Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam

chương 25: kế hoạch tác chiến ở văn phòng [thượng]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố An đã tới nhà Trần Mặc rất nhiều lần, nhưng đó là chuyện của hai năm trước.

Về đến nhà, Trần Mặc tắm rửa xong liền muốn đi ngủ.

Sinh hoạt nghỉ ngơi hắn đều tuân theo quy luật hẳn hoi, mấy giờ ngủ, mấy giờ dậy, nhất nhất đều có quy có củ.

Hắn là một người cầu toàn, luôn đặt ra yêu cầu rất cao đối với bản thân, làm việc có kế hoạch, còn vô cùng nghiêm cẩn, luôn nỗ lực đạt tới sự hoàn mỹ, là một nam nhân cung Xử Nữ điển hình.

Đối với tình cảm dành cho Cố An cũng thế, bởi vì không nắm chắc, nên hắn không dám dấn thân vào, nhưng cũng không muốn buông tay, chỉ còn nước giữ chặt đối phương bên cạnh mình, hắn mới có thể yên tâm.

Ngược lại, Cố An quyết đoán hơn hắn nhiều, thích thì sẽ bày tỏ, bị cự tuyệt sẽ không dây dưa thêm nữa.

Cố An khá giống Trầm Huyên, đều không thể giữ bụng chuyện gì. Hắn vẫn chưa quên những lời hôm nay Trần Mặc nói trước mặt mọi người. Câu nói kia làm hắn vô cùng nghi hoặc, không biết là đối phương đang đùa, hay là thật lòng. Bất luận thế nào, hắn muốn có một câu trả lời rõ ràng.

Nghĩ gì làm đó. Hắn đi vào phòng ngủ của Trần Mặc, một hai dựng đối phương dậy, rồi nghiêm trang hỏi: “Trần Mặc, những lời ngươi nói hôm nay là có ý gì?”

Cố An bình thường luôn gọi Trần Mặc là Trần tổng, lúc động kinh gọi hắn là Mặc ca ca, lúc nổi giận thì gọi hắn là biến thái, chỉ khi cần nói chuyện nghiêm túc mới chịu gọi đúng tên hắn.

Trần Mặc đã sớm tường tận quy luật này, ngồi ở đầu giường, chịu đựng cơn buồn ngủ đang lũ lượt bao vây, hỏi ngược lại: “Ta đã nói cái gì?”

“Ngươi nói ta là người của ngươi a.” Phun ra những lời này, Cố An có vẻ khá là lo lắng: “Ngươi không phải đang đùa giỡn ta chứ?”

“Ta không đùa.” Trần Mặc thản nhiên nhìn hắn: “Ngươi là nhân viên của ta, chỉ cần là nhân viên của ta thì đều là người của ta.”

“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Cố An có chút bị đả kích.

“Đúng vậy.”

“Thiết, đúng là vô nghĩa. Ta còn tưởng là ngươi thích ta, một thanh niên ưu tú như ta mà nói, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp nổ lốp, ngươi không cần chính là tổn thất của ngươi.” Cố An da mặt còn dày hơn cả tường thành, không chút xấu hổ tự khen bản thân, tuy trong đó hơi bị khoa trương, thêm mắm dậm muối, nhưng với Trần Mặc, những lời hắn nói không phải không có lý.

Chẳng hạn xét về mặt ngoại hình, nếu theo thang điểm mười, Trần Mặc sẽ chấm hắn mười một điểm. Có lẽ ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’, Trần Mặc cảm thấy hắn mặt mũi vóc dáng đều khỏi chê, ngũ quan thập phần cân đối càng tăng thêm nét thanh tú cho khuôn mặt trái xoan, hoàn toàn không có điểm nào trông chướng mắt.

Nhưng xét theo tính cách mà nói, mười điểm thì Trần Mặc chỉ chấm hắn hai điểm. Người đâu mà lười nhác, không chút cầu tiến, suốt ngày cà lơ phất phơ chẳng làm gì cho ra hồn, hoàn toàn không có lý tưởng.

Trần Mặc đôi khi tự hỏi, rốt cuộc mình thích hắn ở điểm nào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chính là thích tính cách hắn, mặc dù nghe có vẻ tiền hậu bất nhất, nhưng thật sự là sự thật. Thích nhìn hắn đùa giỡn khôn lõi, thích nhìn hắn chơi xấu thiên hạ, lúc hắn đắc ý dào dạt, cái cảm giác không chút lưu tình khi dễ hắn, dường như đặc biệt thú vị a.

Người đơn thuần rất dễ cuốn hút người khác, mà Cố An chính là một người đơn thuần, suy nghĩ của hắn không khó nắm bắt, bởi vì bao nhiêu tâm tư hắn đều thể hiện hết trên mặt, ở bên hắn không cần phải toan tính, cảnh giác. Từ sau khi cự tuyệt hắn, Trần Mặc luôn dõi theo cuộc sống hắn, sợ hắn sẽ thích người khác.

Trước đó không lâu, ba mẹ hai người có mời nhau một bữa, Trần Mặc cũng đến. Lúc dùng cơm, ba mẹ cả hai đề cập tới chuyện chung thân đại sự của con cái, mẹ Cố An nghĩ Trần Mặc giao thiệp rộng, liền nhờ hắn giới thiệu cho Cố An một cô gái có gia giáo nào đó, lúc ấy hắn không thể không nhận lời, trong lòng một trận khổ sở, nếu không phải vì nguyên nhân gia đình, hắn đã sớm quen Cố An rồi, chỉ là hắn không muốn làm ba mẹ cả hai thương tâm.

Hắn cảm thấy ba mẹ mình quả thật rất phóng khoáng, nhưng ba mẹ Cố An lại không như vậy. Khiến ba mẹ chấp nhận là cả một quá trình gian nan, hắn không đành lòng để Cố An phải đối mặt với nhiều áp lực thế này. Huống chi, đã lâu vậy rồi, hắn cũng không biết Cố An có còn thích hắn hay không.

Cố An thấy hắn cứ trầm mặc, khoát tay, định bỏ ra ngoài: “Ngày mai còn phải đi làm, ta ngủ đây, ngươi cũng ngủ sớm đi.”

Mới đi được vài bước đã bị kéo trở lại, Trần Mặc áp Cố An lên giường, một tay ôm eo hắn, một tay vuốt má hắn, say mê ngắm hắn, trong đáy mắt tràn ngập nhu tình mà chính bản thân cũng không phát hiện ra.

Cố An bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Trì độn một hồi mới hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

“Không có gì.” Trần Mặc đã hoàn hồn lại, vừa rồi khi hắn thấy Cố An bỏ đi, không hiểu sao đột nhiên hoảng hốt, mọi động thái sau đó đều là bất giác mà phát sinh. Dường như, có thể thân mật tiếp cận đối phương như vậy, mới chính là khao khát thật sự trong lòng hắn.

Trần Mặc dứt khoát tách khỏi người Cố An, lùi về sau, thản nhiên nói một câu: “Mau ngủ đi.”

Cố An cảm thấy có chút mờ mịt, lúc rời giường tựa hồ nghĩ ra một điều gì đó, nhếch miệng cười: “Trần tổng, không lẽ… ngươi thật sự đã yêu ta rồi sao?”

Trần Mặc hơi sửng sốt, cũng không thẳng thắn trả lời hắn, mà hỏi ngược lại: “Vậy ngươi thế nào? Còn thích ta không?”

Cố An hất hàm hừ lạnh: “Không thích……” Mới là lạ!

Ánh mắt Trần Mặc lập tức ảm đạm đi vài phần.

Thấy bộ dáng mất mát của hắn, Cố An vui chết đi được, còn ráng trêu chọc: “Uy, Mặc ca ca, ngươi đây là đang khổ sở sao? Hắc hắc ~~~ ta đi ngủ trước, ngươi đừng thương tâm lâu quá nga! A ha ha a ~~~~~”

Cùng với giọng cười dọa người, Cố An xoay một vòng, thắt lưng uyển chuyển uốn lượn đi ra ngoài, tư thế hệt như xà yêu vừa tu luyện thành hình người, quẩy a quẩy mông, cực kỳ vô lại.

Trần Mặc trừng mắt nhìn theo bóng lưng hắn, trán nổi đầy gân xanh, hận không thể lấy dép chọi hắn một phát.

Vào đến phòng khách, Cố An cười ngố, nhào lộn mấy vòng trên giường. Hắn cảm thấy Trần Mặc thực sự thích mình, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.bg-ssp-{height:px}

Hắn bấm đốt tay đếm thời gian, tính luôn năm nay, hắn đã thích đối phương được năm năm, tới giờ vẫn chưa quen ai là vì trong lòng hắn không thể chứa thêm người khác.

Có câu — ngươi chịu đựng một người, nói không chừng sẽ có một người khác chịu đựng ngươi.

Cố An không đồng ý, hắn cho rằng tình yêu là thiêng liêng, là cao quý, không nên tính toán như thế. Nếu như có một ngày người hắn thích cuối cùng cũng đáp lại tình cảm của hắn, vậy đã đủ lắm rồi.

May thay, ngày này đến nhanh hơn hắn nghĩ.

Sáng hôm sau, bọn họ đều dậy trễ.

Trần Mặc vì quá buồn rầu nên ngủ không được, gần sáng mới mông mông lung lung chợp mắt, kết quả hắn dậy muộn hơn bình thường.

Còn Cố An là vì quá cao hứng nên quên chỉnh đồng hồ báo thức, đánh thẳng một giấc, chờ tới lúc hắn rời giường đã hơn chín giờ sáng.

Hai người chạm trán ở phòng khách, nhìn đôi mắt thâm quầng của Trần Mặc, Cố An lại đắc ý vênh váo: “Mặc ca ca, ngươi thật sự đau đớn quằn quại cả một đêm a? Coi cặp mắt gấu mèo của ngươi kìa, tối hôm qua mất ngủ sao?”

Trần Mặc liếc tên đầu sỏ gây chuyện này, vừa vặn một bụng tức tối không có chỗ xả, trực tiếp ném hắn vào phòng tắm: “Mau đánh răng rửa mặt, lần nào đi làm cũng đến muộn, coi chừng ta trừ lương ngươi.”

“Trừ thì trừ đi.” Bởi vì tâm tình đang tốt, Cố An cũng lười so đo chút tiền lương với hắn.

Trần Mặc đen mặt gầm nhẹ: “Ngươi hại ta đến muộn.”

Cố An bĩu môi: “Liên quan gì ta a! Là tự ngươi thương tâm khổ sở không ngủ được, giờ còn trách ai.”

Trần Mặc không muốn đấu võ mồm cùng hắn, xoay người trở về phòng ngủ thay đồ.

Nửa tiếng sau, hai người mới cùng nhau xuất hiện ngay cổng công ty. Nữ nhân viên lễ tân xun xoe chào Trần Mặc, trong lòng nghi hoặc: Trần tổng khét tiếng kỷ luật thép nói một là một hai là hai cũng có ngày đi làm muộn sao?

Trong nội quy của công ty, điều khoản “không được đi làm muộn” không ngừng được nhắc đi nhắc lại, nếu làm trái dù chỉ một chút, sẽ bị nghiêm trị không tha. Trần Mặc cũng yêu cầu bản thân phải tuân theo, vì muốn làm gương cho mọi người, nhân viên mấy giờ bắt đầu đi làm, hắn nhất định phải đến sớm hơn. Kết quả hình thành một hiện tượng quái dị. Có vài người vì muốn lấy lòng hắn, liền đi làm sớm hơn hắn một chút. Nhưng qua ngày hôm sau hắn lại đến sớm hơn những người kia. Ngày thứ ba cũng có người tới công ty sớm hơn hắn. Kết quả ngày thứ tư kẻ tới sớm nhất lại là hắn…… Cứ thế, vốn là chín giờ mới bắt đầu làm, hiện tại biến thành tám giờ, nhưng có ai dám phản đối a? Mỗi sáng chưa đến bảy giờ rưỡi, công ty gần như đã đủ mặt bá quan văn võ. Trong khi nhân viên các công ty khác đang nhàn nhã dùng điểm tâm, bọn họ đã vùi đầu làm việc, cả đám đều hết sức tập trung tinh thần để giữ vững cương vị, toàn bộ công ty bày ra một cảnh tượng tấp nập bận bịu vô cùng.

Đám nhân viên luôn tỏ ra chăm chỉ cần cù này, một bên thì điên cuồng làm việc, một bên lại thầm mắng Trần Mặc: Các đồng chí, hãy nhìn vào sự thật đi! Chúng ta đều đã trúng gian kế của hắn! Đi làm sớm cả tiếng đồng hồ nhưng tiền lương vẫn y nguyên, lũ tư bản quả nhiên toàn là quỷ hút máu!

Nhìn hắn đi vào thang máy, cô nhân viên lễ tân lập tức gọi điện cho “đài phát thanh” của toàn công ty, tức là kẻ lắm mồm nhất, khoái hóng hớt nhất, có năng khiếu nhất trong lĩnh vực đem chuyện nhỏ thổi phồng đến vô hạn.

Điện thoại vừa được tiếp, nàng lễ tân liền khoa trương khua môi: “Ai nha nha! Chúng ta toàn bộ đều trúng kế! Tên hồ ly kia rất giảo hoạt! Hiện tại ván đã đóng thuyền, giờ đi làm từ chín giờ biến thành bảy giờ, hắn có thể yên tâm thoải mái ở nhà ngủ nướng! Ngươi biết bây giờ là mấy giờ chưa? Hơn mười giờ rồi a! Hắn cư nhiên đến muộn những hơn ba tiếng a a a a ~~~~~~~~ quả thực khiến người ta phẫn nộ mà!!

Chỉ chốc lát sau tin tức nóng hổi này tựa như dấu chân in khắp toàn bộ công ty. Cố An dạo một vòng, định làm quen với đồng nghiệp, lại phát hiện người nào người nấy đều mặt mày u ám, một bên làm việc, một bên hùng hùng hổ hổ, y như có thâm thù đại hận với ai đó.

Cố An không khỏi rùng mình, nhanh như chớp tháo chạy vào văn phòng của Trần Mặc.

Trần Mặc đang xem văn kiện, thấy hắn đến, thuận miệng hỏi một câu: “Ngươi không phải nói muốn làm quen với đồng nghiệp sao? Sao về nhanh vậy?”

Cố An cười gượng nói: “Quên đi, những tên đó y như bị trúng tà, cả một bầu không khí trầm trọng, ta sợ bị bọn họ lây bệnh a.”

Trần Mặc “nga” một tiếng, lại tiếp tục xem văn kiện.

Cố An cười hì hì sáp lại gần hắn: “Trần tổng, sắp xếp chút việc cho ta làm đi, nhận lương của ngươi dù sao cũng phải động tay động chân một chút a.”

Trần Mặc ném một tập văn kiện về phía hắn: “Đem bảng thống kê này làm ra vài bộ dữ liệu, sau đó tổng hợp thành một bài báo cáo.”

Cố An trợn trắng: “Đối với một tên lính mới như ta mà nói, nhiệm vụ này có phải hơi quá khó khăn không?”

Trần Mặc mỉm cười: “Vậy ngươi làm quen với cơ chế của công ty trước đã, sau này ta sẽ sắp xếp việc làm cho ngươi.”

Cố An chuồn ra sau lưng Trần Mặc, đặt tay lên vai hắn, bóp bóp vài cái, cười nịnh nọt: “Ta mát xa cho ngươi nha.”

“Ân.” Trần Mặc dựa sâu vào ghế, “Nếu làm tốt, ta tăng lương.”

Cố An được nước càng nịnh nọt: “Trần tổng anh minh!”

Thật ra Cố An đã ngầm tính toán, hắn biết Trần Mặc là một kẻ khó nhằn, sẽ không dễ bày tỏ tình cảm.

Có điều, càng là như vậy, Cố An càng muốn buộc hắn thừa nhận, nhu không được thì cương, thế nào cũng phải khiến hắn nói ra ba chữ kia.

Đầu tiên Cố An định lấy lòng hắn, biết đâu có khi hắn cao hứng sẽ chính miệng thừa nhận. Nếu kế hoạch này thất bại, vậy thì chuyển sang trò sắc – dụ, mỗi ngày đều ở chung trong một gian phòng, thiếu gì cơ hội câu dẫn hắn. Phương án tác chiến đã được lên lịch đàng hoàng, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm thì sẽ quấn lấy hắn cọ a cọ lên người hắn, còn sợ không câu được hắn sao!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio