Triệu nhị công tử ngây ngốc mở to mắt, nam tử xinh đẹp trong mắt vẫn trông gần, đợi y trả lời.
Bánh xe chạy băng băng đột nhiên lăn qua trên những viên đá nhỏ nhắn, thân xe rõ ràng lay động một chút, Triệu Trường Hữu không khỏi nghiêng về trước, vừa lúc đổ về hướng Lý Hưu Dữ.
Lý Hưu Dữ đem cánh tay dài giơ lên, nâng tay chặn lấy thân thể Triệu Trường Hữu đổ về phía trước, Triệu Trường Hữu cả người đều đổ vào trong lòng y.
Thanh niên kinh hồn chưa định ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt nam tử.
Nam tử ôn nhu cười khẽ, không giống y vị như dĩ vãng mang theo đùa cợt, cảm tình ấm áp kia chính là ngu ngốc cũng nhìn ra.
Yêu thương mà vươn tay qua, nhẹ nhàng phủ lên gương mặt thanh niên, tâm tư cũng trăm thiên ngàn chuyển.
Nếu đã đáp ứng ngự y tới trong cùng, sẽ cùng hắn tiến cung đi gặp người kia trong triều, mặc dù biết rõ người nọ sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng mà người này cũng biết sẽ bị thương tổn gì đây
Cho dù mình rời đi, hắn cũng không được bị thương tổn gì.
Hắn sẽ hảo hảo ở đó, hạnh phúc sống sót…
Ngón tay dài nhỏ mơn trớn lông mi cương đĩnh của thanh niên, khóe miệng nhìn như kiên nghị, gắt gao giữ lấy hắn.
Sắc trời lam đáng sợ, gió nhẹ có chút kinh khủng, bầu không khí càng thoải mái làm cho người ta muốn khóc.
Chẳng có bất luận tia sáng nào chiếu rọi, tựa hồ đã không còn trọng yếu nữa.
Chỉ có một xa phu đi theo, không thấy Oanh Ca, không có lữ đồ của Minh Thư, khiến Triệu Trường Hữu tổng mơ hồ thấy bất an gì đó. Khả vài ngày lộ trình đã qua, đều có loại cảm giác bị nhu hòa vây quanh, cho dù vài câu vui đùa đấu võ mồm, cũng khiến người ta như gió xuân cười khẽ thổi qua, không tự giác đem bất an buông bỏ.
Khả cảnh sắc ngoài xe ngày một quen thuộc, càng ngày càng khiến Triệu Trường Hữu sợ. Cho dù đang hài hòa ở chung cũng không thể đem nỗi sợ này xóa bỏ.
Thẳng đến thấy chữ viết hữu lực quen thuộc trên cửa thành kia, gặp lại ngoài cửa lớn sơn son kia, đối thạch sư từ nhỏ tới lớn bị mình đem làm ngựa cưỡi kia, một cỗ phẫn nộ và phản bội nồng đậm tập kích trong lòng Triệu Trường Hữu.
Quay đầu nhìn về phía Lý Hưu Dữ, tức giận của Triệu nhị công tử sao cũng không nhẫn nổi.
“Lý Hưu Dữ, ngươi đây là cái ý tứ gì!”
Diễm lệ nam tử như trước cười vẫn là hào hiệp, chỉ là trong giọng nói là tình tự bi quan trầm trọng khiến cho Triệu Trường Hữu có chút hồ đồ.
“Ý tứ gì, không phải là đưa ngươi về nhà sao!”
Triệu Trường Hữu gắt gao cắn môi dưới, gắt gao nhìn thẳng vào Lý Hưu Dữ tuyệt thế vô song đó, dường như muốn đem y ăn tươi nuốt sống.
Lý Hưu Dữ tận lực quay đầu, không nhìn tới cặp mắt bởi vì phẫn nộ mà sáng trong kia. Lúc quay đầu lại thì, bi thương trên đáy mắt đã bị lãnh khốc quyết tuyệt thay lên.
“Ngươi vẫn là trở về đi!”
Triệu Trường Hữu tức giận cả người run lên, chỉ vào Lý Hưu Dữ lại một chữ đều nói không ra, cuối cùng vẫn là địch không lại tình cảm bốc lên trong lòng, vung tay áo, bước lên một bước, chậm rãi bước về phía cửa kia đi tới.
Duy nhất lưu lại phạm vi nhìn lại chỉ còn cặp mắt dài nhỏ kia, giống như hai viên đá đen sáng trong giữa đêm đen.
Không cần nhìn, mình cũng biết.
Nam nhân kia đang dùng đôi con ngươi nhỏ ôn hòa trầm tĩnh nhìn mình, Triệu Trường Hữu thực phải hạ hơi một chút.
Hắn, đang thương tâm!
Không biết, vì cái gì phải thương tâm…
Hầu như đã không thể tự hỏi, vừa nghĩ đến thì ngay cả tâm đều sẽ phát đau nhức…
Ngực, đau quá a…
Vì cái gì, lại đau nhức như thế a…
Lý, Hưu Dữ…
Lý Hưu Dữ…
Mạnh quay người lại, nhưng chạy về phía nam nhân kia!
“Lý Hưu Dữ, ngươi nghĩ vứt bỏ ta hả? Ngươi nếu như dám làm như thế, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!”
Lý Hưu Dữ sắc mặt âm tình bất định, có chút suy nghĩ, rồi lại rộng mở con mắt, khe khẽ cười nói:
“Ta sao lại vứt bỏ ngươi!”
“Chờ ta đi, ta nhất định trở về…”
Ngón tay dài nhỏ trắng nõn, nhẹ nhàng chạm tới gương mặt thanh niên, đột nhiên đưa tay duỗi về thanh niên, dùng sức một cái, thanh niên đã ở trong g ngực mình…
“Chờ ta, ta nhất định sẽ về…”
Cúi đầu, đụng tới môi mềm mại của thanh niên.
“Chờ ta, Trường Hữu, ta nhất định sống trở về…”