Từ chối kịch bản kia xong, rất nhanh thị thực đi Anh đã được thông qua. Một tuần sau visa được đưa đến, Thịnh Dã vui sướng, lại nhận ra đây là lần đầu tiên mình ra nước ngoài. Chuyến đi đầu tiên đến nước ngoài, là cùng Đàm Trận.
Cậu tìm Tây Viện xin nghỉ tháng, Tây Viện vừa nghe cũng trợn tròn mắt: “Sao đột nhiên em lại muốn nghỉ lâu như vậy?”
Thịnh Dã dựa theo lời Đàm Trận dạy, không nói lý do mà hỏi ngược lại trước: “Chị Tây Viện, sắp tới em có hoạt động gì rất gấp không?”
Tây Viện suy nghĩ một chút: “Cái đó hình như không có…”
Thịnh Dã liền nói: “Vậy chị cho em nghỉ một tháng đi, chủ yếu là… thời gian trước em quá mệt mỏi, luôn cảm thấy tức ngực khó thở, em muốn nghỉ ngơi cho tốt.”
“Tức ngực khó thở?” Tây Viện lập tức lo lắng, “Chuyện gì xảy ra sao? Em đến bệnh viện chưa?”
“Em đã đến bệnh viện rồi, không có gì đáng ngại. Bác sĩ nói có thể là em quá mệt mỏi thành ra như thế.” Thịnh Dã tiếp tục nói dối.
Tây Viện không nói hai lời lập tức cho cậu nghỉ: “Vậy được, em không cần nghĩ gì nữa hết. Cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, có việc gì thì chị sẽ lùi về sau cho em.”
Lúc ra khỏi văn phòng, Thịnh Dã rất vui vẻ, nhưng lại có chút chột dạ nho nhỏ quay đầu nhìn Tây Viện bận rộn trong văn phòng.
Xin lỗi nha chị Tây Viện, nhưng chuyến đi này thực sự rất quan trọng với em!
Đầu tháng , bọn họ vượt đại dương xa xôi đến Anh. Đàm Trận đến trước cậu ngày, đã đặt khách sạn xong. Lúc Thịnh Dã đến sân bay Heathrow đã là h đêm, Đàm Trận ra đón cậu.
Cậu cho là Đàm Trận sẽ ở ngoài sân bay chờ cậu, nên lúc kéo valy ra nhìn thấy Đàm Trận đứng chờ cậu ở đại sảnh, Thịnh Dã quả thực có chút ngoài ý muốn. Đàm Trận đeo kính, đi lên muốn nhận lấy valy của cậu, Thịnh Dã cười: “Không cần đâu anh, anh làm như em là con gái vậy.”
Đàm Trận liền thu tay lại, nhét tay vào túi áo khoác. Anh mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu đen, quàng khăn lông kẻ sọc, ánh mắt đằng sau khẩu trang cong cong đánh giá cậu: “Thì cảm giác em rất yếu đó.”
“Chỗ nào yếu chứ, anh đừng có mà cao hơn em phân là phân biệt đối xử em!”
Đàm Trận vừa đi cùng cậu vừa nói: “Xuống taxi cần anh bế, bị ảnh vệ phản bội thì khóc, lái xe còn muốn anh lùi xe giùm.”
Thịnh Dã dở khóc dở cười: “Sao anh không nói em tắm còn muốn anh chà lưng giúp luôn!”
Đàm Trận sửng sốt, mới giật mình cười: “Anh còn nghĩ là em đang đề nghị thật lòng đấy!”
Thịnh Dã ngẩng đầu nhìn Đàm Trận, cậu cũng không hiểu Đàm Trận nói thế là cố ý hay vô tình trêu chọc mình. Nếu là cố ý, vậy thật sự quá lợi hại rồi.
Đàm Trận đáp lại cậu một nụ cười đơn thuần, Thịnh Dã đỏ mặt thu hồi tầm mắt. Được rồi, là vô tình, chỉ trách phế liệu trong đầu em hơi nhiều…
là /màu vàng/ ý chỉ những ý nghĩ đen tối, +
Sân bay trống trải mà sáng ngời, Đàm Trận đi bên cạnh cậu. Người qua lại bốn phía, bọn họ lại có thể thân mật sóng vai như vậy, Đàm Trận đang hỏi cậu có đói không, có muốn ăn gì gần đó không, Thịnh Dã quả thực có hơi đói, nên gật gật đầu.
Xung quanh đều là người, nhưng đều là những người không quen biết, lần đầu tiên cậu cảm thấy thả lỏng như vậy.
Lúc đi ăn cơm ở nhà hàng, Đàm Trận tháo khẩu trang xuống, trong phòng ăn ngoại trừ người còn có mấy người nước ngoài mũi cao mắt sâu, mà người vừa ăn vừa nói chuyện giống như một đôi tình nhân rất đỗi bình thường. Thịnh Dã nhìn Đàm Trận thái bít tết, tướng tá của anh có sâu hơn người châu Á phổ thông một chút, lại đeo một gọng kính cổ điển kiểu châu Âu, khĩ anh rũ mắt xuống thật sự là tuyệt trần: “Anh vừa mới từ cung điện Buckingham đi ra sao?” cậu hỏi.
Đàm Trận ăn một miếng bít tết, không hiểu ý của cậu, vẻ mặt mờ mịt.
Thịnh Dã liền thành thật cúi đầu ăn của mình, nghĩ thầm, ai nha, đáng yêu quá đi mất, bộ dáng mơ mơ màng màng kia…
Lúc rời khỏi sân bay, gió lạnh ập tới. Thịnh Dã không ngờ lại lạnh như vậy, rụt bả vai lại. Đàm Trận dừng chân, cởi khăn quàng của mình ra quấn quanh cổ cậu. Thịnh Dã một tay kéo valy, tay kia nắm tay Đàm Trận, mười ngón tay đan xen với anh. Hai người đứng ở ven đường, dưới làn gió lạnh chờ taxi.
Nơi họ đến không phải khách sạn, Đàm Trận đặt một homestay trên AIRBNB, taxi dừng dưới một ngôi nhà bốn tầng phong cách cổ điển bên đường. Thịnh Dã đi theo Đàm Trận xuống xe, một đường nhìn cái gì cũng ngạc nhiên, đi vào cửa căn hộ, cậu nhìn thấy ở bên phải là tay vịn cầu thang được chạm trổ, đang muốn hỏi phòng ở tầng mấy. Nghĩ thầm cũng may trong valy chỉ có quần áo, không quá nặng, đã thấy Đàm Trận đi thẳng đến phía trước, mở ra một cánh cửa nhỏ bên cạnh cầu thang, bên trong cửa là một cánh cửa lưới sắt màu đen: Đúng là loại thang máy kiểu cũ chỉ có thể nhìn thấy trong phim.
Thịnh Dã mang vẻ mặt lạ lẫm đi vào thang máy. Diện tích rất nhỏ, vừa đủ cho hai người bọn họ đứng. Ngoại trừ phím bấm trên bảng điều khiển, cả thang máy đều là gỗ. Đàm Trận chờ cậu đi vào, đang muốn kéo cửa kéo lên Thịnh Dã vội vàng nóng lòng muốn thử “Để em để em”, cửa lưới tản nhiệt màu đen “rắc rắc” kéo lên, lại hứng trí bừng bừng hỏi Đàm Trận: “Tầng mấy thế anh?”
Đàm Trận không ấn, nhường cho cậu: “Tầng .”
Thịnh Dã trịnh trọng ấn tầng, nhìn thang máy chậm rãi đi lên từng tầng. Đến nơi, ngay cả valy cậu cũng quên mang theo đã vội vã kéo cửa lưới tản nhiệt kia.
Đàm Trận buồn cười, đứng sau cậu gọi: “Em không cần đồ đạc sao?”
Thịnh Dã mới nhớ ra quay đầu kéo valy, Đàm Trận giúp cậu nâng valy lên, quay đầu đóng hai cửa thang máy, nói với Thịnh Dã: “Nếu em không đóng, khách phía dưới ấn thang máy nó sẽ không nhúc nhích được.”
Thịnh Dã gật đầu: “Em hiểu em hiểu”, còn vỗ ngực, “Đã ghi nhớ kỹ rồi!”
Mỗi tầng căn nhà có ba phòng, phòng của họ ở cuối hàng lang. Mở cửa ra, Đàm Trận ấn bật đèn bên cạnh cửa, trong tay anh còn cầm chìa khóa. Thịnh Dã đánh giá căn hộ không lớn trước mắt, rèm cửa sổ bằng lụa trắng, bàn gỗ lim cổ điển, đồ sứ trên bàn, hoa quả trong đĩa, khung tranh trên tường, còn có cả tủ lạnh nhỏ dán đầy giấy…
Phòng khách còn có một ban công lớn, Thịnh Dã đẩy cửa ra ngoài, có thể nhìn thấy toàn bộ đường phố. Đây rõ ràng là lần đầu cậu đến đây, nhưng lại có cảm giác như được về nhà.
“Ở đây còn thoải mái hơn ở khách sạn, em thích kiểu căn hộ này!” cậu quay đầu lại nói.
Đàm Trận cười, đặt chìa khóa phòng lên tủ gỗ lim bên cạnh: “Anh biết.”
Cũng từng lo lắng mình mới đến nơi đất khách quê người, lại là căn hộ xa lạ có thể bị mất ngủ hay không, nhưng đêm đó Thịnh Dã ngủ rất ngon, ngủ hẳn đến hừng đông. Buổi sáng bị tiếng hát dưới tầng đánh thức.
Trên đường không biết là ai đang hát rong, tiếng đàn guitar coi như không tệ, nhưng người hát thật sự rất không ổn. lúc này Đàm Trận dã dậy, uống cà phê ở ban công phòng ngủ, Thịnh Dã vùi đầu dưới gối, phát ra tiếng rên rỉ ngái ngủ: “Sao lại khó nghe như vậy…”
Khó nghe thì khó nghe, người anh em này thế mà một hơi hát liền tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ, trên đường còn không ngừng nói cảm ơn. Lúc ăn sáng, Thịnh Dã buồn bực hỏi Đàm Trận: “Chẳng lẽ là do vấn đề của em ư, người London cảm thấy như thế là dễ nghe?”
Đàm Trận nghe xong: “Không phải vấn đề tại em, quả thật là không dễ nghe lắm.”
Thịnh Dã nhìn chằm chằm gương mặt hoàn mỹ không tì vết của Đàm Trận dưới ánh mặt trời, nghĩ đến cái gì, phốc bật cười.
Đàm Trận bất đắc dĩ buông ly cà phê xuống: “Em cười gì chứ?”
“Em biết vì sao hát khó nghe như vậy lại được nhiều người cổ vũ rồi.” Thịnh Dã nói xong liền chột dạ cúi đầu uống cà phê.
Đàm Trận khẽ nhíu mày, hiểu được, cũng không biết nên tức giận hay không: “Em đang nói anh đấy à?”
“Nào có,” Thịnh Dã mặt mày hớn hở, “Ý em là, vốn dĩ em cảm thấy người kia hát rất ồn ào, nhưng em nghĩ, nếu người đang hát ở đó là anh, vậy chẳng phải rất xịn xò à? Em làm gì có tư cách chê ầm chê ĩ chứ, em còn hận không thể ôm anh hôn anh cơ mà!”
Đàm Trận chăm chú nhìn cậu, cuối cùng đứng lên, tay trái cầm tách cà phê, tay phải giơ lên. Thịnh Dã vội trốn về sau, Đàm Trận chỉ vỗ đầu cậu, để lại một câu “Em thắng” rồi xoay người đi vào bếp.
Thịnh Dã ngồi trên bàn hét lên: “Cứ để đó được rồi, lát em rửa cho anh yêu!”
Không biết Đàm Trận đang làm gì, đống bát đĩa phát ra tiếng “ầm ầm”.
Chiều hôm đó, họ đến tòa thị chính địa phương, quá trình nộp đơn xin kết hôn rất khác với những gì Thịnh Dã tưởng tượng. Thậm chí còn phải trải qua “thẩm vấn”. Cậu được một nhân viên đưa vào căn phòng nhỏ, họ hỏi cậu “sinh nhật vị hôn phu của bạn”, “nghề nghiệp vị hôn phu của bạn”, “thành viên trong gia đình vị hôn phu của bạn”, còn hỏi cả nghề nghiệp của chị Đàm Thiên. Bởi vì tiếng Anh của cậu không tốt bằng Đàm Trận, nghe câu được câu chăng, lăn qua lộn lại gần tiếng đồng hồ mới xong, cũng may không xảy ra sơ sót gì. Chỉ có lúc hỏi địa chỉ Đàm Trận, lúc đầu cậu trả lời là quận Lam Điền, nhân viên công tác ngẩng đầu nghi ngờ nhìn cậu, cậu mới giật mình, lập tức nói là sơn trang Phú Sơn.
Lúc đi ra Đàm Trận đã ngồi bên ngoài chờ cậu, Thịnh Dã trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Em cảm giác như mình là một tên tội phạm vậy.”
Đàm Trận đứng dậy cười: “Tội phạm trộm trái tim anh đấy!”
“Anh Đàm Trận…” Thịnh Dã không chịu nỗi, có thể đừng…
“Được rồi được rồi, không trêu em nữa.” Đàm Trận nhỏ giọng nói, giống như một chú mèo lớn nhận sai.
Lúc rời khỏi tòa thị chính, Thịnh Dã hỏi: “Làm sao anh biết địa chỉ nhà em?” thông tin cụ thể kiểu nhà số bao nhiêu, hình như vậy chưa từng nói qua với Đàm Trận.
Đàm Trận bảo: “Lúc em đưa hồ sơ cho anh, anh đã xem qua rồi.”
“Xem qua liền nhớ kỹ ạ?”
Đàm Trận: “Nhớ một chút.”
Thịnh Dã uể oải nói: “Vậy sao anh không bảo em trước một chút…”
Đàm Trận áy náy cười: “Anh cũng không biết còn có quy trình này.”
“Lỡ như em nói sai cái gì, hai chúng ta kết hôn không thành thì thật xấu hổ.”
Đàm Trận thoáng không nói gì, đi được một đoạn anh mới mở miệng: “Thật ra lúc anh ngồi ngoài chờ em cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.”
Thịnh Dã nhớ lúc cậu vừa đi từ trong phòng ra, thấy Đàm Trận ngồi trên ghế dài, khom lưng cúi đầu, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai bàn tay một mực xoa vào nhau.
Anh ấy thực sự rất lo lắng.
Cậu nắm lấy tay Đàm Trận, vuốt vuốt: “May mà em không phụ lòng anh! Fiancé!”
Hai người nhìn nhau cười.
Thật ra khi được hỏi những vấn đề kia, tuy rằng nghe hiểu có hơi vất vả, nhưng tiếng Fiancé kia thật sự quá động lòng.
Kiểm duyệt kết hôn còn phải chờ một thời gian, người nhân dịp này đi dạo khắp nơi, đến cung điện Bukingham, Bảo tàng Anh, công viên Hyde, tháp London, ngoại trừ phố người Hoa, gần như nơi nào họ cũng đến.
Bất kể đi đâu, lúc trên đường họ đều nắm tay nhau. Thịnh Dã cảm thấy mình đang được Đàm Trận dắt đi, hình như chưa bao giờ cậu hỏi Đàm Trận đi đâu, cứ như thế đi từ nơi này sang chốn nọ, ẩn mình trong đám đông, giống như chỉ là đang dạo chơi giữa thế gian, hết thảy phong cảnh trong mắt đều là tùy duyên mà thấy.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời chiếu rọi sáng bừng. hôm qua trời mưa, mặt đường có chút ẩm ướt, đang đi Đàm Trận dừng lại, Thịnh Dã cũng dừng theo. Bọn họ đang ở một con phố cũ, Đàm Trận nhìn cậu, cười: “Em không hỏi anh chúng ta đi đâu à?”
Thịnh Dã cũng cười nhìn anh: “Đi đâu cũng được hết.”
Đàm Trận nhìn sang cửa hàng bên cạnh, nói: “Vậy đi thôi.”
Thịnh Dã đi theo anh, mới thấy đó là một cửa hàng trang sức hàng đầu.
Bước vào cửa hàng, nhân viên đi ra đón tiếp. Thịnh Dã đứng ở đại sảnh xa hoa, tim đập thình thịch, nghe Đàm Trận dùng tiếng anh trao đổi với đối phương trong chốc lát, sau đó nhân viên dẫn họ vào trong, một lát sau lấy ra một hộp nhung nhỏ màu đỏ, cùng với giấy chứng nhận. Mở hộp ra, bên trong là một đôi nhẫn cưới.
Kiểu dáng chiếc nhẫn rất đơn giản, mặt trên khảm một vòng kim cương nhỏ. Đàm Trận lấy nhẫn trong hộp ra, dưới ánh đèn chùm thủy tinh, hai chiếc nhẫn rạng rỡ trên tay anh, Thịnh Dã thoáng nhìn thấy chữ bên trong, là TZ và SY.
Tên viết tắt bằng tiếng anh của Đàm Trận /Tan Zhen/ và Thịnh Dã /Sheng Ye/
“Em có muốn thử xem không?” Đàm Trận quay đầu hỏi cậu.
Thịnh Dã chưa hoàn hồn lại, ngơ ngác giơ tay lên lấy nhẫn, giữa chừng lại thu tay về: “Hay là… để đến lúc đó hãng đeo đi anh.” Lúc nói lời này giọng cậu có hơi run, giống như bị sự run rẩy này kiểm soát, “Chắc em đeo vừa thôi, rất vừa…”
Trong lòng cậu len lén nghĩ, nếu đeo chật thì sẽ giảm cân, còn nếu lỏng cậu sẽ tăng cân. Cậu nguyện ý vì nó mà gọt đẽo bản thân mình cho vừa vặn.
Đàm Trận không nói gì, gật đầu. Sau đó anh đặt nhẫn về hộp, thật lâu sau mới nói: “Anh gửi cho bọn họ chiếc nhẫn sao băng kia.”
Cho nên không có gì là không vừa hết, chàng hoàng tử đang cầm chiếc giày bị đánh rơi đi tìm ý trung nhân của mình.
Nhân viên bán hàng mỉm cười đóng gói chiếc nhẫn và các giấy tờ chứng nhận có liên quan, đưa cho Đàm Trận. Nhân viên nhìn anh, hỏi một cách thân thiện: “Are you an actor? You’re so handsome, I might have seen you somewhere.” [Có phải anh là diễn viên không? Nhìn anh rất đẹp trai, có vẻ tôi đã từng nhìn thấy anh ở đâu đó.]
Đàm Trận trả lời với nụ cười lịch sự: “That maybe someone else.” [Chắc là người nào đó khác rồi.]
Nhân viên nữ cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Happy wedding.” [Tân hôn vui vẻ.]
Thịnh Dã đáp lại lời chúc phúc, cậu sẽ nhớ rõ nhân viên nữ tóc vàng này, nhớ rõ cô là người đầu tiên nói với họ, tân hôn vui vẻ.
Khi kỳ nghỉ trôi qua được ba ngày, cuối cùng họ cũng nhận được giấy đăng ký kết hôn. Ngày đến tòa thị chính chính thức kết hôn, Đàm Trận mời hai người chứng hôn cho họ, là vợ chồng chủ nhà trọ. Chủ nhà, bà Dorothy – một nhiếp ảnh gia, và chồng bà, ông Peter – giáo viên toán trung học.
Quá trình nghi lễ rất đơn giản, nhưng rất trịnh trọng. Khi chủ hôn hỏi có ai phản đối hôn nân của hai người không, Thịnh Dã vẫn nghĩ đến những tiếng nói phản đối nơi bên kia đại dương, nhưng ở đây, không một ai phản đối họ, bầu không khí trong giáo đường trang nghiêm, bình thản, an tĩnh. Chỉ có chủ hôn, người ghi chép và hai người chứng hôn, trên mặt mỗi người đều là nụ cười chúc phúc.
Dưới sự dẫn dắt của chủ hôn, bọn họ thề với nhau. Thịnh Dã đã không còn nghe rõ ông đang hỏi gì nữa rồi, cậu chỉ còn nhìn thấy Đàm Trận, chỉ còn nghe thấy Đàm Trận trả lời “I do”. Đàm Trận nói lần “I do”, thần tượng cao lớn đẹp trai của cậu, người yêu dịu dàng săn sóc cậu, người sẽ trở thành bạn đời cùng nhau trải qua tháng ngày sau này với cậu, anh mặc bộ âu phục màu đen được đặt may, đẹp trai đến mức khiến tim cậu sôi trào.
Bọn họ trao nhẫn cho nhau, Đàm Trận đeo cho cậu chiếc nhẫn được thiết kế kia, nó vô cùng phù hợp, một đường đeo vào, vòng lấy ngón tay của cậu.
Bà Dorothy chụp ảnh họ, chồng bà dùng điện thoại ghi lại cho họ. Chủ hôn mỉm cười chúc mừng họ, thông báo họ có thể hôn nhau.
Thịnh Dã chưa bao giờ tưởng tượng được, có một ngày cậu có thể hôn Đàm Trận dưới sự chứng kiến của người khác. Trên giấy đăng ký kết hôn của họ, có chữ ký của chủ nhà Finch, chứng minh hai người đã trở thành bạn đời hợp pháp.
Finch là họ của vợ chồng bà Dorothy và ông Peter.
“Sheng Ye, do you take Tan Zhen to be your husband anh share your life with him?”
[Thịnh Dã, con có bằng lòng để Đàm Trận trở thành chồng của mình, cùng chia sẻ cuộc sống sau này với cậu ấy không?]
“Do you profort anh care for him at all times?”
[Con có bằng lòng quan tâm và chăm sóc cậu ấy mọi lúc không?]
“Do you prowith Tan Zhen, anh faithful for him?”
[Con có bằng lòng ở bên cậu ấy, nguyện suốt đời chung thủy với cậu ấy không?]
Liên tiếp mấy đêm liền, cậu vẫn mơ về âm thanh lúc tuyên thệ, không nhịn được trả lời:
I do.
I do.
I do.
Con bằng lòng.
Hết chương .