Edit: Thảo NguyễnBeta: LeticiaSau khi Y Hồng rời đi, ngự hoa viên vắng lặng trong chốc lát.
Dạ Khinh Nhiễm thưởng thức chén rượu, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn, bởi vì cổ tay hắn lắc lư nhẹ nhàng nên rượu trong chén rượu ngọc trắng dao động, tạo nên từng sóng gợn trong chén, hết sức có quy luật, không tràn ra.
Dung Cảnh hơi nghiêng đầu mỉm cười chăm chú nhìn Vân Thiển Nguyệt, bất cứ người nào cũng thấy sự dịu dàng say mê trong đó. Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn lại Dung Cảnh, vẻ lo lắng lúc trước biến mất, nở nụ cười xinh đẹp.
Hai người không coi ai ra gì, trong không khí lưu động dường như có sự dịu dàng trầm lắng.
Một lúc lâu sau, Dạ Khinh Nhiễm đặt chén rượu xuống, cười nói với Dung Cảnh: “Cảnh thế tử trong nháy mắt khiến trẫm mất một người giúp đỡ, trẫm vốn định xuất binh Nam Cương, trọng dụng hắn, bây giờ người đi rồi, có phải Cảnh thế tử cần trả ta một người hay không?”
Dung Cảnh nghiêng đầu, sự dịu dàng trong mắt thay bằng vẻ lãnh đạm, “Bây giờ trong triều chiêu mộ mười vạn binh mã, Hoàng Thượng sao có thể thiếu người?”
“Trong mười vạn binh mã chưa chắc có người nào có thể địch nổi thiếu chủ của Y gia.” Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Hoàng Thượng cũng nói Y thiếu chủ một lòng nghiên cứu kiếm thuật, đã hiểu đạo lý. Tuy hắn là một thanh bảo kiếm tốt, nhưng kiếm tốt chưa hẳn có tác dụng tốt. Hắn không quan tâm đến việc làm quan, mặc dù có võ công tốt, nhưng giữ lại chưa chắc có tác dụng lớn.” Dung Cảnh đưa tay cầm bình rượu trên bàn, nói: “Giống như bình rượu này, thoạt nhìn tinh xảo, giá trị xa xỉ, nhưng chỉ có thể thông họng; một vò rượu mấy quan tiền thực dụng nó cũng chỉ có thể thông họng, vậy bình rượu tinh xảo kia không thực dụng bằng vò rượu mấy văn tiền. Y Thiếu chủ giống như bình rượu tinh xảo, giá trị xa xỉ này, giá trị của nó là ở chỗ cảnh đẹp ý vui, không phải rượu trong đó. Hoàng Thượng giữ hắn ở bên cạnh hoàng thượng, một khi Hoàng Thượng giao trách nhiệm, nhưng hắn không thể làm được, chẳng phải là chậm trễ chuyện lớn sao? Bây giờ hắn rời đi, Hoàng Thượng nên cảm ơn ta mới đúng.”
Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy cười to.
Các quan lại nghe thấy nụ cười này, nhớ tới nụ cười của Nhiễm tiểu vương gia trước kia, càng đoán không ra suy nghĩ trong lòng Hoàng Thượng.
Sau khi Dạ Khinh Nhiễm ngừng cười, nhìn Dung Cảnh tức giận nói: “Được lắm Dung Cảnh, trong nháy mắt lừa người trẫm định trọng dụng rời đi, bây giờ còn nói ra một đống lý do đường hoàng.”
Dung Cảnh dường như bất đắc dĩ thở dài, “Từ xưa, trung quân hiền thần luôn không được hoàng đế yêu thích, Cảnh san sẻ cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng trái lại còn trách cứ. Đều nói gần vua như gần cọp, quả nhiên như thế. Sau này nước ta rộng lớn, có người nào dám góp lời với Hoàng Thượng?”
Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cho rằng ai cũng là Dung Cảnh ngươi?”
Dung Cảnh đưa tay đỡ trán, để lộ vẻ mặt mệt mỏi, “Cơ thể của Cảnh chưa dưỡng thương tốt, hôm nay vào cung cung lại mệt nhọc luận kiếm với Y thiếu chủ, bị kiếm khí của Y thiếu chủ làm bị thương, bây giờ chống đỡ không nổi. Cảnh hồi phủ trước.” Dứt lời, Dung Cảnh kéo Vân Thiển Nguyệt đứng lên.
Dạ Khinh Nhiễm híp mắt, “Đường đường là Cảnh thế tử, mấy ngày còn chưa dưỡng thương tốt?”
“Thương thế quá nặng, Hoàng Thượng cũng không phải không biết. Hoàng Thượng và các vị đại nhân tiếp tục, ta cáo từ trước.” Dung Cảnh không nhìn Dạ Khinh Nhiễm nữa, kéo Vân Thiển Nguyệt rời bàn tiệc, đi ra ngoài.
“Nếu trẫm không cho Cảnh thế tử rời đi?” Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng nói.
“Hoàng thượng là minh quân, từ xa xưa minh quân luôn đồng tình với thần tử.” Dung Cảnh không dừng chân.
“Hay cho minh quân, hay cho hạ thần.” Dạ Khinh Nhiễm cười to, ngưng cười, lạnh lùng nói: “Lam gia chủ, Lăng thiếu chủ, Hoa thiếu chủ, Cảnh thế tử vốn nên ở trong phủ dưỡng thương, thế nhưng mà hôm nay vì bữa tiệc của mọi người mới đến dự tiệc, bây giờ ba người đưa Cảnh thế tử và Cảnh thế tử phi hồi phủ đi! Cũng hiểu rõ Vinh vương phủ, thân thiết với Cảnh thế tử hơn, dù sao Cảnh thế tử là nửa giang sơn của Thiên Thánh ta, về sau các ngươi đều bề tôi, hãy xin Cảnh thế tử chỉ bảo nhiều hơn.”
“Vâng!” Lam Y, Hoa Thư, Lăng Yến ba người đứng lên.
Vân Thiển Nguyệt híp mắt.
Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, cũng không phản đối, kéo Vân Thiển Nguyệt không quay đầu lại rời khỏi ngự hoa viên. Ba người kia đi theo phía sau.
Nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay rời đi, các quan lại đưa mắt nhìn nhau, đều không rõ ý nghĩ của Hoàng Thượng.
“Đi hỏi xem sao Vân vương phi như còn chưa tới?” Dạ Khinh Nhiễm dường như không cảm thấy năm người rời đi có ảnh hưởng gì, nghiêng đầu nói với thái giám.
Thái giám vội vàng đi hỏi.
“Lam gia chủ, Lăng thiếu chủ, Hoa thiếu chủ sau này cùng các khanh là quan đồng liêu, còn nhiều cơ hội ở chung, không chỉ có hôm nay. Vân vương phi sắp đến, sẽ đi Nam Lương nghênh đón Vân vương quay về. Nam Lương cách nơi này hơn ngàn dặm, Vân vương phi bôn ba đường xá chắc chắn sẽ khổ cực, kế tiếp trẫm và các khanh tiễn đưa Vân vương phi! Hôm nay phải thoải mái rồi mới về.” Dạ Khinh Nhiễm liếc nhìn mọi người đang mang vẻ mặt thận trọng, cười nói.
Các quan lại nghe vậy giật mình, rốt cục hiểu rõ hai mục đích bay tiệc hôm nay của Hoàng Thượng, một mục đích là vì mở tiệc cho đám người Lam Y, mục đích khác là mượn cơ hội này mời Vân vương phi tiến cung dự tiệc, bảo Vân vương phi đi Nam Lương đón Vân vương.
Không bao lâu, thái giám trở về, bẩm báo nói: “Hoàng Thượng, Vân vương phi đã tiến cung, đúng lúc gặp Cảnh thế tử và Cảnh thế tử phi nên lúc này đang nói chuyện với nhau, có lẽ rất nhanh sẽ đến.”
Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.
