Minh Nguyệt gửi tiểu Bạch ở lại chỗ Kim Yến, nói rằng mình có việc phải đi. Sau đó, cô một đường phi thân bay thẳng lên Thiên giới, đến trước Thiền điện nhằm chứng kiến khoảnh khắc đột phá Hoá Thần của Dương trưởng lão.
Lúc này, trừ Thúc Hạo ra, các vị sư huynh cùng chúng đồ tôn đều có mặt tại đó. Thấy Minh Nguyệt bay đến, Trưởng Thành liền vẫy gọi:
"Sư muội!"
Cô đáp xuống nói lời chào hỏi với họ, sau đó thì cùng nhau nhìn vào bên trong Thiền điện hiện đang đóng chặt cửa.
Bầu trời Thanh Linh phái lúc này chia làm hai mảng riêng biệt: phía trên Thiền điện là mây trắng tụ vòng với một cột sáng màu trắng đâm thẳng xuống đất; ngược lại ở phía Tiền Linh điện, lại là mây đen chiếm hữu, dựng thẳng giữa không gian là Hồng Quang Trụ đỏ rực như màu máu. Tất cả đã khiến không khí nơi đây trở nên có một không hai, đánh dấu cho sự kiện cực kì trọng đại. Lòng người cũng vì vậy mà phân làm hai cực, vừa vui mừng cũng vừa lo âu.
An Tĩnh liếc nhìn về phía Hậu Linh điện, trong lòng nổi lên chút bất an, liền hướng người bên cạnh dự định dò hỏi. Nhưng khi vừa quay mặt qua, hắn lại nhìn thấy "tảng băng nghìn năm" Hoạt Bát vẫn tâm bất biến giữa dòng đời.
Nuốt lại lời trong lòng, An Tĩnh đành di chuyển đến gần Dễ Tính mà nói ra thắc mắc:
"Tam sư huynh! Hồng Quang Trụ diễn ra trong bao lâu? Đại sư huynh liệu có thuận lợi đột phá không?"
Dễ Tính nghe xong cũng hơi giật mình, lo lắng trong lòng cũng nổi lên đôi chút, ấp úng nói:
"Chuyện này... ta cũng không dám chắc!" Nghe vậy, mỗi người một biểu tình, tất cả đều lâm vào trầm mặc.
Minh Nguyệt một bên thầm nhớ lại nguyên tác: tuy thời điểm sư phụ đột phá Hoá Thần có hơi trễ so với dự kiến, nhưng với đại sư huynh thì chẳng sai biệt mấy khi đây cũng chính là thời khắc anh ta đột phá Bán Nguyên Thần thành công. Từ đó, cô cũng có thể hoàn toàn yên tâm tình hình của Thúc Hạo.
(Dương trưởng lão đột phá trễ hơn mười lăm năm so với trong "Thần Ma Chiến Nữ". Tất cả đều vì tổn hao nhiều thần lực giúp Minh Nguyệt trong lúc cô hôn mê ba mươi năm trước đó.)
Thấy mọi người vẫn còn lo lắng, Minh Nguyệt liền lên tiếng đồng viên, nhằm xoá bỏ bầu không khí nặng nề này:
"Đại sư huynh thiên phú trác tuyệt, cũng không phải lần đầu huynh ấy đột phá một cấp. Muội nghĩ chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chúng ta... phải có lòng tin!"
Nghe thấy vậy, mọi người cùng nhìn về Minh Nguyệt, tất cả đều cảm thấy có lý, không khỏi gật gù đồng tình. Trưởng Thành ở một bên cũng nhanh chóng phụ hoạ cho cô.
"Đúng vậy! Chúng ta phải có lòng tin với đại sư huynh!"
"Đúng... đúng!" An Tĩnh không nói hai lời, phe phẩy cây quạt lên tiếng theo.
"Ừm... tiểu sư muội nói chí phải! Chúng ta đúng ra nên vui mừng chứ không phải lo lắng!" Dễ Tính cũng gật đầu tán thành.
Hoạt Bát liếc nhìn Minh Nguyệt một cái như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Nhớ lại những lời cuối cùng sư phụ đã nói với mình trước khi bế quan, anh lại lâm vào trầm tư.
Bỗng vào lúc này, một cái bóng trắng bay thẳng lên nóc Thiền điện, một thân đứng trọn trong Bạch Quang Trụ trước ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đó. Dương trưởng lão râu tóc bạc phơ nay đã chuyển thành màu đen, nét nhăn trên gương mặt cũng đã biến mất đáng kể, độ tuổi lúc này như trẻ đi cả nghìn cái xuân xanh. Ông hiền từ nhìn một lượt các đồ đệ và chúng đồ tôn, rồi lại hướng về Hồng Quang Trụ cách đó không xa mà quan sát, gương mặt thoáng chốc nở ra một nụ cười hài lòng. Sau cùng, ông quay lại với Minh Nguyệt mà gật đầu từ ái.
Mọi người thấy vậy liền quỳ xuống, Minh Nguyệt cũng làm theo. Dễ Tính dẫn đầu hô to khẩu hiệu truyền thống, ai nấy sau đó cũng đồng thanh phụ hoạ, tạo nên âm lượng vang vọng khắp cả một vùng không gian thuộc khu vực bổn phái.
"Chưởng Môn thiên tuế,
Đột phá Hoá Thần,
Vang danh đỉnh đỉnh,
Phúc phần bổn môn,
Lộc ban tứ giới,
Thọ cùng trời đất,
Hoà nhập vạn vật,
Sánh bước tiền nhân,
Thiên hô địa rống:
Nguyên Thần - Dương Thiên trưởng lão tử."
Nhìn một tràng cảnh như thế, Dương trưởng lão cảm thấy thật hài lòng. Lập tức vung ống tay áo, toả ra thần khí uy mãnh bao trùm vạn dặm, ông hít sâu một hơi, biểu hiện phong thái uy nghiêm của một bậc chí tôn đỉnh cấp, lại nâng cao giọng nói, truyền đi quyết định của bản thân trước tất cả mọi người:
"Ta, Dương Thiên, Chưởng Môn đời thứ hai của Thanh Linh phái, nay tiến nhập Tạo Hoá, không thể can thiệp vào thế tục hồng trần nữa. Chính vì vậy, chức vị Chưởng Môn sẽ nhượng lại cho người đủ khả năng, có tài, có đức và có trách nhiệm." Đến đây, ông ngừng lại, nhìn về Minh Nguyệt như có đôi điều suy nghĩ. Cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, dõng dạc nói tiếp:
"Người đủ tư cách không phải ai khác, chính là Hoàng Thúc Hạo, đại đệ tử chân truyền của Thanh Linh phái. Từ nay về sau, Thượng Toạ sẽ phong làm Chưởng Môn; Băng Toạ, Kim Toạ, Liễu Toạ, Thanh Toạ và Thánh Toạ đều sẽ được phong "Thượng". Những điều ta vừa nói chính là lệnh. Hãy ghi lại lệnh đó và hãy thi hành lệnh đó."
Giọng ông uy nghiêm vang xa, lan toả bao trùm cả một vùng núi Linh Lam rộng lớn, không ai là không nghe thấy.
"Chúng đồ đệ xin nghe!" Tất cả đồng thanh đáp.
Và rồi, thân thể Dương trưởng lão phát quang, hoá thành những hạt sáng bay thẳng lên trên, bước vào quá trình tiến nhập cùng Tạo Hoá. Mọi người bên dưới đều nín thở mà chứng kiến giây phút lịch sử này, thời khắc mà ai ai cũng mong chờ, người thứ ba tự cố chí kim hoá thành Nguyên Thần.
Minh Nguyệt thầm nhớ lại những gì đã từng đọc. Nhân loại sinh ra có thiên phú tu luyện không bằng các thần thú khác, đột phá Bán Thần đã khó, tu vi Bán Nguyên Thần còn hiếm hơn.
Lần cuối cùng có người đột phá Hoá Thần để trở thành Nguyên Thần là vào năm nghìn năm trước, bao gồm một nam một nữ: người đầu tiên là tổ sư thành lập nên Thiên Tôn phái, Phùng Vận; người tiếp theo chính là nữ tử sáng lập ra Hồng Hà giáo, tiền thân của Quang Minh và Huyết Mạch ngày nay, Thánh Quân Lai Thiên Dĩ.
Theo ghi chép từ trong sách, cả hai đã có một mối tình sâu nặng đáng ngưỡng mộ, chính họ cũng là người đã trực tiếp chiến đấu và phong ấn Thứ Đó, đem lại hoà bình cho tứ giới đến tận ngày nay.
Nay sư phụ là người thứ ba đạt được cảnh giới này, Minh Nguyệt cũng thầm cảm thấy tự hào. Trong đầu lại nghĩ đến Kim Yến, chính bản thân cô cũng đặt mục tiêu hỗ trợ con bé bước đến đỉnh cao như thế, dẫu đó không phải là con đường bằng phẳng dễ đi. Nhưng vì Ngọc Linh, vì thế giới này và vì tiểu Yến, cô nhất định phải làm được!
Lại ngẩng đầu lên nhìn vào thời khắc quan trọng nhất mà bất cứ ai tại luyện thần giới cũng ao ước. Thầm nghĩ từ nay sẽ không còn cơ hội thấy mặt sư phụ nữa, Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy nuối tiếc. Nhưng đây là điều bắt buộc cô phải trải qua, không thể nào thay đổi.
Cơ thể Dương trưởng lão lúc này được nâng lên không trung bởi Bạch Quang Trụ. Các dòng thần khí xung quanh bắt đầu tản ra, nhường chỗ và tránh tiếp xúc vào Khoảng Không Kì Dị do quá trình xác nhập một Bán Nguyên Thần vào Tạo Hoá tạo nên.
Bỗng vào thời khắc quyết định, một luồng sáng từ sau chúng đệ tử phóng tới, đánh thẳng vào thân thể Dương trưởng lão, khiến ông hô lên một tiếng đau đớn. Cú va chạm phát ra ánh quang chói loà như mặt trời, cơ thể và hồn phách Dương trưởng lão liền bị tách ra làm hai. Mọi người bên dưới thấy thế thì hốt hoảng kinh hô:
"Sư phụ!"
"Chưởng Môn!"
Mọi người dự định tiến đến thì ngay lập tức, hồn phách của Dương trưởng lão bị hút đến một nơi cách đó không xa, thu vào trong một thanh kiếm sắc đỏ ma mị. Cùng lúc ấy, rất nhiều hắc y nhân trong bóng tối đồng thời lao ra giao chiến với chúng đệ tử. Dễ Tính nhìn rõ kẻ cầm đầu ấy là ai, lập tức hô lên một tiếng đầy giận dữ:
"Lai Gia Huấn, tên cẩu tặc nhà ngươi!"
"Lai Gia Huấn?" Minh Nguyệt thầm kinh ngạc: "Đó là Giáo Chủ Quang Minh giáo. Trong nguyên tác thì hắn đâu thể nào xuất hiện vào giờ phút này? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
Nhìn thấy thanh kiếm trên tay kẻ đó là Xích Hồn kiếm, vốn thuộc sở hữu của Bất Cư Huyền Ẩn, mọi người liền ngộ ra hắn đã bắt mất hồn phách của Dương Thiên trưởng lão.
Hoạt Bát, Dễ Tính, An Tĩnh đồng thời tức giận xông lên. Trưởng Thành và Minh Nguyệt thì cùng nhau đỡ lấy thân xác Dương trưởng lão đang rơi xuống. Khi hai người vừa đáp đất, cô liền hướng Trưởng Thành đề nghị:
"Thân xác sư phụ muội xin giao lại. Huynh hãy nhanh chóng đến chỗ đại sư huynh báo tình tình tại đây, để huynh ấy kịp thời đến trợ giúp!" Nói xong, Minh Nguyệt liền vội vàng bay đi, cùng mọi người trong phái giao chiến với kẻ địch.
Cả ba vị sư huynh bay đi trước. Ngay khi sắp tới gần Lai Gia Huấn thì lập tức tung đòn nhằm cướp lại Xích Hồn Kiếm. Bất ngờ, đòn đánh của họ lần lượt bị hai cái bóng chặn lại. Khi nhìn ra kẻ ngáng đường là ai, Dễ Tính và An Tĩnh cùng ngạc nhiên mà lên tiếng:
"Thất Hình Sát Tinh Vân? Tu vi Long Thần Ngũ Pháp?"
Còn về phía Hoạt Bát thì bị chặn bởi một kẻ mạnh không kém anh. Hắn là con trai của Lai Gia Huấn, Tử Quyền Lai Ngạo.
"Không thể nào? Bọn chúng đã tu luyện đến mức này rồi ư?" An Tĩnh lùi lại tỏ vẻ không thể tin.
Ngay sau đó, cả năm người cùng giao chiến trên không bất phân thắng bại. Thanh Linh phái ngay lập tức trở thành chiến trường với sự tham gia của cả vạn người. Ấy vậy mà Lai Gia Huấn lại không thừa cơ hội bỏ trốn, hắn vẫn ở lại như thể đang chờ gặp một ai đó.
Minh Nguyệt bay đến liền thấy tình thế hỗn loạn đang diễn ra khắp nơi. Các đệ tử bổn phái và tà giáo lần lượt ngã xuống, máu chảy đầu rơi không thể nào đếm xuể, sự chết chóc ấy khiến Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy đau lòng. Bỗng nhận ra Lai Gia Huấn đang đứng một mình, cô triệu hồi Hồi Vọng ra bay đến tấn công.
Hắn thấy vậy thì mỉm cười đáp trả bằng một chưởng lực cực mạnh. Minh Nguyệt tránh thoát rồi ngay lập tức viết một chữ "nham thạch", rót thần lực vào đó rồi bắn tới. Lai Gia Huấn cũng lấy ra một vật, viết chữ "băng hà" lên không trung rồi phản đòn. Trong tích tắc, Minh Nguyệt liền bất động mà quan sát thứ đang cầm trong tay đối thủ.
Đó là một cây bút trông rất giống Hồi Vọng.
Hai đòn thế một nóng một lạnh va chạm nhau, làm không khí bị nén lại rồi đột ngột nở ra. Tạo nên một vụ nổ cực lớn, chấn động tất cả mọi người. Kẻ nào tu vi thấp thì bị thổi bay, những ai tu vi thượng thừa cũng không tránh được phải nhăn mặt lùi bước. Tất cả công trình trong vài dặm từ đấy đều bị hư hại, cây cối bật rễ, sông hồ dậy sóng, thần thú bay tán loạn lẫn trốn,...
Mọi người nhất thời dừng mọi động tác, sự yên tĩnh cộng thêm căng thẳng bao trùm. Đến khi khói bụi dần tan đi, bóng hình Lai Gia Huấn lẫn cây bút trong tay hắn một lần nữa hiện rõ. Minh Nguyệt không thể tin, chân cô cứng đờ vì bất ngờ và hoang mang, trong đầu lúc này là hàng đống câu hỏi.
Hoạt Bát bình tĩnh nhất, anh quan sát kẻ được gọi là Giáo Chủ Quang Minh giáo này. Sau khi nhận ra thứ gì đó, anh liền nhàn nhạt lên tiếng:
"Lai Gia Huấn, hiện đã đạt cấp Bán Nguyên Thần."
"Cái gì?" An Tĩnh bất ngờ.
"Làm thế nào mà tu vi của hắn lại tăng nhanh đến như vậy?" Dễ Tính thắc mắc kèm lo sợ. Thế lực của tà giáo đã lớn như thế thì đúng là nguy hại.
Minh Nguyệt lúc này thì chẳng còn tâm trí đâu mà lo những chuyện ấy. Cô nhìn chằm chằm vào cây bút trong tay Lai Gia Huấn, rồi lại ngẩng mặt lên chất vấn:
"Từ đâu ngươi có nó?"
Hắn không trả lời, chỉ điềm đạm mà ngắm nhìn cô, trong lòng nổi lên đôi chút hoài niệm.
Minh Nguyệt mất kiên nhẫn, lập tức kích động hét lên: "Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ngươi có nó? Ngươi bắt hồn phách sư phụ là có ý gì?"
"Đến lúc thích hợp thì con sẽ biết!" Hắn nhắm mắt đáp lời, xoay lưng dự tính rời đi.
"Đứng lại!" Minh Nguyệt kinh hô xông đến. Nhưng khi cô chưa kịp chạm vào đối phương thì một nhát chém không biết từ đâu xuất hiện, hướng về Minh Nguyệt mà chém tới. Cơ thể cô liền bật máu, bị đẩy lùi về sau, xuyên vào sâu bên trong một công trình đổ nát.
"Sư muội!" Mọi người đồng thanh hốt hoảng. Hoạt Bát nhanh chóng bay vào tìm kiếm Minh Nguyệt.
Bỗng lúc này, một tiếng cười với chất giọng cao ngất, không kém phần điệu đà vang lên:
"Ha ha ha! Làm tốt lắm đại huynh! Hôm nay đúng là thời cơ thanh trừ cả Thanh Linh phái!"
Kẻ vừa lên tiếng không ai khác chính là Lai Sát, Giáo Chủ Huyết Mạch giáo, em trai cùng cha khác mẹ với Lai Gia Huấn. Hôm nay hắn diện một bộ trang phục màu trắng viền hoa anh đào, môi đỏ má hồng, bàn tay vuốt ve sợi tóc, tư thế điệu đà nhìn không khác gì một thiếu nữ, trên tay còn cầm Mộc Cương Giáo trong Ngũ Hành Bảo vẫn đang phát quang.
"Lai Gia Huấn? Hoá ra ngươi và Huyết Mạch giáo đã hợp tác làm nên việc ti tiện này, hãm hại sư phụ ta." Dễ Tính tức giận mà rống.
Lai Gia Huấn không đáp lời, hắn nhìn chằm chằm Lai Sát, ánh mắt xẹt qua một tia giận giữ nhưng cũng nhanh chóng được thu hồi lại, nhàn nhạt giải thích:
"Hôm nay ta không đến để tiêu diệt Thanh Linh phái. Hồn phách Dương Thiên đã thu về, ta đi trước đây." Nói xong hắn ra hiệu mọi người lui quân.
"Đứng lại! Trả hồn phách sư phụ lại đây!"
Dễ Tính và An Tĩnh cùng xông lên. Ngay lập tức bị Lai Sát chặn đường, hắn nở một nụ cười quỷ dị mà phán:
"Nếu đại huynh không làm thì ta làm. Dẫu sao ta cũng đã đột phá Bán Nguyên Thần, nên thử xem sức mạnh này tới đâu!" Nói rồi tung một chiêu tất sát hướng về hai người.
Chiêu thức xé gió bay tới một cách điên cuồng, như tử thần cầm lưỡi hái xông đến đòi mạng. Bỗng một cái bóng tiến lên trước Dễ Tính và An Tĩnh, tung ra một đòn đánh khác làm triệt tiêu nó.
Đến khi dư chấn của sự va chạm dần biến mất, Thúc Hạo hiên ngang đứng thẳng mà mặt đối mặt với Lai Sát.
"Muốn diệt Thanh Linh phái, trước hết phải hạ được ta trước đã!" Giọng anh kiên quyết, mang một chút giận giữ trong đó.
Lai Sát nhìn Thúc Hạo một lượt từ trên xuống mà dò xét tu vi, ban đầu là bất ngờ, sau đó là cảm thấy thú vị. Hắn vuốt ve gương mặt đầy phấn của mình, đôi mắt si mê nhìn chằm chằm đối phương.
"Ôi mỹ nam! Chúc mừng ngươi! Bán Nguyên Thần luôn rồi nhỉ?"
Thấy bản thân thế cô, lại không kịp dẫn theo thuộc hạ trong giáo, Lai Gia Huấn thì đã chuồn mất, Thúc Hạo thì mạnh ngang ngửa hắn, Lai Sát đành bất đắc dĩ dẹp bỏ ý định hạ sát phái Thanh Linh vào lúc này. Đưa lưng lại với tất cả, hắn nói với giọng điệu ngông cuồng:
"Hôm nay xem như các ngươi may mắn! Đành hẹn cuộc chiến khác vào một ngày không xa vậy."
"Ta sẽ luôn chờ!" Thúc Hạo không chút nào yếu thế đáp trả.
"Hứ!" Trả lại một cái nhếch môi khinh thường, Lai Sát phất tay áo rồi phi thân bay đi.
Một lát sau thì Trưởng Thành cũng đến, An Tĩnh và Dễ Tính liền kể lại mọi chuyện đã xảy ra. Thúc Hạo nghe xong thì nhăn mặt trầm tư. Trưởng Thành một bên hỏi:
"Đại sư huynh! Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
"Trước mắt trị liệu cho những người bị thương trước đã!" Anh nhìn một lượt các đệ tử Thanh Linh mà nói. Bỗng An Tĩnh nhớ đến tình hình Minh Nguyệt gặp phải trước đó.
"Đúng rồi! Tiểu sư muội cũng đang bị thương."
"Tiểu Nguyệt đâu?" Thúc Hạo nghe vậy bèn hỏi.
Ngay sau đó, tiếng Minh Nguyệt liền vang lên từ trong đống đổ nát của công trình gần đấy: "Muội ở đây!"
Mọi người cùng nhìn lại, thấy cô toàn thân dính máu, gương mặt tái xanh đang được Hoạt Bát dìu dắt thì lo lắng chạy đến.
"Sư muội! Thương thế ra sao rồi?" Trưởng Thành kích động quan tâm hỏi.
"Vết thương không nặng lắm! Tịnh dưỡng vài ngày là có thể khỏi." Cô lắc đầu trả lời.
"Muội như vậy mà còn bảo không nặng sao? Để ta về điện đem thuốc trị thương đến." Dễ Tính trách móc mà nói.
Minh Nguyệt không nói tiếp, chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ. Bỗng cô nhớ ra điều gì đó, liền ngẩng mặt lên nhìn Thúc Hạo và mọi người.
"Phải rồi! Sư phụ..."
"Đã bị tên Lai Gia Huấn bắt đi hồn phách mất rồi!" An Tĩnh một bên khó chịu mà đáp.
Nghe thấy vậy, cô nhăn mặt, cắn chặt răng cúi đầu mà hối tiếc.
"Chuyện của sư phụ chúng ta sẽ bàn bạc sau! Bọn chúng chỉ bắt chứ không đánh tan hồn phách của người. Ta nghĩ ít nhất tạm thời sư phụ sẽ an toàn trong tay chúng." Thúc Hạo lên tiếng trấn an.
Tất cả nghe vậy thì chỉ đành bất đắc dĩ mà lắc đầu. Sau đó, mọi người chia nhau sắp xếp tất cả những người bị thương về nơi chữa trị. Minh Nguyệt cũng về lại Hậu Linh điện của mình tịnh dưỡng.
Đúng vào lúc ấy, cách nơi đó không xa, Cao Thiên Bá cùng vài người đang tìm kiếm những đệ tử Thanh Linh bị đánh bay đi nhằm đưa về phái trị thương. Bỗng nhiên, Thiên Bá phát hiện một nam nhân toàn thân đầy máu, tóc tai tán loạn, đang yếu ớt nằm trên mặt đất.
Thấy kẻ ấy không mặc trang phục đệ tử bổn phái, nhưng cũng không thuộc về tà giáo, hắn liền cẩn thận tiến đến, ngồi xuống kiểm tra. Bất ngờ nam nhân đó giơ tay lên nắm lấy hai vai Cao Thiên Bá, nhỏ giọng run rẩy mà cầu khẩn:
"Hãy... đưa ta... đi gặp... Hoàng... Thúc Hạo!"
"Ngươi muốn gặp Thượng Toạ làm gì? Bây giờ bổn phái đang gặp nạn, người không có thời gian cho ngươi đâu?" Thiên Bá hất tay hắn ra, kiên quyết từ chối.
"Nói với hắn tên của ta... Hắn chắc chắn sẽ đến!" Nam tử ấy vẫn cố sức đề nghị lần nữa.
"Vậy nói cho ta biết, ngươi tên là gì?"
Ngay sau đó, kẻ ấy liền tiếng ho khan dữ dội, không khỏi phun ra một ngụm máu, hít thở khó nhọc cất lời:
"Bất... Cư... Huyền... Ẩn."
----------