Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Ruby
- --------------
Ký xong hợp đồng cùng ngày, Viên Tinh Châu liền bất chấp, đặt xong vé máy bay hôm nay đi tham ban.
Cậu cũng không thể nói được tại sao mình kích động như vậy, phảng phất một khắc cũng chờ không được, trong lòng nhưng là vừa vui sướng vừa sốt sắng, còn có một chút chút lo lắng —— thứ tình cảm này cũng không xa lạ gì. Tại thời sơ trung, cậu trước khi tặng quà cho nam sinh cậu thầm mến, chính là loại tâm tình này.
Viên Tinh Châu vẫn nhớ tới sinh nhật người kia là ngày mùa đông, trong ấn tượng, gió tuyết quê nhà bao giờ cũng đặc biệt lớn, Viên Tinh Châu từ trong miệng đồng học biết được lúc người kia sắp tổ chức sinh nhật, liền nghĩ trăm phương ngàn kế tích lũy tiền, mua cho đối phương một cái đồng hồ thể thao.
Lúc đó Viên Tinh Châu thập phần giản dị, trong giày thể thao mang tất rách, trong đồng phục học sinh là quần áo mùa thua giặt sờn cũ, lúc thường ăn cơm cũng không ra ngoài, chỉ vì nhà ăn trường học rẻ, cái khác tiêu tốn càng là có thể miễn thì lại miễn... Đồng hồ đeo tay kia tuy rằng không mắc, nhưng đối với cậu lúc đó mà nói, đã coi như là giá trên trời.
Viên Tinh Châu lặp đi lặp lại, do do dự dự, cuối cùng thời điểm tại trên quầy mua nó, cả người đều sốt sắng mà da mặt đỏ lên. Cậu cũng biết mình là đang phùng má giả làm người mập, nhưng mà vừa nghĩ tới lúc đối phương nhận được lễ vật vui vẻ, lại cảm thấy kích động một phen cũng đáng giá.
Trong mấy ngày sau, Viên Tinh Châu đi chỗ nào đều mang hộp quà tới chỗ đó, lên lớp cũng không tâm tư gì, thỉnh thoảng liền muốn nhìn một cái, nhưng mà chính mình vụng trộm vui vẻ. Nhưng mà mấy ngày sau, khi cậu đưa cho vị bạn học kia, đối phương nhưng chỉ là lễ phép nói cám ơn, liền quà đáp lễ cậu một quyển sổ tay.
Viên Tinh Châu trong ảo tưởng, cảnh tượng sở vọng đối phương tự mình mở quà, tiện đà đại hỉ chung quy không thể xuất hiện. Tiếp sau đó, cậu lại được biết giá tiền quyển sổ tay cùng giá tiền đồng hồ tương đương, hai cái này bằng sinh hoạt phí nửa năm của cậu, với đồng học mà nói lại bất quá là tiêu xài một tuần.
Chuyện này làm cậu xấu hổ hồi lâu, cũng thực kham khổ một trận, bây giờ thời gian qua đi nhiều năm, những thứ khác lại đều quên đi, chỉ có kiểu lúc trước tặng quà cẩn thận từng li từng tí một, lại mang đầy tâm tình mong đợi khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Viên Tinh Châu không nghĩ tới, thời gian qua đi nhiều năm sau, chính mình sẽ lần thứ hai như vậy, giấu trong lòng đầy bụng hưng phấn cùng căng thẳng đi gặp một người.
Cho nên chính mình là đang yêu thầm sao?
Nếu như vậy mà nói... Kỳ thực cũng không tồi, thầm mến một người ở cùng một chỗ, tại mọi thời khắc nhìn thấy bộ dạng người đó, với người đó cùng nhau ăn cơm tán gẫu, chơi game ôn lời thoại, mình còn có gì không vừa lòng?
Đương nhiên, giả như quan hệ hai người có một ngày ảnh hưởng đến Diệp Hoài, vô luận ảnh hưởng đến sự nghiệp hay là tình cảm của hắn, chính mình cũng sẽ thức thời lui ra, nghĩ cách giải trừ đoạn quan hệ này.
Đến lúc đó giả như không có phương án hoàn mỹ gì, vậy liền chỉ bảo toàn Diệp Hoài một phương, dư luận công chúng cũng tốt, hợp đồng cũng tốt, những thứ này đều là tự mình làm, tự mình cũng lẽ ra nên gánh vác đảm đương trách nhiệm.
Máy bay bất tri bất giác đã đến gần chỗ hạ cánh. Viên Tinh Châu tại trên phi cơ chợp mắt một lát, sau khi tỉnh lại, máy bay vừa vặn đáp xuống đất.
Đoàn phim của bọn người Diệp Hoài tại thành phố điện ảnh, Viên Tinh Châu nhưng là sắp xếp ở khách sạn nội thành, cho nên cần phải trước tiên đi vào thành phố làm xong check-in sau đó chuyển xe.
Cậu gọi chiếc xe taxi, lên xe sau đó liền gọi điện thoại cho Tiểu Thiết.
Bên kia nhưng là Tiểu Lữ nhận máy, hiển nhiên thập phần hưng phấn: "Anh đã tới chưa, Viên ca? Hiện tại liền đi đón anh?"
"Vẫn không có!" Viên Tinh Châu vội hỏi, "Tôi đi qua còn phải ba tiếng nữa."
"Được, chỗ này khó tìm, Thiết ca nói anh xuống taxi chờ ở ven đường là được, ổng đi qua đón anh là được." Tiểu Lữ nói xong hì hì nở nụ cười, chủ động nói, "Hoài ca còn đang đóng phim đây."
Viên Tinh Châu "Ừ" một tiếng, không nhịn được hỏi: "Các cậu nói với hắn không?"
Tiểu Lữ nói: "Đương nhiên không có! Đây chính là kinh hỉ!"
Viên Tinh Châu: "..."
"Đừng nghịch, " Viên Tinh Châu cười cười, "Tôi chẳng qua là tiện đường mà thôi."
Trước khi đến cậu lo lắng Diệp Hoài không thích mình tham ban, cho nên nói cùng Tiểu Thiết mình chỉ là đi ngang qua —— ngược lại bên này vốn là thành phố du lịch, nếu như Diệp Hoài không hoan nghênh, chính mình đã nói đến du lịch, nhìn một cái rồi đi.
Chỉ là kim loại tổ hai người đều quỷ tinh ranh, Viên Tinh Châu cũng không quản được hai người này não bổ, hỏi rõ địa chỉ sau đó liền cúp.
Cậu ở trong khách sạn thành phố làm xong check-in, chính mình liền rửa mặt ăn diện một phen, thay đổi một bộ liền Hoodie có mũ cùng quần bò rác, nỗ lực làm ra bộ dáng nhàn nhã du lịch. Chỉ là tóc mái hơi dài, Viên Tinh Châu nảy sinh ý nghĩ bất chợt, lấy vòng da của khách sạn cột cho mình một quả đầu củ tỏi (), lúc này mới mang theo khẩu trang kính râm, hào hứng đeo túi xách ra cửa.
() ở TQ lại gọi kiểu này là đầu quả táo, VN mình kêu đầu củ tỏi nên tôi xin phép Việt hóa dễ hình dung ha
Bên này khí trời khó lường, thời điểm ra cửa vẫn là mặt trời chói chang, chờ đi tới nửa đường, bên ngoài nhưng có mây đen chầm chập chuyển lại đây.
Thời điểm Tiểu Thiết biết Viên Tinh Châu sắp tới chỗ, đang cùng Diệp Hoài ôn thoại. Tiểu Lữ giơ dù, một mạch từ đàng xa đạp vũng nước lạch cạch lạch cạch mà tới, kéo Tiểu Thiết đi sang một bên thì thầm, nhất thời dẫn tới chú ý của Diệp Hoài.
"Hai cậu làm gì chứ, lén lén lút lút?" Diệp Hoài khẽ cau mày, có chút bất mãn.
Trên người hắn đầy là nước bùn, ngày hôm nay lại là quay cảnh đánh nhau, Diệp Hoài cũng bị ảnh đế một cái ném qua vai, vứt tại trong nước bùn, sau đó sẽ thẹn quá hóa giận, đấu võ cùng ảnh đế.
Một đoạn này là ống kính xa, Phó Thịnh tuy rằng kỹ năng diễn xuất tốt, mà trên người gầy gò không khí lực, căn bản quăng không nổi Diệp Hoài. Vì vậy chỉ đạo võ thuật đành phải thay đổi động tác, cho Diệp Hoài bay qua, sau đó Phó Thịnh một cái nghiêng mình đẹp đẽ né tránh, Diệp Hoài thu lại không được khí lực, chính mình ngã vào trong nước bùn.
Mặc dù là những cảnh chiến đấu, đạo diễn lại đặc biệt chú ý vẻ đẹp, Diệp Hoài té tới té lui, mỗi một lần đều là chân thật mà đập xuống đất, dù cho thể trạng tốt cũng có chút không chịu nổi.
Trên thực tế những ngày qua hắn luôn luôn tại vì mặt mũi gượng chống đỡ, đoàn phim cùng chế tác lớn như vậy, hắn một người mới hoàn toàn diễn xuất nam nhị, phía sau bị mấy người gây sức ép đều rất không phục. Diệp Hoài mặc dù không lọt mắt những người kia, nhưng cũng không muốn bị người coi là bình hoa, đạo diễn nếu như đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng cực kỳ ít nói lời "Không được, sẽ không, không làm được" kiểu như vậy.
Ngày hôm nay đạo diễn cũng có chút tích cực, nhất định phải để hai người quay ra vẻ đẹp, Diệp Hoài quần áo đã bẩn, đạo diễn cũng không vội vã đuổi tiến độ, ngược lại để cho bọn họ suy nghĩ thêm.
Ai biết nghĩ đi nghĩ lại, ông trời liền đổi mặt, đầu tiên là mờ mịt mưa phùn, sau đó mưa rơi lớn dần, hạt mưa to như hạt đậu đập xuống.
Mọi người vội thành một đoàn thu cơ khí trú mưa, đạo diễn chưa nói kết thúc công việc, mọi người cũng chỉ có thể chờ sau khi mưa tạnh tiếp tục. Điệu bộ này làm không xong liền phải đến nửa đêm. Chân Diệp Hoài ngã đều xanh một cục, tâm tình vốn là không tốt, lần này thấy hai người phụ tá nói nhỏ, cợt nhả, càng là giận không chỗ phát tiết.
Nhưng mà Tiểu Thiết thái độ khác thường, không chờ hắn lên tiếng đồng ý, quơ lấy một dù liền thật nhanh chạy đi.
"Hắn đi làm gì?" Diệp Hoài mặt tối sầm lại hỏi.
"Đón bằng hữu." Tiểu Lữ nói "Bên kia đã sắp đến, Hoài ca yên tâm, Thiết ca lập tức trở về."
Diệp Hoài có chút phiền, thẳng thắn lấy ra kịch bản, cau mày hỏi: "Bằng hữu gì? Bạn gái?"
Tiểu Lữ vẻ mặt thần bí, chỉ nói: " Anh nhìn một chút liền biết."
"Tôi cũng không phải xem tướng, có thể nhìn ra bà ngoại!" Diệp Hoài tức giận nói, " Bất cứ ai, tiền thuê tự mình lấy ra a, đừng chiếm đoàn phim tiện nghi."
"Cái này anh định đoạt." Tiểu Lữ cười nói, "Khụ, anh xem, đến rồi."
Diệp Hoài không coi là chuyện to tát, cau mày, híp lại mắt vừa nhìn phía xa xa, sau đó liền sửng sốt.
Viên Tinh Châu dính chút mưa, đuôi lông mày khóe mắt đều ướp nhem, tóc con ở đỉnh còn hơi vểnh vểnh lên. Cậu núp ở dưới dù Tiểu Thiết cùng mọi người chào hỏi, phân đồ ăn vặt trong ba lô, đi một bước nghỉ một bước, giống như tiểu bạch dương trong veo như nước.
Diệp Hoài trong lòng đãng du một chút, lập tức rồi lại tức giận, đi chậm như vậy, là có lắm hiếm lạ tán gẫu cùng người ngoài?
Viên Tinh Châu thật xa liền nhìn thấy Diệp Hoài đang nhìn mình, chờ chia đồ ăn vặt xong, cậu cùng Tiểu Thiết đến gần chỗ Diệp Hoài, không chờ mở miệng, mình ngược lại là trước tiên không khỏi nở nụ cười.
"Thế nào?" Viên Tinh Châu trốn ở bên trong dù, cười hỏi, "Vẫn thuận lợi chứ?"
Diệp Hoài vẫn là nhìn cậu, như là có thật nhiều bất mãn cùng oan ức.
Tiểu Lữ nhìn cái này, liền nhìn cái kia, không nói hai lời cũng vọt tới phía dưới dù. Ba người nhất thời trở nên chen chúc bất kham, Viên Tinh Châu không thể không chủ động đi ra, chạy lên bậc thang, cùng Diệp Hoài đứng sát bên.
"Đừng tới đây." Diệp Hoài cúi đầu nhìn mình đầy người bùn dơ, vẻ mặt ảo não nói, "Bẩn chết rồi."
"Đóng phim a, rất bình thường." Viên Tinh Châu ở trên đường đã nghe Tiểu Thiết nói qua, biết hắn ngày hôm nay quay không thuận lợi, ở trong bùn té tới té lui, đành phải an ủi, "Hiện tại trời thu không tồi, mùa đông quay loại diễn này mới bị tội đây, lúc trước tôi phim tiên hiệp, có một nữ diễn viên kỳ kinh nguyệt quay diễn dưới nước, liên tiếp quay bốn, năm tiếng mới qua. Cuối cùng lên mặt đều trắng giống như giấy..."
Diệp Hoài "Ồ" một tiếng.
Gió thổi liền lên, mưa như trút nước, dưới mái hiên màn nước tí tí tách tách, che ở tầm mắt.
Tiểu Thiết cùng Tiểu Lữ ôm vai chạy nơi khác tránh mưa, xa xa mơ hồ có người la hét cái gì.
Diệp Hoài hơi ngửa đầu, nhìn màn mưa, liền không nhịn được dùng dư quang của khóe mắt đánh giá Viên Tinh Châu.
Nhưng mà chờ thời điểm Viên Tinh Châu quay mặt sang muốn cùng hắn đối diện, hắn lại thật nhanh dời tầm mắt, làm bộ chính mình tại nhìn chăm chú phía trước.
Viên Tinh Châu: "..."
Diệp Hoài không nhìn mình, Viên Tinh Châu liền thẳng thắn quay mặt sang, thoải mái nhìn hắn, nhìn hình dáng gò má hắn, mặt mày sáng lạng, trầy da trên xương gò má, cằm chẻ thanh tú. ()
() bản gốc ghi là "cằm hồ trà vi thanh" 下巴微青的胡茬 tôi lại không biết tiếng Việt tả thế nào. Là dạng cằm như Lý Hiện hay Cao Dĩ Tường ấy =)))))
Có chút điểm chật vật, Viên Tinh Châu lần đầu tiên thấy dáng dấp loại này của hắn, vừa thích vừa đau lòng.
"Sao cậu lại tới đây?" Nửa ngày sau, Diệp Hoài mới không được tự nhiên giật giật, hỏi, "Không nghe nói cậu muốn tới a."
"Há, tôi là tiện đường." Viên Tinh Châu vốn muốn nói lời nói thật, nhìn hắn như vậy đột nhiên đổi chủ ý, thử dò xét nói, "Tôi lại đây du lịch, thuận tiện thăm cậu."
Diệp Hoài sững sờ, thần sắc nhất thời liền thay đổi: "Đến du lịch?"
Viên Tinh Châu: "Ừm."
Diệp Hoài: "Mấy người?"
"Một người xuất phát." Viên Tinh Châu nói, "Bây giờ là hai người."
Diệp Hoài tựa hồ có hơi bất ngờ, phản ứng một lát, lại không nói gì nữa, chỉ là thần sắc có chút lạnh.
Sau một hồi, Tiểu Thiết liền giơ dù lại đây, nói cho Diệp Hoài đạo diễn mới vừa lên tiếng, ngày hôm nay trước tiên không quay, mưa này một chốc không dừng được. Mà tất cả nhân viên đều không thể ra ngoài, nhất định phải ở trong khách sạn bất cứ lúc nào đợi lệnh.
Trợ lý truyền xong lời nói, liền đưa tới một cây dù cho Diệp Hoài.
"Viên ca muốn ăn chút gì không?" Tiểu Thiết nói "Em đi mua một ít trở về, đang muốn muốn bổ sung chút vật tư."
"Không cần quan tâm, " Diệp Hoài mặt không chút thay đổi nói, "Cậu ấy lập tức đi."
Tiểu Thiết sửng sốt, trợn to mắt nhìn về phía Viên Tinh Châu. Viên Tinh Châu lắc lắc đầu với tiểu trợ lý, Tiểu Thiết liền lặng lẽ chạy trốn.
"Tiễn cậu ra đón xe." Diệp Hoài căng dù ra, cũng không thèm nhìn cậu, trực tiếp đi vào trong mưa, "Hắn đưa cậu tới?"
"Không phải." Viên Tinh Châu cùng tiến vào dưới dù, cùng hắn sát bên, trừng mắt nhìn, "Tôi đón xe tới."
Diệp Hoài quay đầu liếc mắt nhìn cậu, sau đó hít một hơi thật sâu.
Nhân viên công tác đoàn phim túm năm tụm ba mà đều kết thúc công việc đi trở về, lấy cảnh mà dân cư thưa thớt, một mảnh hoang lương.
Diệp Hoài đi ở phía trước cực nhanh, Viên Tinh Châu không thể không gọi hắn: "Cậu chậm một chút!"
"Hiện tại sắp năm giờ, chậm một chút nữa cậu còn có thể về được sao?" Diệp Hoài chịu đựng cơn giận, thấy Viên Tinh Châu rơi ở phía sau nửa bước, không thể không lộn về một chút.
"Có phải là Chu Nguyệt Minh?" Diệp Hoài lạnh mặt mày hỏi, "Cậu đúng là điên, vì hắn cậu cũng không sợ..." Hắn nói đến đây đột nhiên dừng lại, ngược lại nói "Cậu không cần đến thăm tôi, tâm ý nhận rồi, tạm biệt không tiễn."
"Không phải, " Viên Tinh Châu nói "Không phải lớp trưởng."
Diệp Hoài lạnh mặt nói: " Yêu ai thì yêu, dù tặng cậu, tôi đi."
Hắn nói xong muốn đưa dù tới. Viên Tinh Châu lại nắm tay giấu ở phía sau.
"Đừng đừng đừng, cậu đừng tắm mưa, phải đi cũng là tôi đi." Viên Tinh Châu một bộ biểu tình lúng túng, "Phía trước có cái đình, tôi ở kia đợi."
Diệp Hoài không lên tiếng, mặt không thay đổi nhìn nơi khác.
Viên Tinh Châu liền làm dáng quay người đi ra ngoài, nhưng mà vừa đi vào màn mưa, cổ tay liền bị người giữ lại.
Diệp Hoài nắm lấy tay Viên Tinh Châu, lôi người trở về.
Viên Tinh Châu nhịp tim dần dần gấp gáp, tay chân có chút như nhũn ra. Cậu không nhịn được nhấp nhấp môi, nhìn đôi mắt Diệp Hoài.
"Tên gọi là gì." Diệp Hoài theo dõi cậu, gằn từng chữ một, " Lúc nào quen biết?"
Viên Tinh Châu không lên tiếng, vẫn là nhìn đôi mắt Diệp Hoài.
Trên tay Diệp Hoài hơi bỏ thêm lực nói cố chấp mà nhìn cậu.
Hai người đối diện chốc lát, Viên Tinh Châu mới nói: "Quen biết mấy năm."
Diệp Hoài hít sâu một hơi, gật gật đầu.
"Tên... Diệp Hoài." Viên Tinh Châu nói "Tôi một thân một mình tới tìm hắn, hắn cũng không biết lái xe đến đón tôi..."
Diệp Hoài ngẩn ra, sau đó cả người đều ngây ngẩn ra. Viên Tinh Châu vừa mới bắt đầu cho rằng Diệp Hoài sẽ muốn đùa giỡn giống như trước, không ngờ tới người này dĩ nhiên sẽ thật tức giận. Mà lời giải thích này nói ra khỏi miệng, làm sao nghe thế nào khiến người cảm thấy xấu hổ.
Cậu không nhịn được sờ sờ cổ, muốn rút tay về. Diệp Hoài lại nắm càng chặt.
Trên đường phố trống trải chỉ có hai người bọn họ, trốn ở dưới dù trầm mặc.
Viên Tinh Châu mấp máy môi, thấy Diệp Hoài nãy giờ không nói gì, cũng có chút luống cuống.
"Tôi..." Cậu có chút bất an, không nhịn được hối hận tự mình tại sao làm điều thừa, nhỏ giọng nói, "Tôi chính là..."
"shit!" Diệp Hoài lại bạo phát một câu chửi bậy.
Viên Tinh Châu bị sợ hết hồn, theo bản năng mà ngẩng đầu, liền cảm thấy hạt mưa đầy trời giội ở trên mặt.
Diệp Hoài vừa tức vừa giận, ném dù ra, bàn tay lớn đè chặt sau gáy của cậu hung hăng hôn xuống.