Mọi người nghĩ không biết Vân vương phi có nhận lời đi Nam Lương hay không, năm đó Vân vương phi và Vân vương trời đưa đất đẩy thành hôn, Tiên Hoàng muốn nhốt Vân vương vào tù, nhưng phu thê tình thâm, sau đó Tiên Hoàng phẩy tay áo bỏ đi, sau đó Vân vương phi mất sớm, Vân Vương từ đó nản lòng không phấn chấn một thời gian dài, những năm này mỗi khi có người nhắc tới Vân vương phi, Vân vương đều chán nản, bây giờ Vân vương phi không chết trở về Thiên Thánh, Vân vương và Vân vương phi vẫn là vợ chồng, Vân vương phi sẽ không vứt bỏ chồng, mặc kệ Vân vương chịu khổ ở Nam Lương, từ chối không đi Nam Lương.
Các quan lại đang suy đoán thì Ngọc Thanh Tinh đi vào ngự hoa viên.
Xa xa đi tới, dung mạo vẫn như con gái hai ba mươi tuổi, qua nhiều năm dung mạo khuynh thành dường như không hề thay đổi, khiến Đức thân vương và Hiếu thân vương đám người cùng thời đều hốt hoảng. Dường như mấy năm nay chỉ có bọn họ già đi, mà bà ấy vẫn giống năm đó.
Đức thân vương phi và Hiếu thân vương phi lại cảm thấy người phụ nữ đang chậm rãi đi tới vô cùng chướng mắt, năm đó Vân vương phi khiến bao nhiêu đàn ông ở kinh thành say mê – Tiên Hoàng, Đức thân vương, Hiếu thân vương, kể cả Vinh vương đã qua đời, không ai không là nhân vật tài hoa tuyệt diễm của năm đó. Lúc đó khi bà ta đến kinh thành, hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu công tử trong kinh thành, đáng tiếc không lâu sau đó bà ta lại đột nhiên biến mất, mấy tháng sau, bà ta bỗng nhiên dùng Vân vương phi thân phận xuất hiện ở trước mặt bọn họ, Vân vương là người gầy yếu không có tài cán gì, ngay cả bảng xếp hạng các công tử tài danh trong kinh thành cũng không có tên. Thế mà người con gái như vậy lại trở thành vợ của Vân vương. Khi đó Tiên Hoàng vô cùng tức giận, năm đó trái tim của bao nhiêu công tử trong kinh thành tan nát, Vinh vương của Vinh vương phủ – người luôn tỉnh táo biết kiềm chế như vậy, một đêm say mèm, sau đó như các vị tổ tiên của dòng họ Dung cưới một người con gái nhà dân nghèo. Các bà năm đó cũng là tài nữ nổi danh, luận dung mạo cũng không kém, thế nhưng mà trước mặt bà ta đều luôn tự ti mặc cảm.
“Nhiễm tiểu tử trở thành Hoàng Thượng, ta vẫn chưa quen!” Ngọc Thanh Tinh đi đến trước mặt, như trưởng bối nhìn thấy tiểu bối, cười với Dạ Khinh Nhiễm, “Ta vẫn phải hành lễ sao?”
“Khó mà mời được Thanh di vào cung, ở trước mặt trẫm, tất nhiên Thanh di không cần hành lễ.” Dạ Khinh Nhiễm nhếch môi cười, “Người tới, dọn chỗ cho Thanh di.”
Có thái giám lập tức chuyển ghế xuống phía dưới chỗ ngồi của Dạ Khinh Nhiễm.
Ngọc Thanh Tinh cười đi qua ngồi xuống, bà ngồi xuống, lấy bình rượu trên bàn ngửi, không thấy sự đoan trang như lúc nãy nữa mà giống như thiếu nữ vui vẻ nói: “A, đây là Ngọc Lai Hương. Nhiều năm rồi chưa được uống!”
“Đây là Ngọc Lai Hương hơn mười năm phủ đầy bụi ở trong kho rượu, Thanh di vừa ngửi mùi đã biết là nó.” Dạ Khinh Nhiễm cười nói: “Trong kho rượu chỉ còn lại một bình này, từ khi Thanh di rời đi, Vân vương thúc không ủ Ngọc Lai Hương này nữa.”
Ngọc Thanh Tinh cầm bình rượu nhớ lại nói: “Năm đó chàng ấy biét ta thích hoa Ngọc Lan, lại thích rượu, bởi vì nguyên nhân cơ thể, ta không thể uống rượu quá nặng, đáng tiếc thiên hạ đều không có rượu không nặng không cay, chàng ấy dùng cả một năm, tìm người cất rượu học, nhốt mình trong phòng thử nghiệm, ủ Ngọc Lai Hương này cho ta.”
“Vân vương thúc thực sự đối xử tốt với Thanh di.” Dạ Khinh Nhiễm cảm thán nói: “Năm đó mọi người đều cảm thấy Thanh di lấy sai người, hồ đồ trở thành Vân vương phi, thế nhưng mà sau này mọi người chỉ có thể thán phục Vân vương sủng ái thê tử, vô cùng cưng chiều thê tử. Thanh di là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.”
Ngọc Thanh Tinh dường như nhớ tới chuyện cũ, cười dịu dàng, “Đúng vậy a, chàng ấy đối xử với ta thật sự rất tốt. Không chỉ hao tổn tâm sức để ủ Ngọc Lai Hương, những thứ ta thích chàng ấy đều tìm về Vân vương phủ. Nhất là chuyện năm đó ta nói giỡn muốn ăn ô mai. Mùa đó kinh thành không có ô mai, chỉ Tây Nam có, chàng ấy liền sử dụng tin báo khẩn cấp tám trăm dặm của Bộ binh, tìm một hộp ô mai cho ta, bị Hoàng Thượng mắng một trận, sau đó phạt chàng ấy một năm bổng lộc, giáng chức chàng ấy từ bộ binh xuống Hình bộ. Đến Hình bộ không lâu sau, chàng ấy theo ta đi chùa Linh Đài thắp hương, một vị quan của Hình bộ cũng đi thắp hương với thê tử, nhìn ta nhiều, chàng ấy liền sai người đánh hắn tàn phế nửa người, Hoàng Thượng tức giận một lần nữa, chỉ trích chàng ấy từ quan, chàng ấy lại càng đắc ý, nói có thể ngày ngày ở cùng ta, vì vậy mùa đông cùng ta đi săn, mùa hè cùng ta đi ngắm hoa. Tiên Hoàng tức giận, nói chàng ấy thân là con cháu của Vân vương phủ, không có tư duy tiến thủ, phái chàng ấy đến đại doanh quân cơ Tây Sơn. Chàng ấy vừa đến được một ngày đã đánh nhau với người khác, nguyên nhân là người đó giễu cợt chàng ấy, nói sao không mang mỹ nhân chàng ấy nhặt được đến quân doanh. Chàng ấy đánh người đó gãy mấy cái răng, người đó là anh trai của vị Như tần Hoàng Thượng sủng ái nhất lúc bây giờ. Lúc ấy người đó là phó tướng, có nền móng trong quân doanh, lại là cấp trên của chàng ấy, người đó tức giận, sai người thực hiện đòn roi với chàng ấy, chàng ấy liền cướp ngựa chạy ra khỏi đại doanh quân cơ, người đó cho rằng chàng ấy chạy trốn, định tìm Tiên Hoàng khóc lóc kể lể, chàng ấy lại tụ tập một đám con cháu nhà giàu quan lại trong kinh, dẫn đến đại doanh quân cơ đánh chết người đó, khiến đại doanh quân cơ ầm ĩ một góc. Tiên Hoàng giận dữ, muốn giết chàng ấy, thế nhưng chàng ấy nói sỉ nhục phu nhân của chàng ấy là sỉ nhục chàng ấy, Hoàng Thượng sủng ái tiểu thiếp, lạnh nhạt với hoàng hậu, khiến người đó ngang ngược càn rỡ, không tôn trọng người quốc cữu là chàng ấy, đây là kết quả dung túng của Hoàng Thượng, chàng ấy là nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên phải bảo vệ thê tử, căn bản không sai, nếu Hoàng Thượng giết chàng ấy, chàng ấy sẽ nói với người trong thiên hạ, Hoàng thượng sủng thiếp diệt thê, Hoàng Thượng bất đắc dĩ thả chàng ấy ra, triệu hồi chàng ấy từ đại doanh quân cơ đến Lễ bộ. Bảo chàng ấy học chút lễ nghi, sau đó thân thể của ta thể không chịu nổi, đi trước, không nghĩ tới chàng ấy lại ở Lễ bộ hơn mười năm, không chuyển đi nữa.”
Các quan lại lẳng lặng nghe, người của thế hệ trước đều hốt hoảng, dường như cũng nhớ lại năm đó sự tình. Vân vương khi đó hình như từ sau khi Vân vương phi chết không thấy nữa. Rõ ràng là vị công tử yếu đuối không có tài cán gì nhất trong tất các công tử trong kinh thành, thế nhưng mà lúc cứng đầu kiên cường Hoàng Thượng cũng không thể làm gì, Vân vương khi đó nhìn có vẻ có thể dễ bắt nạt, thế nhưng mà không ai dám bắt nạt Vân vương, người bắt nạt được Vân vương là Vân vương phi.
Mấy vị quan cùng thời cũng không dám tin, người năm đó hung hăng càn quấy, quần là áo lượt, sủng vợ đến mức ngay cả Tiên Hoàng cũng không có biện pháp làm khó dễ là Vân vương yếu đuối ngay cả Tiên Hoàng hắt xì cũng bị dọa đến run rẩy sao?
Trong lúc nhất thời, trên đại điện hết sức tĩnh lặng.
Ngọc Thanh Tinh dường như vẫn đắm chìm trong hồi ức không thể tự thoát khỏi, khóe môi nhếch vui vẻ.
“Đúng vậy, năm đó tuy trẫm còn nhỏ, nhưng cũng nhớ. Vân vương thúc sủng vợ, khiến tất cả mọi người đều phải cưng chiều Vân vương phi giống Vân vương thúc. Ai dám bất kính với với Thanh di, thúc ấy sẽ khiến người đó chịu không nổi. Ngay cả Hoàng bá bá cũng không thể làm gì.” Dạ Khinh Nhiễm cảm thán một tiếng, “Đáng tiếc, sau khi Thanh di rời đi, trẫm không trông thấy Vân vương thúc nữa, sau khi Thanh di rời đi, Vân vương thúc giống như như cái xác không hồn, Hoàng bá bá từng kiên quyết khiến Vân vương thúc thay đổi lại thành Vân vương thúc trước kia, đáng tiếc một năm hai năm đều không có biện pháp, sau đó Hoàng bá bá cũng nhụt chí. Mấy năm nay, Vân vương thúc là thần tử tốt, đáng tiếc, lại thiếu đi sức sống.”
Ngọc Thanh Tinh dường như phục hồi tinh thần lại, rót cho mình một chén rượu, đặt bên môi, nhưng giống như không nỡ uống: “Mấy năm nay ta ở Đông Hải, cũng cảm giác, cảm thấy trong lòng thiếu thứ gì đó, sau này khôi phục ký ức, hóa ra mới biết là một giấc chiêm bao hơn mười năm.”
Ngoc Thanh Tinh vẫn mang dung mạo tuyệt mỹ của thiếu nữ, nhưng mọi người thấy được sự tang thương không thể nhớ lại chuyện cũ trong mắt bà, không nhịn được thương cảm cho bà, giống như có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi khổ của bà.
“Thanh di cũng không cần khó chịu, may mà bây giờ Vân vương thúc và ngài đều còn sống.” Dạ Khinh Nhiễm an ủi nói: “Nếu Vân vương thúc biết ngài còn sống, hơn nữa sống rất tốt, thúc ấy nhất định sẽ hoạt bát trở lại, rất vui mừng.”
Ngọc Thanh Tinh nghe vậy bỗng nhiên cười gật đầu, “Đúng vậy, may mà chúng ta cũng đều còn sống. Đáng tiếc ta tỉnh lại không đúng lúc, lúc trở lại, chàng ấy đi Nam Lương rồi.”
“Nam Lăng Duệ lên ngôi, Nam Lương tự lập, Vân vương thúc phụ trách quản lý Lễ bộ, lại là Vương gia, đi sứ Nam Lương chúc mừng là thích hợp nhất. Đáng hận là Nam Lương được voi đòi tiên, vậy mà lấy danh nghĩa làm khách giam giữ Vân vương thúc, không cho vương thúc quay về.” Dạ Khinh Nhiễm trầm giọng nói.
“Ta đi đón chàng ấy.” Ngọc Thanh Tinh nói.
Dạ Khinh Nhiễm khẽ híp mắt, nhìn Ngọc Thanh Tinh nói: “Hôm nay Trẫm phái người mời Thanh di đến đúng là có ý đó, thế nhưng mà lại cảm thấy Nam Lương đường xa ngàn dặm, bôn ba vất vả, lại không đành lòng để Thanh di bôn ba, thế nhưng mà ngoại trừ Thanh di, không ai có thể đón Vân vương thúc quay về. Vân vương thúc là trọng thần của Thiên Thánh ta, há có thể bị giam giữ ở Nam Lương? Lần trước Hoàng bá bá đại thọ năm mươi năm tuổi, quốc sư nước Nam Lương nói Thanh di là sư muội của quốc sư, trẫm nghĩ Thanh di và quốc sư nước Nam Lương là quan hệ sư huynh – sư muội, nếu Thanh di đến Nam Lương đón Vân vương thúc, có lẽ Nam Lương sẽ nể mặt quốc sư thả Vân vương thúc trở về.”
Ngọc Thanh Tinh gật đầu, cười nói: “Cũng nhiều năm rồi ta không gặp sư huynh! Lần này vừa vặn tụ họp với sư huynh.”
“Thanh di có cùng suy nghĩ với trẫm, vậy Thanh di định ngày nào lên đường?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi.
“Hôm nay Hoàng thượng không mời ta tiến cung, ta cũng định hôm nay tiến cung chào từ giã Hoàng thượng để đi Nam Lương đón chàng ấy. Mấy ngày ta quay về, thân thể của lão Vương gia không tốt, ta ở trong phủ điều trị cho người hai tháng, bây giờ thân thể của lão Vương gia tốt hơn rồi, ta cũng bớt lo. Muốn tranh thủ thời gian lên đường đi đón chàng ấy.” Ngọc Thanh Tinh nói: “Hôm nay sẽ lên đường.”
Dạ Khinh Nhiễm khẽ giật mình, “Thanh di không cần vội vã như vậy.”
“Chàng ấy ở Nam Lương chịu khổ lâu như vậy, không vội sao được?” Ngọc Thanh Tinh lắc đầu, “Ta đến sớm một ngày, chàng ấy có thể về sớm một ngày.”
Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, nhìn Ngọc Thanh Tinh hỏi, “Tha thứ cho chất nhi hỏi một câu, nghe nói ở Đông Hải, Thanh di đã gả cho Hoa vương. Nếu Thanh di đón Vân vương thúc quay về, vậy Hoa vương của Đông Hải... Nên xử lý như thế nào?”
Phần lớn các vị quan đều biết Đông Hải có một Hoa vương, Đông Hải lão Vương chỉ có một vị công chúa, gả cho Hoa vương, tuy không biết tên húy của vị công chúa kia, nhưng bây giờ nếu Ngọc Thanh Tinh là công chúa của Đông Hải, như vậy vị công chúa kia chính là bà ấy rồi. Hiện tại một người phụ nữ lấy hai chồng, hai người đều khoẻ mạnh, bà ấy nên làm như thế nào? Mọi người đều muốn biết.
Ngọc Thanh Tinh cười nói: “Ta và Hoa vương chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không có quan hệ xác thịt. Mấy năm nay chúng ta không có đứa con nào có thể chứng minh.”
“Không đúng, trẫm nghe nói Đông Hải có bốn vị công chúa.” Dạ Khinh Nhiễm nhướn mày, “Trong đó có con gái của Hoa vương?”
“Đó là con gái của hoàng huynh ta, con bé tên Tử La, từ nhỏ đã thích ta, được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của ta.” Ngọc Thanh Tinh cười nói: “Nó lén chạy ra từ Đông Hải, bây giờ vẫn đang chơi đùa ở Thiên Thánh. Nhị hoàng tử tới đón nó, đáng tiếc bây giờ vẫn chưa tìm được nó.”
“Hóa ra là như vậy!” Dạ Khinh Nhiễm cười, “Vậy thì dễ xử lý. Vân vương thúc và Thanh di toàn tâm toàn ý, trẫm cũng không cần cảm thấy khó ăn khó nói với Hoa vương của Đông Hải.” Dứt lời, hắn nói: “Khi Nhị hoàng tử và Thanh di đến Thiên Thánh, trẫm đã sai người âm thầm tìm kiếm Tử La công chúa, rốt cuộc mấy ngày trước cũng tìm thấy, hóa ra Tử La công chúa chạy tới Vô Hồi Cốc của rừng hoa đào mười dặm chơi, trẫm đã sai người đón Tử La công chúa về. Tính toán thời gian, có lẽ hôm nay sẽ về tới.”
“Ah? Vậy thì tốt, nha đầu hư hỏng này, sau khi gặp nó ta phải dạy bảo nó một trận. Tử Tịch đến, đi tìm nó không được, hóa ra nó đến rừng hoa đào.” Ngọc Thanh Tinh hơi tức giận, nói với Dạ Khinh Nhiễm nói: “Tìm được nó không dễ, tiểu nha đầu xảo trá kia rất lợi hại, bị Hoa vương nuông chiều, khiến Hoàng thượng hao tâm tổn trí rồi.”
“Thanh di nói gì vậy? Công chúa của nước Đông Hải mất tích ở Thiên Thánh, trẫm không thể đổ trách nhiệm cho người khác.” Dạ Khinh Nhiễm cười, nghiêng đầu dặn Nghiễn Mặc đứng ở phía sau hắn, “Đến hỏi xem Tử La công chúa vào kinh chưa?”
“Vâng!” Nghiễn Mặc lập tức đi xuống.
“Dù sao Vân vương thúc cũng là đội ngũ đi sứ chúc mừng đi Nam Lương, không thể lặng yên không một tiếng động trở về. Hơn nữa Nam Lương ngàn dặm, trẫm cũng lo lắng Thanh di đi lẻ loi một mình, ngộ nhỡ trên đường xảy ra chuyện gì, trẫm biết nói với Đông Hải Vương và thái tử Đông Hải như thế nào? Vì vậy trẫm suy đi nghĩ lại, cảm thấy nên phái người hộ tống người đi.” Dạ Khinh Nhiễm hỏi Ngọc Thanh Tinh, “Muội muội của Trẫm – Khinh Noãn, nha đầu đó thích Nam Lương Vương, lúc Nam Lăng Vương còn là thái tử, nó từng ở chung với Nam Lăng Vương ba tháng ở Noãn thành, nó động lòng, thích Nam Lăng Vương năm sáu năm rồi. Lúc trước khi Vân vương thúc rời đi nó muốn đi theo, Nhiếp chính vương không đồng ý. Bâu giờ hai vị đế sư đã mất, nó đau lòng không thôi, suốt ngày đóng cửa trong phủ, không đi ra ngoài, phụ vương và mẫu phi chỉ có một đứa con gái là nó, rất lo lắng, sợ nó quá thương tâm, làm tổn hại cơ thể, muốn nó đi ra ngoài giải sầu, trẫm cảm thấy bây giờ mùa xuân ấm áp, để nó đi cùng Thanh di! Nó là đồ đệ mà đế sư dốc lòng dạy bảo, võ công đương nhiên không kém. Trẫm không cần phái nhiều người bảo vệ hai người.”
“Cũng tốt, trên đường có thể giải sầu.” Ngọc Thanh Tinh mỉm cười gật đầu, “Ta cũng thích tiểu nha đầu Khinh Noãn.”
“Nó giống Tử La công chúa, là người khiến người ta lo lắng.” Dạ Khinh Nhiễm thở dài, đế vương tuổi trẻ dường như cảm thấy không biết làm sao, “Trên đường đi, Thanh di khuyên bảo nó một chút. Trẫm nghe nói người Nam Lương Vương thích là Lạc Dao công chúa của Đông Hải, nó có lẽ sẽ đau lòng, chặt đứt tâm tư. Đoạn đường này mong Thanh di chăm sóc nó.”
“Chuyện của con gái ta rõ.” Ngọc Thanh Tinh mỉm cười gật đầu, “Hoàng Thượng chỉ cần yên tâm để nó đi theo ta là được.”
“Có Thanh di ở đó, trẫm tự nhiên yên tâm.” Dạ Khinh Nhiễm cười cầm chén rượu lên, nói với Ngọc Thanh Tinh: “Trẫm chúc Thanh di thuận buồm xuôi gió đến Nam Lương, thuận lợi đón Vân vương quay về. Trẫm cũng muốn uống Ngọc Lai Hương Vân vương thúc ủ một lần nữa.”
Ngọc Thanh Tinh cười gật đầu, cụng ly trên không với Dạ Khinh Nhiễm, uống hết chén rượu.
Hai người đặt chén rượu xuống, lúc này Nghiễn Mặc quay lại, sắc mặt không tốt lắm, “Hoàng Thượng, Tử La công chúa nửa đường đã rời đi.”
“Uhm?” Dạ Khinh Nhiễm híp mắt, “Rời đi như thế nào?”
“Tử La công chúa đánh thuốc mê người hộ tống, một mình rời đi.” Nghiễn Mặc nói.
Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày, “Biết Tử La công chúa đi đâu không?”
Nghiễn Mặc lắc đầu, “Không biết.”
Dạ Khinh Nhiễm khoát tay, Nghiễn Mặc một lần nữa đứng phía sau hắn, hắn xin lỗi Ngọc Thanh Tinh: “Tử La công chúa nửa đường đã rời đi, có lẽ không muốn vào kinh, trẫm vốn định để Tử La công chúa đi cùng Thanh di, bây giờ...”
“Nha đầu hư hỏng kia, đoán chừng là sợ ta đánh nó nên nửa đường mới bỏ chạy. Hoàng Thượng không cần để ý tới.” Ngọc Thanh Tinh khoát tay, chặn lời Dạ Khinh Nhiễm nói, đứng lên, “Ta bây giờ lên đường, bảo Dạ tiểu quận chúa tụ họp với ta ở cổng thành!”
“Được!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.
Ngọc Thanh Tinh quay người rời khỏi ngự hoa viên, bước chân nhẹ nhàng, dường như không thể chờ đợi được muốn đi Nam Lương đón Vân vương quay về.
Các quan lại nhìn Vân vương phi rời đi, tâm tư khác nhau. Từ ngày Dạ tiểu quận chúa mang theo hai vị đế sư đến Vinh vương phủ khám nghiệm tử thi cho Bình vương – Dạ Thiên Tứ, họ mới biết Dạ tiểu quận chúa là đệ tử của hai vị đế sư, mới giật mình hiểu thân phận của Dạ tiểu quận chúa chắc chắn không phải là tiểu quận chúa bình thường, đơn giản của phủ Đức thân vương. Bởi vì người có thể làm đệ tử Đế sư, nhất định không phải người con gái tầm thường, chắc chắn là người có võ công và bản lĩnh cao thâm. Bây giờ Hoàng Thượng ra lệnh cho Dạ tiểu quận chúa và Vân vương phi đi Nam Lương, đương nhiên không chỉ để tiểu quận chúa giải sầu đơn giản như vậy.
“Hôm nay trở thành tiệc cơ động rồi!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn mấy cái bàn vắng vẻ, nở nụ cười, “Người này rời đi, người khác đến, lúc này xem như là yên ổn! Các khanh tiếp tục!”
Mọi người vội vàng gật đầu hưởng ứng, bầu không khí náo nhiệt hơn một ít.
Sau một lúc lâu, bên ngoài truyền đến một tiếng hô lớn vội vàng, “Báo! Tin báo khẩn cấp tám trăm dặm!”
Dạ Khinh Nhiễm híp mắt, đặt chén rượu xuống, trầm giọng nói: “Tuyên!”
Có người vội vàng hô lớn, trong chốc lát, tiếng bước chân chạy vào ngự hoa viên, một binh sĩ mặc áo giáp quỳ trên mặt đất, dâng thư lên, “Hoàng Thượng, Thương Đình đại nhân trình tin cấp báo tám trăm dặm.”
Có một gã thái giám vội vàng tiếp nhận, kiểm tra một lát, không thấy gì nguy hiểm, đưa cho Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm đưa tay xé mở phong thư, mở ra nhìn lướt qua, lập tức đứng lên, sắc mặt tái nhợt, khí lạnh quanh người tăng vọt.