"Chỉ yêu một mình cậu."
Edit + Beta: Ruby
- -------------------
Viên Tinh Châu công lực không được, thiếu chút nữa bị thuật bắn ngược của đối phương một chiêu mất mạng, vì vậy buổi chiều không hề có ý phản kháng mà mang theo Diệp Hoài cùng đi ra ngoài.
Hai người đầu tiên đến công ty Đặng tổng, thương lượng một chút chuyện ra đĩa hát.
" Vân Hải là ông anh tôi." Tầng cao nhất của đĩa nhạc Bối Tư, Đặng Bối Tư chải đầu đầy bím tóc nhỏ, một thân quần áo hoa hoè hoa sói, đeo lên dây chuyền vàng, thoạt nhìn bộ dáng rất real, âm thanh bất ngờ ôn nhu dễ thân, "Hắn nói cậu được, vậy cậu khẳng định có thể được."
"Đâu có đâu có, Đặng tổng ngài quá khen." Viên Tinh Châu lo sợ tát mét mặt mày, vội hỏi, "Tôi đã nhiều năm không luyện, cổ họng cũng không được cho lắm, còn phải luyện thêm..."
Đặng Bối Tư ha ha nở nụ cười, "Không cần khiêm nhường như thế, tôi là tin ánh mắt của Vân Hải, chính là không biết cậu là ý tứ thế nào"
Viên Tinh Châu sững sờ, không nghĩ tới vị lão tổng này đi thẳng vào vấn đề, mà tỉ mỉ nghĩ lại, người ta làm lão tổng công việc bận rộn, thời gian gặp khách đều cũng có hạn, quá nửa là thẳng thắn hiệu suất mới có thể cao chút.
Trước khi tới Viên Tinh Châu liền nghĩ, chính mình tuy rằng có thể hát, mà lại kém rất nhiều so với xuất thân từ học viện đào tạo chuyên nghiệp, nhiều năm như vậy lại không luyện, nếu như phát hành album, thời điểm đó trình độ ca hát như KTV, tiêu tốn rất lớn, không hẳn có thể kiếm tiền.
Nếu như lần đầu tiên không kiếm tiền, sau đó còn có thể phát hành tiếp hay không cũng không chắc, vừa nghĩ như thế chẳng bằng quý trọng cơ hội lần này, phát hành ca khúc mình tự sáng tác, vạn nhất bắt đầu lại kết thúc, sau này cũng lưu được một tưởng niệm.
Chính là hiện tại pop trữ tình có chút lạc hậu, đối phương chỉ sợ sẽ không đồng ý.
Hiện tại Đặng Bối Tư đã hỏi tới, cậu liền dự định đi thẳng vào vấn đề, lát nữa cho đối phương hai bài hát demo tự mình thu.
Diệp Hoài vẫn luôn ngồi trên ghế sa lon bên cạnh cậu, lúc này lại đột nhiên nói: "Đặng tổng, phương diện này các anh càng chuyên nghiệp, chúng tôi muốn trước hết nghe một chút kiến nghị của ngài."
Viên Tinh Châu sững sờ, liếc mắt nhìn hắn.
Đặng Bối Tư lại cười nói: "Này cũng không có kiến nghị gì tốt, công ty chúng tôi ca sĩ ký tên đều là quy ước mười năm, chia :."
Viên Tinh Châu: "..."
Lợi :, tỷ lệ này cũng là có chút hung ác.
Dù sao chính cậu đã có danh tiếng cùng nhiệt độ, cũng không phải người mới chưa debut.
"Người khác là ký hợp đồng gì, tôi e không có cách nào tham khảo." Viên Tinh Châu rõ ràng ý tứ Diệp Hoài, đành phải đè xuống ý nghĩ đưa người này bài demo, sửa lời nói, " Người đại diện của tôi hợp đồng tại Hoa Ngu, hiện tại còn không biết người đại diện sẽ đồng ý tôi ra bài hát hay không."
Đặng Bối Tư nhấc lông mày, liếc mắt nhìn cậu.
"Cậu còn chưa nói với công ty sao?" Diệp Hoài tại bên cạnh phối hợp hỏi, "Tôi tưởng rằng cậu đã đánh tiếng cùng Lý ca chứ."
Viên Tinh Châu: "Không có, tôi sợ Đặng tổng nhìn tôi không đủ điều kiện cho công việc, liền nghĩ trước tiên gặp gỡ lại nói..."
Diệp Hoài lắc đầu, biểu thị không đồng ý: "Lý ca mỗi ngày lo lắng cho cậu bị đào, vạn nhất chủ động tìm cho cậu chỗ khác làm sao bây giờ?"
Đặng Bối Tư: "..."
Hai người kẻ xướng người hoạ quả thực không thể rõ ràng hơn, nhưng mà lời nói đều nói xong, người này chung quy phải tiếp lời.
"Nếu như tất cả mọi người có mục đích này, sẽ có người đàm luận với người đại diện các cậu." Đặng Bối Tư lúc này mới nói "Tình huống của cậu chúng tôi cũng đã gặp qua, loại này có thể giao ước do chúng tôi phát hành ca khúc cùng đại diện diễn xuất, này cũng có thể thương lượng."
Diệp Hoài "Ồ" một tiếng, này mới nói: "Tôi đã nói mà, có thể theo người khác là tốt rồi."
Đặng Bối Tư: "..."
Viên Tinh Châu cũng thở phào nhẹ nhõm.
May là Diệp Hoài trực tiếp hỏi, cậu lúc vừa mới bắt đầu có chút hơi kích động, vạn nhất bắt đầu đều nói ra cách nghĩ, đoạn demo nhỏ cũng đưa rồi, cuối cùng lại theo trên điều khoản người ta mà tranh luận... Khó tránh sẽ có vẻ quá tính toán.
May mà Diệp Hoài biết muốn hậu phát chế nhân, khiến vị Đặng tổng này nới lỏng ý tứ.
Đặng Bối Tư khởi đầu chỉ là nhìn một chút Viên Tinh Châu, lúc này lại đều đặt lực chú ý trên người Diệp Hoài.
"Diệp Hoài, cậu trước kia là mặt tiền đoàn đội " Đặng Bối Tư nhiều hứng thú nhìn Diệp Hoài nói "Tôi cũng xem qua cậu biểu diễn, rất chói sáng."
"Vậy sao." Diệp Hoài cười cười, vẻ mặt bộ dáng lơ đễnh, "Nhưng album đoàn của chúng tôi cảm xúc không ổn, so với album "Nhật nguyệt hải" của Chu Tuyền kém nhiều lắm, album Tinh Châu cũng theo như trình độ "Nhật nguyệt hải" sao?"
Đặng Bối Tư: "..."
Chu Tuyền là lão đại đương gia của đĩa nhạc Bối Tư, năm ngoái lượng tiêu thụ album còn phá mấy cái kỷ lục. Đĩa hát của người này tuy rằng không phải người nào đều mua nó, thế nhưng MV là nổi danh chế tác tinh mỹ "cao đại thượng" ().
() cao cấp – đầu tư lớn – thượng đẳng
Đặng Bối Tư không nghĩ tới hai người này còn rất cảm tưởng.
Viên Tinh Châu cũng thầm giật mình, cậu vừa bắt đầu vừa muốn tiểu đả tiểu nháo, vừa trong lời nói lo lắng cho mình bán không được album dính vào đền tiền cho công ty đĩa hát, không nghĩ tới Diệp Hoài trái lại đưa ra yêu cầu.
Ba người cùng ở một phòng, cậu không có cách nào nhắc nhở cho Diệp Hoài, đành phải giữ yên lặng, tùy ý vị này phát huy.
" Đương nhiên, " Đặng Bối Tư cười cười ha hả nói "Các cậu có ý kiến gì cũng có thể nói một chút, tuy rằng hiệu quả cuối cùng không thể nào giống nhau như đúc, mà công ty nhất định sẽ hướng về chế tác chất lượng cao."
"Ý tưởng là có. Tinh Châu phải ra tự sáng tác nhạc, công ty xem có thể mời mấy người chế tác nổi tiếng quốc tế cho kiểm định hay không? Còn nữa thu hình MV gì đó, chọn cảnh cũng cao cấp một chút. Đầu tư vốn bên trên càng nhiều càng tốt, không được thì chúng tôi góp vốn để làm. Dù sao tiếng tăm cùng lưu lượng của Tinh Châu ở nơi này, nếu làm không tốt, không phô trương mặt mũi, fan cũng sẽ mắng."
Biểu hiện của Diệp Hoài quả thực như người đại diện, vẻ mặt chân thành nói, "Điểm này đĩa nhạc Bối Tư là rất chuyên nghiệp, đây cũng là nguyên nhân chúng tôi ưu tiên suy xét cùng Bối Tư hợp tác."
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu sau khi vào cửa tổng cộng không nói mấy câu, cũng để Diệp Hoài an bài rõ ràng cho cậu.
Đặng Bối Tư đáy mắt chợt lóe một tia lưỡng lự, nhưng vẫn là nói: "Là mọi người hữu duyên. Tôi bản thân cũng rất yêu thích biểu hiện ngẫu hứng của Tinh Châu."
Người này nói xong vài câu tán dóc, liền để thư ký cầm một xấp tài liệu lại đây, từ giữa chọn lựa hai phần, một phần là hợp đồng đĩa hát cùng diễn xuất, một phần giải thích rõ về phân chia bản quyền sở hữu cùng nhuận bút, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị.
Diệp Hoài thần sắc tự nhiên mà tiếp nhận, tỏ vẻ muốn mang về từ từ xem.
Viên Tinh Châu lần này đến đây còn tưởng rằng có thể tại chỗ xác định, nghe hắn nói như vậy, đành phải cũng cùng đứng lên cáo từ.
Lúc gần đi, cậu không khỏi liếc nhìn Đặng Bối Tư thoạt nhìn rất real, âm thầm hoài nghi nếu như mình vừa bắt đầu liền đưa bài mẫu trước, thái độ khiêm nhường mà thỉnh cầu người khác để cho mình ra bài hát, lấy được có phải là hợp đồng khác hay không?
"Trở về để Ôn Đình xem cho cậu một chút." Hai người từ phòng làm việc Đặng Bối Tư đi ra, mới tiến vào thang máy, Diệp Hoài nhân tiện nói, "Loại này trong hiệp ước đều có cạm bẫy chữ viết, tôi không thời gian giúp cậu xem, cậu để Ôn Đình xem xét qua, cảm thấy khuôn phép lại nói cho Lý Ngộ."
"Cậu cũng thật lợi hại." Viên Tinh Châu nhận lấy, không nhịn được nói, "Chính tôi lại không nghĩ tới."
"Là tôi lợi hại hay là tâm tư của cậu đều chạy đến nhị phòng đó?" Diệp Hoài lại vẻ mặt ghét bỏ nói "Chuyện như vậy còn để tôi dạy cho cậu? Trước cậu hợp đồng đều làm sao mà ký?"
Viên Tinh Châu: "Lý ca bảo ký tôi liền ký, không đề cập tới ý kiến." Lý Ngộ đã không dạy cậu, cậu cũng không dám đề cập.
Diệp Hoài kinh ngạc: "Lý Ngộ đối với cậu lại không tốt, tại sao để hắn làm người đại diện của cậu?"
Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, có chút oan ức: "Lúc tôi chọn hắn, cũng không biết hắn sẽ không thích tôi a..."
Diệp Hoài: "..."
Làm người đại diện, danh tiếng Lý Ngộ kỳ thực rất không tệ, khiêm tốn lại lợi hại. Ôn Đình từng nói Lý Ngộ mỗi ngày đều bảo trì ít nhất hai giờ xem phim, dùng thẩm mỹ cùng độ nhạy bén để đảm bảo. Cho nên người này chọn kịch bản khá mạnh mẽ.
Nhưng là Lý Ngộ tuy rằng năng lực, lại không thích Viên Tinh Châu, thường xuyên lạnh nhạt, tình cờ trào phúng. Tại Diệp Hoài xem ra, người này trợ giúp cùng thương tổn cho Viên Tinh Châu là đồng thời tồn tại. Chỉ là thương tổn là ẩn hình, gặp phải người cá tính mạnh mẽ cũng không làm sao.
Mà cá tính Viên Tinh Châu cũng không mạnh mẽ, phỏng chừng phần lớn thời gian đều tự mình tiêu hóa hết.
"Bối Tư tuy rằng phân chia có chút tàn nhẫn, mà đóng gói tuyên truyền rất lợi hại, chính cậu nghĩ kỹ định vị hình tượng mình thích, để bọn họ bao trang cho cậu."
Diệp Hoài đã mặc sức tưởng tượng, "Cậu ca hát lại êm tai, người cũng đẹp mắt, thời điểm đó phát hành ca khúc khẳng định nổi khắp toàn quốc, cuồng quét bảng đơn, lên tập show tạp kỹ, thời điểm đó cậu mỗi lần trên ống kính đều đàn một bài ngẫu hứng ba mươi giây. Nhấn Nguyên Trừng trong hố ma xát."
Viên Tinh Châu: "..." Viên Tinh Châu khởi đầu còn rất kích động, nghe đến cuối cùng thiếu chút nữa cười phun ra, Diệp Hoài cũng quá thù dai đi.
Bất quá chính cậu cũng nhớ kỹ đây, ngẫm lại như vậy là rất sảng khoái.
"Sau đó gặp người khác, lên mặt cũng phải ngước lên." Diệp Hoài liền chỉ điểm, "Chớ cùng ai cũng móc tim móc phổi, có mấy người không đáng."
"Được." Viên Tinh Châu cười nói, "Lúc nãy là tôi quá gấp, cho là lão tổng đều rất bận, chỉ cho phút nói chuyện chứ..."
Cậu sợ đại nhân vật bận quá, chính mình nói không xong trọng điểm liền bị người ta đuổi ra ngoài. Cũng sợ chính mình sau khi ra điều kiện bị người ta cự tuyệt, mất đi cơ hội như vậy.
Có lúc hạng mục thích hợp là có thể thuận tiện đàm phán, mà đúng mực lại nắm chắc không tốt, làm không tốt chính là không biết cân nhắc, đắc tội với người ta.
Viên Tinh Châu ở trong đầu tua lại một chút cảnh tượng mới vừa nãy, ánh mắt sùng bái nhìn về phía Diệp Hoài vừa cảm kích, nghĩ thầm lúc nào mình cũng có thể tự tin như vậy, nói chuyện làm việc thu phóng tự nhiên như vậy?
"Hoài ca, cậu thật lợi hại." Viên Tinh Châu nghiêng đầu, nghiêm túc nói, "Mới vừa nãy quả thực soái đến phát sáng!"
Diệp Hoài muốn quay đầu nói chuyện với cậu, bị cậu vừa nhìn như vậy, hơi sửng sốt một chút, liền nhăn nhó quay trở lại.
"Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn tôi..." Diệp Hoài hừ một tiếng, thẳng tắp sống lưng, từ gương gắn trên cửa thang máy liếc mắt nhìn Viên Tinh Châu, " Nếu như yêu tôi cứ việc nói thẳng, ám chỉ là không có tác dụng."
Viên Tinh Châu: "..." Người này lại bắt đầu. Lần này Viên Tinh Châu nhớ lại kiến nghị của K muội muội.
"Đúng rồi, tôi rất yêu cậu." Viên Tinh Châu từ trên vách cửa thang máy nhìn sang, cường điệu nói, "Hơn nữa một điểm rất rất rất rất quan trọng là..."
Cậu nói xong giơ lên ngón tay trỏ, học bộ dáng ngày đó của Diệp Hoài, nghiêm túc nói, "Chỉ yêu một mình cậu."