Hoạn Phi Thiên Hạ

quyển 2 chương 89: yêu linh quỷ ngữ hận khuynh quốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hừ… Hừ…” Gương mặt tinh xảo của Thanh Y vặn vẹo, y đột nhiên hét lên: “Nam nhân, ta không phải thứ buồn nôn như nam nhân!”

Sau đó, y nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, nở nụ cười oán độc quỷ dị: “Ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận, Tây Lương Mạt, tất cả những kẻ dám bất kính với ta sẽ hối hận, giống như ả tiện nhân bên cạnh ngươi… hì hì hì hì hì…”

Đôi mắt long lanh của Tây Lương Mạt lóe lên sát khí, bỗng không nói một lời vung nhuyễn kiếm lên, trực tiếp quét về phía Thanh Y.

Cương khí rất mạnh mang theo mười phần công lực khiến sắc mặt của Thanh Y hoàn toàn thay đổi, y không ngờ Tây Lương Mạt nói ra tay là ra tay, trường kiếm trong tay lập tức vẫy một chiêu, rồi đột nhiên đẩy mạnh hai diễn viên bên cạnh về phía trước, hai diễn viên kia trở tay không kịp, chỉ có thể sợ hãi nhìn ánh sáng lạnh mang theo sát khi lóe lên trước mắt mình.

Sau đó là tiếng kêu thảm thiết và máu tươi văng khắp nơi.

Hai diễn viên bị đẩy ra làm lá chắn sống ngăn cản đường kiếm của Tây Lương Mạt, giúp Thanh Y có thời gian phản kích, thân thể y bỗng hạ thấp xuống, dùng một tư thế rất xảo quyệt đột nhiên phóng ra từ phía sau hai diễn viên đang giãy dụa trút hơi thở cuối cùng, trong tay cũng tuôn ra nhiều tia sáng bạc tàn nhẫn, trực tiếp đánh về phía mặt Tây Lương Mạt.

Mắt thấy sẽ đánh trúng mặt Tây Lương Mạt, trong mắt Thanh Y hiện lên một tia đắc ý, lại bỗng thấy Tây Lương Mạt mất tăm mất tích.

Trong lòng y lạnh toát, đợi đến khi phản ứng lại thì đã cảm thấy phía sau có mũi nhọn khác thường, Thanh Y biến sắc, ngả về phía trước cố gắng né tránh mũi kiếm phía sau.

Thế nhưng cơn đau từ bả vai và tiếng kiếm sắc đâm vào thịt làm y không nhịn được phải hét lên: “Người đâu, người đâu!”

Đám diễn viên khác giật mình, lập tức có người vọt đến ngăn cản đường kiếm của Tây Lương Mạt.

Dưới sự chống đỡ gắng sức của đám diễn viên, cuối cùng Thanh Y cũng né được khỏi thanh nhuyễn kiếm sắc bén mềm như rắn kia, thảm hại bị người ta kéo lên.

Tây Lương Mạt quét ngang một kiếm dùng thế nhạn lạc bình sa ép đám diễn viên lùi lại, chính nàng cũng lùi về sau vài bước, đến gần cửa sổ lạnh lùng nhìn Thanh Y kia.

“Ngươi còn định trốn nữa à, bên ngoài tràn đầy dầu hỏa!” Thanh Y toàn thân là máu, nhếch nhác bị đám diễn viên đỡ, y nhìn Tây Lương Mạt nở nụ cười dữ tợn, cổ họng phát ra mệnh lệnh sắc nhọn.

“Giết ả, giết ả cho ta!”

Đám diễn viên không chút biểu cảm lập tức lĩnh mệnh, đao thương trên tay xoay chuyển, không chút khách khí hướng về phía Tây Lương Mạt, Mị Tinh, Mị Thất lập tức xoay người ngăn cản đám sát thủ đang ào ào xông đến.

Tây Lương Mạt lạnh lùng nhếch khóe môi, nắm đấm đột nhiên đập mạnh lên cửa sổ, cửa sổ gỗ phát ra những tiếng rắc rắc đáng sợ rồi rơi xuống đất, đốm lửa văng ra đầy đất, lửa mạnh cũng theo đó bốc lên.

Tây Lương Mạt vươn tay bắn thứ gì đó ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bầu trời đêm bỗng nở ra rất nhiều tia sáng chói mắt.

Theo những tia sáng này, trong thành cách đó không xa lại có vô số đèn lồng được thắp lên, rồi đèn đuốc như một dòng suối từ bốn phương tám hướng đổ về, tụ lại chảy tới tòa lầu này.

Cho dù trong lầu rất ồn ào nhưng người có nội lực đầu nghe được tiếng bước chân chỉnh tề và tiếng giáp chạm vào nhau rất nhỏ.

Thanh Y biến sắc, y hoàn toàn không nghĩ tới Tây Lương Mạt không định trốn, ngược lại thả tín hiệu, y nghiến răng nghiến lợi nói: “Là lệnh triệu tập của Tư Lễ Giám!”

“Không, đây là lệnh triệu tập chín bộ thôi, có điều người của Tư Lễ Giám nhìn thấy tín hiệu cũng sẽ tới.” Tây Lương Mạt tiện tay xé một miếng rèm chậm rãi lau máu trên thân kiếm, rồi bỗng nhiên xoay tròn tấn công về phía Thanh Y.

Trong mắt Thanh Y hiện lên một tia tàn nhẫn sắc bén, trường kiếm trong tay lay động, cũng tiếp chiêu, thế nhưng khi kiếm khí của hai bên gặp nhau, Thanh Y bỗng thu thế, tiện thể lăn một vòng, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Cùng lúc đó, toàn bộ đám diễn viên đều dừng tay, ngay cả những kẻ đang giao đấu với Mị Tinh và đám Bạch Trân cũng hoàn toàn không để ý đến đao kiếm trong tay, dùng thân thể làm lá chắn nhận lấy đao kiếm, máu vẩy ra cũng phải nhào tới trước mặt Tây Lương Mạt, ngăn cản sự truy kích của nàng.

Đấu pháp hoàn toàn không muốn sống này thật sự chặn lại bước chân của Tây Lương Mạt, khiến đám Tây Lương Mạt chậm lại một nhịp, để Thanh Y kia mang theo vết thương đầy mình phá cửa sổ xông ra, thoáng chốc đã rơi xuống dưới lầu, xoay người lên ngựa bỏ trốn ra ngoài thành.

Tây Lương Mạt lạnh lùng nhìn bóng y giục ngựa đạp tuyết đi xa, trong mắt hiện lên tia âm u giá lạnh: “Bắt lấy đám tặc tử dám làm loạn trong kinh thành này, giam vào nhà giam Tư Lễ Giám, dùng hình thẩm vấn!”

“Vâng!” Bạch Trân và đám Mị Thất đồng thanh hô to, thế công trên tay càng sắc bén, vì có hậu viện mà khí thế càng tăng mạnh, rất nhanh kẻ địch không khác nào lấy trứng chọi đá, ngày càng thảm bại.

Tây Lương Mạt nheo mắt nhìn những kẻ mặt không chút biểu cảm, dù đồng bọn của mình không ngừng ngã xuống vẫn như không phát hiện ra mà tiếp tục tấn công đám Bạch Trân, Mị Thất, nàng nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Những kẻ này đều là tử sĩ, để lại mấy người sống.”

Mọi người lĩnh mệnh, thế nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện điều khác thường, trong lúc đấu với bọn họ, đám diễn viên này bỗng cứng đờ, động tác giơ kiếm hoặc xoay người cứng nhắc, không tránh khỏi đao kiếm của bọn họ mà chết, hoặc phun máu tươi mà chết.

Ánh mắt Tây Lương Mạt lạnh xuống, cấp tốc nắm một tên diễn viên ném xuống đất, đầu ngón tay điểm đại huyệt toàn thân hắn, thế nhưng đối phương vẫn co quắp nôn ra máu đen, hai mắt trợn trừng chết đi.

“Quận Chúa, bọn chúng đã uống thuốc độc sẵn rồi!” Bạch Trân có phần kinh hoàng, ngồi xổm bên cạnh nàng.

Tây Lương Mạt lại bắt lấy một tên diễn viên đang co quắp khác, đầu ngón tay đặt lên cổ hắn, sắc mặt lạnh lẽo: “Không sai, hơn nữa bọn chúng không như tử sĩ bình thường, cắn túi độc trong răng, mà đã uống độc dược một thời gian.”

“Tên yêu nhân kia quả là hung ác, vì bảo vệ mình, không quan tâm chuyện có thành hay không đã hy sinh nhiều người thế này!” Bạch Trân nghiến răng nghiến lợi nói.

Đám Mị Thất cũng thu hồi đao kiếm trên tay, bởi gần như tất cả đám diễn viên đã toàn thân run rẩy, sắc mặt xanh mét, độc tính phát tác.

Tây Lương Mạt nhìn sát thủ mặc trang phục con hát dưới mặt đất, đôi mắt như một hồ nước lạnh, nàng trầm ngâm nói: “Chỉ e chuyện này không đơn giản như vậy.”

Sau đó nàng lạnh lùng nói: “Đi, không nên ở lại đây nữa, Mị Tinh, Mị Thất theo ta về phủ Thiên Tuế, Bạch Nhụy và Bạch Trân ở lại chăm sóc Lạc Nhi là được.”

Sau đó nàng điểm mũi chân phóng thẳng ra ngoài từ cái cửa sổ vỡ, Mị Thất và Mị Tinh lập tức đi theo, Bạch Trân và Bạch Nhụy tuy lo lắng nhưng võ công của bọn họ không bằng Mị Thất và Mị Tinh, mà Bách Lý Lạc từ sau khi giải độc có vẻ hoàn toàn đã quên mình có võ công, hiện giờ giống một đứa trẻ hoảng sợ khi nhìn thấy dưới đất đầy người chết, co ro trong góc phòng run rẩy, làm cho bọn họ không đi theo được, chỉ có thể lo lắng nhìn nhau rồi đi chăm sóc Bách Lý Lạc.

Về tới phủ Thiên Tuế, Tây Lương Mạt đi thẳng tới Duyên Ngữ đường ở tiền viện, đám tiểu thái giám thủ vệ giật mình, vội vàng khom người thỉnh an, thấy nữ chủ tử thường ngày luôn ôn hòa lướt qua như một cơn gió, không để ý đến bọn họ, đi thẳng vào nội đường.

“Bịch” một tiếng, cửa Duyên Ngữ đường bị người ta đá văng, Tây Lương Mạt thấy bên trong không một bóng người, đáy mắt nàng như có vẻ hiểu ra, cười khẩy: “Quả nhiên là ngươi.”

Mị Tinh và Mị Thất dường như cũng hiểu chủ tử của mình vì sao vội vội vàng vàng hồi phủ.

Nhưng đúng lúc này, giọng thiếu niên thanh thúy sắc nhọn vang lên phía sau bọn họ: “Quả nhiên cái gì?”

Tây Lương Mạt lập tức quay đầu lại, một thiếu niên dáng vẻ nhếch nhác hoang mang đứng phía sau bọn họ, trong đôi mắt luôn tràn đầy kiêu ngạo trên gương mặt trái xoan có vẻ hoảng sợ.

Tây Lương Mạt liếc vết thương trên người hắn, hơi nheo mắt lại: “Tố Nhi, vừa rồi ngươi đi đâu? Để tỷ tỷ tìm rất lâu, hôm nay làm sao trốn ra được?”

Bách Lý Tố Nhi sửng sốt, cắn môi như nhớ lại cảnh tưởng kinh khủng vừa rồi: “Ta… Ta thấy lửa bốc lên định đi tìm các ngươi, không ngờ bị người ta đẩy tới góc tường, sau đó ta thấy đám con hát cầm đao chém giết, bọn chúng gặp người là giết… Ta rất sợ, trốn ở đó không dám nhúc nhích, sau đó… sau đó thấy đám đầu bếp trong tòa lầu chạy ra ngoài từ phòng bếp, nên ta…”

Mặt nó lúc đỏ lúc trắng, như xấu hổ đến khó có thể mở miệng: “Nên ta theo bọn họ chạy ra từ phòng bếp… Vừa ra ngoài ta cũng định vào tìm các ngươi, thế nhưng sau đó phòng bếp cũng bắt lửa, ta không vào được nữa.”

Đầu nó càng ngày càng cúi thấp, giọng nói càng ngày càng nhỏ, bỗng giống như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu vội vàng giải thích: “Ta không cố ý, chỉ là… ta quá sợ hãi, sau đó ta đi tìm người của Tư Lễ Giám ở gần đó… và cả những người khác tới cứu hỏa… Lạc Nhi… Lạc Nhi không sao chứ?”

Tây Lương Mạt nhìn nó chốc lát rồi tiến lên vỗ lên đầu vai nó, thản nhiên nói: “Không sao, ngươi vẫn là một đứa trẻ, nếu ngươi không chạy ra ta lại phải phân tán sự chú ý để quan tâm ngươi, nếu một Hoàng Tử Tây Địch như ngươi chết ở đây chỉ sợ chiến hỏa giữa hai nước lại bốc lên, xem ra ngươi cũng bị thương, để tỷ tỷ giúp ngươi bôi thuốc đi.”

Bách Lý Tố Nhi cắn môi, hơi co đầu vai lại: “Tỷ tỷ, ngươi chạm vào ta đau.”

Bàn tay Tây Lương Mạt để trên vai nó dùng sức rất lớn, thấy nó không phải vô cùng đau đớn nàng mới buông tay đi vào trong phòng: “Vào đi.”

Dưới ánh mắt lạnh giá của Mị Tinh và Mị Thất, Bách Lý Tố Nhi có chút hoang mang theo vào phòng, cùng Tây Lương Mạt ngồi trên giường của nó.

“Cởi quần áo ra trước đi, nếu vết bỏng của ngươi không được xử lý sẽ nhiễm trùng, ngươi mà xảy ra chuyện gì ta không biết phải nói sao với Trinh Nguyên tỷ tỷ của ngươi.” Tây Lương Mạt nói xong nhìn qua Mị Tinh: “Đi sai người lấy hòm thuốc của ta rồi múc nước tới đây.”

Mị Tinh gật đầu, lập tức đi.

Bách Lý Tố Nhi hơi đỏ mặt, có chút do dự: “Chuyện này… để hạ nhân làm là được rồi.”

Tây Lương Mạt cười cười nhìn nó: “Thế nào? Còn xấu hổ với Mạt tỷ tỷ cơ à?”

Bách Lý Tố Nhi cắn môi, có phần quật cường: “Ai nói người ta xấu hổ, còn lâu nhá, chỉ tại nam nữ thụ thụ bất thân, nếu tỷ tỷ không để ý thì ta cần gì để ý.”

Nói xong, nó vươn tay nhanh nhẹn cởi áo trong áo ngoài bị lửa đót cháy, lộ ra lồng ngực trơn bóng, trong phòng không đốt bếp sưởi nên nó hơi run lên một chút.

Thế nhưng ngoài dự đoán của Tây Lương Mạt, bờ vai nó không làm sao hết, mặc dù bị phỏng nhưng không trầy da.

Tây Lương Mạt nheo mắt lại, ánh mắt hướng về giữa hai chân nó.

Bách Lý Tố Nhi có chút mờ mịt và ngượng ngùng hỏi: “Sao vậy?”

Tây Lương Mạt nhìn nó một cái rồi thản nhiên nói: “Không có gì.”

Mị Tinh dẫn cung nữ cầm hòm thuốc và nước nóng đến, Tây Lương Mạt tự mình động thủ, cẩn thận giúp Bách Lý Tố Nhi lau vết thương và bôi thuốc, lại giúp nó mặc quần áo vào mới ôn hòa dặn: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Tây Lương Mạt nói xong liền đứng dậy dẫn Mị Thất và Mị Tinh đi ra ngoài.

Trong một giây cửa trước đóng lại, trong mắt Bách Lý Tố Nhi hiện lên một tâm tình vô cùng phức tạp.

Cung nhân muốn hầu hạ nó nghỉ ngơi, thì thấy Bách Lý Tố Nhi cực kỳ bực bội nói: “Cút đi, con mẹ nó, cút hết cho bản điện hạ!”

Đám cung nhân hoảng sợ, lập tức nhặt đồ dưới đất lên rồi lui ra ngoài.

Ngoài cửa cách đó không xa, Mị Tinh lẳng lặng nhìn đám cung nhân nhỏ giọng oán giận rời đi, nàng xoay người cũng biến mất.

— Ông đây là đường ranh giới mỗ Du rất bất đắc dĩ, các gái quá kích động —

Quả nhiên như Tây Lương Mạt đoán, chuyện này thật sự không chỉ đơn giản như thế.

Bởi vì…

“Gần như tất cả gia quyến quan lại trong lâu đều trúng khói độc mà chết, mười mấy người sống sót cũng tổn thương mắt và thần trí.” Giọng nói tối tăm lại dễ nghe của Bách Lý Thanh vang lên phía sau Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn tuyết bay đầy trời, vẻ mặt lạnh nhạt: “Lần này người Tây Địch quả là tàn nhẫn, có điều cho dù bọn chúng xử lý những gia quyến quan lại này thì thế nào? Nếu điều tra rõ việc này có lẽ vẫn sẽ tra xét tới đầu bọn chúng.”

Bách Lý Thanh ngồi xuống trước mặt nàng, nhàn nhạt nói: “Ta còn chưa nói xong, lần này trong số người chết còn có đặc phái viên và hai người trong sứ đoàn Tây Địch.”

Tây Lương Mạt hoàn toàn giật mình: “Ngươi đang nói Hồ Chi?”

Nàng thoáng dừng, nhăn mày nói: “Rốt cuộc người Tây Địch muốn làm gì?”

Bách Lý Thanh lười biếng dựa trên ghế dài, đầu ngón tay xanh mượt chậm rãi vuốt ve mặt mày Tây Lương Mạt, sau đó dừng trên cằm nàng, nhẹ nhàng nhấc lên: “Thứ người Tây Địch muốn không phải rất rõ ràng sao? Bằng sự thông minh của ngươi còn không nhận ra?”

Tây Lương Mạt im lặng một lát, khẽ nở nụ cười, nụ cười trào phúng mà mỉa mai: “Đúng vậy, rõ ràng như thế sao lại không nhận ra, bọn chúng cũng chịu ra vốn gốc đấy nhỉ, ngay cả Hồ Chi cũng không tha, hẳn là cảm thấy tiếc đứa nhỏ không bẫy được sói.”

Bách Lý Thanh nở nụ cười, nửa người tới gần Tây Lương Mạt, cúi đầu liếc nàng: “Thế nào? Lần này đánh cuộc một trận lớn, nha đầu ngươi sợ rồi à?”

Tây Lương Mạt giương mắt lên, lạnh lùng nhìn hắn nhếch khóe môi: “Ha, chữ sợ viết thế nào ta còn chưa biết đâu. Ngươi thì sao? Ngươi định giao ta cho bọn chúng à?”

Sự tàn nhẫn và mưu tính lần này của người Tây Địch quả thật ngoài dự kiến của nàng.

Bách Lý Thanh liếc nàng, ánh mắt âm u, sâu không thấy đáy, khóe môi cười tà vọng: “Nói không chừng đấy, nếu nha đầu ngươi không nghe lời, vi sư sẽ bán ngươi.”

Tây Lương Mạt cười khẩy: “Bán thì bán, sợ ngươi à?”

Nói xong nàng vươn tay đẩy hắn lại bị Bách Lý Thanh bắt lấy tay đè lên ghế dài, hắn cúi đầu than khẽ như rất bất đắc dĩ: “Chậc, đúng là một nha đầu cứng đầu, vi sư quá nuông chiều ngươi rồi, nay ngay cả câu dỗ ngọt cũng không chịu nói, trong lòng chỉ có đám nha hoàn tiểu tử bên cạnh ngươi, không biết sư phụ kiêm phu quân như vi sự bị ngươi đặt ở đâu rồi?”

Dứt lời, hắn cúi đầu vừa thô bạo vừa bất bình cắn lên đôi môi mềm của Tây Lương Mạt.

Đúng như Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh dự đoán.

Người gặp nạn ở tòa lầu kia đều là chủ mẫu, tiểu thư, thậm chí một số tiểu công tử của hào môn quý tộc, trong triều tràn ngập tiếng than, không ít nhà cao cửa rộng trong kinh thành trong một đêm treo cờ tang, tiếng khóc văng vẳng, tiền giấy bay lượn khắp trời không khác gì bông tuyết, tiếng kèn tang vang khắp kinh thành, rất thê lương.

Đường đường thượng kinh, dưới chân thiên tử, gần như nhà nhà đều có người chết, nhóm quan to triều đình phẫn nộ, không ngừng chờ lệnh điều tra rõ, tấu chương cũng phủ đầy trên bàn của Bách Lý Thanh nhanh như tuyết rơi, Ngũ Thành Binh Mã Tư và Thuận Thiên Phủ Doãn chưa từng có áp lực lớn đến thế.

Luận từ cường đạo đến âm mưu quốc gia, các loại suy đoán bay khắp phố lớn ngõ nhỏ, lòng người hoảng sợ, đồng thời rất nhanh, giống như có một sợi dây kéo tất cả lời đồn về phía Cửu Thiên Tuế Vương Phi – Tây Lương Mạt.

Hầu hết những người có mặt ngày hôm đó là được mời tới tham gia yến hội của Thập Bát Hoàng Tử Tây Địch, còn gánh hát là do Thiên Tuế Vương Phi mời tới, rất kỳ quái là, ngày đó mỗi nhà đều có thương vong, chỉ có bên cạnh Thiên Tuế Vương Phi là không chết ai, cả bị thương cũng không.

Những dấu hiệu bất thường như vậy vốn khiến người ta suy nghĩ, huống hồ còn có kẻ cố tình dẫn dắt. Đương nhiên mọi người đều lén bàn luận, các loại bình luận và hoài nghi trải khắp triều đình dân chúng, nhưng không ai dám ngang nhiên nói ra suy đoán của mình. Dù sao thân phận của Tây Lương Mạt rất đặc biệt, hiện nay có thể nói là một trong những hạt nhân quyền lực của cả Thiên Triều.

Còn Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ lần này dường như rất im lặng, không ai bác bỏ lời đồn, càng không trấn áp, dùng một thái độ kỳ lạ khiến lời đồn ngày một sôi trào.

Cho đến một ngày, ở trong triều, Trinh Nguyên Công Chúa vốn đang bệnh nặng yếu đuối xuất hiện trên Thái Cực Điện, đối mặt với các quan thẳng thắn đưa ra nghi vấn của mình: “Xin Cửu Thiên Tuế cho sứ đoàn Tây Địch chúng ta một câu trả lời, Phi Vũ Đốc Vệ đại nhân mời Hồ Chi đại nhân chúng ta tới tham gia yến tiệc, thế nhưng bọn họ lại vùi thân trong biển lửa, đương nhiên, còn có rất nhiều gia quyến quan viên Thiên Triều các ngươi. Nhiều Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám đi cứu người như vậy lại chỉ có Phi Vũ Đốc Vệ đại nhân là bình yên vô sự, nếu chỉ là đạo tặc thì thật sự Trinh Nguyên không thể lý giải, hơn nữa gánh hát cũng do Phi Vũ Đốc Vệ đại nhân mời tới, ta, không, Tây Địch cần quý quốc trả lời về chuyện này.”

Nàng ta thoáng dừng, ngữ khí cứng rắn và lạnh lẽo: “Nếu không ta sẽ cho rằng ngài định phá hiệp ước, tuyên chiến với Tây Địch.”

Lời nói của Trinh Nguyên Công Chúa như một viên đá lớn ném giữa mạch nước ngầm đã bắt đầu tuôn trào trong triều, dâng lên từng đợt sóng lớn.

“Thiên Tuế gia, hiện nay ngài cũng thấy, chúng thần trong triều đang suy đoán ngài muốn gây bất lợi cho người Tây Địch nên mới cố tình thiết yến dồn người Tây Địch vào chỗ chết, còn liên lụy rất nhiều gia quyến của các trọng thần. Hơn nữa hôm nay Trinh Nguyên Công Chúa đã tỏ thái độ, nếu ngài không điều tra rõ, chỉ e không riêng gì không trả lời được với Trinh Nguyên Công Chúa, cũng là không cách nào đáp lời các triều thần.” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ưu nhã quỳ gối trên đệm, nhìn Bách Lý Thanh ngồi phía trên nói.

“Hoang đường!” Bách Lý Thanh lười biếng tựa trên ghế vàng, chân dài gác lên lưng một tiểu thái giám, tỏ vẻ khinh miệt với lời nói của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng đã ngờ đến thái độ của hắn, chỉ lắc đầu nhàn nhạt nói: “Thiên Tuế gia, ngài đừng quên, mọi người đều biết ngài không mấy thân mật với người Tây Địch, khi đó chẳng phải còn có lời đồn thật ra ngài không định nghị hòa với người Tây Địch hay sao. Hiện nay mọi người đang cho rằng ngài có ý định dùng binh với Tây Địch, đây là điềm báo trước, chỉ tạm thời không tìm được cớ nên lần này mới cố ý liên lụy nhiều quý nhân Thiên Triều, dùng mạng của người một nhà để mưu hại người Tây Địch, động võ tây chinh!”

Bách Lý Thanh cười nhạt: “Đúng thế, gia nhìn người Tây Địch không vừa mắt, thì sao?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lắc đầu than khẽ một tiếng: “Thiên Tuế gia, tuy địa vị của ngài cao thượng như không phải lẻ loi, trong số gia quyến này không ít người nhà của những người trước kia đã dốc lòng giúp đỡ ngài, ngài đang định khiến lòng người rét lạnh sao?”

Bách Lý Thanh nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, đôi mắt âm u nhìn nàng rất lâu, cho đến khi Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nổi gai ốc toàn thân hắn mới lạnh nhạt nói: “Điều tra, không biết Đại Trưởng Công Chúa điện hạ cảm thấy nên điều tra thế nào?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Bách Lý Thanh trầm giọng nói: “Việc này dù sao cũng bắt đầu tử Mạt Nhi, vì vậy bản cung cho rằng ít nhất hiện nay nàng đã không còn thích hợp đảm nhiệm vị trí Phi Vũ Đốc Vệ, tay cầm binh quyền; thứ hai, nếu mọi người muốn một câu trả lời từ phía ngài thì chí ít cần phải tỏ vẻ, giam lỏng cách ly Mạt Nhi ở một nơi tương đối độc lập, sau đó chúng ta lại nghĩ biện pháp chứng minh Mạt Nhi không liên quan tới chuyện này.”

Bách Lý Thanh nghe vậy hạ tầm mắt, nhếch khóe môi nói: “À, vậy Phi Vũ Quỷ Vệ thành rắn mất đầu, phải làm sao?”

“Trong chuyện lần này vị trí của Quỷ Vệ là lúng túng nhất, vì vậy ngài không ngại tạm thời giao cho Quốc Công gia, nếu không thì chia bọn họ ra nhập vào trong quân, còn có thể khiến các quan lại yên tâm. Dù sao Phi Vũ Quỷ Vệ chính là quỷ quân mà bệ hạ năm đó kiêng kỵ nhất, điểm này nhiều cựu thần đều biết, khi đó Lam gia chịu uất ức, chỉ sợ quân đội của bọn họ trở về sẽ khiến quần thần kiêng kỵ.” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa khẽ thở dài một tiếng.

Bách Lý Thanh buông tầm mắt, che giấu cảm giác lạnh lẽo âm u trong mắt, giống như đang trầm tư, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Ừ, làm như Công Chúa điện hạ nói đi.”

Bách Lý Thanh nói xong đứng dậy lạnh lùng bỏ đi.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn bóng lưng cao gầy mang theo cảm giác lạnh giá có thể ngưng đọng lòng người của hắn rời đi xong mới thở hổn hển một hơi, cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm rồi.

Nàng hơi sững sờ nhìn chén trà trước mặt mình, hồi lâu sau mới nghe tiếng Minh Nguyệt gọi mình bên ngoài, nàng đứng dây, bước đôi chân nặng nề rời khỏi Thái Cực Điện ấm áp.

Vừa ra khỏi phòng sưởi, trận gió lạnh thổi tuyết bay tán loạn, khiến nàng cảm thấy lạnh thấu tim gan trong giây lát.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mờ mịt đi về phía cung của mình, trời đất mênh mông tuyết trắng, một bóng người màu đỏ chầm chậm đi tới trước mặt nàng, khi đi qua bên cạnh nàng, Trinh Nguyên Công Chúa nhìn nàng mỉm cười.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sửng sốt, sau đó không chút biểu cảm lướt qua nàng ta, có điều khi đi ngang qua nói một câu lạnh như băng: “Chuyện bản cung hứa với ngươi bản cung đã làm xong, chuyện ngươi hứa với bản cung tốt nhất cũng có thể làm được.”

Rồi đi thẳng ra xa.

Trinh Nguyên Công Chúa nhìn bóng lưng nàng, nở một nụ cười quỷ dị rồi xoay người đi về nơi mình muốn đi.

Một phía khác, Bách Lý Thanh trở về tẩm điện của mình ngồi xuống, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Một bóng người mặc áo đen nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Bách Lý Thanh, chắp tay nhẹ giọng nói: “Chủ tử!”

Bách Lý Thanh nhìn người quỳ dưới đất, lười biếng đùa nghịch cái nhẫn hoa lệ trên tay mình: “Ngươi chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi ạ!” Người áo đen không thấy rõ mặt mày, quỳ thẳng tắp, mang theo sát khí nghiêm nghị.

Bách Lý Thanh nhìn hắn, ánh mắt sâu xa: “Vậy đi đi, nếu có sai lầm…”

Giọng nói của hắn có hơi thở ma quỷ u ám kỳ lạ, giống như đến từ địa ngục tăm tối.

“Thuộc hạ nhất định mang đầu tới gặp!” Giọng nói của người áo đen cũng lạnh như băng tuyết ngoài cửa sổ.

Bách Lý Thanh nhàn nhạt vung tay lên: “Ngươi đi đi!”

Người áo đen điểm mũi chân, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt hắn.

“Vương Phi, mời ngài giao lệnh bài Quỷ Vệ ra đi.” Thị vệ giáp trụ nặng nề lạnh như băng nhìn Tây Lương Mạt mặc bộ váy màu lam lẳng lặng ngồi bên cửa sổ.

Tây Lương Mạt ngẩng đầu thản nhiên nhìn bọn họ một cái rồi lại nhìn về phía cửa sổ: “Các ngươi là người của vị ca ca của ta? Người của ta đâu?”

Đám thị vệ nhìn nhau không nói gì, lúc này, ngoài cửa sổ vang lên giọng nói của một nam tử: “Không cần chờ người của ngươi tới nữa, bọn họ đã bị Cửu Thiên Tuế điều hết ra khỏi kinh huấn luyện đặc biệt rồi.”

Tây Lương Mạt giương mắt nhìn về phía bóng người cao gầy đang chầm chậm đi vào, nhạt nhẽo nhếch khóe môi: “Đã lâu không gặp, Đại ca ca, thì ra là ngươi tiếp nhận người của ta à?”

Tây Lương Tĩnh nhìn nàng, không khỏi do dự một lát, giọng nói hơi hạ xuống: “Ngươi đừng lo lắng, Cửu Thiên Tuế chỉ tạm thời giam lỏng ngươi một thời gian thôi.”

Tây Lương Mạt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khẽ cười: “Thế nào? Ngươi còn hiểu phu quân của ta hơn cả ta à?”

Thấy Tây Lương Mạt tỏ vẻ hoàn toàn không để ý, trong lòng Tây Lương Tĩnh không hiểu sao thấy bực bội, hắn cười mỉa: “Ta không hiểu Cửu Thiên Tuế, ta chỉ biết kim nhật kim thì, ngươi trăm cay nghìn đắng trải qua nhiều lần gian nguy tìm quỷ quân cho hắn, cản người Tây Địch cho hắn, đổi lấy là một khi đôi mặt với sự uy hiếp và nghi ngờ của kẻ địch hắn lại nhốt ngươi trong lồng, làm lá chắn cho hắn, tới nay thậm chí còn chưa gặp ngươi một lần.”

Hành động của Bách Lý Thanh khiến Tây Lương Tĩnh chê cười, cũng càng thêm xác định đối với Bách Lý Thanh Tây Lương Mạt chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nhưng sự nhận thức này bỗng nhiên có chút không thoải mái.

Đêm đó thấy nàng uyển chuyển hầu hạ có lẽ cũng chỉ vì lấy lòng Cửu Thiên Tuế mà thôi.

Tây Lương Mạt không nói gì, vẫn ngồi đó với vẻ mặt thản nhiên.

Tây Lương Tĩnh nhìn dung nhan ôn hòa xinh đẹp của nàng, không khỏi than khẽ một tiếng: “Được rồi, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ thay ngươi quản lý Phi Vũ Quỷ Vệ thật tốt, sẽ không để bọn họ làm những chuyện không nên làm, nếu bọn họ vì thế bị trách phạt thì người vui vẻ chính là người Tây Địch, bên bị hao tổn vẫn là chúng ta.”

Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Thật không? Vậy làm phiền.”

Tây Lương Mạt thong thả đứng dậy, bước ra khỏi phòng hoàn toàn không chút lưu luyến và do dự, giẫm qua lớp tuyết trắng đi về phía trước, bóng lưng khiến người ta cảm thấy… không quan tâm hơn thua.

Điều này làm cho trong lòng Tây Lương Tĩnh rất rối bời, hắn nhắm mắt lại, trong miệng có một mùi tanh kỳ dị.

Rõ ràng không nên, đó là con gái kẻ thù, nhưng ánh mắt hẵn vẫn truy tìm trong lúc bất tri bất giác.

“Tướng quân, nơi này là phủ Cửu Thiên Tuế, không thích hợp ở lâu, chúng ta nên đi thôi.” Thị vệ bên cạnh nhẹ giọng nói.

Tây Lương Tĩnh gật đầu: “Ừ.” Sau đó cũng đi về phía bên ngoài.

Tuyết bay tán loạn.

Rất xa, trên tháp giữa hồ, có một bóng người cao gầy lẳng lặng đứng bên hồ, nhìn cảnh tuyết rơi khắp trời.

Một đại thái giám áo đỏ tiến lên nhẹ giọng nói: “Đốc Công, phu nhân đi rồi.”

Hắn nhàn nhạt gật đầu, sau đó ưu nhã ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.

— Ông đây là đường ranh giới mỗ Sâu đặc biệt, đặc biệt phiền muộn —

Nhà giam Ngũ Thành Binh Mã Tư.

Nơi này vốn là đại lao giam giữ tội phạm trong kinh thành, lúc này trong phòng giam này đã được quét dọn rất sạch sẽ, trải một lớp chiếu và giường đệm dày. Góc tường còn có hai cái lò sưởi, có thể coi là nơi sạch sẽ nhất trong cả tòa nhà tù này.

Một bóng người mảnh mai yên lặng ngồi dưới cửa sổ, chậm rãi nhấp rượu trong tay, mặc dù có lò sưởi nhưng vẫn có tuyết lả tả rơi từ không trung xuống, trải đầy đất.

Có điều hình như nàng không hề cảm thấy lạnh, chỉ yên lặng ngồi đó. Có một kiểu người, bất kể nàng đang ở đâu, người ta giống như vĩnh viễn chỉ thấy nàng trong một không gian tĩnh lặng, tựa như chạm khắc mà thành. Dáng dấp nàng, bộ nam trang nhạt màu của nàng, mái tóc không có trâm cài của nàng, lại khiến người ta cảm thấy nàng không phải đang ngồi giữa một phòng giam dơ bẩn, mà đang ngồi trong mỹ cảnh, uống rượu dưới ánh trăng.

Vì vậy, các phạm nhân xung quanh cũng im lặng nhìn, không dám gây ồn ào với nàng, cho dù nàng là nữ tử rất dễ bị gây rối, dâm loạn trong lao ngục.

“Này, ăn cơm.” Tiếng ngục tốt vang lên phía sau Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt xoay người, đi tới cầm hộp thức ăn trước cửa nhà giam, lại ngồi xuống chậm rãi ăn, khiến ngục tốt cũng cảm thấy kỳ quái, vị Thiên Tuế Vương Phi này thật sự không tầm thường, dù sao cũng từng lãnh binh. Nhưng mà, nàng hoàn toàn không lo lắng mình sẽ bị độc chết sao?

Hiện nay cả triều đang đồn đại, lần này chỉ sợ Thiên Tuế Vương Phi sẽ phải làm kẻ chịu tội thay cho Cửu Thiên Tuế, nói không chừng còn chưa lên công đường đã chết trong lao.

Nhìn nàng dùng cơm xong trả hộp cơm về chỗ cũ, ngục tốt lắc đầu, nhấc hộp cơm lên bỏ đi.

Bóng đêm dần buông xuống, Tây Lương Mạt dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn bóng đen xuất hiện trước mặt mình, môi đỏ thắm khẽ mở: “Là ngươi?”

Vừa dứt lời, bóng đen kia bỗng giơ tay lên, trong không khí tỏa ra hương thơm thoang thoảng, Tây Lương Mạt đang định nói gì thì thân thể bỗng mềm nhũn, rồi ngã xuống trên đệm.

Bóng đen kia đứng một lúc như đang do dự điều gì, sau đó vẫn khiêng Tây Lương Mạt lên vai, rồi vứt cái túi trong tay mình ra, trong đó là một người có dáng dấp giống Tây Lương Mạt, hắn nâng Tây Lương Mạt lên bật người mấy lần, biến mất trong phòng giam.

Không ai phát hiện chuyện dị thường ở đây.

Đến khi Tây Lương Mạt tỉnh lại thì đã không biết là lúc nào, nàng ấn huyệt thái dương, cảm thấy hơi đau đầu, nhìn bốn phía, nàng đã ngủ lâu vậy sao?

“Này, này, này, ngươi đã tỉnh chưa?” Có tiếng thiếu niên truyền đến từ bóng tối cách đó không xa.

Tây Lương Mạt nhắm mắt lại, rồi mở mắt tập trung nhìn quanh mới phát hiện nơi này cũng là một nhà giam, có điều nhà giam này không lớn, cũng không trải chăn bông cẩn thận như ở Ngũ Thành Binh Mã Tư, chỉ trải ít rơm rạ, vì vậy nàng gần như tỉnh lại vì lạnh.

Nhưng giá lạnh giúp nàng lấy lại sự tỉnh táo rất nhanh, nàng nhìn về phía thiếu niên đang gọi nàng ở bên kia, không khỏi ngẩn ra: “Là ngươi?”

Thiếu niên kia cũng bị nhốt trong phòng giam, ánh nến yếu ớt soi sáng gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nó, có điều hiện nay gương mặt đó có phần vàng vọt, thế nhưng Tây Lương Mạt tuyệt đối không nhận lầm, đó chính là…

“Bách Lý Tố Nhi, sao ngươi lại ở đây, không phải ngươi đang ở phủ Cửu Thiên Tuế sao?” Tây Lương Mạt nhướng mày nhìn về phía Bách Lý Tố Nhi rõ ràng đã bị giam một thời gian.

Bách Lý Tố Nhi nhìn nàng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, sau đó nó nhắm mắt lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Người ngươi thấy ở phủ Cửu Thiên Tuế không phải ta, từ lần đầu tiên theo tiện nhân Trinh Nguyên kia rời khỏi phủ Thiên Tuế, ta đã bị giam ở đây.”

“À, vậy là ai? Ta nhớ khi đó cảm thấy Bách Lý Tố Nhi kia có chút kỳ quái nên cũng từng thử, nhưng gương mặt kia không hề có giấu vết gì hết.” Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói.

Bách Lý Tố Nhi chần chừ một lúc, thế nhưng Tây Lương Mạt vô cùng kiên nhẫn, ngồi xếp bằng chờ nó nói, cuối cùng Bách Lý Tố Nhi khô khốc mở miệng: “Nàng ta là… Nàng ta là muội muội song sinh của ta.”

“Muội muội song sinh?” Tây Lương Mạt không nhịn được cười khẩy một tiếng: “Thế nào? Đến lúc này rồi còn muốn giấu ta à? Ngày ấy ở tòa lầu kịch ta đã đả thương hạ thân của “muội muội” ngươi, ngươi nói cho ta xem, một nữ tử làm sao có thứ đồ chơi của nam tử được?”

Bách Lý Tố Nhi lại im lặng, Tây Lương Mạt biết nó đang do dự, nàng nhìn về phía phòng giam của Bách Lý Tố Nhi, bên đó bố trí vô cùng sạch sẽ khoan khoái, không chỉ có chăn đệm, lò sưởi, thậm chí có cả bàn sách và huân hương.

Nàng dửng dưng nói: “Mặc kệ đối phương có quan hệ gì với ngươi, ít nhất nhìn có vẻ nó không định gây bất lợi cho ngươi, quan hệ của các ngươi quả là không tầm thường.”

Họ Bách Lý dường như ngoại trừ gien mỹ nhân vô cùng trội, mà cả gien sinh đôi cũng là đặc tính di truyền nổi bật, không ít thai đôi.

Nàng lại nhìn về phía Bách Lý Tố Nhi, nhàn nhạt nói: “Ta không biết người ở phủ Thiên Tuế trước đó là ai, nhưng ta có thể khẳng định ngày tòa lầu bốc cháy, người ta bôi thuốc cho ở phủ Thiên Tuế chắc chắn là ngươi, Bách Lý Tố Nhi, ngươi đang bao che cho muội muội, hoặc nên nói là đệ đệ của ngươi?”

Bách Lý Tố Nhi nghe vậy sắc mặt lập tức tái mét, môi nó run rẩy như muốn nói gì, cuối cùng chỉ cắn răng nói: “Ngươi yên tâm, bất kể thế nào ta sẽ tìm cách cứu ngươi ra khỏi đây, sẽ không để ngươi chịu bất cứ tổn thương nào.”

Tây Lương Mạt nhìn nó, bỗng lắc đầu lạnh nhạt nói: “Ngươi dựa vào cái gì để đảm bảo? Tuy phòng giam của ngươi được bố trí không tệ, đối phương cũng không định làm khó ngươi, thế nhưng địa vị của ngươi vẫn là một tù nhân, không phải sao?”

“Ta…” Bách Lý Tố Nhi đang định nói gì thì bị một giọng nói ngọt ngào mềm mại ngắt lời: “Không sai, hắn hoàn toàn không cứu được ngươi, hừ, hiện giờ chính hắn còn khó mà bảo đảm cho bản thân được.”

Tây Lương Mạt giương mắt nhìn, thị vệ cầm đèn lồng mở đường đi trước, một bóng người mảnh mai đi giữa đám thị vệ này, chính là đào kép đã chạy trốn khi đó. Có điều lúc này, tuy nó vẫn mặc trang phục diễn của Thanh Y, nhưng không trang điểm đậm nữa, chỉ trang điểm rất nhẹ, ngũ quan xinh xắn kia quả thật giống Bách Lý Tố Nhi như đúc.

Có điều, Bách Lý Tố Nhi có một vẻ ngang ngược kiêu ngạo hết sức bất tuân, mà ngũ quan của nó thì có vẻ yêu dị kỳ quái, như một người cắt từ trên bức tranh xuống.

“Bách Lý Liên Nhi, con mẹ ngươi, lập tức thả người cho ta, ngươi đã nói chỉ muốn nàng bị nhốt vài ngày để ngươi cướp đi binh quyền trên tay nàng và bị Cửu Thiên Tuế chó má kia bỏ là được, vì sao còn bắt nàng tới đây?” Bách Lý Tố Nhi không phải đồ ngốc, nó ở đây nhìn thấy Tây Lương Mạt bị người ta bế vào đã cảm thấy có điều khác thường.

Bách Lý Liên Nhi nhìn Bách Lý Tố Nhi cười hì hì nói: “Ta đã hứa với ngươi cái gì sao, ca ca?”

Bách Lý Tố Nhi nhìn biểu hiện của y, hoặc nên nói là của ả liền giận đến tái mặt: “Loại kỹ nữ nuôi dưỡng nhà ngươi, con mẹ ngươi, không phải đã hứa với ta sẽ không thực sự động vào nàng sao? Nếu không sao ta lại đồng ý tới phủ Thiên Tuế giúp ngươi giấu giếm ngươi là kẻ chủ mưu sau màn kịch ở tòa lầu kia!”

Bách Lý Liên Nhi lắc đầu nhìn nó, cười hì hì nói: “Aizz, ta quên béng mất, ca ca, ngươi cũng biết trí nhớ của ta không tốt mà. Đúng rồi, ngươi thích Phi Vũ Đốc Vệ này phải không?”

Nói xong, nó giơ tay chỉ vào Tây Lương Mạt.

Sắc mặt Bách Lý Tố Nhi khi thì xanh khi thì đỏ, nó nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ quái vật kỹ nữ nuôi dưỡng, câm miệng cho lão tử!”

Bách Lý Liên Nhi có vẻ bị câu quái vật kỹ nữ nuôi dưỡng kia kích thích, nó đột nhiên nở nụ cười lạnh: “Đúng vậy, chúng ta đều được kỹ nữ nuôi dưỡng, không phải sao? Có điều ả kỹ nữ kia thiên vị ngươi hơn một chút mà thôi, nếu không tại ả kỹ nữ kia làm bậy quá nhiều, làm sao lại sinh ra quái vật như ta?”

Nó nhìn Bách Lý Tố Nhi, lại mềm mại nói: “Ngươi thích người này phải không? Ánh mắt không tệ nhỉ, vừa có vẻ anh khí của nam tử, vừa có kẻ mềm mại của nữ tử, chỉ tiếc nàng ta không phải là nam tử thật sự, mùi vị của nữ tử dù sao cũng không tốt như nam tử, có điều ta cũng không ngại giúp ngươi thử trước.”

Nói xong, Bách Lý Liên Nhi nhìn thị vệ một cái, thị vệ kia lập tức tiến lên mở cửa phòng giam.

Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Liên Nhi, nhàn nhạt nói: “Xem ra “Liên Nhi cô nương” lành sẹo quên đau, có điều bản Đốc Vệ vô cùng hoài nghi ngươi có còn có thể làm tình được nữa hay không, nhưng xem ra ngươi thích làm nữ tử hơn nam tử, vậy chắc một đao của ta hôm đó khiến ngươi vô cùng hài lòng, đúng không?”

Ngày ấy con dao trên mũi giày của nàng đâm vào ba tấc thịt của đối phương, cho dù không trực tiếp cắt bỏ chỗ kia cũng nhất định khiến đối phương bị thương nặng, không phải tĩnh dưỡng một tháng là có thể lành lặn được.

Bách Lý Liên Nhi nghe vậy sắc mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn, nó nhìn Tây Lương Mạt âm u lạnh giá nói: “Tiện nhân ngươi cũng đừng vội, ngươi đã không còn nội lực, giống tiện tỳ dám tát ta một cái bên cạnh ngươi lần trước, hậu quả chính là nằm đó hầu hạ mọi người. Tuy ta tạm thời không thể khiến ngươi trở thành nô lệ dưới khố của ta thì vẫn có biện pháp khiến ngươi trở thành ả nô lệ ti tiện nhất, khóc cầu xin ta làm ngươi, không, mà phải giống một con chó cái động dục cầu xin tất cả nam nhân làm ngươi!”

Nó đã dùng thuốc làm tan đi công lực của Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nghe nó nhắc tới Bạch Ngọc, đáy mắt hiện lên một tia sát ý sắc bén, sau đó nàng lạnh lùng nhìn Bách Lý Liên Nhi: “Nếu chúng ta đã ở đây, rốt cuộc ngươi giấu Bạch Ngọc đi đâu, cho dù chết cũng nên biết được rõ ràng, đúng không?”

Bách Lý Liên Nhi cười hì hì, đắc ý nói: “Hừ, ả nữ nhân kia thức thời hơn ngươi nhiều, ban đầu còn định tìm cái chết, sau này bị ta dạy dỗ mấy ngày đã ngoan ngoãn hầu hạ ta, tuy ả là nữ tử, mùi vị cũng không tinh khiết nhưng coi như không tệ. Về phần hiện giờ ả ở đâu, nếu ả nghe lời đương nhiên sẽ có một chỗ đi tốt, huồng hồ còn có khối người nóng ruột hơn ngươi, có đúng không, Mị Lục?”

Tây Lương Mạt nghe vậy nheo mắt nhìn về phía người im lặng đứng phía sau Bách Lý Liên Nhi như hình với bóng, lạnh lùng nói: “Mị Lục, là ngươi bắt ta tới đây?”

Mị Lục giương cặp mắt đỏ ngầu nhìn về phía Tây Lương Mạt, hắn siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán nổi lên giống như đang hết sức nhẫn nại cái gì, chỉ cắn răng nói: “Phu nhân, xin lỗi, chỉ là Bạch Ngọc ở trên tay bọn họ, nói cho cùng nàng cũng vì ngươi mới lưu lạc tới kết cục này.”

Tây Lương Mạt nhìn hắn không nói nữa, còn Bách Lý Liên Nhi đã nở nụ cười sắc nhọn: “Hì hì, ta cho rằng Phi Vũ Đốc Vệ có bản lĩnh thế nào, thì ra cũng chỉ thế mà thôi, ngay cả thị vệ bên cạnh cũng phản bội ngươi, chờ ngươi thành nữ nô ti tiện nhất hầu hạ nam nhân, ta sẽ treo thân thể trần truồng của ngươi lên cổng thành, để người Thiên Triều nhìn xem ngươi bản lĩnh thế nào.”

Bách Lý Tố Nhi nhất thời hoảng hốt, toàn thân run lên vì tức giận, hét ầm lến, nó sống chết lắc song sắt: “Bách Lý Liên Nhi, con mẹ ngươi, ngươi dám động vào một sợi lông của nàng lão tử sẽ thiên đao vạn quả ngươi, con mẹ ngươi, nghe thấy không?”

Bách Lý Liên Nhi bỗng nhiên không cười nữa, quay đầu tàn bạo trừng mắt với Bách Lý Tố Nhi: “Ngươi còn cầu xin cho ả nữa lát nữa ta sẽ khiến ả càng thảm, ngươi càng thích ai ta càng muốn ả sống không bằng chết, ngươi càng khổ sở ta càng vui vẻ!”

Bách Lý Tố Nhi cắn môi, oán độc nhìn Bách Lý Liên Nhi.

Lúc này, Tây Lương Mạt đột nhiên cười khẽ: “Chậc chậc, Tố Nhi, thì ra ngươi chính là người trong lòng muội muội ngươi đấy, ngươi không hiểu sao?”

Trong nháy mắt, sắc mặt hai “huynh muội” này đồng loạt tái mét, Bách Lý Tố Nhi còn hô lên thất thanh một cách không dám tin.

Bách Lý Liên Nhi âm u nhìn Tây Lương Mạt: “Ngươi cho là ngươi rất thông minh phải không?”

Nói xong, nó vỗ tay, đám thị vệ bê vào phòng giam rất nhiều thứ, nhìn kỹ thì thấy đều là các loại dương v*t giả bằng ngọc, ngân châm, roi, nến, và cả các loại dụng cụ vừa nhìn đã thấy vô cùng dâm ô, khiến người ta rùng mình.

Sau đó Bách Lý Liên Nhi lắc lư đi vào phòng giam, ngồi bên cạnh Tây Lương Mạt, vươn tay vừa cởi vạt áo nàng vừa vươn đầu lưỡi liếm gương mặt nhẵn nhụi của Tây Lương Mạt, tham lam nói: “Chậc chậc, không hổ là thiên kim quý nữ, nhìn xem, làn da này còn mềm hơn da em bé, hẳn là mùi vị trên người cũng thơm lắm, theo Cửu Thiên Tuế thật là lãng phí. Nhưng ngươi yên tâm, hôm nay để ngươi nếm đủ mùi vị nam nhân.”

Dứt lời, Bách Lý Liên Nhi đắc ý cười ha hả, tiện tay đẩy ngã Tây Lương Mạt xuống giường muốn tiếp tục xé quần áo nàng.

Mà lúc này, Tây Lương Mạt vẫn luôn không lên tiếng bỗng nở nụ cười: “Ha ha…”

Bách Lý Liên Nhi sửng sốt, nhìn nàng chằm chằm lạnh như băng: “Ngươi cười cái gì?”

Tây Lương Mạt nhìn nó, nở nụ cười ngạo mạn mà quỷ quyệt, nói từng chữ một: “Đương-nhiên-cười-ngươi-ngu-dốt!”

Trong giây lát, Bách Lý Liên Nhi cảm nhận được hơi thở nguy hiểm cực độ từ trong ánh mắt nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio