tên của Vân Thiển Nguyệt cũng ở trong tiếng nói hỗn loạn đó.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt hờ hững.
Thanh Thường, Lăng Liên, Y Tuyết nhìn sắc mặt của nàng, cũng không nói chuyện.
Xe ngựa đi thẳng một đường không trở ngại tới hoàng cung. Cửa cung, phu xe dừng xe ngựa lại. Thanh Thường, Lăng Liên, Y Tuyết nhảy xuống xe trước, Vân Thiển Nguyệt cũng ôm Dạ Thiên Tứ chậm rãi xuống xe.
Tân Đế đăng cơ, Ngự Lâm quân ở cửa cung được thanh tẩy một nhóm người mới, Triệu thống lĩnh trước kia đã bị điều ra khỏi hoàng cung. Lúc này cửa cung đang đóng, Ngự Lâm quân trên thành cung mang ngân thương khôi giáp, nghiêm trang và lẫm liệt.
Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh nhìn lên trên một cái, lớn tiếng nói: “Mở cửa cung!”
Ngự Lâm quân ở trên thấy rõ là Vân Thiển Nguyệt, thì liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó chạy xuống thành cung, không lâu sau, một người mặc trang phục Thống lĩnh trong cung đi lên thành cung, nhìn lướt xuống phía dưới, đứng trên cao thi lễ một cái, “Cảnh Thế tử phi, ngài đây là……”
“Ta tìm Dạ Khinh Nhiễm.” Vân Thiển Nguyệt nhìn người đó, người này thì nàng cũng không lạ mặt, là một Phó tướng trong đại doanh quân cơ Tây Sơn. Tên là Trần Chiêu. Hắn ta điều một Phó tướng đến trông giữ cửa cung, có thể thấy được người này là thân tín của Dạ Khinh Nhiễm.
Trần Chiêu sửng sốt, hiện nay tên húy của Hoàng thượng không có ai dám kêu, có lá gan dám kêu, sợ rằng chỉ có mỗi một vị Cảnh Thế tử phi này. Nhưng thử nghĩ đến sự tích của nàng ấy, thì cũng không kỳ quái, cung kính nói: “Hoàng thượng hạ lệnh, từ ngày hôm nay, trừ văn võ bá quan, những người ra vào cửa cung đều phải được ngài ấy phê chuẩn, nếu không, không được vào.”
“Vậy ngươi đi nói cho hắn ta biết, ta muốn gặp.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Trần Chiêu lại vội vàng nói: “Hoàng thượng hạ mệnh lệnh này còn nói ngoại trừ ngài ra, ngài muốn vào cung, bất cứ lúc nào cũng phải mở cửa cung.” Hắn nói xong, liền khoát tay chặn lại người phía sau, ra lệnh: “Mở cửa cung!”
Có người lập tức mở cửa cung ra.
“Ba ngươi chờ ở đây!” Vân Thiển Nguyệt dặn ba người Thanh Thường một câu, rồi cất bước đi qua cửa cung.