Hoán Tình Kiếp

chương 49: thánh thượng trở về

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ta là mẹ của con, tiểu Nguyệt!"

"Mẹ ta?" Minh Nguyệt nhìn người phụ nữ ấy thắc mắc.

"Xin lỗi! Nhưng tôi hiện tại không thể nhớ bất kì điều gì. Bà... thật sự là mẹ của tôi sao?"

Người phụ nữ ấy không đáp lời, liền một tay kéo cô bay đi.

"Không có nhiều thời gian đâu! Thứ Đó sẽ phát giác ra chúng ta sớm thôi?"

"Thứ đó?"

Người phụ nữ ấy không nhìn lại, tay mình vẫn nắm lấy tay Minh Nguyệt, kéo đi, từ tốn giải thích:

"Phải! Thực thể này chính là Thứ Đó. Không! Chính xác chỉ là "một phần" của Thứ Đó!"

"Nhưng thứ đó là gì mới được? Những gì bà nói tôi hoàn toàn không hiểu. Ít ra cũng phải nói tên nó ra chứ?" Minh Nguyệt mất kiên nhẫn. Nhưng bà ta vẫn từ tốn đáp:

"Khi con hồi phục ký ức. Con sẽ hiểu những gì ta nói thôi!"

Bỗng người phụ nữ ấy dừng lại trước một vách tường đen, đang phủ đầy thi thể người, mắt chăm chú quan sát một nam nhân trẻ trung đầy mỹ lệ. Thậm chí còn có đôi nét "xinh gái" hơn cả bà ta.

Minh Nguyệt cũng nhìn đến và đồng thời thấy quen thuộc. Nam nhân ấy cũng giống người phụ nữ này, đều có gương mặt đôi phần giống cô, như thể Minh Nguyệt chính là sự pha trộn giữa hai người họ vậy. Niềm tin với việc người phụ nữ ấy là đấng sinh thành càng tăng thêm.

Nghi ngờ thân phận vị nam nhân ấy, cô liền ngập ngừng, dò hỏi:

"Ừm... nếu tôi đoán không lầm... người này chính là cha tôi?"

"Phải!" Bà ta đáp, trong giọng còn mang chút nghẹn ngào.

Đưa tay lên sờ một bên má nam nhân đó, một giọt nước mắt rơi xuống, người phụ nữ ấy lại lên tiếng:

"Chàng và ta đã trải qua biết bao thử thách để đến với nhau. Nhưng bây giờ lại chia hai đường, mỗi người mỗi ngả."

Rồi bà ta lại nhìn Minh Nguyệt, quan sát kĩ cô từ đầu đến chân, nhẹ nhàng nói tiếp:

"Rất may, bọn ta đã có kết quả tình yêu là con. Con... có sự mạnh mẽ, điềm tĩnh của ta, lại mang nét dịu dàng, xinh đẹp của cha con. Mỗi khi nhìn thấy, ta lại không ngừng nhớ đến chàng."

Minh Nguyệt nghe thấy mà ngậm ngùi, cô tuy không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào ánh mắt ấy, cô phần nào hiểu được nỗi đau của đối phương.

Cúi đầu không dám nhìn thẳng, lại hơi nghiêng mặt qua một bên, Minh Nguyệt nhỏ giọng:

"Thứ lỗi! Tôi thật sự không thể nhớ được những chuyện xảy ra trước kia, không biết được giữa hai người đã gặp phải tình cảnh ra sao. Nếu điều đó vô tình làm tổn thương bà thì... tôi thành thật tạ lỗi!"

Người phụ nữ ấy nghe vậy liền nhíu mày, làm cô giật mình, không khỏi hoảng hốt lùi lại. Bất ngờ, bà ta đưa tay điểm lên trán Minh Nguyệt, cứ giữ ở đó, một luồng thần lực liền truyền vào đầu cô.

Sợ hãi, Minh Nguyệt tính gạt tay bà ta đi, nhưng khi vừa vận lực thì cảm thấy cơ thể như đang bị chế ngự. Lại nghe người phụ nữ ấy lên tiếng:

"Vô ích! Ta là một cận Nguyên Thần. Còn con... một Bán Nguyên Thần chưa trải qua Hồng Quang Trụ, thì không có khả năng chống lại đâu. Ở yên đấy!"

"Bà muốn làm gì tôi?"

Người phụ ấy lại tăng thêm cường độ, khiến kí ức Minh Nguyệt rơi vào sự xáo trộn, như thể nó vừa được giải phóng và đang tìm đường sắp xếp lại đúng vị trí ban đầu.

Trong cơn đau đầu, cô lại nghe thấy người phụ nữ ấy nói:

"Mỗi khi một Vong Trận bị vỡ thì người phá giải sẽ nhận lấy sát thương tương ứng đánh thẳng linh hồn và thể xác. Còn đối với Tưởng Trận thì nó sẽ ảnh hưởng lên kí ức cùng tinh thần. Chính vì thế, bất cứ ai phá bỏ được bảy bảy bốn mươi chín Vong Trận, thì kẻ đó sẽ bị phong ấn kí ức, nhằm thuận tiện hơn trong việc tiếp theo - phá huỷ chín chín tám mươi mốt Tưởng Trận và tiến nhập Nguyên Thần."

Vẫn tiếp tục tiến hành sắp xếp kí ức Minh Nguyệt, bà ta lại nói thêm:

"Nhưng ký ức của con ở thế giới kia là thứ vô cùng quan trọng đối với nơi này, cũng như đối với kế hoạch nghìn năm mà ta và cha con sắp đặt. Bây giờ, ta sẽ khôi phục lại mọi thứ. Con sẽ nhớ lại tất cả."

Lời vừa nói xong, một luồng sáng từ trán Minh Nguyệt bỗng chói loà, nó phát nổ cùng lan toả. Khi mọi thứ dịu lại, cơ thể cô liền thả lỏng, cúi đầu thở gấp. Lúc này, người phụ nữ ấy mới từ từ khuynh người về trước, nhẹ giọng thăm dò:

"Minh Nguyệt... con bây giờ thế nào?"

Cô ngẩng mặt lên, hai hàng chân mày nhíu lại mà nhìn bà ta, cùng cặp mắt khép hờ, con ngươi co rút, mập mờ cất tiếng:

"Làm sao... bà biết được chuyện đó?"

Nghe được lời ấy, thầm đoán rằng mình đã thành công, người phụ nữ liền nở một nụ cười hài lòng. Khi dự định cất lời giải thích thì bỗng không gian chấn động. Minh Nguyệt cùng người phụ nữ ấy đành tạm gác mọi chuyện sang một bên.

"Có phải là Thứ Đó không?" Minh Nguyệt dò hỏi.

Bà ta đáp:

"Phải! Nó phát hiện ra chúng ta rồi!"

Nói xong, liền dùng Hồi Vọng thi phép, đoạt lại thân xác người nam tử đang bị chìm trong vách tường tối.

Hai người cùng một xác, dự định rời đi thì Minh Nguyệt bỗng gọi lại:

"Khoan đã!"

Cô nhìn chằm chằm vào một thân xác khác đang bị đông cứng nằm ở một góc. Người đó rất quen mắt, liền thi triển phép làm tan chảy tảng băng. Đến khi gương mặt kẻ đó hiện rõ, Minh Nguyệt cả kinh:

"Tam sư huynh?"

Không chần chừ, cô lập tức lao đến, bế lấy vị "tam sư huynh" của mình. Nhìn thân xác còn chút hơi ấm ấy mà thắc mắc:

"Tại sao huynh ấy lại vào đây?"

"Nguyệt nhi! Mau rời khỏi đây thôi!" Người phụ nữ gọi lại.

Cả hai cùng xông ra khỏi khe hở chật hẹp, trở lại vùng không gian có thể xem là "ngôi mộ thần thú" trước đó.

Thứ Đó lại tung ra hàng loạt sợi xích cùng thần khí, đồng loạt tấn công. Minh Nguyệt vốn đã thử sức với chúng, cũng nhận ra mình vô phương chống đỡ. Lúc này, mọi việc đều trông cậy cả vào "người mẹ mới nhận thức" có tu vi cận Nguyên Thần này lo liệu.

Và quả thật cô không nhìn lầm người.

Bà ta rất dễ dàng dùng Hồi Vọng đẩy lùi hàng trăm cho đến hàng vạn các món thần khí có sức mạnh tương đương Ngũ Hành Bảo, Minh Nguyệt liền trở nên an tâm. Cô nhìn đến vị "tam sư huynh" trên tay của mình, lại hướng bà ta hỏi:

"Chúng ta làm thế nào để trở lại Vong Tưởng Thời Không?"

"Vô ích! Đã vào nơi này thì không bao giờ thoát ra được." Bà ta liền đáp.

"Cái gì? Nhưng lỗ hổng không gian kết nối với thế giới bên ngoài đang ở đó..."

Đẩy lùi một lúc mười thần khí đang lao đến, người phụ nữ ấy mới quay lại, gấp gáp đề nghị:

"Không cần! Mở lại lỗ hổng trực tiếp ở đây đi!"

Minh Nguyệt gật đầu đáp ứng, lập tức thi phép nhằm phá vỡ ngăn cách không gian, cố gắng kết nối đến Hậu Linh điện của mình. Đáng tiếc, nơi này như đang cố ngăn cô lại, lỗ hổng được tạo ra liên tục bị ép khép vào, không tài nào thực hiện được.

"Tập trung. Dùng sức. Thứ Đó đang tìm cách ngăn cản chúng ta trở lại." Người phụ nữ hối thúc, tay thì vẫn điên cuồng vẫy Hồi Vọng chống đỡ khắp bốn phía.

Minh Nguyệt lại cố hơn nữa, cô liên tiếp vận lực đến run rẩy cả bàn tay. Nhưng cơ thể chỉ vừa mới tỉnh dậy sau khi chìm trong vách tường tối ấy, chưa kể tu vi của cô chỉ mới tính là cận Bán Nguyên Thần, chưa trải qua Hồng Quang Trụ, việc phá huỷ ngăn cách không gian bên trong một thực thể như Thứ Đó là hoàn toàn quá sức.

Một lỗ hổng không gian được tạo ra, Minh Nguyệt có thể thấp thoáng thấy được cảnh trí bên trong Hậu Linh điện của mình. Nhưng khi nó được mở rộng bằng một nắm tay thì lại bị ép về kích thước nhỏ như hạt đậu.

Người phụ nữ kia lúc này cảm thấy thần lực của mình suy giảm đáng kể. Thân xác bà ta đã bị Thứ Đó ăn mòn tu vi suốt mấy nghìn năm nay, muốn linh hồn hoàn toàn liên kết hoàn hảo với thể xác thì bốn mươi năm vẫn là quá ngắn.

Chưa kể Thứ Đó ở đây tuy chỉ là một phần sức mạnh nhỏ của bản thể thật đang bị phong ấn, nhưng nó cũng quá cường đại để có thể chống đỡ chứ đừng nói tiêu diệt.

Quan sát thấy hàng trăm vạn thần khí đang lao đến, lại thấy Minh Nguyệt loay hoay chưa thể mở ra lỗ hổng không gian. Người phụ nữ liền một tay ngăn chặn tấn công, một tay truyền thần lực vào Minh Nguyệt, tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Tức thì, lỗ hổng được mở to, đủ kích thước cho ba người trưởng thành qua lọt. Minh Nguyệt từ đó cũng kiệt sức.

Khi người phụ nữ muốn tiến lên đỡ lấy cô, thì bỗng bà ta liền bị luồng khí đen của Thứ Đó bắt lấy, hàng loạt sợi xích cũng theo đó mà xông đến trói chặt. Không còn đường thoát, người phụ nữ liền ném xác vị nam nhân về phía Minh Nguyệt, khiến cô hốt hoảng đỡ lấy và nhận ra "người mẹ vừa nhận thức" đang gặp nguy.

Minh Nguyệt muốn bay đến giúp đỡ thì cô cùng hai người nam nhân đột ngột bị vây kín trong một vùng kết giới mạnh mẽ.

Không ai khác làm việc đó ngoài người phụ nữ ấy, nhằm ngăn chặn ý định lại gần của Minh Nguyệt. Vùng vẫy khỏi vài sợi xích, đưa một tay đang nắm Hồi Vọng ra, bà ấy vội vàng dặn dò:

"Nguyệt nhi! Hãy tìm hồn phách của cha con. Chàng sẽ cho con biết mọi chuyện cũng như việc cần làm!"

"Còn bà thì sao? Hãy để tôi giúp!" Minh Nguyệt hỏi lại, trong lúc cố gắng phá bỏ kết giới.

"Con chưa đủ sức chống lại nó đâu. Hãy sống sót cho đến khi..." Đột ngột, người phụ nữ bị một thanh kiếm đâm xuyên ngực từ đằng sau ra, khiến bà hét lên: "Aaaa!"

Minh Nguyệt trông thấy thì hốt hoảng kinh hô:

"Không!"

Cắn lưỡi cố kìm nén cơn đau, lại nhớ đến một việc quan trọng khác, bà ta liền hướng Minh Nguyệt, nói:

"Hãy quên Ngọc Linh đi! Con... không thuộc về thế giới đó!"

Minh Nguyệt đang cố phá vỡ kết giới, nghe câu nói ấy thì đột ngột dừng tay, tâm tình rối loạn. Bà ấy vừa gợi lại hình ảnh đau thương nhất mà cô muốn quên đi. Hình ảnh người cô yêu vừa sa vào vòng tay yêu thương của kẻ khác.

Thấy Minh Nguyệt thất thần, tâm người phụ nữ chợt nhói đau, nhưng đây là việc bà nên làm. Bởi chỉ có quên đi, nữ nhi của bà mới có thể nhận định đúng "tình kiếp" của mình.

Một tay đẩy lùi kết giới về phía lỗ hổng không gian, lại ném Hồi Vọng đi cùng. Người phụ nữ dần chìm vào luồng khí hắc ám. Minh Nguyệt tâm tình đang buồn phiền cũng chợt nhận ra khác lạ, khi quay lại thì chỉ kịp nhìn thấy hình bóng đang mờ dần đằng sau lỗ hổng, người mẹ mà cô vừa nhận thức giờ đây lại phải chia lìa.

"Không! Đừng mà!" Minh Nguyệt hét lên, đưa tay với tới, lại chạm vào lớp kết giới bao bọc, một giọt nước mắt liền chảy dài trên má.

Hai người, hai bên vùng không gian, cách nhau chỉ một lỗ hổng đang dần đóng lại, Minh Nguyệt giọng đong đầy đau xót, kêu vang:

"Mẹ..."

Bên trong Thứ Đó, âm thanh truyền đến tai, trước khi hoàn toàn bị nuốt chửng, người phụ nữ liền nở một nụ cười, thâm tâm tràn đầy hạnh phúc.

"Cuộc sống này... ta còn mong gì hơn!"

----------

Minh Nguyệt rời khỏi Vong Tưởng Thời Không, xuyên qua lỗ hổng cùng hai người nam nhân, một nâu, một xám. Kết giới cũng biến mất, cô lại nhập vào thể xác đang tĩnh toạ giữa hồ nước.

Cơ thể liền ngã khuỵ, nôn ra một ngụm máu, tay chân rã rời, tâm tình lâm vào tuyệt vọng. Hai nỗi đau vừa phải gánh chịu cùng lúc: một từ người con gái mình yêu, một từ đấng sinh thành vừa nhận thức.

Nằm sấp run rẩy, cô khóc không ngừng. Bên cạnh đấy, thân xác vị "tam sư huynh" theo cô trở ra cũng đột nhiên chấn động mạnh.

Sau đó, giữa bầu trời Thanh Linh phái, trên đỉnh của Hậu Linh điện, nhiều đám mây đen kéo đến, âm u và xoáy điên cuồng, báo hiệu cho sự xuất hiện của Hồng Quang Trụ.

Thúc Hạo đang bàn việc với tứ sư đệ trong Thiền điện. Nhận ra điều khác thường, lập tức ra ngoài quan sát, thấy Hồng Quang Trụ đánh xuống, anh liền nở một nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy:

"Tiểu Nguyệt, muội cuối cùng cũng quay lại..."

An Tĩnh kế bên tâm tình không thể nào hạnh phúc hơn. Hắn không ngờ Minh Nguyệt lại một lần nữa lập nên kỳ tích.

Trưởng Thành đang cùng Ngữ Yên dạo chơi, hắn cũng nhận ra sự trở lại của Minh Nguyệt, liền dắt nhau phi thân về phía Hậu Linh điện.

Hoạt Bát ở Song Linh điện, đang trao đổi với Kiều Nguyệt về việc cô muốn nhận Kiều Anh và Tiên Thiên làm đệ tử. Nhưng cả bốn người còn chưa bàn xong xuôi thì Hồng Quang Trụ như đánh tan mọi việc, khiến họ lập tức gấp rút cùng nhau hướng về nơi ấy.

Bên cạnh đó, Dễ Tính ở Lư Linh điện lại là người hoang mang nhất. Ngoài sự hiện diện của Minh Nguyệt, hắn còn nhận ra sự xuất hiện của một người khác. Rất quen thuộc.

Sự kiện ấy chấn động toàn bộ mọi người trên dưới Thanh Linh phái. Ai nấy đều không tin nổi vào mắt mình. Không ngờ sau năm nghìn năm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng xuất hiện người thứ hai nghiêm luyện thành công, an toàn rời khỏi Vong Tưởng Thời Không đầy hung hiểm. Còn lập kỷ lục người đột phá Bát Pháp nhanh nhất tự cổ chí kim, khi cô chỉ mất một trăm bảy mươi năm tu luyện từ Nhập Môn đến Bán Nguyên Thần.

Huyền Ẩn cách Thanh Linh phái chừng trăm dặm, ở tại một mật cốc hoang sơ, đối diện là một kẻ mặc áo đen che kín mặt đang quỳ dưới đất, tay nâng một lá thư được bao bọc trong tấm bìa da màu xám. Huyền Ẩn nhận lấy thư tín từ kẻ ấy, đọc từ đầu đến dòng cuối của bức thư, tại chữ ký ghi danh tính người viết, hắn tránh không khỏi thở dài.

Nhìn lại về phía sau, nơi Hồng Quang Trụ đang sừng sững dựng đứng, tâm tình đầy tiếc nuối, nhàn nhạt hỏi:

"Không thể... trì hoãn tầm vài canh giờ hay sao?"

Kẻ mặc áo đen nghe thấy, liền chắp tay khẩn cầu:

"Thiếu chủ. Không thể. Mong ngài hãy sớm về Mạnh gia!"

Thở hắt ra một hơi, Huyền Ẩn lắc đầu bất đắc dĩ. Gấp lại lá thư tín, thi phép đốt nó thành tro, rồi hắn cùng gã hắc y nhân rời đi trong âm thầm.

Bên trong phòng, Kim Yến và Bạch Vân cùng nhận ra sự biến đổi, lập tức nhìn ra ngoài cửa. Thấy hướng Hậu Linh điện đang chiếu xuống Hồng Quang Trụ. Cả hai liền nhận ra đó là gì.

Bạch Vân vui vừng thét lên:

"Mẹ Yến, là mẹ Nguyệt đó! Mẹ ấy thành công rồi!"

Kim Yến không nói nên lời, cô lấy hai tay che miệng mình nức nở, đôi mắt ửng đỏ và rơi lệ. Nhưng đó không còn là những giọt nước mắt của u sầu hay nhung nhớ, mà là những giọt nước mắt rơi sau bao năm chờ đợi cùng hi vọng.

"Chị Nguyệt... cuối cùng thì... chị cũng trở về..."

Bạch Vân thúc giục, Kim Yến liền lau nước mắt, gật đầu, thay lại bộ trang phục tím thuộc Thanh Linh phái. Chị Nguyệt đã về, cô không cần phải tiếp tục ăn mặc như chị ấy để tưởng nhớ nữa. Sau đó, Kim Yến tức tốc chạy về hướng Hậu Linh điện, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

----------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio