“Quên đi.” Tây Lương Mạt mỉa mai nhếch khóe môi: “Chúng ta không cần để ý xem là ai, đến thời điểm đối phương tự nhiên sẽ lộ dấu vết.”
Nàng nhìn hồ nước xanh ngắt phía xa, lại than một tiếng: “Có điều, trước mắt quan trọng nhất vẫn là tìm cách ra ngoài rồi mới suy nghĩ những chuyện khác.”
“Ừ.” Bách Lý Thanh gật đầu, nắm tay nàng cẩn thận đi về phía trước.
Hang rất sâu, dường như chưa từng có người đến, Tây Lương Mạt chỉ có thể cùng Bách Lý Thanh vận đủ khinh công mà chạy, nhưng càng chạy vào trong mới phát hiện bên trong càng khó đi, đường càng ngày càng hẹp.
Thạch nhũ nhấp nhô nhìn có vẻ rất đẹp nhưng sắp cản hết đường của bọn họ, làm cho bọn họ không thể không chậm lại.
Đi thêm khoảng nửa canh giờ nữa, đường càng khó đi, cho dù võ nghệ của bọn họ không kém nhưng địa hình ngày càng phức tạp, vẫn khiến bọn họ dần cảm thấy đi lại khó khăn, cho đến nơi chỉ có thể một người đi lọt, Tây Lương Mạt kéo ống tay áo của Bách Lý Thanh ý bảo hắn dừng lại.
“Sao vậy?” Bách Lý Thanh dừng bước, nhìn về phía Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt chỉ thạch nhũ dày đặc phía trước: “Bên kia sẽ càng ngày càng hẹp, chúng ta không thể đi qua từ phía trên, chỉ có thể bơi dưới nước, dựa vào kỹ thuật bơi mèo cào của ta và ngươi, chỉ sợ chưa lên được mặt nước đã chết chìm bên trong.”
Nếu luận về trình độ lặn xuống nước thăm dò thì không ai lợi hại bằng người của quỷ quân, nhưng Tây Lương Mạt là Đốc Vệ của quỷ quân lại không lớn lên trong mộ cổ với bọn họ, nàng am hiểu dùng người, dùng mưu lược, chứ không phải cách thực hiện.
Nếu có đám Vân Sinh, Bạch Khởi ở đây có lẽ chỉ một canh giờ là tìm hiểu được rõ ràng, nhanh hơn hai người bọn họ mò mẫn nhiều.
“Nhưng nếu chúng ta không đi, khi nước lên chỉ e chưa chắc chúng ta có thể ra ngoài.” Bách Lý Thanh ngồi xuống, thuận tay ôm Tây Lương Mạt ngồi lên đùi mình, thản nhiên nói.
Tây Lương Mạt day trán, sau đó vẫn nói: “Nhưng nếu chúng ta đi theo con đường này, chỉ sợ ngay cả cơ hội để nước đẩy ra ngoài cũng không có, nên quay lại thôi, xem có thể ra ngoài từ hướng khác không.”
Bách Lý Thanh gật gật đầu, sau đó đứng lên, bỗng nhiên duỗi tay ôm ngang nàng lên.
Tây Lương Mạt sửng sốt, vươn tay đẩy hắn: “A Cửu, ngươi làm gì vậy, thả ta xuống, ta không sái chân, có thể tự đi được.”
Bách Lý Thanh cúi đầu nhìn nàng một cái: “Tốc độ của ngươi quá chậm, không được liên lụy vi sư.”
Tây Lương Mạt đang định nói gì thì Bách Lý Thanh đã ôm nàng lên, điểm mũi chân đi vòng lại đường cũ.
Tây Lương Mạt đành phải nuốt lời nói vào bụng, chỉ vươn tay ôm cổ hắn, nghe tiếng gió phần phật qua tai mình.
Nhưng trong lòng đã ngòn ngọt, lão yêu ngàn năm này rõ ràng đang lo lắng nàng là nữ tử, nội lực không nhiều lắm, nếu đi đường lâu sẽ không còn sức, nói ra miệng lại thành xấu xa như thế.
Tốc độ của Bách Lý Thanh quả là nhanh, đoạn đường vốn cần nửa canh giờ chỉ một khắc hắn đã đi hết.
Tây Lương Mạt được hắn buông xuống, than một tiếng: “Aizzz, người so với người tức chết người… Ngươi có thể đừng đả kích ta không, đời này có khi nào ta đuổi kịp ngươi không vậy?”
Thật ra nàng cảm thấy võ công của mình đã không tệ rồi, nay xem ra còn kém xa lão yêu ngàn năm Bách Lý Thanh này.
Bách Lý Thanh thản nhiên liếc nàng một cái: “Khi nằm mơ.”
Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Thanh xoay người đi thăm dò một con đường nhỏ khác, căm giận dựng ngón giữa với bóng lưng hắn: “…”
Đáng giận, chờ lão nương còn sống đi ra ngoài, sớm hay muộn sẽ dùng túy hồng trần để cưỡi lên ngươi!
“Ngươi đang làm gì vậy, còn không tới đây!” Bách Lý Thanh bỗng quay lại, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn nàng.
Loại ánh mắt giống như nhìn thấu tất cả những gì nàng nghĩ đó làm cho Tây Lương Mạt nhảy dựng lên, rồi đi theo ra vẻ như không có gì: “Được rồi, đến đây, đến đây, vội cái gì.”
Lần này, hai người chọn một con đường khác, ban đầu không được coi là rất rộng rãi, nhưng đi không lâu lại phát hiện con đường này cực kỳ đặc biệt, không càng ngày càng hẹp mà vẫn luôn rộng đến mức ba, bốn người có thể đi song song, nhưng rất vòng vèo lắt léo.
Bách Lý Thánh đi khoảng hai khắc, hơi nhăn mày gọi Tây Lương Mạt đang sờ soạng trên vách đá: “Nha đầu, ngươi chờ một chút, có phải chúng ta lại quay lại chỗ lúc trước rồi không?”
Tây Lương Mạt liếc mắt nhìn hắn, than một tiếng: “Gia, giờ ngươi mới phát hiện à, chúng ta nãy giờ vẫn ở trong mê cung đấy!”
Bách Lý Thanh nhăn mày: “Mê cung?”
Tây Lương Mạt giải thích đơn giản: “Chính ra chúng ta đi tới đi lui, nhìn có vẻ như đi rất lâu rồi, thật ra chỉ đi một vòng tròn thôi.”
Nguyên nhân của mê cung vô cùng phức tạp, có lý do vật lý cũng có lý do sinh vật học, cho nên nàng cũng không biết phải giải thích thế nào.
Bách Lý Thanh trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi nói xem, có phải có một loại ảo thuật giống với thủ thuật che mắt không?”
Tây Lương Mạt: “… Có cái gì là ngươi không biết không?”
Ánh mắt Bách Lý Thanh dừng trên dấu hiệu nàng để lại khi sờ soạng trên vách đá: “Vừa rồi ngươi vẫn luôn để lại ký hiệu à?”
Tây Lương Mạt gật đầu: “Ừ, đúng thế, vẫn luôn làm ký hiệu để xem rốt cuộc phải ra ngoài thế nào.”
Thứ này có liên quan tới góc chết thị giác.
Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Mạt vừa đi vừa nói, tay còn cẩn thận ghi lại ký hiệu, qua một lúc lâu.
Tây Lương Mạt bỗng nhiên nhìn ký hiệu trên vách tường, có điểm gì đó không bình thường, nàng lập tức nheo mắt lại chỉ vào hai ký hiệu trên tường: “A Cửu, ngươi xem, ký hiệu này vốn nên nằm dưới chân cột đá, ta còn nhớ rất rõ, giờ lại xuất hiện ở giữa cột đá, nhất định có vấn đề.”
Nàng bỗng thấp giọng cười khẩy một tiếng: “Lẽ nào thật sự có quỷ thần quấy phá.”
Ánh mắt nàng dừng trên những thạch nhũ hình thù kỳ quái ven đường, nếu nàng đoán không sai, nơi này không chỉ cuốn nàng và Bách Lý Thanh xuống, có lẽ trước kia từng có người rơi xuống nước bị hút đến đây, lại tìm không thấy đường ra mà chết, cuối cùng bị nước đá vôi nhỏ trên người thời gian lâu, ngay cả xương cốt cũng bị chất vôi bao phủ, cho nên nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy những thạch nhũ trắng này hình thù kỳ quái, thật ra nhìn kỹ lại có thể phát hiện không ít hình bộ xương.
Bách Lý Thanh cười giễu cợt, ánh mắt lành lạnh: “Hừ, cho dù là quỷ thần quấy rối bản tọa cũng sẽ đánh vỡ thần cách của bọn chúng, quỷ cốt thành tro.”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên ra tay đánh lên trên cột đá.
Cột đá lập tức chấn động, chỉ khoảng nửa khắc đã phát ra tiếng kẽo kẹt đáng sợ, giống như ngay sau đó sẽ sụp xuống.
Tây Lương Mạt nhìn nụ cười khinh miệt âm u trên khóe môi Bách Lý Thanh, hắn bỗng ấn mạnh một cái, rồi rút tay ra trong nháy mắt, ôm lấy Tây Lương Mạt vội vàng thối lui.
Hắn giống như có mắt sau gáy, không đụng tới bất cứ thạch nhũ nào, nhảy lên xong dừng trên một khối thạch nhũ cao nhất, rồi mới buông Tây Lương Mạt ra.
Tây Lương Mạt nhìn về phía cột đá đó, quả nhiên, bọn họ vừa mới nhảy lên nửa khắc thì cột đá đó phát ra một tiếng nổ vang rồi nháy mắt nát thành vô số miếng.
Tây Lương Mạt giật mình, chỉ thấy sau khi cột đá vỡ vụn, lộ ra một cái hố to đủ để ba người đi qua!
“Cột đá này quả nhiên do con người tạo nên, có thể di chuyển lên xuống.”
Cho nên ký hiệu đó mới khi thì ở dưới khi thì ở trên.
Bách Lý Thanh hừ lạnh một tiếng, nheo mắt nói: “Do con người tạo ra là tốt nhất, là người sẽ có sơ hở, chúng ta đi.”
Tây Lương Mạt nhìn chằm chằm cái hố đó, gật đầu: “Ừ, có điều phải cẩn thận, chúng ta tạo nên động tĩnh lớn như vậy chỉ e đã kinh động đối phương.”
Hai người đồng thời thi triển khinh công nhẹ nhàng dừng lại ở gần cái hố, sau khi bụi bặm tan hết, mùi lưu huỳnh tràn ngập.
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày: “Nơi này khả năng có suối nước nóng, chúng ta cẩn thận chút.”
Không phải tất cả suối nước nóng đều có thể tắm rửa, phần lớn suối nước nóng có nhiệt độ cao đến mức có thể nấu chín cả con người.
Bách Lý Thanh che nàng ở phía sau mình, điểm mũi chân, một tay phất trên không trung, trực tiếp ngưng khí thành một mặt phẳng giống như lá chắn, che phía trước hắn, sau đó hắn chậm rãi đến gần cái hố, cúi đầu nhìn vào.
“Thế nào?” Tây Lương Mạt hơi căng thẳng hỏi.
Bách Lý Thanh nhăn mày nói: “Hẳn là không có vấn đề gì, phía dưới không tối, có thể nhìn thấy một hang động rất lớn, ở giữa là một hồ nước ngầm, hơi nước bốc lên từ đây.”
Tây Lương Mạt trầm ngâm một lát, lại nói: “Chúng ta xuống xem thử đi.”
Bất kể thế nào, dù sao cũng tốt hơn ở đây chờ chết.
Bách Lý Thanh gật đầu, một tay nắm tay nàng, lại ôm ngang nàng lên: “Khinh công của vi sư tốt hơn ngươi, ngươi an phận một chút.”
Lần này Tây Lương Mạt không tranh cãi, bởi vì khinh công của Bách Lý Thanh thật sự tốt hơn của nàng rất nhiều, tình hình phía dưới còn chưa rõ, cho nên nàng để hắn ôm sẽ an toàn hơn.
Bách Lý Thanh điểm mũi chân, nhẹ như một chiếc lá đang lướt xuống, dùng võ nghệ cao cường bám sát vách đá, tránh đi chỗ có hơi nước quá nóng, ước chừng một khắc sau mới tìm được một mỏm đá an toàn để buông Tây Lương Mạt xuống.
Bọn họ còn chưa kịp quan sát tình hình bốn phía đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên cách đó không xa, tiếng bước chân đó cực kỳ kỳ quái, nghe như truyền ra từ trong vách đá.
Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh liếc nhìn nhau, lập tức ăn ý ngồi xổm xuống.
Vì khối đá này rất cao, gần như cao nhất trong hang động nên sau khi bọn họ ngồi xổm xuống, không có bất cứ ai có thể nhìn thấy bọn họ.
Tây Lương Mạt xem xét mặt tường phát ra tiếng động, hơi nheo mắt lại, chỉ thấy vách tường khẽ rung rung, hai người áo xanh đi ra từ bên trong, nhìn trái nhìn phải.
Một người áo xanh nhăn mày tự hỏi: “Vừa rồi sư tôn nói khả năng có người lẻn vào Viêm Quỷ Hồ, nhưng có nhìn thấy ai đâu nhỉ?”
Một người áo xanh khác cũng nhìn quanh một phen, phụ họa: “Đúng thế, Viêm Quỷ Hồ này nóng như chảo dầu, ai dám nhảy vào trong thì đúng là không biết tự lượng sức, hơn nữa nơi này tầm nhìn trống trải, vừa rồi sương khói tản đi cũng có nhìn thấy ai đâu.”
Gã áo xanh đầu tiên lau mồ hôi đầy đầu, thở dài một tiếng: “Bỏ đi, bỏ đi, nơi này nóng quá, không có ai thì chúng ta về đi, bẩm báo chi tiết với sư tôn là được.”
Gã áo xanh thứ hai do dự một lát rồi đành nói: “Được.”
Dứt lời, hai gã áo xanh tùy tiện liếc nhìn quanh, xem xong rồi không chút do dự quay đầu bước đi.
Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh liếc nhìn nhau một cái rồi nhảy xuống khỏi mỏm đá.
Hai người nhẹ nhàng như yến, lặng yên không một tiếng động, mỗi người đi theo phía sau một người áo xanh, hai gã áo xanh hoàn toàn không biết, chỉ lầm lũi đi tới trước.
Tây Lương Mạt nhìn bọn họ để tay lên vách đá, không biết làm ký hiệu gì, chỉ thấy vách đá đó mở ra một cái hố, gã áo xanh lập tức bước vào.
Nàng mới thầm hiểu ra trong lòng, thì ra bọn họ dùng cửa gỗ màu rất giống với màu nham thạch, cho nên nàng mới không nhận ra vách nham thạch mở ra như thế nào.
Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh lại liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy quyết định tương tự trong mắt đối phương.
Trên tay Bách Lý Thanh bỗng xuất hiện vài hòn đá màu vàng, đập mạnh về phía hai gã áo xanh kia.
