Hoàn Mỹ Ly Hôn

chương 60: viên tinh châu cũng thấy có chút tiếc nuối...

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Ruby

- ----------------

Hai ngày chớp mắt mà qua. Buổi sáng ngày thứ ba của năm mới, Viên Tinh Châu bước lên đường về, mãi đến tận lúc lên máy bay, đầy đầu đều là câu "lập gia đình" đi.

Cậu hoảng hoảng hốt hốt, cảm giác như một giấc mộng dài, liền có chút buồn cười.

"Xin chào, " Viên Tinh Châu mới ngồi xuống, liền nghe bên cạnh có người hỏi, "Cậu là Viên Tinh Châu sao? Có thể cho ký tên không?"

Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là vị nam nhân trung niên.

Sau khi bị nhân viên cửa hàng nhận ra, Viên Tinh Châu đã ý thức được mình phát hỏa hơn so với lúc trước.

Có thể là được show tạp kỹ nhiều người biết đến, sau khi mình cùng Diệp Hoài lên chương trình được một đợt fan, cũng có thể là gần đây《 Mê Thành 》tiến vào kỳ tuyên truyền, cho nên cảnh phim cùng hậu trường của mình nhiều hơn một chút.

Không quản thế nào, có vật liêu có nhiệt độ chung quy là tốt.

Người đăng ký phía sau bị nam nhân trung niên chặn, Viên Tinh Châu tuy rằng rất không quen bị quấy rầy như vậy, mà vẫn gật gật đầu, lấy tới mấy cuốn vở này trong tay người này.

Người này vừa nhìn liền không phải là người ái mộ của mình, Viên Tinh Châu tại trên mỗi cuốn vở ký tên, sau đó nhìn về phía trước xem, quả nhiên thấy mấy học sinh ngồi phía trước.

May là trong hành trình kế tiếp, những người kia vẫn chưa lại đây quấy rầy cậu.

Mãi đến tận máy bay hạ cánh, lúc Viên Tinh Châu nhấc theo hành lý đi ngang qua, những người kia mới từ chỗ ngồi quay đầu lại, giương mắt mắt lom lom nhìn cậu.

Xem tuổi tác là mấy học sinh cao trung.

Viên Tinh Châu lòng thầm hiểu rõ, cười cười với mấy người, lúc này liền có nữ hài tử thét lên, sau đó lại có người lén lút giấu điện thoại ở trong tay áo móc ra, quay cậu không ngừng.

"Cẩn thận, không nên chặn người." Viên Tinh Châu giơ tay, thay một vị hành khách ngăn cản một fan nào đó xông tới trên hành lang, "Các cậu không xuống máy bay?"

" Xuống xuống xuống!" Mấy người dồn dập gật đầu, cầm túi cùng cậu đi ra ngoài, mới đầu không xa không gần mà nối đuôi nhau, sau đó lá gan lại lớn chút, cùng cậu đi song song.

Đoàn người cùng nhau đi xếp hàng chờ taxi.

"Tinh Châu, cậu ca hát quá hay rồi!" Có người nói, "Sau này còn có thể tham gia chương trình ca hát không?"

Viên Tinh Châu cũng không biết Lý Nguyên sẽ an bài gì, bất quá khoảng thời gian này cậu muốn an tâm đóng phim.

"Không biết, có lẽ sẽ đi." Viên Tinh Châu nói "Mà tôi ca hát chỉ bình thường, còn có khoảng cách với ca sĩ cấp chuyên nghiệp."

"Quá khiêm tốn đi!" Mọi người dồn dập hô.

Viên Tinh Châu nhịn không được cười cười: "Không phải khiêm tốn, các cậu bây giờ còn nhỏ, sau đó ra xã hội, liền sẽ gặp được càng càng ngày càng nhiều người lợi hại, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên."

"Cậu sẽ rất hot!" Cô gái phía trước rít gào kích động nói, " Còn nổi hơn so với bây giờ!"

"Cảm tạ." Viên Tinh Châu nói "Tôi cố gắng. Các cậu là về nhà hay là đi học?"

"Kỳ nghỉ đông nha! Chúng tôi đi theo concert." Có người nói tên, chính là của sư đệ trong đoàn của nhóm Viên Tinh Châu. Người này lại hỏi, "Cậu thì sao? Là công tác đi sao?"

"Không phải." Viên Tinh Châu lắc đầu cười cười, mấp máy môi, có chút thẹn thùng, lại có chút khoe khoang với người khác mà nói "Tôi đi tham ban nha!"

Xe taxi ở mặt trước dừng lại, Viên Tinh Châu đeo túi xách lên xe, đầy mặt đều là tình yêu ngọt ngào.

"Lại đút chúng tôi cẩu lương!" Mấy người hô to, liền hướng cậu khoát tay, "Thuận buồm xuôi gió."

Viên Tinh Châu từ cửa sổ xe thò đầu ra, cũng khoát cùng mấy người: "Nhất định phải chú ý an toàn!"

Người ở thời điểm đắc ý, phảng phất chuyện gì đều sẽ thuận lợi lên, Viên Tinh Châu về đoàn phim trả phép, lại nghe Lý Ngộ liên hệ cậu, có một thương gia nổi danh tìm cậu làm đại ngôn.

"Hiện tại song phương còn đang tiếp xúc." Lý Ngộ ở bên kia nói "Trước tiên nói với cậu một tiếng, chủ yếu điều khoản gửi cho cậu xem một chút, cậu có ý kiến gì sớm một chút phản hồi cho tôi, tôi đi nói chuyện."

"Được rồi." Viên Tinh Châu vội hỏi, "Cám ơn cậu, Lý ca."

Từ khi sau khi ký kết hợp đồng mới, hai người liền rất ít liên lạc. Viên Tinh Châu biết Lý Ngộ không thích mình, mà chuyện lần này, mình liền đặt cùng y.

Lý Ngộ trầm mặc một lúc lâu, không nói gì.

Viên Tinh Châu nhớ tới các loại lúc mình mới kí tên dưới tay y, do dự một chút, chân thành nói: "Lý ca, tôi rất cảm kích cậu, cũng vẫn luôn nợ cậu một tiếng trịnh trọng cảm tạ. Tuy rằng chúng ta tính cách không hợp, nhưng cậu giúp tôi rất nhiều."

"Tôi xem qua cậu biểu diễn ở đêm hội cuối năm." Lý Ngộ lại nói, "Rất lợi hại, ờm, làm cho người ta không dám nhận."

Thời điểm Viên Tinh Châu đi tìm Diệp Hoài, ở trên đường cũng thấy một đoạn chiếu lại, trên sân khấu chính mình cùng Chu Tuyền trở thành tiêu điểm muôn người chú ý, khán giả mấy vạn người cùng nhau hưng phấn cuồng high.

Đoạn chương trình kia của bọn họ cũng đang ở cao điểm của tỉ lệ người xem ti vi.

Mà Viên Tinh Châu lại cho là đó là công lao Chu Tuyền. Hơn nữa dưới sự biên đạo múa đỉnh cấp của đài truyền hình, cũng rất khó có người sẽ không coi được.

Trong lòng cậu chỉ là như vậy suy nghĩ một chút, chưa nói cùng Lý Ngộ.

Lý Ngộ bên kia tựa hồ có người đang nói chuyện, Viên Tinh Châu đợi một lát, liền nghe điện thoại bị một người khác tiếp lời.

"Ai yo, Tinh Châu à." Ôn Đình ở bên kia cười nói, "Cậu trở lại rồi?"

Viên Tinh Châu vừa nghe là y, bất giác cũng bật cười; "Đã sớm về đoàn phim."

"Tiểu biệt thắng tân hôn, cũng không ở thêm vài ngày sao?" Ôn Đình cố ý trêu chọc, sau đó lại nói, "Diệp Hoài cách hơ khô thẻ tre không xa. Vợ chồng son rốt cục không cần ở đất khách."

Viên Tinh Châu: "... Tôi biết."

Mấy ngày nay trong điện thoại, Diệp Hoài mỗi ngày đều đang đếm ngược.

Chỉ có điều nội dung điện thoại có chút quá mức buông thả, Viên Tinh Châu thậm chí không dám ở trường quay phim cùng hắn tán gẫu hoặc video, bằng không dăm ba câu của Diệp Hoài thì sẽ không trêu cứng rồi.

Viên Tinh Châu cảm thấy chính mình là một người khá bình tĩnh, hiện tại cứ việc cũng sẽ thỉnh thoảng sẽ hiểu sai, thật giống một chút cũng không thuần khiết.

Tất cả những thứ này phát sinh quá nhanh.

Một chỗ thời điểm, cậu liền không nhịn được nghĩ, làm sao lại sẽ trực tiếp đi đến một bước này rồi đó, thật thần kỳ.

Thế nhưng hai người quan hệ sau khi đột phá, liền có rất nhiều thứ không giống nhau.

Sự kết hợp nguyên thủy làm cho cậu cảm thấy Diệp Hoài từ đây phảng phất thành vật riêng tư của chính mình, mình có thể trắng trợn, đúng lý hợp tình mà đi nắm giữ hắn, không cần tiếp tục luôn luôn hoài nghi, lo lắng đề phòng.

Nhưng là Diệp Hoài dĩ nhiên sớm như vậy đã nghĩ tới mình sao...

Viên Tinh Châu đầy mặt ửng hồng mà nghĩ, lần đó khóc bị hắn trông thấy, ấn tượng của mình còn rất sâu đậm. Về phần tại sao khóc đã quên mất rồi, hoặc là đã bị người đại diện răn dạy, hoặc là bị đồng đội châm chọc khiêu khích, nhất thời trong lòng mẫn cảm yếu đuối.

Nhưng cậu nhớ tới ngày đó lúc chính mình nản lòng thoái chí, nghe thấy cửa túc xá đột nhiên bị người đẩy ra, theo bản năng quay thân đi qua vội vàng lau khô, sau đó mới quay người xem là ai đi vào.

Lúc đó, Diệp Hoài đứng tại cửa, tựa hồ thiếu kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn mình.

Viên Tinh Châu lúc đối mặt Diệp Hoài trước sau có chút không tự nhiên, vì vậy cũng không dám bắt chuyện, gật gật đầu cùng người ta, chính mình liền lùi về giường chiếu ngồi đó.

Cậu lấy chăn che lại chân, ôm đầu gối làm bộ xem điện thoại, thực tế tâm tư nhưng dù sao vẫn tung bay về phía Diệp Hoài bên kia. Cậu nhìn thấy Diệp Hoài dừng ở cách đó không xa, đạp rơi một chiếc giày, một chân dừng ở trên cầu thang dưới giường tầng, đưa tay mò qua một sợi dây cáp, sau đó liền mang giày đi ra ngoài.

Bất quá ngắn ngủi mấy phút, khí tức cùng mùi vị của người này lại tựa như vô cùng xâm lược tràn đầy trong mũi.

Viên Tinh Châu hai ngày nay ý thức được quả thật mình là có mùi thơm cơ thể, đại khái người khác cũng liền biết, chỉ là càng nhàn nhạt một ít, mà cảm nhận về cậu của Diệp Hoài vẫn luôn rất rõ ràng, là mùi vị cỏ xanh sau cơn mưa, tình cờ càng nồng đậm hơn một ít, như là bãi cỏ cắt qua, tươi mát lại khiến người ta trấn tĩnh.

Cậu tham lam hít thở không khí Diệp Hoài lúc đi ngang qua, dư quang nhìn người này đi xa, mãi đến tận lúc đối phương đẩy cửa đi ra ngoài, cậu không nhịn được ngẩng đầu hướng bên kia xem.

Ai ngờ Diệp Hoài dĩ nhiên cũng quay đầu liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt kia nhạt nhẽo như nước, tựa hồ giống như không quen biết cậu, hay hoặc là nghi hoặc trạng thái bây giờ của cậu, Viên Tinh Châu lúc này liền đỏ mặt...

Nếu như khi đó...

Nếu như khi đó hắn suy nghĩ gì, liền yêu cầu cùng mình chứ? Đồng đội khác cũng có quy ước pháo hữu... Vậy mình là sẽ đồng ý hay là sẽ từ chối?

Viên Tinh Châu chung quy cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không xác định lựa chọn khi đó.

Bất quá khi đó thông cáo bọn họ bay đầy trời, ban ngày không phải luyện ca luyện múa chính là đi ra sân khấu thương mại, hiện tại hai người hơn hai mươi, sắp gần đến , hai ngày nay cũng không quá có thể khống chế được, khi đó nếu như trộn thành một khối, quá dễ dàng nháo ra chuyện rồi.

Mà khi đối với chuyện giới tính mang đến vui vẻ ngắn ngủi sau đó mệt mỏi, quan hệ của bọn họ có lẽ sẽ lúng túng. Ít nhất khi đó Diệp Hoài chắc chắn sẽ không đưa ra yêu cầu " lập gia đình ".

Hiện tại nếu muốn lập gia đình, vậy nhất định phải mua "nhà" trước mới được.

Viên Tinh Châu ngoài đóng phim ra, rốt cục chú ý tới nhà nguyên căn.

Cậu không biết trong tay Diệp Hoài có bao nhiêu tiền, mà dựa theo người này sau khi xuất ngoại vẫn luôn đi học, bây giờ mới trở về nửa năm, chính là có tiền cũng là người nhà cho, để giữ lại cho bản thân hắn tương đối tốt.

Nhưng là gửi ngân hàng của mình, những năm này tích đi góp lại... Hiện tại tính toán đâu ra đấy mới chừng sáu trăm vạn.

Đây cũng quá thiếu rồi.

Trong này còn phải dự chừa lại một chút chi phí dưỡng lão, chi phí bảo hiểm chữa bệnh, chi phí ứng phó đột phát ngoài ý muốn. Tiền còn lại chỉ có thể vừa đủ tới ngưỡng cửa cho phép, hoặc là ngoại thành, hoặc là căn nhỏ cũ.

May là thù lao đóng phim của bộ phim này còn không có hoàn thành, chờ bộ phim này hơ khô thẻ tre, kết khoản dư, còn có thể nhập vào sổ tính.

"Cậu muốn mua phòng à?" Lúc nghỉ ngơi, Trình Trình lại đây ngồi bên cạnh Viên Tinh Châu, đến gần hỏi, "Dự định mua chỗ nào?"

Viên Tinh Châu đang cùng Diệp Hoài trong weixin hôn tới hôn lui, hai bên điên cuồng vung gói icon, nghe vậy vội vàng cười ngẩng đầu, che điện thoại một chút: "Ôi?"

"Ôi cái gì nha, " Trình Trình sách nói "Làm sao mà sau khi qua hết kỳ nghỉ cậu cả người đều không giống nhau?"

"Đâu có đâu có, " Viên Tinh Châu hiện tại không có chuyện gì thì là cười khúc khích, thuận miệng khách khí nói, "Trình tỷ có phòng nguyên nào tốt giới thiệu một chút không?"

"Thật là có một cái." Trình Trình nói "Chị em tôi, năm ngoái mới mua, hiện tại xảy ra chút chuyện không muốn, lại không muốn tiếp xúc cùng môi giới..."

Viên Tinh Châu sáng mắt lên: "Vậy phải bao nhiêu tiền?"

"Cô ấy năm ngoái mua hơn , hiện tại tám trăm liền ra. Địa phương cách đây không xa." Trình Trình nói "Nếu không phải đúng dịp, tôi mới không quản chuyện vô bổ này đây, phòng cổ vốn dĩ là nâng giá."

Viên Tinh Châu thật là có chút động lòng, liền buồn bực: " Tại sao giá rẻ vậy?"

"Không thoải mái." Trình Trình vểnh chân lên, đốt điếu thuốc, "Trở lại dẫn cậu đi xem liền biết, bất quá nếu như cậu kiêng kỵ, đến lúc đó cũng có thể nói thẳng."

Viên Tinh Châu nghe đến rơi vào trong sương mù, liền qua mấy ngày, Trình Trình tại lúc hai người không dàn dựng cảnh phim lái xe dẫn cậu đến xem phòng, Viên Tinh Châu nhìn thấy nữ chủ nhân mới tỉnh ngộ lại.

Nữ chủ nhân nhà này, chính là vợ của nam tài tử tuyến một bị bạo phát.

Năm ngoái hai người kết hôn tròn mười năm, nam tài tử đổi căn hộ cho thê tử, còn xào một đợt thiết lập tính cách ân ái. Mãi đến tận trước đây không lâu mà người này bị bạo trật đường ray, cư dân mạng đào tới đào lui, mới phát hiện trong vòng phạm vi mười dặm phòng này liền có hai nơi kim ốc.

Nữ chủ nhân không thoải mái, mãi đến tận phong ba đi qua, lúc này mới bắt tay hạ giá phòng này.

Đồ vật trong đã mang đi một phần, hòm đóng gói chất đầy các góc. Thời điểm Viên Tinh Châu xem phòng, nghe thấy gian ngoài Trình Trình cùng nữ chủ nhân tán gẫu.

"... Hắn thế nào rồi? Còn ở cùng với người kia?"

"Không còn, hiện tại vội vàng lên tòa án đây." Nữ chủ nhân nói "Những thứ này đại ngôn tìm hắn đòi bồi thường không ít, hắn năm nay còn đè ép mấy bộ phim, cũng ngồi không yên. Hiện tại liền vội vàng tìm luật sư đây..."

"Cũng là đáng đời, đền không chết hắn..."

"Này khó nói." Nữ chủ nhân lại nói, "Hãng quảng cáo thương kiện lên dễ dàng, phim ảnh không nhất định, nghe nói luật sự nọ rất lợi hại..."

Viên Tinh Châu nghe thấy lúng túng, nhớ tới ngày đó lúc nam tài tử bị đào ra vang động hot search, các trang web đại bình đài đẩy đưa, bài văn dài thòng mà tài khoản đại chúng phân tích...

Mà lúc đó ship đường của mình cùng Diệp Hoài trong nháy mắt lẫn lộn ở trong, nhìn khá là buồn cười.

"Cảm tạ Trình tỷ." Trên đường về, Viên Tinh Châu suy nghĩ một chút, nói "Phòng này đối với tôi mà nói không quá thích hợp."

Trình Trình nhíu mày nhìn cậu, lập tức hiểu rõ: "Cậu thật cảm thấy không may mắn a!"

Quả thật là như vậy, Viên Tinh Châu lúc thường không tính rất mê tín, thế nhưng vừa đụng tới chuyện Diệp Hoài, cậu liền không nhịn được mọi chuyện đều muốn cầu hoàn mỹ. Một chút liên quan không tốt cũng không muốn có.

"Không phải, trong tay tôi không nhiều tiền như vậy, cõng nợ áp lực quá lớn, mượn tiền người khác cũng không thích hợp." Viên Tinh Châu cười cười, "Mà phòng này là đang quá có lời, thật sự rất động lòng..."

Trước cậu quen nghe lời đoán ý, ngược lại là luyện được bản lĩnh biết nói chuyện. Chỉ có điều lúc trước đè thấp làm thiếp, lúc nói chuyện bao giờ cũng hơi chút nịnh nọt, hiện tại không lấy lòng người nữa, cảm giác liền không giống như vậy.

Quả nhiên, Trình Trình vui vẻ nói: "Đó là đương nhiên!"

"Thêm phiền toái cho chị." Viên Tinh Châu liền cười ha ha lên, "Ngày hôm nay tôi cũng mở rộng tầm mắt. Mua không nổi mà rốt cục nhìn một chút."

"Không sao, không sao." Trình Trình cũng bật cười, lái xe về đoàn phim, lúc đổi xe sửng sốt một chút, "Ồ, kia là ai?"

Chỗ đoàn phim dừng xe, chếch đối diện ngừng một chiếc Bingley. Diệp Hoài đang đóng cửa xe đi qua bên này.

Trình Trình liếc mắt nhận ra, sách một tiếng, nhìn về phía Viên Tinh Châu.

Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, nghĩ thầm không phải nói còn có hai ngày sao? Mình còn muốn xin nghỉ đi đón máy bay.

Diệp Hoài cầm trong tay một bó hoa nhỏ, đi được hai bước, liền lui ra, tại gương chiếu hậu trên xe soi tới soi luôn, liền nắm ca-ra-vat.

Viên Tinh Châu: "..."

Trình Trình nhịn không được, xì xì một chút bật cười, "Diệp Hoài cũng thật là đáng yêu đi! Hắn thật thụ a!"

"Ai nói!" Viên Tinh Châu sững sờ, lập tức phản bác, "Đó là chồng tôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio