Vân Thiển Nguyệt đem tình hình ngoài ngọ môn nhìn rõ ràng, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh đối với nàng nhợt nhạt cười một tiếng, thấp giọng nói: “Ngươi hôm nay nên cười ít một chút, nếu không những thứ thi thể trên đài giám trảm bị Diệp Thiến thi chú đốt cháy rồi, có thể vì ngươi cười mà hù chết trở thành quỷ đáng thương.”
“Chẳng lẽ ngươi không khi dễ ta liền không thoải mái sao?” Vân Thiển Nguyệt nghe vậy vừa tức vừa cười. Nàng không có muốn trở thành bộ dáng như quỷ này a! Còn không phải là do phấn kia làm cho khuôn mặt nhận không ra hình dáng sao? Nhưng ít nhất phấn này không những che mặt của nàng, ngay cả vết thương nơi khóe miệng kia cũng che được rất tốt.
“Ngày ngày ta đều phải khi dễ ngươi, để một ngày nào đó nếu không có sự khi dễ của ta, ngươi sẽ cảm thấy cả thế giới đều mất đi màu! Chỉ có làm được như vậy, đại khái trong mắt ngươi sẽ không chứa được người khác. . . . . .” Dung Cảnh thấp giọng lẩm bẩm một câu.
“Ngươi nói cái gì?” Thanh âm Dung Cảnh quá nhỏ, Vân Thiển Nguyệt không nghe rõ.
“Không có gì! Nhanh xuống xe đi! Bây giờ sắp muộn rồi.” Dung Cảnh ngẩng đầu đối với Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt bẹt miệng, vừa muốn nhảy xuống xe, chợt nhớ tới cái gì, nàng lập tức thay đổi chủ kiến, vịn càng xe chậm rãi xuống xe, hướng trước xe đứng dịu dịu dàng dàng.
Dung Cảnh nhìn động tác của Vân Thiển Nguyệt mâu quang ẩn một nụ cười, ở phía sau Vân Thiển Nguyệt cũng chậm rãi xuống xe.
Xe ngựa của Lục công công từ từ đi tới, xe ngựa vừa mới ngừng, thì Lục công công vội vàng từ trong xe đi xuống, hướng chỗ ngồi của hoàng thượng trên đài Giám trảm chạy đến.
“Chúng ta thì sao? Đi đâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi Dung Cảnh.
Dung Cảnh chưa trả lời, đã nghe Diệp Thiến trên Đài Giám trảm hô to “Vân Thiển Nguyệt, mau lại đây, đã đến giờ rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy Diệp Thiến đang hướng nàng ngoắc tay, nàng gật đầu, vừa muốn đi qua, trước mắt liền bay tới một người, chính là Dạ Khinh Nhiễm, nàng chỉ có thể dừng bước nhìn Dạ Khinh Nhiễm.
“Tiểu nha đầu, ngươi. . . . . .” Dạ Khinh Nhiễm đi tới liền gặp khuôn mặt trắng bệch của Vân Thiển Nguyệt dưới ánh mặt trời, hắn cả kinh, lui về phía sau một bước, cho là nhìn lầm người, nhìn kỹ lại, mới biết không nhìn lầm, chỉ vào Vân Thiển Nguyệt hỏi “Ngươi xảy ra chuyện gì? Làm sao lại có bộ dáng này?”
Còn có thể chuyện gì xảy ra? Nàng cũng không thể nói cho hắn biết bởi vì người khác khi dễ khiến mặt của nàng không thể gặp người rồi, chỉ có thể dùng phấn che đi? Nàng lắc đầu, yếu ớt nói: “Không có chuyện gì!”
“Tiểu nha đầu, làm sao ngươi suy yếu như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm cau mày nhìn Vân Thiển Nguyệt, quan tâm hỏi.
“Đêm qua chăn cũng bị Diệp Thiến đoạt đi, ta bị nhiễm phong hàn.” Vân Thiển Nguyệt bịa chuyện.
Dung Cảnh ngẩng đầu nhìn trời.
“Cái nữ nhân ghê tởm này!” Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy có chút tức giận, không đồng ý nói: “Nhiễm phong hàn sao ngươi còn tới?”
“Truy tìm hung thủ là chuyện lớn như vậy, nhiễm phong hàn có là cái gì chứ? Đừng nói ta còn có thể đi tới, cho dù nằm trên giường không dậy nổi bò cũng muốn bò tới .” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục bịa chuyện, nếu không nàng có thể nói cái gì? Nói Dung Cảnh khi dễ nàng sao?
“Không được, bộ dáng ngươi cũng không thể lấy máu. Đi, ta mang ngươi đi gặp Hoàng bá bá nói, cái này ngày khác hãy tiến hành. Tần Ngọc Ngưng cũng nhiễm phong hàn, nàng làm sao có thể kiêu ngạo không tới? Mà ngươi thì hết lần này tới lần khác lại ngu ngốc chạy tới. Ngươi so với nàng phải kiêu ngạo hơn nhiều.” Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy kéo Vân Thiển Nguyệt, hoàn toàn tin là thật.
Vân Thiển Nguyệt nhất thời có loại cảm giác có tội, Dạ Khinh Nhiễm là hài tử tốt, tốt như vậy mà bị lừa gạt, thật làm cho người ta thương tâm. Nàng né tránh tay của hắn, suy yếu nói: “Không có chuyện gì, thân thể của ta rất cường tráng, một chén máu mà thôi, không có gì lớn .”
“Vậy cũng không được, ngươi xem một chút mặt của ngươi khó coi giống như quỷ.” Dạ Khinh Nhiễm mạnh mẽ túm lấy Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt lần nữa né tránh, nghĩ đứa nhỏ này có thể hay không không nói lời thật lòng, nói một câu không khỏe cũng được. Ai nguyện ý đem mặt biến thành bộ dáng quỷ này. Nàng quay đầu trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái.
Dung Cảnh vẫn giương mắt nhìn trời, tựa hồ không thấy động tĩnh của Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Thiển Nguyệt bên này.
“Ngươi trốn cái gì? Làm sao mùi phấn nặng như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm lúc này mới phát giác, cau mày hỏi.
“Sắc mặt ta khó coi, ta thoa chút phấn.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới lại bay mùi qua người khác, liền khô khốc cười cười, hỏi: “Lúc này sắc mặt có phải đã dễ nhìn một chút hay không?”
Dạ Khinh Nhiễm há miệng, muốn nói đẹp mắt, tựa hồ thật sự nói không ra lời, hắn nhìn ánh mắt tha thiết của Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên dời đi tầm mắt, đối với nàng nói: “Ngươi chờ ở đây, ta đi nói chuyện với Hoàng bá bá! Không để cho ngươi lấy máu.” Dứt lời, hắn không đợi Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, mủi chân nhẹ nhún, thi triển khinh công hướng Đài Giám trảm bay đi.
Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm rời đi, quay đầu nhìn chằm chằm Dung Cảnh, khẽ quát lên: “Ngươi làm chuyện này rất giỏi đó!”
Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, cố nén cười ôn nhu nói: “Ừ, chuyện này ta làm rất giỏi! Ngươi không nói sai.”
Vân Thiển Nguyệt mặt đỏ lên, quay mặt đi không nhìn hắn, chỉ thấy Dạ Khinh Nhiễm bay lên Đài Giám trảm, cơ hồ cùng đường với Lục công công, nàng quay đầu hướng Dung Cảnh quát: “Dạ Khinh Nhiễm hơn ngươi nhiều.”
Nụ cười Dung Cảnh bỗng nhiên thu, thản nhiên nhìn Hoàng thượng tiến lên nói chuyện với Dạ Khinh Nhiễm, nhắc nhở: “Tốt hơn nữa hắn thì cũng thích Diệp Thiến, không thích ngươi.”
“Ta biết, ngươi yêu thích ta là được rồi, không phải sao? Trừ ngươi ra thiên hạ không ai yêu thích ta, không cần luôn nhắc nhở ta.” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại liếc Dung Cảnh một cái, Dạ Khinh Nhiễm thích Diệp Thiến! Có cần hắn ngày ngày ở bên tai nàng nhắc nhở sao?
“Ừ, ngươi hiểu là tốt rồi! Trừ ta ra thật không có người thích ngươi .” Dung Cảnh thu hồi nụ cười, khóe miệng cong lên hình vòng cung.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, không hề để ý tới người này nữa.
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi còn lề mề đứng ở đó làm gì? Nhanh lên đây!” Diệp Thiến la.
Vân Thiển Nguyệt hướng Đài Giám trảm nhìn lại, chỉ thấy Dạ Khinh Nhiễm cùng lão hoàng đế vẫn đang nói chuyện, nàng quay đầu cau mày đối với Dung Cảnh hỏi, Dung Cảnh đối với nàng cười một tiếng “Nếu đã tới, sao không đi lên xem một chút?”
Vân Thiển Nguyệt cất bước hướng Diệp Thiến đi tới.
Dung Cảnh chậm rãi đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt.
“Diệp Thiến kêu ta tới, ngươi đi theo ta làm gì?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại liếc Dung Cảnh một cái.
“Cùng ngươi đi tới!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt khóe miệng nhếch một chút, không nói nữa, quay đầu đi thẳng về phía trước. Nàng có thể rõ ràng nghe thấy cước bộ nhẹ nhàng của Dung Cảnh ở sau lưng nàng, có loại cảm giác yên lòng, chỉ cần nàng quay đầu lại, là có thể thấy hắn, cảm giác như vậy kỳ diệu khó mà hình dung được.
Lên đài Giám trảm, Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt quét những thi thể kia một cái, vừa muốn mở miệng nói chuyện với Diệp Thiến lại nghe Diệp Thiến bỗng nhiên hô to một tiếng, “Mẹ ơi, quỷ!”
Vân Thiển Nguyệt cước bộ dừng lại, nhìn về phía Diệp Thiến, thấy nàng ta hoảng sợ nhìn nàng, nàng không khỏi tức giận nói: “Ngươi có thấy quỷ nào giữa ban ngày ban mặt sao?”
Diệp Thiến lấy lại bình tĩnh, nhìn kỹ Vân Thiển Nguyệt, hoảng sợ thối lui, cả giận nói: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi ra vẻ mặt quỷ làm cái gì? Dọa chết người! Linh hồn nhỏ bé của ta suýt nữa bị ngươi hù dọa.”
“Ngươi tử thi khắp nơi cũng không sợ, còn sợ quỷ?” Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt.
“Ngươi bây giờ thoạt nhìn so với những tử thi này đáng sợ hơn nhiều!” Diệp Thiến thổn thức một tiếng, bẹt miệng nói: “Ngươi cho ta nguyện ý nhìn những tử thi này a, ta đây là cứng rắn không trâu bắt chó đi cày, ta mặc dù học Nam Cương bất truyền chú mật bí thuật, nhưng mà cho tới bây giờ ta chưa bao giờ dùng qua. Hôm nay còn không phải là vì ngươi, ta lần đầu tiên sử dụng.”
Vân Thiển Nguyệt thấy thần sắc Diệp Thiến ủy ủy khuất khuất, có chút buồn cười, “Nam Cương Vương không phải có một nữ nhi là ngươi sao? Ngươi không học Nam Cương chú thuật thì người nào học? Là người thừa kế tổ nghiệp, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có lần đầu tiên, lần này coi như thí nghiệm.” Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng nghĩ lần đầu tiên Diệp Thiến thi chú, không biết có đáng tin không!
“Ngươi nói cũng đúng!” Diệp Thiến tựa hồ khua lên chút dũng khí, thấy Dung Cảnh cũng đi lên, nàng kinh ngạc hỏi “Cảnh thế tử? Ta không có gọi ngươi a! Ngươi đi làm cái gì?”
“Mỗi người một trợ thủ, chẳng lẽ Diệp công chúa không đồng ý ta đi lên?” Dung Cảnh khiêu mi.
“Dĩ nhiên đồng ý, ngươi đi lên là tốt nhất, có Cảnh thế tử ở đây, ta liền không sợ.” Diệp Thiến vội vàng nói. Dứt lời, nàng ghé sát vào Vân Thiển Nguyệt, dùng cánh tay đụng nàng, thấp giọng hỏi thăm “Các ngươi hòa thuận rồi?”
“Chúng ta đánh nhau sao?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ Diệp Thiến nhìn mơ hồ, nhưng lại khôn khéo vô cùng a!
Diệp Thiến nghẹn họng, lập tức cách xa Vân Thiển Nguyệt, không hỏi nữa, nhìn về phía Đài Giám trảm, thấy Dạ Khinh Nhiễm còn đang cùng lão hoàng đế cãi cọ cái gì, nàng cau mày ” Dạ Khinh Nhiễm đang làm gì thế?”
Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, nghĩ Dạ Khinh Nhiễm đối với nàng thật tốt, thật là bằng hữu, nàng đối với Diệp Thiến nói: “Ngươi cũng đừng nên chần chừ, Dạ Khinh Nhiễm thật tốt a, nếu không phải sớm biết hắn thích ngươi, ta liền thích hắn.”
Diệp Thiến sửng sốt.
Mâu quang của Dung Cảnh nứt ra một đường sâu thẳm.
“Ngươi. . . . . . Ngươi không phải cho là. . . . . . Ngươi. . . . . .” Diệp Thiến sửng sốt một lát, sau đó bỗng nhiên dùng ngón tay chỉ Vân Thiển Nguyệt, cà lăm một hồi, thấy Dạ Khinh Nhiễm đã không cùng lão hoàng đế cãi cọ, hướng chỗ này phi thân mà đến, nàng lớn tiếng nói: “Ai nói. . . . . .”
“Diệp công chúa, đến giờ rồi!” Dung Cảnh bỗng nhiên nhàn nhạt nhắc nhở.
Diệp Thiến chợt quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh nhàn nhạt nhìn nàng, nàng từ mâu quang nhàn nhạt kia nhìn ra ý cảnh cáo, lập tức nuốt nuốt nước miếng, lời sắp ra khỏi miệng lại nuốt trở về, khó khăn di dời tầm mắt, ngậm miệng.
“Cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Diệp Thiến.
“Không có gì!” Diệp Thiến tức giận trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Dung Cảnh, thấy vẻ mặt hắn không có nửa điểm khác thường, lại thấy Diệp Thiến đột nhiên cho nàng xem sắc mặt, nàng sờ đầu, nhíu nhíu mày, muốn nói, thì lúc này Dạ Khinh Nhiễm đã nhẹ nhàng rơi vào trên đài cao, nên chỉ có thể ngậm miệng.
“Dạ Khinh Nhiễm, ngươi đi lên làm cái gì?” Diệp Thiến hỏi.
“Ta cùng Hoàng bá bá nói, tiểu nha đầu thân thể khó chịu, không thể lấy máu. Hoàng bá bá đồng ý, ta tới nói cho nàng biết để nàng trở về phủ nghỉ ngơi. Hôm nay thi chú coi như xong, ngày khác tiến hành.” Dạ Khinh Nhiễm nói.
Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới lão hoàng đế đồng ý. Không biết tin lời của Dạ Khinh Nhiễm hay là bởi vì bị Dạ Khinh Nhiễm náo loạn một trận, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý, nhưng tóm lại nghe Dạ Khinh Nhiễm nói đã đáp ứng. Nàng không vội tỏ thái độ, mà nhìn về phía Diệp Thiến.
“Cái gì? Ngươi còn nói muốn ngày khác tiến hành? Ngươi có biết vì cái này ta hôm nay đã chuẩn bị đầy đủ một buổi sáng, ngươi nói ngày khác liền ngày khác sao? Nàng làm sao lại thân thể khó chịu rồi? Ta xem nàng rất tốt! Người khác cũng không quan tâm, ngươi là ăn no rỗi việc nên mò mẫm quan tâm!” Diệp Thiến nghe vậy liền đối với Dạ Khinh Nhiễm mắng một hồi.
Dạ Khinh Nhiễm bị Diệp Thiến mắng liền sửng sốt.
“Nàng hôm nay trên mặt không phải nhiều phấn hơn một chút sao? Ngươi nhìn kỹ đi, ngươi không phải là biết y thuật sao? Ngươi tới đây bắt mạch cho nàng, nàng rõ ràng là rất tốt.” Diệp Thiến kéo Vân Thiển Nguyệt đẩy tới trước mặt Dạ Khinh Nhiễm.
Vân Thiển Nguyệt bị Diệp Thiến đẩy lảo đảo, hướng Dạ Khinh Nhiễm ngã tới.
Dạ Khinh Nhiễm cả kinh, vội vàng đỡ lấy Vân Thiển Nguyệt, đối với Diệp Thiến giận dữ nói: “Ngươi nữ nhân này nổi điên làm gì? Nàng rõ ràng đã bị ngươi chiếm chăn nhiễm phong hàn, hôm nay ngay cả đứng cũng không vững, ngươi đối với ta rống cái gì? Ngươi xem mặt nàng một chút, không dùng phấn cũng trắng bệch rồi! Không phải là thân thể khó chịu là cái gì?”
Dạ Khinh Nhiễm vừa nói, bỗng nhiên tức giận dùng tay áo Vân Thiển Nguyệt chà chà trên mặt, động tác của hắn quá nhanh, làm cho Vân Thiển Nguyệt muốn tránh cũng tránh không kịp. Phấn trên mặt bị Dạ Khinh Nhiễm cọ rớt hơn phân nửa, lộ ra mặt của nàng.
Diệp Thiến thấy mặt Vân Thiển Nguyệt lập tức im bặt, nhưng lại không cam lòng nói: “Mặt nàng tái một chút coi là cái gì? Ngươi không có bắt mạch cho nàng sao? Có lẽ nàng là giả đây!”
Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ các ngươi ầm ĩ như vậy, mặt của ta không trắng mới là lạ, dù muốn hồng như hoa đào cũng hồng không nỗi.
“Ngươi nữ nhân này, quả thực không thể nói lý! Chúng ta đi!” Dạ Khinh Nhiễm lôi kéo Vân Thiển Nguyệt.
“Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi bắt mạch cho nàng, thân thể nàng căn bản không có gì khó chịu.” Diệp Thiến đánh tới, ngăn cản Dạ Khinh Nhiễm “Ngươi đừng vờ ngớ ngẩn, ngươi cũng biết nàng căn bản là thích. . . . . .”
“Diệp công chúa, nói chuyện phải chú ý chừng mực!” Dung Cảnh bỗng nhiên mở miệng, thanh âm nhàn nhạt.
Tay Diệp Thiến run lên, nhìn Dung Cảnh một cái, quay đầu nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm có chút tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Là ngươi cưỡng bức ép ta tới truy tìm hung thủ phía sau cho tiểu nha đầu, hôm nay ngươi đem Diệp Thiến ta thành cái gì? Ta vất vả chuẩn bị nửa ngày, ngươi cho rằng nói vậy là xong?”
Dạ Khinh Nhiễm mím môi không nói.
“Nói cho ngươi biết, không thể nào!” Diệp Thiến rống một câu, hiển nhiên rất tức giận.
“Làm sao lại không thể? Chẳng lẽ ngươi muốn nàng chảy hết máu mà chết sao?” Dạ Khinh Nhiễm cũng giận, đưa tay đặt tại mạch tượng của Vân Thiển Nguyệt, dừng lại chốc lát, hắn đem Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng giao cho Diệp Thiến, giận dữ nói: “Ngươi bắt mạch cho nàng đi? Ngươi xem thân thể của nàng một chút rốt cuộc suy yếu hay không? Ngươi xem nàng còn có thể lấy máu sao? Ngươi chưa bắt mạch cho nàng đã nói lung tung một trận, ngươi xem một chút, nàng chỉ cần một trận gió thổi qua nữa là sẽ ngã!”
Diệp Thiến nhận lấy tay của Vân Thiển Nguyệt, thấy lời nói chắc chắn của Dạ Khinh Nhiễm, nàng nghi ngờ đưa tay đặt lên mạch của nàng.
Vân Thiển Nguyệt trong lòng cười khổ. Quả nhiên hài tử nói dối sớm muộn gì cũng bị báo ứng, nhìn xem, đây không phải là báo ứng của nàng tới sao? Nàng không nghĩ tới Dạ Khinh Nhiễm đối với nàng thật sự tốt đến như vậy. Trong lòng áy náy đồng thời quyết định, sau này kiên quyết không hề lừa gạt Dạ Khinh Nhiễm nữa.
“Tại sao có thể như vậy? Nàng làm sao hư nhược thành như vậy?” Diệp Thiến nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thiến “Lúc này ngươi biết sao? Ngươi cảm thấy nàng còn có thể lấy máu sao? Là dùng máu của nàng truy tìm hung thủ sau lưng quan trọng hay là nàng quan trọng? Một đống người chết sớm muộn gì cũng tìm ra, liên lụy đến tính mạng của đích nữ duy nhất của Vân Vương Phủ, ngươi làm được sao? Nếu là nàng xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ngươi gánh vác nổi sao? Nam Cương Vương gánh vác nổi sao?”
Diệp Thiến vốn muốn nổi cơn thịnh nộ liền lập tức biến mất, bị Dạ Khinh Nhiễm rống giận liền ấp úng không nói gì, nàng quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh hỏi thăm, “Nàng. . . . . . Nàng tại sao có thể như vậy?”
Dung Cảnh trầm mặc không nói, nhàn nhạt nhìn Diệp Thiến.
Diệp Thiến thu hồi tầm mắt nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thái độ so với mới vừa rồi khác nhau một trời một vực, hỏi: “Này, Vân Thiển Nguyệt, ngươi không phải là đang vui vẻ đấy sao? Hơn nữa từ hôm qua đến giờ ta rõ ràng nhìn ngươi rất có tinh thần a, hôm nay tại sao lại bộ dáng này?”
Vân Thiển Nguyệt trong lòng cười khổ, từ ngày ở Linh Đài tự nàng trúng Thôi Tình dẫn, sau đó cùng Dung Cảnh bị nhốt ở Phật dường dưới đất, cửu tử nhất sinh xong, công lực mất hết, thân thể tiêu hao quá lớn, cơ hồ thân thể mất đi một nửa tinh khí, sau khi trở về phủ còn bị đưa tới Tàng Thư các của Dung Cảnh, mỗi ngày đều đọc sách, không có nghỉ ngơi, sau đó lại bị ám sát, mất máu quá nhiều, còn chưa nuôi dưỡng đủ thì quỳ thủy lại tới. . . . . . Phen này xuống tới, cho dù thân thể nàng cường tráng như trâu bò cũng sẽ chịu không nổi, huống chi thân thể này thể chất yếu, hôm nay thân thể suy yếu không chịu nổi là điều rất bình thường, nhưng cũng không đến nỗi một trận gió sẽ bị thổi bay như Dạ Khinh Nhiễm nói, chính nàng theo như hướng mạch đập của mình, tay đặt ở phía trên, trong lòng kinh ngạc, mạch nàng làm sao lại suy yêu như vậy? Dường như không có. . . . . .
Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn Dung Cảnh, lông mi thật dài của Dung Cảnh run rẩy một chút, nàng chợt nhớ tới buổi sáng cháo gà cùng chén thuốc kia, nàng ngửi thấy có hai vị thuốc bổ não, nhưng nó ước chừng chính là thuốc khiến người suy yếu không chịu nổi. Hắn sớm biết hôm nay nàng tới đây lấy máu? Nếu là tình hình như vậy, bất kỳ một người hiểu y thuật nào cũng không để cho nàng lấy một giọt máu, nếu không phải thân thể nàng không có chút nào khác thường, nàng căn bản không tin tưởng mình suy yếu như vậy, thật giống như Dạ Khinh Nhiễm nói chỉ cần một trận gió thổi qua cũng sẽ ngã xuống. . . . .
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh có chút im lặng, không cần đoán cũng biết, đi một bước nhìn mười bước, chính là nói nam nhân này đi! Nàng thầm nghĩ nếu không phải Dạ Khinh Nhiễm náo loạn như vậy, có phải đến lúc nàng lấy máu sẽ trực tiếp té xỉu, cũng sẽ không tiến hành được hay không?
“Ta cần ba chén máu lớn, ngươi yếu đuối như thế lấy không được! Bộ dạng này của ngươi nếu lấy đi ba chén máu thì… không chết cũng nằm trên giường nửa năm.” Diệp Thiến bắt mạch Vân Thiển Nguyệt không buông tay, cau mày nói.
Vân Thiển Nguyệt không phản bác được, nàng không còn gì để nói nữa!
“Ngươi bây giờ còn gì để nói?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Thiến. Nghĩ tới may là hắn đi tìm Hoàng bá bá đem việc này ngăn cản.
“Ta làm sao biết được nàng suy yếu như vậy? Ta còn không phải là vì ngươi!” Diệp Thiến buông tay ra, nổi cáu.
“Ngươi vì ta cái gì? Ta có cái gì để ngươi làm vì ta!” Dạ Khinh Nhiễm muốn tính toán rõ ràng.
“Ngươi. . . . . .” Diệp Thiến chợt xoay người, không nhìn Dạ Khinh Nhiễm, oán hận nói: “Là ta đáng đời được chưa? Nhưng mà ngươi cũng xứng đáng, đáng đời. . . . . . Hừ, tốt nhất đáng đời chết ngươi, không trách được, không được người ta thích.”
“Không thể nói lý!” Dạ Khinh Nhiễm quát một câu, quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh “Nhược mỹ nhân, ngươi biết rõ thân thể nàng suy yếu thành như vậy lại còn đem nàng đến đây, ngươi có ý đồ gì?”
“Vốn là ta biết thân thể nàng suy yếu không thể hoàn thành trách nhiệm nặng nề lần này, nhưng thánh mệnh không thể không làm! Nàng không tới, hoàng thượng sẽ trách tội, ngươi muốn nàng kháng chỉ sao?” Dung Cảnh dường như không nhìn hai người kia tranh chấp, thần sắc không có chút biến hóa.
Dạ Khinh Nhiễm mặt run lên “Hoàng bá bá không phải là người không hiểu lí lẽ như vậy!”
Dung Cảnh cười nhạt, không nhận xét, chậm rãi nói “Nàng là người ra đời vào ngày âm tháng âm mà thôi, còn có người ra đời đúng vào ngày âm tháng âm năm âm, so với nàng thích hợp hơn, nhưng mà không may người kia hôm qua nhiễm phong hàn, Lục công công đi mời nói nằm trên giường không dậy nổi, cho nên, chuyện này chỉ có thể rơi vào trên người nàng.”
“Người lúc ra đời đúng ngày âm tháng âm năm âm? Người nào?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi.
“Đúng vậy a, người nào?” Diệp Thiến cũng hỏi.
“Là Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng. Lục công công chẳng lẽ không nói cho các ngươi biết sao? Hay là chỉ bẩm báo với hoàng thượng? Hoàng thượng thương tiếc Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng nhiễm phong hàn bị bệnh nằm trên giường, liền không cần nàng, lần thứ hai phái Lục công công đi Vân Vương Phủ, đem nữ nhân có một trận gió là thôi bay này đến. Nữ nhân này hết lần này tới lần khác lại muốn truy tìm hung thủ, sợ ném chuột vỡ đồ (Muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại), chỉ có thể tới thôi!” Dung Cảnh ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía thân ảnh màu vàng trên Đài Giám trảm, cười nói: “Tần tiểu thư vẫn được nuông chiều từ bé, mỗi ngày đều thích ăn uống, cho dù sinh bệnh cũng không nên so sánh với nữ nhân bị người ta hạ Thôi Tình dẫn, bị người chặn đánh bên đường, lại bị trăm tên tử sĩ ám sát cho tới bây giờ luôn hành hạ không thành người, cứng cỏi hơn sao? Hoàng thượng có thể không hiểu đạo lý này sao? Cho nên ước chừng hoàng thượng là bỏ qua nàng, chọn Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng.”
Dạ Khinh Nhiễm cau mày, sắc mặt không tốt lắm, cũng không nói chuyện.
Vân Thiển Nguyệt không có lên tiếng, chỉ nhìn về phía thân ảnh màu vàng trên Đài Giám trảm. Thầm nghĩ câu nói kia của Dung Cảnh: Tần Ngọc Ngưng “Có thể làm quốc mẫu” có tác dụng. Lão hoàng đế làm như vậy là bỏ nàng bảo vệ Tần Ngọc Ngưng. Có phải nói rõ Lão hoàng đế đã quyết tâm hoàn toàn bỏ đi ý niệm bắt nàng gả vào cung hay không? Đem nàng đá văng ra, tố nhất là chết, như vậy hắn sẽ lấy lí do Vân Vương Phủ không có đích nữ đem vị trí Hoàng hậu kế tiếp cho Tần Ngọc Ngưng. . . . . .
Có lẽ mặc dù không có câu nói kia của Dung Cảnh, lấy tài hoa của Tần Ngọc Ngưng cùng địa vị thống lĩnh đủ loại quan lại của Thừa tướng, Tần Ngọc Ngưng cũng là nhân tuyển số một số hai. Vân Vương Phủ vốn chừng trăm năm ngoại thích phát triển lớn mạnh, thụ đại chiêu phong (Cây lớn chắn gió), hơn nữa nàng quần áo lụa là không thay đổi, Lão hoàng đế đúng là có lý do chọn Tần Ngọc Ngưng mà bỏ quên nàng, lúc này buông tha cho nàng là vì Dạ Khinh Nhiễm, ước chừng là Dạ Khinh Nhiễm vừa tìm Lão hoàng đế náo loạn một trận, sợ là lão hoàng đế bất đắc dĩ mới đáp ứng . . . . . .
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng, Tần Ngọc Ngưng làm hoàng hậu là tốt nhất, nàng cũng không muốn gả vào hoàng thất. Nếu là Lão hoàng đế thật muốn động Vân Vương Phủ, thật đối với nàng hạ thủ… hắn sẽ phải suy nghĩ đến hậu quả.
“Thì ra tiểu thư phủ Thừa Tướng chính là người ra đời đúng ngày âm tháng âm năm âm kia, vậy thì không thể tốt hơn rồi.” Ánh mắt Diệp Thiến sáng lên, chợt nhớ tới cái gì, hướng Dung Cảnh hỏi: “Chính là nữ nhân theo lời Cảnh thế tử có thể là quốc mẫu? Tần Ngọc Ngưng?”
“Ừ, Diệp công chúa nói không sai, chính là nàng!” Dung Cảnh mặt không thay đổi gật đầu.
“Vậy thì tốt quá! Dạ Khinh Nhiễm, ngươi đi đem người đàn bà kia đến đây, ta liền dùng nàng!” Diệp Thiến nói.
“Ngươi xem thời gian một chút, bây giờ đã qua buổi trưa.” Dạ Khinh Nhiễm nhắc nhở “Hơn nữa ngươi không nghe nói Tần Ngọc Ngưng nhiễm phong hàn bị bệnh nằm trên giường sao?”
“Bởi vì Vân Thiển Nguyệt là người ra đời đúng ngày âm tháng âm, nếu ta làm Thi chú, máu của nàng nhất định phải buổi trưa dùng mới có hiệu quả, nhưng Tần Ngọc Ngưng nếu là ngày âm tháng âm năm âm sẽ không cần thiết rồi, máu của nàng tùy thời cũng có thể dùng. Qua buổi trưa cũng không sao.” Diệp Thiến nói: “Tần Ngọc Ngưng kia rốt cuộc có bao nhiêu kiêu ngạo? Nàng bất quá chỉ là nhiễm phong hàn nho nhỏ thôi! Phong hàn có thể lấy mạng người ta sao? Còn có thể so với nữ nhân trước mắt ngươi mảnh mai hơn sao? Ta liền không tin! Ngươi đi đem nàng mang tới ta xem, nếu thật nàng suy yếu muốn chết, ta hôm nay xem như uổng công chuẩn bị một phen, nếu là nàng có thể sử dụng…, sau này đừng mơ tưởng để cho ta làm lại một lần nữa, qua hôm nay, ngày mai bổn công chúa không làm nữa!”
Dạ Khinh Nhiễm cau mày, nhìn về phía Lão hoàng đế ngồi trên Đài Giám trảm, ước chừng là nghe Dung Cảnh mới vừa nói hoàng thượng muốn bảo vệ Tần Ngọc Ngưng, thì có chút do dự.
“Lời nói của ta ngươi có nghe được không đó?” Diệp Thiến nhìn Dạ Khinh Nhiễm, “Chẳng lẽ ngươi cũng thương tiếc Tần Ngọc Ngưng kia? Không nỡ dùng?”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Ta thương tiếc nàng làm gì?” Dạ Khinh Nhiễm trợn mắt nhìn Diệp Thiến một cái.
“Nếu không thương tiếc liền nhanh chóng đi phủ Thừa Tướng đem Tần Ngọc Ngưng mang đến cho ta! Ta nói, không phải nàng là không được, nếu không, ngươi đừng tưởng Bổn công chúa dễ khi dễ, đến Thiên Thánh làm trâu làm ngựa cho ngươi sai sử. Nếu Tần Ngọc Ngưng có thể sử dụng, dù hoàng thượng Thiên Thánh cũng đừng mong che chở, nếu là che chở…, sau này loại chuyện này cũng đừng tìm Bổn công chúa, ngươi cho là ta nguyện ý động loại chú thuật này? Nam Cương chú thuật chúng ta cũng không phải là dễ dàng động, động một lần tổn hại sức khỏe một lần, ngươi cũng không phải không biết.”
“Ta phải đi cùng Hoàng bá bá nói một chút!” Dạ Khinh Nhiễm rốt cục gật đầu, cất bước hướng Đài Giám trảm đi tới.
“Này, nếu bây giờ không vội, chúng ta cùng đi.” Diệp Thiến gọi Dạ Khinh Nhiễm, nhìn về phía Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt, tức giận nói: “Đi, các ngươi cũng đi qua. Chuyện này bởi vì hai người các ngươi dựng lên, không có đạo lý Bổn công chúa ra mặt cho các ngươi, các ngươi thì ở đó rảnh rỗi như đại gia.”
“Diệp công chúa nói đúng!” Dung Cảnh nhã nhặn cười một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, đối với Diệp Thiến nói: “Ngươi nói với hắn chuyện như vậy, có phải không muốn quan sát Tử Trúc uyển của hắn nữa rồi?”
Nét mặt của Diệp Thiến cứng đờ, nhìn về phía Dung Cảnh, thấy sắc mặt Dung Cảnh mỉm cười nhìn nàng so với lúc nãy ôn hòa hơn nhiều, nàng thổn thức một tiếng, chặn ngang Vân Thiển Nguyệt nói nhỏ: “Ta đã quên! May là ngươi nhắc nhở.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, nhìn bộ dáng của nàng lúc nãy tưởng nàng rất lợi hại, thì ra cũng chỉ là một con chuột sợ mèo.
“Ngươi không phải là muốn cùng đi sao? Còn không mau đi, lề mề cái gì?” Dạ Khinh Nhiễm quay đầu hướng Diệp Thiến mặt lạnh nói.
“Này không phải đang đi tới sao! Với tính tình thối này của ngươi sẽ không có nữ nhân thích ngươi!” Diệp Thiến trợn mắt nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái, kéo tay Vân Thiển Nguyệt.
“Tính tình của ngươi tốt?” Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng “Ngươi cùng bổn Tiểu Vương kẻ tám lạng người nửa cân, cũng đừng ai nói ai!”
“Ta tính tình không tốt cũng so với ngươi cũng tốt hơn, ngươi chính là. . . . . .” Diệp Thiến có chút tức giận.
“Được rồi, được rồi, tất cả mọi người đều nhìn qua bên này đấy!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay che miệng Diệp Thiến, thấy Lục công công đã đi tới.
Diệp Thiến đem lời sắp sửa nói nuốt trở về, trợn mắt nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái.
Vân Thiển Nguyệt buông ra tay che miệng Diệp Thiến, thầm nghĩ may là trong lòng nàng cường đại, hai người kia cãi nhau cũng không phải bình thường, nàng liếc Dung Cảnh một cái, thấy Dung Cảnh mặt không đổi sắc, nhàn nhạt như không, nghĩ tới không hổ là lòng dạ hiểm độc, cảnh giới quả nhiên so với nàng cao hơn.
“Lão nô thỉnh an Cảnh thế tử, Nhiễm Tiểu vương gia, Diệp công chúa, Thiển Nguyệt tiểu thư!” Lục công công vội vàng chạy tới, đối với mấy người vội vã làm lễ ra mắt, trong miệng càng không ngừng nói: “Hoàng thượng nói, nếu Thiển Nguyệt tiểu thư thân thể khó chịu, vậy thì chờ sau khi thân thể Thiển Nguyệt tiểu thư tốt, mời Diệp công chúa làm Thi chú.”
Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng, Lão hoàng đế tại sao không nói chờ sau khi Tần Ngọc Ngưng tốt lên?
“Tiểu nha đầu không được không phải là còn có Tần Ngọc Ngưng sao?” Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng liếc Lục công công một cái “Ngươi mau tránh ra, bổn Tiểu Vương cùng Diệp công chúa, tiểu nha đầu, Nhược mỹ nhân cùng đi gặp Hoàng bá bá!”
“Tiểu vương gia, Tần tiểu thư hôm nay nằm trên giường không dậy nổi. . . . . ” Lục công công cả kinh.
“Chó má nằm trên giường không dậy nổi? Nàng có thể kiêu ngạo đến độ so với Tiểu nha đầu à?” Dạ Khinh Nhiễm thấy Lục công công không tránh ra, trực tiếp một cước đá đi qua, liền hướng Đài Giám trảm đi tới.
Lục công công ai u một tiếng, thân thể bị đá ra khỏi thật xa, phanh một tiếng té trên mặt đất.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ Dạ Khinh Nhiễm này thật thuộc loại trâu bò, ngay cả Đại tổng quản bên cạnh Lão hoàng đế cũng dám đá. Quả nhiên là Tiểu Ma vương.
“Cái người thối này có đôi khi rất là nam nhân!” Diệp Thiến ca ngợi Dạ Khinh Nhiễm một câu.
Vân Thiển Nguyệt có chút dở khóc dở cười, đá thái giám liền nam nhân, Diệp Thiến là đang khen Dạ Khinh Nhiễm hay là đang tổn hại Dạ Khinh Nhiễm? Nàng vừa nghĩ đến đây, chỉ thấy Dạ Khinh Nhiễm quay đầu lại hung hăng liếc Diệp Thiến một cái “Ngươi tốt nhất an phận chút cho Bổn Tiểu Vương, đừng tưởng rằng ỷ vào ngươi có Nam Cương chú thuật thì giỏi, bổn Tiểu Vương không thể không dùng ngươi. Ngươi nếu không an phận, bổn Tiểu Vương có biện pháp đem ngươi trục xuất khỏi kinh thành, đuổi về Nam Cương, đem Nam Cương Vương mời tới.”
Diệp Thiến lập tức ngừng miệng.
Dạ Khinh Nhiễm xoay người, không hề để ý tới Diệp Thiến, tiếp tục đi về phía Đài Giám trảm.
Diệp Thiến lầm bầm một câu gì đó, Vân Thiển Nguyệt không nghe rõ, nàng liếc Lục công công một cái, thấy Lục công công đang khó khăn bò dậy, nàng nhìn hướng Đài Giám trảm, nghĩ tới gặp Lão hoàng đế sợ là một phen mưa gió. Nhưng mà nàng có gì phải sợ?
Bốn người không nói nữa, một đường đi tới đài Giám trảm.
“Nguyệt nha đầu, ngươi làm sao lại đem mình biến thành bộ dáng này?” Lão hoàng đế không đợi mọi người mở miệng, ánh mắt rơi vào trên người Vân Thiển Nguyệt, cau mày hỏi.
Vân Thiển Nguyệt cũng không thi lễ, suy yếu kéo kéo khóe miệng, đối với Lão hoàng đế lên tiếng, giọng cũng suy yếu vô cùng ” Dượng Hoàng thượng, ta mấy ngày này nằm trên giường dưỡng thương, sắc mặt quá kém, Lục công công nói ta sắc mặt khó coi giống quỷ, tới gặp dượng hoàng thượng sẽ làm nhục thiên nhan, cho nên ta đánh chút phấn.”
Lục công công chịu đựng đau đớn bò dậy từ phía sau đuổi theo, nghe được Vân Thiển Nguyệt nói như vậy thân thể nhỏ bé suýt nữa lăn trên mặt đất, nghĩ Thiển Nguyệt tiểu thư này nói năng bừa bãi, đó rõ ràng là Cảnh thế tử nói, làm sao thành hắn nói rồi? Hơn nữa lúc hắn thấy Thiển Nguyệt tiểu thư cũng không có suy yếu như vậy, vừa muốn phản bác, thì nhớ tới không thể đắc tội Cảnh thế tử, liền ngậm miệng.
“Thì ra là như vậy! Nguyệt nha đầu là người nhà, có cái gì vũ nhục thiên nhan ?” Lão hoàng đế nhìn về phía Lục công công, cau mày nói: “Làm sao ngươi một thân toàn đất? Làm chuyện này càng ngày càng không quy cũ!”
“Lão nô. . . . . . Lão nô không cẩn thận bị ngã. . . . . .” Lục công công cực kỳ gian khổ mở miệng, tự nhiên không dám nói Dạ Khinh Nhiễm đá. Cảnh thế tử hắn đắc tội không được, Nhiễm Tiểu vương gia cũng không đắc tội được, chỉ có thể trách mình xui xẻo.
Hắn mặc dù tự nhận xui xẻo, nhưng Dạ Khinh Nhiễm cũng không buông tha hắn, cả giận nói: “Hoàng bá bá, nô tài này cũng làm việc bất lợi, phủ Thừa Tướng Tần tiểu thư rõ ràng ra đời đúng ngày âm tháng âm năm âm hắn cũng không đi tìm, hết lần này tới lần khác tìm tiểu nha đầu này chỉ sinh đúng ngày âm tháng âm, còn ép buộc đem nàng kéo tới. Nếu không phải ta bắt mạch thấy nàng quá mức suy yếu tìm đến Hoàng bá bá, mà Diệp Thiến bắt mạch cho nàng, nói tiểu nha đầu nếu lấy máu nhất định mất mạng, không đồng ý cho tiểu nha đầu hiến máu, nếu không nàng sẽ chết yểu ở trên đài Giám trảm. Cho nên, Hoàng bá bá nhất định phải trị tội cẩu nô tài này, tốt nhất là ném ra ngoài giết! Lại dám lừa trên gạt dưới, che chở Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng, muốn cho tiểu nha đầu mất mạng, quả thực ghê tởm, không biết thu chỗ Thừa tướng được cái gì. Thật là chết tiệt!”
Lục công công nghe vậy quá sợ hãi, không dám tin mà nhìn Dạ Khinh Nhiễm, Tần Thừa tướng ngồi cách Lão hoàng đế không xa , sắc mặt cũng đại biến.