Tảng đá có vẻ bị ném ra rất tùy ý, thực ra lại cực kỳ chính xác, lập tức đánh hai gã áo xanh hôn mê bất tỉnh, sau đó trước khi cửa đóng sập lại, Bách Lý Thanh âm thầm vận khí bằng một tay nâng cửa lên, Tây Lương Mạt nhanh nhẹn chui qua dưới nách hắn.
Vừa vào cửa nàng còn chưa kịp ngẩng đầu, bàn tay trực tiếp tuôn ra một đám khói tím, còn nàng thì bịt mũi tránh phía sau cánh cửa.
Quả nhiên, không lâu sau, nghe có tiếng mấy vật nặng ngã xuống đất.
Tây Lương Mạt giờ mới đứng lên, lại tiện tay bóp nát một viên dược vật đã chuẩn bị sẵn, đám khói màu tím đó cũng nháy mắt tiêu tan.
Bách Lý Thanh ung dung tao nhã đi lên, cúi đầu nhìn mấy người áo xanh ngã gục xung quanh, hừ khẽ: “Phế vật.”
Tây Lương Mạt vừa nhìn bên trong vừa giữ chặt hắn: “Được rồi, chúng ta thu dọn đám này rồi vào đi.”
Hai người kéo đám người áo xanh bị hôn mê tới một hang đá bên cạnh, sau đó bọn họ xem xét bốn phía, phát hiện nơi này giống như một hang động thần tiên, thạch nhũ đủ mọi màu sắc được chiếu sáng bằng đèn lồng, chiếu hang động này sáng ngời, cảm giác hoa lệ lạ thường.
Hơn nữa bên trong còn xây không ít hành lang gấp khúc và phòng nhỏ, xem ra có không ít người sống ở đây.
Tây Lương Mạt nhìn bốn phía, cảm thán: “Đúng là thế ngoại đào nguyên cũng không hơn gì cái này.”
Bách Lý Thanh cười giễu, ánh mắt lạnh lẽo: “Cho dù nơi này là thế ngoại đào nguyên thì người sống ở đây cũng không phải cao nhân tiên giả, chỉ e đều là những kẻ có không ít dã tâm.”
Hai người cẩn thận đi về phía trước, vì võ công và nội lực không tệ cho nên một đường tránh những gã áo xanh rất thuận lợi.
Cho đến khi bọn họ chạm tới khu vực trung tâm của nơi thế ngoại đào nguyên này.
Phòng ốc xây dựa vào vách đá ở đây có vẻ tinh xảo hơn, vừa nhìn đã biết là cho những người có danh dự ở.
Một đôi nha hoàn áo xanh xinh đẹp tay bưng khay đang đi vào trong, Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh lại lặng lẽ đi theo.
Cho đến khi đôi nha hoàn xinh đẹp đó dừng lại trước một cánh cửa khắc hoa, nhẹ nhàng gõ cửa: “Thái Tử gia, sư tôn, phòng bếp đã chưng chín cá hoa đào, chọn những con ngon nhất để đưa tới.”
Bên trong vang lên một giọng nói già nua: “Vào đi.”
Đôi nha hoàn áo xanh đó đi vào.
Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh đồng thời nhìn nhau – Tư Thừa Kiền!
Quả nhiên là hắn!
Thấy bốn phía không người, Tây Lương Mạt ra hiệu về phía cửa sổ, tỏ vẻ đi nghe một chút, Bách Lý Thanh nhìn hai bên, có chút do dự nhưng vẫn gật đầu.
Tây Lương Mạt lập tức như một con mèo con nhanh nhẹn, hai ba bước đã nằm sấp tới cửa sổ của căn phòng.
“Thái Tử gia, ngài yên tâm chớ vội, sư tôn đã sai người đi thăm dò tin tức của Viêm Quỷ Hồ rồi.” Một giọng nam trung niên vang lên.
“Yên tâm cái gì, không phải ta đã nói, con mồi của chúng ta là Bách Lý Thanh, không phải Tây Lương Mạt, các ngươi kéo cả nàng vào làm gì!”
Giọng nói quen thuộc làm cho Tây Lương Mạt khựng lại, trong lòng cười giễu, chậc, lẽ nào không phải oan gia không tụ đầu, vị Thái Tử gia này đúng là chung tình.
Một gã đàn ông thô lỗ xen mồm: “Thái Tử gia, ngài không khỏi quá đề cao chúng ta rồi, nếu Cửu Thiên Tuế kia dễ bắt như vậy thì chúng ta đã giết tên hoạn quan đó không biết bao nhiên lần, nếu lần này không nhờ thuyền của bọn chúng và dự đoán được bọn chúng sẽ đến xem mùa cá, chiếc cầu tàu đó của chúng ta cũng không có tác dụng gì, cả vị Thiên Tuế Vương Phi kia, nàng rõ ràng là yêu cơ trợ Trụ vi ngược, chúng ta bắt cả ả cũng là vì dân trừ hại!”
Tây Lương Mạt nhìn trộm vào trong, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Tư Thừa Kiền, đã lâu không thấy, bóng dáng của hắn dường như bị bao phủ bởi một loại tinh thần suy sụp vì ở lâu dưới lòng đất ẩm ướt không nhìn thấy ánh mặt trời.
“Các ngươi…” Tư Thừa Kiền cáu giận quay mặt nói với ông già áo xanh tiên phong đạo cốt ở phía trên: “Lộc tiên sinh, nay trong tin tức mà phía trên truyền tới không có tin tức gì của Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt, người chúng ta phái đi cũng không có bất cứ tin tức gì, bất kể muốn giết hay muốn giữ, dù sao chúng ta sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Lộc tiên sinh dừng tụng kinh, mở mắt nhìn Tư Thừa Kiền, sau đó lắc đầu: “Mạng có nữ kiếp, lại khăng khăng một mực, chỉ e cả đời Thái Tử gia không thể trở lại vị trí cũ.”
Tư Thừa Kiền ngẩn ra trong thoáng chốc, sau đó cắn răng muốn giải thích cái gì.
Nhưng ánh mắt sắc bén của Lộc tiên sinh bỗng bắn về phía cạnh cửa, cười cười nói: “Chậc, đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến.”
Sau đó không biết từ trong tay hắn bắn ra cái gì, nháy mắt đã phóng về phía song cửa sổ.
Tây Lương Mạt giật mình, đang định tụ khí ngưng thần tránh sự công kích của đối phương thì bỗng cảm thấy phía sau đầu có tiếng gió đánh úp lại.
Nàng giật mình, quay mặt nhìn lại, thấy vài sợi kim tuyến trên tay Bách Lý Thanh bỗng bắn ra từ phía sau.
Nhưng ngay sau đó tất cả kim tuyến lướt sát qua người nàng, trực tiếp phá cửa sổ chạm vào thứ Lộc tiên sinh bắn ra, phát ra tiếng động inh tai: “Keng!”
Cùng lúc đó, Lộc tiên sinh cười lạnh một tiếng.
Thứ đó bỗng chốc bùng nổ, đốm lửa bắn ra cuốn thẳng lên khung cửa sổ.
Đốm lửa đó màu xanh lam kỳ dị nháy mắt bốc cháy, Tây Lương Mạt cách cửa sổ gần nhất, vô số tia lửa đổ ập xuống nàng.
Tây Lương Mạt bật người phóng lên, tránh đi phần lớn tia lửa, nhưng vẫn có những hoa lửa rất nhỏ dừng trên đuôi tóc và vạt áo nàng.
Nàng giơ tay dập tắt lại phát hiện lửa này hoàn toàn không dập tắt được.
Tây Lương Mạt giật mình, tia sáng lạnh trong mắt lóe lên, quyết định thật nhanh, trực tiếp dùng dao trong tay áo nhanh chóng cắt tóc mình xuống.