Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam

chương 36: ăn bậy dấm chua [thượng]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố An nhéo mạnh đùi mình một cái, đau đến mức hắn nhe răng cả buổi.

Trần Mặc nhìn thấy, đau thay cho Cố An, vội hỏi: “Ngươi tự nhéo mình làm gì? Tự ngược a?”

Cố An bĩu môi, trong lòng thầm oán giận: Đừng làm bộ khẩn trương kiểu đó, ta sẽ không bị ngươi mê hoặc nữa đâu!

Thấy hắn không trả lời, Trần Mặc mỉm cười với hắn, lại nói: “Ta dẫn ngươi đi ăn tôm hùm chịu không? Không phải ngươi thích món này lắm sao?” Thái độ tuyệt đối chân thành, trong ngữ khí còn mang theo một tia lấy lòng.

Đối với một kẻ hơn nửa tháng nay sống nhờ mì gói như Cố An mà nói, câu này so với lời ngon tiếng ngọt còn êm tai hơn nhiều, làm sao có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của mỹ thực. Hắn lập tức xoay người, đưa lưng về phía Trần Mặc, khóc òa trong vui sướng: Ô ô…… lâu lắm rồi chưa có đi ăn tôm hùm![ㄒoㄒ]~~

Trần Mặc quan sát phản ứng khả ái của Cố An, không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng không hỏi ý hắn liền bắt tay vào dọn hàng: “Mau thu dọn đi, trễ quá chỗ đó sẽ đóng cửa a.”

Cố An vẻ mặt khó xử: “Ta còn phải trông hàng giúp Đinh Đinh…..”

Trần Mặc móc ví ra, nhét vào tay hắn mấy tờ: “ Hoa này ta mua hết.”

Cố An được nước liền phát huy bản chất mặt dày: “Vậy ngươi mua hết gia sản của ta luôn đi.”

Trần Mặc không đáp chỉ cười, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, đưa hoa cho hắn ôm, còn mình xách theo bao nhiêu là túi đi trước. Khóe miệng cong lên, rõ ràng đang rất vui vẻ. Đừng nói những thứ này, ngay cả ngươi cũng là của ta, còn phải dùng tiền mua sao?

Cố An ôm hoa đuổi theo, réo gọi: “Uy uy, ngươi cầm hoa một lát, ta phải mang găng tay.”

Khi giỏ hoa đưa đến tay Trần Mặc, hắn thấy tay Cố An bị nứt nẻ đủ chỗ, tim lập tức nhói đau. Trong lòng thầm tính toán nên đi muốn thuốc trị nứt da trước hay là đi ăn tôm hùm trước. Sau đó hắn thấy Cố An lấy trong túi quần ra một đôi găng tay màu tối, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, bởi vì đối phương ghét nhất là những màu sắc u ám thế này.

Có lẽ bởi hắn đa tâm, một đôi găng tay bình thường thế nhưng hắn lại ngửi ra hương vị không bình thường (hương vị của dấm chua à =))))), hắn giả bộ tùy tiện hỏi: “Găng tay này ngươi mua à?”

“Không phải, là ông chủ ta tặng.” Nhắc tới ông chủ kia, tâm tình Cố An cũng rất phức tạp. Đối phương thật sự là một nhà tư bản không hơn không kém, trên cương vị giám đốc hắn hoàn toàn xem người ta như con lừa mà sai bảo, phỏng chừng chưa vắt kiệt sức nhân viên của mình thì chưa bỏ qua, nhưng không trả cho người ta được bao nhiêu tiền công. Thế nhưng khi rời bỏ cương vị, hắn lại vô cùng hào phóng, thường xuyên tặng đồ, thường xuyên mời nhân viên ra ngoài dùng cơm, tan sở còn có thể lái xe đường vòng đưa nhân viên về nhà. Ban đầu Cố An thực sự rất bối rối, lúc bị áp bức hắn cảm thấy ông chủ này thực không phải con người, chỉ hận không thể lập tức bỏ việc, đến khi nếm chút ngon ngọt lại cảm thấy ông chủ này rất có nhân tính. Mỗi ngày tâm trạng hắn cứ loạn cào cào, không biết phải giải quyết ra sao, nhưng loạn lâu như vậy cũng khôngcó kết quả, mỗi ngày vẫn như cũ đi làm, vẫn như cũ bị ức hiếp, vẫn như cũ ham muốn chút tiện nghi, cứ thế ngày qua ngày cũng thật sự quá phong phú bận rộn rồi. Một thời gian sau hắn liền quên hết phiền não, bao gồm cả chuyện cha mẹ hắn gây áp lực, còn bao gồm cả chuyện Trần Mặc làm cho hắn vô cùng đau xót.

Cố An lấy đôi găng tay đưa đến trước mắt Trần Mặc, cười đắc ý: “Thấy gì không, lông dê chính hiệu đó!”

Trần Mặc chỉ biết ông chủ kia không có hảo tâm! Nhìn Cố An cười sáng lạng, hắn cảm thấy có chút chướng mắt, trong lòng cảm thấy rất bực bội. Một đôi găng tay lông dê liền có thể mua đứt ngươi? Ngươi thích lông dê chứ gì? Đơn giản thôi mà! Ta mua một xe chở dê cho ngươi! Ngươi muốn bao nhiêu lông dê tự mình lấy kéo cắt, đến lúc đó làm khăn quàng cổ hay gắn lên quần áo cũng dư sức!

Trần Mặc đương nhiên không nói ra bức xúc trong lòng, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, “Màu này không thích hợp với ngươi.”

Cố An cười cười: “Đúng là ta không thích màu này, bất quá mang vào rất ấm.”

“Ta thích màu này, cho ta đi.” Trần Mặc xòe tay ra, “Lát nữa ta mua lại một đôi khác cho ngươi.”

Cố An là người hào phóng, không chút suy nghĩ ném đôi găng tay kia qua, thuận miệng nói: “Không cần, ông chủ của ta nói đôi găng tay này là hàng tặng phẩm của công ty dành cho khách hàng, trong nhà kho còn một đống lớn, ngày mai ta xin hắn lấy một đôi khác là được.”

Trần Mặc cười gượng hai tiếng, hận không thể bổ đầu hắn ra xem bên trong có phải toàn là tương cà hay không. Loại chuyện quái quỷ này mà hắn cũng tin, coi bộ sau này phải canh giữ bên người hắn /, kẻo hắn bị lừa còn ngốc nghếch khen ngược lại người ta.

Cố An nào biết chỉ trong vòng mười giây suy nghĩ của Trần Mặc xoay chuyển không ngừng, hắn vẫn tiếp tục lải nhải: ”Đúng rồi, áo ba lỗ, quần lót, tất này nọ trên người ta toàn bộ đều là tặng phẩm của công ty, hàng hiệu a! Ngươi muốn không? Ngày mai ta xin cho ngươi một bộ.”

“Không cần !!” Giọng điệu điên tiết.

Vừa nói xong, Trần Mặc liền tự thấy mình phản ứng quá mãnh liệt. Hắn lập tức trưng ra nụ cười giả tạo, che giấu nội tâm bất mãn của mình, “Mấy thứ đó ta có cả rồi, không cần xin cho ta. Còn nữa, cho dù là tặng phẩm, ngươi cũng không nên tùy tiện nhận đồ của người khác.”

Cố An bĩu môi: “Không cần thì thôi, đúng là làm ơn mắc oán!”bg-ssp-{height:px}

Trần Mặc không lên tiếng, lúc lên xe thừa dịp Cố An không chú ý lén lút vứt đôi găng tay vào thùng rác, hắn còn âm thầm toan tính, tìm cơ hội đem mấy thứ tặng phẩm mê hoặc lòng người kia hủy diệt sạch sẽ.

Lúc ăn tôm hùm, Trần Mặc căn bản không có thời gian để ăn, đầu tiên hắn lột vỏ tôm, sau đó bỏ tôm đã lột vỏ vào trong chén Cố An, cứ thế tiếp tục, liên miên không ngớt.

Cố An cái gì cũng không cần lo, chỉ việc cho vào miệng ăn. Tuy ăn đến thống khoái, nhưng trong lòng hắn có điểm nghi hoặc.

Trần Mặc không phải người lười biếng nhưng rất sợ phiền phức, bình thường muốn nhờ hắn làm chút chuyện còn khó hơn lên trời. Có một dạo Cố An muốn ăn táo, nhờ hắn gọt vỏ dùm, hắn không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, còn nói chuyện của mình thì tự mình làm. Từ lúc đó, Cố An bắt đầu cảm thấy hắn không biết quan tâm chăm sóc, không đủ ôn nhu, căn bản không có nửa điểm phẩm chất của một hảo nam nhân. Thế nhưng hôm nay, hắn cứ như trúng tà, chuyện lột vỏ tôm phiền phức như vậy mà hắn làm đến mức thư sướng, còn không ngại bẩn.

Trên bàn vỏ tôm chất đống càng ngày càng cao, tay Trần Mặc cũng dính đầy nước sốt, đột nhiên ngó lại, một thố tôm đã bị mình càn quét gần hết, Cố An không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, gắp một con tôm đưa tới bên miệng Trần Mặc: ”Ban ngày bận rộn nhiều việc như vậy, lại chưa ăn gì, ngươi không thấy đói bụng sao?”

“Không đói.” Trần Mặc thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng nuốt con tôm vào họng, sau đó còn cười hắc hắc, ”ngon quá!”

Trần tổng, ngươi là tinh anh a! Là người có thân phận có địa vị a!! Làm ơn đừng cười ngố như vậy được không?

Cố An cũng lười nhắc hắn, chắc hôm nay lúc ra khỏi nhà va đầu vào cửa, cho nên mới có biểu hiện bất thường như vậy.

Ăn xong, Trần Mặc tay trái ôm giỏ hoa, tay phải cầm mấy túi đồ nặng, đưa Cố An về nhà Vệ Đinh.

Đêm nay, ngoại trừ chuyện đôi găng tay kia làm hắn hơi khó chịu một chút, thời gian còn lại tâm tình hắn rất tốt. Hắn cảm thấy Cố An không còn bài xích mình, hai người đã có thể đùa giỡn với nhau như trước khi chia tay vậy. Chia tay rồi trong lòng hắn trống vắng đến đáng sợ, hệt như người ta thường nói, mất đi rồi mới biết quý trọng. Hắn thực sự hối hận mình đã không đối xử tốt với Cố An. Có lẽ chính là nguyên nhân này, lúc Cố An nói lời chia tay mới có biểu hiện dứt khoát đoạn tuyệt đến vậy, gần như hoàn toàn từ bỏ đoạn tình cảm này, không hề luyền tiếc nhung nhớ. Hắn có thể đổ lỗi cho ai đây, có trách phải trách chính mình không tốt, chính mình từng bước đẩy Cố An ra xa, đến khi hiểu được thì đã quá muộn……

Hơn nửa tháng nay hắn sỡ dĩ không liên lạc với Cố An là có nguyên nhân, hắn đã thú nhận với người nhà, không phải vì nhất thời xúc động, mà là suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định, hắn đã nói rõ với cha mẹ, sẽ ở bên Cố An suốt đời, hắn kể tất cả, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất giữa hai người khi bọn họ bên nhau, hắn nói hắn có lỗi với Cố An, hắn thực sự rất hối hận, rất muốn bù đắp cho đối phương. Hắn không dám ảo tưởng cha mẹ có thể chúc phúc cho mình, chỉ hy vọng sau này khi hắn cùng Cố An đối mặt với cha mẹ đối phương, bọn họ sẽ không gây khó dễ. Đột nhiên nghe được chuyện này, cha mẹ Trần Mặc đều hoảng hốt, tuy than thở cả ngày, nhưng vẫn hứa sẽ không làm khó hắn. Vì muốn làm cho cha mẹ dễ chịu hơn, cứ tan sở là hắn trực tiếp về nhà nấu cơm, làm những việc mà mình có thể làm để bù đắp khuyết điểm, hy vọng cha mẹ tha thứ. Đến hôm nay cha mẹ mới dần dần chấp nhận được chuyện này, cũng hứa sẽ không can thiệp, chỉ bảo hắn từ nay phải đối xử tốt với Cố An. Vì Cố An là đứa trẻ bọn họ biết từ nhỏ đến lớn, thông minh đáng yêu, tính tình cũng tốt, lại rất hài hước vui vẻ, hai người thực sự rất thích đứa trẻ này, đổi lại là người khác bọn họ cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận một cách sảng khoái như vậy.

Phía cha mẹ đã giải quyết xong, có sự ủng hộ của bọn họ, muốn thuyết phục cha mẹ Cố An cũng không quá khó, hiện tại chỉ còn một ải là nối lại tình cảm với Cố An. Trần Mặc luôn quan sát phản ứng của Cố An. Hắn cảm thấy đối phương vẫn còn thích hắn, để bù đắp lỗi lầm, hắn vắt óc suy tính, làm nhiều chuyện như vậy, nhất định đối phương không thể không động tâm, như vậy mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt đẹp.

Mắt thấy Cố An sắp bước vào nhà, hắn quyết định rèn sắt phải rèn lúc còn nóng, một phen giữ chặt cánh tay đối phương, vội nói: “Khoan đi đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Cố An nghi hoặc nhìn hắn: “Chuyện gì?”

Hắn cúi thấp thân mình, chậm rãi ghé đến gần môi đối phương, làm động tác sắp hôn.

Cố An nghiêng đầu né tránh, theo bản năng lùi về sau mấy bước, nói: “Trần tổng, ta thấy chúng ta vẫn thích hợp làm bạn bè với nhau hơn, tự do thoải mái, cứ quyết định vậy đi.”

Nói xong liền xoay người vào nhà, khóe miệng cong lên, để lộ một nụ cười vui sướng.

Trần Mặc đương nhiên không thấy được nụ cười này, hắn chỉ đứng ngốc tại chỗ, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Vất vả lắm mới có thể lấy lại niềm tin, nháy mắt liền ầm ầm sụp đổ.

Cố An vừa vào trong liền bị Trầm Huyên đang đùng đùng nổi giận tung quyền tung cước về phía hắn.

“Bảo ngươi trông quầy, ngươi đồng ý cho đã, sau đó lại mất tích!”

Cố An dúi mấy tờ vào tay hắn, cười đến híp mí: “Hoa này ta mua.”

Trầm Huyên bày ra vẻ mặt khinh thường: “Ngươi có tiền sao? Đừng nói là vừa nhặt được a? Không có tiền ăn, lại có tiền mua hoa?”

“Thiết, người khác tặng ta không được sao?!” Cố An đưa hoa cho Vệ Đinh, đắc ý nói: ”Đinh Đinh, ngươi cắm mớ hoa này giúp ta, nhớ là đừng để bị héo, ta muốn nó phải nở đẹp như vậy vĩnh viễn!”

Vệ Đinh xúc động đến muốn lật bàn: Này còn không phải là ép người quá đáng sao?!╯-_-]╯┴-┴ Ngốc! Đây là hoa thật, không phải hoa giả!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio