Không khí trong đêm đen ngưng đọng, dáng vẻ của người gác đêm dường như tràn đầy mệt mỏi cùng hoang mang viết trên mặt, thân hình lưng gù biến dị của hắn tựa hồ sắp bị loại trọng lượng đến từ linh hồn đè nặng, làm cho suy sụp.
Chân tướng tai ách trăng non nghiêm trọng như thế, làm tòa Thánh thành từng là “Vùng đất của Thần” rơi vào trong tội ác, không còn một linh hồn nào vô tội thuần khiết.
Những người gác đêm vẫn đang giãy giụa vì sự mờ mịt vô tri của cư dân —— bọn họ không thể nói ra chân tướng, điều này sẽ phá hủy sự bình yên cuối cùng của Thánh thành, nhấn chìm thành phố này vào sự tuyệt vọng bên trong tội ác. Nhưng nếu không nói ra chân tướng, bọn họ không thể thuyết phục tất cả mọi người thanh tỉnh trong đêm trăng non, hơn nữa chỉ cần một người ngủ quên... Hậu quả kia sẽ giống như một con sói đói gào thét giữa biển khơi, sau khi hừng đông cả thành phố sẽ là một mảnh địa ngục trần gian.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể lựa chọn im lặng mà bảo hộ, hèn mọn mà nỗ lực, tuyệt vọng mà kiên trì, bọn họ dùng hết mọi khả năng để mỗi người thanh tỉnh quên đi cơn ác mộng này càng nhiều càng tốt.
Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, không khí lạnh đi vào buồng phổi ngăn không cho dạ dày khó chịu, một loại khí lạnh tối tăm từ phổi vẫn luôn lan ra toàn thân, mang đến cho người ta cảm giác như đặt mình trong hầm băng.
Giọng nói lạnh lùng và ôn nhu của Tô Hòa vang lên: “Tai ách trăng non không có khả năng không một chút dấu hiệu mà bắt đầu. Xin hãy nhớ lại, tám năm trước đã xảy ra chuyện đặc thù gì?”
Những người gác đêm lắc đầu.
“Chúng tôi cũng đang điều tra nguyên nhân của tai ách trăng non, nhưng đến nay vẫn chưa có chứng cứ... Chỉ có một lời đồn khả nghi, tám năm trước lĩnh chủ phu nhân đã sinh hạ một nữ anh.”
Tề Nhạc Nhân nháy mắt giật mình, tám năm trước, nữ anh? Cô gái nhỏ tóc vàng có ý muốn lấy cây trâm trong tay cậu, bộ dáng vừa lúc bảy tám tuổi, chẳng lẽ...
“Nói sự tình về nữ anh.” Ninh Chu đột nhiên lên tiếng.
Tề Nhạc Nhân nghi hoặc nhìn hắn, tuy rằng trong bóng đêm không nhìn thấy biểu tình của Ninh Chu, nhưng giọng nói luôn lạnh lùng của hắn dường như run lên. Hắn đang lo lắng cái gì?
Người gác đêm hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người đứng đầu người gác đêm nói: “Chúng tôi cũng chưa từng gặp nữ anh kia, tin đồn này từ trong lâu đài lĩnh chủ truyền ra. Truyền thuyết năm trước lĩnh chủ phu nhân mang thai, lúc đó đã năm không có trẻ con ra đời, thậm chí nơi này bị đồn đãi rằng có lời nguyền sẽ không có trẻ con sinh ra, nếu có thì chắc chắn là ác ma. Cho nên lĩnh chủ và phu nhân đã che giấu chuyện này, chỉ có mấy người hầu thân cận biết. Hầu gái được lệnh chăm sóc đứa trẻ bởi vì sợ hãi nên mới lộ ra với người nhà, sau đó đứa trẻ ra đời trong đêm trăng non, kể từ ngày hôm đó, cả thành phố chìm vào cơn ác mộng, mà người hầu gái này cũng biến mất trong đêm trăng non...”
“Có ai nhìn thấy cô gái này trong tám năm qua không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Ngẫu nhiên sẽ có một số người nói rằng họ mơ thấy một cô bé có đôi mắt xanh, mái tóc xoăn vàng, thắt hai bím tóc, trên tóc cắm hoa hồng trắng, dáng người đoan trang lại thánh khiết, giống như bức tranh vẽ Thánh mẫu trong Giáo đình.” Người gác đêm nói.
Tóc vàng, mắt xanh, bức tranh vẽ Thánh mẫu... Trong đầu Tề Nhạc Nhân hiện lên Maria trong bán lĩnh vực của Ninh Chu...
Ninh Chu mười ba tuổi đi Giáo đình, bởi vì năm đó Maria qua đời, vừa đúng tám năm trước.
Này thật là một sự trùng hợp?
Tề Nhạc Nhân lại một lần nữa nhìn về phía Ninh Chu trong bóng tối, có lẽ lúc này chỉ có cậu mới hiểu được nội tâm sầu lo cùng sợ hãi của Ninh Chu. Nơi này vốn là lĩnh vực do Maria tạo ra để bảo vệ Thánh thành, hiện tại đã trở thành khu vực săn bắn của ác ma, mà đáng sợ nhất chính là… Bọn họ không thể xác định linh hồn của Maria đã chết hay quay về nơi này, bị lực lượng ác ma ô nhiễm, trở thành tồn tại tà ác?
Nếu vậy, đối với một thánh nữ tu sĩ tràn đầy lòng thành kính mà nói, đây mới là sự chế nhạo vô tình nhất của vận mệnh.
“Cảnh trong mơ…” Tô Hòa thấp giọng lẩm bẩm một mình.
Cảnh trong mơ? Đúng rồi, mọi thứ diễn ra ở đây đều liên quan đến giấc mơ, ngay cả cô gái nhỏ kia cũng nhìn trộm ký ức của cậu thông qua giấc mơ...
“Mộng Yểm Ma Nữ sao? Còn nhớ lần đầu tiên tôi và bằng hữu nghiên cứu tư liệu về ác ma xâm lấn thế giới nhân loại, lúc đó vị ma nữ được Ma vương tin dùng nhất tên là Mộng Yểm, am hiểu thao túng giấc mơ. Nếu hơn năm trước xảy ra lần tai biến đó, nàng không chết mà là chìm vào giấc ngủ sâu, cho đến năm trước mới tỉnh lại, vậy thì tất cả có thể nói thông.” Tô Hòa chậm rãi nói: “Nguyên nhân gây ra tai ách trăng non chỉ sợ nàng ô nhiễm lĩnh vực đã chết của thánh nữ tu sĩ, nàng đang từ từ khôi phục sức lực cho đến khi có thể thoát khỏi nơi này, hoặc là...”
Tô Hòa nhìn về phương hướng địa chỉ Giáo đình cũ, nhíu mày.
Bác sĩ Lã đột nhiên ôm bụng, sắc mặt tái nhợt nói: “Bụng đau quá...”
Tề Nhạc Nhân vẫn luôn cảm thấy dạ dày khó chịu, cũng cảm thấy bụng một trận quặn đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thấm ra sau lưng, nháy mắt ướt đẫm quần áo phía sau, có thứ gì đó quay cuồng trong dạ dày!
Bác sĩ Lã hộc ra một ngụm máu, giữa vết máu có một con bướm màu xanh đen đang từ nhộng phá kén mà ra, cánh bướm dính đầy máu tươi mềm mại nhanh chóng trở nên cứng rắn trong gió, nó vỗ cánh bay lên.
Mộng Yểm ma nữ? Đúng rồi, khi nàng ở phòng sách đóng giả làm Tô Hòa đã pha cho cậu và bác sĩ Lã một tách trà, khi đó họ không hề phòng bị mà uống cạn, kỹ năng Trời mưa thu quần áo cũng không có bất kỳ lời nhắc nhở nào.
Tề Nhạc Nhân chưa kịp suy nghĩ đã lấy ra nước thánh mà lúc trước Ninh Chu cho cậu, uống một ngụm, dạ dày quay cuồng vị axit cùng khí huyết có chút dịu đi, nhưng vẫn làm cho người ta mồ hôi lạnh nhễ nhại. Ninh Chu không biết từ trên mái nhà chạy như bay đến bên người cậu từ khi nào, đỡ vai của cậu xem xét tình huống. Tề Nhạc Nhân đưa một phần ba nước thánh còn lại cho hắn: “Đưa bác sĩ Lã.”
Con bướm phu hóa từ dạ dày bác sĩ Lã vỗ cánh chớp động trong màn đêm, một tràng cười truyền đến, giọng nói điềm mỹ trên người con bướm vang lên: “Vô dụng, ngay cả nước thánh cũng chỉ có thể tạm thời ngăn chặn mà thôi, một giờ sau hai người các ngươi vẫn bị độc tính phát tác mà chết.”
Bác sĩ Lã đau đến ý thức không rõ gần như hôn mê, hắn đã sử dụng [tam không y] cho mình một lần, nhưng kỹ năng này không có tác dụng với loại độc dược kỳ lạ của ma nữ. Tình trạng của Tề Nhạc Nhân tốt hơn một chút, nhưng cả người vẫn đang run rẩy, không thể đứng thẳng, nếu không phải Ninh Chu ôm lấy cậu, lúc này hẳn là cũng không thể đứng dậy.
“Rất đau đớn sao? Cơn đau này sẽ theo thời gian mà càng ngày càng dữ dội, cho đến khi ngươi không thể tiếp tục hô hấp được nữa. Thật là đáng thương, cái loại cảm giác sống sờ sờ bị đau chết này, a, có lẽ so với sống sờ sờ bị ăn thịt càng thống khổ hơn.” Thanh âm của Mộng Yểm Ma Nữ như cũ thiên chân điềm mỹ, nhưng ngữ khí lại tràn ngập ác ý âm trầm.
Người gác đêm rống lên giận dữ: “Chính là ngươi sao?! Người tạo ra hết thảy!”
Con bướm dần dần biến thành bóng dáng của một cô gái nhỏ, nàng khanh khách cười duyên: “A, ta nhớ rõ ngươi, thật là kẻ đáng thương, mỗi lần ta nhìn thấy các ngươi hao hết tâm tư duy trì sự bình yên giả tạo này, ta liền không nhịn được muốn cười. Ít nhiều gì nhóm ngu xuẩn các ngươi cũng vô tri vô giác đưa tới lực lượng cuồn cuộn không ngừng, duy trì cảnh trong mơ trong năm cho ta.”
Mộng Yểm Ma Nữ vỗ tay khen ngợi đám người gác đêm. Tiếng vỗ tay thanh thúy khiến người gác đêm như hỏng mất gầm lên, mất lý trí muốn lao lên đánh nhau cùng ảo ảnh, nhưng con bướm giương cánh bay xa, giọng nói của ma nữ bao trùm không trung: “Ta chán ghét nơi có nhiều người, thoạt nhìn ngươi còn có thể chịu đựng một hồi, vậy để ngươi cầm tín vật lĩnh vực đến địa chỉ cũ của Giáo đình trao đổi thuốc giải đi.”
“Xin lỗi, nữ sĩ, chúng tôi không tin vào nhân phẩm của ác ma.” Tô Hòa nhẹ giọng nói.
“Ta không có hứng thú đến lấy mạng của các ngươi, bất quá nếu các ngươi muốn một lời hứa, được rồi, ta đưa các ngươi bản khế ước ác ma.” Con bướm ma nữ phe phẩy cánh, từng đốm sáng xanh rơi từ cánh bướm xuống biến ảo thành một tờ khế ước viết đầy chữ.
Ninh Chu liếc mắt thoáng nhìn, trên khế ước yêu cầu dùng tín vật lĩnh vực của thánh nữ tu sĩ đổi lấy hai phần thuốc giải, ma nữ đảm bảo trên đường trở về sẽ không làm hại người ký khế ước.
Tô Hòa quay lưng về phía ma nữ, miệng không tiếng động nói: Đáp ứng nàng.
“Tín vật ta sẽ tự đưa.” Ninh Chu lạnh lùng nói.
“Khó mà làm được, ta không muốn tiếp nhận bất cứ thứ gì trong tay người của Giáo đình.” Giọng nói của ma nữ trở nên lạnh băng tràn đầy chán ghét.
“Vậy để ta đưa hắn đi.” Ninh Chu đối với ma nữ nói.
Con bướm ma nữ tạm dừng trong chớp mắt, sau đó chậm rãi bay đến trước mặt Ninh Chu, vòng quanh hắn một vòng: “Ngươi làm ta nhớ đến một người... Được thôi, nhưng vị tiên sinh nắm giữ lĩnh vực này cần thiết lưu lại đây, trước khi thực hiện xong khế ước không thể rời khỏi nơi này.”
“Được.” Tô Hòa nhẹ giọng nói.
Nội dung khế ước tăng lên xong, giao dịch được thành lập.
Mặc dù Tề Nhạc Nhân đau đớn đến mức không thể nói được, sức lực cạn kiệt rất nhanh nhưng đại não vẫn còn tỉnh táo. Mọi thứ đều đang tiến hành theo đúng kế hoạch, tuy rằng trúng độc vượt khả năng dự tính; vốn dĩ bọn họ tính toán để ma nữ bắt đi một người, sau đó chờ nàng đưa ra con tin trao đổi với tín vật lĩnh vực. Trúng độc tuy rằng thống khổ nhưng ngược lại khổ nhục kế sẽ làm ma nữ càng thêm thả lỏng cảnh giác.
“Đến đây, đi theo ta.” Con bướm ma nữ vỗ cánh trong đêm tối, vảy bướm màu xanh lam tỏa ra ánh huỳnh quang mờ ảo, giống như bột phấn tiêu tán trong bóng tối.
Ninh Chu khoác tay Tề Nhạc Nhân lên vai, đỡ cậu đi về phía trước.
Trong màn đêm nặng nề, cảm giác đau đớn một lần lại một lần đánh vào thân thể, từ lỗ chân lông đến tận xương tủy làm người hít thở không thông. Cậu khó nhọc nâng bước chân đi về phía trước, nhưng dần dần sức lực bị cảm giác đau bào mòn, rất nhiều lần chân mềm suýt té ngã, đều là Ninh Chu kéo cậu lại.
“Tôi cõng cậu.” Trong bóng đêm giọng nói của Ninh Chu vang lên.
Tề Nhạc Nhân lắc lắc đầu, lúc này cậu còn không có sức ôm cổ Ninh Chu chứ đừng nói là đi, căn bản chính là Ninh Chu kéo cậu về phía trước.
Ninh Chu khẽ dừng lại, trong nháy mắt ngắn ngủi cơn đau trở nên dài vô hạn... Hắn ôm ngang eo cậu, bước nhanh về phía trước.
Thế giới thật yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của một người, trong cơn đau đớn rùng mình Tề Nhạc Nhân cố gắng duy trì nhịp thở, ý chí bởi vì đau đớn mà trở nên yếu ớt, cuối cùng từ bỏ lý trí và logic, chỉ còn lại tình cảm thuần túy.
Những ký ức đau đớn lơ lửng quay cuồng trong bóng tối, Tề Nhạc Nhân nhớ đến địa cung âm lãnh và ẩm ướt trong Hiến Tế Nữ Vu. Khi đó cậu mới được cứu lên từ hồ nước, cũng rét lạnh và đau đớn được Ninh Chu ôm như thế này, từng bước một đi về phía trước.
Một đoạn đường tràn đầy tăm tối ấy lại đầy ắp hạnh phúc ngọt ngào cùng e ấp mừng thầm, nhiệt liệt như vậy, ấm áp như vậy, hạnh phúc như vậy.
Khi quá khứ và hiện tại trọng điệp lên nhau, cậu mới bừng tỉnh phát hiện, tâm tình khi đó cũng giống như bây giờ, thế mà giống nhau như đúc.
Thống khổ làm tầm nhìn trở nên mơ hồ, phán đoán hoang đường bị tự hỏi thay thế, cậu lặng lẽ nhìn biển sao trên đỉnh đầu. Tuyên cổ Hồng Hoang diện tích rộng lớn vô ngần, dường như bọn họ đặt mình ở trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng, không có quá khứ cũng không có cái gọi là tương lai, chỉ có kẽ hở thời gian ngắn ngủi này. Bọn họ bị nữ thần số mệnh bện chặt vào nhau trong nháy mắt gặp gỡ từ hai thế giới bất đồng, sau đó chìm đắm trong hỉ nộ ai nhạc, trong lòng bắt đầu sinh ra tình cảm mà bản thân cũng không dám thừa nhận. Nhưng trong nháy mắt đó, chính là vĩnh hằng.
- -----oOo------