Sau khi Đàm Trận đến tham ban thì hôm sau Tây Viện đến, bên cạnh cô là một cô gái tóc ngắn trông rất có tinh thần, tên là Khang Kỳ, vừa tốt nghiệp đại học, là trợ lý mà Tây Viện sắp xếp cho cậu.
Tây Viện vẫn vội đến vội đi, buổi sáng cô đến thì chiều đã rời đi ngay, để lại trợ lý mới cho Thịnh Dã, giống như cô rất yên tâm để một cô gái trẻ như vậy bên cạnh chăm sóc Thịnh Dã. Sếp vừa đi, Khang Kỳ lập tức nói nhiều hơn, hai tay vỗ vào nhau nói: “Bây giờ chúng ta đã thành một nhóm nghệ sĩ nhỏ rồi nha, có nghệ sĩ, có trợ lý, có tài xế!”
Bộ dáng cô đếm ngón tay cười rất thân thiện, áp lực sau một ngày quay cũng tan đi không ít, “nhóm nghệ sĩ” ba người rất nhanh đã trở nên thân thiết.
Nhưng dù sao cô cũng là một cô gái nhỏ, cứ xách túi lớn túi nhỏ chạy tới lui như thế khiến Thịnh Dã nhìn cũng thấy băn khoăn, không biết một cô gái như cô có thể chuẩn bị rất nhiều đồ như vậy kiểu gì, nào là nước, rồi khăn giấy, gương, quạt nhỏ, ô che nắng, xịt khử mùi, thuốc Doperidon, thuốc chống viêm Ibuprofen…()
Bình thường Thịnh Dã tự cầm theo túi xách đồ đạc gì đó thì Khang Kỳ đều sẽ cầm hộ cậu, Thịnh Dã vội giữ lại: “Anh tự đeo được rồi, em là một cô gái —”
“Anh Thịnh Dã, dù em là con gái, nhưng em cũng là trợ lý của anh mà!” Hai tay Khang Kỳ cầm lấy balo đeo lên vai, “Anh không cần thương tiếc em đâu!”
Khang Kỳ nói chuyện rất thú vị, Thịnh Dã và Ngô Tĩnh đều thích nghe cô nói chuyện, thỉnh thoảng Thịnh Dã được rảnh rỗi, Khang Kỳ đều sẽ lắc lư cánh tay trước mặt cậu, đôi lúc còn búng ngón tay “tạch” một cái, cô búng một phát, nói một câu “Hồn về hồn về”, Thịnh Dã có cảm giác như cậu thật sự tỉnh táo hơn nhiều.
Hai người nhìn nhau cười, cười xong Thịnh Dã lại nhớ Đàm Trận từng nói với cậu, nếu không thoát vai được thì gọi điện thoại cho anh, hoặc nghe voicechat mà anh gửi. Mỗi tin nhắn wechat mà Đàm Trận gửi cho cậu, Thịnh Dã không xóa một tin nào, cậu nghe đi nghe lại nhiều lần, nhưng có lẽ Đàm Trận không biết, thì ra khiến cậu thoát vai còn có cách đơn giản như thế.
Một tháng sau, «Thiên Thu Tuyết» cuối cùng cũng đóng máy, tiệc đóng máy được định ở một nhà hàng Quảng Đông bên ngoài thành điện ảnh. Đây là bộ phim có thời gian quay dài nhất từ khi Thịnh Dã ra mắt đến nay, kéo dài gần năm tháng, từ tháng chạp mùa đông lạnh lẽo đến mùa xuân ấm áp, nhân vật Lý Diên cũng rất đặc biệt, nếu như trước kia cậu chỉ diễn một giai đoạn nào đó trong cuộc đời nhân vật thôi, thì lần này cậu diễn trọn vẹn nửa đời trước của Lý Diên.
Trong bữa tiệc, đạo diễn Đường bảo cậu phát biểu đôi câu, cậu nói xong thấy có chút nghẹn ngào, nghĩ đến Lý Diên một đường gập ghềnh mà trưởng thành, từ nơi hoàng cung kín cổng cao tường đến chốn giang hồ mênh mông bát ngát. Người ấy vốn dĩ chỉ là một thiếu niên đơn thuần không rành thế sự, bị cuốn vào những phân tranh người lừa ta gạt của hoàng quyền, cuối cùng trở thành Vương ngự nơi ngai vàng đầy cô độc mà có lẽ hắn cũng chưa một lần nghĩ đến.
Nửa đời trước của nhân vật này kết thúc trên ngai vàng, nửa đời sau của hắn không gì không có, nhưng cậu vẫn cần phải nói lời tạm biệt với nhân vật này, không thể tiếp tục ở bên hắn nữa. Mà những người yêu hắn, người hắn yêu, người hận hắn, người hắn hận, tất cả những người này đều trở lại là những diễn viên mà Thịnh Dã quen thuộc. Cảm tưởng như họ chỉ tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn ngủi nhưng cũng đầy mãnh liệt, đột nhiên trở về thành những con chữ trên trang kịch bản, chẳng khác nào một giấc mộng hoàng lương, loại cảm xúc này nên nói ra như thế nào đây?
giấc mộng hoàng lương: giấc mộng đẹp nhưng ngắn ngủi
Mọi người trong bữa tiệc đi kính rượu nhau, đạo diễn Đường gọi mấy diễn viên chính lại, cùng nhau chụp một bức ảnh chung.
Thịnh Dã uống vài hớp rượu, có chút say, sau khi ngồi xuống cậu mở điện thoại lên, mở voicechat hôm nay nhận được, đặt sát vào tai.
“Chúc mừng em đóng máy,” giọng nói của Đàm Trận gần gũi như đang nói ngay bên tai cậu, “Bây giờ em không còn là Lý Diên nữa, em là Thịnh Dã của anh, mau thoát vai đi.”
Bốn chữ “Mau thoát vai đi” như mang theo ý cười, chẳng khác nào đang dỗ đứa nhỏ, Thịnh Dã nghe xong thì cười, rồi chỉ nghe thấy “Phụt” một tiếng, bên ngoài cửa sổ có từng luồng ánh sáng lập lòe, một bàn người đều nhìn ra đó, bên thành điện ảnh có mấy tia pháo hoa bắn lên, có lẽ là chúc mừng đoàn phim nào đó đóng máy.
Pháo hoa muôn hồng nghìn tía, mọi người nhìn một lát rồi trở về chỗ cũ tiếp tục nói chuyện, Thịnh Dã một mình dựa vào cửa sổ, nhìn pháo hoa từ đầu đến cuối, lãng mạn như vậy, chắc hẳn là phim tình cảm.
Bùm, bùm, một tiếng lại một tiếng, là hoa, cũng là đạn lửa, cậu cảm giác như giờ phút này trở đi, cậu mới hoàn toàn thoát vai.
Haiz, cậu không còn là Lý Diên nữa rồi.
Sau ngày tổ chức tiệc đóng máy, đoàn phim phải trả phòng, tối Thịnh Dã ngồi trong phòng viết nhật ký. Những lần trước đóng phim bất kể vội đến đâu, cậu đều kiên trì viết một vài dòng, ghi lại những điều cậu tâm đắc lúc diễn, nhưng dạo gần đây lại từ từ ngắt quãng. Đến nay, trong nhật ký ghi lại đầy đủ nhất vẫn là những ngày quay «Kết cấu ổn định», cậu đọc lại những dòng nhật ký ấy, kinh ngạc phát hiện sao khi đó mình lại có tinh thần như vậy, mỗi một ngày đều viết rất dài, giữa những dòng chữ ấy đều là tên của Đàm Trận, tên của Nghiêm Phi.
Trước khi ngủ, cậu nhận được điện thoại của Tây Viện, vừa “Alo” một cái, Tây Viện ở đầu dây bên kia đã hô to: “Chúc mừng em đóng máy nha!” Sau đó nói một câu không đầu không đuôi, “Thịnh Dã tiên sinh, có phải ngài có cảm giác… mình sắp nổi rồi?”
Thịnh Dã nhíu mày, phản ứng đầu tiên là: “Chị, có phải chị uống rượu rồi đúng không?”
“Không, ban ngày ban mặt chị uống rượu làm gì! Không đúng… Bây giờ em không phải là kiểu”, Tây Viện hơi níu lưỡi, nói, “Kiểu có tài xế có trợ lý ấy, cũng có xe bảo mẫu rồi, Khang Kỳ rất có năng lực, đúng không? Chị đã phô trương thanh thế cho em như vậy rồi, em phải tự tin lên chứ nghệ sĩ lớn!”
Sao lại thành bảo cậu tự tin lên rồi? Thịnh Dã cười khổ, chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, khoảng thời gian này đóng phim ở thành điện ảnh, đúng là có một ít diễn viên quần chúng tìm cậu muốn chụp ảnh chung với một vài diễn viên khác, nhưng cậu nghĩ họ có lẽ không biết mình, chỉ là cảm thấy cậu là diễn viên nên muốn sưu tầm ảnh chụp chung giống như sưu tầm tem thôi.
“Vậy họ kiếm lời rồi,” Tây Viện nghe xong cười lớn, “Rất nhanh thôi em sẽ nổi như cồn đó.”
“Em không trông cậy vào chuyện này mà…”
“Sao lại không trông cậy vào, em phải tin mắt nhìn của chị, năm đó họ còn nói Thần Tuyết nhất định sẽ flop, kết quả thì sao, còn không phải là nhờ chị em có mắt thần nhìn ra được châu báu đó sao!”
Nhất định là chị ấy uống say rồi, Thịnh Dã dở khóc dở cười, thuận theo lời cô: “Đúng đúng đúng, chị Tây Viện chính là Bá Nhạc!”
Nhưng cậu ngượng ngùng không muốn nói mình là thiên lý mã, bởi vì cậu cũng không muốn làm thiên lý mã, không chấp nhất với chuyện phải chạy được bao xa, nhưng Tây Viện không giống cậu, Tây Viện có mục tiêu, cũng không biết cậu có thể giúp chị ấy đạt được hay không. (Bá Nhạc chỉ những người có con mắt tinh tường, phát hiện được những tài năng hiếm có – lấy từ tích Bá Nhạc và thiên lý mã)
Hôm sau ngồi xe ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng mệt nhọc về được đến nhà, Jackson nhìn thấy cậu thì nhảy cẫng lên, ríu ra ríu rít như đang trách cậu đi lâu như vậy không về. Thịnh Dã ngồi xổm xuống ôm Jackson, chú chó trong ngực cậu nhào tới, nghĩ cuộc đời một chú chó cũng chỉ hơn mười năm, mà cậu vừa đi quay phim đã đi liền bốn năm tháng, đối với chú chó mà nói chẳng khác nào rất nhiều năm trôi đi, vừa nghĩ thế đã cảm thấy rất có lỗi với nó.
“Không đi nữa,” Cậu nhấc bổng chú cún lên, hung hăng hôn hai cái lên miệng nó, “Về sau chỗ nào anh cũng không đi nữa!”
Nhưng lời này rõ ràng là nói dối, chẳng khác nào bắt nạt chú cún không nghe hiểu tiếng người, vì sau này cậu vẫn sẽ để nó ở nhà để đi đóng phim, vừa đi một lần chính là “rất nhiều năm”.
Mẹ cậu làm một bàn ăn thịnh soạn, Thịnh Dã thật ra rất mệt mỏi, nhưng vẫn ăn no căng rồi mới đi ngủ.
Cậu ngủ một mạch từ h tối đến tận giữa trưa ngày hôm sau, lúc rời giường đúng lúc mẹ cậu dắt chó đi dạo trở về, hôm nay ngoài trời có mưa nhỏ, cậu liền dắt Jackson lại gần, nói: “Để con tắm rửa cho nó.”
Đang trong toilet rửa sạch người cho Jackson, cậu nghe thấy mẹ ở phòng bếp nói vọng ra: “Đúng rồi, hôm qua lúc con ngủ Đàm Trận có gọi điện cho con, là gọi trên wechat ấy, con không dậy nên mẹ nghe hộ con.”
Trong lòng Thịnh Dã “lộp bộp” một cái, có chút hoảng hốt, trước kia mẹ cậu thỉnh thoảng cũng nghe điện thoại của bạn học giúp cậu, nhưng Đàm Trận không giống họ, rất là không giống nhau luôn ấy, Thịnh Dã khó có thể tưởng tượng được Đàm Trận nghe được đầu dây bên kia là giọng của mẹ cậu thì có bao nhiêu xấu hổ.
Cậu có chút chột dạ hỏi: “Ờm, anh ấy có bảo gì không mẹ?”
“Thì là nghe nói con đóng máy, gọi điện thoại hỏi thăm chút thôi. À,” Lâu Dĩnh quay đầu lại, nói với người ở trong toilet, “Cậu ấy nói có thời gian thì hẹn ra ngoài ăn một bữa gì đó, mẹ nói được, chờ con gọi lại cho cậu ấy sau, con trả lời cậu ấy đi.”
Thịnh Dã gật gật đầu, ăn trưa xong bèn gọi điện thoại cho Đàm Trận, cậu ngồi một mình trong phòng ngủ, cũng không biết có nên khóa trái cửa lại không. Vừa gọi một lát đã có người nhận, cậu vội đi đến chỗ cửa sổ, hạ thấp giọng nói: “Anh Đàm Trận, hôm qua anh gọi điện thoại cho em ạ?”
“Ừ, lúc đó em ngủ rồi,” Đàm Trận nói, “Điện thoại là dì nghe.”
“Tối qua em mệt quá,” Thịnh Dã giải thích, cậu rất muốn hỏi “Anh nói với mẹ em chuyện gì thế ạ”, cậu nhìn qua lịch sử cuộc gọi, dài hơn s khiến cậu tò mò, nhưng cảm thấy hỏi như thế cũng hơi kỳ, cuối cùng chỉ nói, “Anh về rồi ạ?”
“Đêm qua về đến nơi.”
Thịnh Dã quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ, hỏi: “Vậy anh đang ở sơn trang Phú Sơn à?”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng: “Không, anh về quận Lam Điền.”
Thịnh Dã lại nhớ đến đĩa nhạc kia, chỉ có thể “À” một tiếng.
Đàm Trận nói: “Em cứ ở nhà với dì mấy ngày đi, đến lúc đó anh lại gọi điện cho em sau.”
Ngoại trừ gật đầu còn có thể thế nào được, chẳng lẽ lại nói “Anh không biết em cũng chỉ được nghỉ tổng cộng có mấy ngày thôi sao?” chắc.
Có vẻ Đàm Trận muốn tắt máy, Thịnh Dã nhịn không được gọi: “Anh Đàm Trận!”
Đàm Trận ngừng lại, khẽ “Ừ?”.
Thịnh Dã rối rắm một lát, hỏi: “Bác gái… sức khỏe vẫn tốt chứ ạ?”
Đàm Trận dường như có chút kinh ngạc khi cậu hỏi như vậy, dừng một chút mới đáp: “Vẫn tốt.”
Thịnh Dã muốn nói sắp đến ngày của mẹ rồi, em có thể tặng bác gái hoa cẩm chướng được không, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy như đang thay việc của Đàm Trận, cho nên nhịn xuống, sửa lại thành: “Sắp đến ngày của mẹ rồi, gửi lời chúc đến bác gái ngày của mẹ vui vẻ giúp em nha!”
Đàm Trận hạ giọng nói nhẹ “Được”, lại nói: “Cũng gửi lời đến dì giúp anh, ngày của mẹ vui vẻ.”
Một ngày sau khi Đàm Trận gọi đến, đạo diễn Đường Thấm đăng bức ảnh đoàn phim tại bữa tiệc đóng máy lên weibo. Buổi tối Thịnh Dã mở siêu thoại “Trận Dã” ra xem, phát hiện tất cả mọi người đều đang cắn đường mãnh liệt, có chút mông lung, đường gì cơ, hai tháng này cậu với Đàm Trận mặt còn chẳng nhìn thấy nói gì đến đường?
Click mở ra đọc kỹ mới biết, thì ra là fan của Đàm Trận đăng tấm ảnh Đàm Trận ở sân bay lên, trên ảnh chụp ngón tay trái Đàm Trận đeo một chiếc nhẫn ngôi sao băng, mà bức ảnh đóng máy «Thiên Thu Tuyết» mà đạo diễn Đường Thấm đăng lên, cậu bị fan soi ra được ngón áp út đeo chiếc nhẫn cùng kiểu.
Một vài người hiểu biết nói chiếc nhẫn này thuộc bộ sưu tập trang sức chính của thương hiệu, rất ít nghệ sĩ đeo nó, đa số mọi người đeo là kiểu “Tinh nguyệt” (trăng sao) và “Song tinh” (hai ngôi sao).
Fan CP kích động vô cùng, như được bơm máu gà, nói khắp nơi trên weibo: Nhẫn này chính là “Sao băng” đó! Tên CP chính thức sẽ là FlyingStar!
Thịnh Dã không biết giờ phút này cậu có tâm tình gì, rốt cuộc là hoảng hốt hay mừng thầm, không có cách nào báo với mọi người quan hệ của cậu và Đàm Trận, đột nhiên bị phát hiện bằng phương thức như thế, mọi người sẽ nghĩ thế nào, có phải sẽ không tin bọn họ thật sự có quan hệ như thế?
Cho dù có đoán như thế nào đi nữa, chuyện này cũng không phải do cậu sai, nhẫn là Đàm Trận tặng, là Đàm Trận muốn cậu đeo, cũng là Đàm Trận tự mình đeo trên tay, này có thể trách ai?
Cậu tắt weibo, không quan tâm bên ngoài loạn xị bát nháo thành cái dạng gì, trong lòng loạn cào cào nằm ở trên giường, chỉ nghĩ đến ngôi sao băng đầy dũng cảm kia.
Sáng sớm hôm sau cậu bị điện thoại của Tây Viện đánh thức, Tây Viện hỏi cậu: “Em xem weibo chưa?”
Cậu làm bộ không biết: “Sao thế ạ?”
Giọng nói của Tây Viện đầy kinh ngạc: “Sao em lại đeo cùng kiểu nhẫn với Đàm Trận?”
Cậu “A” một tiếng: “Thế á?”
“Đúng vậy,” Tây Viện nói, “Bây giờ Trận Dã đã lên đến hotsearch thứ rồi.”
Thịnh Dã tâm tình phức tạp, lại có chút lo lắng, giải thích với Tây Viện: “Cái nhẫn đó thật sự là tình cờ…”
“Được rồi, không cần giải thích với chị đâu,” Tây Viện nói chuyện tương đối nhẹ nhàng, “Ai mà chẳng có lúc đeo cùng kiểu chứ!”
Thịnh Dã không rõ thái độ của Tây Viện, thử thăm dò hỏi: “Vậy em nên làm thế nào ạ, có cần tháo nhẫn không?”
Cậu không muốn, một chút cũng không muốn, trong lòng đã bắt đầu mất mát.
Nào ngờ Tây Viện nói: “Không cần đâu,” cô cười nói, “Em cứ đeo đi, nếu anh ta thấy không ổn thì tự anh ta tháo ra, chị chỉ muốn nói với em một câu thôi, không cần để ý đến những tin đồn nhảm nhí bên ngoài.”
Tây Viện càng nói như thế, Thịnh Dã càng thấy không ổn, cậu vẫn mở weibo ra, quả nhiên có rất nhiều fan Đàm Trận nhục mạ cậu, có fan soi ra được Đàm Trận đeo chiếc nhẫn này từ hồi tháng , khi đó anh đeo ở ngón trỏ tay trái, mà Thịnh Dã mãi đến tiệc đóng máy mới đeo chiếc nhẫn này, đây rõ ràng là vì muốn xào CP với Đàm Trận nên mới mua, cho nên đóng dấu cậu bán hủ, nói cậu tâm cơ…
Cậu hối hận, thật sự không nên mở weibo, thật sự nên nghe lời Tây Viện.
Đều nói nghệ sĩ bây giờ không ai là không bị mắng, không bị bôi đen, mắng nhiều nói nhiều cũng thành thói quen, dám làm nghệ sĩ thì không được có trái tim thủy tinh. Nhưng thật sự là trái tim thủy tinh sao, Thịnh Dã nghĩ, bị chửi rủa bị công kích mỗi ngày, thật sự có thể quen được sao?
Nhưng cậu sẽ không tháo nhẫn, chỉ cần Đàm Trận không tháo.
Hiện tại cậu sợ nhất chính là điện thoại của Đàm Trận.
Hôm đó cậu nhốt mình trong phòng một buổi trưa, Lâu Dĩnh lo lắng gõ cửa: “Thịnh Dã? Con đang làm gì thế?”
Cậu đang xem điện thoại ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói ra phía cửa: “Không có gì ạ, con đang đọc kịch bản.”
Bởi vì giọng cậu trả lời rất bình tĩnh, Lâu Dĩnh không nghi ngờ gì, không quấy rầy cậu nữa.
Cậu cũng không có đọc kịch bản, nguyên một buổi chiều cậu đều ở trên weibo, nghĩ có lẽ đọc những lời vũ nhục chửi rủa ấy nhiều thì thật sự sẽ quen, sẽ chết lặng, nhưng hình như những nỗ lực ấy của cậu chẳng khác nào như muối bỏ biển.
Chỉ cần tưởng tượng đến những người điên cuồng công kích mình đều là fan Đàm Trận, cậu không cách nào thấy tốt lên được.
Ban đêm, một blogger thời trang cực kỳ có sức ảnh hưởng trên weibo đã đăng một bài viết mềm được quảng cáo cho thương hiệu trang sức này, chiếc nhẫn “sao băng” này rõ ràng được đặt ở vị trí dễ nhìn nhất, blogger kia cười fan CP không có kiến thức, không phải đây là kiểu dáng lạnh lùng khí chất nhất à, có không ít ngôi sao Nhật Bản, Hàn Quốc, Âu Mỹ đều đeo kiểu nhẫn này.
Weibo này được chia sẻ đến mấy ngàn lượt, quần chúng ăn dưa rốt cuộc cũng hả lòng hả dạ tan cuộc. Một hồi phong ba qua đi, Thịnh Dã không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không, cậu đoán đây có lẽ là do Trần Bác Hàm sắp xếp, anh ta mới là người bảo vệ cho Đàm Trận, anh ta luôn có biện pháp thỏa đáng nhất.
Đàm Trận liệu có biết không, có phải là Đàm Trận bày mưu tính kế cho Trần Bác Hàm làm vậy không, liệu anh có thấy hối hận vì đã tặng chiếc nhẫn này cho cậu không?
() Chú thích:
Thuốc Domperidon: là một chất kháng dopamine và được dùng làm thuốc điều trị các triệu chứng buồn nôn, nôn mửa.
Thuốc chống viêm Ibuprofen thuộc nhóm thuốc kháng viêm không steroid (NSAID), có tác dụng chính là chống viêm, hạ sốt, giảm đau và chống ngưng kết tiểu cầu.
Hết chương .